Results 1 to 5 of 5

Thread: Nhạc Lính- Trần Hữu Thục

  1. #1
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362

    Nhạc Lính- Trần Hữu Thục

    Xin nói ngay, dù sử dụng từ “nhạc lính”, tôi không có ư định (và khả năng) để bàn về là nhạc lư mà chỉ bàn về lời ca. Và lính ở đây là lính Việt Nam Cộng Ḥa.
    Qua 70 năm âm nhạc Việt Nam trong thế kỷ 20, chúng ta có nhiều loại nhạc khác nhau, tùy cách phân định, tùy thời kỳ, hay tùy xu hướng: nhạc tiền chiến, nhạc kháng chiến, nhạc xanh, nhạc vàng, nhạc đỏ, nhạc t́nh, nhạc hùng, nhạc lính, nhạc bộ đội, nhạc sến, nhạc sang, nhạc chiến đấu, nhạc cách mạng, v..v
    Nói cho đúng, phải gọi là nhạc và lời.
    Đó là những “bài hát” = bài để hát. Hoàng Ngọc-Tuấn, trong một bài phỏng vấn của đài phát thanh Úc, gọi chung là “nhạc phổ thông” (popular music)(1).
    Nếu những câu ca dao, nhờ vần điệu, dễ nhớ, dễ dàng đi vào tâm hồn con người (ḥ ru em chẳng hạn) th́ ca khúc phổ thông, nhờ các giai điệu đơn giản được lập đi lập lại, dễ dàng thấm sâu vào tâm cảm.
    Qua đài phát thanh, qua các băng đĩa nhạc, ca khúc được phổ biến rộng và sâu hơn tất cả mọi h́nh thái nghệ thuật khác.
    Nhờ âm điệu mà lời (kể cả những lời ngây ngô nhất) cũng trở thành sinh động.
    Những câu văn, câu thơ bóng bẩy, đầy ẩn dụ, bỗng trở thành trơn tru, dễ hiểu. Khi ḥ, người ta cần những câu có vần có điệu; nhưng khi hát, có vần th́ tốt, không vần cũng chẳng sao.
    Nhạc đă chuyển văn, thậm chí chuyển những câu nói, thành “vần”.

    Ngày nao em đến chơi tặng tôi một chiếc h́nh/
    Ghi nhớ ngày chúng ḿnh vừa quen nhau/
    Năm tháng dài ngày sau ghi nhớ măi/H́nh em tóc ngang vai lượt giắt với hoa cài…

    Đây là một trong những ca khúc mà tôi rất thích vào những năm c̣n học Đệ Tứ, Đệ Tam (lớp 9, lớp 10), vào lứa tuổi 14, 15 lúc mới bắt đầu tập tễnh biết “cua” (tán) gái.
    Nếu đọc, bốn câu trên chỉ là một loại văn xuôi khá b́nh thường. Nhưng khi hát, ta có cảm tưởng chúng có vần điệu.
    Như thơ. Chữ, câu trở thành dính, kết với nhau như trong những câu ca dao. Có thể nói, giai điệu nhạc trở thành phương tiện chuyên chở tuyệt hảo.
    Tuyệt hảo đến nỗi, không những làm cho loại lời ca đơn giản mộc mạc như bài “Tấm ảnh ngày xưa” nói trên, mà c̣n làm cho loại câu cấu trúc khác lạ như “Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao” hay “Vết lăn trầm/Từ hoang xưa dấu thân anh ră mềm/Như mắt thầm” cũng biến thành trơn tru, dễ nghe mặc dù…khó hiểu/hay có khi không hiểu ǵ cả.
    Lời ca được sự hỗ trợ của nhạc tác động rất mạnh trên các sinh hoạt văn hóa, nhanh và nhạy hơn cả văn lẫn thơ.
    Chúng sớm trở thành một công cụ phát triển văn hóa, đồng thời cũng là một công cụ tuyên truyền hữu hiệu, gây ảnh hưởng lâu dài.
    Chính v́ thế, mà ca nhạc góp phần mạnh mẽ h́nh thành nếp sống tinh thần của người dân, nhất là thế hệ mới lớn.
    Không những thế, có khi chúng c̣n uốn nắn cả tư tưởng và t́nh cảm con người.
    Chúng gần như trở thành món ăn tinh thần cho cả một thế hệ. Chẳng hạn trường hợp Trịnh Công Sơn và Phạm Duy.
    Nếu cả hai mà là nhà văn hay nhà thơ th́ chắc chắn cũng nổi tiếng, nhưng sẽ thua và thua rất xa một Trịnh Công Sơn hay một Phạm Duy viết nhạc.
    Nhạc của họ ảnh hưởng sâu rộng và lâu dài đến nỗi họ luôn luôn là đề tài tranh căi nóng bỏng mỗi khi được đề cập đến.
    Thơ th́ tôi cũng thuộc, nhưng chỉ nhớ lơ mơ. Nhớ câu trước quên câu sau, hay chỉ nhớ vài đoạn ḿnh thích. Vả lại, thơ th́ chỉ đọc thầm. Lời nhạc th́ hát lên, hát to.
    Hát cho người khác nghe.
    Tôi lớn lên trong âm hưởng của những “Khúc ca ngày mùa”, “Gạo trắng trăng thanh”, “Ngày trở về”, “Trăng thanh b́nh”, “T́nh anh lính chiến”, “Ai lên xứ hoa đào” hay “Duyên kiếp”, “Tấm ảnh ngày xưa”… Lớn hơn chút nữa, là những “Nỗi buồn gác trọ”, “Nửa đêm ngoài phố”, “Đêm đô thị”…
    Các ca khúc vang vang qua các đài phát thanh, qua những đêm ca nhạc ngoài trời, qua những sáng Chúa Nhật thi hát ở rạp Quốc Thanh được trực tiếp truyền thanh hay qua chương tŕnh “Nhạc yêu cầu” hàng tuần ở các đài phát thanh địa phương.
    Ḱa thôn quê dưới trăng vàng bát ngát/Ánh trăng xanh chiếu qua làng xơ xác/Chiếu hồn về bao khúc ca ngày mùa (Khúc ca ngày mùa/Lam Phương
    Có thể nói, giai điệu nhạc trở thành phương tiện chuyên chở tuyệt hảo. Tuyệt hảo đến nỗi, không những làm cho loại lời ca đơn giản mộc mạc như bài “Tấm ảnh ngày xưa” nói trên, mà c̣n làm cho loại câu cấu trúc khác lạ như “Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao” hay “Vết lăn trầm/Từ hoang xưa dấu thân anh ră mềm/Như mắt thầm” cũng biến thành trơn tru, dễ nghe mặc dù…khó hiểu/hay có khi không hiểu ǵ cả.
    Lời ca được sự hỗ trợ của nhạc tác động rất mạnh trên các sinh hoạt văn hóa, nhanh và nhạy hơn cả văn lẫn thơ. Chúng sớm trở thành một công cụ phát triển văn hóa, đồng thời cũng là một công cụ tuyên truyền hữu hiệu, gây ảnh hưởng lâu dài.
    Chính v́ thế, mà ca nhạc góp phần mạnh mẽ h́nh thành nếp sống tinh thần của người dân, nhất là thế hệ mới lớn. Không những thế, có khi chúng c̣n uốn nắn cả tư tưởng và t́nh cảm con người. Chúng gần như trở thành món ăn tinh thần cho cả một thế hệ.
    Chẳng hạn trường hợp Trịnh Công Sơn và Phạm Duy. Nếu cả hai mà là nhà văn hay nhà thơ th́ chắc chắn cũng nổi tiếng, nhưng sẽ thua và thua rất xa một Trịnh Công Sơn hay một Phạm Duy viết nhạc. Nhạc của họ ảnh hưởng sâu rộng và lâu dài đến nỗi họ luôn luôn là đề tài tranh căi nóng bỏng mỗi khi được đề cập đến.

    Thơ th́ tôi cũng thuộc, nhưng chỉ nhớ lơ mơ. Nhớ câu trước quên câu sau, hay chỉ nhớ vài đoạn ḿnh thích. Vả lại, thơ th́ chỉ đọc thầm. Lời nhạc th́ hát lên, hát to. Hát cho người khác nghe. Tôi lớn lên trong âm hưởng của những “Khúc ca ngày mùa”, “Gạo trắng trăng thanh”, “Ngày trở về”, “Trăng thanh b́nh”, “T́nh anh lính chiến”, “Ai lên xứ hoa đào” hay “Duyên kiếp”, “Tấm ảnh ngày xưa”… Lớn hơn chút nữa, là những “Nỗi buồn gác trọ”, “Nửa đêm ngoài phố”, “Đêm đô thị”…Các ca khúc vang vang qua các đài phát thanh, qua những đêm ca nhạc ngoài trời, qua những sáng Chúa Nhật thi hát ở rạp Quốc Thanh được trực tiếp truyền thanh hay qua chương tŕnh “Nhạc yêu cầu” hàng tuần ở các đài phát thanh địa phương.
    Ḱa thôn quê dưới trăng vàng bát ngát/Ánh trăng xanh chiếu qua làng xơ xác/Chiếu hồn về bao khúc ca ngày mùa (Khúc ca ngày mùa/Lam Phương)
    Trong đêm trăng, tiếng chày khua, ta hát vang trong đêm trường mênh mang (Gạo trắng trăng thanh/Hoàng Thi Thơ)

    Cho đến giờ này, hơn nửa thế kỷ đă trôi qua, mà âm hưởng của những khúc hát như thế vẫn đọng lại trong tâm tưởng. Gần gũi, thân thương, nồng nàn.
    Thậm chí cả bài ca “Xổ số kiến thiết” mà Trần Văn Trạch hát trong những chiều xổ số hàng tuần (h́nh như vào ngày thứ tư) cũng không rời bỏ được kư ức vốn đă chật ních hàng khối kỷ niệm buồn vui của đời người.
    Chúng nhắc đến những ngày tuổi thơ thanh b́nh và ngập tràn mơ ước. Có thể nói: chúng tạo thành những ẩn dụ mà người ta “sống trong” và “sống với”.
    Chúng mạnh đến nỗi (ở một mức độ nào, có thể nói) tạo nên một số quan điểm sống. Lắm khi, cả lập trường chính trị.
    Người ta có thể không xem tranh, không đọc sách nhưng rất dễ dàng nghe hát.
    Xem tranh, đọc sách là tự ḿnh ḿnh xem, ḿnh đọc. C̣n hát, nếu ḿnh không hát, đă có người hát giùm cho ḿnh nghe. Mà không nghe cũng không được. Không thích, không muốn cũng phải nghe.
    Nghe riết thành quen. Quen lời, quen âm điệu. Chúng thấm vào vô thức lúc nào không hay. Đường vào t́nh yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn.
    Chao ôi, dù đă đọc bao nhiêu truyện, đă đọc bao nhiêu tài liệu nghiên cứu “cao cấp” về t́nh yêu và đă…yêu, câu hát ví von thời xa xưa đó vẫn cứ dai dẳng trở đi trở lại trong tôi.
    Mỗi khi suy gẫm về t́nh yêu đôi lứa!
    Nếu hiểu văn hóa theo nghĩa rộng, nghĩa là những ǵ con người để lại trong quá tŕnh mưu sinh và tồn tại, th́ nhạc phổ thông đă để lại một dấu ấn khá đậm qua mấy chục năm dài đất nước lâm vào cảnh qua phân, sống trong máu lửa và hận thù, ḷng người ly tán.
    Hoàng Ngọc-Tuấn nhận xét:
    “So với thế kỷ 19, thế kỷ 20 đă đem đến cho chúng ta h́nh thức ca khúc phổ thông như một môi trường thuận lợi để diễn tả và truyền đạt những giá trị tinh thần và văn hóa.
    Tôi cho rằng kho tàng lời ca của chúng ta trong thế kỷ này, tính trên cả hai miền Nam Bắc, là một thứ nhật kư tập thể ghi lại mọi góc độ tâm t́nh và ư nghĩ của người Việt Nam đối với nhau và đối với lịch sử.
    Để hiểu tâm t́nh và ư nghĩ của người Việt Nam trong thế kỷ này, con cháu ở thế kỷ 21 có thể giở cuốn nhật kư tập thể này ra xem lại để thấy tất cả những ưu khuyết, đẹp xấu của chúng ta trong đó.” (2)
    Một nhận xét xác đáng .

  2. #2
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362


    Nhạc miền Bắc, thường được gọi là nhạc đỏ (3), phủ nhận cái “bi”, thể hiện ư chí, ước muốn chiến thắng cả trong giai điệu lẫn trong ca từ. Các sản phẩm nghệ thuật nói chung và nhạc nói riêng, đều đuợc nhà nước kiểm soát một cách vô cùng chặt chẽ.
    Họ không chấp nhận bất cứ một sự xé rào nào, dù là nhỏ nhặt nhất. Mọi bi quan đều bị đè bẹp.
    Mọi tiêu cực đều bị lên án, bị triệt tiêu. Người bộ đội chỉ biết tiến lên, chỉ biết “nhắm thẳng quân thù mà bắn”.
    Bởi thế, nhạc đỏ không nhằm mục đích phản ảnh hiện thực, không thể hiện tâm lư của người dân trong thời chiến, lại càng không thể hiện một chút nào tâm t́nh riêng tư của người lính.
    Một số đặc điểm có thể nêu ra để giúp ta phân biệt nhạc đỏ với những ḍng nhạc khác:
    - Thể hiện tính đấu tranh giai cấp, sự phân biệt địch-ta và tinh thần “ta nhất định thắng, địch nhất định thua” rất rơ ràng.
    - Lời ca và giai điệu luôn luôn lạc quan, tuyệt đối không biểu lộ tư tưởng chủ bại hoặc yếm thế. Không đề cập đến nỗi thương đau, sự buồn chán hay chết chóc.
    Thanh niên quê tôi làm chiếc gậy hành quân. Đặt cho tên gọi là chiếc gậy trường sơn. Luyện cho đôi chân vượt đường xa không mỏi, luyện cho tinh thần là chỉ tiến không lui.
    Gậy trong tay mồ hôi đă bóng, màu gỗ quê hương mang cả mối t́nh dân. Như nhắn nhủ những ai lên đường mà lời hứa với bao người thân.(Chiếc gậy Trường Sơn, Phạm Tuyên)
    Cũng cần nhấn mạnh, khác với “nhạc lính”, đối tượng của nhạc đỏ không chỉ là người lính chính quy, nghĩa là bộ đội, mà bao gồm luôn những thành phần khác như du kích địa phương hay thanh niên xung phong, tóm lại là những người chiến đấu.
    Quả pháo ơi, trên đường xa có mỏi, suốt đêm ngày có đói hay chăng, đường dài sức nặng càng tăng.
    .................... .................... .......
    Chị em ơi, mỗi trái đạn đây mang tấm ḷng to.(…)
    Quả pháo ơi sao mà yêu như đứa trẻ, suốt đêm ngày ta bế trên vai.
    ....Cùng các anh góp lửa diệt thù.
    Dù bom rơi, dù bao bốt đồn, mong các anh yên ḷng, từng quả pháo trên tay anh. Chị em ơi niềm tin thắng lợi thôi thúc ta lên đường. Ḱa hỏa tuyến đang chờ ta.(Cô gái Sài G̣n đi tải đạn/Lư Nhất Vũ)
    Nhạc đỏ gồm các chủ đề chính: thúc đẩy tinh thần chiến đấu của mọi người trong cuộc chiến đấu chống Mỹ và VNCH, ca ngợi đảng Cộng Sản Việt Nam, ca ngợi Hồ Chí Minh và các chính sách và chủ trương của nhà nước Cộng Sản.
    Tóm lại, đó là loại nhạc tuyên truyền.
    Chúng chỉ thuần túy là nghệ thuật tác động tâm lư. Có thể nói, chúng là một h́nh thức nghị quyết được diễn đạt bằng âm thanh. Đó là một nỗ lực thay đổi diện mạo của hiện thực. Hay nói khác đi, loại bỏ hiện thực.
    Nó không quan tâm đến cái cụ thể, càng không quan tâm đến cả cái hư cấu, mà quan tâm đến việc làm tê liệt khả năng nhận thức hiện thực. Người lính
    trong nhạc không như là một thân phận, một con người mà là một thiết bị được vận dụng bởi một bộ máy lớn lao và tinh vi.
    Do đó, nhạc đỏ khi nào nghe cũng rộn ràng, phấn khởi. Lời ca như chất men, kích thích niềm lạc quan, sự tiến tới. Và tạo tâm lư căm thù.
    Như bao cô gái ở trên non, cô gái sông Ba đầu búi tóc thon./Tay vót chông miệng hát không nghỉ.
    (…) Chim hót không hay bằng tiếng hát em./Mỗi mũi chông nhọn hoắc căm thù./Xiên thây quân cướp nào vô đây.
    (Cô gái vót chông/Hoàng Hiệp)
    Để bảo đảm cho hiệu quả lâu dài của lời ca tiếng hát và các sản phẩm nghệ thuật khác, nhà nước Cộng Sản có cả một chính sách rất chặt chẽ nhằm loại bỏ tất cả các yếu tố đưa đến sự nản ḷng: giấu cái chết của lính, giữ toàn bộ thư từ trao đổi giữa người lính và gia đ́nh, tạo tâm lư cảm tử, tuẫn giáo.
    Lời ca nói chung là những khẩu hiệu cộng thêm với một số diễn đạt t́nh cảm chung chung vô thưởng vô phạt, bảo đảm không bị “phạm húy”. Chúng quan tâm đến lập trường hơn là sự kiện, quan tâm đến sự thúc đẩy, động viên hơn là bày tỏ tâm t́nh.
    Nhạc sĩ rốt cuộc chỉ là cái máy viết nhạc. Đọc qua những nhận xét rời của Nguyễn Thụy Kha hay “Hồi kư của một thằng hèn” của Tô Hải, ta sẽ thấy rơ hơn tính cách máy móc của người nhạc sĩ dưới chế độ Cộng Sản.
    Trong bài viết “Một thời nhạy cảm với ca từ”, Nguyễn Thụy Kha cho thấy cách kiểm soát những người sáng tác ca khúc chặt chẽ, chi li của bộ máy nhà nước chuyên chế.
    “Mừng HN giải phóng và góp phần kêu gọi đồng bào miền Bắc không di cư vào Nam, Đoàn Chuẩn đă viết một t́nh khúc về mùa xuân HN rất đặc sắc là “Gửi người em gái miền Nam”.
    Bài hát đă được tài tử Ngọc Bảo thu thanh tại Đài Tiếng nói VN. Khi phát trên làn sóng điện, lập tức Gửi người em gái… nhận được những ư kiến phê b́nh rằng lời lẽ vừa ủy mị vừa vô chính trị(!), v́ muốn có thống nhất th́ phải đấu tranh, không làm ǵ có chuyện “rồi ngày thống nhất đến rất nhanh không ai ngờ” viễn vông như thế. Sự phê phán này đă khiến nhạc sĩ Đoàn Chuẩn không c̣n đủ cảm xúc để tiếp tục con đường sáng tác âm nhạc nữa. Ông đă dừng hẳn sáng tác.

    Cũng thời kỳ này, sau Hoàng Việt, Phạm Tuyên viết hợp xướng “Miền Nam anh dũng và bất khuất” cho Đoàn Ca nhạc Đài Tiếng nói VN tŕnh diễn trên làn sóng hồi mùa thu 1960.
    Một hợp xướng hừng hực tinh thần cách mạng như vậy mà có cán bộ lănh đạo khi nghe ca từ “Máu thắm máu kêu trả máu/ Đầu oan kêu trả đầu” cũng đặt ra câu hỏi: “Cái ấy định đ̣i ai để trả nợ máu đây?” May cho Phạm Tuyên, ca từ nói trên là lấy từ diễn ca 30 năm đời ta có Đảng của Tố Hữu.
    Cũng v́ những nhận định “lửng lơ” về ca từ như thế mà “T́nh em” của Huy Du sau công diễn cũng “bỏ xó” hơn chục năm. Cũng v́ những ám chỉ ác nghiệt như vậy mà những sáng tác của Vũ Ngọc Quang như “Nón bài thơ”, “Gửi người em gái An-giê”, hay của Thái Quư như “Tiếng hát trên tiền tiêu Tổ quốc” đều bị liệt vào loại có vấn đề.
    Vũ Ngọc Quang v́ uất quá mà bỏ hẳn đam mê âm nhạc, chuyển sang dịch tiếng Pháp. Thái Quư th́ từ đó ít cảm hứng đi, không thể thăng hoa như “Tiếng hát trên tiền tiêu Tổ quốc” được nữa.
    Cũng v́ những cái án không thành văn như thế mà “Bài ca tâm t́nh người thủy thủ” của Hoàng Vân – thơ Hà Nhật, đă bị cấm như cấm nhạc vàng.
    Hoàng Vân đă lao đao, Hà Nhật sống ở Quảng B́nh c̣n lao đao hơn nữa suốt một thời chống Mỹ.” (4)
    Nhưng có lẽ không có tác giả nào vẽ lên một cách cặn kẽ và sống động thực trạng âm nhạc miền Bắc trong bộ máy kềm kẹp của nhà nước bằng Tô Hải.
    Khác với cách viết nhẹ nhàng của Nguyễn Thụy Kha, Tô Hải nói thẳng, nói ngay, nói không giấu giếm, không úy kỵ, không cần rào trước đón sau về “bản lai diện mục” của nền âm nhạc đó. “Hồi kư của một thằng hèn” chất ngất sự kiện, chất ngất đắng cay, chất ngất phẫn nộ của một người trong cuộc. Sau đây là một vài trích đoạn:
    .....Nổi đ́nh đám và ồn ào nhất, nhưng cũng sớm mất dạng nhất là hàng loạt bài hát với đề tài đào mương, chống hạn, làm thủy lợi. Những Cờ Ba Nhất, Sóng Duyên Hải, Gió Đại Phong ra đời một cách…ŕnh rang, với mục đích “tŕnh làng” – đúng ra là tŕnh Đảng! Sự “tiến bộ” trong tư tưởng của nhạc sĩ, sau khi thực hiện thắng lợi chủ trương của Đảng, đều được “ép” ra đời…ông ổng!
    Riêng tôi, về nông nghiệp, tôi đă “rặn” ra một …đống, nào Nước Đă về Đồng, Bài Ca Của Đội Thủy Lợi được giải của…bộ Thủy Lợi! Về công nghiệp, chỉ riêng đề tài ḥn than thôi, tôi đă viết tới…6 bài! Nào Mỏ Đẹp Mỏ Giàu, Bài Ca Từ Trong Ḷng Đất, Hành Khúc Công Nhân Mỏ…nào Mai Đây Con Lại Lên Tầng, Lên Đèo Ngang…Về điện, về xi măng, về tất cả…những ǵ đi thực tế cũng có ngay tác phẩm, tôi cũng được đề cao, khen thưởng, ít nhất cũng do cấp bộ!

    Tóm lại tao, mày, nó, chúng tôi, các anh, chúng nó…đều làm dối, nói dối, khen nhau dối…” (5)
    “Sống hay chết trong âm nhạc hiện thực xă hội chủ nghĩa chỉ là do ba cái khẩu hiệu “Giết, giết, giết! Chiến thắng!” hoặc “Muôn năm Bác Hồ, muôn năm Đảng Cộng Sản Việt Nam”, hoặc “Người về đem tới ngày vui…Đảng đă cho tôi sáng mắt, sáng ḷng”, c̣n âm nhạc th́ đúng là…”bố ai biết được” tôi nói ǵ ở cái nước Việt Nam ù ù cạc cạc về âm nhạc này! Thời chống Mỹ, giới âm nhạc miền Bắc cứ như trứng mùa… đẻ non. Đủ kiểu bài hát nôm na chưởi cha mách qué, viết ra chỉ sau khi động viên 15 phút là…hoàn thành!”(6)
    ....Trong lúc đó, là một xă hội mở hơn nhiều so với xă hội đóng kín của miền Bắc Cộng Sản, người miền Nam có cơ hội để bày tỏ chính ḿnh. Qua văn, thơ, hội họa, nhiếp ảnh và qua nhạc.
    Trong suốt những tháng năm dài chinh chiến, người lính là h́nh ảnh nổi bật trong cuộc sống của xă hội miền Nam.
    H́nh ảnh đó gắn chặt với cuộc chiến, diễn ra từng ngày từng giờ trên khắp đất nước.
    Gia đ́nh nào, không ít th́ nhiều, cũng đều có thân nhân nằm trong quân đội.
    Vả lại, ngay cả nếu không có thân nhân (điều này khá hiếm), th́ cũng có bạn bè, người hàng xóm hay người yêu là lính.
    Những thắng, bại trên chiến trường của người lính đều nhất nhất ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người. Và bi kịch của chiến tranh gắn liền với bi kịch cá nhân của từng người lính.
    Do đó, có nhiều, khá nhiều những bài hát đề cập đến người lính hoặc dành riêng hẳn cho đề tài người lính, gọi là “nhạc lính”.

    Nhạc lính, trước hết, nói về người lính, đă hẳn. Mà cũng là nói về chiến tranh. Về một xă hội vùng vẫy để tồn tại, để thích nghi với hoàn cảnh bom đạn.
    Và mơ ước. Nếu gạt qua một bên vấn đề kỹ thuật, tŕnh độ, chuyên môn, gạt qua một bên chuyện phản chiến hay trợ chiến, b́nh dân hay cao cấp, nghĩa là “sến” hay “sang”, lời ca trong nhạc lính (cùng với các sản phẩm văn chương khác) phản ảnh một cách khá trung thực xă hội và tâm t́nh người miền Nam, đặc biệt là những ngựi ở thành phố.
    Những gian khổ, nhọc nhằn, vất vả, tiếc nuối, buồn chán, thất vọng, cay đắng , tủi nhục cùng với ước mơ – những ǵ vô cùng đời thường, vô cùng dân dă -, tất cả đều được bày tỏ qua lời ca mà không cần phải sử dụng một ẩn dụ xa xôi nào.

  3. #3
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362
    Nói chung, nhạc lính đầy tính cách nỗi niềm và mang tính nhân bản rơ nét.
    Tất nhiên, nhạc lính miền Nam không thiếu những bản nhạc ca ngợi đời sống quân ngũ, ca ngợi tinh thần hy sinh của người lính với nhịp điệu hùng tráng, thúc giục.
    Lời ca động viên tinh thần chiến đấu, tạo niềm lạc quan, sự tin tưởng cho người lính xông pha ngoài chiến trường hay vinh danh những gương anh hùng, hy sinh trong cuộc chiến đấu.
    Nhưng số lượng những bài hát như thế không nhiều so với loại nhạc tâm t́nh.
    Có khá nhiều tác giả viết về người lính: Y Vân, Trần Thiện Thanh,Nhật Ngân, Nguyễn Văn Đông, Lê Dinh, Anh Bằng, Minh Kỳ, Hoài Linh, Huỳnh Anh, Phạm Thế Mỹ, Đinh Miên Vũ, Phạm Đ́nh Chương, Tuấn Khanh, Lam Phương, Trúc Phương, Trầm Tử Thiêng, Phạm Duy, Nguyên Đàm, Nguyên Diệu, Phan Trần…

    Trong số đó, Trần Thiện Thanh là nhạc sĩ viết nhiều nhất. Không những nhiều nhất, Trần Thiện Thanh c̣n là người viết sống động nhất, mô tả rất đa dạng nhiều khía cạnh của người lính và đời lính.
    Có thể nói sự nghiệp của ông gần như gắn liền với nhạc lính, từ đầu cho đến cuối.
    Ông ca ngợi đời lính, ca ngợi người lính và cũng không giấu giếm tâm trạng bi lụy của người lính về t́nh yêu, về mơ ước bị đổ vỡ, về tương lai vô vọng…
    Ta ghi nhận một vài đặc điểm của nhạc lính:
    - Lời ca nhạc lính, phần lớn hay hầu hết, chủ yếu mô tả đời lính, nghiệp lính, những gian khổ của đời lính, mô tả sự chia cách, nhớ nhung, mơ ước ngày đoàn tụ, mơ ước ḥa b́nh.
    - Nhạc lính có tính cách động viên hơn là tuyên truyền; có tính tâm sự hơn là thúc đẩy, có tính cách chia xẻ hơn là lên án; có tính cách than thở nhưng không chủ bại.
    Đặc biệt, khác với nhạc đỏ, nhạc lính không nhằm gây căm thù. Không những thế, trong một số trường hợp, c̣n kêu gọi xóa bỏ căm thù, kêu gọi t́nh thương, kêu gọi ḥa b́nh.
    Ngược lại với mục đích và nhiệm vụ hàng đầu của người lính là bắn giết kẻ thù, th́ nhạc lính nói chung lại “hiền”, thậm chí rất hiền. Lời ca phần lớn và chủ yếu nói về nhiệm vụ, về ḷng hăng say, sự hy sinh, ca ngợi sự chịu đựng gian khổ và ḷng quả cảm của người lính.
    Đề cập đến kẻ thù, ta t́m thấy những câu như “Diệt thù bên rừng sâu”, “Súng thù từ rừng sâu vẫn c̣n đó”
    (Phạm Thế Mỹ), “tiêu diệt thù”, “giặc tràn qua”, “súng căm hờn vẫn đổi trao” (Lam Phương),
    “Thép súng đang c̣n xây máu thù” (Nhật Ngân); “tiếng súng trong quân tàn tham đang rền vang ngoài bờ cơi” (Hoài Linh). Tóm lại, lời ca chỉ nói về kẻ thù một cách rất chung chung.
    Ngay cả một trong những bài hùng ca ca ngợi chiến công chiếm lại Cổ Thành Quảng Trị, ta chỉ thấy có mấy chữ “sạch bóng thù”.
    C̣n toàn bộ nội dung nói lên niềm vui chiến thắng và xây dựng lại quê hương:
    Cờ bay, cờ bay tung trời trên thành phố thân yêu/Vừa chiếm lại đêm qua bằng máu (…)Niềm vui rồi này mẹ này cha, trong đêm đen t́m thấy ánh mặt trời.(Cờ bay/Lê Kim Hoa)
    Và ngay cả khi đề cập đến cái chết anh hùng của những người sĩ quan chỉ huy trên chiến trường, ta cũng không hề thấy khêu gợi chút căm thù nào.
    Chỉ nói về cái chết, về sự hy sinh và nỗi tiếc thương:

    Ôi! Vết đau nào đưa anh đến
    Ngàn đời của nhớ thương
    Hỡi bức chân dung trên công viên buồn
    (Người ở lại Charlie/ Trần Thiện Thanh)

    - Nhạc lính đồng thời cũng là nhạc t́nh. Cũng là nhạc quê hương. Nói về lính cũng chỉ để nói về t́nh.
    Mặt khác, trong một số bản t́nh ca thuần túy, h́nh ảnh người lính cũng hiện diện.
    Có lẽ v́ đời lính, tự bản chất, chứa đựng sự xa cách, nhớ mong, niềm tuyệt vọng và bi kịch t́nh yêu.
    Thành thật mà nói, không phải ai cũng nghe được nhạc lính. Để thưởng thức nhạc lính, trước hết phải là …lính. Và là người yêu của…lính.
    Không là lính hay không mang tâm cảm của một người đêm ngày đợi chờ tin từ chiến trường, th́ không thể nào thâm cảm được cái tâm trạng “Tôi ở miền xa, trời quen đất lạ/Nhiều đông lắm hạ/nối tiếp đi qua/thiếu bóng đàn bà”.
    Hay “Chào xuân đến súng xa vang rền/Xác hoa tàn rơi trên báng súng”.
    Chỉ khi đă đi hành quân rồi, chỉ khi đă từng ở giữa cái sống và cái chết rồi, ta mới có thể thấm thía được cái giai điệu và lời ca của nhạc lính.
    Nhạc lính không thể là nhạc thính pḥng. Không phải là nhạc để ngôi nhâm nhi từng cốc cà phê hay cốc rượu Tây.
    Cao xa quá, trừu tượng quá, và điêu luyện quá không thích hợp với thực cảnh và tâm t́nh người lính.
    Giữa bom rơi đạn nổ, giữa sự xa cách, nhớ mong, giữa cái mịt mù của một kiếp người, người lính cần cái ǵ cụ thể, gần gũi, trực tiếp, đơn giản và thậm chí…sến!
    Sau hiệp định Genève, tuy bị chia đôi, nhưng đất nước được trải qua một thời gian yên b́nh.
    Ở miền Nam, việc đi lính – dù là hiện dịch, trừ bị hay quân dịch – là nhiệm vụ b́nh thường của những trai tráng vừa đến tuổi trưởng thành.
    H́nh ảnh của người lính được xây dựng từ những năm đầu của thời Đệ I Cộng Ḥa vẫn là h́nh ảnh chung cho ḍng nhạc lính cho đến trước tháng 4/1975.
    Đó là h́nh ảnh của một người ra đi để “bảo vệ xóm làng, quê hương”.
    Họ được gọi là “chinh nhân” hay “lính chiến”. Bước chân họ đi thi hành nhiệm vụ là “gót chinh nhân” hay “bước chinh nhân”.
    Cuộc sống rày đây mai đó là “đời lính chiến”. Một trong h́nh ảnh sắc nét và hoàn chỉnh nhất về chân dung người lính trong thời gian đầu có lẽ là h́nh ảnh được xây dựng trong “Anh đi chiến dịch”:

    Anh đi chiến dịch xa vời/Ḷng súng nhân đạo cứu người lầm than/Thương dân nghèo ruộng hoang cỏ cháy/Thấy nỗi xót xa của kiếp đọa đày/Anh đi…(Phạm Đ́nh Chương)

    Một số khái niệm lư tưởng về người lính hầu như được gói trọn trong bản nhạc lính ra đời khá sớm này. “Ḷng súng nhân đạo”, một cụm từ mới mẻ diễn tả về vai tṛ của một quân nhân: súng là vũ khí bắn, giết nhưng chỉ bắn, giết nhằm bảo vệ dân lành.
    Ngoài ra là những h́nh ảnh khác gắn liền với đời quân ngũ: đời trai, sa trường, gió sương, nhịp quân hành, tiễn đưa, đợi chờ, ngày về quang vinh.
    Những cụm từ đó hầu như gói trọn hết tính cách “lính tráng” của một thanh niên thời chiến: nhập ngũ, chấp nhận một cuộc sống gian nan, xa cách gia đ́nh, xa cách người yêu, trực tiếp chiến đấu và mơ ngày chiến thắng, chấm dứt chiến tranh để trở về đoàn tụ.
    Cũng trong thời điểm này, một bài hát khác được phổ biến rộng khắp, đề cập đến những người thanh niên thi hành quân dịch:
    Nói rằng nước non đang mong/
    Đi quân dịch là thương ṇi giống/(…)
    Lạy trời tṛn năm tṛn tháng/Nợ làng ơn nước đă đền xong/Xóm làng hát câu thanh b́nh/Về nơi cũ t́m vui duyên lành (Bức tâm thư/Lam Phương)
    Bài hát có tính cách động viên. Lời ca không phong phú và nhiều h́nh ảnh bằng “Anh đi chiến dịch”, nhưng nội dung th́ cũng từa tựa.
    Chia xa, làm trọn nhiệm vụ và đoàn tụ. Chân dung lư tưởng của người lính như thế được hầu hết các nhạc sĩ chia xẻ khi viết về người lính.
    - Đời tôi quân nhân, chút t́nh riêng gửi núi sông(…)
    Những người trai đi giúp núi sông. (Nguyễn Văn Đông)

    - Tôi bước đi theo tiếng gọi của người trai hay/
    Vai súng lên đường cùng hiên ngang viết sử xanh (Anh Bằng)
    Anh chiến trường tôi nơi hậu tuyến/Đời lính chiến xui gặp nhau đây/Đôi đứa ḿnh c̣n mỗi đêm nay/
    Nói ǵ cạn niềm thương để rồi mai ta lên đường/Rồi ngày mai ra đi/Chốn biên thùy anh sá chi gian nguy/Có bao giờ anh nhớ chăng/Đêm nào nằm gần nhau/Hồn xây mộng ước mai sau (T́nh anh lính chiến/Lam Phương)

    - Anh về đây xây dựng miền quê hương/C̣n tôi năm tháng giữ biên cương (Ba người bạn/Minh Kỳ)

  4. #4
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362
    Ta để ư thấy nhiều bản nhạc sử dụng từ “biên cương”, “biên thùy”, “biên khu” để mô tả nơi người lính được điều đi phục vụ.
    Có lẽ hồi đó, trong những năm sau khi hiệp định ḥa b́nh Genève, công việc chính của người lính là bảo vệ các vùng biên giới, nơi có núi non hiểm trở, cách xa các vùng dân cư.
    Chẳng thế mà Tuấn Khanh mô tả:

    Chiều nao anh đứng gác ngoài biên khu/Gió xa về dâng sương khói mịt mù/(…) Đây núi đồi âm u/Suối rừng vi vu/
    Khói lam u huyền lửng lờ buông trên thôn vắng (Chiều biên khu)
    Buồn và đẹp!
    Anh Bằng mô tả cảnh biên cương không khác mấy với Tuấn Khanh:
    Mẹ ơi . . . biên cương giờ đây
    Trời không . . . mưa nhưng nhiều mây
    Nửa đêm nghe chim muông hú trong rừng hoang
    Nghe . . . gió rung cây đổ lá vàng
    Sương xuống mênh mang
    (Nửa đêm biên giới)

    Ngoài ra, c̣n có “sa trường”, một từ cổ xưa chỉ nơi có chiến trường: Dấn bước chân trên sa trường. Về sau, xuất hiện từ “tiền tuyến”. “Tiến tuyến” nghe mới, cụ thể hơn, rộng hơn v́ chiến trường không chỉ là vùng biên cương mà là ở khắp nơi, núi rừng, đồng ruộng, làng mạc và cả thành phố.
    Đối lại với “tiến tuyến” là “hậu phương”, chỉ chung những khu vực an ninh, xa các chiến trường đẫm máu.
    Như tựa đề một bài hát của Minh Kỳ “Anh tiền tuyến, em hậu phương.”
    Ảnh hưởng văn thơ cổ, các nhạc sĩ dựng nên h́nh ảnh “chí làm trai”. Người lính mang phong thái của kẻ giang hồ lăng tử, những người không ngại xông pha ngoài sương gió.
    Đi lính, nói như Lam Phương, “Chốn biên thùy anh sá chi gian nguy”. Nguyễn Văn Đông đi xa hơn, “tang bồng hồ thỉ” hơn:
    Anh như ngàn gió, ham ngược xuôi, tóc tơi bời lộng gió bốn phương
    Một ví von thật đẹp, thật hào khí!
    Cũng thế, Tuấn Khanh ví người lính với “cánh chim bằng”:

    Đời anh như cánh chim bằng theo gió
    Người lính của Lam Phương c̣n đáng yêu hơn: nghệ sĩ. Bên cạnh cây súng là cây đàn.
    Để rồi một năm nơi biên cương dấn bước thân trên sa trường/Ngày th́ t́m vui bên chiếc súng khi đêm anh vui với đàn. (Chiều hành quân/Lam Phương).
    Nhưng có lẽ không có bản nhạc nào vẽ ra h́nh ảnh của một người lính đẹp, trong sáng, lạc quan như trong “Thư người chiến binh”:
    Giờ chia tay tôi ra chốn biên cương/Anh đi sa trường/T́nh ngàn phương đời vui với phong sương/Lăng quên ngày tháng (…)

    Nhớ lúc chiến tuyến/Những đêm nh́n trăng lên trên đồi hoa sim/Kê chung ba lô nằm canh giữa rừng già/Chuyện tṛ vu vơ (…) Hẹn mùa xuân về vui giữa thôn trang/Cắm hoa đầu súng…
    (Nguyên Đàm & Nguyên Diệu)

    Tôi cho đây là một trong những bản nhạc lính điển h́nh của thời chiến tranh chưa mở rộng. Dù lời ca đầy tính cách “lính tráng”: biên cương, sa trường, t́nh ngàn phương, phong sương, chiến tuyến, ba lô, cắm hoa đầu súng… nhưng lại chẳng khác ǵ diễn tả một buổi đi cắm trại trong rừng!
    Không có bom rơi đạn réo, không nghe lính chết trận, không có góa phụ.
    Những người lính “ra chốn biên cương” chỉ là những người đi công tác xa nhà.
    Sa trường, chiến tuyến không phải là nơi hiểm địa, mà là một khung cảnh thanh b́nh.
    Đi lính là để “lăng quên ngày tháng” và đợi chờ ngày trở về. “Cắm hoa đầu súng”, một h́nh ảnh rất đẹp, biểu tượng cho vinh quang, chiến thắng.
    Chính v́ thế, niềm vui của một ngày đoàn tụ dường như không phải là một nỗi niềm canh cánh bên ḷng hay một ước mơ bất trắc mà chỉ là chuyện thời gian.
    Ngày đoàn tụ luôn nằm trong tầm tay:
    Chiều nay khi nghe xóm làng xôn xao/Đón anh mừng vui ôi phút nghẹn ngào/Ngồi bên lửa bếp gia đ́nh êm ấm/Lặng nghe anh kể cuộc đời buồn vui
    (Chiều biên khu/Tuấn Khanh)
    Đi để về. Xa cách để đoàn tụ. Lính, trong khung cảnh trên, là một cuộc phiêu du đầy hứng thú.


    “Chiều mưa biên giới” mới chỉ đề cập đến sự cô đơn, xa vắng. “Mấy dặm sơn khê” đi xa hơn: cái chết.
    Anh đến thăm, áo anh mùi thuốc súng/Ngoài mưa khuya lê thê/Qua ngàn chốn sơn khê.
    Mấy ai ra đi hẹn …về dệt nốt tơ duyên /Chít lên vành tang trắng,/Cầm tay nhau đi anh /Tơ trời quá mong manh.(10)

    Về giai điệu th́ nhạc Nguyễn Văn Đông chưa có sắc thái ǵ mới so với những bản nhạc cùng thời. Nhưng lời ca th́ trau chuốt hơn, nhiều ẩn dụ và đầy “tâm trạng”.
    Với những cụm từ rất gợi h́nh như “đứng ngóng”, “chiếc bóng”, “vành tang trắng”, “mưa khuya lê thê”, “mong manh”…, Nguyễn Văn Đông vẽ nên một khung cảnh buồn về người lính phục vụ ở các tiền đồn. Lời ca vừa khinh bạc vừa chán nản.
    Ông dựng nên h́nh tượng một người lính miền Nam khá nghịch lư: một kẻ phiêu lăng, gắn bó với đời quân ngũ đồng thời lại là một kẻ cô đơn, khắc khoải về tương lai. Giấc mộng “khanh tướng” được đổi chác bằng một cuộc chơi sinh tử đầy “mưa bay gió cuốn”.
    Đọc kỹ hơn lời ca, ta t́m thấy tâm trạng rối rắm của tác giả: vừa nhận rơ và chấp nhận trách nhiệm và vai tṛ của ḿnh trong quân ngũ lại vừa than thở về chính trách nhiệm và vai tṛ đó.
    Vừa “bèo trôi theo xóm đưa”, lại “ngh́n sau nối ngh́n xưa”; vừa “Nước non c̣n đó một tấc ḷng, không mờ xóa cùng năm tháng” lại “Chít lên vầng tang trắng, cầm tay nhau đi anh”; vừa “Anh hỡi anh, đường xa vui đấu tranh” lại “ngh́n sau tiếc ngh́n xưa”. Vừa chấp nhận lại vừa khước từ. Như đă nói ở trên: một nghịch lư.
    Hăy gọi là nghịch lư Nguyễn Văn Đông!
    Bên cạnh những “Chiều mưa biên giới”, “Mấy dặm sơn khê” hay “Anh trước tôi sau”, ta lại có “Khúc t́nh ca hàng hàng lớp lớp” hay “Hải ngoại thương ca” chất ngất một niềm lạc quan hiếm thấy: “đời dâng cho núi sông”, “ḷng này thách với tang bồng”, “cờ bay phất phới quên chuyện ngày xưa”…Một nghịch đảo hoàn toàn với “Đêm đêm chiếc bóng bên trời” hay “Sao c̣n đứng ngóng nơi giang đầu”.
    Qua ba bản nhạc, ra đời trong thời điểm chiến tranh đang c̣n diễn ra đâu đó xa xôi, ta t́m thấy h́nh ảnh người lính vừa bi hùng lại vừa bi tráng.
    Và không ngạc nhiên ǵ khi cả ba, đặc biệt là hai bản “Chiều mưa biên giới” và “Mấy dặm sơn khê” (và tác giả của chúng), phải trải qua nhiều “gian khổ”[xi] (11) trước khi đuợc phổ biến một cách rộng răi.
    Nói như Du Tử Lê, Nguyễn Văn Đông là người nhạc sĩ “đứng chông chênh giữa hai đầu tả, hữu”. Có lẽ Du Tử Lê muốn nói: “tả” là bi quan, tiêu cực; “hữu” là lạc quan tích cực.
    Theo tôi, không chỉ Nguyễn Văn Đông là kẻ đứng chông chênh. Mà nhạc lính về sau này, nói chung, đều đứng chông chênh như thế. Có thể xem đó là một trong những đặc tính của nhạc lính miền Nam trong suốt thời kỳ chiến tranh.

    Trong khoảng thời gian chừng bốn, năm năm sống trong ḥa b́nh thời Đệ Nhất Cộng Ḥa, người lính chỉ có một nỗi buồn là đồn trú nơi chốn biên pḥng heo hút, xa gia đ́nh.
    Gian khổ th́ gian khổ, nhưng chưa có mối hiểm nguy thực sự. Khi Cộng Sản miền Bắc bắt đầu phát động chiến tranh, th́ cái đích đầu tiên chẳng ai khác hơn là những người lính biên pḥng. Về sau, chiến tranh càng mở rộng, càng khốc liệt và lúc đó, mọi người thanh niên đều có thể phải vào quân ngũ do lệnh động viên, do t́nh h́nh đôn quân để phục vụ chiến trường, th́ tính “tả” trong nhạc lính lại càng nhiều.
    Nói cho đúng ra, không phải là “tả” hay “hữu”, bi quan hay lạc quan. Nhạc lính, trong lúc vẫn ca ngợi đời lính, nói lên tinh thần trách nhiệm và hy sinh để bảo vệ quê hương, chống lại cuộc tấn công liên tục của Cộng Sản, th́ đồng thời cũng phản ảnh khá sinh động hiện thực đời lính và qua đó, hiện thực chiến tranh.
    Có bản đầy trách móc. Có bản th́ thương thân trách phận.
    Có bản sướt mướt, bi lụy, là những tiếng kêu xé ḷng, đứt ruột. Có bản là nỗi khao khát ḥa b́nh.
    Đây là điều ta không thể t́m thấy trong nhạc đỏ của miền Bắc Cộng Sản.
    H́nh ảnh giang hồ, phong sương và tinh thần trách nhiệm của người người lính trong những năm đầu của thời Đệ Nhất Cộng Ḥa vẫn là h́nh ảnh lư tưởng của những người cầm súng.
    Vẫn là nguồn động viên, là dưỡng chất của một quân đội ngày đêm xông pha trong lửa đạn mịt mù của một cuộc chiến tranh không thấy ngày kết thúc. Ta có thể t́m thấy những h́nh ảnh đó qua những lời ca đơn giản và trong sáng:

    - Tôi có người yêu tuổi ngọc vừa tṛn/V́ chinh chiến ngược xuôi ít về để hẹn ḥ
    (…) Trách tôi yêu tay súng hơn nàng/V́ sao yêu sa trường hiểm nguy
    Hơn phố phường với bao chiều lang thang (Lính xa nhà/Nhật Ngân)

    - Khi lính đă yêu bướm ghen t́nh thắm /Muôn kiếp vẫn yêu nói chi ngàn năm
    Khi lính đă yêu rừng tàn núi lở,/T́nh c̣n vững bền muôn thuở
    Bao la như ḷng đại dương. (Ai nói với em/Minh Kỳ-Hoài Linh)

    - Sa trường anh say /Hoa cài khắp trên đầu súng
    Anh cười tiễn lên oai hùng /V́ ḷng anh nguyện ḷng
    Một tâm trí v́ núi sông (Hôm nào anh đi/Lê Dinh)

    Một trong những bản nhạc mô tả sống động nhất về đời lính là bài “T́nh thư của lính”.
    Các chi tiết về đời lính rất sống thực, ngôn ngữ dung dị, không sáo ngữ màu mè, lại nhiều chất thơ.
    Từ khi anh thôi học/ và từ khi anh khoát áo treilli/ Đồn anh bên sông cạn/ và hoàng hôn ướt đẫm đáy sông thưa.
    Thư của lính không xanh màu trời như mơ ước dâu em /Thư của lính không thơm nồng hương, không nét hoa da t́nh/ Thư của lính ba lô làm bàn nên nét chữ không ngay/ Nhưng thư của lính ghi giữa rừng cây khi nhớ em thật đầy.

  5. #5
    Member
    Join Date
    14-12-2010
    Posts
    1,362


    Trong một số tác giả, lời ca của họ luôn luôn lạc quan về người lính và đời lính.
    Anh Bằng chẳng hạn. “Huynh đệ chi binh” cổ vũ tinh thần huynh đệ trong quân ngũ. “Nửa đêm biên giới” bày tỏ tấm ḷng yêu nước không lay chuyển của người lính chiến:
    Thời gian không phai ḷng son/ Trường Sơn không ngăn t́nh con/ Ngày nao con ra đi nhớ câu mẹ khuyên/Yêu nước như yêu mẹ hăy c̣n /Giữ trong linh hồn

    Nhưng cùng trong lúc đó, hiện thực chiến tranh và những bi kịch của nó vẫn được phản ảnh hết sức trung thực trong nhạc lính. Chính điểm này đă khiến cho nhạc lính, trở thành một “nhật kư tập thể” (12), ghi lại một cách trung thực dấu tích bi thảm về một giai đoạn đau thương của lịch sử đất nước. Điều khó thể t́m thấy trong nhạc tuyên truyền của miền Bắc Cộng Sản. Vể điểm này, ngôn ngữ trong nhạc lính là ngôn ngữ trực tiếp, cụ thể, diễn tả về người lính và đời lính: dài và gian khổ.
    Đời tôi chinh chiến lâu năm(…)/Kiếp chúng tôi như kiếp sông dài trôi đi miệt mài
    …(Mùa xuân lá khô/Trần Thiện Thanh)

    Rôi tôi vào quân đội gian khổ ngập chiến trường
    (Chuyện t́nh người con gái ao sen/Anh Bằng)

    Các ca khúc trong giai đoạn này chất ngất một trời tâm sự. Tâm sự về sự gian khổ, về sự cô đơn, tâm sự với mẹ, với người yêu và với…chính ḿnh.
    Đồng thời cũng là những gửi gắm. Đến gia đ́nh, quê nhà, thành phố, nơi có cuộc sống êm ấm, thanh b́nh. Tóm lại, từ tiền tuyến gửi gắm về hậu phương!
    Để h́nh dung trở lại khung cảnh xă hội miền Nam trong khói lửa chiến tranh lúc cao điểm, không ǵ bằng nghe lại “Đưa em vào hạ” của Trầm Tử Thiêng.
    Tôi nhớ là đă nghe bản nhạc này lần đầu tiên khi đang ở một trong những vùng khá heo hút của sông nước miền Tây, tỉnh Chương Thiện (xưa là khu Trù Mật Vị Thanh-Hỏa Lựu), vào mùa hè năm 1967. Lúc này, chiến tranh Việt Nam đang ở thời kỳ cao điểm, máu lửa ngụt trời từ rừng núi đến đồng bằng.
    Những người thanh niên tiếp tục lên đường ra chiến trường. Cuộc sống bất an, ḷng người xao xuyến.

    Mùa hè năm nay, anh sẽ đưa em về phố chợ đôi ngày
    Qua miền xa mà nghe rừng thiêng gọi lá
    Tiếng nỉ tiếng non khi chiến trường nằm im thở khói
    Đứa bé nh́n cha đang chờ giặc dưới giao thông hào
    (…) Bạn bè em giờ đây người sương người gió
    Chí cả trót mang nên chẳng cần về thăm trường cũ
    ...Tâm sự đó gợi nhớ đến “Rừng lá thấp” của Trần Thiện Thanh:
    .....Lính, như thế, là bất trắc. Với lính, thương tật và chết chóc là điều thấy trước.
    Thương tật hay cái chết tự nó là bi kịch, đă đành! Bi kịch lớn hơn lại dính dáng đến một người khác: người vợ/người t́nh. Và ta t́m thấy lại h́nh ảnh người chinh phụ ngày nào trong những áng cổ văn.
    Nơi phía Nam giữa núi mờ/Ai bế con măi đứng chờ/Như nước non xưa đến giờ (Lê Thương).
    Trong “Cho người vào cuộc chiến”, người chinh phụ thời nay dự đoán đến những điều rủi ro ngay từ buổi vừa tiễn chân người chinh phu lên đường vào cuộc chiến:
    http://www.youtube.com/w...rel=0&hl=en_US&

    Thay lời kết
    Trong lịch sử nhân loại, có lẽ không có h́nh tượng nào bi hùng, lắm khi oan khiên, bằng h́nh ảnh của người lính.
    Khi nhân loại bắt đầu có cái gọi là chiến tranh th́ người lính trở thành trung tâm điểm, là sức mạnh, là yếu tố gắn liền với sự tồn vong của một quyền lực.
    Lính là con người, và điều nghịch thường là, họ phải làm những công việc vượt ra ngoài khả năng và trái tim của một con người.
    Họ phải chịu đựng những ǵ gian khổ nhất, đau đớn nhất. Không những thế, phải thực hiện những điều phi lư nhất, những điều chống lại chính bản tính của ḿnh: chém/giết, bắn/giết.
    Và chấp nhận cùng đích của một chiến sĩ: cái chết. Bất đắc kỳ tử. Da ngựa bọc thây!
    “Chiến tranh là sự bắn giết nhau của những người không quen biết nhau để phục vụ cho những người quen biết nhau nhưng không hề bắn giết nhau”.
    Chí lí biết bao! Tôi rất tâm đắc với cái định nghĩa về chiến tranh này của một tác giả mà (tiếc thay) tôi quên mất tên.
    Lính tráng xưa nay đều thế. Và là thế.Ngày ướt vớ, đêm mang giày ngủ vơng
    Sáng, trưa, chiều, tối cũng lấm bùn hôi
    Đêm chờ sáng, Poncho trùm chống muỗi
    Ướt triền miên, đời lính cực th́ thôi!
    Máu lại đổ trên bụi cây, khóm lá
    Đêm đổi quân, ngày đánh chốt, phá kiềng
    Pháo, đạn, bom, ḿn bẫy nổ liên miên
    Địch cố thủ, hạ quyết tâm chống đỡ .
    Mùi tử khí theo khói đưa, lửa quyện

    Xác phơi ḿnh chờ đêm xuống mang đi
    Bài vọng cổ. Trời ơi! Ai cất tiếng!
    Xuống câu Xề nghe năo nuột, lâm ly !
    Bịch gạo sấy một tuần chưa nhai hết
    Thuốc vàng tay, cổ rát, nứt môi khô
    Máu c̣n rơi, người c̣n quấn Poncho/
    Ôm gh́ súng, mắt cay nhoà mỏi mệt .
    (Trích đoạn thơ: Chuyến hành quân đầu đời
    (tháng 10/1973)/Huy Văn )
    Lời cuối:
    Tất cả các lời ca được trích trong bài viết đều được ghi lại từ nhiều trang mạng khác nhau kết hợp với trí nhớ (không mấy tốt) của tác giả.
    Nếu có ǵ sai sót, kính mong tác giả những bài hát cũng như độc giả thông cảm và, nếu có thể, bổ túc thêm.
    Trân trọng cám ơn.

    Trần Hữu Thục

    Ghi Chú:
    1. Hoàng Ngọc-Tuấn, Nh́n lại nền âm nhạc Việt Nam trong thế kỷ 20, Minh Nguyệt (Đài phát Thanh Úc) phỏng vấn.
    Xem:
    http://ktx.vnuhcm.edu.vn... n/showthread.php?t=213 . .
    “Nhạc phổ thông” (popular music), theo Hoàng Ngọc-Tuấn, là loại “âm nhạc không đ̣i hỏi người sáng tác phải nỗ lực đưa ra những phát kiến mới về kỹ thuật và mỹ học âm nhạc” và do đó, khác với “nhạc nghệ thuật” (art music) là loại nhạc “đầy tính độc sáng, mới lạ, và khó khăn”, “là một thử thách to lớn về nhiều phương diện đối với cả người sáng tác lẫn người nghe.”
    Qua bài phỏng vấn này, Hoàng Ngọc-Tuấn đă bàn khá kỹ về nhạc phổ thông và nhạc nghệ thuật, đặc biệt nhấn mạnh đến những ưu điểm và khuyết điểm của loại nhạc phổ thông.
    Để hiểu rơ quan điểm của HN-T, đề nghị quư độc giả quan tâm đến âm nhạc Việt Nam nên vào thẳng trang mạng nói trên để đọc toàn văn. Những trích dẫn được sử dụng trong bài viết này chỉ để dùng như một khái niệm và nhằm đến một mục đích khác.
    2. Hoàng Ngọc-Tuấn, bài đă dẫn.
    3 Nhạc đỏ, theo http://vi.wikipedia.org/wiki/Nhạc_ đỏ, là một ḍng của tân nhạc Việt Nam gồm những bài hát sáng tác trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, ở miền Bắc và vùng giải phóng trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam và cả sau năm 1975 sau khi Việt Nam thống nhất.
    Trong bài viết này, khi dùng từ “nhạc đỏ”, tôi có ư nói đến chỉ loại nhạc được sử dụng ở miền Bắc và ở các vùng do Cộng Sản kiểm soát ở miền Nam từ 1954-1975, với mục đích so sánh với nhạc lính VNCH cùng một thời.
    4. Nguyễn Thụy Kha, Một thời nhạy cảm với ca từ, xem ở trang mạng:
    http://vietbao.vn/Van-ho...voi-ca-tu/70017296/181/
    5. Tô Hải, Hồi kư của một thằng hèn, nxb “Tiếng Quê Hương”, Virginia, Hoa Kỳ, 2009, trang 238
    6. Tô Hải, sách đă dẫn, trang 270
    7. Tô Hải, sách đă dẫn, trang 279
    8. Tô Hải, sách đă dẫn, trang 280, 281
    9. Du Tử Lê, H́nh ảnh người lính khác, trong nhạc Nguyễn Văn Đông, Người Việt 25/11/2009

    (http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=1046 76&z=97) và

    Nguyễn Văn Đông và, điểm đứng chông chênh giữa hai đầu tả, hữu , nhật báo Người Việt 2/12/2009

    (http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=1049 37&z=97)
    10. http://www.maiyeuem.net/...e47c8942a80d438ne t.html

    http://lyricenter.com/vi...c-3669-maydamsonkhe.php .
    Có bản ghi khác: “Khoát lên ṿng hoa trắng” thay v́ “Chít lên vầng tang trắng”.
    Đồng thời, có bản ghi “Non nước ơi, hồn thiêng của núi sông, kết trong ḷng thế hệ” thay v́ “Non nước ơi, bèo trôi theo xóm đưa, hiến thân đời gió bụi”.
    Hai ca sĩ Hà Thanh và Thái Thanh đều hát theo lời đă đổi này. Ngoài ra, “xóm đưa” hay “gió đưa”? “Gió đưa” th́ có nghĩa hơn.
    11. Xem bài viết của Du Tử Lê
    12. Mượn chữ của Hoàng Ngọc-Tuấn (bài đă dẫn)
    13. Xem Phỏng vấn Lê Thị Ư về bài thơ: http://dactrung.net/Phor...px?m=55370&mp age=30
    14. Đây là bài thơ tôi t́nh cờ t́m thấy trên mạng lưới và chép lại.
    15. Xem ở: http://thuducnamdinh.tripod .com/chandung1.html
    16. Xem ở: http://w1.60s.com.vn/truyen/779546/15112007.aspx
    17. “Nỗi buồn chiến tranh” xuất bản lần đầu tiên vào năm 1987 (với tên “Thân phận của t́nh yêu”), 12 năm sau khi chiến tranh kết thúc (1975).

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 13
    Last Post: 03-12-2011, 03:23 AM
  2. Replies: 6
    Last Post: 30-07-2011, 11:12 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 19-02-2011, 05:57 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 28-01-2011, 05:05 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 30-08-2010, 11:43 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •