Page 37 of 471 FirstFirst ... 273334353637383940414787137 ... LastLast
Results 361 to 370 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #361
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526

    Thăng vuốt đuôi, là ải L tên đẹptraibuồn

    Thằng cà chơn, thằng vuốt đuôi chính là thằng "Đẹp trai buồn" . Nó mê đôi dép râu Binh` Trị Thiên mà nó gán cho các co gái Hố Nai . Phụ nữ Hố Nai Gia Kiệm là giáo dân th́ ai làm giao liên tải đạn mà phai" mang cai đại tác phẫm dep râu của XHCN ? Người ta không đi guốc cao gót th́ cũng đi dép nhựa biết chưa thằng ca? quỷnh .

  2. #362
    X-30
    Khách
    Cô Tigon và Cô Tiếng Xưa sao không kể báo chí và tạp chí của Sài G̣n thuở ấy nhỉ? Này nhé tạp chí Gia Đ́nh chắc là tạp chí của nữ giới rồi?

    Gia Đ́nh thỉnh thoảng đăng thơ của cô Lệ Khánh ở Đà Lạt gửi các ông không quân:

    Rồi biết đâu chim sắt giữa đại dương
    Bay thăm thẳm quên từng câu ước hẹn

    Rồi cô ỏng ẹo:

    Đừng yêu nhé v́ em là thi sĩ
    Nhả tơ vàng đan áo biếu nhân gian

    ôi tao nhân mạc khách!

  3. #363
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Nhớ về Saigon : ĐÊM ĐÔ THỊ



    Màn đêm xuống dần, muôn ánh đèn đột nhiên như ngời sáng
    Ḱa bao phố phường, bao mái lầu ch́m trong bóng đêm
    Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la
    Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la
    Đời đẹp quá á a à á a a bài thơ

    Đường đi lối về cơn gió lùa ngả nghiêng bao tà áo
    Và bao mái đầu không vướng sầu kề vai bước mau
    Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la
    Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la
    Ḷng thầm nhớ ơ....người yêu.

    Đ.K.:

    Người em gái, đương th́ tṛn trăng mới, như nhiều trang
    giấy, trong ḷng c̣n trong trắng, thơ ngây
    Người trai tráng, yêu cuộc đời tươi sáng, bước chân, say
    sưa đi trên đường..

    T́nh yêu đón chờ, đêm tối về d́u nhau trên đường phố
    Dịu hương tóc thề, vai sát kề đời như giấc mơ
    Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la
    Lá lá lá lá la la, lá lá lá lá la
    Để ḷng nhớ ơ.....thành đô....



  4. #364
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Báo chí , tiểu thuyết ở Saigon Thuở Ấy

    Quote Originally Posted by X-30 View Post
    Cô Tigon và Cô Tiếng Xưa sao không kể báo chí và tạp chí của Sài G̣n thuở ấy nhỉ? Này nhé tạp chí Gia Đ́nh chắc là tạp chí của nữ giới rồi?

    Gia Đ́nh thỉnh thoảng đăng thơ của cô Lệ Khánh ở Đà Lạt gửi các ông không quân:

    Rồi biết đâu chim sắt giữa đại dương
    Bay thăm thẳm quên từng câu ước hẹn

    Rồi cô ỏng ẹo:

    Đừng yêu nhé v́ em là thi sĩ
    Nhả tơ vàng đan áo biếu nhân gian

    ôi tao nhân mạc khách!

    "Cô Lệ Khánh ở Đà Lạt " , nhắc tới Lệ Khánh , vậy chắc là anh nhớ tập " Em là con gái trời bắt xấu "

    Thật ra , LK đâu có tệ ǵ cho lắm . Nàng cũng có duyên lắm chứ .

    Tại v́ đó là ngày xưa , chứ bây giờ là thời đại dao kéo , nếu có tiền , muốn xấu cũng khó lắm .

    Nói tới báo chí ở Saigon , thời sinh viên , Tigon có thời gian kèm tại tư gia cho con chủ nhiệm Tiểu Thuyết Thứ Năm ( ở Phú Nhuận ).

    Hồi con gái , mấy chị em Tigon thích xem truyện của Dung Saigon , nhiều câu chuyện về con gái vui lắm .

    Tigon phải đi chơi , tạm biệt các ACE , mai gặp lại

    Tigon

  5. #365
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Có ai biết ǵ về quán ăn "Bà Cả Đọi" ở Sài G̣n th́ làm ơn kể nghe với.

    H́nh như sau 75 tui có ghé ăn 1 lần. Vừa ngồi vào bàn là có ngay 1 dĩa cà pháo ḍn rụm. Cà pháo nhỏ như củ kiệu, ít hột mà hiện nay tui kiếm khắp nước Úc chẳng nơi nào có. Rồi 1 dĩa rau muống xào tỏi, tô canh rau muống đánh dâm cà chua. Nghèo mà, ăn như thế cho sạch ruột. Nói đến rau muống mới nhớ lại ở Úc hiện nay giá $8.50 =~ $US10 1 bó le que vài cọng.

    Ỏ Sài G̉n có những món ăn ở những nơi chốn thật b́nh dị nhưng làm cho người ta nhớ măi, h́nh như vẫn vương vấn măi sau gần 30 năm

  6. #366
    X-30
    Khách
    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Có ai biết ǵ về quán ăn "Bà Cả Đọi" ở Sài G̣n th́ làm ơn kể nghe với.

    H́nh như sau 75 tui có ghé ăn 1 lần. Vừa ngồi vào bàn là có ngay 1 dĩa cà pháo ḍn rụm. Cà pháo nhỏ như củ kiệu, ít hột mà hiện nay tui kiếm khắp nước Úc chẳng nơi nào có. Rồi 1 dĩa rau muống xào tỏi, tô canh rau muống đánh dâm cà chua. Nghèo mà, ăn như thế cho sạch ruột. Nói đến rau muống mới nhớ lại ở Úc hiện nay giá $8.50 =~ $US10 1 bó le que vài cọng.

    Ỏ Sài G̉n có những món ăn ở những nơi chốn thật b́nh dị nhưng làm cho người ta nhớ măi, h́nh như vẫn vương vấn măi sau gần 30 năm
    Thôi ông ơi, xạo hoài. Ra xốp tàu mua vài hủ về ăn, vừa ăn vừa ngâm:

    Anh đi anh nhớ quê nhà
    Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
    Nhớ ai dăi nắng dầm sương
    Nhớ ai tát nước bên đường năm nao

    vào Nam, gặp gái Nam đẹp quá, anh quên mẹ nó mụ vợ vô sản ở quê!

    Hết chuyện rồi thèm ăn rau muống! Sao không lên miền Tây hoặc miền Bắc ở. Mấy thằng bạn của lăo phu ở đó nói thứ ǵ cũng có, lá lốp, rau càng cua, cà pháo Bác Hồ, v.v...

  7. #367
    Member
    Join Date
    04-10-2010
    Posts
    205

    Thăm quán cơm Bà Cả Đọi của Saigon xưa

    Quote Originally Posted by Z-28 View Post
    Có ai biết ǵ về quán ăn "Bà Cả Đọi" ở Sài G̣n th́ làm ơn kể nghe với.
    Kính bác bài viết này:

    Thăm quán cơm Bà Cả Đọi của Saigon xưa



    Chúng tôi từng đến quán Bà Cả Đọi cách đây tám năm, nay quay lại căn gác đường Quán Cơm Bà Cả Đọi Nguyễn Huệ, Sài G̣n thăm bà. Khung cảnh vẫn y như cũ, nhà cửa không thay đổi, không xây cất sửa sang mới, chỉ có con hẻm nhỏ coi có vẻ c̣n chật chội hơn trước v́ xe đậu quá nhiều.

    Xe gắn máy đậu mấy lớp v́ ngay đầu hẻm là một hàng cơm b́nh dân, cuối hẻm một hàng cơm tấm và xe bún mắm đậu khoảng giữa.

    Bắt đầu khởi nghiệp từ bà Cả, xem chừng cái ngơ này có duyên nghiệp với hàng cơm, v́ sau khi bà Cả đóng cửa hàng của ḿnh th́ hai hàng cơm khác mọc ra ngay và thực khách không nề hà chỗ ngồi chỉ là những chiếc bàn thấp bé kê dọc theo một bên hẻm, phía bên kia dựng xe san sát cùng với xô chậu, nồi niêu xoong chảo... Hàng cơm b́nh dân với thịt kho, rau xào... Hàng cơm tấm với b́, chả, trứng... mùi thức ăn xào nấu thơm lừng.

    Nhà bà Cả tít cuối cùng hẻm lại phải leo một cầu thang xi măng để lên nhà. Giữa trưa nắng gay gắt, bà đang ngủ, tôi không muốn phá giấc ngủ của bà cụ tám mươi mốt tuổi nên hẹn chiều quay lại.

    Mặc dù tuổi tác khiến quên nhiều, lẫn nhiều nhưng khuôn mặt, h́nh dáng bà Cả vẫn thế.

    Giờ không c̣n bận rộn túi bụi như xưa, việc làm ăn ngày càng phát đạt nhưng bà Cả thanh nhàn không xênh xang áo gấm, áo thêu xanh đỏ kiểu cọ. Tám năm qua, cũng như mấy chục năm trước, tôi vẫn gặp lại h́nh ảnh bà nền nă, giản dị trong chiếc quần đen, áo bà ba, hoàn toàn không chút thay đổi trừ mái tóc cắt ngắn bạc phơ hơn. Vẫn vóc người đậm đà, nguyên vẹn gương mặt phúc hậu thường xuyên đậu nụ cười rất dễ mến.

    Sài G̣n thiếu ǵ hàng cơm b́nh dân, chắc chắn một phần lư do khiến nhiều người thích lui tới hàng bà Cả chính v́ vẻ tươi tắn, đôn hậu, chính v́ lối tṛ chuyện từ tốn, chân thật của bà chủ quán, hoàn toàn không giống như tính cách của bà chủ hàng cơm mà các tiểu thuyết ưa mô tả là lanh lẹn và đanh đá.

    Nhà thơ Trần Tuấn Kiệt không khỏi mỉm cười khi câu chuyện nhắc tới quán cơm bà Cả Đọi ngày nào:

    - Đám nhà báo không hiểu sao rất thích bà Cả. Ṭa soạn báo Sống nằm trên đường Lê Thánh Tôn, trưa nào Chu Tử cũng kéo anh em đến đó ăn cơm.

    Nhà thơ nghĩ một lúc rồi x̣e tay đếm.

    - Có Anh Quân, Tú Kếu, Nguyễn Thụy Long, Trần Tuấn Kiệt...

    Ông tỏ vẻ ngạc nhiên.

    - Cái quán th́ nhỏ xíu, có mỗi một gian pḥng, tới giờ nghỉ trưa ai cũng ùa đến, ngồi chen chúc đụng cả vào nhau ồn ào.

    Quả vậy, gian pḥng không rộng lắm, khi đông quá, khách phải leo bậc thang gỗ ở gian trong để lên ngồi trên lầu. Hẳn là sự đông đúc náo nhiệt cũng là một yếu tố thu hút khách và giới làm báo có thói quen đến đấy tụ tập, một số chọn như là chỗ đóng đô nên chắc chắn cứ tạt qua gặp mặt đủ cả. Quán cơm bà Cả Đọi là chỗ họp mặt văn nghệ như La Pagode, như Thanh Thế...

    Bà Cả tỏ vẻ vui thích khi kể:

    - Cậu Trường Kỳ lần nào về Saigon cũng ghé tôi chơi, có cả cậu Jo Marcel, cậu Tùng Giang...

    Bà hay nhắc tới tên Trường Kỳ v́ ngày xưa chính anh là người đă bỡn cợt gọi quán cơm của bà là quán “Bà Cả Đọi.” Cứ khi cạn túi, hết tiền th́ ghé đấy ăn bữa cơm vừa rẻ, vừa ngon vừa no. Giới văn nghệ có cảm t́nh đặc biệt, quán được nhắc đến đây đó trên báo luôn tới nỗi về sau thành chết tên.


    “Cả” chứ không phải “Hai”.

    Thật ra quán cơm không sang trọng nhưng vẫn có những đặc điểm riêng biệt. Bà Cả tên thật là Túc, vốn gốc làng Đồng Nhân, nay thuộc quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Bà vào Nam từ lâu, khoảng 1948, lấy chồng người cùng quê. Thoạt tiên hai vợ chồng mưu sinh bằng cách mở kiosque bán nước giải khát: bia chai, nước ngọt... cho nhân viên, thợ thuyền khu vực Chợ Cũ, Sài G̣n.

    Khách đến uống nước th́ hỏi ăn, thế là nhân thể bà nấu phở. Rồi theo nhu cầu của khách hàng, từ phở, bà mở thêm hàng cơm. Chẳng bao lâu, khách mau chóng kéo đến càng lúc càng đông đúc ngồi tràn ra làm mất trật tự vỉa hè, chính quyền bấy giờ thấy vậy đuổi không cho buôn bán nữa. Bà rút lui lên căn gác của người chú trong ngơ hẻm đường Nguyễn Huệ và chuyển hàng ăn uống từ vỉa hè về đó.

    Khu vực Chợ Cũ dần dần phát triển, cửa hàng, công sở, văn pḥng mở cửa... Lại thêm làn sóng di cư năm 54 khiến số lượng người Bắc ở Sài G̣n tăng lên đáng kể. Quán tưởng chừng không thuận lợi về mặt vị trí v́ phải đi vào cuối ngơ, phải leo cầu thang mới tới được một căn pḥng không rộng răi lắm ở tận cùng thế giới đó. Té ra hàng ăn vẫn đông, ngày càng đông khách.

    Tự nhận chỉ là hàng cơm b́nh dân nhưng những món ăn của bà Cả nấu sạch sẽ, ngon lành, không khô quèo “cơm hàng cháo chợ” như các hàng cơm b́nh dân khác, mà mang vẻ “cơm nhà” như được nấu bởi bàn tay hiền hậu của bà mẹ hay người vợ, bởi bàn tay của người nội trợ quen thuộc. Bà Cả phân bua:

    - Tôi chỉ nấu món ăn b́nh dân thôi ấy mà.

    Đúng là bữa cơm của quán bà Cả không cao lương mỹ vị, chế biến không cầu kỳ, tŕnh bày không mỹ thuật, chén đũa cũng b́nh dân, chỉ là những món ăn gia đ́nh như mâm cơm người ta vẫn thường dọn tại nhà. Thành công mà chính bà không ngờ lại nằm ở chỗ ấy khi người thực khách không có điều kiện ăn cơm nhà, lại có thể thưởng thức một bữa cơm nhà ngay tại quán.

    Đặc biệt, người miền Bắc tha hương trên bước đường lưu lạc tới một vùng đất mới với phong tục, khí hậu, thổ nhưỡng mới, đă t́m thấy nơi quán ăn nhỏ bé của bà Cả một chút phong vị quê hương. Không phải món Nam mà là món Bắc, nêm nếm đúng khẩu vị Bắc không lai tạp, giọng nói Bắc, tính cách Bắc. Một khoảnh quê hương xa ĺa đă được bà Cả vô t́nh tái hiện trong quán ăn của bà làm ấm ḷng người xa xứ. Ở miền Nam quanh năm nắng nóng, chỉ trong bữa cơm chốc lát, họ cảm thấy an ủi khi bắt gặp lại một mảnh sinh hoạt gần gũi thân thương tưởng chừng đă mất hẳn. Tên gọi Quán bà Cả chứ không phải bà Hai, bà Bảy, bà Út... càng mang đặc tính “Bắc Kỳ.”


    Người của lịch sử văn hóa Sài G̣n?

    Tôi nh́n quanh căn gác Nguyễn Huệ, nhà kiểu Pháp cũ, không sửa sang ǵ nhiều, vẫn chiếc cầu thang gỗ nâu nằm trong kư ức giới văn nghệ, và hỏi bà Cả:

    - Bà có mời khách dùng cơm ở đây không?

    Bà lắc đầu:

    - Không, bây giờ chỗ này chỉ để ở thôi, tôi mời các cậu ấy ra ngoài quán.

    Sau 75, dù không c̣n cánh nhà báo lui tới nữa, một thời gian dài, quán bà Cả vẫn là địa điểm ăn trưa của giới văn pḥng, tư chức... từ các cao ốc chung quanh đường Nguyễn Huệ, Hải Triều, Hàm Nghi, Hồ Tùng Mậu, Ngô Đức Kế... Khách quen đến ăn chật pḥng, như trước kia, đôi khi vẫn phải dọn thêm bàn trên gác lửng.

    Sau này bà Cả mua được hai căn nhà ở đường Trương Định và Tôn Thất Thiệp, hàng cơm được dời ra hai nơi đó với bảng hiệu chính thức là quán Đồng Nhân giao cho các con trông nom, và gần đây thêm một quán nữa do con gái út đứng làm chủ ở Thị Nghè vẫn giữ cùng một thương hiệu Cơm Bà Cả. Khách hoài cổ đi xa lâu ngày về Sài G̣n vẫn quen lối ghé lại căn gác Nguyễn Huệ cũ kỹ, dọc cầu thang xi măng đặt đầy các chậu cây xanh mướt, không c̣n quán cơm nhưng may mắn, vẫn c̣n được gặp bà chủ hiền hậu sẵn sàng ngồi chơi tiếp khách.

    Lần trước tôi ghé, bà Cả c̣n khỏe khoắn, dù quán xá đă có con cháu trông nom nhưng mỗi buổi sáng, bà vẫn đi bộ ra quán nhặt rau. Bây giờ, bà đă yếu nhiều, chân đi chậm chạp từng bước và trí nhớ đă kém, nhớ quên lẫn lộn. Chiều chiều, trời nhạt nắng, cô cháu gái chở ra quán, bà chỉ ngồi trước cửa ngắm nghía hàng cơm vỉa hè thủa nào giờ đây là căn nhà hai gian rộng răi, cửa hàng khang trang góc ngă tư nằm ở những con đường sầm uất giữa thành phố.

    Có nhiều người chưa từng biết mặt bà Cả, chưa ăn hàng cơm Nguyễn Huệ trước kia bao giờ nhưng truyền miệng nhau, người ta vẫn t́m tới quán cơm Bà Cả Đọi. Đa số Việt kiều về Sài G̣n đều t́m tới quán của bà. Cả khách ngoại quốc cũng vào gọi đĩa cà tím nướng, tô canh cải xanh...

    Quán cơm Bà Cả bây giờ sạch sẽ khang trang, không c̣n là căn gác lùi sùi cho dân “đọi” t́m tới qua bữa. Dù sao giữa trung tâm thành phố, đó vẫn là quán cơm b́nh dân với những món ăn từ xưa đến nay không thay đổi: thịt đông, thịt lợn nấu giả cầy, đậu rán, dồi trường, rau muống xào, trứng non, trứng đúc thịt... Đếm có tới gần ba chục món ăn bày ở quầy đặt ngay cửa ra vào. Quán Bà Cả đặc biệt không có thực đơn, khách cứ đứng ngắm nghía chọn lựa món ăn ngay đó, rồi có người bưng thức ăn đến bàn.

    Chúng tôi gọi cá trê rán chấm nước mắm gừng, ốc nấu giả ba ba màu nghệ và thơm mùi tía tô, canh cua rau đay mướp mát rượi trưa nắng và một món mà khi vào các quán ăn Bắc kỳ, tôi không khi nào quên gọi là dưa chua, cà pháo chấm mắm tôm.

    Dưa vàng muối chua vừa tới, cà pháo quả nhỏ, trắng nơn gịn tan chấm vào chén mắm tôm tim tím vắt chanh nổi xốp... Món ăn của quán bà Cả dù kho hay xào đều có màu vàng tươi, nh́n rất bắt mắt chứ không thâm màu như đa số các quán cơm b́nh dân khác.

    Bà Cả đi một ṿng quanh quẩn trong quán xem xét mọi thứ với vẻ hài ḷng, bà ngừng trước mặt ân cần hỏi tôi có ngon miệng không.

    Tôi chào bà Cả Đọi ra về chẳng cần biết bà có thích chữ “đọi” hay không bởi v́ cũng như bà Ba Bủng, bà Cả Cần... chỉ là những quán ăn nhỏ bé, b́nh dị nhưng một mai khi viết về lịch sử văn hóa Sài G̣n, e rằng người ta không thể quên tên!


    Nguyễn Thị Hàm Anh

    Code:
    http://dankeu.com/~/goto/quan-ba-ca-doi-cua-saigon-xua-1085.aspx

    Cách đây hơn 10 năm, tôi làm việc tại một công ty sát bên hẻm nhỏ này, th́ quán vẫn c̣n bán. Sau này v́ Bà Cả đă già lắm rồi (tới nay th́ không rơ bà c̣n sống hay đă mất), nên các con của bà mỗi người tự mở 1 tiệm cơm mang tên Đồng Nhân nằm rải rác các nơi khác nhau như ở Trương Định, ở Tôn Thất Thiệp, Nguyễn Văn Cừ...

  8. #368
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Quote Originally Posted by X-30 View Post
    Thôi ông ơi, xạo hoài. Ra xốp tàu mua vài hủ về ăn, vừa ăn vừa ngâm:

    Anh đi anh nhớ quê nhà
    Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
    Nhớ ai dăi nắng dầm sương
    Nhớ ai tát nước bên đường năm nao

    vào Nam, gặp gái Nam đẹp quá, anh quên mẹ nó mụ vợ vô sản ở quê!

    Hết chuyện rồi thèm ăn rau muống! Sao không lên miền Tây hoặc miền Bắc ở. Mấy thằng bạn của lăo phu ở đó nói thứ ǵ cũng có, lá lốp, rau càng cua, cà pháo Bác Hồ, v.v...
    Có lẽ anh không phải dân "bắc kỳ ăn cá rô cây, ăn nhằm lựu đạn chết cha bắc kỳ" nên anh không hiểu nổi những khoái khẩu.

    Cà pháo phải nhỏ ít hột và tự nhà muối mà ăn chứ không phải mua trong hủ cũa Thái hay tàu nó to như trái dưa hấu mà ăn th́ dai nhách chứ không ḍn, cái dai cũa hành the chứ không phải là cái ḍn do c̣n tươi.

    "Hết chuyện rồi thèm ăn rau muống!":

    Tui mà nổi khùng lên là tui kể về rau muống 7 món cho anh thèm nhỏ răi ra ấy chứ. Rau muống phải là loại muống ta nhỏ sợi chớ khôgn phải muống tàu cái cọng bự như cái ống tre. Cái ngon cũa rau muống nó ḍn lắm, nhai mà nghe cứ rau ráu trong miệng ấy. Đó là lư do tại sao người ta ăn rau muống chẻ với canh rêu cua. Ăn vịt nấu chao là phải ăn rau muống chớ ăn với rau tần ô th́ chán lăm.

    Nhưng với riêng tui th́ món khoái khẩu là luộc rau muống lên. Gắp muống ra bỏ vào chảo, đập dập vài củ tỏi rồi xào lên. Nước luột muống bỏ vào ây vài trái cà chua chín, nấu sôi lên cho cà chua ră ra, nêm tí muối thôi. Đổ ra tô rồi vắt vào đó í chanh.

    Chết tui rồi. Ngày mai mất mẹ nó vài chục đồng để mua 2 bó rau muống.

  9. #369
    Member
    Join Date
    02-08-2010
    Posts
    98
    Rau muống mà để xào th́ dùng loại rau muống "cạn" là ngon nhất. Loại này trồng trên đất cạn nên cọng nhỏ, lá nhỏ, khi xào lên th́ vẫn "gịn tan", như bác Z-28 nói là "nhai rau ráu". Khi xào th́ để lửa thật to, dầu thật nóng, "phi" thật nhiều tỏi th́ tuyệt.

    Rau muống luộc th́ dùng loại rau muống "nước" th́ đẹp và nh́n ngon lành. Rau muống nước thường trồng dưới ao, hồ nên cọng to, mềm, và rất xanh. Khi luộc th́ nhớ là đừng luộc "nhừ" quá, lúc đó rau sẽ vẫn gịn. Nước rau luộc th́ ở ngoài Bắc thường dùng sấu, me (nếu không có th́ vắt chanh) nhưng luộc với sấu là ngon nhất.

    Nói đến rau muống, tuy là món "b́nh dân", nhưng tả th́ ngon lắm.:D

  10. #370
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Quote Originally Posted by An Tôn View Post

    Thăm quán cơm Bà Cả Đọi của Saigon xưa





    Nguyễn Thị Hàm Anh

    Phải công nhận Nguyễn Thị Hàm Anh diễn tă đúng h́nh ảnh cũa quán Bà Cả Đọi.

    Noi đến quán này làm tui nhớ lại kỷ niệm không thể quên nổi...

    Ngày Sài G̣n sau 75. Tui thỉng thoăng lên Sài G̣n chơi thăm người anh học trường đại học Kinh Doanh, trước là trường cũa mấy ô cha cố đạo. Nghèo lắm, ô anh vừa học vừa bán chợ trời dạo. Tren vai đeo ba lô chứa những hàng thuốc tây, đồ dùng trong bệnh viện ra chợ bán để kiếm tiền ăn học. Tui lẽo đẻo theo ô anh đi khắp trên chếc xe Honda 67 thổ tă. Có lần buôn bán khá nên ông anh "chịu chơi" dẩn tui đến quán cơm bà Cả Đọi. Lanh quanh chốn phồn hoa đô hội với những khách sạn sang trọng quận I là quẹo vào ngỏ hẻm bà Cả Đọi.

    Ngày học ra trường, anh tui khoe với tui bằng đại học khi đi photo để xin việc. Tui khâm phục với niềm ao ước thề nguyền sau này thế nào cũng cố gắng có được cho riêng ḿnh 1 tấm bằng tương tự như thế.

    Ngày tui đi vượt biên lần cuối sau hàng chục chuyến thất bại. Tui đến gặp ô anh này để ...xin tiền đi xe đ̣. Lần cuối cùng chia tay, đi rồi quay đầu nh́n lại vẩn thấy ông anh đấy 2 tay chống nạnh dơi mắt nh́n theo.

    Và đó là h́nh ảnh cuối cùng cũa một ông anh. XMas năm 1984, ông anh cùng đứa em gái đi vượt biên mất xác. Không biết bây giờ trôi dạt nơi đâu. Bây giờ những ǵ tui nh́n thấy được là tấm h́nh nhỏ được cậu mợ (cha mẹ) tui đem vào chùa.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 4 users browsing this thread. (0 members and 4 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •