Results 1 to 3 of 3

Thread: thụyvi : CHÚNG XỬ TỬ CÁC ANH - NHỮNG NGƯỜI LÍNH VNCH & CSQG CAN TRƯỜNG TẠI TỈNH CHƯƠNG THIỆN

  1. #1
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    thụyvi : CHÚNG XỬ TỬ CÁC ANH - NHỮNG NGƯỜI LÍNH VNCH & CSQG CAN TRƯỜNG TẠI TỈNH CHƯƠNG THIỆN

    thụyvi LÀ MỘT TRONG NHỮNG NHÂN CHỨNG NGAY TRONG THỜI ĐIỂM ĐAU THƯƠNG ĐÓ...( Trích trong KHÓC LẶNG THINH của thụyvi đăng trong cuốn Vợ Người Tù Cải Tạo )
    Cuộc đời dâu biển. Vậy mà đă đằng đẵng mấy chục năm dài. Bây giờ nhớ lại, không hiểu sao mà ba mẹ con tôi c̣n sống sót qua những ngày tháng đó. Khi viết những ḍng này trên mảnh đất b́nh yên, tôi không làm sao quên được cái cảm giác về nỗi bi thương thống hận mà bọn CS đă giết chết những người bạn của chồng tôi.
    Trong tập truyện ngắn, tôi muốn ghi lại những ngày kinh hoảng của những phiên ṭa giết người tại Chương Thiện như nén nhang hồi tưởng, kính vọng, thương yêu, gửi đến những linh hồn - nếu có, trên cao. Cái chết, của các anh là những h́nh ảnh mà chúng tôi rất tự hào.

    Trước tiên, tôi viết về ông Vơ văn Đường, trung tá trưởng ty Cảnh Sát tỉnh Chương Thiện. Sau phiên xử tử h́nh ông đại tá tỉnh trưởng Hồ Ngọc Cẩn tại Cần Thơ th́ mọi người trong tỉnh Chương Thiện lại một phen sống trong sự thấp thỏm đợi chờ một điều ǵ đó sẽ xăy ra, và ai nấy cũng hồi hộp lo sợ sự bất hạnh đến cho ḿnh, người ta cũng đang thầm th́ về những phiên ṭa xử tử h́nh trong nay mai, người ta to nhỏ về những nạn nhân…. Tôi cũng nín thở đợi chờ….Và ngày đó tới như cơn băo dữ.
    Buổi sáng hôm đó, trước mặt nhà tôi, bên kia đường, một đám đông rộn ràng kẻ khiêng người vác những thanh cây to, những miếng ván lớn, mọi người xôn xao trong sự kinh hăi thầm lặng…h́nh như họ dựng khán đài…?! Tôi vừa kịp lờ mờ hiểu chuyện th́ bỗng có vài người du kích xách súng tới xông vào nhà của tôi, họ khống chế và yêu cầu tôi không được ra khỏi nhà. Nghe xong, tôi biết tai họa tới rồi, hai đầu gối của tôi run lên, mấy ngày trước tôi nghe loáng thoáng tên chồng tôi trong danh sách những người bị xử tử h́nh? Vừa nghĩ tới đó th́ dường như mặt đất dưới chân tôi vỡ toát ra, tôi chới với, hụt hẩng, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, chạy tuốt lên đỉnh đầu, tôi cơ hồ như qụy xuống, nhưng chợt nhớ tới sự an nguy sống chết của chồng tôi, và như có sức phản kháng nào đó thật mănh liệt dựng tôi dậy, khiến tôi bừng tỉnh, mạnh mẽ cương quyết bế đứa con đi ra cửa, mặc kệ họ kè súng theo sau, tôi hối hả đi về phiá đám đông đang tụ tập trước khán đài ngoài kia.
    Trong lúc chờ đợi xe chở tử tội đến, có vài người kín đáo an ủi tôi, có người cám cảnh và ái ngại nh́n tôi bụng mang dạ chửa, trên tay c̣n lắt lẻo đứa con nhỏ, họ muốn bế đứa con dùm tôi, nhưng tôi cám ơn ḷng tốt của họ. Tôi muốn trong giây phút này, tôi ôm chặt đứa con của ḿnh để nh́n chồng tôi lần cuối. Và, lạ lùng thay, trong không khí lao xao hồi hộp và ghê rợn, không hiểu sao tôi lại b́nh tĩnh lạ thường, tôi nhứt định không khóc, không để cặp mắt tôi nhoè nhoẹt, tôi phải ngẩn đầu im lặng nh́n cho rỏ kẻ thù giết chồng tôi!
    Bỗng mọi người chạy dạt ra rồi nối đuôi theo chiếc xe bít bùng tiến vào, tôi cũng vội xốch nách đứa con đi theo họ, tiếng người du kích gọi giựt sau lưng:
    - chị kia, đứng lại !
    Hoàn cảnh này mà tôi c̣n sợ ǵ, tôi mặc kệ họ chạy theo kêu réo ngăn chận, tôi cứ chen vào ḍng người, len lỏi chen tuốt đứng gần sát cạnh chiếc xe tù chở tử tội. Qua cánh cửa nhỏ của chiếc xe, tôi lờ mờ nhận ra được mặt ông Đường, chú Thiên, ai nữa ? H́nh như ông Bé. Cùng lúc đó tôi nghe tiếng khóc ồ bên tai, tiếng khóc càng lúc càng lớn, tôi quay lại, chị Bé như vừa nhận ra mặt chồng ḿnh, chị lă người rũ rượi khóc thăm thiết, mấy đứa con của anh Bé th́ kêu ba ơi ba hỡi khiến ai nấy đều mủi ḷng. Trong hoàn cảnh này tôi c̣n bụng dạ nào mà an ủi người khác, đầu óc tôi rối bời, nước mắt tôi ràn rụa hồi nào không hay.
    Có lẽ trên đời này, không c̣n có cảnh nào độc ác, đau đớn và tàn nhẩn bằng cảnh phải chứng kiến người ta đang giết người thân của ḿnh. Ḷng tôi nóng như lửa đốt, tôi chong mắt nh́n đăm đăm mà vẫn không thấy mặt người chồng, ruột gan tôi rối bời… không dằn được và hết sợ, tôi kêu to lên:
    _ Chú Tŕnh! Chú Tŕnh ơi ?
    Bỗng có một toán mặc đồ bộ đội, dáng dữ dằn chạy nhanh đến đứng bao quanh chiếc xe… rồi cửa xe được mở ra. Tôi hồi hộp, cổ họng tôi nghẹt cứng, tôi chong mắt đợi. Từng người bị lôi ra, trước tiên là ông Đường, ông Bé, chú Thiên, và… tôi nín thở… cửa xe toang hoát, tôi như không tin vào mắt của ḿnh, không c̣n ai? Trống trơn! Chồng tôi thoát rồi! Tôi mừng đến ngẩn ngơ một cách ích kỷ !? Tôi cơ hồ như không nhấc nổi bàn chân, đứng im sửng giữa đám đông hồi lâu cho đến khi nghe tiếng ồm ồm của công tố viên trên loa phóng thanh, tôi mới lủi nhủi nôn nao bế con đi về nhà, vô tới trong tôi lập cập khoá cửa lại, đặt con lên giường, cháu bé như cảm thông ngoan ngoản nằm im.
    Qua những giờ phút căng thẳng rợn người, tôi mệt nhọc đến rũ rượi, tôi vùi mặt xuống gối, tôi muốn thiếp đi, ngủ một giấc thật say, để không nghe, không thấy, không nghĩ tới chuyện đang xảy ra ngoài kia…nhưng mí mắt tôi cứng ngắt, cay xè….

    Loạt súng oan nghiệt lúc ban chiều, làm tôi bàng hoàng ám ảnh suốt đêm. Đầu óc tôi mịt mờ, tôi không ngồi yên được, không nằm yên được, tôi thất thần đi tới đi lui. Ngôi nhà thật vắng vẻ, tôi nh́n quanh chới với hốt hoảng - Chú Tŕnh đâu rồi? Chú Tŕnh đâu rồi? Tôi ngở ngàng rồi bật khóc rưng rức, bây giờ th́ nước mắt tôi tuôn dầm dề, nước mắt mà tôi chất chứa bấy lâu được thỏa thuê tuôn trào, nước mắt trôi kéo tuột hết những u uất, nước mắt trôi, để tiếng khóc của tôi không bằn bặt tức tửi, cho tôi vơi bớt những cay đắng trong ḷng …..để tôi có thêm sức mạnh cùng với người chồng đứng đầu sóng ngọn gió chịu đựng những tai ương phủ phàng trong hoàn cảnh nước mất nhà tan này. Tôi ngồi đó một ḿnh, lẽ loi, ḷng chông chênh, khóc lặng thinh. Lặng thinh.

    LỜI CUỐI CÙNG CỦA ĐẠI TÁ HỒ NGỌC CẨN TRƯỚC KHI BỊ CỘNG SẢN XỬ TỬ
    "Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Xin đừng bịt mắt. Đả đảo cộng sản. Việt Nam muôn năm".


    Tôi cũng nghe người ta kể lại thái độ can đảm của ông Vơ văn Đường trong phiên ṭa hôm đó. Ông biết bọn họ sẽ giết ông. Ông không sợ. Bọn họ kết tội ông có nợ máu với nhân dân, ông trả lời khẳng khái: ông không nợ máu với dân chúng – ông bảo vệ họ, ông bảo vệ đất nước, bảo vệ miền nam Việt Nam”. Bọn chúng hỏi, ông trả lời. Ông trả lời b́nh tĩnh rơ ràng cho đến nỗi bọn chúng tức tối nhào lại đánh ông, bịt miệng ông, tắt micro để dân chúng không nghe được tiếng của ông. Nhiều người lộ vẽ sợ hăi nhưng ông th́ ung dung lạ lùng. Ông điềm tỉnh nh́n quanh như chào vĩnh biệt. Có rất nhiều ḍng nước mắt thương cảm kính phục như âm thầm đưa tiễn một anh hùng. Ông trung tá Vơ văn Đường là mẫu người xuề x̣a, tốt bụng. Ngày đầu tiên, ông một ḿnh lái chiếc xe con cóc vô nhận chức trưởng ty Cảnh Sát tỉnh Chương Thiện, ông lại rất đơn giản, sống một ḿnh trong cái lô cốt kế bên ty cho đến ngày mất nước. Mặc dù không thấy vợ con ông đâu, nhưng v́ tôn trọng, cho nên chúng tôi thật t́nh không hỏi đến chuyện gia đạo của ông, có điều ở tại tỉnh này, ông có đứa con rơi với người đàn bà tên Tơ, chủ tiệm ăn Như Ư, cháu bé là con gái tên Điều, khuôn mặt cháu giống ông như đúc .
    Bị xử tử h́nh chung với ông Đường có ông Phạm văn Bé, đại úy thám sát, tánh t́nh và tướng tá của ông y như Lư Qú được tả trong Thủy Hử. Ông chết để lại vợ và tám con.
    Những phiên xử những ngày kế tiếp, trong số những viên chức bị tử h́nh có chú thiếu úy Trần Đ́nh Thoại, chú là mẫu người hiền lành. Bọn họ giết chú v́ trước đó vài tháng trong một cuộc hành quân phối hợp giữa quân đội và cảnh sát dă chiến đă phá vỡ một căn cứ quan trọng của bọn VC, v́ thế bây giờ là dịp để bọn họ mặc sức trả thù….
    Last edited by Nguyễn thị Sàig̣n; 20-04-2011 at 09:21 PM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Không thể để tên tuổi những anh hùng vào quên lãng

    Thời gian càng chồng chất thì tên tuổi những người chiến sĩ VNCH anh dũng hy sinh lại càng sáng chói. Vô số tấm gương hào hùng cuả họ lần lượt được tìm lại và chép thêm vào trang sử "Quốc Hận 30/4".

    Ngược lại thì sự thật hèn hạ, xảo trá, tàn bạo cuả những "ngừơi thắng trận" - giá mà chúng là NGƯỜI đúng nghiã? - lại càng được phơi bầy trần trụi dưới ánh mặt trời.

    Xin tất cả những ai có biết hay chứng kiến bất kỳ một chi tiết nào về những cái chết cuả những người chiến sĩ VNCH dưới đòn thù cộng sản, hãy vận dụng khả năng và trí nhớ để ghi lại tên tuổi họ, phổ biến trên diễn đàn, hầu làm sáng danh chính nghiã mà họ đã hy sinh, cũng là tố cáo thực chất đầy hận thù giả nhân nghiã cuả bọn cộng sản VN.

    Rất cảm khái và vô cùng nể phục những người vợ cuả các anh chiến sĩ VNCH trước những giờ phút nguy khốn cuả gia đình và cả dân tộc.
    Chúng tôi, hậu sinh rất tự hào và biết ơn về những người mẹ và người chị như các vị, những người phụ nữ Việt Nam can cường.

  3. #3
    Member
    Join Date
    24-06-2011
    Posts
    183

    Vinh danh người chết và phỉ nhổ người sống

    Tôi là 1 người lính bị gảy súng,tôi đă trốn thoát lưởi hái tử thần trong ngày 03/05/1975 với tội danh lính sư 7 ngoan cố.Tôi sẽ nói chuyện này ở vào dịp khác.V́ lư do an toàn,tôi phải rời xa Định Tường và trôi dạt về xứ Phú Giáo-B́nh Dương.Ngày tôi đến nơi này là ngày 07/05/1975 với lư do hồi hương.Khi đến nơi đâu,tôi đả tận mắt chứng kiến vc hành h́nh 49 quân nhân ,đa số họ là lính Nghĩa quân cuả Chi khu Phú Giáo (lính của thiếu tá Hải quận trưởng Phú Giáo).Lư do trả thù là 4 lần tấn công đồn Nước Vàng đều bị Nghĩa quạn đồn này đánh te tua.Số vc chết của 4 lần tấn công gần 200 tên.Sau này tôi được biết 5 trong số 49 người bị vc sát hại dă man là anh em vợ của tôi.
    H́nh thức thảm sát của vc là trói 49 người lại thành 7 xâu (xâu 7 người/1).
    Ngày 9/5/1975,chúng bắt những người này lên 1 xe GMC và chở đến cây số 84 (tính từ Saigon lên Đồng xoài) và quẹo vào mật khu của chúng (cách đường lộ 20 km).
    Tại đây chúng đă dùng lưởii lê để đâm từng người 1 và bắn xuyên táo.Cuối cùng là 10 trái ḿn claymore nổ đồng loạt và tiển đưa 49 người ḥa quyện cùng hồn thiêng sông núi.
    Tôi được biết việc này qua lời kể của 1 tên tham gia trong vụ đó.Tên này là Mười Huỳnh và cũng đă chết vị bị ung thư.
    Hàng năm vào ngày 10/5,tại huyện Phú Giáo có 1 đám giổ tập thể.Các nhà thờ đều cử hành thánh lễ cầu nguyện cho các Tử sĩ đó.
    Chỉ tội cho cha,má vợ tôi khi nhắm mắt mà cứ nghĩ là các con của ḿnh vẫn c̣n sống và trở về trong nay mai.
    Tên của những người đi chuyến xe chiều là:
    -Nguyễn Khương Thới đồn trưởng Nước Vàng
    -Nguyễn văn Sơn trinh sát chi khu Phú Giáo
    -Hàng Anh Chai
    -Nguyễn văn Tờ
    -Thái Quá Trang
    ----
    V́ tôi c̣n ở VN và trong t́nh trạng nguy hiểm,nên tôi không tiện kể ra tên những người anh,em vợ của tôi trong vụ tàn sát này.Những người dân địa phương ở đây ai nấy đều biết rỏ.
    Nhửng tên đồ tể đó là: 3 Hường,( nữ),9 Dân,4 Phúc,10 Huỳnh,Tư Phước Thành..
    Tôi viết tư liệu này để góp phần vinh danh 49 vị anh hùng này và cũng để tố cáo hành vi man rợ của việt cộng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 18-03-2012, 06:31 AM
  2. thụyvi: NGƯỜI VỢ LÍNH GỬI BÀ HỒ VĂN KỲ THOẠI
    By Nguyễn thị Sàig̣n in forum Tin Việt Nam
    Replies: 13
    Last Post: 06-10-2011, 02:37 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 25-05-2011, 01:13 AM
  4. Replies: 9
    Last Post: 04-01-2011, 03:31 AM
  5. GỬI NGƯỜI TÙ XỨ VIỆT
    By TheHeTre2010 in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-01-2011, 02:18 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •