Trường Sơn

Thường có rất nhiều người công khai nói rằng “Tôi cực lực phản đối” về việc này việc nọ, nhưng khi được hỏi han cặn kẻ v́ lư do ǵ và dựa trên căn bản nào mà người ấy lại phản đối th́ hóa ra họ chỉ có một lư do duy nhất là t́nh cảm riêng tư chứ không do một lư lẽ vững chắc dựa trên giá trị tôn giáo hoặc pháp lư nào.

Mới đây, trên mạng Ba Cây Trúc có bài viết tựa đề “Mồng Hai Tết Con Mèo” trong đó chứa đựng những email của độc giả Phạm Hải và biếm họa viên Minh-Sơn tranh cải về quan niệm Pḥ và Chống Tổng Giám Mục Nguyễn Văn Nhơn của Tổng Giáo Phận Hà-Nội.

Ông Phạm Hải dựa trên ba điều để binh vực GM Nhơn, cho rằng ông ta phải được tôn trọng :

1— V́ ông ta là con người cho nên có “nhân vị”, và nhân vị của ông Giám Mục cần phải được tôn trọng hơn nhân vị của người phục vụ mang khăn lau trong nhà vệ sinh ở khách sạn. Theo ông Hải nghĩ th́ nhân vị của ông Giám Mục và nhân vị của các anh chị nhân viên phục vụ khách sạn khác nhau căn cứ vào chức vụ của họ.
2 --- V́ ông là Giám Mục đại diện của gần 6 triệu người công giáo Việt-nam cho nên cần phải được tôn trọng.
3--- V́ tập quán thâm căn của Công Giáo Việt Nam đă dạy rằng phải tôn trọng người tu hành, xem “Cha là Chúa” cho nên GM Nhơn cần phải được kính trọng.

Riêng ông Minh-Sơn th́ có lập trường xem thường phẩm giá của Giám Mục Nhơn dựa trên những lư luận (mà cá nhân tôi, Trường Sơn, lại ủng hộ lập trường này cho nên bổ sung thêm chi tiết) như sau :

1--- “Giá trị đạo đức tôn giáo” của Giám Mục Nhơn quá “tồi” v́ ông này đă công khai tỏ ra ḿnhlàm tôi hai chủ : Vừa làm tôi cho Thiên Chúa vừa làm tôi cho bọn Việt Cọng chống và phỉ báng Ngài (bọn này đă đánh sập Thánh Giá của Ngài ở Đồng Chiêm và bắt bớ giết hại người Công Giáo suốt 70 năm qua tại Việt Nam). Yếu tố chống hiện tượng “làm tôi hai chủ” này đặt căn bản giáo lư trên lời của Chúa Giêsu dạy trong Thánh Kinh ở sách Mathiơ 6:24.

2--- Giám Mục Nhơn không phải là đại diện chính danh của giáo dân Công Giáo v́ ông ta được Đảng CSVN chỉ định! Đây là một sự áp đặt chuyên chế, chỉ xảy ra trong chế độ độc tài. Điễn h́nh là khi ông đến nhận chức tại TGP Hà-Nội th́ cả một rừng biểu ngử của giáo dân đưa lên gián tiếp phản đối (không thể trực tiếp phản đối v́ noblesse oblige) và tố cáo ông như là bất xứng với chức vụ, và như tội phạm giết đồng đạo với biểu ngữ “Em ngươi đâu rồi ?” (Cain giết em ḿnh là Abel v́ ganh tức, bị Chúa hạch hỏi “em ngươi đâu rồi ?” th́ ông ta trả lời xách mé “con không biết, con là người giữ em con hay sao ?” - Sáng thế Kư 4:9 ). Chỉ với sự phản đối mănh liệt này của giáo dân Hà Nội mà thôi cũng là một căn bản đủ để phản ánh tính đại diện rất khôi hài của Giám Mục Nhơn trong giáo hội VN. V́ vậy không thể dựa trên chức vụ đại diện “phản dân chủ” của Tổng Giám Mục Nhơn để kêu gọi sự kính nể của giáo dân đối với ông này. Ông Giám Mục Nhơn chỉ là một kẻ chăn chiên được thuê mướn và chỉ định, thay v́ đánh đuổi sói lang để bảo vệ đàn chiên th́ ông lại đồng hành với sói lang, trao chiên cho sói dữ ăn thịt, như vậy làm sao có thể gắn cho ông cái chức vụ là “đại diện cho đàn chiên” được ?? Từ ngày GM Nhơn tiếp quản TG Phận Hà-Nội th́ thường không dám đi vào cửa chính của nhà thờ Chánh Toà mà phải lén lút chui qua cửa hông để vào, hành động này ứng nghiệm lời của Chúa Giêsu phán : Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo qua lối khác mà vào, người ấy là kẻ trộm kẻ cướp, c̣n á qua cửa mà vào, người ấy là mục tử (Gioan 10:1-2). Ngài Nhơn cũng không phải là kẻ chăn chiên thật v́ đàn chiên không nhận biết ông và từ chối đi theo ông. Kẻ chăn chiên thật phải được chiên nhận biết và đi theo, như Chúa đă nói : Tôi chính là mục tử nhân lành, tôi biết chiên của tôi và chiên tôi biết tôi (Gioan 10:14). Rất nhiều người, v́ ḷng trắc ẩn, đă biện hộ cho GM Nhơn cho rằng giáo dân Hà-Nội đối xử khá bất công với ngài khi chưa biết ǵ về ngài mà đă chụp mủ rằng ngài “thuộc phe của chúng nó” (tức theo Việt Cọng). Tuy nhiên những sự kiện xăy đến sau khi Ngài tiếp quản Tổng Giáo Phận Hà-Nội như: lập hàng rào không cho giáo dân đến gần, đóng cửa chính của nhà thờ, tắt điện bên ngoài nhà thờ để ngăn cản giáo dân quan sát, gọi điện thoại nhờ công an đến mở đường khi có đám đông tụ tập, thường xuyên đi chúc tụng o bế chính quyền mà bỏ bê không đi thăm viếng những nạn nhân bị chính quyền đàn áp đổ máu vv… th́ tất cả những hành động này đă không thể bênh vực cho tính vô tội của Ngài trong việc phản bội giáo dân. Một kẻ chăn chiên mà phải xa lánh chiên th́ c̣n là chăn chiên nữa hay sao?
Tại sao GM Nhơn không niềm nở đón tiếp giáo dân khi họ tỏ ra bức xúc van xin Ngài phải bênh vực cho họ ? Ngài phải có bổn phận ân cần an ủi, giải thích và hứa hẹn với giáo dân để xoa dịu họ khi họ đến than van nài nỉ chứ ! Việc xa lánh giáo dân và lân la nịnh hót chính quyền của Giám Mục Nhơn đă tự chứng minh ông không phải là đại diện cho giáo dân mà là tay sai của bọn đàn áp giáo dân. Hiện nay Đảng Cọng Sản đă dùng súng đạn để cầm quyền tại VN, bọn chúng chỉ là bọn cướp chứ không phải do dân bầu, v́ vậy những tên như Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng và cả Đảng CS Việt Gian kể cả GM Phêrô Nguyễn văn Nhơn vv.. đều là thứ không do ai bầu mà vẫn nắm được quyền lực để khống chế nhân dân và giáo dân. Sở dỉ bọn này được quốc tế thừa nhận v́ chúng đă dùng sức mạnh và cướp được tiếng nói của người dân mà giành quyền đại diện mà thôi, chứ chúng không thực sự đại diện cho dân tộc VN.
3--- Nhân vị của Giám Mục Nhơn không thể cao hơn nhân vị của một gái điếm hoặc một nhân viên khách sạn trong pḥng vệ sinh, v́ nhân vị là một giá trị căn bản bẩm sinh đồng đều trời ban cho con người, không phải v́ có “chức thánh” mà nhân vị của ông giáo sĩ lại cao hơn người b́nh dân. Nhân vị của con người có thể được xem là “giá trị đặc trưng của chủng loại Người”, v́ vậy, từ thằng bé mới sinh cho đến ông già, từ kẻ ăn mày cho đến Giám Mục Nhơn ai cũng có vốn liếng nhân vị bằng nhau v́ cùng có chung một “giá trị đặc trưng” (specific value) giống nhau. Riêng nhân phẩm, nhân cách th́ lại khác. Nhân phẩm không phải là bẩm sinh mà là thành quả của hành vi con người, được đánh giá tuỳ theo đức độ, thành tích làm việc lành và hữu ích của từng người. Dù có làm đến Tổng Giám Mục (phạm vi tôn giáo) mà lại là giáo gian, thành tích lươn lẹo, bất trung, thờ hai chủ, th́ nhân phẩm của ông TG Mục này không bằng một giáo dân ngoan đạo b́nh thường hoặc một nhân viên cần mẫn làm đúng nhiệm vụ mang khăn lau cho khách ở pḥng vệ sinh. Cũng vậy, một tên Việt gian bán nước th́ phẩm giá công dân của hắn không thể nào so sánh với một người công dân Việt yêu nước b́nh thường.
4--- Không thể dựa theo tập quán mà ban cho một nhân vật sự kính trọng mà họ đ̣i hỏi, v́ tập quán luôn thay đổi theo thời đại. Xưa kia, giới tu hành được giáo dục nghiêm chỉnh và nhờ tin vững chắc vào quyền lực siêu nhiên, cho nên kết quả của tu hành đă lướt thắng dễ dàng sự cám dổ của vật chất, giúp họ trở thành thoát tục, đức độ và gương mẩu; và người xưa, v́ đă chứng kiến và cảm nghiệm được sự đức độ gương mẩu này cho nên họ đă thừa nhận giới tu hành là đáng kính, và từ đó tạo nên ,tập quán tôn trọng kẻ tu hành. Nhưng với lối sống ham chuộng vật chất ở thời hiện đại th́ kẻ tu hành đă không tự chứng minh là hoàn thiện và đáng kính, bởi lẽ sự chung đụng quá cận kề với giáo dân và xă hội cùng những phương tiện hưởng thụ vật chất (là “những cám dổ chết người”) đă khiến giới tu hành không giữ được ḷng trung kiên với giáo lư. V́ thế, dựa theo tập quán cỗ xưa để tôn trọng giới tu hành hiện tại là không đúng v́ không c̣n thích hợp.

Rơm ném vào lửa ắt phải cháy, tu hành khiết tịnh mà lại kề cận với nữ sắc th́ làm sao mà không tiêu tan nghị lực ! Cũng v́ thế, ở chốn tu hành (của nam nhân) mà thấy quá nhiều phụ nữ lai văng bu quanh th́ hầu như chắc chắn rằng nam tu sĩ sẽ phá giới. Cũng vậy, ư hướng diệt tham sân si của giới tu hành sẽ không đạt nếu họ được quyền tự do xữ dụng những tiện nghi của xă hội bên ngoài vào cuộc sống tu hành. Chẳng hạn tiền bạc, xe hơi nhà lầu, giường êm nệm ấm, gia nhân phục dịch, giáo hữu nam nữ hầu cận, tivi điện thoại, và computer với mạng Internet vv… là những thứ cung cấp nhiều tự do và cám dổ khó cưởng lại khiến giới tu hành dễ dàng sa vào lối sống buông thả.

Bản chất của con người vốn là “vâng theo bản năng”, đói th́ phải ăn, thèm th́ phải thoả măn, những ǵ thừa thải trong người th́ phải tống ra ngoài. Sự “tống cựu nghênh tân” của cơ thể luôn được kèm theo khoái lạc (tứ khoái) giúp cho con người hăng hái làm nhiệm vụ bảo tŕ cơ thể của ḿnh. Những toan tính của người tu hành muốn chống lại những đ̣i hỏi của bản năng tự nhiên này đều phải nhờ vào nghị lực tinh thần mạnh mẽ và sự trợ giúp bảo vệ của cộng đồng mới mong đứng vững (chẳng hạn nữ giáo dân biết rằng nam tu sĩ cần phải khiết tịnh th́ nên cố gắng đừng lân la với họ để hiến tặng những ǵ họ muốn). Mà nghị lực tinh thần sẽ từ đâu đến ? Ngoài ân sủng do “Thượng đế” ban th́ nghị lực đến từ ḷng tự tin. Nhưng ḷng tự tin luôn là một sự lừa bịp v́ nó thường măn tưởng tự xem ḿnh là vô địch cho nên nó xúi dục kẻ tu hành phiêu lưu đến tận giới hạn cuối cùng của hiếu kỳ thám hiểm, và khi đă đến giói hạn này (đứng trên mép vực thẳm) th́ chỉ ngọn gió thổi nhẹ cũng đủ khiến kẻ tu hành té ngă qua lằn ranh giữa chống cự và sa ngă, và từ đó họ sẽ rơi mau vào vực của dục vọng sân si, bắt đầu biết thưởng thức trái cấm, và giữa mê hồn trận của dục vọng, họ được khai thông “trí tuệ” và mở mắt “giác ngộ” rằng: tu hành chỉ là thả mồi bắt bóng. Bây giờ bắt được mồi rồi th́ mới nhận thức được mồi mới chính là thực tế của cuộc sống, là lương thực nhản tiền của con người ! Quả thật, nếu không có sự trợ giúp của Ơn Thiêng và sự cản ngăn của đồng đạo th́ giới tu sĩ sẽ dễ dàng bị bản năng khống chế và phản lại kiếp tu hành, đồng thời cũng dễ dàng trở thành kẻ giả h́nh để che dấu tham vọng muốn ôm trọn cả thế giới tinh thần lẩn vật chất vào ḿnh. Thiết nghĩ một số vị lănh đạo tôn giáo (chẳng hạn trong HĐGMVN), sau khi đă được tôn vinh trọng vọng theo nhu cầu “tôn sư trọng đạo”, sau khi đă “no thân ấm cật, rậm rật rửng mở” trong sự phủ phê vật chất, và sau khi đă biết ăn trái cấm vào một lúc nào đó (điển h́nh là LM Phan Khắc Từ và LM “nhảy rào” Th. sẽ kể dưới đây) th́ ít nhiều đă “giác ngộ” và nghi hoặc rằng, đời sống tu hành chỉ là một “giấc Nam Kha” huyền hoặc, cho nên đă tự buông xuôi theo lời dụ dổ vật chất của bọn Việt Cọng rồi trao phó cả giáo hội cho bọn quỷ ma này thao túng.

Nói tóm, sống ḥa ḿnh trong xă hội vật chất hiện đại th́ giới tu hành không c̣n mấy tha thiết với giáo luật và giấc mơ thánh thiện nữa. Tôi xin kể chuyện của một linh mục tên Th. (mà có lẽ sau khi nghe kể chuyện này th́ ai ở Sàig̣n cũng nhận ra ông ấy là Ai !) Khi ông này c̣n ở một tỉnh nhỏ th́ ông ta đă có khuynh hướng lộ liểu thèm phụ nữ, tôi đă rất nhiều lần thấy ông ta xoắn vó quanh những bà có nhan sắc và lắm lần bị họ trừng mắt khinh dể lăng tránh, thế mà ông vẫn không nản ḷng. Khi được chuyển về trung ương và được nhà ḍng cho xuất ngoại để học thêm về đạo, th́ ông đă dùng th́ giờ rănh để đi học lén nghề điện lạnh, chuẩn bị cho sự “nhảy rào” về sau. Và quả thật không lâu sau khi về nước, ông đă xuất tu và sống sa đọa đến nổi đă công khai tuyên bố với bạn bè rằng (sự thật 100%) : “Không có ǵ quư hơn … cái L.. của đàn bà !”. Ông đă làm cho bè bạn bàng hoàng kinh ngạc ! Đối với ông, Thiên Chúa không c̣n quư trọng nữa ! Vậy th́ thử hỏi “chức thánh” nơi ông ta có giúp cho ông ta được kính nể hay không ? Nghe nói “chức thánh” có giá trị vĩnh viễn mà ! Vậy th́ sự kính trọng đối với ông ta ắt phải vĩnh viễn chứ ??? Nói vậy mà không phải vậy, thời đại bây giờ người ta chẳng thèm đếm xỉa đến “chức thánh” của giáo sĩ để trọng vọng (chỉ có mấy ông già đui mới xem “Cha là Chúa”). Con người trí tuệ của thời đại bây giờ, khi trao phó ḷng tin yêu vào giáo sĩ, th́ họ phải đánh giá nhân phẩm của giáo sĩ trước đă. Họ vẫn khinh dể những tu sĩ hoang dâm, phản Chúa, hại giáo hội, bội tín với đồng nghiệp . Đ́ều này đang là một thực tế. Những kẻ đem “chức thánh” ra hù dọa, đ̣i hỏi mọi người phải kính trọng giáo sĩ một cách mù quáng th́ họ chỉ là những kẻ bất tri, thực hiện một sự gán ghép gượng gạo, thúc đẩy bởi động cơ t́nh cảm cá nhân mà thôi. Khi họ đưa ra "lời cực lực phản đối" vào những ai xem thường bọn giáo gian th́ họ chẳng có căn bản giáo lư hoặc pháp lư nào để hổ trợ cho sự phản đối của họ ! Câu “Tôi cực lực phản đối” của họ chỉ có nghĩa là “tôi cực lực mù quáng” mà thôi.

Riêng người Công Giáo chuyên chính th́ ai cũng biết rằng chính quyền Việt Cọng đă và đang phỉ báng Thiên Chúa, giết hại tu sĩ và giáo dân Công Giáo, đập phá Thánh Giá và tượng ảnh Đức Mẹ. Và những ai thực sự yêu thương, trung thành với Thiên Chúa, ắt phải ghê tởm bọn VC phỉ báng Thiên Chúa này, không thể thỏa hiệp và thân thiện với chúng được, v́ câu thánh kinh “làm tôi không thờ hai chủ” (Mt 6:24) đă thành một giáo điều về ḷng trung kiên cho người Công Giáo, v́ hể trung thành với Việt Cọng th́ ắt phải phản bội Chúa thôi ! Ấy thế mà HĐGMVN mà chủ tịch là GM Nguyễn văn Nhơn lại bắt tay thỏa hiệp, săn đón, chào mừng, chúc tụng bọn thủ lănh của chính quyền VC phỉ báng Thiên Chúa. Vậy th́ hành vi của GM Phêrô Nhơn đă trở thành hiện tượng quá rơ ràng, cho thấy ông đă “làm tôi hai chủ”, đang phản bội Thiên Chúa. Đồng thời GM Phêrô Nhơn cũng đă phạm 2 tội khác :

a/ Tội nêu gương xấu vô cùng cho toàn thể giáo dân Việt Nam v́ đă gián tiếp khuyến khích giáo dân nên làm tôi 2 chủ, tội này đáng bị treo đá vào cổ xô xuống biển như Chúa Giêsu đă phán : “ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin Thầy đây phải sa ngă, th́ thà treo cối đá lớn vào cổ nó mà xô cho ch́m xuống đáy biển c̣n hơn” (Mt 18:6)

b/ Tội làm “chó câm” (lời của GH BIển Đức 16) không dám tố cáo những hành vi bất lương của bọn Việt Cọng gian ác để bênh vực cho kẻ bị đàn áp và bóc lột.

Cho dù trường hợp cho rằng: GM Nhơn đang thi hành một khổ nhục kế : tuy chịu làm tôi cho bọn Việt Cọng trong hiện tại, nhưng cuối cùng GM Phêrô Nhơn sẽ phản bội lại quỷ Satan và trở về trung thành lại với Chúa…., th́ sự tái trung thành này của ông ta cũng sẽ bị Chúa Giêsu khước từ v́ trong thời gian làm tôi 2 chủ, ông đă bỏ th́ giờ đi vinh danh cho bọn VC ma quỷ và không làm nhiệm vụ của chó chăn chiên biết sủa và biết rượt đuổi sói. Khi trở lại lân la làm bộ trung thành với Ngài th́ Ngài sẽ trả lời rằng : “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó. V́ xưa Ta đói, các ngươi đă không cho ăn; Ta khát, các ngươi đă không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đă không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đă không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đă chẳng thăm viếng." (Mt 25:41-43)

Tội lỗi của bọn giáo gian rành rành như vậy th́ dù có muốn bênh vực cũng không kiếm đâu ra một câu trong Kinh Thánh để biện hộ cho họ được. Đạo Công Giáo th́ phải dựa trên lời giáo huấn của Chúa Giêsu để hành đạo, nếu cố t́nh làm sai giáo huấn th́ ắt tự khai trừ ḿnh ra khỏi đạo. Người nào tự xưng ḿnh là Công Giáo mà không dựa theo giáo huấn của Chúa Giêsu để hành đạo th́ không phải là Công Giáo mà là Phi Công Giáo.


Thời đại mạt pháp này, quỷ ma đẻ ra nhiều “Giáo Hội Phi Công Giáo” lắm, nào GHPCG Tự Trị ở Trung Quốc, GHPCG Mất-Gốc-Căn với giáo điều Ostpolitik thỏa hiệp với Ma Quỷ Cọng Sản, và không xa sẽ có GHPCG quốc doanh Việt Nam do một nhóm Mủ Đỏ Mủ Tím lănh đạo. Ôi, những vị “chức thánh” trọng vọng đó mà gặp Chúa Giêsu th́ chắc chắn sẽ được Ngài tiếp đón bằng câu “Hăy xéo đi cho khuất mắt ta, hởi bọn làm điều gian ác” (Mt 7:23). V́ sao c̣n lăm thằng ĐUI MÙ trong xă hội của tôi?

Trường Sơn

http://www.bacaytruc.com