Page 337 of 471 FirstFirst ... 237287327333334335336337338339340341347387437 ... LastLast
Results 3,361 to 3,370 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #3361
    Member
    Join Date
    13-09-2010
    Posts
    386

    Saigon thuo ay.

    Quote Originally Posted by Le Thi View Post
    Cám ơn cô Tigon cho nghe hai băng nhạc này , có lẽ ông chồng tôi rất thích , hi vọng khi nghe anh ấy nhớ lại ...

    Anh ấy bị Alzheimer , tôi không nở cho vào maison de repos , để nhà săn sóc nên rất là vất vả , cô đơn .
    Xin chia buồn cùng chị Lê Thi. Ở thời đại ngày nay dễ ǵ kiếm ra bậc Hiền thê như chị. Trân trọng.

  2. #3362
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    NHỮNG NỮ CA SĨ NỔI TIẾNG
    Của Saigon Thuở Xa Xưa



  3. #3363
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tứ quái Sài G̣n - 1973







    Tứ Quái Sài G̣n.
    Từ trái qua: Khả Năng , La Thoại Tân, Thanh Việt, Tùng Lâm.
    

  4. #3364
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Thấy thiên hạ ồn ào chuyện Dr_Trần , mới tính ra ngoài ngoài nghe ngóng , th́ bị cảnh báo ngay

    Hãy về lại Sàigòn ,nếu không muốn mang đầu máu,hoặc vấy bẩn tâm hồn
    nên vội vàng trở vô chốn b́nh yên này .

    Vừa lien lạc được với một người bạn cũ ( hơn 50 năm ) , một vị linh mục tuyên uư Đại Tá Hải Quân Hoa Kỳ , và được phép dùng trường thiên hồi kư của cha cho Saigon Thuở ấy trong VL

    Mới quư ACE đón xem

  5. #3365
    Tran Truong
    Khách
    Chị Tigôn,mỗi người có cách làm riêng khi chống cs ,chị chống bằng cách của chị́, cách chị có thể làm tốt nhất,chẳng hạn chị viết về những gì,đẹp quí một thời mà nay không còn < sau 75 > ,vinh danh VNCH . Dr. Trần cũng vậy,ông ta dùng sở học của mình đánh vào " chứng khoán csVN " . Nhân vô thập toàn, trong " chiến trận" ai không một hay vài lần sơ xuất , Dr. Trần nặng lời với dân làm móng ,đánh cá ... sao chúng ta không khuyên bảo ,chỉnh sửa ... mà một vài người lấy cớ đó để chửi bới rất hạ cấp ông ta . Chửi bới chỉ là vũ khí của kẻ dưới cơ mà thôi ,không làm gì được nó, hoặc không dám làm ,bà chửi cho hả giận , nếu không phải thì cũng chỉ là mục đích phá thối đề mục,phá thối diễn đàn . Ai đằng sau kẻ xấu đó ? Hỏi tức trả lời .
    Dr. Trần ,như bao sưu tầm vừa qua ,ông ta sinh tại Sàigòn là người con Sàigòn, vượt biển tìm TỰ DO với thân quyến , tốt nghiệp đại học top 10 tại Mỹ,ông dùng vốn liếng sở học ông có, mang ra chống cộng,dùng " ngòi viết" sắc sảo "đánh địch " ,tôi chưa hoặc không thấy ông ta đánh đâm sau lưng chiến sĩ VNCH .. nhưng có vài "bạn ta" thề rằng phải đánh ông chỏng gọng ! nói ông nào là điệp viên Tàu ,nào là hoang tưởng ... Sao họ không nghĩ ông ta rất đau lòng khi phải nói không tốt về dân tộc ? Những điều ông nói là vu cáo hay sự thực hiển nhiên ? Sao họ không nghĩ ông dùng kế khích tướng ? ... ?
    Dr. Trần chết thật hay giả,cũng là chết trong cuộc chiến chống cộng chứ không hàng cộng,tôi tri ân ông . Những tháng,những tuần,những ngày ,những giờ ,phút trước ngày 30/04/1975 ... và ngay cả sau 30/04/1975 biết bao người đã hy sinh trong công cuộc chống cs VN ! Hôm nay ,Dr. Trần đơn lẻ nằm xuống ,cũng chỉ là một trong trăm nghìn mất mát . Còn nhiều và nhiều Dr. Trần khác sẽ đứng lên . Mây đen không thể mãi mãi phủ lấp mặt trời .Tôi tin ở CHÂN LÝ ấy . Ngày thật gần Dr. Trần khác sẽ xuất hiện trên VL .Tôi hy vọng .

  6. #3366
    Chú Chín
    Khách

    Cám ơn Tigon bà bà.

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Thấy thiên hạ ồn ào chuyện Dr_Trần , mới tính ra ngoài ngoài nghe ngóng , th́ bị cảnh báo ngay
    nên vội vàng trở vô chốn b́nh yên này .

    Vừa lien lạc được với một người bạn cũ ( hơn 50 năm ) , một vị linh mục tuyên uư Đại Tá Hải Quân Hoa Kỳ , và được phép dùng trường thiên hồi kư của cha cho Saigon Thuở ấy trong VL

    Mới quư ACE đón xem
    Tui đang đợi xem. Tặng Tigon: 'Văn là người' + 'Tướng tự tâm sanh'. Tigon hiểu nha, tránh chỗ lu bu ấy đi.

  7. #3367
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    CUỐN THEO MỆNH NƯỚC

    Những đoản văn viết theo thể kể chuyện như hồi kư , xuyên qua chuỗi thời gian đă được tác giả cảm nhận từ quá khứ , thay đổi theo vận nước nổi trôi .



    Tác giả : Linh Mục Tuyên Uư Đại Tá Hải Quân Hoa Kỳ

    Phần mở đầu : Những trại tỵ nạn năm 1975 trên đất Mỹ

    * Trại tị nạn "Camp Pendleton", California, USA.


    * Một barrack cũ trong trại tị nạn Fort Chaffee, Arkansas, USA.


    * Một trong bốn nhà nguyện Công Giáo của trại tị nạn Fort Chaffee, Arkansas. 1975.


    * Đảo Wake. Chỉ là một chấm nhỏ giữa Thái B́nh Dương, nhưng bao người dân Việt tị nạn năm xưa (1975) đă tạm trú ở đây.



    ( Tác giả chỉ nhắc đến những nơi mà ông từng đi qua )

  8. #3368
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    CUỐN THEO MỆNH NƯỚC

    Trở về thuở niên thiếu :


    Đáng lẽ hai Bố con tôi đă bị giết chết vào ngày chụp tấm h́nh này. Câu chuyện phải trở lại thời gian khi tôi chưa chào đời.

    Sau Đệ Nhị Thế Chiến, tất cả những nước trên thế giới vẫn bị chiếm làm thuộc địa bởi một số nước Châu Âu, đă vùng lên đ̣i độc lập. Thời kỳ đó, Việt Nam dưới sự đô hộ của Pháp, do đó, mọi người vùng lên đấu tranh v́ Tự Do và Độc Lập của dân tộc. Cha tôi, một người nông dân, cũng tham gia và được phát một thanh kiếm (để chống lại quân đội Pháp với súng máy, xe tăng và máy bay).

    Quê nội tôi được bảo vệ ngăn chặn lụt bởi hệ thống đê sông Đáy. Bên kia đê, vùng đất trên cao ôm và uốn lượn 90 độ quanh dọc bờ sông là quê Mẹ tôi. Cách xa 5 dặm là thị xă Hà Đông (ngày nay toàn tỉnh Hà Đông đă thuộc về thủ đô Hà Nội). Bọn lính Tây, hầu hết là lính đánh thuê từ Bắc Phi, chúng không đếm xỉa ǵ về sinh mạng và tài sản của dân chúng. Thực tế chúng chỉ biết cướp bóc, tàn sát đàn ông, hăm hiếp phụ nữ và tiêu diệt những ngôi làng chưa chấp nhận "sự bảo vệ" của chính phủ Pháp.

    Có một lần Bố tôi chỉ với một thanh kiếm trong tay, đă cố vượt qua bờ đê trước khi một đơn vị tuần tra của bọn Pháp đến với những xe bọc thép với nửa xích sắt của chúng (hinh2). Họ đă định bao vây và trừng phạt làng tôi một lần nữa. Nếu chúng bắt được Bố tôi, chúng sẽ xử ông ngay tại chỗ. Bọn chúng nă đại liên 30 ly vào ông nhưng may mắn là không trúng, khi ông cố vượt qua bờ đê thật nhanh, không xa trước mặt họ. Đạn cứ bắn theo và rít chung quanh ông. Khi đă cách bờ đê khoảng trên 350 m (400 yards) ông đă nhào xuống thuở ruộng, nằm yên bất động trên đống bùn sát bên bờ ruộng mong manh chỉ cao chừng 3 tấc, thứ duy nhất có thể che chở cho ông. Tụi lính Pháp tiếp tục xả súng vào ông cho đến lúc chúng nghĩ rằng ông đă chết rồi, chúng mới tiếp tục hành tŕnh của ḿnh trên con đê. Đó là lần đầu tiên ông bị "ám sát" hụt.

    Sau sự kiện đó, các trưởng lăo trong làng đă nài nỉ ông đại diện cho cả làng đối phó với người Pháp để t́m ḥa b́nh cho dân chúng.Có vài lư do mà bố tôi phải dự liệu. Hầu hết các làng lân cận đă trở nên “thân thiện” (Tề) với Pháp trong khi làng ông c̣n đang trong cảnh trên đe dưới búa, nhà của ông đă bị đốt và phá hủy bởi quân đội Pháp, ông đă xây dựng lại nhưng một lần nữa nó lại bị phá hủy bởi những kẻ thù đó. Không thể tiếp tục như vậy măi và quan trọng nhất là ông nhận ra được bản chất thực sự của chủ nghĩa cộng sản là vô thần và tàn bạo. Cuối cùng ông đồng ư trở thành làm “phó lư trưởng”, đại diện cho làng để đối phó với Pháp. Quyết định này ngay lập tức dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là ông trở thành một trong những mục tiêu chính và là kẻ thù quan trọng nhất của các du kích quân cộng sản trong vùng mà vào thời kỳ đó họ được gọi là Việt Minh.


    Sau khi tất cả những ngôi làng nằm trong hệ thống đê trở thành "thân thiện" (thuở đó gọi là làng Tề), quân đội Pháp xây dựng một bốt canh cho khoảng hai tiểu đội ở ngay khúc quanh của con đê , cách làng tôi hơn 1 kilomét rưỡi (1 dặm). Ban đêm chúng tập trung tất cả lư trưởng và phó lư của những ngôi làng vào một căn nhà trong làng tôi mà t́nh trạng an ninh thật lỏng lẻo. Nhận thức được sự nguy hiểm, Bố tôi đă không vào ngôi nhà đó. Chuyện ǵ phải đến đă đến, một đêm quân đội Việt Minh ( du kích quân cộng sản, sau này trong suốt thời kỳ chiến tranh ở miền Nam Việt Nam vào thập niên 60 và 70, người ta gọi là Việt Cộng hay gọi tắt là V.C) trang bị súng trường và súng lục đă tới và giết nhiều người trong đó có cả ông lư trưởng của làng tôi, bắt cóc những người khác, chỉ một số ít người trong số họ đă trốn thoát.

    Sáng hôm sau, lính Pháp từ trên bốt canh , đi xuống làng tôi bắt Bố tôi cùng những người đă sống sót được từ vụ tấn công đêm hôm trước, trói tay họ ra sau và giải họ về đồn trên đỉnh con đê. Họ tố cáo Bố tôi và những người kia là thành phần hợp tác với Việt Minh (những kẻ hai mang, làm việc với Tây mà vẫn thân Cộng), nếu không, Bố tôi và những người này đă phải bị giết hay bắt cóc như số phận của những người kia rồi. Tay vẫn bị trói sau lưng, nhóm của Bố phải ngồi suốt ngày dưới cái nắng gay gắt của mặt trời mùa hè mà không được ăn hay uống ǵ. Xế chiều bọn Pháp lại dẫn nhóm của Bố ra ngoài hàng rào khoảng trăm mét, ở đó họ nh́n thấy năm người Việt Nam khác trong tư thế quỳ, tay cũng bị trói về phía sau. Không nói một lời nào, bọn lính Pháp thay phiên nhau chặt đầu năm người ấy, sau đó họ lạnh lùng nói với nhóm của Bố tôi:

    - Đây là sự cảnh cáo cho tụi bay, đừng để chúng tao chặt đầu tụi bay như những tên Việt Minh này (viết tắt là V.M), phát âm theo tiếng Pháp là "Vê Em = Vem" (mà những người Việt miền Nam gọi trại ra là Vẹm)!

    Sau thử thách đó, Bố tôi được đưa lên làm Tân Lư Trưởng, tuy thế ban đêm ông vẫn phải ở lại trong đồn Tây, v́ Việt Minh rất lộng hành vào ban đêm. Thời gian đó, Mẹ tôi đang mang thai đứa con thứ ba, là tôi, đă được khoảng năm tháng, mỗi đêm Mẹ vẫn phải ẵm người Chị thứ hai của tôi đến trú ẩn ở nhà họ hàng hay bạn bè. Đôi khi v́ tránh né sự lùng sục của Việt Minh, Mẹ phải vừa ḅ , vừa che chở cho đứa con nhỏ chui vào giữa bụi tre đầy gai. Những áp lực quá sức đó đă làm cho Mẹ tôi suưt bị sẩy thai! Khi được chào đời, tôi đă nhỏ bé và ốm yếu như một đứa trẻ suy dinh dưỡng. Nhưng dù sao tôi cũng là con trai đầu ḷng của Bố và không ǵ có thể khiến ông tự hào hơn về điều này.

    Tạ ơn Chúa ! Mọi việc dần trở nên yên ổn hơn Bố tôi vẫn tiếp tục làm người ḥa giải giữa người dân trong làng và chính quyền Pháp. Một lần Bố chống lại viên sĩ quan chỉ huy (đúng ra là một hạ sĩ quan cao cấp) ở cái đồn Tây đó, kết quả hắn ta bị chuyển đi nơi khác. Và nhiều lần Bố đă giúp mọi người giải quyết các bất công từ tụi Pháp. Tuy nhiên, ông tự hào kể lại với tôi rằng:

    - Bố chưa bao giờ nhận bất cứ thứ ǵ của người dân, ngay cả một con gà hay chai rượu đế (một loại rượu làm từ gạo của địa phương, với độ cồn ít nhất là 90 độ)

    Có một lần, sau khi trở thành đội trưởng dân quân của địa phương. Bố tôi đă cứu sống một anh Việt Minh, anh du kích này đă bị bắt bởi lực lượng vũ trang Pháp và đưa về đồn. Anh ta sẽ bị xử tử trong ṿng vài giờ. Cha Mẹ anh ta đă vội vă đến gặp Bố tôi và cầu xin giúp đỡ. Bố tôi đă bảo họ mang đến 2 con gà và 1 chai rượu, rồi ông dùng những thứ đó làm quà biếu viên sĩ quan chỉ huy đồn, và nói dối hắn ta :

    - "Qua một trung gian, chàng trai này đă đồng ư với tôi là anh ta sẽ ra hàng. Sáng sớm nay, khi trên đường đến gặp tôi, anh ta đă bị người của các ông bắt. Anh ta thực sự đă đầu hàng chúng tôi".
    Cuối cùng viên trưởng đồn Pháp, đă đồng ư cho Bố đưa anh V.M. về đồn của ông để tiến hành thủ tục đầu hàng. Người thanh niên này không có sự lựa chọn nào khác, phải làm theo ư Bố tôi để bảo vệ mạng sống của anh ta. Anh ấy đă sống (đến sau 1954 và) nhiều năm nữa.

    Trong một lần tôi về thăm Bố. Bố tôi đă tâm sự với tôi rằng : Nghiêm túc mà nói th́ người thanh niên đó là kẻ thù của Bố, nhưng anh ta vẫn là người Việt Nam, là con duy nhất trong gia đ́nh mà Bố tôi biết rất rơ về ḍng họ của anh ấy. Bên cạnh đó, nhiều người bạn ngoài đạo công giáo của Bố tôi, chấp nhận đi kháng chiến với Việt Minh v́ họ không c̣n cách nào khác. Đơn giản, họ chỉ muốn đấu tranh giành tự do, độc lập từ tay chủ nghĩa thực dân ác độc cho nhân dân họ. Và... dĩ nhiên nhiều người trong số họ đă đau đớn nhận ra rằng giấc mơ về một Việt Nam mới của họ đă tiêu tan khi bản chất thực sự của Chủ Nghĩa Cộng Sản đă bộc lộ nguyên h́nh vào năm 1954, khi hiệp định Geneva có hiệu lực vàCộng Sản đă tiếp quản miền Bắc Việt Nam.



    H́nh 1: Nền cũ của bốt Tây ngay tại ngă ba trên mặt đê. Khoảng hơn cây số rưỡi rẽ về bên tay phải là làng tôi.


    H́nh 2: nh́n ngược về Hà Đông với các cao ốc ở xa xa. Làng bố tôi bên trái và làng mẹ tôi bên phải. Có lẽ tại nơi này bố tôi đă vượt qua mặt đê dưới cơn mưa đạn của lính Pháp và cũng nơi này ít lâu sau, bố tôi và một người bạn bị Việt Minh phục kích, người bạn ấy bị thương suưt chết. Sẽ kể về chuyện này ở post sau.



    H́nh 3: nhà thờ mới của giáo xứ mẹ tôi



    H́nh 4: nhà thờ cũ (hơn 100 năm) đă được sửa lại của giáo xứ bố tôi.

    (c̣n tiếp).

  9. #3369
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Mặc dù đă nỗ lực rất nhiều, cuối cùng Việt Minh vẫn thất bại trong việc bắt giữ Mẹ tôi. Họ để lời nhắn rằng : "Họ sẽ không làm hại Bà, nếu Bà chỉ ở trong nhà". Về phần Mẹ, bà đă kiệt sức v́ phải chạy trốn mỗi đêm. Mẹ quyết định giữ vững lập trường và ở nhà đương đầu với họ. Một đêm nọ, V.M. đến nhà tôi cố chơi tṛ tâm lư để thuyết phục Mẹ rằng: "Mục tiêu Bố tôi đang theo đuổi là sai, là chống lại nhân dân (họ luôn tự đồng hóa đảng của họ với nhân dân) và Mẹ nên khuyến khích Bố tôi trở về phía nhân dân. Mẹ tôi trả lời đơn giản :

    - "Tôi là thai phụ với hai con nhỏ. Tôi không biết ǵ về những việc các ông và chồng tôi làm. Ông hăy nói chuyện trực tiếp với chồng tôi. Làm ơn hăy để cho tôi và các con tôi được yên".

    Họ đă khó chịu ra mặt khi không thuyết phục được Mẹ, lúc đó con chó của chúng tôi thấy người lạ đă sủa lớn tiếng. Họ nổi giận đứng lên và đe dọa :

    - "Suỵt con chó cho nó im ngay. Nếu không, chúng tôi sẽ bắn nó và chị phải đền tiền viên đạn đó". Đó không phải lần duy nhất họ đến thăm "xă giao" với Mẹ.

    Đồng thời, ban ngày Bố tôi vẫn tiếp tục công việc thường nhật giữa nhà ḿnh và đồn Pháp, nhưng phần lớn thời gian là ở ruộng hay làm những công việc hành chính cho dân làng. Một buổi xế chiều, Bố tôi và một trưởng làng khác có việc về nhà tôi trên chiếc xe đạp của Bố. Họ chỉ mới rời khỏi đồn vài trăm thước trên mặt đường đê bụi đất, hai người đàn ông nhảy bổ ra và đạp vào xe của họ! Họ ngă nhào xuống đất và vị trưởng làng kia lăn xuống tận chân đê,ít nhất 10 mét. Hai tên lao theo ông ấy, con mồi dễ nuốt hơn, và liên tiếp đâm ông ta. Vẫn đứng ở trên mặt đê, không có vũ khí nào, nhưng Bố tôi làm bộ để tay trong áo và hét lên:

    - "Tôi sẽ ném lựu đạn"

    Nghe vậy, hai người Việt Minh đă thả bạn của Bố tôi ra và tẩu thoát. Người bạn của Bố vẫn sống sót sau vụ tấn công dù bị đâm hơn mười nhát dao. Những người Việt Minh không thể sử dụng vũ khí với bất kỳ tiếng nổ nào trên mặt đê hay dưới ruộng lúa, v́ nó sẽ khích động người lính Pháp (đang canh với khẩu đại liên 50 ly) nă đạn vào tất cả bọn họ.

    Vào một sáng sớm khác, Bố tôi vừa từ đồn trở về và đưa ḅ ra ruộng cày. Trời mưa nhẹ, th́nh ĺnh hai người đàn ông xuất hiện ở sân nhà, họ cải trang như những nông dân với áo mưa (áo tơi) tự chế bằng những lá khô dài. Mẹ tôi có thể nh́n rơ được những khẩu súng phía trong. Họ không thể theo Bố tôi v́ ông đă đi ra đồng trống v́ họ sợ rằng tất cả mọi người sẽ bị quân Pháp bắn chết, nếu họ nă đạn vào Bố tôi.

    Sau đó, đột nhiên "tṛ chơi" thay đổi, khi chính phủ Pháp quyết định thiết lập lực lượng dân vệ địa phương thời đó gọi là Hương Dũng. Họ đề nghị Bố tôi thôi những công việc hành chính của lư trưởng để phụ trách một trong số hơn mười đồn mới cất rải rác trong suốt nửa huyện. Tất nhiên Bố tôi sẽ được huấn luyện quân sự cần thiết cho nhiệm vụ mới nhiều phiêu lưu và "lư thú" này. Ít nhất trong thời gian này, Bố và những người nông dân chất phát có cơ hội để bảo vệ bản thân và ngôi làng của họ.

    Tấm h́nh cho thấy di tích của một đồn Pháp xưa, tương tự như đồn mà Bố tôi đă đảm nhận

  10. #3370
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sau khi đảm nhận chức vụ Trưởng đồn của một đồn mới nằm phía bên kia làng tôi cách khoảng một cây số (2/3dặm). Ngay trên con hương lộ dẫn đến thị xã của tỉnh Hà Đông. Ngay lập tức Bố tôi nhận ra một vài điểm chiến lược:

    * Thứ nhất: hệ thống đê bao quanh nửa tỉnh Hà Đông đã là một thành lũy tự nhiên cho toàn khu vực. Kẻ thù từ phía bên kia sông Đáy có thể cố gắng để xâm nhập vào khu vực này với một đơn vị lớn, nhưng nếu họ phải rút quân sau khi mặt trời mọc, đơn vị của họ dễ dàng bị tiêu diệt, vì họ phải băng qua một cánh đồng lúa rộng lớn trước khi họ tiếp cận với con đê. Băng qua đê cũng không phải là việc dễ dàng. Sau đó họ còn phải băng qua một đồng lúa khác trước khi đến được dòng sông. Cuối cùng họ phải vượt sông để vào khu vực miền núi tương đối an toàn. Nó chỉ tương đối an toàn, vì có thể họ vẫn còn phải chịu đựng các cuộc tấn công từ trên không của Không Quân Pháp.

    * Thứ hai: Một cuộc tấn công bởi một đơn vị lớn hầu như không thể xảy ra trong khu vực Bố tôi đảm nhiệm, nên tất cả công việc Bố phải làm là đối phó với lực lượng du kích địa phương. Do đó, ông đă dành cả ngày và đêm để tuần tra khu vực với số quân đầy đủ của đơn vị, một tiểu đội (12 người). Đôi khi họ cùng hành quân với lực lượng của các đồn khác, hay ngay cả binh lính từ đồn Pháp. Các du kích V.M. không thể tập hợp được một lực lượng mạnh hơn để đương đầu với quân Hương Dũng v́ vậy họ đă chọn cách tránh né.

    * Thứ ba, ngay cả trước khi thành lập lưc lượng Hương Dũng, Việt Minh cũng chỉ xuất hiện vào ban đêm. Câu hỏi ở đây là : "Ban ngày Việt Minh đă ở đâu?" Bố tôi sớm phát hiện ra nơi ẩn nấp nấp bí mật của họ. Chủ yếu là ở hai nơi : một đường hầm ở bờ ao. Khi có sự cố họ sẽ trượt xuống nước, thở bằng một ống hút hay một ống tre nhỏ đục rỗng bên trong. Nơi khác là một đường hầm cạnh bụi tre, tương tự nơi trước đây không lâu Mẹ tôi đă ẩn nấp, với những lỗ thông hơi đặt trong giữa bụi rậm.

    Sau khi một vài hầm bí mật bị phát hiện, phần lớn các lực lượng du kích trong toàn khu vực đă buộc phải rút lui về phía bên kia sông Đáy. Tinh thế đă hoàn toàn thay đổi mà phần lợi nghiêng về phía Hương Dũng. Thời gian này tương đối b́nh yên, các làng lại tiếp tục những hoạt động lễ hội truyền thống có từ hàng trăm hay ngàn năm trước đây của họ.

    Điều này không có nghĩa là Bố tôi đă thoát khỏi nguy hiểm. Một buổi sáng, trên đường từ đồn về nhà, ông đă bị phục kích bởi một V.M. núp trêng đống rơm trong vườn nhà ông hàng xóm


    Tuy nhiên v́ Bố tôi đă đạp xe nhanh (tính ông vốn thế) và anh du kích lại bị dao động mạnh, run tay không nổ súng kịp (sau này anh ta đă nhận như vậy). Khi Bố về tới cửa nhà, chỉ c̣n năm mươi phần trăm cơ hội cho anh Việt Minh. Bố tôi có thể đă trang bị (ông thường để một khẩu súng ngắn Colt 12 trong áo). Cuối cùng, anh Việt Minh chọn cách im lặng trượt xuống khỏi đống rơm và lẩn mất.

    Khi tôi lớn đủ, Bố tự hào đưa tôi đi nhiều nơi, Ông luôn để tôi phía trước v́ sợ rằng tôi không đủ sức để ôm lưng ông. Theo phong tục của chúng tôi, chúng tôi không tổ chức sinh nhật riêng cho từng người nhưng chung lại vào những ngày Tết âm lịch. Tuy nhiên, vào khoảng sinh nhật lần thứ năm của tôi, Bố quyết định là hai Bố con xuống thị xă Hà Đông cách nhà khoảng tám cây số (5 dặm) để cùng nhau chụp h́nh. Không biết rằng nguy hiểm chết người đang ŕnh rập. Bố tôi vừa huưt sáo, vừa nhẹ nhàng đạp xe để tránh những ổ gà, tránh xóc v́ sợ ổ gà làm con trai trưởng của ông khó chịu trên con đường đất gồ ghề. Giữa đường đến thị xă, trong một căn nhà đổ nát, hai người du kích Việt Minh đang đợi chúng tôi với súng trường đă lên đạn và đang nhắm về hướng chúng tôi. Khi chúng tôi tiếp cận càng lúc càng gần vị trí của của họ, đến khoảng một trăm mét, một người đă sẵn sàng để siết c̣. Đột nhiên người Việt Minh lớn tuổi hơn th́ thầm:

    "Đừng bắn ! Chúng ta có thể giết oan thằng bé".

    Vậy đó, chỉ cần vài lời ngắn ngủi, họ đă tha và vĩnh viễn thay đổi cuộc sống của hai mạng người. Sau chiến tranh, người du kích này trở về quê và kể lại câu chuyện với người em họ của Bố tôi. Trong khi đó hai Bố con tôi vẫn vui vẻ tiếp tục hành tŕnh xuống thị xă và chụp chung tấm h́nh đầu tiên trong đời.

    Tại sao người Việt Minh đó đă nghĩ vậy? Chỉ v́ tôi hay c̣n những lư do nào khác? Có thể ông ta cũng đă nghĩ về những, sự phi lư trong cuộc chiến này, khi những người anh em giết hại lẫn nhau, bạn chặt đầu bạn. Có lẽ ông ta cũng mệt mỏi với những vụ chém giết hay kết thúc mạng sống của Bố tôi, một người bạn từng chơi chung khi họ chỉ là những đứa trẻ trước nhà thờ hay trong sân đ́nh làng. Có thể là tất cả những ǵ đă nêu trên. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Với tôi đây là đặc ân Thiên Chúa đă ban cho hai Bố con tôi sống thêm hơn sáu mươi năm nữa trong cuộc đời này, cho tới hôm nay.

    C̣n với Bố tôi, ông cũng có vài điều hối tiếc trong những năm sôi động của đời ông. Đầu tiên, ông hối tiếc v́ đă không cứu sống được một anh Việt Minh, bị Pháp bắt ngay tại cổng làng tôi và bị bắn chết giữa đường trở về đồn của họ. Thứ hai, một lần có hai người du kích Cộng Sản tái xâm nhập vùng này và trốn trong ngôi đ́nh của làng họ. Không may đám trẻ đă nh́n thấy họ và báo cho chính quyền. Các lực lượng kết hợp gồm đồn của Bố tôi và đồn của Pháp đă nhanh chóng bao vây ngôi đ́nh. Chống lại các lực lượng áp đảo của phe đối lập, họ vẫn từ chối đầu hàng và đă chiến đấu dũng cảm. Cuối cùng, người đàn ông đă hy sinh trong chiến đấu, người phụ nữ trẻ (em họ của người đàn ông) đă trườn ḿnh xuống một cái ao gần đó và cố gắng để thở bằng một cái ống. Khi những anh lính Hương Dũng kéo cô ta lên khỏi mặt nước, cô ấy đă sắp chết đuối. Binh lính Pháp đưa cô ta về đồn của họ, nhưng cô ta đă không vượt qua được cơn thử thách.

    Hối tiếc lớn nhất của Bố tôi là về môt người trong gia đ́nh, em trai của Mẹ tôi! Khi người dân cả nước vùng lên chống Pháp. Bố tôi và hai người em trai của mẹ tôi cũng tham gia. Sau đó ít lâu, Bố tôi rời phong trào Cộng sản, nhưng hai Cậu tôi vẫn ở lại, nhiều khả năng v́ làng họ nằm ngoài khu vực bảo vệ của người Pháp, do đó, họ không có sự lựa chọn nào khác hơn là phải ở lại. Sau khi Bố tôi trở thành đồn trưởng của Hương Dũng, Cậu thứ hai của tôi đă bị lực lượng Pháp, không phải những binh sĩ từ đồn Pháp gần nhà, bắt và đưa thẳng xuống thị xă Hà Đông vào một buổi tối. Khi Bố tôi biết tin th́ đă khuya, không thể có bất kỳ nỗ lực đàm phán nào. Bố tôi dự định sớm hôm sau, sẽ lên thị xă và cố t́m cách để cứu Cậu. Nhưng thật đáng tiếc, người Pháp đă đi trước Bố tôi một bước. Họ đă đua Cậu đến nơi Cậu bị bắt và hành h́nh ông.

    Nhiều năm qua, tôi đă nghe đi, nghe lại câu nói của Bố tôi đến hàng ngh́n lần, mỗi lần nhắc lại ông đều nghẹn ngào, với giọng nói đầy cảm xúc và đôi mắt đẫm lệ:

    "Bố có thể cứu được người khác, nhưng lại không thể cứu được chính em trai ḿnh!"



    : Đ́nh làng Mẹ tôi. Phía trước, chỗ người đứng chụp h́nh này, c̣n có bia đá với hàng chữ Nho: "Ẩm thủy tư nguyên" (uống nước nhớ nguồn)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 11 users browsing this thread. (0 members and 11 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •