Results 1 to 2 of 2

Thread: Quên hay cố quên, xin đừng quên

  1. #1
    Member
    Join Date
    17-03-2011
    Posts
    3

    Quên hay cố quên, xin đừng quên

    Thưa quí vị, như tôi đă tŕnh bày trong 2 bài viết lần truớc (Điều nên làm- tuổi thơ và tôi). Tôi là một thằng nhóc lớn lên sau 1975, tôi không được may mắn sống trong một miền nam thời tự do của quí vị cha chú, một lần nữa những ḍng chữ tôi viết là những suy nghĩ thấp hèn riêng của tôi, những ǵ xảy đến cho tôi cũng như những thằng bạn cùng trang lứa ḥan cảnh như tôi lớn lên sau ngày tang thương của đất nứớc. Như tôi đă từng nói, thấy sao viết vậy nguời ơi…tôi viết văn chuơng không mạch lạc, không đầu không cuối bởi tôi đâu có rành viết lách. Quí vị muốn phê b́nh sao cũng đuợc…..mọi thứ rồi cũng ra đi theo năm tháng như một kiếp nguời.
    Không biết từ lúc nào, tôi chơi thân với thằng Ḥa và Duy (lé). Thằng Ḥa học chung với tôi từ năm lớp 7, c̣n thằng Duy nó đâu được đi học, có lẽ v́ hoàn cảnh nhà nó nghèo. Nhà tôi và thằng Ḥa th́ cũng đâu có khá hơn, gia đ́nh chúng tôi cũng nghèo lắm nhưng má tụi tôi vẫn c̣n đủ sức lo cho tụi tôi đi học. Nhưng mà tôi nói thiệt học dứoi mái XHCN tụi tôi đâu có ham, nếu má tôi không bắt đi học th́ tôi cũng theo thằng Duy đi bán số. Chúng tôi thân nhau v́ ḥan cảnh của tụi tôi giống nhau, ba tôi và ba tui nó đều phục vụ trong QLVNCH truớc năm 1975. Trong ba đứa có lẽ tôi may mắn hơn, ba tôi đi cải tạo dù sao cũng có ngày về, c̣n thằng Ḥa th́ ba nó nghe đâu tử trận 1972, tôi nghe nó nói hôm bốc mộ ba nó chiếc poncho vẫn c̣n, giặt đem ra chợ bán, bà con vẫn tranh nhau mua. C̣n thằng Duy th́ ba nó để lại đôi chân trên chiến truờng. Gặp ba nó th́ vui tết, cho dù mất đôi chân nhưng ông coi như pha, vẫn đi bán vé số như ai. Tôi c̣n nhớ trong một bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy “anh trở về trên đôi nạng gỗ” ba nó đâu có đi đuợc nạng, cũng đâu phải bằng xe lăn, những thứ đó quá xa xỉ, ông đi bằng 2 chiếc ghế gỗ. Mà tôi đâu thấy ông chán đời, vẫn ca hát yêu đời lắm. Đúng là một chiến binh bất khuất, cho dù đă ngă ngựa. Tôi cảm phục ba thằng Duy, tôi luôn lấy ba nó làm động lực cho chính bản mỗi khi gặp khó khăn, cho đến giờ này, mặc dù ba nó đă ra đi nhưng ông măi sống trong tôi. Ở một nơi nào đó rất xa có lẽ ông đang phù hộ cho chúng tôi và nhất là những chiến hữu TPB của ông đang sống lây lất nơi quê nhà. … Không phải nguời TPB nào cũng có đựoc niềm vui lạc quan yêu đời như ba của thằng Duy bạn tôi.
    Đó là chuyện của ba thằng Duy, mặc dù ba nó đă giă từ cuộc chơi, nhưng đôi khi tôi nghĩ, trong cái rủi nó cũng có cái may, ba nó không phải chứng kiến những cảnh việt kiều về ăn chơi phè phỡn trên mảnh đất mà ba nó và các chiến hưu đă gủi lại 1 phần thân thể, không phải tiếp tục lê lết đi bán số.

    Trong cuộc sống vất vả xô bồ nơi xứ nguời, có đôi khi chúng ta lỡ quên, hay cố t́nh quên đi nhũng sự thật phũ phàng đă và đang xảy ra nơi quê nhà, ở đây khi chúng ta đang nệm ấm chăn êm, th́ đâu đó trên góc phố vỉa hè tại quê nhà, nhũng TPB đang sống lây lất qua ngày. Chúng ta có nên nhắm mắt cố quên ngoảnh mặt làm ngơ với nhũng TPB lê lết bên hè phố khi chúng ta trở quê huơng để vinh qui bái tổ không?
    Trong một bài nói chuyện của ông tứong rất tai tiếng của VNCH, tôi không muốn nhắc tên ở đây. Trong một bài nói chuỵên tại về cuộc chiến Viêt Nam tại một truờng đại học Mỹ ông nói “if we can’t forgive, just forget”. Ông làm tôi hết sức thất vọng. Chữ Forget sao mà nó nghe dễ quá, có những chuyện quên được và có những chuyện hay sự việc sẽ măi không thể quên. Đây không phải là nhũng câu chuyện “T́nh” sẽ xóa nḥa theo năm tháng. Không có “thời gian” nào có thể xóa tan đi niềm đau của nguời TPB VNCH
    “quên sao được, bao kỉ niệm ngày xưa c̣n đó”
    Đối với những TPB việt nam cộng ḥa, chỉ có phép lạ nhiệm màu mới làm cho họ quên đuợc sự mất mát trên cơ thể của chính. C̣n bao lâu họ sinh tồn trên cơi đời này họ sẽ phải tiếp tục mang trên ḿnh nỗi đau cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. Họ không quên đuợc th́ chúng ta xin đừng quên

  2. #2
    Member
    Join Date
    21-03-2011
    Posts
    8

    Tột Cùng Khốn Khổ

    Tột Cùng Khốn Khổ

    Giờ đây ai sống an vui ???
    Biết bao chiến hữu mù đui tật nguyền !!!
    Lê than khắp chốn ăn xin,
    Trên quê hương Mẹ, nhục h́nh khổ đau.

    Ngày nào đất nước binh đao.
    Xă thân bảo quốc chiến hào máu loan,
    Thân trai nào có chi màng,
    Hiên ngang chiến đấu bảo an diệt thù.

    Bao lần dẫm nát chiến khu,
    Bao phen địch phải mịt mù lui quân.
    Thế thời thay đỗi trắng đen,
    Đồng minh cuí mặt tiếng kèn buông tay.

    Thương cho người lính miệt mài,
    Một phần thân xác cài qua đạn thù,
    Vết thương què quặ, đui mù,
    Không nơi chữ trị, quân thù đuổi xô.

    Lần về t́m Mẹ làng xưa,
    Pháo cài đổ nát, nắm mồ c̣n tươi.
    Ai ơi ! có thấu chăng trời!!!
    Phải đành lê lết chợ đời ăn xin!!!

    Có ai hiểu thấu nỗi t́nh,
    Của người chiến sĩ thương phế Binh Cộng Hoà!!!...

    Vân Trang
    Bà thơ nâ y trí ch trong( Nỗi Ḷng Viễn Xứ)
    đă xuất bản năm 2000, Và được Tác giă phổ thành nhạc.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Đừng quên “Tháng Tư Đen”
    By doisoente in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 07-05-2012, 05:13 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 30-09-2011, 08:29 PM
  4. NHỚ hay QUÊN
    By Hoang Tam Hong in forum Ngược Ḍng Lịch Sử
    Replies: 2
    Last Post: 01-05-2011, 10:20 PM
  5. làm quen
    By Hang Nga in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 2
    Last Post: 17-08-2010, 05:52 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •