Page 5 of 24 FirstFirst 12345678915 ... LastLast
Results 41 to 50 of 237

Thread: THÁNG TƯ ĐEN UẤT HẬN

  1. #41
    Khó Sập
    Khách

    Sao vắng như chùa bà đanh vậy ???

    Những thành viên chống cộng đi đâu hết rồi; chă lẽ, họ đă chán ngán VL không c̣n là đất dụng vơ để chống cộng hay sao! Tại sao? V́ nick ảo " Dr.Trần " KT nói phét hay sao ??? Ru ngủ chống cộng !!!

  2. #42
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Góp Thêm Ngọn Nến


    Các bạn ơi!
    Ở quận Cam
    Đêm nay
    Có vạn bàn tay giơ cao ngọn nến
    Có vạn bàn tay nối một ṿng tay
    Ngọn nến đêm nay
    Sẽ là trăm, là ngàn bó đuốc
    Đuốc sáng lên từ T́nh Yêu Tổ Quốc
    Của Anh, của Chị, của Em
    Của vạn trái tim các bạn thanh niên
    Mang ḍng máu Việt Nam muôn đời thắm đỏ
    Ngày ra đi
    Có bạn c̣n rất nhỏ
    Có bạn chưa chào đời
    Mà đêm nay vươn vai Phù Đổng, bạn tôi ơi!!!
    Người đứng cạnh người
    Hướng về quê hương đau khổ
    Ánh đuốc đêm nay
    Nguyện cầu cho trẻ thơ Việt Nam lang thang ngoài phố
    Lục từng đống rác kiếm ăn
    Nguyện cầu cho người Mẹ Việt Nam đói khổ khó khăn
    Bán đi từng giọt máu
    Nguyện cầu cho em gái Việt Nam tuổi mười ba, mười sáu
    Đêm dài - nhục tủi - phấn hương
    Cầu nguyện cho cha trong bốn bức tường
    Có hàng kẽm gai rào ngăn thế giới
    Cầu nguyện cho các bạn thanh niên Việt Nam đêm ngày chờ đợi
    Đợi phút huy hoàng dựng lại quê hương
    Viết trang sử mới
    Những trang sử Việt Nam của Quang Trung, Lê Lợi
    Cho một Việt Nam Độc Lập, Nhân Quyền
    Nên đêm nay rừng đuốc sáng bừng lên
    Tại Quận Cam, vùng trời tạm dung Cali thân mến
    Các bạn ơi!
    Xin cho tôi góp thêm ngọn nến
    Dù rằng tôi không về được Cali


    Ngô Minh Hằng

  3. #43
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Có Mặt !!!

    Quote Originally Posted by Khó Sập View Post
    Những thành viên chống cộng đi đâu hết rồi; chă lẽ, họ đă chán ngán VL không c̣n là đất dụng vơ để chống cộng hay sao! Tại sao? V́ nick ảo " Dr.Trần " KT nói phét hay sao ??? Ru ngủ chống cộng !!!
    Không phải bạn đang trong thread Chống Cộng của Tigon đó sao ?
    C̣n nước c̣n tát , bạn ạ . Tigon không bao giờ nản chí đâu .
    Ḿnh đă nợ các anh Chiến sĩ VNCH quá nhiều , họ đă chết cho ḿnh được
    sống , họ đă bị chúng trả thù , đày đọa trong các trại tù khi ḿnh đă bỏ ra đi .

    Hăy làm những ǵ có thể được , để sưởi ấm những nấm mồ hoang lạnh . Những hành động đâm sau lưng chiến sĩ trong lúc này là vô ơn , là bất nghĩa , là tội nhân thiên cổ .

    Những người khác làm ǵ kệ họ , bạn hăy giúp Tigon , tham gia góp ư một cách tích cực vào những đề tài không làm lợi cho Cộng Sản .

    Cám ơn góp ư của bạn .

    Tiện đây cũng xin cám ơn những người thường xuyên giúp đỡ Tigon , như chị Việt Dương Nhân , anh Hoàng Thứ Lang , Cô Phương Anh , anh Petrphu , anh Nghiệp , anh Cả Thộn , cô Tiếng Xưa , Cô Nam Anh , Nguyễn Quân , Minh Cảnh ...và nhiều nữa mà tigon không nhớ nick .

    " Chân cứng đá mềm " , chúng ta sẽ gặp nhau tại Saigon trong ngày hội lớn của Quê Hương , bạn nhé

    Tigon
    Last edited by Tigon; 14-04-2011 at 12:36 AM.

  4. #44
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Tổng Nổi Dậy Xuống Đường, Hỡi Đồng Bào Ơi !




    <center>
    </center>

    Giờ đă điểm không c̣n xa lắm
    Hỡi đồng bào tay nắm ra sân

    Cất tiếng hô chớ ngại ngần

    Đả đảo cộng sản vô thần phi nhân ...

    (vdn)


    __________________
    "Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
    Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
    Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
    Căm giặc cộng BÁN non sông Hồng Lạc"
    (YTKCPQ)

    "Cộng sản c̣n thống trị trên quê hương - Ta c̣n phải đấu tranh"
    Blog
    - MGP - VNCH - Viet.no

  5. #45
    Member
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    89
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Không phải bạn đang trong thread Chống Cộng của Tigon đó sao ?
    C̣n nước c̣n tát , bạn ạ . Tigon không bao giờ nản chí đâu .
    Ḿnh đă nợ các anh Chiến sĩ VNCH quá nhiều , họ đă chết cho ḿnh được
    sống , họ đă bị chúng trả thù , đày đọa trong các trại tù khi ḿnh đă bỏ ra đi .
    .................... .................... .................

    Đây là trích một phần hồi kư « Tôi đi cải tạo » của Nguyễn Văn Thái để đóng góp với Tigon trong chủ đề Tháng Tư Đen Uất Hận.

    Trích :
    Đầu tháng 4/1975, Bộ Tổng Tham Mưu/Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa quyết định thành lập 2 sư đoàn Biệt Động Quân, mang danh hiệu Sư Đoàn 101 BĐQ và Sư Đoàn 106 BĐQ.

    Sư Đoàn 101 BĐQ, do Đại Tá Nguyễn Thành Chuẩn làm tư lệnh, gồm có 3 Liên Đoàn 7, 8, và 9 BĐQ. Như vậy, tôi thuộc quân số của Sư Đoàn 101 BĐQ. Mang tiếng là dân Biệt Động Quân nhưng tôi chưa kịp nhận được tháng lương nào từ sổ lương của Biệt Động Quân th́ đă phải giă từ vũ khí. Cái mũ nâu Biệt Động Quân của tôi chưa kịp dính mồ hôi th́ đă bị vợ tôi cắt ra làm thành miếng lót b́nh bông. Nh́n thấy vợ tôi làm như thế, tôi nhận ra rằng vợ tôi đă bị lây bệnh sợ Việt Cộng của mẹ tôi rồi. Vợ tôi không muốn để cho bọn Việt Cộng có cớ mà hạch sách này nọ khi chúng nh́n thấy trong nhà có cái ǵ dính dáng đến người lính Miền Nam trước đây. Thậm chí vợ tôi c̣n gom góp tất cả những tấm h́nh tôi mặc quân phục, gói lại và cất vào một nơi kín đáo!

    Sự việc cứ thế diễn ra mỗi ngày cho đến ngày 27 tháng 4/1975 là tôi không thể đi Long B́nh được nữa. Chiến sự đă tiến đến sát Sài-G̣n rồi. Bom đạn nổ inh ỏi ở hướng Hố Nai, Long B́nh, Biên Hoà. Tôi ngồi ở nhà, ôm cái radio để theo dơi t́nh h́nh chiến sự. Lúc này, tôi mới thấy sự có mặt của tôi ở nhà là một diễm phúc cho gia đ́nh tôi; tránh cho mẹ và vợ con tôi khỏi phải lo lắng sợ sệt trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này.

    Nh́n gia đ́nh ḿnh, bất chợt tôi lại nghĩ đến các đồng đội của ḿnh, họ đang ở một nơi nào đó, đang ẩn núp trong hố chiến đấu, và đang anh dũng chống lại những đợt tấn công của Việt Cộng (*) trong một trận chiến không cân xứng; quân số của địch gấp sáu bẩy lần quân Việt Nam Cộng Ḥa; súng đạn của chúng được khối Cộng Sản yểm trợ tối đa trong khi vũ khí và đạn dược của quân ta càng ngày càng cạn dần mà không có nguồn tiếp liệu bổ sung. Thật tội nghiệp cho các đồng đội của tôi! Gia đ́nh của họ đang từng giây từng phút trông chờ tin của họ, đang lo lắng cho sự sống c̣n của họ! Tôi muốn khóc!

    (*) Ghi chú: Trong sách này, tôi dùng hai chữ “Việt Cộng” để chỉ chung bọn Cộng Sản Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc.
    Trước 1975, người Mỹ và người ngoại quốc đă không rành âm mưu của đảng Cộng Sản Việt Nam, cho nên họ gọi bọn Cộng Sản ở Miền Nam là Việt Cộng, và gọi bọn Cộng Sản ở Miền Bắc là Quân Đội Bắc Việt. Họ đâu có hiểu rằng “Việt Cộng” cũng chỉ là một công cụ của đảng Cộng Sản Việt Nam, và hoàn toàn chịu sự điều khiển của đảng Cộng Sản Việt Nam. V́ thế mà, vào năm 1976, sau khi chiếm trọn Miền Nam, đảng Cộng Sản Việt Nam đă khai tử Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam v́ vai tṛ chính trị của nó không c̣n cần thiết nữa.

    Mười giờ sáng ngày 30/4/1975, đài phát thanh Sài-G̣n phát đi lệnh buông súng đầu hàng của Tổng Thống Dương Văn Minh. Thôi rồi! Thế là hết! Một trang sử bi đát đă mở ra cho toàn thể dân, quân, cán, chính của Việt Nam Cộng Ḥa! Hơn mười năm quân ngũ của tôi, hợp cùng những người trai thời loạn, chiến đấu để bảo vệ Miền Nam thân yêu, bây giờ trở thành công dă tràng rồi.
    Dă tràng xe cát bể đông,
    Nhọc nhằn mà chẳng nên công chuyện ǵ! (Ca dao)
    Hết trích.

    mc

  6. #46
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chân Dung Người Lính VNCH ( Tập 3 )


  7. #47
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Quốc ca hát giữa ḷng thù

    Một ngày cuối năm 1972, đang ở trại Tân Lập, Vĩnh Phú, chúng tôi được đọc danh sách, nhận ba phần cơm nắm cho mỗi người và hành lư rời trại khỏang 8 giờ sáng. Chuyến đi này, chúng tôi không phải đeo c̣ng số 8 nên thật thỏai mái. Xe từ miền trung du về qua Việt Tŕ, ngừng cạnh mấy quán nhỏ ở giao lộ cho chúng tôi ăn phần cơm đem theo. Sau đó xe tiếp tục đưa chúng tôi theo đường Trèm, Phủ Lỗ về qua Hà Nội. Suốt ngày, ngồi trên xe chứng kiến những dấu vết, tàn tích của chiến tranh trải dài hai bên đường. Tổn thất, hoang phí, ảnh hưởng chiến tranh lộ rơ khi màn sương tan dần theo ánh nắng hừng lên từ phương đông.
    Những đoàn xe kéo hỏa tiễn, cao xạ pḥng không phủ bạt từ trong những làng mạc ẩn sau lũy tre xơ xác trên những cánh đồng cằn cỗi nay đă kéo ra nằm lộ thiên dọc hai bên đường. Việt cộng không nghèo vũ khí, khí tài chiến tranh như những nhà quân sự miền Nam tưởng tượng. Trên đường xe chạy với tốc độ không cao do nhiều ổ gà, hố bom nên nghẹn tắc, qua tận mắt nh́n số lượng vũ khí, hỏa tiễn pḥng không, cao xạ, số đơn vị quân đội, chúng tôi chợt hiểu cái lưới lửa là sức mạnh của toàn khối cộng sản đưa đến để chống lại không lực Hoa Kỳ đă đưa toàn dân miền Bắc lâm vào cảnh “trên đe dưới búa”. …..

    Năm 1967 tháng 7, nửa đêm xe giải đoàn tù đến Hà Nội, tạm dừng trước ga Hàng Cỏ dưới ánh đèn đường vàng vọt, âm u; mỗi người tù được phát cho một cái bánh bao ngọt nặc mùi mật mía, sượng sật. Rồi người bạn Mỹ được xe “comamca” đến đón đi riêng và nhóm tù c̣n lại đưa về phía ngoại ô....

    Hơn năm năm tù tội, nh́n quanh chỉ bốn bức tường với một số người tù đồng cảnh, năm cha ba mẹ lạ hoắc vào tù mới biết nhau. Tôi chợt nhận ra cuộc phiêu lưu lư tưởng của ḿnh đă rơi vào một cảnh ngộ hết sức trớ trêu. Một định mệnh hết sức nghiệt ngă. “Ḿnh đă huỷ hoại đời ḿnh một cách hết sức ngu độn”. Đang là một thanh niên công tử quen ăn diện “à la mode”, bát phố, sáng cà phê, trưa nhà hàng, tối “dancing”. Bỗng dưng tôi chọn con đường đi vào địa ngục…chờ ngày trở về khi đ́nh chiến.
    Trong thời gian năm năm, cậu công tử đă nếm trải đủ mùi tân khổ, hơn hai năm ở xà lim Trại Thanh Liệt, Hà Đông. Cái đói và rét đă tàn phá sinh lực của một thanh niên cường tráng nhưng ngược lại ư chí, nhận thức được tôi luyện tạo nên môt ḷng căm hận cộng sản đến tột độ. Cuối năm 1969, từ trại Thanh Liệt lên trại Phong Quang lại biết thêm h́nh thức cùm kẹp mới, rồi suưt nữa vào cùm lần thứ hai để nếm nhục h́nh. Đầu năm 1971 lại chuyển về Tân Lập.
    Hy vọng đă thắp sáng từ ngày đoàn công an do Vơ Đại Nhân cầm đầu, đến tổ chức cho chúng tôi học tập trao đổi, trao trả. Mấy tháng trôi qua, sáng nay khi đọc danh sách ra xe, chúng tôi đă thấy lóe lên tia hy vọng. Lần đầu tiên, tất cả mọi người di chuyển đều không c̣n phải đeo c̣ng số tám….

    Buổi chiều cuối năm, xe chở chúng tôi qua cầu phao bắc ngang sông Hồng gần cầu Long Biên. Xe chở tù chạy khơi khơi qua Hàng Đào, Khâm Thiên. Vết tích của trận oanh tạc bằng B52 vào Hà Nội hiển hiện qua những dẫy nhà nằm trong tọa độ oanh tạc sụp đổ trở thành những đống gạch vụn. Bên cạnh đó vẫn c̣n những khối nhà đứng trơ trọi nhờ nằm ngoài khu vực ảnh hưởng của bom đạn. H́nh ảnh Hà Nội hậu chiến-thành phố của xe đạp- thật tồi tàn, xơ xác từ cảnh vật đến những con người lam lũ. Tin tức về trận đánh bom tọa độ vào Hà Nội đến tai chúng tôi rất ít. Bởi những tờ báo chuyển cho chúng tôi đọc trong học tập đều được chọn lọc rất kỹ. Chúng tôi lờ mờ hiểu rằng hiệp định đă được bối thư. Sau đó Phùng văn Chức mới cho tôi biết rơ, ông Chức là người trong nhóm Hoàng Minh Chính mà tôi quen khi ông ta ở cạnh buồng giam tôi trong thời gian học tập, ông mến tôi và vẫn lo lắng cho tôi v́ theo kinh nghiệm của ông khí phách ngang tàng của tuổi trẻ sẽ dẫn tới tai họa. Tôi đă không nghe ông. Khi tôi kể chuyện, tôi không chịu viết đơn xin khoan hồng. Ông kêu trời:
    -”Sao lại không viết, có hại ǵ đâu. Hăy nghe tôi! Liberté, em phải biết “gỉa dại qua ải”. Trong mấy người ở đây, tôi chỉ nói chuyện với em, chọn em làm bạn vong niên v́ em thông minh, có học, có tâm huyết, em phải t́m mọi cách để trở về. Thoát khỏi ṿng tay của họ đă. Lúc đó em muốn làm ǵ chống họ cũng được. Người anh hùng phải biết nhẫn nhục để chờ thời cơ giáng cho địch những đ̣n sấm sét.”
    -Nhưng em không chịu được, em biết họ làm tṛ “cấy sinh tử phù”.
    - Sinh tử phù ǵ đâu. “Đơn xin khoan hồng” chỉ là thủ tục, mọi người ai cũng phải làm v́ đó là chủ trương của họ. Em đừng nghĩ vậy. Trở về miền Nam, em báo cáo hết mọi chuyện bị ép buộc phải làm ở đây là xong. Nếu họ gọi đi làm lại nhớ đừng chống đối nữa. Tôi nhắc lại, em đừng đánh mất cơ hội, thoát sớm chừng nào hay chừng đấy. Đừng nghĩ họ không dám giữ em lại mà nhầm. Đồng chí mà họ c̣n thanh trừng, thủ tiêu; huống chi những người họ gọi là “phản cách mạng”. Đừng bộc lộ tư tưởng của ḿnh cho họ biết, đừng để lộ kiến thức, hiểu biết cho họ thấy. Họ bày tṛ học tập để t́m hiểu, chọn lọc đối tượng để thực thi biện pháp “cảnh giác cách mạng” đối với những người có tư tưởng chống họ tới cùng, đồng thời gây áp lực tinh thần lên những người c̣n lại. Em phải biết những người lính Pháp sau Hiệp định Geneve bị giữ lại hàng ngh́n. Hiện nay những người này vẫn nằm đầy trong các trại khổ sai vùng Sơn La - Nghĩa Lộ. Họ nguy hiểm lắm, tốt nhất đừng thể hiện tư tưởng căm thù cho họ thấy. Tôi biết em không sợ họ nhưng nếu cứ ở trong tù, khí phách và tâm huyết của em sẽ hoang phí v́ chẳng làm được ǵ lợi ích cho đất nước và dân tộc.”…
    Nghe ông nói, tôi thấy có lư, càng suy nghĩ tôi càng thấy ḿnh thực sự thơ ngây, non dại và thấy hết t́nh cảm của người bạn già khi điểm hóa cho tôi, nhưng vài ngày sau đó im ắng, không động tịnh và sáng nay khi tôi bùi ngùi chào từ biệt, mang hành lư ra xe , từ trong buồng giam, ông c̣n tha thiết nói vọng ra:
    -“Hăy nghe tôi! Liberté! Cố về với gia đ́nh! Vive la liberté!”.
    Tôi cảm động hô lớn: Vive la liberté!

    Kỳ lạ! Thời gian tôi quen ông chưa quá ba tháng, ông biết mặt tôi nhưng tôi chưa thấy rơ diện mạo ông ta nhưng thật sự tôi biết ông đă cố truyền đạt kinh nghiệm, mở mang nhận thức về các âm mưu quỷ quyệt của người cộng sản cho tôi qua những câu chuyện ông kể lại. Ông lo lắng thực sự khi thấy tôi đă không biết dấu thân mà c̣n chủ xướng đấu tranh chống học tập. Ông là người đầu tiên nói với tôi:”Hiệp định Paris chỉ là mớ giấy lộn không gía trị ǵ. Đừng ngây thơ, việc những tù nhân từ miền Bắc được trao trả sẽ chỉ là tượng trưng.”
    V́ thế ông khuyên tôi cố gắng mà trở về để làm được một được điều ǵ cho xứng đáng với tâm huyết của một thanh niên yêu nước. “Đừng để họ chôn vùi em trong tù ngục.”
    ………..

    Mặt trời đă ngả sang hướng Tây, xe ra khỏi thành phố Hà Nội, người công an phụ trách đưa chúng tôi chuyển trại giữ lời hứa buổi sáng, cho xe tạm dừng trước một cửa hàng bên đường ngay ngă ba Văn Điển để cho chúng tôi ăn phở. Phở quốc doanh ở Hà Nội tạm ăn được v́ gía không rẻ. Một số thực khách thấy chúng tôi mặc áo tù nên đến nói chuyện với người công an gỉai giao. Anh chàng được dịp nói: “Đây là những người tù miền Nam chuẩn bị đưa đi trao trả.”.
    Nghe nói vậy những người xung quanh túm lại nh́n ngó, xầm x́, chỉ trỏ không có vẻ ǵ thù ghét, trái lại c̣n tỏ ra có thiện cảm với chúng tôi. Có cô c̣n bạo miệng chọc ghẹo: Lính Cộng Ḥa cũng đẹp giai nhỉ? Ở lại đây chúng em nuôi. Một số người hỏi: Có anh nào quê ở ngoài này không?
    Chúng tôi nhân cơ hội được chút tự do nên cũng bông đùa, vui vẻ.
    Sau khi ăn uống, tuần tự đi làm vệ sinh xong. Chúng tôi lục tục ra xe, đám đông vẫn vây quanh, mấy em bé bán bánh kẹo, trái cây mời chúng tôi mua nhưng lấy đâu ra tiền. Lúc này người công an giải giao mới hỏi tôi: “Các anh c̣n tiền đi đường đấy. Có muốn mua ǵ không?.
    Chúng tôi nh́n nhau, anh em đồng ư, tiền đâu có gía trị ǵ, và tôi thay mặt cả nhóm lên tiếng: “C̣n bao nhiêu ông mua hết luôn đi. Chúng tôi giữ tiền làm ǵ.”
    Sau khi mua được mấy nải chuối, trái cây, bánh kẹo, thuốc lá. Xe chuyển bánh về hướng Vân Đ́nh, Ngọc Hồi. Khỏang gẩn sáu giờ chiều xe chở chúng tôi vào đến trại B́nh Đà nằm giữa vùng dân cư của những hợp tác xă. Gọi là trại nhưng chỉ có hai dẫy nhà trống, một dẫy lợp ngói dở dang, một dẫy chưa quét vôi hoàn chỉnh và cũng chưa lắp cửa nằm trong ṿng rào tre mắt cáo sơ sài, vật liệu xây dựng c̣n nằm ngổn ngang trên khỏanh đất trống đầy dấu vết vôi vữa. Chiếc xe vừa ngừng bánh, đă thấy có mấy người tù miền Nam chạy ùa ra theo hai người công an trại.
    Có tiếng người hỏi:
    -”Anh em bao nhiêu người, từ đâu về vậy?”
    Tôi trả lời:
    - ”Mười người từ trại Tân Lập về”.
    -“Có ai ở Quảng Trị không?” “Có ai ở Huế không?”
    Hai người công an cười vui vẻ:
    ”Từ từ để chúng tôi làm thủ tục bàn giao cho xong chốc nữa các anh tha hồ nói chuyện cả đêm. Nhà tù bây giờ không đóng cửa v́ nếu có thuê các anh chắc cũng chẳng ai muốn trốn”.
    Nhóm chúng tôi tổng số có mười người mà lần này đặc biệt không làm thủ tục giao nhận, chỉ đếm người, cũng chẳng khám xét ǵ cả nên chưa đến 10 phút. Người công an nhận chúng tôi tự giới thiệu tên là Liên điểm lại nhân số lần cuối rồi bảo chúng tôi: “Các anh mang hành lư vào rồi tự thu xếp chỗ nằm. Một tiếng nữa, cơ quan sẽ mang cơm nước cho các anh.”
    Nói xong, anh ta với người công an trại và hai người giải giao bỏ đi ra, cánh cổng trại chỉ khép hờ lại.
    Chúng tôi được anh em đến trước phụ mang hành lư vào pḥng. Tôi bảo Ngọc lo sắp xếp chỗ nằm c̣n phần tôi vội đi thăm hỏi anh em. Nhóm này cũng 14 người từ vài trại chuyển đến trước chúng tôi vài ba ngày. Trong nhóm có mấy người khá cao tuổi điềm tĩnh ngồi uống trà xem đám thanh niên chúng tôi vồn vă nói chuyện với nhau.
    Ngoài Đoàn là người tôi đă biết mặt, nói chuyện từ trại Phong Quang; những anh em c̣n lại, tôi chưa từng gặp bao giờ. Ghé đến mấy người ngồi uống trà trong góc khuất, tôi mở lời:”Chào các bác! Tôi tên Sơn, biệt kích Lôi Hổ bị bắt từ 1967. Các bác có ai là người ở Đà Lạt không?”.
    Một vị lớn tuổi trả lời: “Chào anh Sơn, tôi tên là Tứ. Ở đây có ông Đăi từng làm việc ở Đà Lạt.”
    Tôi giật ḿnh thầm nhủ vậy là gặp người quen:
    ”Bác Đăi đâu rồi bác?”
    Ông vừa đi ra ngoài cùng anh Lộc. Anh biết bác Đăi sao?
    - Bác Đăi là Đại Biểu Hành chánh vùng 1 phải không? Tôi có gặp và quen bác từ ngày ở Đà lạt. Bà Đăi là hiệu trưởng trường nữ trung học Bùi thị Xuân.
    - Đúng rồi! Vậy anh ngồi chơi nói chuyện, bác ấy vào bây giờ.
    Nóng ḷng không đợi được, vả lại cần gặp ngay ông Đăi để nói chuyện, tôi xin phép đi thăm hỏi anh em khác, thật ra để có thời gian ra ngoài t́m gặp người quen.
    Bước ra khỏi căn buồng lớn, trời đă xẩm tối, thấy hai người đang đi bách bộ ngoài khỏang sân trống. Tôi hướng đến họ, và nhận ngay ra ông Nguyễn văn Đăi cho dù tù tội có làm nhân dáng và sắc diện ông thay đổi, tiều tuỵ. Tôi lên tiếng:”Chào bác Đăi, chào anh Lộc.Tôi tên Sơn, bác Đăi có nhận ra người Đà lạt không?”
    Hai người đứng lại, ông Đăi hơi ngỡ ngàng:”Anh Sơn.. người Đà lạt?”
    Tôi cười: Bất ngờ nên bác chưa nhớ ngay đâu, xin lỗi anh Lộc là Phó Tỉnh Trưởng Hành Chánh Thừa Thiên có phải không? Hân hạnh biết anh.
    -Dạ đúng, sao anh biết?
    -Việc bác Đăi và anh bị bắt Tết Mậu Thân có lên báo, đài Việt Cộng nên tôi đoán vậy.
    Ông Đăi quan sát tôi một lúc rồi nói: Tôi thấy anh quen lắm nhưng không nhớ gặp anh ở trường hợp nào?
    Tôi quay qua nói với ông Đăi:
    -Lần đầu tiên, Sơn gặp bác ngay tại nhà ông Cao Xuân Thiệu, Đại biểu hành chánh vùng 2, sau đó bác và Sơn hay gặp nhau những buổi chiều bác đi tản bộ từ cầu Ông Đạo đến Thuỷ Tạ.
    Tôi nói đến đây ánh mắt ông Đăi vui hẳn lên, ông gật đầu đồng t́nh:
    -”Tôi nhận ra anh rồi! Anh là bạn của mấy người con ông Cao Xuân Thiệu, anh là cháu của ông tỉnh trưởng Tuyên Đức. Các anh là thanh niên công tử ở Đà lạt mà sao anh lại ở đây?.
    -“Số mệnh thôi bác ạ. Sơn cũng đâu có ngờ. Thôi từ từ ngày rộng tháng dài, bác cháu ḿnh sẽ nói chuyện. Bây giờ tạm vấn an bác và làm quen anh Bảo Lộc.
    Anh Bảo Lộc tướng mạo thư sinh, nho nhă ; thấy bác Đăi đă nhận tôi là người quen biết nên cũng rất cởi mở.
    -Anh Sơn bị tù lâu chưa? Các anh ở trại Tân Lập về, ở đó các anh có biết t́nh h́nh ǵ không? Chúng tôi th́ chẳng biết ǵ cả, vừa đưa lên Lao Cai lại bất ngờ quay trở lại. Nghe đâu hiệp định đă kư rồi th́ phải?
    -Tôi bị bắt trước anh và bác Đăi nửa năm. Chúng tôi từ trại Tân Lập một trong những nơi được học tập trao đổi trao trả đưa về đây. Theo thông tin chúng tôi được biết, hiệp định đă được kư tắt, sẽ kư chính thức trong tháng đầu năm nhưng bây giờ đă gần giữa tháng 1 rồi. Tuy nhiên việc kư kết là chắc chắn. Chính v́ vậy mà chúng ta được ở nhà tù không cửa, không lính gác.
    -Ở trên trại Tân Lập c̣n đông không anh?
    -Ước chừng khỏang trên dưới trăm người nữa, toàn Biệt Kích các loại, có người tù từ 1962. Họ bị bắt ngay khi nhảy dù ra Bắc.
    -Ôi chao! Lâu vậy..!
    -Chiến tranh càng kéo dài th́ càng ở lâu, anh với bác biết quá rồi. Hy vọng hiệp định đ́nh chiến kư kết và thực hiện đàng hoàng th́ may ra những người bị bắt mới có ngày về.
    -Sao lại may ra anh Sơn, chắc chắn được về chứ sao lại may ra?
    -Trên nguyên tắc là chắc chắn nhưng thực tế chắc anh và bác cũng biết những binh sĩ và sĩ quan quân đội Đức Quốc Xă hiện vẫn c̣n nằm trong các trại tù ở Sibéria, và chúng tôi cũng được biết những người lính Pháp, “legionnaire” Âu Phi cũng c̣n nằm tù trong nhiều trại vùng Sơn La, Nghĩa Lộ, Ḥa B́nh.
    -Sao anh biết chuyện này, anh có gặp họ không?
    Tôi kể lại cho bác Đăi và anh Bảo Lộc nghe những điều ông Chức cho tôi biết. Hai người nghe chuyện rất chăm chú. Tôi nói luôn nhận định của ông Chức về thái độ sắp tới của Việt Cộng đối với bản hiệp định sẽ kư kết, đồng thời cho biết luôn sự thiệt tḥi của VNCH theo như lời ông Chức kết luận.
    Bác Đăi hỏi tôi: Như vậy theo ông Chức nói là chiến tranh sẽ tiếp diễn sớm.
    -Đúng vậy! Ông Chức nói với cháu là bằng mọi cách phải cố mà về và hăy phổ biến cho tất cả mọi người biết những người cộng sản không bao giờ ngừng lại nếu chưa chiếm được toàn miền Nam.
    -Những chuyện này anh có nói cho ai biết không?
    -Những người đầu tiên cháu bộc lộ là bác và anh Lộc v́ có lẽ chỉ những người như bác và anh mới hiểu vấn đề.
    Bác Đăi đứng lại, chúng tôi cả ba người quay mặt vào với nhau, bác Đăi hỏi:
    - Anh có tin ông Chức không?
    - Cháu rất tin! V́ như bác thấy những điều ông ta nói với cháu chính là lưỡi dao trên cổ ông ta nếu cháu để lộ cho bọn Việt Cộng biết. Ông ta cho cháu biết ông là đảng viên đảng cộng sản từ trước khi có cái nhà nước VNDCCH mà những ǵ ông ta nói với cháu cho thấy ông ta đă phản đảng. Cháu thấy ông ấy thất vọng với lư tưởng mà ông ta đă theo đuổi và ông ta nh́n thấy hiểm họa của dân tộc khi miền Bắc chiến thắng. Đó là lư do để cháu tin ông ta. H́nh như ông muốn uỷ thác cho cháu tâm sự và thông điệp của ông ta. Và cháu biết điều ông ta mong mỏi nhất là miền Nam sẽ Bắc tiến.
    - Anh Sơn rất thông minh! Anh có tin tên Chức là tên thật của ông ta không?
    -Cháu có nghe cán bộ công an trại gọi tên này.
    -Anh Sơn gặp ông ta thật là may mắn, những điều ông ta nói với anh rất có gía trị.
    -Làm sao ông ta chọn anh làm bạn vong niên anh có biết không?
    -Biết chứ anh Lộc. Ông chọn Sơn v́ qua đối thoại, ông thấy ḿnh đủ kiến thức để hiểu những ǵ ông nói đồng thời ḿnh cũng nói những điều ông ta không ngờ, không biết. Ông ta rất ngạc nhiên khi thấy Sơn nói về André Gide, Stalin, Churchill, De Gaulle, Mac Athur những nhân vật trong lịch sử đương đại. Ông ta đâu có ngờ gặp một con mọt sách.
    Bác Đăi bật cười:
    -Anh Sơn vui thật, khi ở Đà lạt tôi cứ nghĩ mấy cậu công tử này chỉ biết ăn chơi, chứ đâu có ngờ các anh cũng ham đọc sách.
    Đang vui chuyện, bóng đêm đă ập xuống, tôi thấy loáng thóang từ xa, có mấy người xách đèn đi vào trại nên nói.
    -Chắc họ mang cơm tối cho anh em mới đến. Thôi ḿnh vào nhà đi bác.
    Người công an của trại tên Liên vừa tiếp nhận chúng tôi yêu cầu nhóm mới tới nhận cơm, nước và thức ăn do hai người áng chừng là tù h́nh sự gánh tới. Vừa ăn phở lúc chiều nên không mấy người cảm thấy đói, chúng tôi mời anh em tới trước cứ tự nhiên.
    Anh chàng Liên ngồi chơi nói chuyện với một số người đến sau 8 giờ th́ chúc chúng tôi ngủ ngon rồi về. Sau khi Liên đi khỏi, tôi hội ư với mấy anh em xong tất cả đem một nửa số quà mua được bày ra bốn nhóm mời tất cả cùng uống trà, đánh dấu buổi tao ngộ của những người cùng chung chiến tuyến. Sau tuần trà, những người tù miền Nam nhóm vây quanh mấy bàn cờ, nhóm tản bộ ngoài xuân tṛ chuyện. Nhà tù không cửa, ṿng rào trại sơ sài, trăng lung linh trên đầu, tiếng chó sủa từ phía khu dân cư xa xa vọng lại. Đêm đầu tiên ở một vùng nông thôn miền Bắc trong sự buông lỏng đầy tính toán không xóa được những cảm giác bất an trong ḷng tôi. Tôi vẫn là một người tù nằm trong tay đối phương, vẫn là thân “cá chậu, chim lồng”. Sinh mệnh, tự do của chúng tôi vẫn do những người khác quyết định. Chỉ c̣n hơn tuần nữa lại qua một năm mới. Hơn năm năm đi qua những nhà tù gian khổ như một ánh chớp. Tôi cùng mấy người bạn trở vào pḥng ngồi bên song cửa uống trà “thưởng trăng” tiêu sầu. Cảnh và t́nh đêm nay gợi nhớ bài tuyệt cú Tĩnh Dạ Tứ của Lư Bạch. Ánh trăng hạ tuần rọi bên thềm sáng vằng vặc, khuấy động ḷng người xa xứ.
    Tôi buột miệng đọc:

    Sàng tiền minh nguyệt quang
    Nghi thị địa thượng sương
    Cử đầu vọng minh nguyệt
    Đê đầu tư cố hương

    Bác Đăi nh́n tôi cười:
    -Thanh niên Tây học mà cũng thuộc Đường Thi.
    Hồng và Văn bên nhóm khác nhảy qua:
    -Văn nghệ ! Văn nghệ đi! Các bác ơi, đừng nặng nề chuyện ǵ tới tính sau.
    - Đúng rồi chúng ta mở đầu đi Quốc Ca, Quốc Ca nhé!
    Chúng tôi bắt giọng: Này Công dân ơi!......
    Thế là tất cả mấy chục con người cùng trỗi dậy, những e dè nghi kỵ ban đầu tan biến trong tiếng gọi thiêng liêng của hồn sông núi. Thật cảm động! H́nh như lá quốc kỳ kiêu hùng đang bay phần phật trong tâm tưởng của tất cả những người có mặt. Việt Nam! Việt Nam nghe từ vào đời. Buổi văn nghệ hào hứng kéo dài đến nửa đêm về sáng mới chấm dứt, kết chặt t́nh thân, t́nh chiến hữu của những người mấy tiếng đồng hồ trước c̣n xa lạ…….




    lược trích Hận Cùng Trời Đất

    Kim Âu

  8. #48
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chân Dung Người Lính VNCH ( Tập 4 )


  9. #49
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tri Ân và Tưởng Nhớ Cố Trung Tướng Dương Văn Đức

    Trong một buổi sinh hoạt đặc biệt của trại tù, để kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, một Đại Tá VC, tên là Cao Nham, đă được Bộ Nội Vụ của chúng chỉ định đến trại để nói chuyện với các trại viên về chiến thắng này.



    Từ sáng sớm, anh em đă phải thức dậy lo quét dọn, xếp ghế ngồi để chờ tên cán ngố này đến. Cũng như thường lệ, anh em chúng tôi, dù là ở trong trại tù, vẫn giữ quân phong quân kỷ của riêng ḿnh, nên các Tướng lănh được xếp ngồi trước, rồi mới tới hàng Tá, Úy . . .

    Tên Nham nói chuyện văng nước miếng tùm lum, ba hoa về cái mà chúng gọi là chiến thắng ĐBP. Nham vung tay la hét:

    . Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng thần thánh,

    . Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng to lớn của đảng cộng sản việt nam,

    . Chiến thắng Điện Biên Phủ đă đánh nhào Đế Quốc Pháp.

    Trong khi quơ chân múa tay, y để ư thấy Tướng Đức có cuốn sổ tay, đă lúi húi ghi chép những lời nói của y.

    Thấy vậy, y lại càng sung sướng. V́ thế, thay v́ nói có hai giờ, tên này hăng tiết chó mà nói thêm cả tiếng đồng hồ nữa. Khi nói xong, theo thông lệ y tự vỗ tay, rồi trịnh trọng hỏi các anh em tù cải tạo:

    “Các anh ngồi hàng đầu, chắc là cấp bậc “Tướng”, phải không?

    Khi được xác nhận như vậy, hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Tướng Đức:

    “Tôi thấy có anh ǵ đây này, học tập tốt lắm, ghi chép cẩn thận! Có vậy mới mong được chóng về với gia đ́nh chứ! Anh tên là ǵ nhỉ?

    Tướng Đức vẫn ngồi, trả lời lên: “Tôi tên Đức”

    Tên Nham hăng hái: “Anh đă ghi được những ǵ trong bài nói chuyện của tôi? Anh có thể đọc lại cho tất cả hội trường cùng nghe được hay không?”

    “Ấy, không được đâu! Tôi ghi chỉ cho một ḿnh tôi thôi! Để tôi hiểu một ḿnh tôi thôi, không ai được biết đâu!”

    Tên VC Nham nghĩ rằng, Tướng Đức c̣n khiêm nhường, nên thúc dục:

    “Anh cứ việc đọc cho mọi người cùng nghe đi! Nếu có thiếu sót ǵ th́ tôi bổ túc thêm cho anh, có ǵ đâu mà phải ngại ngùng! Đảng và nhà nước biết các anh chưa thấu triệt được những cái ưu việt của xă hội chủ nghĩa, nên không bắt lỗi ǵ đâu! V́ thế các anh mới phải học tập, chứ nếu các anh đă quán triệt rồi, đâu cần ǵ nữa! Cứ đọc cho mọi người nghe đi, tôi bảo đảm, không làm phiền ǵ anh đâu!

    Tướng Đức nhắc lại: “Tôi đă nói tôi viết th́ chỉ có một ḿnh tôi hiểu, một ḿnh tôi đọc mà thôi! Tôi sợ đọc lên, mỗi người lại một ư kiến, phiền lắm! Thôi, cán bộ cho tôi miễn đi!

    Tên Nham đang ở lúc cao hứng, đâu dễ ǵ buông tha:

    “Thôi, nếu anh không muốn đọc, cứ đưa đây cho tôi vậy! Tôi sẽ xem qua và đọc lại cho mọi người nghe để cùng hiểu cho rơ!

    Tướng Đức nói lần cuối: “Được, tôi đồng ư đưa cho cán bộ xem. Nhưng tôi nói trước, đây là ư kiến riêng của tôi đó nha! Người khác muốn đọc, ráng mà hiểu, ráng mà chịu, đừng có đổ thừa tui”

    Một tên quản giáo vội vàng chạy lại nhận cuốn sổ tay của Tướng Đức, khúm núm đưa lên cho tên Nham. Tên này hớn hở tiếp lấy, sửa soạn đọc những lời vàng ngọc của y mà Tướng Đức đă ghi.

    Mọi người hồi hộp chờ đợi! Không biết Tướng Đức đă ghi những ǵ ở trong đó!

    Tên Nham vừa mới há miệng ra định đọc, th́ mặt mày y đột nhiên tái xám lại! Miệng y mở ra mà không đóng lại được nữa, cứ há hốc ra, khoe những cái răng đen thui bám đầy khói thuốc lào!

    Tay y run lên, nước miếng từ trong miệng chẩy ra nhễu nhăo! Mặt y đanh lại, cặp mắt quắc lên căm hờn! Y thở không ra hơi, nói không ra tiếng!

    Cả hội trường nín thở theo y!

    Một lúc sau, tên Nham mới bật ra được vài tiếng lắp bắp:

    “Bắt . . . Bắt . . . lấy tên phản động này!

    Bắt ngay lập tức!

    Đánh . . . Đờ . . . Đờ . . . Đánh cho nó chết rồi đem chôn!”

    Nó . . . Nó . . . dám hỗn láo với cách mạng! Nó dám chửi đảng cộng sản!

    Bắt . . . Bắt! Các đồng chí đâu?

    Bắt nó ngay lập tức cho tôi!”

    Những tên vệ binh đứng gác chung quanh vội vàng chạy lại chỗ Tướng Đức, chĩa súng vào ông, lên đạn rốp rốp, làm như chúng bắn ông ngay lập tức.

    Tướng Đức vẫn ngồi yên, b́nh tĩnh trả lời tên Nham:

    “Đánh chết rồi . . . đem ra . . . ăn thịt th́ mới đáng nói!

    Chứ đánh chết rồi đem chôn th́ có ǵ là lạ đâu!

    Tôi đă nói trước cho cán bộ rồi, tôi viết th́ chỉ ḿnh tôi đọc thôi, ai muốn đọc th́ nấy ráng chịu!

    Cán bộ cứ muốn đọc th́ tôi đưa! Sao cán bộ c̣n bắt lỗi tôi làm chi?”

    Tên Nham lại một lần nữa phùng mang trợn mắt, lắp bắp nói chẳng nên lời!

    Y ta cứ đứng đó, mặt mày tím bầm lại, mắt trợn trắng lên mà nh́n Tướng Đức, như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.

    Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, với tư cách là Trưởng Pḥng tù cải tạo, đă vội vă đứng lên xin cho Tướng Đức:

    “Xin cán bộ bỏ qua cho, không nên chấp nhất những ghi chú của anh Đức làm ǵ, anh bị . . . MÁT đấy mà, trong trại ai cũng biết cả!”

    Tên Nham gằn giọng hỏi lại:

    “Mát là cái ǵ?”

    “Mát tức là . . . điên, là khùng đó mà! Hồi xưa, anh Đức đă chứi cả Tổng Thống Thiệu, Phó Tồng Thống Kỳ nữa đó! Ông Thiệu cũng đă giận dữ đ̣i bỏ tù anh Đức. Nhưng khi biết anh ta bị khùng, nên lại tha!

    Xin cản bộ cứ hỏi tất cả anh em ở đây th́ biết!”

    Thế là cả trại nhao nhao lên, ai cũng nói:

    “Anh Đức . . . Mát đấy mà, cán bộ chấp làm chi!”

    Tên Nham thấy cả trại đồng lên tiếng, cho rằng Tướng Đức . . . khùng, không lẽ y c̣n chấp nhất làm chi! Một người khùng, dù có chửi đảng cộng sản, cũng không có ǵ đáng nói. Nếu cho Tướng Đức là tỉnh, lời ông ta chửi sẽ bay đi khắp các trại tù khác, c̣n nguy hiểm gấp mấy!

    Suy tính một hồi, hắn . . . dịu giọng:

    “Thôi, nếu các anh nói anh Đức này khùng điên, th́ tôi cũng chẳng chấp nhất anh ấy làm ǵ! Các anh đem anh ta về trại, trị bệnh cho anh ta chóng khỏi, để mà học tập cho tốt!”

    Rồi y chậm răi xé nhó cuốn sổ tay của Tướng Đức đi.

    Thế là buổi lễ kỷ niệm chiến thắng ĐBP của bọn vc bế mạc không kèn không trống!

    Mấy ngày hôm sau, nhân một dịp đi làm lao động, vào lúc nghỉ trưa, anh em đă tụ họp chung quanh Tướng Đức để hỏi là, ông đă viết cái ǵ trong cuốn sổ tay, mà làm cho tên việt cộng tức giận tột cùng như vậy?

    Tướng Đức chậm răi trả lời:

    Mấy em có nhớ cái thằng VC đó nó nói ǵ không?

    Nó nói: “Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng thần thánh”, goa (Qua) móc sổ ra ghi:

    “CON C.!”

    Rồi đóng sổ lại.

    Tới khi nó nói tiếp: “Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng vĩ đại của đảng Cộng Sản VN” goa lại móc sổ ra ghi:

    “CON C. "


    Rồi lại xếp sổ lại.

    Rồi nó lại nói: “Chiến thắng Điện Biên Phủ đă đánh nhào Đế Quốc Pháp”, goa lại móc sổ ra ghi:

    “CON C.!”

    Rồi lại đóng sổ lại.

    Nó muốn đọc, goa đă nói trước rồi, không nên đọc, goa chỉ viết cho goa đọc mà thôi. Nhưng nó cứ muốn đọc, th́ ráng mà chịu, bắt lỗi goa đâu có được!”

    Tất cả anh em có mặt lúc đó đều cười nghiêng cười ngửa v́ những ghi chú mà Tướng Đức đă ghi trong sổ tay của ông.

    Hèn chi khi tên Nham há miệng ra định đọc những gịng chữ này th́ bị mắc quai. Hắn ta đă tức tối xám mày xám mặt lại mà không biết làm ǵ!

    Cả bọn đă cười như chưa bao giờ được cười, không cần biết lúc đó đang đứng ở đâu? Và có ai ŕnh ṃ ǵ hay không?

    Ai cũng muốn nói ra, viết ra câu trả lời giống như Tướng Đực đă trả lởi, nhưng đă không dám nói, không dám làm.

    Chỉ cỏ Tướng Đức mới dám nói, dám viết!

    Một người trong bọn lại hỏi thêm:

    “Trung Tướng không sợ nó trả thù, nó . . . giết Trung Tướng hay sao?”

    Tướng Đức đă khẳng khái trả lời, không có vẻ mát chút nào hết:

    “SINH VI TƯỚNG, TỬ VI THẦN!”

    Khi c̣n sống th́ goa làm Tướng, có chết đi th́ goa cũng thành Thần, sợ chi cái tụi gủy (quỷ) này!”

    Hồi c̣n cầm quân đánh VC, goa cứ đem quân đi gọm tụi nó lại một chỗ, rồi kêu pháo binh bắn tụi nó tan nát ra! Trận nào không gom được tụi nó, goa kéo lính về nghĩ khoẻ, chẳng chết người nào hết! Chỉ tiếc rằng hồi đó goa gom tụi nó hổng hết, để nay mới bị như dzầy!

    Hào hùng thay lời nói của Tướng Dương Văn Đức!

    Trong chốn tù tội, có những ai dám viết ra những gịng chữ ngạo mạn, chửi bọn VC như Tướng Đức đă làm?

    Tính mạng đang ở trong tay bọn VC khát máu, đă có bao nhiêu người đă ngang nhiên trả lời bọn VC, như Tướng Đức đă trả lời bọn chúng?

    Tôi nghe xong câu chuyện, cho rằng Tướng Đức xứng đáng được duyệt xét và chấp nhận là . . . “Đă phục vụ Tổ Quốc Việt Nam Cộng Hoà”

    Tiếc rằng Tướng Đức đă không có dịp qua định cư tại Úc.



    Bọn VC không dám giết Tướng Đức ở trại tù cải tạo của bọn cộng sản, chúng đă thả ông ra và t́m cách giết ông một cách lén lút, rất là hèn hạ. Chúng đă đă cho người đi ŕnh ṃ và đánh chết ông, d́m xác ông ở dưới cầu Hàng Xanh.



    Viết theo lời kể của

    Lê Phước Khánh / Khóa 13 Thủ Đức _._,_.___

  10. #50
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Video : Chuyện Chưa Ai Biết (những h́nh ảnh mới nhứt trong tháng 4-2011)




    *************
    Sau 36 năm quê hương Việt Nam ngưng tiếng súng mà vc gọi là "Ḥa B́nh" cuộc sống của người dân như thế này !!
    Ngồi xem video trong 22 phút 32 giây, tôi khóc.

    Ḷng đau như cắt
    Nước mắt nhạt nḥa
    Nhớ quá Việt Nam
    Xót xa thương kính
    Những Anh Hùng trong
    Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa
    Các Anh chỉ v́ Tổ Quốc Quê Hương
    Ǵn giữ Tự Do cho Dân Tộc
    .........
    Ôi, muôn vàn cảm tạ các Anh.
    Tổ Quốc Quê Hương Việt Nam măi măi ghi ơn các Anh.
    (vdn)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 18-04-2012, 09:17 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 12-05-2011, 03:56 PM
  3. Replies: 4
    Last Post: 02-05-2011, 08:06 PM
  4. Replies: 1
    Last Post: 28-04-2011, 06:25 PM
  5. Replies: 6
    Last Post: 07-12-2010, 12:21 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •