Results 1 to 5 of 5

Thread: Truyện ngắn - Thuỵ Vi

  1. #1
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362

    Truyện ngắn - Thuỵ Vi

    Gặp Lại Sài G̣n

    Sài G̣n đối với tôi là giấc mơ đẹp. Ở đâu, đi đâu tôi cũng nhớ Sài G̣n. Nhớ ǵ không biết. Không làm sao giải thích. Nỗi nhớ có khi chỉ là nỗi nôn nao nghĩ tới những con đường.
    Những hàng cây lất phất lá bay. Những tiếng c̣i xe reo vui lảnh lót. Những người qua lại. Những phố phường tấp nập. Những cửa hàng sáng rỡ. Những bông hoa.
    Những khuôn mặt dịu dàng của một mùa xuân quá khứ. Nhớ cái nắng . Cái nắng hanh hao của Sài G̣n.
    Nhớ những cây mưa. Cây mưa của Sài G̣n h́nh như không nơi nào giống.
    Và chưa ai tả mưa Sài G̣n hay hơn ông Hoàng Hải Thủy….
    Sau những tuần nắng nóng ngột ngạt oi bức khó chịu. Trời chuyển tối sầm, sấm vang, chớp giựt đùng đùng, loang loáng, đất trời Sài G̣n chuyển động, nháng lửa, gió lớn, cây lá vặn ḿnh, những đường dây điện Sài G̣n đong đưa, cả thành phố nín thở chờ đợi, bầu trời vỡ bung, nước đổ xuống sầm sập.
    Mưa..! Mưa..! Không khí nhẹ đi. Mát rượi. Người Sài G̣n thở ra khoan khoái.
    Ôi.. phải được sống ở Sài G̣n mới có cái thống khoái chờ, và thấy, và hưởng cái khoái lạc khi cơn mưa đầu mùa đổ xuống trên mái nhà, mưa tuôn xuống ầm ĩ một gịng thác lũ.
    Tôi nhớ những con đường cụt có hai hàng cây phủ um bóng mát Tôi nhớ những góc phố xưa. Tôi hy vọng người ta chưa xử tệ nó. Những con đường ngắn đủ để đi bộ.
    Những con đường ngắn châu đầu nhau nơi góc nhà thờ như câu thơ Haiku. Đẹp. Vài chữ đă xuống ḍng.
    Những con đường ngắn. Khi chân vừa mỏi, kịp để dừng lại trước bức tượng Đức Bà bằng cẩm thạch trắng do nhà điêu khắc lừng danh G. Ciocchetti tạc tại Ư.
    Đứng hồi lâu cho trái tim đập chậm lại v́ nỗi choáng váng của một cơn vui bất ngờ. Tôi tiếp tục bước.
    Bước thật chậm. Bước một ṿng. Cơn vui như càng huyên náo khi thấy từng viên gạch trần đỏ au của ngôi thánh đường c̣n y nguyên. Thèm được ngồi xuống nơi bậc tam cấp nơi toà Bưu điện. Có khi ngồi đó nh́n người Sài G̣n loang loáng trước mắt.
    Hoặc để hy vọng bắt gặp lại mùi thơm của từng khuôn Pâté Chaud vàng ngậy năm nào nơi góc đường.
    Có khi chỉ ngồi là để ngồi. Có khi là để đợi. Đợi một buổi chiều đi qua. Đợi mặt trời nồng nàn đi qua, những vách tường màu gạch tôm cao ngất của khu Thánh đường sáng lên bỡ ngỡ.
    Và trời, trời như một ngày nào trẻ thơ cao vút mênh mông trên đầu tôi – như trang trải của mộng mơ và t́nh tự.
    Tôi đứng lên. Lách qua ḍng xe, ngoái đầu kịp nh́n chiếc đồng hồ trước ṿm mái c̣n nằm trên bệ gạch giữa hai tháp chuông. Tôi không biết nó c̣n chạy không.
    Tôi không hy vọng nó chạy đúng giờ, nhưng tôi mong cái đồng hồ được làm từ năm 1877 chưa bị thay đổi.
    Xin đừng thay đổi. Hăy để đó. Xin hăy giữ một chút Sài G̣n quá khứ của tôi.
    Tôi rưng rưng nấn níu nh́n khối kiến trúc đồ sộ như sợ nó biến mất, rồi nép ḿnh dọc theo hè phố.
    Tôi như bị vây bọc bởi những âm thanh điên cuồng chói tai trên đường phố, nơi có từng đàn xe máy khổng lồ, người người tay chân mặt mũi bị bịt kín chỉ c̣n chừa đôi mắt đổ tới, lao nhanh tủa ra các hướng với đủ kiểu.
    Không ai cần quan tâm chú ư ǵ tới các bảng hiệu đi đường, đèn tín hiệu, hay thậm chí một chút ít trật tự trong một khung cảnh hỗn loạn ồn ào.
    Chung quanh tôi nhộn nhạo xe cộ, người, bụi, khói và tiếng ồn. Tôi phải trông chừng khi có vài chiếc xe máy vọt lên vỉa hè, lanh lẹ né tránh những đám người đi bộ và biến tuyến vỉa hè của thành phố này thành một làn đường nhỏ cho xe qua lại. Nổi lên trong ḍng người xe chuyển động rùng rùng.
    Về Sài G̣n, tôi bỗng nhớ khôn nguôi mặt vỉa hè ngày trước kẻ ô vuông nhỏ và hai hàng gốc me già xanh ngắt, trên đầu lá rơi lắt rắc mát rượi khắp lối đi.
    Mỗi buổi sáng vỉa hè được những người phu quét đường gom sạch lá me rụng, các nút chai, giấy vụn gom thành đống nhỏ. Tôi đi một hồi chợt thấy như ḿnh lạc lối. Lâu quá rồi có thể lạc lối không? Có thể lạc mất lối rồi.
    Tôi lộn tới lộn lui. Khu công viên như một vườn treo đâu. Không, và đúng là tôi đă dừng chân lưng chừng một con dốc khu vườn xưa đây mà. Ngay sau lưng là ngôi thánh đường.
    Góc phải bên kia là quán Cái Chùa ngày xưa tôi thường ghé vừa thưởng thức tách trà thơm lừng mùi chanh vừa để tôi nh́n say mê những cội cây cổ thụ trong công viên c̣n giữ nguyên vẽ đẹp c̣n hoang sơ ngay trước mắt.
    Tôi sẽ nhớ, măi măi, cái cảm giác của tôi lúc này là một nhói buốt kinh hoàng ở ngực.
    Cái nhói buốt như thất vọng, như giận dữ v́ lần đầu tiên tôi nh́n thấy một bằng chứng cụ thể về sức tàn phá hủy hoại tàn nhẩn ghê gớm khủng khiếp lẫn ngu si của cái mà người ta vẫn gọi là trùng tu.
    Qua bao nhiêu năm, tôi vẫn h́nh dung ra được chỗ này, nhớ được ngay tức khắc dù cảnh cũ đă đổi thay.
    Tôi c̣n nhớ ở gần một bậc thang, lối lên công viên, nơi bờ tường ốp đá tảng theo kiểu tổ ong, có một tấm bảng bằng gang khắc ḍng chữ kỷ niệm ngày khai trương công viên này.
    Đó là năm 1924. Do một nghệ sĩ người Pháp thiết kế. Miếng gang đó bây giờ người ta quăng nó đâu rồi. Tôi đứng thật lâu nơi lớp gạch nguội lạnh.
    Những mảng cỏ dưới chân tôi. Tôi cảm thấy từng tấc đất đá, từng bụi cây, từng mảng cỏ đang nh́n lên.
    Cái nh́n thăm thẳm chăm chú lại như con mắt to đen ngỡ ngàng của tôi nh́n vào sự tàn lụi, phá nát.
    Chúng nói ǵ? Chúng muốn nói ǵ với tôi? Nhà văn Pháp đă từng nói cảnh vật thiên nhiên an ủi được mọi thứ.
    Cảnh vật thiên nhiên mà ông nói đó đă thay đổi rồi. Thay đổi thật dễ sợ.
    Những cây đa cổ thụ buông thỏng những chùm rễ sắc lục một màu xanh thẫm của dân Sài G̣n đă bị đốn vụng hay móc gốc mang về làm của riêng của ai rồi.
    Những thân cây phong da mốc thít, cao vút tàn lá xum xuê đong đưa mát rượi một khoảng trời đâu rồi.
    Chim chóc giờ im ĺm, chỉ nghe tiếng tôi vọng nghe rên xiết thật thê lương. Phút này, cái phút này, tôi như bị gió bủa vây, người chập choạng lao đao.
    Tại sao người ta làm vậy? Tại sao họ lật nhào cả một cụm rừng công viên nghệ thuật hiếm hoi giữa một Sài G̣n chật chội để cắm trên đó một toà nhà diêm dúa xanh xanh đỏ đỏ.
    Tôi tin người Sài G̣n phẩn nộ. Người Sài G̣n xót xa như tôi. Tôi bỗng tức tối. Tại sao tôi đứng đây? Tôi về đây?
    Ḷng tràn đầy những ư tưởng thất vọng do trở về muộn màng không kịp nh́n những nơi chốn thân yêu.
    Tôi cảm thấy mệt, thấy chán nản như vừa trăi qua một cuộc hành tŕnh không vui vẻ. Ḷng lại tràn ngập nỗi thất vọng trước những cảnh cũ không c̣n.
    Những quán càphê của một thời SàiG̣n không c̣n như La Pagode, quán cà phê Cái Chùa nằm trên góc chỗ ngả tư Lê Thánh Tôn và Tự Do.
    Nhớ Givral từng được đem vào tác phẩm văn học của Graham Greene – Givral cũng được xuất hiện trong trường đoạn của cuốn phim Người Mỹ Trầm Lặng cũng bị phá bỏ rồi.
    Nhớ Brodard bây giờ thay kiểu, đổi màu mất tên. Những nơi này đă ghi dấu nhiều nghệ sĩ lẫy lừng trong văn học, thi ca, họa sĩ, phim kịch, nghệ thuật cùng những nhân vật tai mắt trong chính trường, xă hội của Sài G̣n một dạo
    – Những nơi này lẽ ra phải được giữ ǵn. Mặc dù tôi cũng biết Hoàng Gia. Quán Gió. Chiều Tím. Quán Văn.
    Thằng Bờm biến mất. Passage Eden có rạp ciné Eden 2 tầng lầu xưa nhất Sàig̣n đang hấp hối, hay tan tành trong đống gạch vụn. Building Tax. Crystal Palace. Rex đă được tô phết. Trùng tu – Tôi không có cảm t́nh với hai chữ này
    – Với tôi, trong xă hội này nó vừa đồng nghĩa với hủy diệt, với xa lạ, với xót xa. Tất cả không c̣n là những mắt nh́n thân quen của tôi xưa. Của một thưở Trà Hoa Nữ, Love Story mộng mị….
    Tôi nhớ tha thiết Thanh Bạch. Nước mía Viễn Đông. Hẻm bún chả Casino.
    Nhà sách Khai Trí. Nhà sách Xuân Thu tức Albert Portail cũ… Tôi buồn rầu khêu dậy trong ḷng ḿnh những dấu vết thấp thoáng tàn phai của một thời đại mà cái hồn nhiên đă thành kỷ niệm.
    Tôi nghĩ đến khoảng thời gian không cùng ấy với sự đổi thay rộng lớn của cuộc đời và của con người.
    Tôi nghĩ đến những tầng lớp của biến chuyển tàn nhẫn, đảo lộn ghê gớm, đến cái độ tan biến hoàn toàn những dấu vết cũ.
    Con đường cũ. Và kỷ niệm phải chăng chỉ là một h́nh ảnh trừu tượng.
    Tôi bước tới ḍng sông lồng lộng gió, Ḍng sông mơ màng. H́nh ảnh cơn gió làm sóng nước lăn tăn khiến những người một thời ra cầu tàu hóng gió không bao giờ nhạt nhoà trong trí.
    Ḍng sông có những con tàu đang chờ dời bến ra khơi.
    Bên kia đường là toà nhà cao nhiều tầng phô mầu xám trên những mặt phẳng đứng gồ dẹp xen giữa những khuôn cửa rộng sau bao lơn phơi những mảnh quần áo đầy màu sắc như những lá cờ đỏ rần rần khắp các lối đi.
    Một vài khuôn cửa mở thấy hiện khoảng trống mờ của pḥng ở trên cao. Những khuôn mặt đàn ông thanh niên lô xô đứng ngoài bao lơn hút thuốc lá ngắm phố.
    Tôi không muốn trở lui con đường cũ. Tôi đi thêm một quảng đường mê man như người say nắng. Đẩy cửa kính của một nhà hàng ăn uống giải khát.
    Bước vào ngẩn ngơ. Ngồi xuống một chiếc ghế gần cửa kính. Tôi thấy những bông hoa bằng vải bám sỉn bụi đặt trên bàn. Quay sang thấy tôi trong khung kiếng cửa sổ.
    Cái thoáng h́nh ảnh tôi thấy tôi lạc lơng như cơn gió lạnh đến giữa mùa Hè.
    Cuộc đời mênh mông kệch cởm dàn trải bên ngoài sao quá xa lạ với tôi. Dĩ văng như những ước hẹn mông lung, những đợi chờ vô vọng, những dang dở ngậm ngùi. Nơi này, sự sống hoa bướm cũ thật không c̣n nữa. Tôi nghĩ đến những người bỏ đi. Đến những người ở lại.
    Đến những người mới đến. Đến tự do của con người. Đến tất cả chúng tôi. Xúc cảm dâng lên làm tôi nghẹn ngào muốn khóc.
    Trong nhiều ngày, tôi sẽ bị cầm chân ở đây, sẽ phải chạm mặt với những kẻ không mấy ưa thích. Sài G̣n của tôi là một miền kỷ niệm. Một giai đoạn quá khứ.
    Tôi buồn rầu khi nghĩ Sài G̣n bây giờ chẳng c̣n lưu một chút ǵ của mùi hương quá khứ.
    Sài G̣n của tôi chỉ trong mộng tưởng. Thế thôi.

    Thuỵ Vi
    2011

  2. #2
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362

    T́nh Động - Thuỵ Vi

    Qua e-mail của một người bạn, tôi nhận lá thư kèm theo một bài viết và tấm h́nh của anh trên một website.
    Thú thật, từ ngày anh mờ mịt ở một nơi nào trên đất nước bên kia bờ biển, nếu không ai nói, hoặc không nh́n đến cái tên mà chỉ lướt mắt qua tấm h́nh th́ tôi không thể nào nhận ra được anh.
    Anh thay đổi nhiều quá, tóc thưa, mặt tṛn, những góc găy của một khuôn mặt đầy cá tính nghiêm nghị ngày nào hoàn toàn biến mất, nhưng lạ làm sao, khi tôi nh́n đến đôi mắt anh, tôi mơ hồ thấy có một thứ mà anh không bị thời gian đẩy đi mất
    Không bị xoá nhoà mất dấu vết, đó là ánh mắt – vẫn như thưở nọ, vời vợi một trời thương yêu, h́nh như đang chăm chú với ư nghĩa “ anh vẫn nhớ tôi”
    Suốt một buổi sáng tôi cứ sống trong cảm giác nửa ngất ngây bồng bềnh như những chiếc bong bóng đầy màu sắc rực rỡ ước mơ của thưở hoa niên, nửa chông chênh một nỗi buồn của thời vụng dại dù đă chín muồi đă thay h́nh đổi dạng.
    Lúc năy, tôi có hỏi Khánh, tôi phải làm ǵ trong hoàn cảnh này, liệu có thể thật ḷng cư xử với người xưa như t́nh bạn? Bấm send xong, tôi mở inbox ngồi chờ …chờ hồi lâu, như không c̣n kiên nhẫn, tôi mở TV, tin tức đang tiếp tục chiếu trực tiếp việc đưa những người thợ mỏ ở Chile bị kẹt dưới ḷng đất sâu suốt hai tháng nay lên mặt đất…
    Công cuộc giải cứu bắt đầu từ đêm hôm qua với những nỗ lực của chính phủ Chile cộng với sự trợ giúp quốc tế về mặt kỹ thuật, đặc biệt là của trung tâm Nasa.
    Có thể nói, công cuộc giải cứu thật hồi hộp, cảm động, cứ mỗi lần đưa một người lên khỏi hang tối, th́ cả nước Chile vỡ ̣a trong hạnh phúc, không có lời nào kể xiết nỗi vui mừng của họ, mọi người ôm choàng lấy nhau, ca hát, nhảy múa, reo ḥ…
    Cả thế giới hân hoan theo dơi với cả tiếng cười và những ḍng nước mắt.
    Tôi cứ bồn chồn, tay bấm nút qua đài khác, chương tŕnh Talk show b́nh luận tin nóng trong ngày, nhưng đầu óc tôi như bị mắc kẹt ở một cơi xa xăm nên nghe lao xao mà tuyệt nhiên không hiểu họ nói ǵ.
    Tôi nóng nảy tắt TV, rồi đứng lên, đi lên nhà, đi xuống nhà, cứ vậy, tôi cứ quẩn quanh sốt ruột… nhưng khổ, tôi phải giải thích sao đây, hay là cứ phe lờ coi như chưa gặp?
    Lạ thay trái tim lại mách nhỏ: “sao ngốc vậy, đă gặp sao nói chưa?” tôi chơi vơi như cầu cứu – xin ai đó trả lời giùm
    “Có ai chưa từng bị bấn loạn khi gặp lại người yêu của ḿnh?”
    Tôi cứ đi lên đi xuống, đi ra đi vào và cảm thấy hôm nay sao ngôi nhà im ắng quá, tôi bèn chọn dĩa Les Amoureux Qui Passent hy vọng tiếng rộn ră sẽ khuấy động ngôi nhà lên, hay những âm thanh réo rắc sẽ bứng tôi ra khỏi cơn vật vờ, nhưng giọng Christophe như gào thét trong nỗi yêu thương tuyệt vọng càng khiến tôi lơ mơ, tôi dựa lưng nơi góc cầu thang, nhớ anh, và, tẩn mẩn nhớ lại cuộc t́nh kỳ khôi, khi nồng nàn, lúc bời rời, có lần đứt khúc rồi gặp lại, đi một ṿng thật xa, rồi mất hút
    Bởi v́ nghĩ cho cùng tôi chẳng hứa hẹn anh điều ǵ, thậm chí anh chưa hề tỏ t́nh tôi, có lẽ chúng tôi có yêu nhau, cho nên khi hai đứa không là của nhau, nhưng trong nỗi muộn phiền, tôi men đến, như một chỗ dựa tin cậy v́ biết chắc anh cũng rất mực thương tôi.
    Gặp lại nhau, khi th́ anh chở tôi trên chiếc xe đ̣n vông, hoặc trên chiếc xe gắn máy cà tàng từ Minh Mạng ṿng ra Lê Thánh Tôn nh́n lá me rơi lắc rắc rồi ṿng vào Gia Định ghé một quán quen, ngồi uống cà phê, hai đứa nói chuyện vu vơ, vừa nhắc về ai đó, nhiều lúc cả hai không nói ǵ, chỉ nh́n vào mắt nhau, rồi về, nhưng có hề ǵ, đối với tôi, chỉ có anh, chỉ có sự gần gũi thực sự của anh bên cạnh là đáng kể.
    Có khi gặp nhau, anh bóp chặt tay tôi, nụ hôn như một sự t́nh cờ đặt lén trên vai, trên tóc, nói tôi lười ăn quá nên gầy nhom rồi giữ tôi lại để bà mẹ anh vốn hiền lại bao dung, dù biết tôi đă bỏ rơi con trai của bà, nhưng vẫn nấu đăi tôi những món ăn Bắc mà có thời gian bà bỏ công chỉ vẽ với chút kỳ vọng tôi sẽ làm việc này cho con trai bà.
    Tôi ngồi ăn, ḷng tràn ngập cảm động nên miếng cơm cứ ngắt ngứ trong cổ họng, anh thấy vậy thản nhiên sớt lấy chén cơm thừa của tôi “
    Em ăn không hết, để anh ăn cho em” trước những ánh mắt chưng hửng của những người trong gia đ́nh.
    Chúng tôi thường có với nhau những khoảng khắc nhưng măi măi không có nhau ở đoạn đường dài, nhưng chúng tôi cứ lay lắt nhớ nhau, nghĩ đến nhau, mặc dù chúng tôi chỉ là hai nhánh sông bị tách đôi, lẻ loi hiu quạnh, cứ muốn tuôn ra t́m nhau ngoài biển lớn.
    Tôi muốn đứng dậy thay quần áo rồi lái xe ṿng ṿng đâu đó một hồi, nhưng tôi trở lại giường, ra sofa ngồi, tôi vẫn không quyết định nổi sẽ xuống phố hay ở lại nhà, và tôi cứ quanh quẩn như thế gần hết cả buổi sáng.
    Tôi muốn gọi Khánh, có lẽ tôi không thể chịu nổi nữa cái cảnh một ḿnh, nói không ai nghe tiếng ḿnh, mặc dù tôi biết, tôi hiểu rằng, những điều tôi nói ra với Khánh không có ǵ đáng nói, nhưng tôi tin Khánh sẽ nghe cũng như ư nghĩa của nó là được nói với người khác không phải nói một ḿnh.
    Tôi muốn hỏi Khánh nhiều lắm thí dụ như ước muốn gặp gỡ bấy lâu vừa đạt được rồi, để làm ǵ?
    Nếu bây giờ lớp bụi quá khứ là tấm chắn sẽ làm kẻ này không c̣n được nh́n thấu suốt qua gan ruột tim óc hay bí mật của kẻ kia, th́ gặp nhau có ích lợi ǵ chăng?
    Hay là tự an ủi rằng những thấu hiểu nhau của đoạn đời trước sẽ là những gút mở thông cảm cho đoạn đời sau?
    Tôi cứ lan man suy nghĩ, cả cái đầu chuyễn động không ngừng, cả lồng ngực tôi cũng phập phồng ngất ngây giữa hoài nghi và hạnh phúc… người tôi dường như tan đi theo cơn gió ră rời, lúc cảm tưởng dập dềnh rồi bị cuốn ngược theo những con sóng dữ.
    Bên ngoài, một ngày nữa đang rơi xuống.
    Tôi ngước mắt nh́n đồng hồ, giờ này bên anh Khánh mới 10 giờ đêm, sao anh chưa chịu trả lời!

    Thuỵ Vi

  3. #3
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    GIẤU HƯƠNG TRONG MƠ ( thụyvi )

    GIẤU HƯƠNG TRONG MƠ
    . thụyvi



    Em giấu hương trong ngực
    Môi hường kiêu sa
    Vóc sắc hực lửa khoảng trời thơ
    Ong bướm vởn vơ
    Khát t́m cảm xúc

    Em giấu hương trong mắt
    Mê hoặc đời
    Sương mây quẩn quanh mờ tỏ
    Dấu lặng...buông lơi
    Mềm giai điệu hoa

    Em giấu hương trong mơ
    Ủ xanh những mùa rêu chờ đợi
    Giọt thời gian đọng góc vườn chiều
    Trầm buồn câu hát

    Tôi từ xưa xa trở lại
    Một thoáng bâng khuâng…

    1- Bước vào cửa, chương tŕnh đă bắt đầu, người nhạc sĩ đang chào mừng quan khách bằng màn độc tấu mang âm hưởng của Romance en Fa của Beethoven khiến người nghe như ngẩn ngơ trong không gian im phăng phắc và chấm đứt trong nỗi bàng hoàng oà vỡ của những tiếng vỗ tay thật sôi động.
    Tôi t́m được một chổ nơi góc thật khuất, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi đưa mắt nh́n quanh. Trong ánh sáng thật mềm hắt ra từ những ngọn đèn vàng được dấu ẩn trong những góc cạnh cao thấp đầy nghệ thuật trong hội quán đủ cho tôi thấy những bóng dáng ngồi đầy đặc lô nhô khắp pḥng. Không khí cứ d́u dặt dắt người ta lội sâu vào cơi t́nh yêu, khi lăng đăng, khi ngạt ngào ướt sũng mi mắt với Hoài Cảm với Niệm Khúc Cuối…Tôi cảm thấy ḷng tràn ngập nỗi buồn, và dường như không chịu đựng chịu đựng nổi không khí u uất này, nên tôi đứng lên, len qua những hàng ghế đi ra cửa.
    Bên ngoài chưa tối hẳn, bầu trời c̣n nấn níu những ngày cuối đông phả xuống một màu u ám. Tôi trùm nón len trên đầu co ro đi dưới hàng hiên lạnh cóng hắt hiu và nước mắt tôi rơi hồi nào không hay.Tôi muốn đi loanh quanh đâu đó một hồi, nhưng đầu óc như rơi trong khoảng không mịt mù kỳ quái và lái xe về nhà như người mộng du. Con đường vắng lắm, những bóng xe lùi lũi trong bóng xám nhạt nhoà và bên kia đường dưới con dốc cao, nhiều ngọn cây vươn ra những nhánh cành buồn bă chơ vơ. Nh́n cảnh vật chung quanh, tôi bỗng thở dài, âm thanh lẻ loi quá, khiến tôi chạnh ḷng.
    Tôi vẫn đi làm về trong màu trời chập choạng như thế này, rất nhiều lần tôi mong mỏi Nghiêm chờ sẵn ḿnh ở nhà, khi tôi bước vào có ṿng tay yêu thương choàng quanh cổ tôi, nhưng nhà quạnh ngắt, bài thơ anh viết trên mảnh giấy đính trên đầu giường khiến tôi càng tủi thân, tôi với tay, như t́m chút hơi anh, những ḍng chữ nhoẹt nhoè… Tôi ấp mảnh giấy trên ngực, rồi chuồi vào đống mền gối, để thấy những h́nh ảnh lô xô trong đầu…


    2- Tôi gặp Nghiêm thật t́nh cờ trong một party gia đ́nh. Cái dáng cao gầy cùng với vẻ nghiêm nghị của anh đă chinh phục tôi ngay tức khắc. Hôm đó chúng tôi uống với nhau những ly cocktail Champagne pha thật khéo đủ độ đượm của mùi dâu và nhản chín khiến người ta không say, chỉ ngây ngất và cuộc tṛ chuyện thật hứng khởi.
    Chúng tôi dễ dàng quen nhau, thân nhau, bởi có những ư thích giống nhau, thường rủ rê đi uống càphê, đi ăn ở vài quán ăn quen thuộc nào đó, hay nhiều lúc cả hai chỉ quanh quẩn nơi bià rừng thích thú cười vang như trẻ thơ khi bắt gặp những h́nh ảnh chấp chới ánh bạc trên mặt hồ trải rộng xa xanh tít tắp.

    Tôi là con người mộng tưởng, sống với những nhân vật mà tôi đă thoát thai hoá thân trên những trang viết, trên những khung vải. V́ là người sống trên mây, sống với những h́nh ảnh huyễn hoặc thật đẹp cho nên điều này đă khiến cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi đổ vỡ thật thảm hại. Nhưng với Nghiêm th́ khác, anh là một nghệ sĩ, là một con người lạ lùng, anh có thể vẽ, anh có thể viết văn và lại sành âm nhạc - V́ thế chúng tôi rất gần nhau. Nhưng trên hết, anh ngời ngời là một nhân cách. Anh thường nói, cứ viết cho thật hay là có người đọc, cứ vẽ cho thật đẹp là có người xem, nghệ thuật là phải đổ thật nhiều mồ hôi, không có sự nổi tiếng chân chính nào đi bằng con đường tắt!
    Mỗi lần tôi viết xong một bài, anh đọc chỉ cười, không khen, nhưng khuyến khích: “ Em cứ viết, mỗi lần viết như làm một bài tập. Tuổi của em là độ tuổi sung măn để viết, là độ tuổi vừa đủ kinh nghiệm để viết, hăy viết, viết những cái thật chung quanh chúng ta, đừng cố công dụng chữ triết lư sâu sa, cũng đừng lười biếng, nếu lười biếng nó sẽ bị thui chột ṃn lỳ”
    Đặc biệt anh là người thích kết giao khề khà chí t́nh tới đồng xu cuối cùng với đám bạn bị vùi dập, sống hết ḿnh với những nghệ sĩ cô thế, th́ trái lại anh ghét cay ghét đắng, ghét ra mặt loại người kèn cựa dựa dẫm để được kết nạp vào hội này đoàn nọ, hay loại người thích choàng vai bá cổ với những kẻ xu thời, hoặc cầu thân với những người hảnh tiến….Anh lắm bạn, nhưng không ít kẻ ganh ghét, nhưng anh cứ thế, lừng lững mà đi. Được gần một người như anh, đúng là ḿnh như được tháp thêm đôi cánh, cuộc sống tôi phơi phới….

    Một hôm, trong một cơn mưa thật lớn, Nghiêm đột nhiên dầm mưa đến pḥng tôi. Thấy anh xuất hiện bất ngờ, mặt tái xanh, tôi ngạc nhiên, nhưng ư tứ không hỏi, lui cui mở chai vang Alsace trắng tôi để dành bấy lâu, trong cơn mưa bóng mây dai dẳng, uống vị rượu này thật đúng điệu lẫn ấm ḷng. Chúng tôi yên lặng nhâm nhi cốc rượu nh́n mưa rơi, lâu lâu anh quay nh́n tôi, thay v́ nói câu ǵ đó, th́ anh lại thở dài, tiếng thở dài của anh, không những lay động trái tim mềm yếu của tôi, nó c̣n khiến tôi có chút bồn chồn lo lắng cho anh. Thường mỗi lần gặp tôi là nghe tiếng anh cười, nhưng lạ, hôm nay anh cứ trầm ngâm, tôi đoán anh đang buồn, nên chỉ trao đổi với anh những câu rời ră, hoặc có khi không nói ǵ, tránh, vô t́nh chạm nỗi đau nào đó.
    Ngồi hồi lâu, anh đứng lên, choàng áo nh́n tôi ngập ngừng rồi đi nhanh ra cửa. Tôi đang bỡ ngỡ, kịp ngẩn đầu nh́n ra, bỗng thất kinh khi thấy anh từ cửa cầu thang vụt ra rồi chui trong mưa mà đi. Tôi kêu thét lên, rồi vừa kêu vừa chạy chân trần băng băng rượt theo anh. Anh đứng đó, trong cơn mưa mê man, hai chúng tôi ôm nhau như ôm nỗi hạnh phúc mới mẻ lần đầu tiên chúng tôi được hưởng.

    Đột nhiên, gout thẩm mỹ tôi chuyển hướng, đâm ra thích vẽ những đường nét góc cạnh, bạo nhưng rất thật, rất người. V́ vậy, để làm bià cho cuốn sách của anh, tôi chọn tấm tranh có màu sắc bừng sáng, mạnh, phóng khoáng, vẽ một cô gái đang ngồi đọc sách với tâm tư thật b́nh tịnh. Tôi đoán chắc chắn anh sẽ không hài ḷng lắm, nhưng ch́u tôi, anh sẽ không nói ǵ, mặc dù đối với anh, h́nh dáng người phụ nữ phải phiêu hốt lăng đăng, mềm như lụa, con gái với anh không được tóc ép, vai ngang… V́ lẽ đó, tranh của anh bao giờ cũng mực thước cổ điển về ánh sáng, chuẩn mực về bóng hắt trong một không gian hẹp, nâu tím, vàng úa, rỗng lặng, hun hút hắt hiu. Trái ngược lại, tên tuổi anh - lúc nào cũng ngời ngời chói gắt. Anh không những nổi tiếng về hội hoạ, anh c̣n lừng lẫy trên văn đàn.
    C̣n tôi, từ lâu bị câu thúc trong đời sống không thể bung ra đột phá…. Giờ đây, yêu anh tôi bắt đầu lộn nhào màu sắc giữa siêu thực, hiện thực, muốn diễn tả những khát khao bí ẩn riêng tư của ḿnh, muốn bày tỏ ước vọng cuồng nhiệt trong t́nh yêu, muốn cởi bỏ hết mọi ràng buộc để dâng hiến.
    Thường, bây giờ tranh của tôi thích tung hê những ước lệ, thích lột trần truồng người phụ nữ, phô ra đồi ngực vun lượn lờ với ṿng eo gắt, bờ hông lẳng kéo trôi tuồn tuột xuống vùng mờ ảo giữa hai đùi là chổ như mồi lửa diệu kỳ khiến người đàn ông nào cũng thích thú ṭ ṃ, chiêm bái và chết ngất. Cũng như tôi biết ḿnh tuy không c̣n trẻ, biết ḿnh có chút gầy guộc, nhưng không hiểu sao, mỗi khi anh trườn lên ḿnh tôi như con trăn, mềm, ấm. Mỗi khi anh thương yêu hôn khắp cùng thân thể của tôi là càng khiến tôi thấy ḿnh đầy tự tin, càng khiến tôi như có thêm niềm kiêu hảnh thật dễ chịu. Cho nên, nhiều lúc tôi nghĩ, nếu t́nh dục là một thế giới lung linh hư ảo, là một thúc đẩy tuyệt diệu khiến thế giới lao xao viên măn th́ ngoài kia, những hệ lụy cuộc đời như đang bị chảy trôi tuồn tuột.

    3- Một hôm, tôi trở về, không thấy anh đâu, mặc dù mọi cái c̣n y nguyên. Kể cả những bức tranh anh đặc biệt yêu quư cũng c̣n đó như bị bỏ quên trên màu tường nâu sẫm. Đột nhiên, tôi linh cảm - mất anh ! Mấy ngày sau đó, khi đối diện với sự thật này, tôi cực kỳ đau đớn, cái khoảnh khắc tuyệt vọng như bóp chặt vào trái tim, khiến tôi như người thiếu hơi. Ḷng tôi âm u ngất trời, trống vắng ngất trời với những câu hỏi vô hồn cứ quay tít trong đầu. Cuộc sống tôi dường như đổ nhào xuống hết, chỉ c̣n những trống trải trong nỗi chờ đợi mỏi ṃn thắt thẻo mà thôi.
    Nhưng lạ, sao tôi không khóc? Suốt những ngày tháng đó tôi không hề khóc. Tôi ước ǵ ḿnh khóc, nhưng tôi chỉ im lặng đến b́nh thản khiến nhiều lần làm tôi ngẩn ngơ.

    Một ngày trôi qua, một tuần trôi qua, một tháng trôi qua, nhiều tháng trôi qua. Tôi biết cuộc sống ḿnh không thể nào xoay ngược lại, cũng như tôi mơ hồ cảm thấy không có ǵ cưỡng được đổi thay. Tôi thu xếp lại đời ḿnh bằng cách làm việc không biết mệt mỏi, và lănh đạm mặc kệ với những ǵ chung quanh ḿnh.
    Mặc dù tôi vẫn c̣n cà ngơ cà ngất như thế, nhưng bài thơ anh để lại không hiểu sao tôi vẫn giữ kỹ nơi đầu giường.

    4 – Tôi đang loay hoay tô những nhát mầu cuối cùng trên bức tranh với những bố cục lạ lẫm đầy thích thú, bỗng chuông điện thoại reo vang, tôi ngần ngừ, khẽ liếc nh́n đồng hồ, tự hỏi giờ này gần 3 giờ sáng ai gọi? Tôi vói tay cầm máy lên một cách lơ đăng vừa ngắm nghía một cách thoả măn tác phẩm vừa hoàn thành. Bên kia đầu giây giọng một người bạn tôi ngập ngừng:
    - Hải Đường, Nghiêm mất rồi! Cancer.

    Một cơn mê điên yêu đương vừa quay quắt căm giận không phải ngày hôm nay đă chấm hết với kết cuộc như tôi thường mong đợi? Sao cả thân thể tôi chấn động và đổ ập xuống ?
    Tôi nằm im, nước mắt đầm đ́a, nhưng dường như nghe được tiếng chân ai đang bước rất nhẹ trong vườn….

    . thụyvi
    ( Hầm Nắng, tháng 5, 2010 )

  4. #4
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    T̀NH RỤNG ( thụyvi )

    T̀NH RỤNG
    . thụyvi


    Ban nhạc tạm ngừng trong ít phút cho khán giả giải lao. Tôi ra quầy rượu, vừa lúc Viễn bước tới bên cạnh, tay cầm chai nước suối, cười cười, đôi mắt Viễn dừng lâu trên mặt tôi, nói với ánh nh́n chăm chú “ Khuôn mặt đẹp này hôm nay có chút lạ?” Tôi đang suy nghĩ, chưa kịp hiểu, định hỏi, nhưng Viễn đă xoay người bỏ đi về hướng sân khấu. Cùng là bọn độc thân, nên hể gặp nhau là Viễn cứ t́m cách chọc ghẹo.

    Viễn với tôi biết nhau đă lâu, nhưng quen nhau trong một cuộc triển lăm tranh do Viện Bảo Tàng của thành phố tổ chức. Viễn yêu hội hoạ, thích bước vào cơi văn chương… Phải nghe Viễn vừa đệm dương cầm vừa hát Senerata mới thấy hết cái tài hoa của Viễn.

    Đêm nhạc Thính pḥng càng về khuya càng lội sâu vào Vũng Lầy Của Chúng Ta, càng réo rắc chơi vơi với T́nh Khúc Cho Em, càng ngẩn ngơ ở Chiều Phi Trường….Tôi ngồi im ĺm nhưng đầu óc bắt đầu sóng sánh, không phải v́ một chút men của cốc Martini & Rossi pha loăng với nước cam, nhưng xiểng niểng bởi cách dụng chữ thật đắc địa của Lê Uyên Phương… Theo em xuống phố trưa nay, vẫn c̣n nhức mỏi đôi vai….đă khiến tôi gần như ngất ngư khi mường tượng đến khuôn mặt đầy hoan lạc thật thú vị của những đôi t́nh nhân và chợt nhớ ra ḿnh từng có một cái hẹn với người đàn ông gặp lại bấy lâu - hai chúng tôi không phải nhất định phải sống ít nhất một lần với nhau trên thành phố có những con phố nối liền con phố bằng những con dốc cao sao? *

    Chúng tôi t́m đến nhau qua cửa ngơ @ để thêm một lần nữa cả hai dễ dàng nối lại, chắp vá lại, nhặt nhạnh lại những tháng năm bị rơi rớt của hai kẻ từng có một thời đắm đuối yêu nhau, rồi thất lạc nhau và đang ở cách nhau khoảng nửa ṿng trái đất. Bây giờ, gặp lại - h́nh như cả hai đều e dè đứng ở cái mức mơ hồ đă định sẵn - chúng tôi cùng ư thức không nhắc nhiều đến cơi riêng của nhau - không đột nhập vào nhà nhau. Chúng tôi có vô số chuyện, nhưng không làm sao cho đủ để kể lể thở than trên những trang viết chật chội, v́ thế chúng tôi chỉ nói với nhau những chuyện cũ c̣n sót trong trí nhớ, hoặc chỉ nhắc vài ba khuôn mặt thoảng qua. C̣n lại chỉ là những ḍng chữ chới với nhớ nhau.

    Khi chúng tôi nối lại đoạn t́nh bị đứt khúc, là cùng lúc tôi bị dằn co về truyền thống lễ giáo. Nhiều lần không chịu nổi những ray rức có lỗi với vợ anh, không ít lần tôi nói chuyện quàng xiên đề nghị cuộc chia tay, nhưng rồi những huyên náo, giận hờn chỉ lay lắc được vài hôm để rồi sau khi được anh dỗ dành, tôi quyết định buông thả thuận theo số phận và thôi kệ cứ tiếp tục mở tâm hồn ḿnh ra đón nhận, hưởng thụ vị lăng mạng ngọt đậm của đoạn cuối cuộc t́nh trở thành vụng trộm này.

    Những tưởng có t́nh yêu, đời hoá đẹp, cuộc sống êm trôi, nhưng trong ḷng tôi lại dấy lên những dằn vật và tràn ngập những nỗi bất an. Sự bất an h́nh thành khiến bịnh rối loạn nhịp tim bấy lâu bỗng nhiên trở nặng, rơi vào giai đoạn thật khốc liệt. Tôi bắt đầu ra vô bịnh viện thường xuyên, có lần tưởng chết, có lần cả nhà và tôi phải chuẩn bị tâm lư để tiếp nhận một ca mổ lớn, kể cả tiếp nhận những điều xấu nhất có thể xảy ra.
    Cơn bịnh lằng nhằng của tôi kéo dài bắt buộc anh phải bỏ dở những dự tính, phải hủy những chuyến đi xa – anh nói anh chỉ muốn túc trực tại nhà - không biết để làm ǵ, có lẽ chỉ để yên tâm, và chờ tin tức tôi từng giây từng phút qua một người bạn.

    Lạ, biết anh chỉ lẩn quẩn quanh Sài g̣n, nhưng trong ḷng tôi lúc nào cũng bồn chồn, mỗi khi mở laptop không thấy tin anh nhắn là tôi lại càng sốt ruột đứng ngồi không yên. Thời gian này, tôi ăn không biết ngon, ngủ cứ chập chờn nhưng khi thiếp sâu th́ gặp ác mộng. Tôi thường xuyên thấy anh đứng bên kia bờ, đưa tay cho tôi nắm, tôi chồm người tới, vói tới, bị hụt chân, tôi cứ rơi, rơi măi xuống cái vực hun hút dường như không đáy…Tôi thét lên sợ hăi, tỉnh giấc, run lẩy bẩy và trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.


    Cơn bịnh mỗi ngày có chiều hướng kỳ lạ, họ đặc biệt gửi tôi tới một Bác sĩ tâm lư. Tôi thật ngỡ ngàng khi biết ḿnh mắc phải hội chứng Sepanxieti - một hội chứng lo lắng sợ xa, sợ mất những người ḿnh đặc biệt quyến luyến. Anh trấn an tôi mỗi ngày, đại ư “ Em à, bốn mươi năm, anh luôn nghĩ đến em, nhớ em. Bây giờ, càng nhớ em hơn …” Tôi mê man trong những gịng chữ mượt mà lăng mạn, sống thật dễ chịu với bao ước mơ vạch sẳn trong đầu.

    Tôi quyết định đi Việt Nam, bất chấp lời khuyên của Bác sĩ, mặc kệ lời can gián của gia đ́nh. Tưởng tượng khuôn mặt rạng ngời cảm động và ánh mắt vời vợi khi bất ngờ gặp tôi - gặp lại một t́nh yêu c̣n nguyên vẹn, và một dáng dấp như thưở nào, nên tôi lặng lẽ lên máy bay không hề báo anh trước.

    Chuyến hành tŕnh thật dài, nhưng nỗi nhớ mong nhau mạnh hơn tất cả, nó có thể lấn áp những lo lắng, mệt nhọc… Cuối cùng, tôi cũng đến nơi. Bước xuống phi trường, những người bạn đă cẩn thận sắp đặt hết mọi sự, từ đường đi nước bước, cái ăn cái ở chu toàn.

    Buổi sáng hôm sau, dưới cái nóng như chảo lửa ụp trên đầu, tôi đă có mặt ngay đầu ngơ nhà anh. Tôi hân hoan ngồi chờ đợi, v́ biết được anh có thói quen cứ khoảng giờ này, anh thường đến quán càphê quen gần đây để tán gẩu với một số bạn nhà văn Quân đội c̣n kẹt lại.
    Tôi đang nôn nao, bất ngờ, một chiếc xe Taxi chạy vào và dừng lại kế bên chiếc xe của tôi. Cửa xe mở. Dáng người đàn ông cao gầy bước xuống, tôi nhổm lên mừng rỡ, nhưng kịp nín lặng, ngây người nh́n anh đỡ một người phụ nữ yếu lả, xộch xệch đi vào trong. Tự nhiên cổ họng tôi khô rang, nghẹn cứng, ngỡ ngàng ngồi im thinh thít.

    Tôi lên Đà Lạt lang thang ở đó suốt một tuần. Không có những đêm ngà ngọc. Không có tay anh kê cho tôi ngủ, nên tôi một ḿnh xuống phố với chiếc khăn quàng lụa màu xám là món quà tặng anh giờ quấn hờ quanh cổ. Khi lục lạo trong ví, tôi ngạc nhiên thấy những viên thuốc trợ tim mang theo vẫn c̣n y nguyên.


    Đêm sâu lắm, tiếng dương cầm ngân nga Auld Lang Syne khiến ai cũng bùi ngùi, tiếc nuối, chưa muốn đứng lên. Đêm t́nh ca như một chuổi kinh cầu cảm động, thường lệ là tôi hay khóc, sao đêm nay mắt tôi ráo hoảnh?

    . thụyvi


    * chữ của Nhạc sĩ Trường Kỳ

  5. #5
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    ANH CÓ THA LỖI CHO TÔI KHÔNG? ( thụyvi )

    ANH CÓ THA LỖI CHO TÔI KHÔNG?
    . thụyvi


    Mà khi tóc đă hoa râm
    Khi mái đầu đă bạc
    Khi ta đă đi qua những giông – băo – biển – bờ
    C̣n thấy tựa bên vai ḿnh
    Một t́nh yêu không thất lạc…
    ( ĐTQ )

    Có một con hẻm thẳng băng nhưng sâu hun hút, đầu hẻm là con đường Hùng Vương, bây giờ họ đổi tên là Xô Viết Nghệ Tỉnh. Con hẻm tuy không chạm đến đáy con kinh Nhiêu Lộc như con hẻm nhà cũ của Đỗ Trung Quân, nhưng con hẻm được nối bằng cây cầu gổ băng qua một g̣ đất nổi nằm kế cận ḍng sông băng qua cầu Sàig̣n.

    Con hẻm có ngôi nhà tôi ngày xưa.
    Mấy mươi năm trôi qua, cây cầu ván mong manh biến mất, ḍng nước như con suối vắt ngang biến mất. Những ngôi nhà lam nham c̣n đó, tuy có mọc cao hơn, đỏm dáng hơn, nhưng chúng nó vẫn chen chút dành nhau đứng hổn độn.
    Không giống như Đỗ Trung Quân mỗi cuối năm trở về ngồi bên kia đường nh́n qua con hẻm cũ chổ mẹ ông ngồi bán hàng để ngậm ngùi nhớ mẹ.
    Tôi đang ở xa lắm, năm thưở mười th́ mới trở về thăm con hẽm cũ, ghé nh́n ngôi nhà cũ, giờ đă không c̣n người chủ cũ. Ghé về, đứng lặng trước hàng hiên, phóng mắt nh́n về hướng nơi cây cầu gỗ cũ nay đă xoá mọi dấu tích để ngậm ngùi.
    Một buổi tối thật buồn - tôi trở về, đứng đấy - phó mặc những cái nh́n ṭ ṃ xoi mói của những người chung quanh.
    Tôi đứng đấy – bên mái hiên, nh́n ra chỗ có cây cầu gỗ ngày xưa. Nhớ một người đàn ông.

    Giờ, tôi không biết anh ở đâu? Nhưng tôi biết anh c̣n sống, sau lần tôi tưởng anh chết.
    Lần đó, chiếc trực thăng anh rớt xuống giữa đám rừng mù mịt. Khi toán giải cứu ập đến, chỉ thấy một khối sắt khổng lồ nằm chỏng chơ, co-pilot nằm im với viên đạn xuyên qua đầu. C̣n lại, tất cả biến mất.
    Khi không c̣n anh nữa, tôi mới nhận ra ḿnh mất anh.
    Khi không c̣n anh nữa, tôi mới thật sự tin ḿnh có một mối t́nh trắng như đoá hoa Huệ.
    Trắng đến khi úa tàn. (* )
    …………………………………………………… ………….

    Một đêm của tháng Sáu, năm 2010.
    Tôi đang ngồi gỏ bài trên chiếc laptop, tiếng điện thoại reo vang từng hồi, từng hồi, tôi ngẩn đầu, giờ này khuya rồi, ai gọi? Tiếng reo như thúc dục…Sợ con cháu nội thức giấc, tôi chạy nhanh ra pḥng ăn bằng mười đầu ngón chân, chụp lấy điện thoại:
    “ Hello”
    giọng người đàn ông thật lạ:
    “ Cho tôi gặp Hân”.
    Chưa kịp đoán ra ai:
    “ Dạ tôi, Hân”
    Giọng bên kia như nén lại, bỗng nhỏ hơn:
    “ Tôi… Văn đây ”
    Trái tim tôi lặng xuống một chút hồ nghi, nhưng rồi chấn động, nước mắt trào ra đầm đ́a…Đúng là anh!
    * * *
    Tôi vừa gặp lại người đàn ông mất tích trong một phi vụ năm nào. Người đàn ông ngày xưa thường tắt máy chiếc xe Vespa rồi đẩy nó đi qua chiếc cầu gỗ mơng v́ không muốn làm ồn hàng xóm.
    Ngày đó, anh thường đến thăm tôi sau những phi vụ, trong những chuyến bay chiều từ Cần Thơ về Sàig̣n.
    Anh thường về ngồi yên lặng trên chiếc xe, ngoài hàng hiên và ngắm tôi học bài sau khuôn cửa sổ.
    Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày. Chắc chắn phải có hơn bảy trăm lần anh sực nhớ tôi.
    Mối t́nh của anh. Ai cũng thấy. Chỉ có tôi ( làm bộ ) không thấy.
    Cho nên đêm nay, gặp lại anh, tôi cảm thấy muối của tất cả đại dương đọng trên lưỡi tôi đắng chat ./.

    (*) ngắt vài chữ trong bài thơ của ĐTQ

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Truyện ngắn - Phan
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 27
    Last Post: 24-08-2012, 07:42 AM
  2. Đời lăo Vịt – truyện ngắn
    By ThanhNienQuocNoi in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 26-06-2012, 12:52 AM
  3. Truyện ngắn -THẰNG BÉ-
    By NguyễnQuân in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 26-04-2011, 08:38 AM
  4. Replies: 4
    Last Post: 13-12-2010, 02:50 AM
  5. Truyện rất ngắn.
    By Lĩnh Nam in forum Thơ Văn Tự Sáng Tác
    Replies: 0
    Last Post: 16-09-2010, 12:48 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •