Page 418 of 471 FirstFirst ... 318368408414415416417418419420421422428468 ... LastLast
Results 4,171 to 4,180 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #4171
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by tran truong View Post
    Trận Đánh Cuối Cùng Của Một Kẻ Sĩ
    Tran Truong , chính anh đang tham dự Trận Đánh Cuối Cùng Của Một Kẻ Sĩ

    Cám ơn , cám ơn rất nhiều

  2. #4172
    Tran Truong
    Khách
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Tran Truong , chính anh đang tham dự Trận Đánh Cuối Cùng Của Một Kẻ Sĩ

    Cám ơn , cám ơn rất nhiều
    Cám ơn chị đã theo dõi và có ý kiến . Một con én không làm nổi mùa Xuân , nhiều con én sẽ đem lại mùa Xuân ... và một con én ít ra cũng báo hiệu mùa Xuân . Đa số thầm lặng trên cõi đời , bao giờ cũng nhiều hơn những người năng nổ !!!

  3. #4173
    tran truong
    Khách

    Lời của người một thời lầm lỗi

    Trần Vàng Sao nhiệt t́nh tham gia cách mạng và "chiến đấu " ở chiến trường miền nam. Chỉ với cái tên "Vàng Sao" người đọc cũng thấy được chất bônsêvích tràn đầy trong con người sinh viên miền nam nầy.

    Nhưng khi được chuyển ra ngoài bắc để chữa thương ông đă bật ngửa trước sự dối trá của chế độ cộng sản. Ông chứng kiến được một miền bắc nghèo nàn thê lương với một phỉ quyền độc tài tàn bạo phi nhân tính. Những nhận thức của ông về chủ nghĩa cộng sản trở thành hồ sơ của một kẻ đại phản động. Suốt đờ́ c̣n lại ông bị trù dập v́ đă nói lên sự thật.
    Hãy chia xẻ những đắng cay , nghẹn ngào , đứt ruột :

    tau chưởi

    tau tức quá rồi

    tau chịu không nổi

    tau nghẹn cuống họng

    tau lộn ruột lộn gan

    ***

    tau cũng có chân có tay

    tau cũng có đầu có óc

    có miệng có mắt

    có ông bà

    có cha mẹ

    ***

    có vợ con , có ngày sinh tháng đẻ

    có bàn thờ tổ tiên một tháng hai lần

    rằm mồng một hương khói bông ba hoa quả

    tau đầu tắt mặt tối

    đổ mồ hôi sôi nước mắt

    ***

    vẫn đồng không trự nơ có

    suốt cả đời ăn tro ṃ trú

    suốt cả đời khố chuối Trần Minh

    kêu trời không thấu

    tau phải câm miệng hến

    ***

    không được nói

    không được la hét

    nghĩ có tức không

    tau chưởi

    tau phải chưởi

    ***

    tau chưởi bây

    tau chưởi thẳng vào mặt bây

    không bóng không gió

    không chó không mèo

    mười hai nhánh họ bây đem lư hương bát nước

    ***

    giường thờ chiếu trải sắp hàng một dăy ra đây

    đặng nghe tau chưởi

    tau kêu thằng khai canh khai khẩn tam đợi mười đời

    cao tằng cố tổ ông nội ông ngoại cha mẹ chú bác cô d́

    con cháu thân hơi cật ruột bây tau chưởi

    ***

    tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất ṇi mất giống

    hết nối dơi tông đường

    tau chưởi cho mồ mả bây sập nắp

    tau chưởi cho bây có chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu

    tam giáo đạo sư bây

    ***

    cố tổ cao tằng cái con cái thằng nào móc miếng cho bây

    hà hơi trún nước miếng cho bây

    bây ỉ thế ỉ thần

    cậy nhà cao cửa rộng

    cậy tiền rương bạc đống

    ***

    bây ăn tai nói ngược

    ăn hô nói thừa

    đ̣n xóc nhọn hai đầu

    ngậm máu phun người

    bây bứng cây sống trồng cây chết

    ***

    vu oan giá hoạ

    giết người không gươm không dao

    đang sống bây giả đ̣ chết

    người chết bây dựng đứng cho sống

    bây sâu độc thiểm phước

    ***

    bây thủ đoạn gian manh

    bây là rắn

    rắn

    toàn là rắn

    như cú ḍm nhà bệnh

    ***

    đêm bây ṃ

    ngày bây ŕnh

    dưới giường

    trên bàn thờ

    trong xó bếp

    ***

    bỏ tên bỏ họ cha mẹ sinh ra

    bây mang bí danh

    anh hùng dũng cảm vĩ đại kiên cường

    lúc bây thật lúc bây giả

    khi bây ẩn khi bây hiện

    ***

    lúc người lúc ma

    lúc lên tay múa ngón sủi bọt mép gào thét

    lúc trợn mắt khua môi múa mỏ đả đảo muôn năm

    lúc như thầy tu vào hạ

    lúc như con nít đói bụng đ̣i ăn

    ***

    hai con mắt bây đứng tṛng

    bây bắt hết mọi người trước khi chết phải hô

    cha mẹ bây ông nội ông ngoại bây tiên sư cố tổ bây

    sống dai đời đời kiếp kiếp

    phải quỳ gối cúi đầu

    ***

    nghe bây nói không được căi

    phải suốt đời làm người có tội

    vạn đợi đội ơn bây

    đứa nào không nghe bây hớt mỏ chôn sống

    thằng nào không sợ bây vằm mặt thủ tiêu

    ***

    bây làm cho mọi người tránh nhau

    bây làm cho mọi người thấy nhau nhổ nước miếng

    đồ phản động

    đồ chống đối

    đồ không đá bàn thờ tổ tiên

    ***

    đồ không biết đốt chùa thiêu Phật

    thượng tổ cô bà bây

    mụ cô tam đợi mười đời bây

    tau xanh xương mét máu

    thân tàn ma dại

    ***

    rách như cái xơ mướp chùi trách nồi không sạch

    mả ông bà cố tổ bây kết hết à

    tụi bây thằng nào cũng híp mắt hai cằm

    bây ăn chi mà ăn đoản hậu

    ăn quá dă man

    ***

    bây ăn tươi nuốt sống

    mà miệng không dính máu

    người chết bây cũng không chừa

    năm năm mười năm hai mươi năm

    xương chân xương tay sọ dừa vải liệm`

    ***

    bây nhai bây khới bây mút

    cả húp cả chan bây c̣n kêu van xót ruột

    bao nhiêu người chết diều tha quạ rứt xương

    khô cốt tàn dọc bờ dọc bụi giữa núi giữa rừng

    để bây xây lăng đắp mộ dựng tượng dựng đài cho

    ***

    cha mẹ cố tổ bây

    hỡi cô hồn các đảng

    hỡi âm binh bộ hạ

    hỡi những kẻ khuất mặt đi mây về gió

    trong am trong miếu giữa chợ giữa đường

    ***

    đầu sông cuối băi

    móc họng bóp cổ móc mắt bọn chúng nó

    cho bọn chúng nó chết tiệt hết cho rồi

    bây giết người như thế

    bây phải chết như thế

    ***

    ác lai th́ ác báo

    tau chưởi ngày chưởi đêm

    mới bét con mắt ra tau chưởi

    chập choạng chạng vạng tau chưởi

    nửa đêm gà gáy tau chưởi

    ***

    giữa trưa đứng bóng tau chưởi

    bây có là thiền thừ mười tám con mắt tau cũng chưởi

    mười hai nhánh họ bây

    cao tằng cố tổ bây

    tiên sư cha bây

    ***

    tau chưởi cho bây ăn nửa chừng mẻ chai mẻ chén

    xương cá xương thịt mắc ngang cuống họng

    tau chửi cho nửa đêm oan hồn yêu tinh ma quỷ

    ḿnh mẩy đầy máu hiện h́nh vây quanh bây đ̣i trả đầu trả chân trả tay trả ḥm trả vải liệm

    tau chưởi cho cha mẹ bây có chết cũng mồ xiêu mả lạc

    ***

    đoạ xuống ba tầng địa ngục bị bỏ vào vạc dầu

    tau chưởi cho cha mẹ bây có c̣n sống cũng điên tàn

    đui què câm điếc làm cô hồn sống lang thang đầu đường xó chợ

    bốc đất mà ăn xé áo quần mà nhai cho bây có nh́n ra

    cũng phải tránh xa

    ***

    tau chưởi cho con cái bây đứa mới đi đứa đă lớn

    sa chân sẩy tay đui què sứt mẻ nửa đ̣i nửa đoạn

    chết không được mà sống cũng không được

    tau chưởi cho dứt nọc ḍng giống của bây cho bây chết sạch hết

    không bà không con

    ***

    không phúng không điếu

    không tưởng không niệm

    không mồ không mả

    tuyệt tự vô dư

    tau chưởi cho bây chết hết

    ***

    chết sạch hết

    không c̣n một con

    không c̣n một thằng

    không c̣n một mống

    chết tiệt hết !

    hết đời bây !

    TRẦN VÀNG SAO _ 29 tháng 6 năm 1997

    ..........

    Một đất nước suy yếu không phải v́ nó là một đất nước nghèo. Một quốc gia suy yếu là một quốc gia chỉ c̣n “hèn khí” thay cho “hùng khí”.
    Một quốc gia thật sự đi đến thời khắc của tối tăm là khi mà ḷng yêu nước bị ném vào chốn lao tù.
    Một quốc gia thật sự suy vong là một quốc gia mà ḷng yêu nước của người dân bị làm cho ngày một cạn kiệt, bởi những bản án chính trị phi lư dành cho những tấm ḷng ái quốc mà chính bản thân nhà cầm quyền c̣n chưa bao giờ đủ dũng khí để thể hiện cho ra khí phách thể thống một quốc gia.

  4. #4174
    Tran Truong
    Khách

    SAIGON BÂY GIỜ _ BS. Đỗ Hồng Ngọc –

    Saigon bây giờ không thấy có người đẹp nữa! Xưa ra đường cứ thấy người ta vừa chạy xe vừa … ngoái đầu lại để nh́n gái đẹp , phụ nữ xinh đẹp ! Bây giờ hết rồi !!! Bây giờ ra đường người con gái nào cũng trùm kín mặt, mang vớ dài tay, găng tay kín mít, áo khoác sùm sụp, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ chừa hai con mắt lom lom qua kính bảo hộ … !



    Ở trên cao nh́n xuống người người dày đặc, từng luồng từng luồng cuồn cuộn trôi đi, lâu lâu cụng mũ bảo hiểm một cái rồi mạnh ai nấy đi, cứ như đàn kiến … Đi bộ trên đường nhiều khi gặp người chào hỏi thân thiện mà chẳng biết ai là ai, đến lúc như chợt nhớ ra họ mới gỡ khẩu trang cười lỏn lẻn. May thay, con gái Saigon bây giờ tuy che mặt mà lại hở đùi ! Họ mặc quần short thật ngắn ra đường bất kể sáng trưa chiều tối. Nhờ đó mà cũng có thể nh́n ra người đẹp ! Có điều hơi nguy hiểm cho giao thông công cộng v́ đường sá không thông thoáng như xưa.

    Áo dài th́ khó mà t́m thấy nữa rồi- trừ trên sân khấu và sàn diễn thời trang. Con gái v́ thế mà không c̣n yểu điệu, dịu dàng, tha thướt nữa. Ngay cả những ngày lễ tết, ở đường hoa Nguyễn Huệ rực rỡ vậy mà cũng khó t́m thấy một tà áo dài.


    Năm nay chợ Hoa Tết đă dời về đường Hàm Nghi , nhưng mà bị ế ẩm thê thảm . Áo dài kiểu , áo dài thời trang chỉ thấy ở một số đền , chùa và mấy địa điểm chọn
    lựa để quay phim ảnh xă hội , thời trang , ca nhạc để lôi cuốn , dụ dỗ dân chúng .


    Mọi người trở nên hấp tấp, vội vă, căng thằng hơn bao giờ hết. Cái lư do v́ sao mất áo dài rồi phải trùm kín mít cả người như vậy th́ ai cũng biết. Bụi khói mù trời. Không khí hừng hực, ô nhiễm …. Môi trường đô thị ngày càng xấu đi ….. Cây xanh tàn rụi. Cao ốc vùn vụt bốc lên !!!!

    Một số Việt Kiều và các công ty ngoại quốc nhào vô , chạy về đầu tư xây các cơ sở và các cao ốc như điên ……. Năm nay đă có khoảng chừng Một Triệu Việt Kiều theo lời dụ dỗ ngọt ngào, gian trá nên đă đua nhau về ăn Tết , hưởng xuân hoan lạc ở Việt Nam , nên họ đă đem tiền ngoại tệ về nuôi cho dân Sai-Gon được béo bổ , mập ph́ ra ……..

    Ai cũng biết fastfood tới đâu th́ các bệnh béo ph́, tim mạch, tiểu đường, huyết áp … theo tới đó. Mà bệnh tật càng tăng nhiều th́ … càng tốt chớ sao. Thuốc men, thực phẩm chức năng, quảng cáo ồn ào th́ kinh tế càng phát triển. Thức ăn thức uống toàn là hương liệu, hoá chất, bột nêm độc hại …. thế nhưng các thứ đó làm cho chuyện bếp núc trở nên đơn giản ……
    Có một số quán ăn , tiệm ăn b́nh dân , công cộng lại có các nàng tiếp viên , tiếp thị và các nàng phục vụ chạy bàn …. khỏa thân 100 % trần truồng như nhộng để câu khách …. Thế là Việt Kiều và các du khách ngoại quốc rủ nhau , kéo nhau về VN để hưởng các cảnh hoan lạc , thú vui nhục dục của thiên đường hạ giới Sai-Gon !!!!!!!!! .

    Cứ xem TV th́ biết. Người nào người nấy già trẻ lớn bé mặt mũi bóng lưỡng, hí hửng chụp giựt nước uống thức ăn, nhảy nhót mừng vui tưng bừng mọi nơi mọi lúc !
    Saigon bây giờ cận thị quá trời ! Trẻ con nứt mắt đă cận thị. Mẫu giáo tiểu học cận thị tùm lum.Tiệm kiếng mở ra tràn ngập, góc nào cũng có …

    “Chỗ nào rẻ hơn trả lại tiền!”. Ấy cũng nhờ vi tính, game online, TV … các thứ ngày càng hấp dẫn. Thế giới nhỏ trong ḷng bàn tay. Trẻ con sướng như tiên. Đồ chơi trên trời dưới biển khắp hang cùng ngơ hẹp ….. Thỉnh thoảng kêu có hóa chất độc hại. Khi biết th́ mọi thứ đă muộn rồi …. Kể cả thuốc “cam” nổi tiếng một thời nay gây ngộ độc chất ch́ không thuốc chữa. Lạ là người ta vẫn cứ tin và vẫn cứ nhắm mắt uống càn , uống ẩu tả , mặc kệ nó !

    Các loại sữa “thông minh” dành cho trẻ con ngày càng nhiều, khiến các bà mẹ không muốn cho con bú sữa ḿnh nữa. Rơ ràng các thế hệ trước đây không được uống sữa thông minh nên có vẻ kém … thông minh ??? !!!!!!


    Saigon bây giờ loăng xương hơi nhiều. Đi ngoài đường thấy người ta lố nhố, tụ tập, tưởng ǵ, hóa ra đang túm tụm đo xương! Có người tử tế, v́ sức khỏe cộng đồng, đem máy đo mật độ xương ra ngoài đường đo cho ông đi qua bà đi lại.

    Ai cũng loăng xương kẻ ít người nhiều ! Sau đó ai cũng mua một vài hộp sữa, một vài loại thuốc chống loăng xương là xong.

    Saigon bây giờ đua nhau sửa sắc đẹp. Ai cũng sửa được, không cần phải học. Ai cũng nên sửa, từ cô hoa hậu đến ca sĩ, người mẫu, cô hàng xén, anh doanh nhân.

    Bơm vú bơm mông, cắt mắt, xẻ mũi, chẻ cằm rào rào …..


    Ai cũng thành người mẫu , ca sĩ Hàn quốc. Nhan sắc rộ lên khiến các nhà thơ bí lối , bí nguồn cảm hứng , không c̣n làm thơ được nữa ! Saigon bây giờ trẻ con bỗng dậy th́ sớm …

    Không dậy th́ sớm cũng uổng ! Mọi thứ kích thích nhục dục , t́nh dục cứ rần rật chung quanh. Phim ảnh, internet, sách báo , phim dâm , phim con heo xxx , xxxx… các thứ đầy dẫy khắp nơi …… Thức ăn thức uống béo bổ các thứ. Khí hậu nóng lên , nhiệt khí cơ thể lúc nào cũng nóng sôi lên , đ̣i hỏi , thèm khát t́nh dục ….. Bởi vậy tỷ lệ phá thai của các vị thành niên gia tăng một cách đáng lo ngại …..

    [b]Các thanh thiếu niên phần nhiều đua nhau sống cuồng , sống vội , sống ẩu tả , bừa băi , vô văn hoá , vô giáo dục , sống lăng loàn , ma túy , bất cần đời ……..T́nh trạng vô sinh cũng nhiều. Ly dị cũng gia tăng nhiều và mau . Người ta đua nhau mổ đẻ cho đúng giờ hoàng đạo. Các trẻ sanh non, suy hô hấp, thiếu dưỡng khí năo, thiếu chăm nom , săn sóc tốt nên lớn lên bị các chứng bệnh tâm thần cả đống , cũng bộn !!!!

    Tóm lại, sức khỏe và các đường lối , các phương cách giáo dục cộng đồng ở Saigon bây giờ có nhiều điều đáng suy gẫm …… Sài G̣n đẹp lắm nay c̣n đâu !!!![b]

  5. #4175
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by tran truong View Post
    tau chưởi

    Bài thơ quá hay : Giản dị , chân thành , tiếng nói uất ức của một người khi biết ḿnh bị lầm , bị lừa ..

  6. #4176
    Tran Truong
    Khách

    Những tên nằm vùng

    Tôi không biết chắc miền Nam trước 30 tháng 4 1975 có bao nhiêu kư giả nằm vùng cho cộng sản, tôi chỉ nhớ có mấy người. Có người tôi quen thân, cũng có người tôi chỉ gặp một vài lần mà không quen.

    Người tôi quen thân nhất là Nguyễn Ngọc Lương v́ Lương cùng làm đài phát thanh Saigon với tôi nhiều năm, lại cùng quê Nam Định. Lương ở Hải Hậu, tôi ở ngay tỉnh lỵ. V́ t́nh đồng hương, chúng tôi dễ thân nhau.
    Hồi mới gặp Lương, tôi không ngờ ông lại là một cán bộ cộng sản được gài vào Nam theo cuộc di cư năm 1954. Ông có vẻ nhà quê và ít hiểu biết. Vào cuối thập niên 1950, thuốc chữa bệnh lao phổi rất hiệu nghiệm là Streptomycine, thế mà Lương không biết. Khi tôi sang thăm ông bên Thị Nghè, thấy ông gầy và xanh xao. Tôi ngạc nhiên hỏi ông có ốm đau ǵ không, th́ ông cho biết bị lao phổi và đang uống thuốc Bắc. Tôi rất ngạc nhiên về sự kém hiểu biết của ông. Vậy mà cũng là biên tập viên pḥng b́nh luận đài phát thanh Saigon.
    Tôi liền nói : “Trời ơi, sao cậu lại uống thuốc Bắc ? Cậu phải đi bác sĩ hoặc vào nhà thương ngay. Thuốc Bắc làm sao chữa được ho lao.”

    Quả nhiên sau một thời gian nằm bệnh viện Saint Paul, Lương khỏi bệnh. Con người như thế, ai có thể ngờ là một cán bộ cộng sản nằm vùng. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, ông bị công an bắt. Không phải một lần mà nhiều lần. Tôi không hiểu sao công an bắt rồi thả mà không giam giữ luôn trong tù hoặc đưa ra ṭa nếu biết chắc ông hoạt động cho cộng sản ?
    Không những thế, ông tổng giám đốc Nha Vô Tuyến Truyến Thanh c̣n vào khám thăm Lương. Nhưng rồi ông không làm đài phát thanh nữa mà ra mở báo riêng, một tờ nguyệt san (tôi quên tên tờ nguyệt san này). Ṭa báo ở đường Phạm Ngũ Lăo và bút hiệu ông là Nguyễn Nguyên. Như vậy, chính quyền miền Nam quá khoan dung.

    Sau 30 tháng 4 năm 1975, Lương lộ nguyên h́nh là một cán bộ cộng sản trong lănh vực báo chí. Đi đâu ông cũng ôm kè kè một chiếc cặp da đầy các bài viết. Ông thường hôi thúc tôi viết cho ông, nhưng không nói rơ sẽ đăng ở báo nào. Một hôm, Ông mở cặp lấy ra hai bài viết của hai tác giả nổi tiếng miền Nam (tôi xin phép được dấu tên hai tác giả này v́ một người đă qua đời và một hiện sống ở Úc).
    Tôi ṭ ṃ đọc lướt qua hai bài viết. Cả hai đều bị Lương sửa bằng bút đỏ, như thầy giáo sửa bài luận văn của học tṛ. Thật ra, tôi cũng chưa bao giờ sửa bài học tṛ quá đáng như vậy. Tôi rất ngạc nhiên về sự sửa chữa ấy. Dù sao họ cũng là những tác giả đă nổi tiếng trước 1975.

    Sau nhiều lần bị Lương hối thúc, tôi đành viết một truyện ngắn, tên là “Tiếng Hát Trương Chi” với mục đích bênh vực các nhà văn miền Nam cũ, cho rằng họ là những người có tài, nhưng bị chế độ mới ruồng rẫy, ghét bỏ. Khi tôi viết xong, t́m Lương th́ không thấy ông đâu. Có người cho biết lúc đó ông phải về quê Hải Hậu, Nam Định, để xác nhận lại đảng tịch và cấp bậc thượng tá. Khi tôi đưa các con tôi vượt biên th́ ông vẫn chưa trở lại Saigon.

    Sau khi được định cư ở Mỹ, tôi lại liên lạc được với Lương qua những lá thư gửi bưu điện. Tôi biết tin ông không c̣n được đảng và nhà nước cộng sản trọng dụng nữa. Ngay cả vợ ôg cũng đă bỏ ông. Bà là em gái ông Ngô Vân, chủ nhiệm nhật báo Tia Sáng ở Hà Nội trước năm 1954. Bà làm cho sở Mỹ, đáng lẽ được Mỹ bốc ra khỏi Việt Nam trước 30 tháng 4 năm 1975. Nhưng v́ chồng bà là cán bộ cộng sản nên bà bị Mỹ bỏ rơi.
    Cuối cùng Lương qua đời v́ bệnh ung thư.

    Người thứ hai mang tiếng nằm vùng hay thân cộng là Vũ Hạnh. Tôi quen Vũ Hạnh từ hồi cùng làm báo Ngày Nay của nhà văn Nguyễn Họat tức Hiếu Chân, Rồi sau đó lại cùng dạy ở một trường tư. Vũ Hạnh tên thật là Nguyễn Đức Dũng, người Đà Nẵng (hay Hội An ?). Theo ông Vũ Kư, một giáo sư của trường Pétrus Kư, cũng là một nhà văn, cùng quê với Vũ Hạnh, th́ Hạnh đă bị chính quyền tỉnh Đà Nẵng (hay Hội An ?) nọc ra giữa sân ṭa tỉnh trưởng để đánh đ̣n về tội thân cộng, rồi thả ra mà không bắt giam.

    Quả thật tôi không biết chuyện này thực hư ra sao nhưng thắc mắc nếu đă biết Hạnh là cộng sản nằm vùng mà không bắt giam, chỉ đánh đ̣n thôi ? Không lẽ chính quyền miền Nam chống cộng một cách … ngây thơ như vậy ?


    Dù nhiều người không ưa Vũ Hạnh, nhưng ai cũng phải công nhận ông viết văn hay. Nhiều lần ông đề nghị ông và tôi xuất bản một tờ báo lấy tên là “Đi Về Hướng Mặt Trời”. Tôi đứng tên chủ nhiệm, ông chủ bút. Tôi hiểu thâm ư của ông nên cương quyết từ chối.


    Sau khi cộng sản chiếm miền Nam, chính quyền cộng sản tổ chức một buổi họp mặt các văn nghệ sĩ Saigon ở ṭa đại sứ cũ của Đại Hàn, Hạnh và mấy cán bộ nằm vùng, như Thái Bạch, Nguyễn Ngọc Lương đều đeo súng lục bên hông. Thi sĩ Hoàng Anh Tuấn nửa đùa nửa thật nói với Hạnh :”Anh em văn nghệ chỉ quen dùng bút, chứ có biết chơi súng đau.” Hạnh lườm xéo Tuấn rồi bỏ đi.

    Nhưng mấy tháng sau đó, tôi t́nh cờ gặp Hạnh ở giữa đường. Tôi chưa kịp hỏi thăm, ông đă lắc đầu nói nhỏ :”Totalement decu !” (hoàn toàn thất vọng). Tôi không dám có ư kiến ǵ v́ khi ở với cộng sản, ta không thể tin bất cứ ai trừ những người thân trong gia đ́nh.
    Sau đó ít lâu, một người bạn giầu có của tôi cho biết anh cộng tác với Vũ hạnh để mở một gánh hát cải lương. Tôi không quan tâm mấy nên không hỏi thêm điều ǵ, v́ lúc đó vợ tôi đang ốm nặng.

    Dường như gánh hát thất bại nên ít lâu sau lại nghe tin Hạnh lập xưởng làm xà bông. Tất nhiên cũng phải có người bỏ vốn. Tôi thắc mắc tại sao Hạnh thân cộng, nằm vùng mà sau khi chiếm được miền Nam cộng sản không dùng Hạnh khiến ông long đong phải làm hết việc này đến việc khác để kiếm sống ? Bẵng đi một thời gian khá lâu, khi tôi đang t́m đường vượt biên, một hôm tôi t́nh cờ gặp Trần Phong Giao ở nhà bưu điện Saigon.
    Giao là chủ nhiệm kiêm chủ bút tờ nguyệt san Văn trước năm 1975. Giao và tôi ngoài t́nh bạn văn nghệ c̣n có t́nh đồng hương nữa. Chúng tôi cùng sinh trưởng ở Nam Định. V́ lâu không gặp nhau, chúng tôi ngồi ngay xuống bậc thềm nhà bưu điện để nói chuyện. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, cuối cùng tôi th́ thầm cho Giao biết tôi đang t́m đường vượt biên. Ông liền hỏi tôi có biết Vũ Hạnh cũng đang t́m đường vượt biên không ? Tôi ngạc nhiên hỏi :

    - ”Nó mà cũng vượt biên ?”

    Giao lắc đầu và cho biết Hạnh t́m đường cho các con Hạnh thôi. Rồi Giao cười, nửa đùa nửa thật :

    - “Thằng ấy mà ra khỏi nước thế nào cũng bị người ta quẳng xuống biển.”

    Rồi Giao nói thêm :

    - “Ngay cả việc giới thiệu cho con nó đi thôi cũng không dám, lỡ nó tố cáo với công an tổ chức vượt biên th́ mệt lắm.”

    Có một điều rất ngạc nhiên là từ khi ra khỏi nước, sống ở hải ngoại, tôi không hề nghe ai nhắc tới Vũ Hạnh nữa, kể cả những bạn văn nghệ c̣n sống ở Việt Nam. Cho đến nay tôi không hiểu Hạnh c̣n sống hay đă chết ?

    Nhà văn thứ ba bị coi là nằm vùng cho cộng sản là Ngọc Linh. Khi viết truyện cho nhật báo Hồa B́nh, cứ hai ba hôm tôi lại phải ghé ṭa báo để đưa bài. Lần nào tôi cũng gặp Ngọc Linh. Ông làm thường trực trong ban biên tập, đồng thời viết cả truyện dài cho báo. Ông là một nhà văn có nhiều độc giả hâm mộ. Ông có truyện đă được đưa lên sân khấu cải lương và quay thành phim, như truyện “Đôi Mắt Người Xưa”. Một hôm tôi ghé ṭa soạn Chính Luận để đưa bài, một nhân viên ṭa soạn hỏi tôi có biết Ngọc Linh là cộng sản nằm vùng không ?
    Tôi hơi ngạc nhiên v́ quả thật tôi không bao giờ nghĩ rằng Ngọc Linh lại có thể là một cán bộ cộng sản. Ông có một cuộc sống rất sung túc và rất … tiểu tư sản. Ông đi xe hơi Nhật mới toanh, là chủ một pḥng tập dưỡng sinh (không rơ là Tai chi hay Yoga ?) Truyện ông viết rất ướt át đầy t́nh cảm. Ông biết rơ lập trường chống cộng của tôi mà vẫn thân mật với tôi. Ông đă giới thiệu nhà xuất bản in sách của tôi.

    Rồi chỉ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, ông mới tỏ ra thân cộng. Ông tích cực họat động cho hội Văn Nghệ Sĩ cộng sản. Một hôm, tôi t́nh cờ gặp ông giữa đường, lúc đó ông không c̣n lái xe hơi nữa mà đi xe đạp, tôi vui vẻ chào ông mà ông ngoảnh mặt làm ngơ như chưa từng biết tôi là ai. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ra ngay. Tôi không buồn mà cũng chẳng giận ông. Ít lâu sau th́ nghe tin ông bị tai biến mạch máu năo và qua đời.

    Trong giới văn nghệ Saigon, người ta cũng đồn nhà văn Sơn Nam nằm vùng. Tôi không thân với Sơn Nam, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở ṭa báo Chính Luận khi cùng đến đưa bài. Chúng tôi lạnh nhạt chào nhau một cách xă giao. Sau khi cộng sản chiếm miền Nam, tôi thấy ông cũng không có ǵ thay đổi.

    Người cuối cùng nằm vùng trong làng báo Saigon mà tôi biết là Thái Bạch. Tôi chỉ gặp Thái Bạch có hai lần. Lần thứ nhất ở ṭa báo Tự do vào năm 1955, rồi ông mất tích luôn. Sau 30 tháng 4 năm 1975, trong buổi họp các văn nghệ sĩ Saigon ở ṭa đại sứ Đại Hàn cũ, ông xuất hiện và có đeo súng lục bên hông với vẻ mặt vênh váo.

    Tổng số những nhà văn nhà báo nằm vùng cho cộng sản hay thân cộng, tôi chỉ biết có thế thôi. Nhưng tôi thắc mắc về hai chữ “nằm vùng”. Theo tôi hiểu th́ “nằm vùng” là có hoạt động cho cộng sản, chống lại chính quyền quốc gia miền Nam. Ngay cả Nguyễn Ngọc Lương là người được cộng sản gài theo dân Bắc di cư vào Nam và có cấp bậc thượng tá và là đảng viên đảng cộng sản, tôi cũng không thấy có hoạt động ǵ có lợi cho cộng sản.

    Không những thế, ông c̣n làm trong pḥng b́nh luận của đài phát thanh Saigon. Nhân viên của pḥng này có nhiệm vụ viết những bài ca tụng hoặc giải thích mọi việc làm của chính phủ. Một biên tập viên của chính pḥng đó một hôm nói đùa với tôi rằng họ làm công việc “mẹ hát con khen hay”. Lương cũng phải viết những bài theo lập trường đó, không thể viết ngược lại được. Người ta chỉ biết ông là cộng sản khi ông bị công an Saigon bắt mấy lần.

    Đối với những người “nằm vùng” hay thân cộng, tôi không được đọc một bài viết chống chính phủ quốc gia hay ca tụng cộng sản nào. Như vậy, có thật họ nằm vùng hay chỉ ngấm ngầm thân cộng thôi ? Nếu chỉ là thân cộng hay có cảm t́nh với cộng sản th́ tôi dám nói rằng trước 30 tháng 4 năm 1975, đa số người Nam có cảm t́nh với cộng sản v́ nhiều gia đ́nh có thân nhân tập kết ra Bắc. Rồi chỉ sau khi cộng sản Bắc Việt chiếm miền Nam và giải tán Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam họ mới vỡ mộng.
    Vào cuối năm 1975, một hôm nhà văn Phan Nghị đến thăm tôi. Khi tôi ra mở cửa, ông toe toét cười nói oang oang :

    “Mày biết không ? Bây giờ miền Nam hết người mù rồi.”

    Tôi chưa hiểu ư ông định nói ǵ th́ ông đă tiếp :

    “Chúng nó sáng mắt rồi, mày ạ.”


    TQK (July 2012)

    Nguồn : Diễn Đàn Trung Học Tân An

  7. #4177
    dân say
    Khách
    Quote Originally Posted by Tran Truong View Post
    Tôi không biết chắc miền Nam trước 30 tháng 4 1975 có bao nhiêu kư giả nằm vùng cho cộng sản, tôi chỉ nhớ có mấy người. Có người tôi quen thân, cũng có người tôi chỉ gặp một vài lần mà không quen.

    Người tôi quen thân nhất là Nguyễn Ngọc Lương v́ Lương cùng làm đài phát thanh Saigon với tôi nhiều năm, lại cùng quê Nam Định. Lương ở Hải Hậu, tôi ở ngay tỉnh lỵ. V́ t́nh đồng hương, chúng tôi dễ thân nhau.
    Hồi mới gặp Lương, tôi không ngờ ông lại là một cán bộ cộng sản được gài vào Nam theo cuộc di cư năm 1954. Ông có vẻ nhà quê và ít hiểu biết. Vào cuối thập niên 1950, thuốc chữa bệnh lao phổi rất hiệu nghiệm là Streptomycine, thế mà Lương không biết. Khi tôi sang thăm ông bên Thị Nghè, thấy ông gầy và xanh xao. Tôi ngạc nhiên hỏi ông có ốm đau ǵ không, th́ ông cho biết bị lao phổi và đang uống thuốc Bắc. Tôi rất ngạc nhiên về sự kém hiểu biết của ông. Vậy mà cũng là biên tập viên pḥng b́nh luận đài phát thanh Saigon.
    Tôi liền nói : “Trời ơi, sao cậu lại uống thuốc Bắc ? Cậu phải đi bác sĩ hoặc vào nhà thương ngay. Thuốc Bắc làm sao chữa được ho lao.”

    Quả nhiên sau một thời gian nằm bệnh viện Saint Paul, Lương khỏi bệnh. Con người như thế, ai có thể ngờ là một cán bộ cộng sản nằm vùng. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, ông bị công an bắt. Không phải một lần mà nhiều lần. Tôi không hiểu sao công an bắt rồi thả mà không giam giữ luôn trong tù hoặc đưa ra ṭa nếu biết chắc ông hoạt động cho cộng sản ?
    Không những thế, ông tổng giám đốc Nha Vô Tuyến Truyến Thanh c̣n vào khám thăm Lương. Nhưng rồi ông không làm đài phát thanh nữa mà ra mở báo riêng, một tờ nguyệt san (tôi quên tên tờ nguyệt san này). Ṭa báo ở đường Phạm Ngũ Lăo và bút hiệu ông là Nguyễn Nguyên. Như vậy, chính quyền miền Nam quá khoan dung.

    Sau 30 tháng 4 năm 1975, Lương lộ nguyên h́nh là một cán bộ cộng sản trong lănh vực báo chí. Đi đâu ông cũng ôm kè kè một chiếc cặp da đầy các bài viết. Ông thường hôi thúc tôi viết cho ông, nhưng không nói rơ sẽ đăng ở báo nào. Một hôm, Ông mở cặp lấy ra hai bài viết của hai tác giả nổi tiếng miền Nam (tôi xin phép được dấu tên hai tác giả này v́ một người đă qua đời và một hiện sống ở Úc).
    Tôi ṭ ṃ đọc lướt qua hai bài viết. Cả hai đều bị Lương sửa bằng bút đỏ, như thầy giáo sửa bài luận văn của học tṛ. Thật ra, tôi cũng chưa bao giờ sửa bài học tṛ quá đáng như vậy. Tôi rất ngạc nhiên về sự sửa chữa ấy. Dù sao họ cũng là những tác giả đă nổi tiếng trước 1975.

    Sau nhiều lần bị Lương hối thúc, tôi đành viết một truyện ngắn, tên là “Tiếng Hát Trương Chi” với mục đích bênh vực các nhà văn miền Nam cũ, cho rằng họ là những người có tài, nhưng bị chế độ mới ruồng rẫy, ghét bỏ. Khi tôi viết xong, t́m Lương th́ không thấy ông đâu. Có người cho biết lúc đó ông phải về quê Hải Hậu, Nam Định, để xác nhận lại đảng tịch và cấp bậc thượng tá. Khi tôi đưa các con tôi vượt biên th́ ông vẫn chưa trở lại Saigon.

    Sau khi được định cư ở Mỹ, tôi lại liên lạc được với Lương qua những lá thư gửi bưu điện. Tôi biết tin ông không c̣n được đảng và nhà nước cộng sản trọng dụng nữa. Ngay cả vợ ông cũng đă bỏ ông. Bà là em gái ông Ngô Vân, chủ nhiệm nhật báo Tia Sáng ở Hà Nội trước năm 1954. Bà làm cho sở Mỹ, đáng lẽ được Mỹ bốc ra khỏi Việt Nam trước 30 tháng 4 năm 1975. Nhưng v́ chồng bà là cán bộ cộng sản nên bà bị Mỹ bỏ rơi.
    Cuối cùng Lương qua đời v́ bệnh ung thư.
    Đáng đời cho những thứ khoái đi nằm vùng dùm tụi CS Hanoi mà khg biết câu châm ngôn của tụi nó là sau khi nhiệm vụ hoàn thành th́ phải vắt chanh bỏ vỏ, nếu khg bỏ vỏ th́ bị nằm vùng ngược lại sao ?

    Dể hiểu, v́ triết lư của câu trên là:

    - Một khi đă có tật "nằm vùng" là xem như có tật phản bội trong nguời, mà một khi đă phản bội đuợc X th́ cũng có thể về sau này phản bội được Y, Z. cũng với lư do đơn giản " Ngựa quen đuờng củ"

    Chính v́ thế khi tụi CS HN dùng lại Phạm xuân ẩn sau 1975 th́ vẩn c̣n hoài nghi hỏng biết "ẩn nhà ta" có nằm vùng nguợc lại cho tụi CIA khg? Liền lên plan cô lập hoá, bỏ rơi hoá, KHG trong dụng nữa....vv xem như đi bài "tiên hạ thủ vi cường" khỏi cho PX ẩn c̣n cơ hội diễn tuồng phản bội ḿnh cho chắc ăn truớc cái đă.

    Thật ra bài bàn khg thèm trong dụng những ai nằm vùng sau khi thÀnh công một điệp vỤ nào đó là bài bản của tụi KGB hay dùng mà tụi CS hà lội chỉ copycat lại thôi.

    Tất cả những anh nào nằm vùng cho KGB trên đất Mỹ, nếu nhiệm vụ thành công (theo định nghĩa tụi KGB, như ăn cắp được một hi-tech nào đó của Mỹ, hay thọt gậy bánh xe làm cho chế độ WDC xính qúinh lên) chạy thoát trở về lại Nga, th́ tụi nó cũng vắt chanh cái kiểu cho về hưu non hay làm phước lắm th́ recycle vào mấy cái job đại loại như job đại tướng Vơ nguyên Giáp "đi cầm quần sanh sản phụ nữ" đó ...Tức là những chổ impossible mà đi bài "phản bội" nhà nước Mút- Cu.

    - C̣n anh nào nằm vùng thất bại , tức là bị tụi chính phủ WDC thấy ra, tóm cổ bỏ tù th́ nhà nước MÚt- cu đi bài bản "sống chết mặc bây, tao chả biết mày là ai cả", c̣n đào thoát về lại đất Nga th́ chuẩn bị ngồi đó chờ án tử h́nh đi .

    ====> đó, thân phận những đứa khoái đi nằm vùng cho tụi có cốt commies là như thế đó .Tưởng nhiệm vụ thành công th́ được trong dụng sao ? C̣n lâu ..

    V́ tụi CS chủ truơng dụ khị kẻ si khờ để vắt chanh, vắt công lao mà tiến thân.

    Cứ nh́n vào De facto lịch sử đi .. tụi commies ngày nay c̣n tồn tại cũng nhờ vào cái tài năng lật lọng, lừa bịp , vắt chanh (người của chúng) mà thôi.

    Nhân vật Lương trong câu chuyện trên chỉ loài cắc ké so với Đại Bàng phạm xuân ẩn, mà đại bàng PXA bị tụi CSHN vắt chanh sau 1975 như thế nào ? Th́ tuỳ vào kiến thức chính trị mỗi người nh́n thôi.

    Sự vắt chánh thắm thía nhất trong lịch sử VN war, là tụi nằm trong MTGPMN ḱa.... Cho đáng đời , bầy đặt chế ra cái Proxy MTGPMN đi làm việc công quả (benévolat) cho lủ răng hô mả tấu CS bắc kỳ 2 nút hưởng lợi.

  8. #4178
    dân say
    Khách

    Tội nghiệp cho những ai nằm vùng tụi 1-SVPK mà cứ tường ngon lành.

    Cứ nh́n vào De Facto tên phi công nằm vùng cho tụi 1-SVPK Ng thành trung đi ..

    Cái thứ dám từ bỏ họ gia phả Đinh của ḿnh để chuyễn qua họ Nguyễn là biết loại có tánh phản phúc muốn làm nên sự nghiệp rồi .

    Thế rồi sau tháng 4/ 1975 ....Tụi cộng sản răng hô mả tấu ban giả vờ ban ơn mưa móc cho tên Nam Kỳ trung này làm cái job loại nào ?

    Có phải job loại khg thể nào cục cựa phản phúc lại cường quyền Hanoi khg ?


    Cũng may mắn cho số phận him chưa bị chế độ VNCH biết bắt bỏ tù.. th́ thử hỏi đi làm bán mạng nằm vùng cho tụi CS Hanoi để rồi đuợc cái ǵ ?

    Chỉ được cái chức Xếp ṣng Air Vietnam thôi ..

    Ở hải ngoại, muốn đạt cái chức Xếp ṣng môt hảng hàng không dân sự, đâu cần phải chọn option đi bán mạng cho ai chứ (nên nhớ làm nghề "nằm vùng" xem như đem mạng ḿnh lên cái thớt rồi đó, thiên hạ mà biết đuợc th́ chỉ có trảm thôi, cũng như tụi nẳm vùng cho FBI trong XH đen Mỹ, mà tụi nó XH đen Mỹ biết đuợc th́ chỉ có trảm cưa ra mấy khúc rồi dùng phi cơ riêng thả mấy cái khúc đó xuống khu vực Everglass bên Florida cho bè phái alligator ăn 1 bữa buffet thật ngon lành thôi) .

    Tội nghiệp cho tên phi công Nam Kỳ Ng Thành trung bị tụi BK2N vắt chanh mà cứ tưởng như là ngon lành lắm....

    Hèn chi trọng lú nh́n cái thứ này th́ có quyền tuyên bố :

    - Cái chức TBT nên để giành cho dân Bắc Kỳ biết lư luận là thế đó ..

    V́ Ng thanh trung nào có biết lư luận đâu .... chỉ là 1 tên phi công Nam kỳ ngu ngu đần đần như bác sĩ Dương Quỳnh Hoa nào có đủ kiến thức lư luận về chính trị đâu .

  9. #4179
    dân say
    Khách

    Gậy ông đập lưng ông

    Buồn cười nhất khi nh́n vào Sử th́ thấy thế này:

    Gậy ông đập lưng ông thôi ..

    Tụi CS Hanoi tự hào trong Sử, có màn lưới nằm vùng hay quá xá quà xa ..làm nên sự nghiệp vững vàng, làm xụp đổ chế độ VNCH..làm cho chế độ G. Ford phải cuốn lá cờ Hoa dọt lên trực thăng chạy tẩu thoát ..vv

    Thế ngày nay tụi nằm vùng cho tụi 5-SVPK trong chữ S có quyền cười khinh khi , khinh bĩ tụi 1-SVPK như tụi VNCH thuỡ xưa vậy thôi ..

  10. #4180
    dân say
    Khách

    Ai không tin vào quả báo th́ cứ khg tin

    Nhưng tôi tin ..

    Theo tôi :

    Nguyễn thành trung từng làm những chuyện khg được Catholic cho lắm, khg được Buddhist cho lắm, khg được Muslim cho lắm, cho nên ngày nay phải thụ hưởng cảnh "Người tóc bạc tiển người tóc đen" .

    Cho nên những ai gieo chữ Nhân "nằm vùng" đừng có bầy đặt về sau này đua đ̣i gạt hái đuợc chữ Quả tốt nhé ....

    Nẳm vùng trước sau ǵ cũng ḷi chành ra mà thôi ..

    Mà hỏng ḷi chành ra th́ làm sao ca bài hát "khải hoàng chiến thắng" đây !

    Mà một khi ca bài "khải hoàng chiến thắng" th́ phe bên chiến bại có quyền danh chánh ngôn thuân lên cái plan trảm với triết lư "ba sạch" của Lisa Phạm rồi đó .

    Chu kỳ cứ thế mà xoay.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •