Page 425 of 471 FirstFirst ... 325375415421422423424425426427428429435 ... LastLast
Results 4,241 to 4,250 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #4241
    Member Ba Búa's Avatar
    Join Date
    07-10-2010
    Posts
    1,828

    Vài thắc mắc ....

    Tôi có vài thắc mắc trong bài viết luật sư Trần văn Tuyên của ông Hoàng Hải Thuỷ ,không biết có đích xác không ?:

    1
    )Ngày 26 Tháng 10, 1976 ông mất tại Ḥa B́nh.
    Tôi ngạc nhiên hết sức về năm ông Tuyên mất . Tôi cho là không phải năm 1976.
    Lư do tôi nhớ là tôi có thấy mặt ông Tuyên ở trại công an Tân Lập, tỉnh Vỉnh Phú Trước kia tôi ở tù trại quân đội ,măi đến khi TC gần tấn công VN năm 1979 bọn VC mới dồn tù nhân các nơi miền thượng du về trại Công An . Do đó tôi mới nhớ là Ông Tuyên có ở trại đó. Sau đó tù chuyển trại nên tôi không biết ông Tuyên đi trại nào .Có thể nhà văn HHT nghe kể không chính xác chăng ?? Hoặc là tôi lẩm cẩm ,nhớ nhớ quên quên , lộn tùng phèo rồi .??



    2)
    Sau năm 1954 ông Hoàng Xuân Hăn sang sống ở Pháp, ông sống b́nh an, chết trong b́nh an, ông Nguyễn Mạnh Tường bị bọn Hồ Chí Minh, Lê Duẩn đầy ải, chết trong tức tưởi ở Hà Nội, ông Hồ Hữu Tường sống ở Sài G̣n, bị bọn Bắc Cộng bắt đi tù năm 1977, ông chết trong Trại Tù Khổ Sai Hàm Tân.
    Sao tôi nghe Ông Nguyễn mạnh Tường giờ chót được đi Tây và chết bên Tây mà .Có chết tức tưởi ở Hà Nội không ?? Cũng là một yếu tố của lịch sữ. Mong ông HHT xác nhận , hay bạn đọc biết rơ nói lên dùm .!

    Trong đây tôi c̣n nhớ ông Hồ hữu Tường---(tôi rất thích văn và kiến thức uyên bác của ông )-- lúc làm dân biểu ,khi nghe tin "boác" chết có ư xin phép ra ngoài nớ thọ tang nữa mà .Không biết lúc ngáp ngáp ở Hàm Tân ông có mừng rở v́ sắp được gặp "boác" không ??




    3)
    Phiên toà kéo dài hai ngày. Buổi chiều ngày xử thứ hai, Thượng Toạ Thích Đức Nhuận, bị ngất, ngă trong pḥng xử. Bọn Công An áp giải tù vào khiêng Thượng Toạ ra ngoài. Chiều hôm ấy chúng tuyên án: Trí Siêu Lê Mạnh Thát, Tuệ Sỹ Phạm Văn Thương tử h́nh, TT. Thích Đức Nhuận tù 10 năm, nhiều người tù 20 năm, 18 năm, 15 năm. Người tù nhẹ án nhất trong tổ chức là 4 năm: Sư Nữ Thích Trí Hải.
    Kinh khiếp chưa ,2ông nầy coi như là học giả uyên bác đấy ,từ lúc bị án tử h́nh rồi được tha cái rẹt và bây giờ hồi đầu ,nên nghe đâu làm lớn lắm mà .
    Ngoảnh mặt lại thấy Phật giáo bên VN không biết bây giờ ra sao ??
    Kinh khiếp cái đảng CS nầy thiệt .

  2. #4242
    Tran Truong
    Khách
    Quote Originally Posted by Ba Búa View Post
    Tôi có vài thắc mắc trong bài viết luật sư Trần văn Tuyên của ông Hoàng Hải Thuỷ ,không biết có đích xác không ?:

    1
    Tôi ngạc nhiên hết sức về năm ông Tuyên mất . Tôi cho là không phải năm 1976.
    Lư do tôi nhớ là tôi có thấy mặt ông Tuyên ở trại công an Tân Lập, tỉnh Vỉnh Phú Trước kia tôi ở tù trại quân đội ,măi đến khi TC gần tấn công VN năm 1979 bọn VC mới dồn tù nhân các nơi miền thượng du về trại Công An . Do đó tôi mới nhớ là Ông Tuyên có ở trại đó. Sau đó tù chuyển trại nên tôi không biết ông Tuyên đi trại nào .Có thể nhà văn HHT nghe kể không chính xác chăng ?? Hoặc là tôi lẩm cẩm ,nhớ nhớ quên quên , lộn tùng phèo rồi .??

    2)
    Sao tôi nghe Ông Nguyễn mạnh Tường giờ chót được đi Tây và chết bên Tây mà .Có chết tức tưởi ở Hà Nội không ?? Cũng là một yếu tố của lịch sữ. Mong ông HHT xác nhận , hay bạn đọc biết rơ nói lên dùm .!

    Trong đây tôi c̣n nhớ ông Hồ hữu Tường---(tôi rất thích văn và kiến thức uyên bác của ông )-- lúc làm dân biểu ,khi nghe tin "boác" chết có ư xin phép ra ngoài nớ thọ tang nữa mà .Không biết lúc ngáp ngáp ở Hàm Tân ông có mừng rở v́ sắp được gặp "boác" không ??




    3)Kinh khiếp chưa ,2ông nầy coi như là học giả uyên bác đấy ,từ lúc bị án tử h́nh rồi được tha cái rẹt và bây giờ hồi đầu ,nên nghe đâu làm lớn lắm mà .
    Ngoảnh mặt lại thấy Phật giáo bên VN không biết bây giờ ra sao ??
    Kinh khiếp cái đảng CS nầy thiệt .
    Trả lời :

    1/ Xin mời t/v BB vào trang https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%...83n_Tuy%C3%AAn .

    " Người viết, người kể chuyện là ông Hoàng Minh Lê Hồng Tuấn, một người tù chứng kiến những ngày sống cuối cùng của ông Trần Văn Tuyên. Ông Hoàng Minh Lê Hồng Tuấn đi HO sang Kỳ Hoa Đất Trích, đă từ trần, ông để lại tập Hồi Kư mà các bạn ông đặt tên là Di Bút của một Người Tù.
    Mời quí vị đọc một số trang
    DI BÚT CỦA MỘT NGƯỜI TÙ. Hồi kư của Hoàng Minh Lê Hồng Tuấn
    Đăng trên Tạp Chí CON ONG-Houston, Texas. Số 164165, Tháng 3, Tháng Tư 2005.
    ....." Như vậy ông HHT chỉ trích dẫn _ copy _ bài Hồi kư của Hoàng Minh Lê Hồng Tuấn mà thôi.

    2/ Xin mời t/v BB đọc https://en.wikipedia.org/wiki/Nguyen_Manh_Tuong .

    Và nên đọc Cuốn Kẻ Bị Khai Trừ , mà ông NMT hoàn tất bên Pháp . Để hiểu csVN đối xử ông và gia đình ông ta không bằng con chó !!! Sau đó ông phải quay về VN và đương nhiên là chết trong tủi nhục đớn đau , vì nói ra những điều không được phép nói !!!

    3/ Chỉ một ông làm lớn thôi , có xe hơi và tài xế , nhà cao cửa rộng vì hợp tác với Phật giáo quốc doanh ,ông cư sĩ này để tóc ; giờ nghe nói trắng tay . Vị kia về chùa của Phật giáo VN thống Nhất .

  3. #4243
    Tran Truong
    Khách
    Quote Originally Posted by Tran Truong View Post
    Nhạc vàng theo giải thích của ông Lộc vàng ,tức Nguyễn văn Lộc người bị bắt năm 1968 tại Hà Nội cùng hai ông Phan văn Toán ,còn gọi Toán xồm , và ông Nguyễn văn Đắc , nhốt từ 68 đến 1971 mới đem xét xử, toà án nhân dân ưu việt csVN tặng mỗi ông từ 10 đến 15 năm tù ! Chỉ vì tội yêu nhạc vàng !!!

    Ông Lộc cho rằng những dòng nhạc tiền chiến , 1945 đổ về trước , ấy quí như vàng ,nên người ta gọi là nhạc vàng; sở dĩ phải viểt rõ nhạc tiền chiến là nhạc có trước chiến tranh , để những tay thích mập mờ đánh lận con đen,ngừng ngay việc gọi nhạc miền Nam là nhạc tiền chiến ; vì thích hát nhạc vàng ,nên bạn bè gọi ông là Lộc vàng ,thật ra ,những dòng nhạc đó ca ngợi tình yêu giữa người và người , tình yêu giữa người với thiên nhiên ,ca ngợi những nét đẹp cuộc đời , những chuyện tình .... nhưng đảng của bác lại coi là đồi trụy ,phản động,tiểu tư sản .... Thế mới chết , bác đảng phán rằng loại nhạc này không có đảng tính ,bèn dán ngay nhãn nhạc phản động , sau 2/9/45 nhạc vàng hay phản động là một, Ôí giời cao đất dầy , Ối nhạc ơi là nhạc !

    Giờ sang nhạc tình tự dân tộc .


    Khi nói về tình tự dân tộc, tức nói về tình cảm suy tư sâu lắng trong con người , những ấp ủ , ước mơ ,những vui mừng, những khắc khoải ,những âu lo , những đau buồn ,bứt rứt , mong mỏi , khát vọng .... nên nó mang tính LỊCH SỬ .

    Với cái nhìn tổng thể ,ca nhạc miền Nam mang đầy tính lịch sử ,ghi lại toàn bộ tâm tình , ước mơ trong suốt cuộc chiến vệ quốc của VNCH
    :
    Mậu Thân với gần 6000 người bị xỏ xâu chôn sống được ghi lại qua Chuyện Một chiếc cầu Đã Gẫy , Những Con Đường Trắng ( Trắng đây là màu trắng của áo khăn tang ) , Hát Trên Những Xác Người , Huế Xưa, Bài Ca Viết Cho Xác Người , Chị Ba Hàng Xanh ...

    Giặc cộng pháo vào trường tiểu học Cai Lậy : Chuyện Một Đêm , Bài hát kế tìm không ra,hy vọng ai đó còn lưu giữ ,tôi chỉ có lời bài ca !
    Vào sáng 9/3/1974, Việt Cộng pháo kích vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Cai Lậy, Tỉnh Định Tường, đúng vào lúc các em học sinh đang trong giờ chơi, giết chết 29 em , làm bị thương hơn 70 em. Người dân thương tiếc đă viết thành bài hát để tưởng nhớ các em:

    Hỡi bé thơ ơi, sao vội ĺa đời, khi tuổi c̣n tươi, khi tuổi c̣n xanh
    Tiếng hát ngây thơ bên trường ngày nào,
    bây giờ c̣n đâu khi đạn thù rơi
    Thầy c̣n giảng bài t́nh thương trong lớp
    Bạn bè c̣n ngồi chăm chỉ lắng nghe
    Sao em nỡ bỏ mái trường ngày xưa
    Lưu luyến vĩnh viễn ra đi
    Hỡi bé thơ ơi, sao vội bỏ thầy, bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ bạn, bỏ em
    Hỡi bé thơ ơi, em tội t́nh ǵ, sao vội bỏ đi, em lại bỏ đi
    Thầy c̣n giảng bài t́nh thương trong lớp
    Bạn bè c̣n ngồi chăm chỉ lắng nghe
    Sao em nỡ bỏ mái trường ngày xưa
    Lưu luyến vĩnh viễn ra đi.

    Nhân tiện xin ghi lại bài thơ viết về hành động khủng bố đó :
    Bài thơ "Sân Trường Cai Lậy" của thi sĩ Ngô Văn Thọ là bản cáo trạng trong lịch sử chiến tranh Quốc-Cộng. Cho dù ông Hồ Chí Minh có ngóc đầu sống lại, cũng không có cách tráo trở vuốt mặt trong vụ tàn sát kinh hoàng nầy. Đành rằng với họ Hồ, ông rất tài ngoa ngôn , lừa lọc !

    Tôi vẫn nhớ buổi kinh hoàng Cai Lậy
    Giặc pháo vào trường học lúc giờ chơi
    Tuổi thơ ngây đang đùa giỡn vui cười
    Nằm phơi xác miệng c̣n trơ viên kẹo
    Tôi thấy những người mẹ đi lẽo đẽo
    Quanh ngôi trường t́m nhặt mớ thịt xương
    Gỡ tóc tai, lẫn máu dính trên tường
    Của hai mươi chín thiên thần bé bỏng
    Tôi đă thấy hai hàng lệ nóng
    Chảy không ngừng trên gương mặt xanh xao
    Của người mẹ buồn héo hắt khổ đau
    Nhận xác con nhờ áo lem mực tím...


    "MỪNG TẾT CỘNG H̉A" 26/10/1962
    Quảng trường Ṭa Đô Chánh sau vụ nổ lựu đạn làm 7 người chết, 47 người bị thương.

    Trận tử chiến đồi 30 , cái chết kiêu hùng của cố đaị tá Nguyễn đình Bảo : Hát Cho Người Ở Lại Charlie ,đã anh dũng hy sinh vì chiến thuật biển người ,lấy 10 đè 1 của tướng Tàu khựa Trần Canh .
    Hoặc bài Anh Không Chết Đâu Anh ,để tưởng nhớ cố Đại úy Nguyễn văn Đương ,pháo thủ của binh chủng Nhảy dù ,hạ nòng pháo ,bắn tới viên cuối ..và .. tuẫn tiết !
    Hoặc : Huyền Sử Ca Một Người Mang Tên Quốc , Vinh Danh Một Loài Chim , tưởng niệm anh hùng diệt T54 ,cố đại úy phi công Trần thế Vinh bắn cháy 21 tăng của bọn Tàu Nga xâm lược . Còn nhiều ,nhiều nữa .

    Những ấp ủ trong mơ : Một Mai Giã Từ Vũ Khí , Mai Đây Hòa Bình , Trên Bốn Vùng Chiến Thuật ... Vâng ,đích thực còn hàng ngàn bài hát , đếm không xuể kể không hết , nếu có ai cắc cớ so sánh âm nhạc giữa hai miền ... thì đúng là "phản động" từ trong tư tưởng !
    Quí vị cứ nghĩ đi ,41 năm rồi ,từ ngày gọi là đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào, Sách vở,báo chí , nhạc kịch,phim ảnh ,... văn hóa của người miền Nam bị tịch thu,đốt sạch ! ngọac mồm lẹo lưỡi gọi là văn hóa đồi trụy . Sĩ quan và trí thức miền Nam không CS ,bị đi tù vô thời hạn : gọi là Cải tạo ! Hỡi những chứng nhân lịch sử , quí vị hãy đem cái xã hội đồi trụy 1975 tại miền Nam đem đọ với bây giờ ,cái nào mới đúng là đồi trụy ? nhất là đọ với Hà Nội ngày nay !!!

    Thử hỏi 41 năm trong hoà bình,nền âm nhạc VN tiến triển ra sao,viết được bao bài hát ? Phẩm thế nào ? Lượng thế nào ? Hay chỉ đi đạo nhạc , đạo văn , đạo thơ ? Hỏi tức trả lời .Bằng chứng không thể chối cãi 41 năm qua ,chúng ta chỉ nghe nhạc MIỀN NAM TỰ DO được viết ra trong máu ,nước mắt ,khói lửa chiến tranh ... không phải cần 41 năm đâu nhá ... chỉ 20 năm thôi ,thời gian bằng nửa của Giải Phóng của Hoà Bình giả tạo .

    Nhạc miền Nam Tự Do là thế đấy . Dù cho có gọi là gì đi nữa ,tựu chung nhạc miền Nam tự do vẫn mãi mãi sống hùng sống mạnh ,sống trong lòng dân tộc , sống tại VN,sống khắp toàn cầu ... bàn tay không thể che mặt trời, chim sẻ không thể làm đại bàng , 41 năm ,cũng vẫn ca từ , vẫn điệu nhạc xưa ... vì nó đi vào hồn người nghe ,vì nó là tình tự dân tộc , vì nó là một thời để sống , để yêu và để chết ... ,chứ không phải một cái gì kìm kẹp ,giả dối ... như cái văn hóa nô lệ cs ,gò bó trói buộc con người cả phần hồn lẫn xác !!!

    Hăy mạnh dạn nh́n nhận Sự Thật ,đừng bịt mắt ḿnh , bịt mắt người . Sự thật bản thân nó không chống phá ai , trừ bọn dối trá !!!


    Saigon 1968 - Viet Cong Rockets Destroy Homes in Downtown
    Việt cộng pháo kích vào trung tâm SG nhân ngày sinh nhật lần thứ 78 của chủ tịch Bắc VN , HCM 19-5-1968 - Wire Photo


    Cơn Mê Chiều


    SIG SAUER KATANA
    2 years ago
    “Cộng Sản sinh ra từ đói nghèo và ngu dốt, lớn lên bằng dối trá và bạo lực, chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của toàn thể nhân loại”

    Đức Datlai Latma lănh tụ tinh thần Phật giáo Tây Tạng nói :
    "Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng đôc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời."
    Show less
    REPLY

  4. #4244
    Tran Truong
    Khách
    Bi Hài kịch


    Khám đồ thăm nuôi của tù cải tạo, " học tṛ " lần đầu có thăm nuôi và các ông " thầy " quản-giáo vệ-binh từ Bắc vô thẳng rừng già Sa Ác , tên một trại tù .

    Ông thầy (cầm cuộn giấy Kiss me lên ngắm nghía) : Giấy vấn thuốc rê, hả?
    Học tṛ: Thưa cán-bộ, giấy đi cầu ạ!
    Ông thầy (liệng cuộn Kiss me xuống): Chùi đít ?
    Học tṛ: Dạ!
    Ông thầy (nh́n gói lạp xường, bắt gỡ ra): Con ǵ nạ thế lày, không đầu, không đuôi, đỏ hỏn!
    Học tṛ: Thưa cán-bộ, con lạp-xường.
    Ông thầy: Miền Nam các anh ăn dơ dáy quá! (Cầm gói bột mầu nâu lên ngửi) C̣n cái này?
    Học-tṛ: Xô-cô-la bột
    Ông thầy: Xô-cô-na nà đất Tây à?
    Học tṛ: Dạ. đất Tây.
    Ông thầy: Vớ vẩn, đất Tây mà cũng thăm nuôi?

    Hài-kịch c̣n dài nhưng nên kéo màn ở đây. Các ông thầy gốc gác bần-cố-nông. V́ hai mươi năm xă-hội chủ-nghĩa miền Bắc nghèo-nàn quá nên con người hóa ngu dốt một cách tội-nghiệp.

    Thời đại các thầy lớn lên, cái “nôi của dân tộc” chỉ c̣n ngô, sắn, khoai, gạo hẩm và ḿ sợi luộc. Thức ăn là rau muống với nước chấm. Nước mắm đă tuyệt tích, đă bị “đấu tố”, đă bị “tiêu diệt” sạch sẽ.
    Trên những bức tường phố vắng của Hà nội, “thủ-đô của phẩm-cách con người”, dân-gian vẽ cái xe đạp không đèn, không chuông, không phanh, không gác-đờ-bu, gác-đờ-sen”, chỉ có “poọc-ba-ga”. Trên “poọc-ba- ga” vẽ ba bó rau muống, dùng lời hát cách-mạng ghi chú cho từng bó. Một bó “cho ngày nay”. Một bó “cho ngày mai”. Một bó cho “muôn đời saư” .

    Rau muống được các nhà khoa-học dinh-dưỡng của Đảng ca-ngợi trên báo Nhân Dân, cơ-quan trung-ương Đảng cộng-sản Việt Nam ” là thức ăn bổ hơn bất cứ thức ăn bổ nào. Nó gồm đủ sinh tố từ A đến Z. Bác Hồ nhờ ăn toàn rau muống mà mắt như sao, râu hơi dài“. Ông nhà văn Nguyễn Tuân cảm khái viết một tùy-bút rau muống. Câu kết suưt bị kiềm điểm: rau muống ngon và bổ thế mà bọn miền Nam ngu-xuẩn lại cứ đem xào với thịt ḅ.

    Nông dân vốn hiền-lành, chất-phác. Bị Đảng giáo-dục cho ngu-si đần-độn, bị Đảng bỏ đói, ngàn năm chỉ mơ ăn no mặc bền, không dám tơ tưởng ăn ngon mặc đẹp. Vậy bạn chế riễu sự ngọng-nghịu, sự ngu dốt, sự nghèo khổ hay bạn chống đối bọn làm cho con người ngọng-nghịu, ngu dốt, nghèo khổ? Bạn đ̣i tiêu diệt chế-độ cộng-sản, chủ-nghĩa cộng-sản, lănh-tụ cộng-sản hay những con người bộ-đội, công-an, công-cụ và nạn-nhân của chế-độ cộng-sản?

    Tôi chống đối chủ-nghĩa cộng-sản, không chống đối con người trong chủ-nghĩa cộng-sản. Tôi chống đối chế-độ và lănh-tụ cộng-sản, không chống đối con người bị chủ-nghĩa, lănh-tụ và chế-độ cộng-sản làm mê sảng, ngu dốt, mất dần nhân-tính. “Tôi th́ chỉ ghét cay đắng chủ- nghĩa, các thứ chủ-nghĩa. Tôi nghĩ, chính các chủ-nghĩa và tham-vọng mù ḷa của nó đă đầy-đọa con người, đă làm con người hèn-hạ, mất-mát lương-tri.

    Nhưng mà chủ-nghĩa đă tàn-sát chủ-nghĩa. Chủ-nghĩa đă chết. Chủ-nghĩa sẽ chết. Con người tồn-tại vĩnh-cửu, bất kề con người tư-bản hay con người cộng-sản. Lư-tưởng và bổn-phận của thi sĩ là phải thức tỉnh những người đánh mất lương-tri làm người chứ không cổ vơ chém giết họ, hủy-diệt con người. Thơ là thông-điệp của cảm-thông, của hy-vọng, của t́nh-tự và của gần-gũi. Thơ không bao giờ là tín-hiệu của bom dội, hỏa-tiễn bay, đạn nổ và mă-tấu vung lên. Cuối cùng, thơ không phải là tiếng nói của thù-hận”.

    Duyên Anh

  5. #4245
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    SỰ THẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM
    qua một nhân chứng sống của Saigon-Thuở- Ấy

    Bài viết này của Thiếu Tá Vương Mộng Long (tốt nghiệp khóa 20 Vơ Bị QG Đà Lạt), Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 82 Biệt Động quân thuộc Liên Đoàn 2 BĐQ trấn thủ tại mặt trận Tây Nguyên... tôi đă đăng trước đây.

    Nay qua cuốn phim "Vietnam War" vừa được tŕnh chiếu tại Mỹ & phổ biến trên internet.... trong đó có nhiều điều chưa đúng sự thật hay c̣n thiếu sót. Tôi xin được đăng lại, để mọi người hiểu tại sao những tay "phản chiến" hoặc giới truyền thông báo chí thường bóp méo cuộc chiến Việt Nam qua lăng kính của người ngoài cuộc và thời thượng...

    THƯA ĐẠO DIỄN LYNN NOVICK. ĐÂY MỚI LÀ GÓC NH̀N ĐỨNG ĐẮN VỀ CUỘC CHIẾN VIỆT NAM TỪ NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG H̉A ĐĂ TRỰC DIỆN VỚI CUỘC CHIẾN ĐÓ

    Xin mời bà con hăy đọc ở đây để công tâm hơn.

    * * * * *

    Một chiều cuối năm 1998 tôi vào trường University of Washington (UW) để đón đứa con gái áp út tan giờ học. T́nh cờ tôi nh́n thấy một ông già đứng chờ xe bên bến bus. Có lẽ ông cụ lớn tuổi hơn tôi nhiều.

    Hỏi chuyện, tôi mới hay, ông cụ đă qua tuổi bảy mươi, ăn tiền hưu, và đang học môn Truyền Thông (Communication) năm Senior. Tôi chợt nghĩ, thời gian này ḿnh cũng không bận lắm, tại sao không trở lại trường? Ít ra cũng học thêm được vài điều hay. Thế là, hôm sau tôi nộp đơn xin trắc nghiệm tŕnh độ Toán và Anh Văn để xếp lớp tại Shoreline Community College (Shoreline C... C.).

    So với các trường đại học cộng đồng quanh vùng, th́ học phí của Shoreline C. C. tương đối nhẹ. Thật là, không có ǵ diễn tả nỗi niềm vui sướng tột cùng của tôi buổi đầu được cắp cặp trở lại trường làm học tṛ. Ba mươi lăm năm sau khi rời ghế nhà trường (1963) để t́nh nguyện vào quân ngũ, tôi đâu ngờ c̣n có ngày được ngồi dưới lớp nghe lời thầy giáo giảng? Xung quanh tôi là những người trẻ tuổi vừa qua bậc trung học.

    Tôi làm việc mười tiếng đồng hồ một ngày, bốn ngày một tuần lễ. Ngày, ngày, vừa tan sở, tôi lại vội lái xe tới lớp. Từ ấy, tôi làm việc full time, đi học full time, bận bịu vô cùng. Học kỳ (quarter) đầu tiên, tôi ghi danh một lớp Toán, và hai lớp Anh Văn, mỗi lớp 5 tín chỉ (credit). Tôi miệt mài trong công việc suốt ngày, và chuyên cần trong học tập mỗi đêm. Vào mùa thi, tôi thức trắng hai, ba đêm là thường. Tôi ghi danh full time để thúc đít thằng con út. Thằng nhỏ sợ ông bố theo kịp, nên phải gắng chạy có cờ để thoát lên đại học bốn năm.

    Một niên khóa trôi qua. Con đường học hành của tôi đang có vẻ rộng mở thênh thang, th́ bỗng dưng lại quẹo vào một khúc quanh, chỉ v́ mùa Fall 2000 tôi đă ghi danh lớp History 274 “U.S. and Vietnam.”

    Tôi “lấy” lớp Sử Kư này với mục đích t́m hiểu xem cuộc chiến tranh vừa qua đă được các sử gia Mỹ ghi chép lại như thế nào? Từ đó, hy vọng biết được phần nào, nguyên nhân v́ sao, giữa đường, Mỹ đă bỏ rơi Việt Nam, v́ sao chúng ta đă thua trận.

    Người từ lâu độc quyền phụ trách lớp Sử 274 là thầy Dan. Trong thời gian dài cả chục năm qua, ông giáo kỳ cựu này đă đào tạo hàng ngàn môn sinh. Những học tṛ của ông sau khi chuyển tiếp lên trường đại học bốn năm, đă trở thành những thạc sĩ, tiến sĩ. Lâu lâu họ lại ghé về trường xưa, thăm ông thầy cũ.

    Lớp “U.S. and Vietnam” mùa Fall 2000 có chừng hơn hai chục học viên, trong đó da trắng chiếm đa số. Có bốn học tṛ gốc Châu Á, gồm hai anh Tàu lục địa, một cậu bé H’Mong và tôi. Bạn đồng lớp với tôi c̣n nhỏ lắm. Họ trẻ hơn mấy đứa con tôi nhiều.

    Tôi cứ tưởng rằng những tài liệu lịch sử mà các thầy giáo đem truyền bá, phải nằm trong chương tŕnh đă kiểm duyệt và cho phép của Bộ Giáo Dục Hoa Kỳ. Nhưng thực tế không phải vậy. Nền giáo dục của Mỹ đă đi vào tự trị từ lâu. Thầy giáo có toàn quyền lèo lái, hướng dẫn con thuyền học vấn chở học tṛ ḿnh tới bất kỳ bến bờ nào mà thầy đă chọn.

    Thầy giáo chỉ định sách giáo khoa nào thầy sẽ dạy để chúng tôi mua. Thầy phổ biến những tài liệu nào mà thầy ưng ư. Trong hai phần ba thời gian đầu của học kỳ Fall 2000, mỗi khi nói tới phong trào Việt Minh, ông giáo sư dạy Sử không ngớt ca tụng HCM như một lănh tụ tài ba, và vô cùng sáng suốt đă khôn khéo hướng dẫn dân tộc Việt Nam tới chiến thắng thoát ách đô hộ của đế quốc Pháp.

    Thầy khẳng định rằng, chính phủ Hoa Kỳ là nguyên nhân cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ hai (1954 1975). V́ theo lời thầy, th́ HCM đă năm lần gửi mật thư cho Tổng Thống Harry Truman để xin thần phục và hợp tác, nhưng Tổng Thống Harry Truman đă từ chối. Thầy cho rằng người Mỹ đă lầm lẫn trợ giúp quân Pháp trở lại tái chiếm Đông Dương trong khi cao trào dân chủ, đấu tranh giành độc lập đang lan tràn trên toàn thế giới, và chủ nghĩa thực dân đă lỗi thời.

    Chúng tôi đă được cho xem những đoạn phim cũ về trận Điện Biên Phủ, về Hiệp Định Geneve, và về cuộc di cư năm 1954. Với những trận có âm vang quốc tế như Plei Me, Khe Sanh, Kontum, B́nh Long, Long Khánh vân vân… chúng tôi chỉ được thấy những cảnh thương vong của quân đội Đồng Minh và Việt Nam Cộng Ḥa. Trận Mậu Thân, chỉ là cảnh… nhà cháy, dân chạy loạn. Tất cả những “tư liệu” này đều có thực, nhưng thầy Dan chỉ trưng bày những phần có lợi cho Việt Cộng. Tôi chưa nghe được từ miệng thầy một lời nói tốt nào cho phía Việt Nam Cộng Ḥa. Thầy mô tả Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa như một đội quân kém cỏi về cả tổ chức lẫn khả năng tác chiến. Với thầy Dan, chiến tranh Việt Nam chỉ là một gánh nặng cho ngân sách Quốc Pḥng Hoa Kỳ, một sự phí phạm công quỹ. Đă có đôi lần tôi giơ tay nêu ư kiến bênh vực quân đội ta, chính quyền ta, th́ ông chỉ cười, chỉ tay vào quyển Sử dày cộm, “Book said!”

    Cứ cái điệp khúc “Sách dạy!” đó, ông thầy phản chiến đă lịch sự gián tiếp nhắc nhở cho tôi hay rằng, tôi là một học tṛ, c̣n ông là một vị giáo sư nói có sách, mách có chứng.
    Thầy hùng hồn thuật lại những lần thầy tham gia biểu t́nh chống chiến tranh thời 1960s và nặng lời đả kích lệnh động viên ngày đó, đă đưa hàng trăm ngàn thanh niên Hoa Kỳ vào chỗ chết.

    Kết quả hai lần khảo hạch giữa học kỳ (Mid Term) tôi đều lănh điểm (F) bởi v́ tôi chỉ làm trót lọt phần A, B, C khoanh, c̣n về bài tiểu luận (essay) th́ tôi bị loại thẳng tay.

    Cả hai bài đều lănh điểm “không” (0) chỉ v́ tôi đă viết không hợp ư ông thầy. Ngặt một điều là, lớp History 274 này bị tính điểm đem lên trường đại học bốn năm. Bị đánh rớt lớp này th́ giấc mơ chuyển tiếp lên University of Washington của tôi sẽ thành mây khói.

    Tôi theo học lớp này đúng vào lúc nhà trường đang sôi sục với cuộc vận động bầu cử tổng thống. Ông thầy dạy Sử không phải là người độc nhất có ác cảm với chiến tranh, mà tiểu bang Washington tôi đang cư ngụ cũng là thành tŕ của Đảng Dân Chủ. Tâm sự này kiếm cả trường chắc cũng chẳng có ai thông cảm!

    Thời gian này ḷng tôi thật muộn phiền. Tôi tự trách rằng, mùa Fall 2000 có thiếu ǵ lớp tương đương với History 274 mà sao tôi lại nộp mạng vào cái lớp chết tiệt này? Đúng là bỏ tiền ra ghi danh để ngồi nghe người ta chửi ḿnh, chửi quân đội ḿnh. Càng nghĩ tôi càng thấy tức! Thằng con trai thấy ông bố rầu rầu bèn lân la hỏi chuyện. Khi hiểu nguồn cơn nỗi buồn của tôi, nó mới cho tôi hay, năm ngoái nó cũng ghi danh học lớp này, và đă bị một “vố” đau. Để thoát thân, từ bài thi thứ nh́ nó phải viết theo ư ông giáo. Vất vả lắm nó mới kiếm được đủ điểm.

    ( Xin xem tiếp ....)
    Last edited by Tigon; 26-09-2017 at 01:17 AM.

  6. #4246
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    ( Tiếp theo ....)

    Sau ngày có kết quả khảo hạch kỳ thứ nh́, tôi bỏ công xuống thư viện nghiên cứu, sao chép những tài liệu sử liên quan tới chiến tranh Việt Nam. Tôi không màng đến vấn đề chuyển tiếp lên University of Washington nữa. Tôi chờ, nếu có cơ hội là tôi sẽ “choảng nhau” với ông giáo phản chiến này một trận, rồi muốn ra sao th́ ra. Tôi lục lạo kệ sách loại chọn lọc (preference) và t́m được một quyển Sử Kư, trong đó, chứa đựng nhiều tài liệu ghi chép rơ ràng những thành quả mà Việt Nam Cộng Ḥa đă thực hiện được.

    Trong số những tài liệu quư giá đó, có cả một bài đề cập tới đơn vị tôi, Liên Đoàn 2 Biệt Động Quân. Tôi vui mừng và cẩn thận photo copy những chứng cứ thu nhận được để dùng làm bằng chứng khi căi lư với ông giáo sư dạy Sử. Tôi cũng tận dụng thời gian rảnh cuối tuần để sắp xếp cho có thứ tự những điều cần tranh luận. Tôi ghi sẵn những câu phê b́nh, những câu chất vấn thẳng thắn với thầy Dan về cung cách giáo dục học tṛ của ông, và về những tài liệu mà ông đă dùng để trợ huấn. Buổi học áp chót của mùa Fall chúng tôi có một giờ đầu thi A, B, C khoanh. Sau đó thày giáo phát đề bài làm ở nhà. Thời gian c̣n lại, thày sẽ giảng gợi ư cho bài tiểu luận. Bài tiểu luận sẽ phải giao nộp vào đầu giờ buổi học cuối cùng.

    Vừa nghe chuông giải lao, tôi tiến tới bàn ông giáo Sử. Dù trong bụng đă chuẩn bị sẵn một mớ ngôn từ đao to búa lớn cho một cuộc đấu khẩu sống mái, nhưng tôi vẫn dằn ḷng, nhỏ nhẹ:
    – Thưa giáo sư. Xin giáo sư vui ḷng cho phép tôi được tŕnh bày với ông đôi điều liên quan tới sự giảng dạy của ông trong thời gian vừa qua. Tôi có thể làm phiền ông vài phút được không?

    Thầy Dan niềm nở :
    – Dĩ nhiên là được. Ông có điều ǵ cần cứ nói.
    Thấy câu chuyện đă mở đầu trót lọt, tôi mạnh miệng:
    – Thưa giáo sư, tôi là một người Việt Nam tị nạn. Tôi là một cựu sĩ quan của Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa. Tôi c̣n nhớ trong bài giảng đầu tiên, thầy có nhắc đi, nhắc lại rằng, phi vụ đầu tiên của pháo đài bay B 52 trên cao nguyên Việt Nam là vụ oanh tạc Thung Lũng Ia Drang. Thầy có biết không? Cũng vào ngày hôm đó, tôi đang tập dượt lễ măn khóa sĩ quan Trường Vơ Bị Quốc Gia Việt Nam. Và mười năm sau, trước khi tàn cuộc chiến, vùng đất mà tôi chịu trách nhiệm trấn giữ cũng bao gồm cả cái Thung Lũng Ia Drang đó.

    Thầy chỉ biết tới những trận đụng độ đẫm máu trong thung lũng Ia Drang qua báo chí, truyền thanh, và truyền h́nh. C̣n tôi là người đă lặn lội mười năm ở đó, đă nhiều lần bị thương đổ máu ở đó, đă rơi lệ vuốt mắt cho nhiều đồng đội nằm xuống ở đó. Trong số những người nằm xuống ấy, không thiếu những thanh niên Mỹ đồng trang lứa với thầy. Nơi đó chúng tôi chiến đấu quên ḿnh từng ngày, v́ nền độc lập của đất nước tôi, và v́ quyền lợi của nước Mỹ. Thầy chưa từng khoác áo nhà binh, chưa một lần có mặt trên chiến trường. Suốt đời thầy không hiểu nổi thế nào là niềm kiêu hănh của một người lính chiến, thế nào là ḷng khát khao chiến thắng, thế nào là t́nh huynh đệ chi binh.

    Suốt đời thầy không hiểu được v́ sao hơn hai chục thương binh què quặt của một đơn vị Biệt Động Quân Việt Nam Cộng Ḥa phải mở đường máu rút lui mà vẫn cưu mang theo ba người lính Mỹ, trong đó có hai người bị trọng thương; và v́ sao một đại tá Hoa Kỳ đă đưa thân che chở cho một thương binh Việt Nam để rồi ông bị mảnh đạn vỡ đầu. Mạng lưới truyền thông thiên Cộng khổng lồ của Hoa Kỳ đă tiếp tay với bộ máy tuyên truyền của Cộng Sản Quốc Tế cố t́nh xuyên tạc, bóp méo tất cả những liên quan tới nguyên nhân, diễn tiến, và hậu quả của cuộc Chiến Tranh Việt Nam. Từ đó, tên Việt Cộng khát máu HCM đă được tô vẽ, đánh bóng thành một vị lănh tụ đức độ anh minh.

    Chính tên sát nhân này và đảng Cộng Sản Việt Nam đă giết oan không biết bao nhiêu đồng bào vô tội của tôi trong suốt thời gian ba mươi năm chiến tranh. Nằm trong số hàng trăm ngàn nạn nhân bị giết, tù đầy, thủ tiêu, cha tôi và chú tôi cũng bị chặt đầu trôi sông trong thời gian đó. Nếu chế độ cộng sản là tốt đẹp, th́ đă không có một triệu dân miền Bắc di cư vào Nam sau Hiệp Định Geneve năm 1954, và sẽ chẳng có những cuộc vượt biên bi thảm của hàng triệu thuyền nhân trên biển bỏ quê hương sau khi Miền Nam rơi vào tay cộng sản năm 1975. Thầy chỉ mới thấy h́nh bé gái Kim Phúc trần truồng, vừa khóc vừa chạy, thân ḿnh phỏng cháy v́ bom Napalm của quân Đồng Minh đánh lầm vào nhà dân, mà thầy đă thấy xót xa, cho rằng quân Đồng Minh tàn ác.

    Nếu thầy ở vào vị trí của tôi, không hiểu thầy sẽ nghĩ sao? Ngày 18 tháng 4 năm 1974, sau khi tái chiếm Căn Cứ Hỏa Lực 711, Pleiku, tôi đă tận mắt chứng kiến một cảnh dă man chưa từng thấy. Trong một căn hầm trú ẩn đầy ruồi nhặng, trên chiếc giường tre là cái xác trần truồng của một người vợ lính. Chị bị Việt Cộng lột hết quần áo, bị hăm hiếp, rồi bị đâm chết bởi nhiều nhát lưỡi lê, ruột gan ḷi ḷng tḥng. Trên nền đất, máu đọng thành vũng. Trong góc hầm là xác đứa con trai hai tuổi của nạn nhân. Cháu bé bị trói hai tay, hai chân bằng dây dù và cũng bị hàng chục nhát lưỡi lê đâm vào bụng, vào ngực. Hai người này vừa theo chuyến xe tiếp tế của đơn vị lên thăm chồng và cha của họ được vài ngày. Họ đă không kịp chạy khi Việt Cộng tràn ngập căn cứ trưa 15 tháng 4 năm 1974.

    Câu chuyện vừa tới đây th́ hết giờ giải lao, học tṛ trở lại lớp. Ông giáo vỗ vai tôi,
    – Ông cứ ngồi đây, ta sẽ tiếp tục.
    Rồi ông lớn tiếng cho phép lớp nghỉ sớm, để học tṛ có thời gian chuẩn bị bài thi viết. Chờ cho người học tṛ sau cùng ra khỏi cửa, thầy Dan nói nhỏ với tôi,
    – Ông hăy tiếp tục câu chuyện của một nhân chứng sống. Tôi mong được nghe thêm.
    Tôi không ngần ngại, tiếp lời:
    – Cám ơn giáo sư. Tôi chỉ nói những ǵ thấy tận mắt, nghe tận tai, và những ǵ xảy ra cho chính bản thân và gia đ́nh tôi để thầy có một nhận định chính xác về cuộc chiến tranh Việt Nam đă ảnh hưởng như thế nào đối với người dân Việt.

    Tôi tâm sự với thầy Dan rằng, tôi là một học tṛ tốt nghiệp trung học vào đúng thời điểm đất nước lâm nguy nên tôi đă t́nh nguyện vào quân ngũ để cứu nước. Tôi tóm lược cuộc đời chinh chiến của ḿnh cho ông giáo nghe. Tôi thấy thầy Dan đặc biệt lưu tâm tới những chiến dịch xảy ra trên Tây Nguyên, và ông có vẻ rất quen thuộc với những địa danh Ban Mê Thuột, Pleiku, Plei Me, Đức Cơ, Kontum. Nghe tôi nói ở Tây Nguyên chiến trận, chết chóc xảy ra hàng ngày, ông vội hỏi,
    – Mỗi lần ra trận, ông có sợ không?
    Tôi cứ t́nh thực trả lời,
    – Sợ chứ! Vào chỗ chết, ai mà không sợ? Nhưng tinh thần trách nhiệm đă làm cho tôi quên cái sợ.

    Thấy ông giáo sư có vẻ muốn nghe truyện chiến trường, muốn hiểu tâm tư người đi trận ra sao, tôi đă không ngần ngại thuật lại hoàn cảnh của tôi trong trận Dak Tô năm 1969. Cuối trận này tôi đă phải mở khói đỏ yêu cầu máy bay đánh ngay trên đầu ḿnh để cùng chết với quân thù. Vào giờ phút tuyệt vọng nhứt của trận đánh đó, tôi đă nghĩ ǵ, tôi cũng thổ lộ cho ông giáo biết. Ông giáo sư đă từng nghe nói tới cái tên “Đường Ṃn HCM” nhưng chưa bao giờ ông ngờ rằng đó là cả một hệ thống đường giao thông chằng chịt che giấu dưới rừng già dọc Trường Sơn. Tôi đă chia sẻ với ông những cảm giác hồi hộp, căng thẳng của người có cái kinh nghiệm đi toán Viễn Thám săn tin dọc biên giới Việt Miên Lào từ Khâm Đức tới Bu Prang vào những năm 1972-1973.

    Ông cũng rất hứng thú khi nghe tôi thuyết tŕnh về kỹ thuật bắn xe tank mà Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân đă áp dụng trong trận Xuân Lộc tháng 4 năm 1975. Trận Xuân Lộc này ông có nghe qua, nhưng ông không ngờ, một trong những cấp chỉ huy trực tiếp của trận đánh lừng lẫy ấy đang ngồi trước mặt ông. Tôi không quên nói tới những lần dừng quân bên xóm làng quê nghèo nàn, nhận những bát nước chè xanh, những củ khoai luộc của đồng bào tôi đem ra mời mọc. T́nh quân dân cá nước ấy đă là những liều thuốc bổ giúp tinh thần chúng tôi mạnh mẽ hơn khi đối mặt với quân thù. Tôi thuật lại cho thầy nghe, trong t́nh thế hoàn toàn tuyệt vọng, chúng tôi đă chiến đấu kiên cường như thế nào.

    Và sau khi biết rằng chỉ trong ṿng một tháng cuối cùng, chín mươi phần trăm của quân số hơn năm trăm người thuộc Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân đă chết v́ tổ quốc, th́ ông giáo đă giơ hai tay lên trời, lắc đầu thốt ra hai tiếng,
    – Trời ơi!”

    Thầy Dan cũng muốn t́m hiểu xem, sau khi mất nước th́ số phận của tôi và gần một triệu quân nhân, công chức chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa ra sao. Ông đă trố mắt ngạc nhiên khi biết ra rằng, từ sau tháng 4 năm 1975, khắp đất nước tôi, “Trại Cải Tạo” đă mọc lên như nấm. Cái tên “Re Education Camp” mà ông đă nghe qua, trên thực tế chỉ là những trại tù khổ sai. Những “học viên” trong các trại đó sống không khác ǵ những con vật, quằn quại với cái đói. Họ bị ép buộc làm việc tới kiệt lực. Tinh thần bị khủng bố, căng thẳng liên miên bởi những buổi ngồi đồng học tập, phê b́nh, bầu bán. Tôi thú thật với ông giáo rằng, trong thời gian đó, tôi chỉ nghĩ tới tự do; làm sao để t́m lại được tự do, dù có chết cũng cam ḷng. Ông giáo đă tỏ ra say mê theo dơi truyện hai lần tôi trốn trại thất bại, cùng những cực h́nh mà tôi phải gánh chịu. Tôi cũng không ngần ngại thuật lại hoàn cảnh của vợ tôi ngày đó, một nách bốn đứa con thơ dại, vất vả, tảo tần nuôi con, chờ chồng trong 13 năm tôi bị giam giữ, tù đầy.

    Tôi cho ông giáo biết tôi là người sinh ra tại Miền Bắc Việt Nam. Tháng 7 năm 1954 gia đ́nh tôi đă cùng gần một triệu người khác di cư vào Nam để trốn lánh cộng sản. Tôi cặn kẽ phân tích cho thầy rơ, sau Hiệp Định Geneve năm đó, hai miền Nam, Bắc Việt Nam đă thành hai quốc gia, độc lập và có chủ quyền, có biên giới. Chính HCM và đảng Cộng Sản Việt Nam đă chủ trương, phát động và điên rồ theo đuổi một cuộc chiến tranh tiến chiếm Miền Nam. Quân đội và nhân dân Việt Nam Cộng Ḥa chỉ làm nhiệm vụ tự vệ. Quân Mỹ và Đồng Minh vào Việt Nam là để phụ giúp chúng tôi chống lại một cuộc xâm lược từ phương Bắc.

    Chúng tôi thất trận không phải v́ chúng tôi kém khả năng, thiếu tinh thần chiến đấu, mà v́ người Mỹ đă phản bội, nửa đường rút quân, cắt viện trợ. Từ khi người Mỹ rút lui, chúng tôi bị bó chân bó tay, bụng đói mà vẫn phải chiến đấu. Trong khi đó, Miền Bắc lại tràn ngập lương thực, quân dụng, quân nhu, và vũ khí viện trợ từ khối Cộng. Thời gian khởi đầu chương tŕnh Việt Nam Hóa chiến tranh, c̣n được cung ứng vũ khí, lương thực dồi dào, chúng tôi đă chứng tỏ khả năng có thể cáng đáng bất cứ nhiệm vụ nào của quân đội Đồng Minh bàn giao lại. Để chứng minh điều này, tôi mở tờ copy từ quyển History của thư viện, trong đó có sơ đồ các cánh quân Việt Nam Cộng Ḥa vượt biên tiến chiếm miền Bắc Cam Bốt trong chiến dịch B́nh Tây 1, 2, 3 cuối năm 1970 của Quân Đoàn II. Tôi chỉ cho ông cái dấu hiệu quân sự h́nh tam giác có chữ R ở giữa, cạnh trên có ba cọng râu, bên trái là con số 2,

    – Đây! Thưa thầy, cuối năm 1970, tại vùng 2 Chiến Thuật, chúng tôi đă đánh đuổi quân Bắc Việt tới bờ đông của sông Mê Kông trên đất Miên. Ngày đó tôi là người chỉ huy một đơn vị trực thuộc Liên Đoàn 2 Biệt Động Quân. Tôi đă đánh chiếm thành phố Ba Kev, và đóng quân tại nơi này một thời gian. Chúng tôi đă chứng tỏ rằng khả năng chiến đấu của chúng tôi đă hơn hẳn quân đội Bắc Việt. Nhưng những năm sau, viện trợ cắt giảm dần. Mặc dầu tinh thần của chúng tôi không suy giảm, nhưng chiến đấu trong cảnh thiếu thốn thường xuyên, chúng tôi vất vả lắm. Tôi xin đan cử ra đây một so sánh để thầy thấy rơ sự khác biệt.

    Trước khi Mỹ rút, tháng 6 năm 1968, có một lần tôi đang dàn quân tiến chiếm một ngọn đồi th́ Bộ Chỉ Huy Task Force South của Mỹ ở Đà Lạt đă bắt tôi ngừng lại để chờ pháo binh và không quân yểm trợ. Tôi đă nhận được một phi tuần hai phi xuất F4C và sau đó là một hỏa tập tám trăm quả đạn đại bác 105 ly trên mục tiêu trước khi xung phong. Mục tiêu đó chỉ rộng bằng diện tích khuôn viên trường Shoreline C. C. này. Chỉ hơn một năm sau khi Mỹ rút, tháng 8 năm 1974, tiền đồn Plei Me do tôi trấn giữ đă bị một lực lượng địch đông gấp chín lần vây hăm 34 ngày đêm. Plei Me cũng chỉ rộng bằng trường Shoreline C.C. thôi. Vậy mà mỗi ngày chúng tôi đă hứng chịu từ một ngàn tới hai ngàn viên đạn pháo cối của địch. Để chống lại, ngoài hai khẩu 155 ly của quân bạn yểm trợ từ xa, tôi chỉ có hai khẩu đại bác 105 ly. V́ t́nh trạng khan hiếm, tôi chỉ được phép bắn theo cấp số đạn giới hạn là bốn viên cho mỗi khẩu súng một ngày. Chiến đấu trong t́nh trạng thiếu thốn như thế, chúng tôi vẫn chiến thắng. Thầy nghĩ sao về chuyện này?

    Chúng tôi đă chiến đấu cho chính nghĩa như thế đấy, chúng tôi đă hy sinh như thế đấy, và chúng tôi đă bị bỏ rơi như thế đấy. Tôi cũng không hiểu v́ sao người Mỹ phản chiến, trong đó có thầy, lại xuống đường tranh đấu, cổ vũ cho kẻ thù của chúng tôi, và ngược đăi chiến binh của chính nước Hoa Kỳ? Thầy ơi! Sao thầy lại nỡ nhẫn tâm như thế! Thầy đă tiếp tay với kẻ thù, đâm sau lưng thân nhân và bạn bè đồng minh của thầy. Nhân dịp này, tôi cũng chuyển lại cho thầy nghe tâm sự của anh Bill, một bạn cựu quân nhân Mỹ trở về từ Việt Nam năm 1973. Anh Bill hiện nay (2000) là Supervisor của hăng mà tôi đang làm việc. Đây là lời của anh ấy,

    – Bạn có cảm thông nỗi đau đớn của chúng tôi ngày đó không? Hôm chúng tôi cặp bờ Everett, Washington, dân chúng Mỹ, kể cả những người thân, tiếp đón chúng tôi bằng cách giơ cao ngoắc ngoắc ngón tay giữa! Đi đâu chúng tôi cũng bị nh́n với đôi mắt khinh khi. Bao nhiêu ê chề nhục nhă đổ lên đầu người thua trận. Thua trận đâu phải lỗi của chúng tôi? Có bạn tôi đă buồn mà tự tử. Rồi tôi bị giải ngũ. Thời gian ấy kiếm được một việc làm là điều khó khăn trần ai. Hăng xưởng nào cũng không mặn mà với những hồ sơ xin việc của những cựu chiến binh. Cũng may, có người bạn học thời Mẫu Giáo đă giới thiệu tôi vào làm việc cho hăng này. Lương hướng thời ấy chỉ có 3 USD một giờ cũng đă khiến tôi mừng quá lắm rồi.

    Sau câu chuyện này, tôi chuyển sang phê b́nh cách giảng dạy của ông thầy, tôi nói thẳng với ông giáo sư rằng, bao năm nay ông đă bóp méo lịch sử của cuộc chiến tranh giữa hai miền Nam và Bắc Việt Nam, làm như thế ông đă phạm tội đối với lịch sử. Cách giảng dạy của ông đă gieo vào trí óc học tṛ những thành kiến sai lầm đối với Việt Nam Cộng Ḥa, làm giảm giá trị sự trợ giúp của chính phủ và nhân dân Hoa Kỳ đối với nước tôi. Cuối cùng, tôi hỏi ông giáo,
    – Thầy c̣n nhớ, năm ngoái, có một cậu bé Việt Nam, mặt mày sáng sủa, lông mày rậm, tóc hớt kiểu nhà binh theo học lớp Sử 274 này không?
    – Nhớ chứ! Mỗi lớp chỉ có vài học tṛ Á Châu, dĩ nhiên là tôi nhớ!
    – Cậu bé Việt Nam đó chính là thằng con út của tôi! Năm ngoái, bài tiểu luận đầu của nó bị điểm “không” (0) v́ nó viết theo quan điểm của một người dân Miền Nam. Những bài sau nó phải đổi cách viết, để thầy cho điểm khá hơn. Tôi là cha nó; tôi là một trong những người chứng kiến, tham gia và trực tiếp gánh chịu hậu quả của cuộc chiến tranh vừa qua; tôi không thể làm như con tôi được. Tôi đă nói hết những điều cần nói với giáo sư, và tôi sẵn sàng chấp nhận hậu quả.

    Ông thầy dạy Sử như bừng tỉnh cơn mơ,
    – Tôi tin lời ông, v́ chẳng có lư do ǵ để ông nói dối. Có điều là, từ đó tới nay, hơn hai mươi năm dài, kể từ ngày những gia đ́nh Việt Nam đầu tiên tới định cư ở Hoa Kỳ, chưa ai nói cho tôi nghe những điều này. Có thể, người ta muốn quên đi quá khứ, hoặc là người ta không có can đảm nói ra. Tôi đă hiểu, và tôi phải cám ơn ông. Ông quả là một chiến binh thực thụ.

    Nghe được những lời nói chân t́nh từ miệng ông giáo sư, ḷng tôi cảm thấy ấm áp lạ lùng. Trước mắt tôi, ông đă thành một người bạn đồng minh, ông đưa bàn tay hộ pháp ra cho tôi bắt,
    – Thưa người chiến binh. Ông vừa lập một chiến công!

    Đêm ấy trên đường về nhà, ḷng tôi rộn ràng như thuở nào giữa sân vận động Pleiku, sau chiến thắng Plei-Me, tôi đă đứng trước một đoàn hùng binh, quần áo hoa rừng, nhận những ṿng hoa rực rỡ, tai nghe bản nhạc “Bài Ca Chiến Thắng” do ban quân nhạc Quân Đoàn II ḥa tấu.

    Ngày chấm dứt mùa Fall năm 2000 ông thầy dạy Sử tươi cười trao cho tôi bản tổng kết cuối khóa, trên đó điểm trung b́nh (GPA) lớp History 274 của tôi ghi 4 chấm (4.00).

    Cuối mùa Spring 2001 tôi dự lễ cấp văn bằng tốt nghiệp A.A. nơi vận động trường có mái che của Shoreline Community College. Khán đài đông nghẹt thân nhân. Vợ tôi và bốn đứa con tôi cũng có mặt ngày hôm ấy. Khi người điều hành gọi tên tôi lên bục để nhận văn bằng, cả hội trường đều ngạc nhiên v́ thấy nơi hàng ghế giữa của khu giáo sư có tiếng ai gào lên như tiếng sấm:
    – Long! I’m proud of you!

    Đến lúc bà hiệu trưởng bắt tay tôi th́ ông giáo Dan đứng dậy, bắc loa tay hướng về sân khấu, “My soldier! I’m loving you!”

    Ông là một người cao lớn. Trong chiếc áo thụng đen, trông ông dềnh dàng như nhân vật chính trong phim “Người Dơi.”

    Những người có mặt trong hội trường buổi ấy đều quay mặt nh́n về hướng ông giáo, ai cũng ngạc nhiên v́ hành động phá lệ của một ông thầy xưa nay nổi tiếng là mô phạm. Thấy ông giáo Dan réo tên tôi ầm ầm, vợ con tôi và những khán giả ngồi trên khán đài cũng vỗ tay, reo ḥ, la hét theo. Hai năm sau, khi tốt nghiệp B.A. từ University of Washington, tôi về thăm và báo cho ông biết, ông vui lắm.

    Từ đó cho tới khi tôi ngồi viết lại những ḍng này (2011) hàng chục ngàn học tṛ đă tới, rồi giă từ Shoreline Community College. Và chắc chắn, hàng trăm lượt người trẻ tuổi đă đi qua lớp History 274. Mười một năm qua, tôi vẫn nhớ buổi tối năm nào, tôi với ông giáo sư dạy Sử đă ngồi tâm sự với nhau. Lời khen của ông, mà tôi quư như một tấm huy chương, vẫn c̣n văng vẳng,
    – Thưa người chiến binh. Ông vừa lập một chiến công!

    VƯƠNG MỘNG LONG.

    Trích trong Liên Khoá Vơ Bị Đà Lạt
    Last edited by Tigon; 26-09-2017 at 01:19 AM.

  7. #4247
    dân say
    Khách
    Cái đám Mỹ giả vờ yêu "hoà b́nh" để trốn quân dịch trong VN war đă tỉnh cơn mơ biết thế nào là định nghĩa của 2 chữ "khủng bố" , sau khi thưởng thức vụ 9/11 rồi..

    Bây giờ xúi tụi nó yêu "HB" tụi nó cũng chả dám yêu nữa...

    Giả sữ Mỹ động chiến lại với tụi Bắc Hàn đi ... thử coi có dân Mỹ nào dám xuống đường biểu diễn TD ngôn luận đ̣i yêu "Hoà B́nh" như thời VN war đi ....

    Tụi BH nó cười rung đùi khoái chí đó .

    Ngộ quá ta sao giờ này chưa có 1 tác giả mắt xanh mũi lỏ gốc Anglo-Saxon nào viết trên báo hay sách bơm tên Ũn ĩn là một nhà ái quốc "dại đ ĩ" như hồ chí minh vậy ta...

  8. #4248
    Tran truong
    Khách

    XHCN Việt Nam có tầng lớp trí thức hay không ?

    Bàn về cs thì phải nói đến Marx . Nói đến Marx phải nói đến giai cấp vô sản và sự nghiệp ĐẤU TRANH GIAI CẤP của chủ nghĩa không tưởng đó . Không cần phải dông dài ,không cần phải minh chứng đó là một chủ thuyết không tưởng .
    Lịch sử đã chứng minh, kể từ khi chào đời tại Nga sô _ 1917 _ nó đã gây biết bao thảm họa cho các nước trên thế giới lỡ dại ,tha nó về làm kim chỉ nam cho dân tộc . Cái dã man của ĐẤU TRANH GIAI CẤP là sự giết chóc lẫn nhau giữa đồng bào , coi nhau là kẻ thù truyền kiếp ... giữa ruột thịt !

    Từ khi cs chào đời ,theo nhà xuất bản Stéphane Courtois , thì chủ nghĩa không tưởng này đã làm biến mất 94 triệu con người trên quả đất , chưa kể những di hại cho dân tộc và đất nước , phải mất hàng chục chục năm mới khôi phục lại như xưa ! Đạo đức , nhân phẩm , chân thật ,đoàn kết ... không cánh mà bay .
    Và đây ,danh sách những người bị giết bởi chính đồng bào của họ :

    _ 65 triệu tại Trung cộng . Do Mao chủ tịch
    _ 20 triệu tại Liên bang Sô viết . Phần lớn do chủ tịch Stalin
    _ 2 triệu tại Campuchia . Do Khờ me đỏ chủ tịch Pôn pốt
    _ 2 triệu tại Bắc Hàn . Do Chủ tịch Kim nhật Thành
    _ 1,7 triệu tại Ethiopia .
    _ 1,5 triệu tại Afghanistan .
    _ 1 triệu tại Eastern Bloc .
    _ 1 triệu tại Việt Nam . Do Chủ tịch Hồ chí Minh
    _ 150 ngàn tại Latin America , phần lớn ở Cuba .
    _ 10 ngàn tại những nơi có các phong trào , tổ chức của cs , chưa đủ lớn mạnh để nắm quyền . (1)


    Năm nay 2017 , tròn 100 năm tuổi của chủ nghĩa không tưởng cs . Năm ngoái TBT đảng csVN đã nói rõ ràng : " Đến hết thế kỷ này , chưa chắc chúng ta tiến tới được CNXH " . Cái buồn cười là biết trước , tiên đoán như vậy , nhưng vẫn cương quyết đưa cả nước tiến lên CNXH ! Và cả 95 triệu con người VN cũng cứ ... nhắm mắt tuân thủ !
    Một trăm năm , thời gian quá đủ cho kiếp người , thời gian cho cả chục thế hệ . Và ngài TBT đảng cs đã nói trắng ra là hết thế kỷ này cũng chưa chắc tới đích . Vậy nên đặt tên cho cái chủ thuyết đó là gì ? _ Hỏi tức trả lời .

    Trước 30/04/1975 có thể coi là thời gian cực thịnh của chủ nghĩa Marx . Sau khi cướp xong miền Nam ,mà bọn chúng oang oang là giải phóng , chiến thắng thần thánh , đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào . Từ 13 nước thuộc phe XHCN , chúng thừa thắng xông lên , nay còn đúng 4 nước XHCN giả cầy !

    Cố bám víu Marx , bám víu Mao , bám víu Hồ ... để sống qua ngày . Gọi là XHCN giả cầy , vì chúng có phục vụ xã hội gì đâu . Để sinh tồn chúng đá đít Marx , vứt bỏ nền kinh tế mọi rợ tập quyền , xóa vùi Hợp tác xã không tưởng , chối từ chế độ tem phiếu ,một thời coi là ưu việt của chúng .... để quay về cái mà chúng chửi bới ra rả ngày đêm , nào là tư bản đang trên đường giẫy chết , kinh tế thị trường là nền kinh tế bóc lột mồ hôi , máu , nước mắt của quần chúng nhân dân lao động !

    Nhìn ra chẳng thấy Hoa Kỳ , Anh , Pháp , ... bóc lột dân nó ; mà chỉ thấy VN đang lột dân VN đến tận cùng bằng số . Hết xuất cảng người làm lao nô , ô sin ... đến bán dâm , làm vợ người xứ lạ . Hỏi đất nước nào mà phụ nữ sắp hàng trần truồng cho người ta chọn vợ ? Quái lạ thay lấy vợ hay lấy búp bê tình dục ? Đất nước nào mà Thủ tướng mời mọc đầu tư bằng câu : " con gái VN đẹp lắm " ?





    Vậy thì trí thức hiện tại của nhà nước CHXHCN VN ở đâu ? Họ làm gì ? Giúp gì cho dân tộc ? Giúp gì cho đất nước ? Xin thưa với tất cả ,là không có .
    . VN hiện tại không có trí thức !

    Vì trí thức là những người làm việc bằng đầu óc , bằng trí tuệ để tạo ra lợi ích cho xã hội , đất nước và nhân loại , về tinh thần hoặc vật chất .
    Với định nghĩa trên ,trong suốt 42 năm hòa bình, nếu nước VN có trí thức ,thì đã sáng tạo những gì ? Con đinh vít cho Samsung ư ? Hay sáng tạo ra cá chết tại Vũng Áng ? Ngập mặn tại đồng bằng Cửu Long ? Chuyện dài dân oan ? ... ?

    Nhớ rằng , Nhật bản , Nam Hàn chỉ cần 30 năm sau chiến tranh đã có nền kinh tế tiên tiến , có những nhãn hiệu cả thế giới biết tên : Honda , Toyota , Sony , Toshiba ... Samsung , Hyundai , Subaru ...


    Còn VN chúng ta có gì ,ngoài con ĐINH VÍT ? Đi ra nước ngoài luôn bị dòm ngó ,nghi ngờ . Thậm chí phụ nữ sang Singapore cũng bị nghi ngờ là qua làm điếm ! Gái khu đèn đỏ !

    Trong khi vào thập niên 60 Thủ tướng Singapore Lý quang Diệu chỉ mong sao ,có ngày đảo quốc họ sánh ngang bằng SàiGòn : Hòn ngọc Viễn đông .
    Tôi chưa nói đến Đại sứ đi buôn lậu ngà voi , buôn lậu sừng tê giác , phi công ,chiêu đãi viên hàng không đi buôn vàng lậu , buôn hàng xách ăn cắp ! Tại Nhật có bản thông báo cảnh giác bằng chữ Việt và cờ Việt cộng ,đại ý nói ăn cắp là phạm tội , bị tù !
    Phải chăng Trí Thức XHCN đã góp phần sáng tạo những thành quả để đời kể trên ? Câu trả lời sẽ là không , chắc chắn là không . Tai sao ?


    Biển cánh báo tại một siêu thị ở Nhật Bản.


    Mới đây, tại một cửa hàng của Đài Loan có gắn camera cũng có bảng thông báo nhỏ cho các khách hàng người Việt.


    Những ḍng cảnh báo ghi bằng tiếng Việt xuất hiện ở nước ngoài ( Nhật bản ) khiến nhiều người Việt cảm thấy xấu hổ.


    Tấm biển bằng tiếng Việt ở nhà hàng Thái Lan cũng tạo nhiều tranh căi về văn hóa ăn uống của người Việt.



    Còn tiếp ...

  9. #4249
    Tran truong
    Khách
    Quote Originally Posted by Tran truong View Post
    Bàn về cs thì phải nói đến Marx . Nói đến Marx phải nói đến giai cấp vô sản và sự nghiệp ĐẤU TRANH GIAI CẤP của chủ nghĩa không tưởng đó . Không cần phải dông dài ,không cần phải minh chứng đó là một chủ thuyết không tưởng .
    Lịch sử đã chứng minh, kể từ khi chào đời tại Nga sô _ 1917 _ nó đã gây biết bao thảm họa cho các nước trên thế giới lỡ dại ,tha nó về làm kim chỉ nam cho dân tộc . Cái dã man của ĐẤU TRANH GIAI CẤP là sự giết chóc lẫn nhau giữa đồng bào , coi nhau là kẻ thù truyền kiếp ... giữa ruột thịt !

    Từ khi cs chào đời ,theo nhà xuất bản Stéphane Courtois , thì chủ nghĩa không tưởng này đã làm biến mất 94 triệu con người trên quả đất , chưa kể những di hại cho dân tộc và đất nước , phải mất hàng chục chục năm mới khôi phục lại như xưa ! Đạo đức , nhân phẩm , chân thật ,đoàn kết ... không cánh mà bay .
    Và đây ,danh sách những người bị giết bởi chính đồng bào của họ :

    _ 65 triệu tại Trung cộng . Do Mao chủ tịch
    _ 20 triệu tại Liên bang Sô viết . Phần lớn do chủ tịch Stalin
    _ 2 triệu tại Campuchia . Do Khờ me đỏ chủ tịch Pôn pốt
    _ 2 triệu tại Bắc Hàn . Do Chủ tịch Kim nhật Thành
    _ 1,7 triệu tại Ethiopia .
    _ 1,5 triệu tại Afghanistan .
    _ 1 triệu tại Eastern Bloc .
    _ 1 triệu tại Việt Nam . Do Chủ tịch Hồ chí Minh
    _ 150 ngàn tại Latin America , phần lớn ở Cuba .
    _ 10 ngàn tại những nơi có các phong trào , tổ chức của cs , chưa đủ lớn mạnh để nắm quyền . (1)


    Năm nay 2017 , tròn 100 năm tuổi của chủ nghĩa không tưởng cs . Năm ngoái TBT đảng csVN đã nói rõ ràng : " Đến hết thế kỷ này , chưa chắc chúng ta tiến tới được CNXH " . Cái buồn cười là biết trước , tiên đoán như vậy , nhưng vẫn cương quyết đưa cả nước tiến lên CNXH ! Và cả 95 triệu con người VN cũng cứ ... nhắm mắt tuân thủ !
    Một trăm năm , thời gian quá đủ cho kiếp người , thời gian cho cả chục thế hệ . Và ngài TBT đảng cs đã nói trắng ra là hết thế kỷ này cũng chưa chắc tới đích . Vậy nên đặt tên cho cái chủ thuyết đó là gì ? _ Hỏi tức trả lời .

    Trước 30/04/1975 có thể coi là thời gian cực thịnh của chủ nghĩa Marx . Sau khi cướp xong miền Nam ,mà bọn chúng oang oang là giải phóng , chiến thắng thần thánh , đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào . Từ 13 nước thuộc phe XHCN , chúng thừa thắng xông lên , nay còn đúng 4 nước XHCN giả cầy !

    Cố bám víu Marx , bám víu Mao , bám víu Hồ ... để sống qua ngày . Gọi là XHCN giả cầy , vì chúng có phục vụ xã hội gì đâu . Để sinh tồn chúng đá đít Marx , vứt bỏ nền kinh tế mọi rợ tập quyền , xóa vùi Hợp tác xã không tưởng , chối từ chế độ tem phiếu ,một thời coi là ưu việt của chúng .... để quay về cái mà chúng chửi bới ra rả ngày đêm , nào là tư bản đang trên đường giẫy chết , kinh tế thị trường là nền kinh tế bóc lột mồ hôi , máu , nước mắt của quần chúng nhân dân lao động !

    Nhìn ra chẳng thấy Hoa Kỳ , Anh , Pháp , ... bóc lột dân nó ; mà chỉ thấy VN đang lột dân VN đến tận cùng bằng số . Hết xuất cảng người làm lao nô , ô sin ... đến bán dâm , làm vợ người xứ lạ . Hỏi đất nước nào mà phụ nữ sắp hàng trần truồng cho người ta chọn vợ ? Quái lạ thay lấy vợ hay lấy búp bê tình dục ? Đất nước nào mà Thủ tướng mời mọc đầu tư bằng câu : " con gái VN đẹp lắm " ?





    Vậy thì trí thức hiện tại của nhà nước CHXHCN VN ở đâu ? Họ làm gì ? Giúp gì cho dân tộc ? Giúp gì cho đất nước ? Xin thưa với tất cả ,là không có .
    . VN hiện tại không có trí thức !

    Vì trí thức là những người làm việc bằng đầu óc , bằng trí tuệ để tạo ra lợi ích cho xã hội , đất nước và nhân loại , về tinh thần hoặc vật chất .
    Với định nghĩa trên ,trong suốt 42 năm hòa bình, nếu nước VN có trí thức ,thì đã sáng tạo những gì ? Con đinh vít cho Samsung ư ? Hay sáng tạo ra cá chết tại Vũng Áng ? Ngập mặn tại đồng bằng Cửu Long ? Chuyện dài dân oan ? ... ?

    Nhớ rằng , Nhật bản , Nam Hàn chỉ cần 30 năm sau chiến tranh đã có nền kinh tế tiên tiến , có những nhãn hiệu cả thế giới biết tên : Honda , Toyota , Sony , Toshiba ... Samsung , Hyundai , Subaru ...


    Còn VN chúng ta có gì ,ngoài con ĐINH VÍT ? Đi ra nước ngoài luôn bị dòm ngó ,nghi ngờ . Thậm chí phụ nữ sang Singapore cũng bị nghi ngờ là qua làm điếm ! Gái khu đèn đỏ !

    Trong khi vào thập niên 60 Thủ tướng Singapore Lý quang Diệu chỉ mong sao ,có ngày đảo quốc họ sánh ngang bằng SàiGòn : Hòn ngọc Viễn đông .
    Tôi chưa nói đến Đại sứ đi buôn lậu ngà voi , buôn lậu sừng tê giác , phi công ,chiêu đãi viên hàng không đi buôn vàng lậu , buôn hàng xách ăn cắp ! Tại Nhật có bản thông báo cảnh giác bằng chữ Việt và cờ Việt cộng ,đại ý nói ăn cắp là phạm tội , bị tù !
    Phải chăng Trí Thức XHCN đã góp phần sáng tạo những thành quả để đời kể trên ? Câu trả lời sẽ là không , chắc chắn là không . Tai sao ?


    Biển cánh báo tại một siêu thị ở Nhật Bản.


    Mới đây, tại một cửa hàng của Đài Loan có gắn camera cũng có bảng thông báo nhỏ cho các khách hàng người Việt.


    Những ḍng cảnh báo ghi bằng tiếng Việt xuất hiện ở nước ngoài ( Nhật bản ) khiến nhiều người Việt cảm thấy xấu hổ.


    Tấm biển bằng tiếng Việt ở nhà hàng Thái Lan cũng tạo nhiều tranh căi về văn hóa ăn uống của người Việt.



    Còn tiếp ...
    Hình ảnh bị hacker vào xoá bỏ hay bị kiểm duyệt ? Nếu bị coi là phản cảm và kiểm duyệt , xin cho xin mấy dòng thông báo . Còn tự ý cắt bỏ không đầu không đuôi , không cho biết .... tôi nghĩ đó là hacker . Vậy xin repost sau khi đọc " You have included a total of 12 images in your message. The maximum number that you may include is 10. Please correct the problem and then continue again. ":

  10. #4250
    Tran truong
    Khách
    " Họ " mới trả lại hai hình ảnh, xin repost hai hình chưa được trả lại .


    [b]Hỏi đất nước nào mà phụ nữ sắp hàng trần truồng cho người ta chọn vợ ? Quái lạ thay lấy vợ hay lấy búp bê tình dục ? Đất nước nào mà Thủ tướng mời mọc đầu tư bằng câu : " con gái VN đẹp lắm " ?





    [color=red]Vậy thì trí thức hiện tại của nhà nước CHXHCN VN ở đâu ? Họ làm gì ? Giúp gì cho dân tộc ? Giúp gì cho đất nước ? Xin thưa với tất cả ,là không có .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 4 users browsing this thread. (0 members and 4 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •