Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 15

Thread: Thảm sát Thiên An Môn 1989 và viễn cảnh của cuộc đấu tranh dân chủ tại Việt Nam

  1. #1
    Administrator Thương Dân's Avatar
    Join Date
    30-07-2010
    Posts
    898

    Thảm sát Thiên An Môn 1989 và viễn cảnh của cuộc đấu tranh dân chủ tại Việt Nam

    Note: Do câu hỏi của ông Nguyễn Kiến Hưng trong post thứ hai, tựa đề đă được đặt lại để chúng ta có thể thảo luận theo chiều hướng mới.

    Sau đây là video về cuộc xuống đường của thanh niên, học sinh Trung Quốc năm 1989 và sự đàn áp đẫm máu của đảng CSTQ sau đó:


  2. #2
    Member Nguyễn Kiến-Hưng's Avatar
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    623

    Làm Sao Để Giải Phóng Dân Tộc

    Thưa ông Quốc Dân,

    Xin ông cho cảm nghĩ về cuộc thảm sát người dân biểu t́nh tại Thiên An Môn. Ông có nghĩ rằng cuộc thảm sát tương tự sẽ xảy ra tại Việt Nam nếu có biểu t́nh chống cộng sản độc tài không? Người dân Việt Nam có dám làm một cuộc xuống đường như dân Tàu ở Thiên An Môn không?

    Tôi đồng ư rằng nếu không có tranh đấu, không có sự hy sinh th́ làm sao giải phóng dân tộc. Nhưng nếu để thành phần ưu tú của đất nước có ḷng v́ quốc gia dân tộc phải đổ máu hy sinh như ở Thiên An Môn th́ không đáng. Nếu như có máu đổ thịt rơi ở Việt Nam, tôi mong đó không phải của các sinh viên hay những người hiên ngang dám đấu tranh giải phóng đất nước; mà là của thân nhân những tên công an, những tên cán bộ dang ra tay đàn áp khủng bố 85 triệu dân và tàn phá quê hương. Chỉ có vậy CSVN mới chịu đối thoại với nhà đấu tranh cho dân chủ. Và từ đó họ mới có tiếng nói và trở thành một lực lượng đấu tranh chính thức. Đây là bước quan trọng chúng ta cần đạt được trong bối cảnh đất nước hiện nay trên con đường giải phóng dân tộc. Chúng ta không thể chống cộng bằng phương pháp đưa má trái ra khi má phải bị vả mà không chống trả. V́ thực tế nếu không chống trả th́ chúng sẽ vả cho cả hai má sưng và có thể không c̣n răng ăn cháo. Mềm th́ nắn, rắn th́ buông, đối với CSVN, tôi chủ trương "mắt đền mắt, răng đền răng" theo luật Mai-sen. Nếu công an dùng bạo lực đánh dân gẫy răng, chúng ta sẽ lấy lại cái răng đó trên thân nhân của những tên công an khác khi có cơ hội thuận tiện.

    Ông Quốc Dân có thể cho biết ư kiến về sách lược đánh đổ chế độ cộng sản tại Việt Nam ngoài những bài phản biện và lên án tội ác cộng sản. Ông có t́m ra được những nhược điểm của bọn Việt Cộng để khi những nhà đấu tranh tấn công vào đó Việt Cộng sẽ phải nhượng bộ mà điều đ́nh thay v́ đàn áp không?

    Nguyễn Kiến-Hưng

  3. #3
    Administrator Thương Dân's Avatar
    Join Date
    30-07-2010
    Posts
    898
    Quote Originally Posted by Nguyễn Kiến-Hưng View Post
    Thưa ông Quốc Dân,

    Xin ông cho cảm nghĩ về cuộc thảm sát người dân biểu t́nh tại Thiên An Môn. Ông có nghĩ rằng cuộc thảm sát tương tự sẽ xảy ra tại Việt Nam nếu có biểu t́nh chống cộng sản độc tài không? Người dân Việt Nam có dám làm một cuộc xuống đường như dân Tàu ở Thiên An Môn không?

    Tôi đồng ư rằng nếu không có tranh đấu, không có sự hy sinh th́ làm sao giải phóng dân tộc. Nhưng nếu để thành phần ưu tú của đất nước có ḷng v́ quốc gia dân tộc phải đổ máu hy sinh như ở Thiên An Môn th́ không đáng. Nếu như có máu đổ thịt rơi ở Việt Nam, tôi mong đó không phải của các sinh viên hay những người hiên ngang dám đấu tranh giải phóng đất nước; mà là của thân nhân những tên công an, những tên cán bộ dang ra tay đàn áp khủng bố 85 triệu dân và tàn phá quê hương. Chỉ có vậy CSVN mới chịu đối thoại với nhà đấu tranh cho dân chủ. Và từ đó họ mới có tiếng nói và trở thành một lực lượng đấu tranh chính thức. Đây là bước quan trọng chúng ta cần đạt được trong bối cảnh đất nước hiện nay trên con đường giải phóng dân tộc. Chúng ta không thể chống cộng bằng phương pháp đưa má trái ra khi má phải bị vả mà không chống trả. V́ thực tế nếu không chống trả th́ chúng sẽ vả cho cả hai má sưng và có thể không c̣n răng ăn cháo. Mềm th́ nắn, rắn th́ buông, đối với CSVN, tôi chủ trương "mắt đền mắt, răng đền răng" theo luật Mai-sen. Nếu công an dùng bạo lực đánh dân gẫy răng, chúng ta sẽ lấy lại cái răng đó trên thân nhân của những tên công an khác khi có cơ hội thuận tiện.

    Ông Quốc Dân có thể cho biết ư kiến về sách lược đánh đổ chế độ cộng sản tại Việt Nam ngoài những bài phản biện và lên án tội ác cộng sản. Ông có t́m ra được những nhược điểm của bọn Việt Cộng để khi những nhà đấu tranh tấn công vào đó Việt Cộng sẽ phải nhượng bộ mà điều đ́nh thay v́ đàn áp không?

    Nguyễn Kiến-Hưng
    Thưa ông Nguyễn Kiến Hưng,

    Tôi không ở một vị trí như những người tranh đấu trong nước để có thể mạnh miệng nói thay cho dân tộc. Tôi thực sự không dám lạm bàn về vấn đề này khi vẫn c̣n nhởn nhơ ở hải ngoại, viết lách đôi ba ḍng chữ, điều hành một hai trang mạng phổ biến dân chủ, và chưa hề tham gia một tổ chức hoặc có một kế sách hoàn thiện để giải phóng quê hương.

    Câu trả lời cho vấn đề này rộng lớn và phức tạp, đ̣i hỏi sự chiêm nghiệm và phân tích sâu sắc thời cuộc, ḷng dân, tŕnh độ hiểu biết của dân chúng, uy tín, sự đoàn kết và tài tổ chức của các nhà dân chủ trong nước, vị trí và khả năng tổ chức của các giáo hội lớn trong nước, mức độ tàn ác của nhà cầm quyền hiện tại, lịch sử của việc h́nh thành và bảo vệ chế độ CS tại VN, quan hệ giữa hai đảng CSVN và CSTQ ở thời điểm hiện tại. Và v́ vậy, tôi xin chuyển các câu hỏi của ông cho các bậc thức giả trên diễn đàn, để họ có thể đàm luận và tŕnh bày cao kiến.

    Riêng tôi, trong suy nghĩ thô thiển của ḿnh, tôi cho rằng tự do này sẽ phải đổi bằng máu, không phải v́ dân tộc ta muốn thế, mà là v́ họ, những người lănh đạo độc ác, muốn thế. Ở những ngày đầu tiên của cuộc Cách Mạng, họ tin là họ có thể dập tắt được sự phản kháng khi c̣n sơ khai, chưa đồng bộ, rộng khắp và do đó họ sẽ đàn áp, sẽ nổ súng, sẽ bắt giam rất nhiều người. Nhưng tôi vẫn cho rằng, mức độ tàn ác của hai đảng CS là khác nhau, có lẽ do truyền thống và t́nh tự dân tộc là khác nhau, có nghĩa là sự sợ hăi trước máu chảy sẽ đến sớm hơn trong họ - những người lănh đạo đảng CSVN, và họ sẽ đầu hàng rất sớm trước sức mạnh của quần chúng nhân dân.

    Hy sinh là phải có, chẳng thể nào không, khi chúng ta đối diện với một con quái vật đă từng ăn thịt đồng loại, nhưng nếu nh́n vào các con số thống kê, những cái chết oan khiên do bệnh tật không được chữa trị, do giao thông không được quy hoạch đúng mức, do môi trường sống ngày càng ô nhiễm trầm trọng, sự hy sinh ấy là có ư nghĩa, có lư, và chấp nhận được trên b́nh diện tổng thể quốc gia. Như những người lính kiên cường ngoài mặt trận, trong cuộc đấu tranh này, những người anh hùng sẽ phải hy sinh, để cả dân tộc được sống và phát triển.

    Nói thế, không có nghĩa là Cách Mạng sẽ đến sớm trong nay mai, tôi thực sự không thấy được điều này, cho dù do lạm phát, cuộc sống sẽ cực khổ hơn trước rất nhiều, nhất là cho giới lao động ngày hai bữa đổi sức lấy miếng ăn. Tôi thực sự nghi ngờ sự trưởng thành về nhận thức của dân chúng. Sự trưởng thành này đă có từ ông cha chúng ta, thế nhưng, dưới sức huỷ diệt văn hoá của chủ nghĩa CS ngoại lai và trước các thủ đoạn ru ngủ dân tộc, các thủ đoạn trấn áp độc ác của đảng CS, dân tộc ta đă trở nên khờ dại, đớn hèn, cam chịu và dốt nát (về mặt nhận thức chính trị) hơn xưa. Ḷng dân chán ghét chế độ, điều đó là rơ ràng và là đa số, nhưng hiểu cho rơ sự cần thiết phải đứng lên giành lại đời ḿnh, giành lại đất nước ḿnh cho con cháu mai sau, th́ đa số dân chúng chưa có, chưa hiểu. Những nghi ngờ, cảm nhận này các bạn trong nước có thể thấy rơ hơn đồng bào hải ngoại, và tôi tin là số đông các bạn ấy có cùng một cảm nhận như tôi.

    Bởi thấy được ư thức của dân là như thế, tôi nghĩ, hiện tại trong khả năng nhỏ bé của ḿnh, của tập thể nhỏ bé chúng ta ở đây, việc phổ biến sự thật và kiến thức dân chủ, tạo điều kiện để từng người dân mạnh dạn lên tiếng, bày tỏ cảm nghĩ, trao đổi để gầy dựng niềm tin và hun đúc tinh thần đấu tranh là việc cần làm. Và cũng bởi phải tổ chức như là một nơi để những người nhút nhát nhất cũng có thể lên tiếng, những ǵ thái quá, làm mất thiện cảm cho người đọc quốc nội, làm dấy lên cảm giác bất an hoặc thất vọng cho họ, là không nên thể hiện trên diễn đàn Vietland.

    Trở lại câu hỏi của ông Nguyễn Kiến Hưng:

    "Ông có nghĩ rằng cuộc thảm sát tương tự sẽ xảy ra tại Việt Nam nếu có biểu t́nh chống cộng sản độc tài không? Người dân Việt Nam có dám làm một cuộc xuống đường như dân Tàu ở Thiên An Môn không?"

    Tôi nghĩ rằng, cái "dám" th́ có, dân Việt ḿnh có, nhưng cái hiểu cội gốc của vấn đề th́ chưa. Và bởi v́ chưa hiểu, chưa nhận thức được con đường duy nhất để cứu dân tộc là giành lại quyền làm chủ đất nước, tôi chưa thấy được một viễn tượng thắng lợi trong giai đoạn gần. Trong thế cờ quốc tế hiện nay, thảm sát dân chúng hàng loạt là tự cô lập ḿnh và chịu đựng sự trừng phạt về kinh tế trước quốc tế, là tự tay trói ḿnh đem nạp mạng cho thiên triều Bắc Kinh, là tự ḿnh tạo điều kiện cho dân chúng đứng lên lật đổ chính ḿnh; đảng CSVN hiểu rơ ḷng dân căm ghét Trung Cộng đến nhường nào, hiểu rơ người dân sẽ không chịu quay về cảnh sống ngày xưa nữa, và cũng hiểu rơ là ḷng dân đă quá chán ghét cái chế độ tham nhũng, dối trá và bất nhân này, và v́ hiểu rơ như vậy, họ sẽ không tắm máu dân chúng như Trung Cộng đă làm vào năm 1989.


    Quote Originally Posted by Nguyễn Kiến-Hưng View Post
    Tôi đồng ư rằng nếu không có tranh đấu, không có sự hy sinh th́ làm sao giải phóng dân tộc. Nhưng nếu để thành phần ưu tú của đất nước có ḷng v́ quốc gia dân tộc phải đổ máu hy sinh như ở Thiên An Môn th́ không đáng. Nếu như có máu đổ thịt rơi ở Việt Nam, tôi mong đó không phải của các sinh viên hay những người hiên ngang dám đấu tranh giải phóng đất nước; mà là của thân nhân những tên công an, những tên cán bộ dang ra tay đàn áp khủng bố 85 triệu dân và tàn phá quê hương. Chỉ có vậy CSVN mới chịu đối thoại với nhà đấu tranh cho dân chủ. Và từ đó họ mới có tiếng nói và trở thành một lực lượng đấu tranh chính thức. Đây là bước quan trọng chúng ta cần đạt được trong bối cảnh đất nước hiện nay trên con đường giải phóng dân tộc. Chúng ta không thể chống cộng bằng phương pháp đưa má trái ra khi má phải bị vả mà không chống trả. V́ thực tế nếu không chống trả th́ chúng sẽ vả cho cả hai má sưng và có thể không c̣n răng ăn cháo. Mềm th́ nắn, rắn th́ buông, đối với CSVN, tôi chủ trương "mắt đền mắt, răng đền răng" theo luật Mai-sen. Nếu công an dùng bạo lực đánh dân gẫy răng, chúng ta sẽ lấy lại cái răng đó trên thân nhân của những tên công an khác khi có cơ hội thuận tiện.
    Về h́nh thức đấu tranh, tôi có ư nghĩ khác ông: Tôi cho rằng sự hy sinh của những thành phần ưu tú nhất, của những con người dũng cảm nhất là cần thiết, là xứng đáng và nên làm. Đó là cái trách nhiệm của kẻ sĩ, của những người anh hùng. Họ sinh ra để đền ơn cho dân tộc và để dân tộc ghi ơn. Chúng ta, trong cuộc đấu tranh này, không thể nào làm khác đi, không thể nào lấy khủng bố làm đấu tranh, lấy "ăn miếng trả miếng" làm phương cách chống trả. Làm như thế, chúng ta đẩy chính nghĩa về phía độc tài, tạo lư do cho độc tài tắm dân trong biển máu, và tạo cơ hội cho những người độc ác nhất có thể lănh đạo cách mạng và từ đó có cơ hội lănh đạo đất nước về sau. Xu thế của chính trường quốc tế cũng không cho phép điều này, mà để cuộc đấu tranh đi đến thắng lợi rốt ráo, việc tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế là không thể không có.

    Quote Originally Posted by Nguyễn Kiến-Hưng View Post
    Ông Quốc Dân có thể cho biết ư kiến về sách lược đánh đổ chế độ cộng sản tại Việt Nam ngoài những bài phản biện và lên án tội ác cộng sản. Ông có t́m ra được những nhược điểm của bọn Việt Cộng để khi những nhà đấu tranh tấn công vào đó Việt Cộng sẽ phải nhượng bộ mà điều đ́nh thay v́ đàn áp không?
    Về câu hỏi này, do tôi không thuộc một tổ chức nào, và tôi cũng không phải là một nhà tổ chức, nhà lư luận tài ba, nên tôi không dám lạm bàn. Tôi chỉ nghĩ là cuộc Cách Mạng này sẽ phải dựa vào sinh viên, học sinh, những người mà ư thức về tự do dân chủ ngày càng rơ, dựa vào công nhân, nông dân, những người mà cuộc sống ngày càng bế tắc v́ miếng cơm manh áo, và dựa vào dân trung lưu thành thị, những người đă có một cuộc sống tương đối thoả măn về vật chất và đang đ̣i hỏi thêm quyền lợi về tinh thần.

    Chính v́ nhận thức rơ điều đó, mà đảng CSVN cầm tù rất nặng những người hoạt động Công Đoàn như anh Đoàn Huy Chương, bóp chết những ư tưởng manh nha về các xă hội dân sự, dù nhu cầu đó là ngày càng cấp bách và cần thiết khi xă hội phát triển dần trên con đường công nghiệp hoá, và ra sức ru ngủ, làm bạc nhược tinh thần thanh niên với vô vàn các tṛ giải trí thấp kém.

    Quốc Dân

  4. #4
    Member Nguyễn Kiến-Hưng's Avatar
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    623

    Con Đường Trước Mắt

    Những cuộc cách mạng đánh đuổi độc tài thành công ở các nước trên thế giới vào những ngày gần đây khiến chúng ta, những người đang ước vọng một ngày mai tươi sáng cho Việt Nam thân yêu, vùng lên một tia hy vọng. Chúng ta hy vọng ngọn lửa đấu tranh lan tràn tới quê hương Việt Nam; đồng bào trong nước sẽ xuống đường biểu t́nh đ̣i bọn độc tài CSVN trả quyền cai trị đất nước cho người dân. Chúng ta hy vọng hiện nay trong nước đang có những thế lực, những tổ chức cách mạng đang ngầm hoạt động để thúc đẩy người dân hưởng ứng phong trào đ̣i dân chủ. Cuộc khởi nghĩa hay cách mạng nào cũng cần phải có người lănh đạo, phải có tổ chức, phải có chính nghĩa, th́ mới mong được nhiều người dân ủng hộ và mới mong thành công được. Tuy người đời thường nói là chính nghĩa sẽ thắng nhưng điều thực tế trớ trêu là chính nghĩa hay lẽ phải nằm trong tay kẻ mạnh. "Kẻ nào có quyền, kẻ đó thống trị; kẻ nào thống trị, kẻ đó có lư do chính đáng". Hiện nay CSVN đang là kẻ nắm mọi quyền sanh sát trên quê hương chúng ta, chúng đang là kẻ thống trị. Đây là một trong những vấn đề khó khăn mà người lănh đạo phong trào dân chủ cần phải chế ngự.

    Trong binh pháp của Tôn Tử điều tối quan trọng trước khi hành sự là phải nắm biết được t́nh h́nh. Nếu chỉ hô hào phát động cuộc cách mạng đ̣i CSVN trả lại quyền tự do dân chủ và bỏ đi chế độ độc tài đảng trị mà không nắm chắc được hiện t́nh nh́n từ các khía cạnh có ảnh hưởng trực tiếp và gián tiếp đến công cuộc đấu tranh th́ làm sao dám bảo đảm được cơ hội thành công. Việc lật đổ một chế độ đă khó mà đây lại là một chế độ cai trị bằng bạo lực sắt máu, coi mạng sống người dân như cỏ rác, thà giết lầm c̣n hơn bỏ sót; một nuớc có mạng luới công an dày đặc, chúng có quyền muốn bắt, đánh đập, câu lưu, hoặc bỏ tù một ai th́ không luật pháp nào có thể can thiệp, th́ chắc chắn người làm cách mạng sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn và chưa kể đến sự nguy hiểm đến tánh mạng của chính họ và những người thân xung quanh. Cho nên việc lật đổ chế độ độc tài CSVN quả là khó khăn và cam go. Cần có một kế hoạch tỉ mỉ chính xác và chu toàn. Việc nắm rơ t́nh h́nh rất cần thiết đễ quyết định hướng đi của phong trào cách mạng. Xin các bạn hăy cùng nh́n vào t́nh h́nh chính trị ở quê nhà. Góp ư theo sự hiểu biết và nhận thức của ḿnh. Đừng ngại khi biết được bài viết hay phần góp ư của bạn có chỗ sơ sót hay khuyết điểm. V́ khi nhận ra những sơ suất trong lúc soạn thảo kế hoạch, chúng ta sẽ sớm loại ra được những rủi ro bất trắc trong lúc thi hành. Những nhà đấu tranh trong nước không có cơ hội ngồi lại thảo luận kế hoạch như ở hải ngoại. Chúng ta có cơ hội hăy góp ư theo sự hiểu biết hạn hẹp, chắc sẽ có ít nhiều chỗ sơ hở. Nhưng nếu không đưa ra th́ ai thấy được chỗ sơ hở để nhận sự dẫn dắt của các bậc có nhiều kinh nghiệm và hiểu biết sâu rộng hơn.

    Người dân dưới chế độ độc tài cộng sản lúc nào cũng như cá nằm trên thớt không có chỗ tựa hầu bảo vệ khỏi sự bạo hành của kẻ cầm quyền. Ngay cả những luật sư biện hộ cho thân chủ cũng c̣n bị bách hại nữa th́ những người dám lên tiếng đ̣i dân chủ ở Việt Nam phải là những người quả cảm đă sẵn sàng chấp nhận hy sinh tất cả cho sự nghiệp tương lai của đất nước và dân tộc. Viết đến đây tôi nghiêng ḿnh cảm tạ và tri ân các nhà tranh đấu cho nhân quyền đă bỏ ḿnh trong lao tù và tra tấn; các nhà tranh đấu đang thọ án tù, bị hành hung, khủng bố; các thân nhân của họ đang bị công an hà hiếp và ngược đăi.

    Sự xung đột giữa chính quyền và người dân ở Ai-Cập và Tunisia không giống như ở Việt Nam. Chính quyền không có nợ máu với dân của họ nhiều như CSVN nên phần lớn các quan chức khi họ mất quyền lực th́ cũng chỉ là "hết quan hoàn dân", nhưng CSVN th́ khác hẳn. Chúng không khác ǵ thổ phỉ, chúng coi người dân và đất nuớc như tài sản mà chúng đă cướp được. Chúng dành độc quyền cai trị để được vinh thân ph́ da, để được lợi lộc và quyền thế. Chúng và nhân dân đă có "huyết hải thâm thù" và tài sản của bọn chúng chỉ riêng mấy tên "gộc"cộng lại cũng gấp mấy lần số ngoại tệ dự trữ của quốc gia hiện nay, bây giờ nếu bảo chúng hăy "bỏ đao xuống sẽ thành phật", th́ chúng không bao giờ chịu nghe. Chắc chắn v́ tham vọng quyền lợi và sự an toàn của bản thân và gia đ́nh, chúng buộc phải cố bám víu vào quyền lực. Chúng biết rằng những tội ác với nhân dân và nhất là cảnh đấu tố thủ tiêu đồng bào tập thể và bỏ tù khổ sai hàng triệu chiến sĩ VNCH thêm vào tài sản của dân bị chúng cướp bóc và vơ vét sau biến cố 30/4/75. Nếu không giữ được quyền thế, chúng sẽ khó mà giữ được tài sản và sinh mạng một khi cuộc cách mạng đ̣i dân chủ thành công. Bọn CSVN hiện đang ở thế cưỡi cọp nếu mất quyền lực th́ không khác ǵ xuống khỏi lưng cọp.

    Bắt CSVN từ bỏ quyền lực là một điều có thể nói là bất khả thi nếu chúng ta đấu tranh trực diện với chúng bằng cách hô hào xuống đường biểu t́nh đ̣i chúng bỏ chế độ độc đảng. Như vậy có khác ǵ kêu bọn chúng tự nhận là sai lầm là tội đồ dân tộc và chấp nhận đền tội. Cho nên đấu tranh trực diện có khác ǵ đặt chúng vào đường cùng khiến chúng phải chống trả chứ không có chọn lựa nào khác. Hăy nh́n vào hiện trạng của những người đấu tranh trong nước - có mấy ai đă không bị bắt bớ, giam cầm, theo dơi, và trù dập. Cuộc thảm sát ở Thiên An Môn bên Tàu là một bài học khó quên.

    Dưới thời VNCH người dân có thể xuống đường biểu t́nh bày tỏ quan điểm và nguyện vọng; dưới chề độ độc tài đảng trị, CSVN cho công an kiểm soát người dân rất kỹ và có toàn quyền ra tay sử dụng bạo hành nếu thấy cần. Với chúng, cứu cánh biện minh cho phương tiện và không có ǵ chính đáng hơn để biện minh cho các bạo hành của công an bằng lư do bảo vệ cho "Đảng". Với dân Việt Nam bây giờ, những cái gọi là tự do, dân chủ, và nhân quyền không có tác dụng với họ. Với chủ trương ngu dân: dân càng ngu th́ càng dễ trị, phần lớn dân trong nước chỉ mong có cái ăn cái mặc và ḥng được yên thân. Dân chúng kiếm cơm ngày hai bữa chưa xong bây giờ bảo họ làm cách mạng đ̣i dân chủ và nhân quyền. Họ sẽ tự hỏi dân chủ và nhân quyền có nuôi sống được gia đ́nh họ không. Họ nên bỏ thời giờ đi kiếm cơm để giải quyết cái bụng đang đói cồn cào hay đi biểu t́nh? Ngoài ra họ c̣n sợ bị công an trả thù và gia đ́nh bị trù dập. Nói đâu cho xa, ngay cả ở xứ tự do tại như San Jose này, một tuần trước ngày bầu cử băi nhiệm năm 2009, Madison cho người giả tên Nga Nguyễn lên đài phát thanh Viên Thao tự xưng là nhân viên xă hội và dọa là sẽ cắt tiền trợ cấp những ai đ̣i băi nhiệm Madison. Kết quả là có rất đông đồng bào sợ và không dám băi nhiệm!

    Những người có huyết hải thâm thù với CSVN trong đó có con cháu hoặc thân nhân những người đă bị Việt Cộng thủ tiêu từ ngày Đảng CSVN thành lập, những nhà cách mạng theo chủ nghĩa Quốc Gia, những nạn nhân bị đấu tố trong thời kỳ Cải Cách Ruộng Đất và Nhân Văn Giai Phẩm, nạn nhân bị thủ tiêu trong cuộc tàn sát Tết Mậu Thân, nạn nhân trong mùa hè đỏ lửa nhất là Đại Lộ Kinh Hoàng, và tất cả các nạn nhân trong suốt chiến tranh xâm lược Miền Nam. Những thành phần kể trên sẽ đứng về phe khởi nghĩa chúng ta nhưng v́ các vụ đó xảy ra quá lâu nên sự tham gia ủng hộ sẽ không mấy tích cực. Những thành phần ṇng cốt sẽ sẵn sàng tham gia và chấp nhận gian nguy là chính là những người dân oan khiếu kiện, những người đă bị chính quyền ngang ngược cướp đi tài sản của họ, và các đoàn thể tổ chức tôn giáo đang bị chính quyền đàn áp và cướp đi tài sản. Thêm vào lực lượng này là thành phần trí thức trong nước, những sinh viên, những người có tầm nh́n xa thấy rộng, nhận thức được hiện trạng đất nước lâm nguy đang cần họ dấn thân cho sự sống c̣n của giống ṇi, và con đường duy nhất là phải giải thể chế độ độc tài cộng sản bằng mọi giá.

    Sự kết hợp giữa thành phần trí thức và những người có mối thù sâu nặng với Đảng CSVN rất cần thiết. Như vậy lực lượng đấu tranh sẽ có được cơ quan lănh đạo thuộc thành phần trí thức và những chiến sĩ tiền phương quả cảm; với nợ nước thù nhà hai yếu tố này sẽ tạo nên một thế đoàn kết để tranh đấu dành lấy một thắng lợi chiến luợc. Điều những nhà độc tài ở các nước cộng sản đang phải cố sức ngăn ngừa là một sự thắng lợi của thành phần đối kháng. Thắng lợi mà tôi nói ở đây là một sự nhượng bộ nhỏ của chính quyền cho lực lượng đấu tranh. Có được sự nhượng bộ nhỏ của chính quyền th́ kể như lực luợng đấu tranh đă thắng, thắng tức là đă có chính nghĩa. Một khi đă có chính nghĩa th́ lực luợng đấu tranh có thể giuơng cao ngọn cờ chính nghĩa để kêu gọi sự ủng hộ và tham gia của quần chúng. Trong công cuộc đấu tranh này, bất cứ thắng lợi nào cũng là thắng lợi chiến lược, và rất cần thiết như một chất xúc tác tạo ra tiềm năng thúc đẩy công cuộc đấu tranh tới thắng lợi sau cùng là tiêu diệt chế độ toàn trị. Lúc này những người mất đất, mất nhà, mất tài sản, mất cơ sở tôn giáo đang sôi sục ngọn lửa đấu tranh đ̣i lại những cái đáng lẽ phải thuộc về họ, những người này hiện nay như rắn không đầu đang cần người lănh đạo. Trong khi ấy những người trí thức là thành phần có khả năng để lănh đạo cuộc khởi nghĩa lại bị ngăn trở từ phía công an không phối hợp được với các thành phần kể trên. Ngay chính họ cũng không có cơ hội ngồi lại với nhau để soạn thảo một kế hoạch chu toàn? Liên lạc với nhau c̣n khó huống hồ tụ họp bàn kế hoạch "chống lại nhà nước". Nếu sự xuống đường biểu t́nh hay lên tiếng đấu tranh mà không đạt được mục đích hay sự thỏa thuận nào đó với chính quyền th́ đó là sự thất bại. Chính quyền sẽ gán cho kẻ đứng ra kêu gọi tội chống phá nhà nước hay phá rối an ninh trật tự công cộng. Kết quả là những người lănh đạo bị vô tù, hay bị thủ tiêu, dân chúng và lực lượng đối kháng sẽ như rắn không đầu và sống trong sự sợ hăi bị công an trả thù hay gọi lên phường "làm việc". Và sau một lần thất bại, phong trào đấu tranh sẽ không c̣n sôi nổi trong dân chúng, lực luợng sẽ yếu dần và cơ hội thành công gần như chỉ là chỉ mành treo chuông. Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm khi xưa khoan hồng cho các tướng lănh tham gia cuộc đảo chánh bất thành nên mới có cuộc đảo chánh lần hai. Với cộng sản th́ không có cơ hội lần hai. Chúng thà giết lầm c̣n hơn bỏ sót huống chi là ra mặt chống lại chúng.

    Cơ hội cách mạng thành công bằng cách xuống đường biểu t́nh lúc này rất mong manh v́ đối với đại đa số dân chúng họ không mấy quan tâm tới lư tưởng Tự Do Dân Chủ hay Nhân Quyền - nhu cầu sinh tồn cho bản thân là cái ăn cái mặc luôn luôn là cấp bách nhất c̣n chưa ổn định th́ làm ǵ nghĩ tới Nhân Quyền. Tuyên truyền trong dân chúng kêu gọi họ lật đổ bạo quyền để được sống ấm no sung túc như dân Đài Loan hay Nam Hàn có thể lôi kéo được người dân. Nhưng ai sẽ đi làm việc này? Công an sẽ theo dơi và bắt trọn ổ một cách dễ dàng. Việc này có thể nói là đem chuông mà cột cổ mèo. Tóm lại, kêu gọi toàn dân xuống đường là việc đă khó mà cơ hội thực hiện một cuộc xuống đường quy mô càng khó hơn. Nếu không có sự tham gia đông đảo của quần chúng th́ không thể có một cuộc xuống đường đủ lớn mạnh để khiến CSVN phải nhượng bộ hay lôi cuốn được sự tham gia ủng hộ của quân đội. Đối với những tướng tá trong quân đội, xu hướng nghiêng theo phe thắng thế cũng có, muốn có cơ hội lật đổ chế độ cũng có, minh triết bảo thân cũng có, trung thành với chế độ cũng có. Chúng ta không thể trông ǵ nơi họ khi chưa nắm được sự tham gia đông đảo quần chúng trong cuộc nổi dậy. Họ có thể là con dao hai lưỡi. Ở Ai-cập th́ quân đội yểm trợ dân biểu t́nh nhưng ở bên Tàu và Libya th́ quân đội bắn vào đoàn người biểu t́nh.

    Chúng ta không thể lật đổ chế độ cộng sản bằng kêu lời kêu gọi. Con đường trước mắt của chúng ta là t́m cách hoá giải gọng kềm của bọn công an và mật vụ. Bao lâu bọn chó săn này c̣n tung hoành th́ phong trào cách mạnh khó mà thành lập. Muốn tiêu diệt bọn này th́ phải t́m ra cái tử huyệt của chúng. Cái tử huyệt tôi có thể nghĩ ra đó là tài sản và thân nhân của chúng. Tại sao chúng ta không áp dụng biện pháp dĩ độc trị độc đối phó với bọn công an trong khi chúng đang dở tất cả mọi thủ đoạn đê hèn có thể nghĩ ra được để đối phó với những nhà bất đồng chính kiến.

    Trong hoàn cảnh hiện nay chúng ta có sự lựa chọn để câu nệ trong vấn đề nên dùng biện pháp nào để đối phó với bọn ác ôn côn đồ kia sao? Chúng ta có bao nhiêu biện pháp có thể chế ngự bọn cộng sản. Cho tới giờ này tôi chỉ thấy những bài viết kêu gọi lật đổ chế độ cộng sản mà chưa có bài viết nào đưa ra một kế sách cụ thể. Nguyên tắc của người làm chính trị là mọi hành động phải xuất phát v́ nhu cầu. Về việc này cộng sản rành hơn và có thể nói là họ bỏ xa chúng ta. Cộng sản khi hành sự chúng không bao giờ câu nệ hay nương tay, chúng chỉ cần đạt được mục đích - cứu cánh biện minh cho phương tiện.

    Nếu chúng ta chọn đấu tranh bằng đường lối ôn ḥa qua việc kêu gọi người dân xuống đường biểu t́nh với mục đích là để (1) lấy sự ủng hộ của quốc tế, để (2) có chính nghĩa, (3) tránh nguy cơ bị thảm sát bởi bạo quyền, và (4) tránh nguy cơ người lănh đạo cách mạng là một kẻ độc tài khát máu khác sẽ tiếp tục thống trị đất nước bằng bạo lực. Tuy nhiên, việc ǵ cũng có bề mặt trái của nó. Đấu tranh bằng đường lối ôn ḥa có thực sự là hữu hiệu trong công cuộc đánh đổ bạo quyền không?

    1) Lấy sự ủng hộ của quốc tế: Đây là điều hữu danh vô thực. Vụ thảm sát tại Thiên An Môn ở đoạn Video trên cho thấy dù có được sự ủng hộ của quốc tế rồi sao. Quốc tế đă giúp ǵ cho người biểu t́nh? Quốc tế đă làm ǵ cho hàng trăm ngàn tín đồ Pháp Luân Công bị Tàu Cộng bách hại, dân Tân Cương và Tây Tạng bị người Hán ngược đăi? Thế giới nước nào không bang giao làm ăn với Tàu Cộng để phản đối những hành vi dă man bạo ngược đó. Cộng Sản Việt Nam càng ngày càng đàn áp tôn giáo và tự do nhân quyền gay gắt hơn nhưng Mỹ lại xích gần CSVN càng ngày càng gần hơn. Ngày xưa Mỹ đem quân đội của họ và đồng minh vào Việt Nam tham chiến có phải v́ Miền Nam chống cộng bằng đường lối ôn hoà không? Và khi họ bỏ rơi Miền Nam có phải là v́ chúng ta chống cộng bằng đường lối bạo động không? Nền Đệ Nhị Cộng Ḥa mất vào tay cộng sản có phải v́ đặt hết niềm tin vào sự giúp đỡ từ bên ngoài không? Việc giết chết Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm là một sai lầm cả phe cộng sản và phe tư bản đều nh́n nhận; đă vậy, lại c̣n thất sách trong chiến lược đó là hủy bỏ Ấp Chiến Lược dùng để ngăn chận sự xâm nhập của CS Bắc Việt. Trong cuốn hồi kư Trong Ḷng Địch của Trần Trung Quân có nói tới đoạn tên tướng Việt Cộng là Nguyễn Chí Thanh đă mừng rỡ thốt lên rằng: "Bác Hồ ơi chúng ta sắp thắng rồi bọn chúng đă bỏ Ấp Chiến Lược rồi." Qua kinh nghiệm trên chúng ta không thể trông cậy vào thế lực bên ngoài mà phải cậy nhờ vào khả năng của chính chúng ta. Quốc tế có ủng hộ chúng ta hay không c̣n tùy thuộc vào cái lợi và t́nh h́nh chính trị lúc đó, chứ không phải do chúng ta dùng thủ đoạn nào để khởi nghĩa.

    2) Chính Nghĩa: Trong ḷng người dân Việt Nam có mấy ai nghĩ rằng Điếu Cày, Linh Mục Nguyễn Văn Lư, Cù Huy Hà Vũ, và khối 8406 là các nhà đấu tranh cho công lư và tự do chống lại bạo quyền. Với tất cả cơ quan truyền thông báo chí trong nước đều là công cụ của Việt Cộng, ai sẽ đi giải thích cho 85 triệu dân rằng những nhà đấu tranh đang bị cầm tù khủng bố là những nhà ái quốc chân chính. Chúng ta đừng quên rằng kẻ có quyền th́ thống trị, kẻ thống trị th́ có lư do chính đáng. Hơn nữa, từ ngàn xưa đâu phải hễ bạo động là mất chính nghĩa và không bạo động là có chính nghĩa. Lữ Gia giết chết Triệu Ai Vương, Cù Thị và An Quốc Thiếu Quư đâu phải là không có chính nghĩa. Nhưng Tào Phi dùng đường lối ôn ḥa ép vua nhường ngôi được coi là hành động chính nghĩa hay sao. Chính nghĩa có hay không là do ở nguyên do phát ra hành động chứ không do ở hành động. Ngoài ra trên chính trường, thắng là vua thua là giặc - hành động có chính nghĩa th́ sao nếu là kẻ thua cuộc. Lịch sử phân biệt giữa cách mạng và nổi loạn là khi cuộc khởi nghĩa thành công th́ gọi là cách mạng c̣n thất bại th́ gọi là nổi loạn. Hồ Quư Ly soán ngôi nhà Trần chưa được bao lâu th́ Quân Minh sang đánh. V́ ḷng người chưa quy phục nên bị thua và phải mang tội soán nghịc. Trái lại, Trần Thủ Độ soán ngôi nhà Lư cho con cháu ḿnh, nhưng nắm quyền hơn 30 năm mới phải đánh giặc, lúc này ḷng người đă quy phục nên vua tôi đồng ḷng. Kết quả thắng được giặc Nguyên gây tiếng tăm lẫy lừng, không bị sử nguyền rủa v́ tội soán nghịch mà c̣n khen là có công lao. Nếu trong thời Đệ Nhị Thế Chiến mà phe Đức Quốc Xă thắng th́ kẻ tội phạm chiến tranh bị đem ra xét xử ở ṭa án quốc tế sẽ là Harry Truman, Winston Churchill, và Joseph Stalin. Tóm lại, hăy lo thắng Việt Cộng đi, chỉ có kẻ thắng mới có thế để xưng chính nghĩa.

    (3) Tránh nguy cơ bị thảm sát bởi bạo quyền: Điều này phải xét lại, vụ thảm sát người biểu t́nh ôn ḥa ở Thiên An Môn là một điển h́nh cho thấy khi nhà cầm quyền không nhượng bộ th́ họ sẽ cho dân tắm máu, cho dù họ biểu t́nh trong ôn ḥa. Đối với kẻ độc tài có quá nhiều nợ máu với dân và quyền lợi th́ vô vàn họ chỉ có một con đường duy nhất là một là dân chết hay là họ chết. Cộng sản Tàu đă giết mấy chục triệu dân trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất và phong trào "Trăm Hoa Đua Nở", bây giờ giết vài chục ngàn người hay vài trăm ngàn người th́ chẳng thấm vào đâu, vậy tại sao chúng phải chùn tay chứ. Việt Cộng cũng vậy, bằng chứng nào cho thấy CSVN có trái tim nhân đạo không nỡ sát hại dân lành. Các em học sinh trong trường Cái Bè Cai Lậy bị pháo kích chết v́ các em bạo động hay sao? Hàng trăm ngàn dân Miền Bắc bị thủ tiêu và đấu tố đến chết, Việt Cộng đem súng đạn của Nga Tàu vào giết đồng bào Miền Nam, chúng từ dăy Trường Sơn pháo kích, bắn hỏa tiễn vào đoàn người chạy nạn ở Đại Lộ Kinh Hoàng, chúng bắn hơn 4000 quả đạn vào Thị Xă An Lộc nhỏ bé, Tết Mậu Thân chúng chôn sống và thủ tiêu 5000 người ở Huế - đó là v́ dân bạo động hay cộng sản hung tàn? Chúng ta không nên quyên câu nói của Hồ Chí Minh: "Tất cả những ai đi ngược lại con đường tôi đă vạch đều phải bị tiêu diệt." Hễ chống lại chúng th́ chắc chắn sẽ bị chúng cho vào sổ b́a đen. Cho nên nếu đương đầu với cộng sản, chúng ta chỉ có một con đường đó là: nếu chúng không chết th́ ta chết. Vậy tại sao chúng ta không nghĩ cách đương đầu với chúng từ lúc đầu, đừng để "muời phần chết bảy c̣n ba" như sinh viên Tàu bị giết ở Thiên An Môn th́ lúc đó đă quá trễ. Tiên hạ thủ vi cường, chúng ta không nên cho bọn chúng có cơ hội ra tay tiêu diệt chúng ta trước. Không nên đến với kẻ độc tài như một con cừu đ̣i ăn thịt chó sói. Kết quả sẽ là làm mồi cho sói ăn thịt.

    (4) Tránh nguy cơ người lănh đạo cách mạng là một kẻ độc tài khát máu khác sẽ tiếp tục thống trị đất nước bằng bạo lực: Làm sao để bảo đảm rằng kẻ thu lượm tàn cuộc sau cuộc nổi dậy lật đổ cộng sản không phải là một kẻ độc tài khát máu? Cuộc đấu tranh của người dân Libya lúc đầu là ôn ḥa bất bạo động nhưng không phải v́ thế mà tránh được cảnh "tắm máu" cũng may mà có thế giới can thiệp và bây giờ phong trào đấu tranh không c̣n là bất bạo động nữa, nhưng là cuộc đấu tranh vũ trang giữa phe chính quyền và phe nổi dậy. Vậy ai dám chắc được người lănh đạo lực lượng nổi dậy sau này sẽ không là kẻ tương tự như Gradafi. Một vấn đề khác nữa là nếu không có quốc tế can thiệp th́ lực lượng nổi dậy đă bị quân đội của Gradafi đè bẹp từ lâu rồi. Libya là một nước có dân số khoảng 5.7 triệu, quân đội của nước này không có là bao nhiêu so với 85 triệu dân Việt Nam. Hơn nữa sau bao nhiêu năm chiến tranh triền miên, kinh nghiệm tác chiến của bọn Việt Cộng chắc không thua lính của Gradafi. Mỹ th́ đang muốn bang giao thân thiện với CSVN, bên cạnh lại có đàn anh khổng lồ Ba Tàu đă từng tắm máu người đấu tranh dân chủ, nếu Việt Cộng dùng quân đội đàn áp người biểu t́nh đ̣i dân chủ, liệu Mỹ và các nước đồng minh hay khối NATO có dám hành động như ở Libya không? Nếu câu trả lời là không hay cơ hội rất mong manh vậy kêu gọi một cuộc biểu t́nh ôn ḥa có khác ǵ đem sinh mạng của người dân cùng những người lănh đạo là thành phần ưu tú của đất nước đánh cá với may rủi!


    Trước t́nh thế như vậy, chúng ta phải biết uyển chuyển và thích nghi với thời cuộc, không thể cứng ngắc đấu tranh theo đường lối nhất định nào. Chúng ta người đơn thế yếu rời rạc như một nắm cát vụn, nếu giới hạn phương thức đấu tranh th́ có khác ǵ giới hạn khả năng và tự trói tay. Phương pháp đấu tranh lúc này chỉ cần có hiệu quả và đem lại thắng lợi. Nếu không muốn thấy đất nước sau này rơi vào kẻ độc tài sắt máu, th́ không nên hy sinh những thành phần trí thức đă can đảm đứng ra đấu tranh đ̣i dân chủ và công lư như các nhà tranh đấu trong khối 8406 hiện nay. Đất nước cần họ để gầy dựng thể chế dân chủ chứ không mong họ phơi xác nơi chiến hào hay giữa chợ trong các cuộc tàn sát của quân đội hay công an.

    Nguyễn Kiến-Hưng
    Last edited by Nguyễn Kiến-Hưng; 24-04-2011 at 08:16 AM.

  5. #5
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129
    Kính gửi bác,

    Quote Originally Posted by Nguyễn Kiến-Hưng
    2) Chính Nghĩa: Trong ḷng người dân Việt Nam có mấy ai nghĩ rằng Điếu Cày, Linh Mục Nguyễn Văn Lư, Cù Huy Hà Vũ, và khối 8406 là các nhà đấu tranh cho công lư và tự do chống lại bạo quyền. Với tất cả cơ quan truyền thông báo chí trong nước đều là công cụ của Việt Cộng, ai sẽ đi giải thích cho 85 triệu dân rằng những nhà đấu tranh đang bị cầm tù khủng bố là những nhà ái quốc chân chính.
    Người dân trong nước, cũng như ở hải ngoại đă tận dụng internet. Do cộng sản chúng nó ra sức ngăn cấm.

    Đó cũng là lư do tại sao những web-site như Vietland cần được tẩy sạch những thằng biệt kích gơ phím.

    Kính.

  6. #6
    Member
    Join Date
    07-04-2011
    Posts
    31

    Dân chủ cho VN ư? C̣n xa lắm!

    Tôi là một người trong nước. Năm 2005, tôi đă dự đoán rằng: Nhanh th́ 5 năm, chậm th́ 10 năm, chế độ này sẽ bị sụp đổ. Dường như cái dự đoán này của tôi sắp đúng. Nhưng tôi chưa biết đích xác là khi nào. Cuối năm 2011 chăng? Có thể lắm chứ, nếu vàng cứ ở trên 1500 và dầu cứ ở trên 120.

    Hiện thời, tôi chưa thấy một lối đi nào cho con đường dân chủ cả. Bởi tôi không thấy có một đối trọng nào xứng tầm hay chí ít là sẽ xứng tầm với CS.

    CS hôm nay khác với CS những năm Thiên An Môn rất nhiều. Chúng trưởng thành hơn rất nhiều, thế mới tồn tại được đến ngày hôm nay. Dùng sách ngu dân để cai trị, nên tôi thật, gần trăm triệu ngu dân VN bây giờ, đếm ra được mấy người dám và đủ bản lĩnh đứng dậy hiệu triệu đồng bào? Bao người đă đứng lên, rồi vào khám không hẹn ngày về...

    Và tôi vẫn mù mịt con đường, mặc dù đă và đang đọc rất nhiều, mà vẫn chưa thấy...

  7. #7
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129
    Quote Originally Posted by information
    Tôi là một người trong nước. Năm 2005, tôi đă dự đoán rằng: Nhanh th́ 5 năm, chậm th́ 10 năm, chế độ này sẽ bị sụp đổ. Dường như cái dự đoán này của tôi sắp đúng. Nhưng tôi chưa biết đích xác là khi nào. Cuối năm 2011 chăng? Có thể lắm chứ, nếu vàng cứ ở trên 1500 và dầu cứ ở trên 120.

    Hiện thời, tôi chưa thấy một lối đi nào cho con đường dân chủ cả. Bởi tôi không thấy có một đối trọng nào xứng tầm hay chí ít là sẽ xứng tầm với CS.

    CS hôm nay khác với CS những năm Thiên An Môn rất nhiều. Chúng trưởng thành hơn rất nhiều, thế mới tồn tại được đến ngày hôm nay. Dùng sách ngu dân để cai trị, nên tôi thật, gần trăm triệu ngu dân VN bây giờ, đếm ra được mấy người dám và đủ bản lĩnh đứng dậy hiệu triệu đồng bào? Bao người đă đứng lên, rồi vào khám không hẹn ngày về...

    Và tôi vẫn mù mịt con đường, mặc dù đă và đang đọc rất nhiều, mà vẫn chưa thấy...
    Bởi tôi không thấy có một đối trọng nào xứng tầm hay chí ít là sẽ xứng tầm với CS.
    Các quư vị chủ trương trang bauxite vietnam, các quư vị của báo Tổ Quốc, v.v...: họ xứng đáng hơn cái đám Ba Đ́nh nhiều. Các quư vị này tuy có những vị lớn tuổi, nhưng trong tổ chức của họ, có nhiều người ở tuổi 30 hay 40: họ sẽ là những nhân vật trọng yếu trong tương lai.

    -- Quư vị information có lư do để lạc quan hơn đó.

    Lănh đạo của Việt Nam tương lai là những người ở VN: ở hải ngoại xét lại, không c̣n ai xứng đáng làm lănh đạo nữa cả! Và hơn nữa nếu tự trọng họ nên đứng bên ngoài làm cố vấn, chuyên viên v.v...

    CS hôm nay khác với CS những năm Thiên An Môn rất nhiều.
    Bọn cộng tàu chúng nó ỷ lớn bất chấp dư luận thế giới, giết dân nó thoải mái. Bọn Việt phỉ giảo nguyệt hơn nhiều: chúng nó đă không ngu thẳng tay đàn áp, chúng nó giết dần giết ṃn...

    những trí thức ly khai ở VN họ dư biết điều này. Và dân VN không ngu đâu! Họ bị đối xử bất công: tự nhiên phải lâm vào cảnh màn trời chiếu đất! Cần bao nhiêu "dân trí" để hiểu được điều này?

    -- Quư vị có thêm một lư do nữa để lạc quan đó!

    Mong được nghe thêm ư kiến của quư vị.

  8. #8
    Member Nguyễn Kiến-Hưng's Avatar
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    623
    Anh daiviet_nguyen

    Quote Originally Posted by daiviet_nguyen View Post
    Các quư vị chủ trương trang bauxite vietnam, các quư vị của báo Tổ Quốc, v.v...: họ xứng đáng hơn cái đám Ba Đ́nh nhiều. Các quư vị này tuy có những vị lớn tuổi, nhưng trong tổ chức của họ, có nhiều người ở tuổi 30 hay 40: họ sẽ là những nhân vật trọng yếu trong tương lai.

    -- Quư vị information có lư do để lạc quan hơn đó.

    Lănh đạo của Việt Nam tương lai là những người ở VN: ở hải ngoại xét lại, không c̣n ai xứng đáng làm lănh đạo nữa cả! Và hơn nữa nếu tự trọng họ nên đứng bên ngoài làm cố vấn, chuyên viên v.v...



    Bọn cộng tàu chúng nó ỷ lớn bất chấp dư luận thế giới, giết dân nó thoải mái. Bọn Việt phỉ giảo nguyệt hơn nhiều: chúng nó đă không ngu thẳng tay đàn áp, chúng nó giết dần giết ṃn...

    những trí thức ly khai ở VN họ dư biết điều này. Và dân VN không ngu đâu! Họ bị đối xử bất công: tự nhiên phải lâm vào cảnh màn trời chiếu đất! Cần bao nhiêu "dân trí" để hiểu được điều này?

    -- Quư vị có thêm một lư do nữa để lạc quan đó!

    Mong được nghe thêm ư kiến của quư vị.
    Việt Cộng hiện đang giết lần ṃn các nhà đấu tranh v́ chúng chủ trương tiêu diệt các lực lượng nổi dậy từ trong trứng nước như cộng sản Tàu tiêu diệt Pháp Luân Công. Chúng sẽ vận dụng mọi khả năng và biện pháp để tránh một cuộc xuống đường biểu t́nh. Chúng không dại dột đợi khi có biểu t́nh rồi mới ra tay th́ đôi khi quá trễ. Tiên hạ thủ vi cường - chúng t́m diệt những tổ chức cách mạng lúc c̣n trong trứng nước th́ dễ dàng hơn rất nhiều sau khi tổ chức được h́nh thành. Chúng sẽ tốn công sức nhiều hơn, cơ hội cách mạng thành công nhiều hơn, và uy tín của chúng với dân trong nước và cộng đồng quốc tế sẽ bị lung lay. V́ vậy tôi không nghĩ rằng sẽ có tổ chức lực lượng đối kháng được thành lập khi hệ thống công an con ruồi bay không lọt tồn tại.

    Tôi cũng rất mong thành phần trẻ tuổi trí thức có nhiệt huyết và tinh thần phục vụ cho đất nước dân tộc sẽ được đóng vai tṛ chủ chốt trong chính quyền thời hậu cộng sản. Những kẻ hoạt đầu chính trị ở hải ngoại mong rằng Mỹ đem họ về để lập chính phủ bù nh́n sẽ không xảy ra. Rất mong anh và các bạn góp ư kiến cho kế hoạch đánh đổ bạo quyền cộng sản để kiến tạo một Việt Nam giàu mạnh. Đây là khởi điểm và là điều quan trọng nhất trong công cuộc đấu tranh. Vua Việt Câu Tiễn khi xưa muốn đánh nước Ngô để trả thù phải nhờ Văn Chủng đưa ra bảy cách diệt Ngô. Chu Du và Gia Cát Lượng trước khi đánh Tào ở trận Xích Bích cũng soạn thảo kế hoạch trước là phải dùng hoả công. Tây Sơn khi đánh quân Thanh cũng đă có kế hoạch rút lui và bỏ không thành quách. Chúng ta sẽ phải dùng kế hoạch ǵ đối phó với Việt Cộng bạo tàn?

    Thân chào,

    Nguyễn Kiến-Hưng
    Last edited by Nguyễn Kiến-Hưng; 25-04-2011 at 02:01 PM.

  9. #9
    Member
    Join Date
    07-04-2011
    Posts
    31
    Quote Originally Posted by Nguyễn Kiến-Hưng View Post
    tôi không nghĩ rằng sẽ có tổ chức lực lượng đối kháng được thành lập khi hệ thống công an con ruồi bay không lọt tồn tại.
    Chúng ta sẽ phải dùng kế hoạch ǵ đối phó với Việt Công bạo tàn?
    Tôi đồng ư với anh Hưng ở phần chữ đen. Không chỉ ở trong nước, các tổ chức "phản động" ngoại quốc cũng đang rất yếu và thường nghi kỵ lẫn nhau, giữa các tổ chức và ngay cả trong 1 tổ chức. VC đă rất giỏi trong việc "phân hóa nội bộ" của những phe phái hải ngoại.

    Tôi cho rằng con đường sáng duy nhất mong có ngày dân chủ ở VN là đcs sẽ tự phân ră, tự mâu thuẫn, tự phân hóa. Nhưng có lẽ ngày này c̣n rất rất xa?!

    @anh daivietnguyen: chúng tôi có thể lạc quan đến bao giờ? Đến đời cháu của chúng tôi hay sao? Khi đó, vn c̣n ǵ ngoài đống người rên xiết v́ đói trên mảnh đất h́nh chữ S không c̣n 1 hạt bụi tài nguyên?

  10. #10
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Posts
    1,129
    Kính gửi bác,

    Sự thay đổi ở VN chỉ có thể do những người ở VN tạo ra. Những người ở nước ngoài sẽ không tạo được sự thay đổi này.

    Những tổ chức ở nước ngoài nghi kỵ lẫn nhau, v.v..., như bác đă phân tích, là do sự phân hóa nội bộ của đám cộng, nhưng cháu nghĩ, lư do chính yếu vẫn là do họ không có một mục đích rơ ràng: và chính họ, cũng không tin vào việc làm của ḿnh. Nói cách khác, họ chỉ là những đám xôi thịt, háo danh hăo huyền!

    Nhưng khi có mục đích và mục tiêu cần đạt đến thật rơ ràng, họ đă làm được: thí dụ những cuộc vận động cho các vị bị chúng nó bắt ở VN, dựng bia cho thuyền nhân ở các trại tỵ nạn xưa, v.v...

    Giới trẻ ở VN là những người quan trọng nhất. Cháu tiếp xúc với họ, thấy được rằng, vẫn c̣n có những người tin vào cái đảng cướp ở VN, có những người hoàn toàn không để ư ǵ chính trị, nhưng họ vẫn cảm nhận được cái xấu xa tồi bại của đám cầm quyền, cụ thể là qua lớp công an và cái đám chính quyền địa phương.

    Có những người nhận xét, đảng (cướp) đó không cần thiết nữa! Nhưng vẫn tôn thờ hồ chí minh.

    -- Họ sẽ không chủ động dấn thân làm xuống đường, nhưng họ sẽ ủng hộ những người xuống đường!

    Tỷ lệ người trẻ tuổi ở VN đông hơn người về hưu. Phần đông họ đă chán ngấy cái lũ ngợm đó rồi...

    Chỉ "quan sát" được đến đây.

    Kính.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •