A: TẠI SAO HIỆN NAY CỜ ĐỎ SAO VÀNG LÀ QUỐC KỲ CỦA VIỆT NAM :

Những người Cộng sản nhận định rằng: "Cuộc Cách mạng tháng Tám 1945 thực sự là biểu trưng, là kết quả của khối đại đoàn kết dân tộc, là hội tụ của các nguồn xung lực hồi sinh mạnh mẽ của toàn dân tộc trong thời khắc bước ngoặt lịch sử dưới ngọn cờ chói lọi tinh thần yêu nước của mặt trận Việt Minh do Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh lănh đạo."
Trong một cuộc giao lưu trực tiếp trên truyền h́nh khi được hỏi "ông định nghĩa thế nào về sự thật lịch sử", ông Dương Trung Quốc tổng thư kư hội sử học Việt Nam đă trả lời: "Trách nhiệm của những người làm sử chúng tôi là phải nghiên cứu để t́m ra sự thật lịch sử, v́ chỉ có sự thật mới tạo được niềm tin trong nhân dân. Chúng tôi quan niệm, không phải sự thật nào cũng có thể nói ra, nhưng đă nói th́ phải nói đúng sự thật. Chúng ta phải t́m lại, để học lại nghiêm túc những bài học của lịch sử." (12)
Trời ơi! sự thật là sự thật, tại sao lại có những sự thật không thể nói ra?
Và câu hỏi được đặt ra là biến cố tháng 08-1945 do Việt Minh gây ra có phải là một cuộc cách mạng không!? Về câu hỏi này th́ mặc dù đă được nghe ư kiến của nhiều người nhưng tôi vẫn chưa thể có kết luận thỏa đáng cho bản thân. Nhưng dù sao cũng thật khó khi nói cuộc cướp chính quyền không phải là nguyện vọng của người dân, mà trên thực tế người dân của chúng ta lúc đó đa phần nghèo khó nhưng bản tính thật thà chấc phác họ đă tin theo những hứa hẹn hăo huyền của chủ nghĩa cộng sản nhằm mơ tưởng một xă hội công bằng văn minh không có cảnh người bóc lột người, nhưng họ đă không thể hiểu được bản chất của Cộng Sản là chiến tranh, hận thù, độc tài, giết chóc, tham lam, bóc lột và khủng bố ...
Rồi đến 20-12-1946 Pháp chiếm Bắc Bộ phủ, Hồ Chí Minh phải rút vào các vùng núi hẻo lánh tiếp tục ôm lư tưởng Cộng Sản để "giải phóng dân tộc", như thế lá cờ đỏ sao vàng chỉ hiện diện chính thức trong tư thế Quốc Kỳ khoảng thời gian từ 05-09-1945 đến 20-12-1946.
Trong khi đó tại miền Nam từ 01-06-1946 đến 02-06-1948 dùng cờ Nam Kỳ Cộng Ḥa Quốc với nền vàng ở giữa là 3 sọc xanh, chen giữa 3 sọc xanh là 2 sọc trắng.
Và từ 02-06-1948 Chính phủ trung ương dùng lá cờ vàng 3 sọc đỏ chính thức làm Quốc Kỳ và lá cờ này giống với Đại Nam Kỳ thời 1890- 1920, măi đến 20-07-1954 khi đất nước bị chi đôi theo hiệp định Geneve. Từ đó lá cờ vàng 3 sọc đỏ vẫn được dùng làm lá Quốc Kỳ Việt Nam Cộng Ḥa từ 20-07-1954 cho đến 30-04-1975.
Đó chỉ là những mốc khái quát sơ lược về sự thay đổi của Quốc Kỳ Việt Nam, các bạn có thể tham khảo thêm ở những tài liệu khác để hiểu thêm chi tiết.
Như vậy từ 20-07-1954 đất nước ta thực sự bị chia cắt thành 2 miền, mà sau này nguyên nhân góp phần làm miền Nam rơi vào tay Cộng Sản chính là việc kư kết hiệp định Paris vào ngày 27-01-1973 chấm dứt mọi sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ và cuối tháng 3 năm 1973 lính Mỹ cuối cũng đă rút khỏi Việt Nam, chúng ta cũng nh́n nhận rằng vào thời điểm trước đó những cuộc biểu t́nh phản chiến diễn ra rầm rộ cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến t́nh h́nh lúc đó.
Thật đúng là một thời đại tiến bộ về tri thức mà thoái bộ về tâm linh, giai đoạn 1954-1975 là giai đoạn mà các mặt của đời sống như y tế, giáo dục, văn hóa, kinh tế, chính trị, xă hội ở miền Nam ngày một tiến lên và miền Bắc th́ cứ thụt lùi theo khoảng cách ngày một xa,vậy mà bộ máy tuyên truyền của Hồ Chí Minh luôn phát đi những bản tin về đời sống cơ cực khốn khó của ḥn ngọc viễn đông, "đánh cho mỹ cút ngụy nhào, bác cháu ta sẽ xây lại đất nước mười phần đẹp hơn", lại c̣n tuyên truyền rằng "đời sống người dân miền nam rất khốn khó, miền bắc sẽ tiếp tế cho miền Nam hàng triệu tấn lương thực và thuốc men...", các giá trị chuẩn mực đạo đức thực sự bị thoái hóa trầm trọng, và cái mốc 1975 cũng giống như cánh cửa hy vọng tiến hóa cuối cùng của dân Việt vị đóng sập lại bởi các âm binh.
Trong khi đó hăy nh́n lại suốt chiều dài lịch sử, người Việt chúng ta vốn bản tính hiền lành chất phác lấy "nhân, lễ, nghĩa, trí, tín" làm đạo thường cho sự ăn ở đối xử lẫn nhau , c̣n nhớ năm xưa khi Nội Thư Hoàng Tá Thốn đưa bọn Ô Mă Nhi về nước đă dùng kế của Hưng Đạo Vương, lấy người giỏi bơi lặn, sung làm phu thuyền, ban đêm dùi thuyền cho đắm, bọn Ô Mă Nhi đều chết đuối cả. Để rồi đời sau Sử Thần Ngô Sỹ Liên phải thốt lên: "Chữ Tín là vật báu của nước, mà làm cho người khác phục ḿnh sâu sắc th́ đó là gốc của vương chính, Hưng Đạo Vương dùng bá thuật, muốn được thành công trong một thời mà thất Tín với muôn đời, đă nói là đưa về nước mà lại dùng mưu kế để giết đi th́ thực là quỷ quyệt lắm [...] đâu có thể nói chữ Tín chỉ là chuyện nhỏ nhặt". (13)
Than ôi nghe người viết sử luận b́nh việc "Tín-Nghĩa" mà hậu bối xấu hổ lắm thay, cái gốc của dân tộc này đă mất rồi! Hỡi các Vua Hùng có công dựng nước, các bậc sỹ phu đă ngă xuống để giữ nước, hỡi hồn thiêng sông núi hăy về đây, hăy về chứng kiến triều đại Cộng Sản, một Hồ Chí Minh bám theo học thuyết Mácxít, Lêninit, Stalinit, Maoít đă đem bóng ma Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản nấp dưới lá cờ đỏ sao vàng về bao trùm lên quê hương Việt Nam. Họ [chính quyền Cộng Sản] dùng tất cả những mưu mô xảo trá đẩy hàng triệu người vào biển máu v́ mù quáng tin theo những khẩu hiệu có cánh như "đánh Mỹ cứu nước", "giải phóng miền nam", "xây dựng thiên đàng hạ giới", "chấm dứt cảnh người bóc lột người" ... để rồi khi "con thuyền cách mạng" cập bến thành công th́ họ hiện nguyên bản chất ngu dốt tham lam nhưng có ưu thế là rất ác ôn, họ quay lại bóc lột ngay chính đồng bào ruột thịt của ḿnh. Thử hỏi nhân lễ nghĩa trí tín ở chổ nào, có thủ đoạn nào đê tiện hơn thế không?
Hăy nh́n sang nước bạn và nghe ông M. Gorbatchev, cựu Tổng bí Thư Đảng Cộng sản Liên Sô: "Tôi đă bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh cho lư tưởng cộng sản, nhưng ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng cộng sản chỉ biết tuyên truyền và nói láo.", trong khi đó đất nước của chúng ta đă sinh ra một người phụ nữ thông minh xinh đẹp nhưng thiếu trung thực - Nguyễn Thị B́nh, bộ trưởng ngoại vụ của chính phủ cách mạng lâm thời, vào năm 1973 tại Paris khi được kư giả Michel Tauriac phỏng vấn: "Xin trả lời tôi thẳng thắn, thưa bà, bà có phải cộng sản không?". Rất "thông minh", người phụ nữ ấy đă trả lời: "Không, thưa ông, tôi không phải cộng sản" và trước đó tháng 4 năm 1959 trước các kư giả Mỹ, Fidel Castro cũng đă tuyên bố: "Tôi đă nói một cách rơ ràng và khẳng định là chúng tôi không phải là cộng sản" (14 ).
Tất cả những điều đó để cho chúng ta thấy rằng một khi những người cộng sản vẫn c̣n nắm chính quyền trong tay th́ họ chỉ biết tuyên truyền và nói láo, khi mà cả thế giới đă quá hiểu bản chất tham tàn của cộng sản mà theo cuốn "The Black Book of Communism tiết lộ cho biết số người vô tội bị Quốc Tế Cộng Sản sát hại khắp nơi trên thế giới được ước tính như sau: tại Nga Sô hơn 20 triệu, tại Trung Hoa lục địa 65 triệu, Việt Nam 1 triệu, Bắc Hàn 2 triệu, Cambodia 2 triệu, Đông Âu 1 triệu, Phi Châu 1,7 triệu, Afghanistan 1,5 triệu và châu Mỹ La Tinh 150.000 người. Tất cả đă chết dưới bàn tay của Lenine, Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Pol Pot và Kim Nhật Thành." (15)
Với một bản cáo trạng làm cả thế giới phải khiếp sợ như thế, thế nên họ đă khéo léo ẩn ḿnh dưới vỏ bọc là "mặt trận quốc gia giải phóng" chứ không chịu nhận ḿnh là Cộng Sản để đánh lừa những ánh mắt ṭ ṃ nh́n từ thế giới bên ngoài, và bên trong th́ họ ra sức bưng bít thông tin tuyên truyền dối trá và hứa hẹn với người dân đủ điều, nhiều trí thức và báo giới phương tây chưa một ngày sống dưới chế độ Cộng Sản đă mắc vố lừa thật to khi ḷng trắc ẩn của họ cũng bị đánh lừa, hay họ chưa hiểu thấu đáo về bản chất của một cuộc chiến, họ xuống đường hô to khẩu hiệu đ̣i Mỹ phải rút quân, điều đó trên thực tế là đă thể hiện sự bất lực trước sự bành trướng của Đệ Tam Cộng Sản, khi ma quỷ đă đạt đến tŕnh độ thượng thừa về hóa trang. Norman Morrison đặt người con gái bé bỏng Emily xuống gởi cho một người nào đó trong đám đông xung quanh rồi châm lửa tự thiêu trước lầu năm góc, một Norman 22 tuổi ngày đó cũng đă chọn một cái chết với lư tưởng thật cao đẹp như những người thanh niên Bắc Việt ngă xuống bên lá cờ đỏ sao vàng với một ḷng tin sắt đá là họ đă chết cho tự do, chết cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng những người miền nam ruột thịt đang phải sống dưới ách đô hộ của Mỹ ... Thế là bài "Emily em ơi" của Tố Hữu đến tận hôm nay vẫn c̣n góp mặt trong sách giáo khoa của con em chúng ta, và những h́nh ảnh phản chiến được Hà Nội tuyên truyền như một sự ủng hộ chính nghĩa từ thế giới, đă đẩy lớp lớp thanh niên đổ biết bao xương máu ngay trên chính quê hương ḿnh để đấu tranh cho lợi ích của một bộ phận đảng viên cao cấp.
Và giờ đây có lẽ các sinh viên trí thức các giáo sư khuynh tả ngày nào đă phải ăn năn hay xấu hổ khi thấy một Việt Nam không hề có tự do dân chủ đa đảng đa nguyên, tôn giáo bị đàn áp, và con người phải sống cuộc sống túng quẫn, nếu họ có dịp đến Việt Nam ngày hôm nay họ sẽ được ngă lưng trên một chiếc giường thật êm ái trong căn pḥng lộng lẫy của một khách sạn cao cấp không thua bất kỳ nơi nào, họ có thể phóng tầm nh́n ra xa để thấy một cuộc sống mới sau chiến tranh thật sôi động với những ḍng sông xe gắn máy cuộn chảy trên đường phố, bên cạnh những tấm bảng sặc sở đậm chất tuyên truyền cố hữu của những nước Cộng Sản với h́nh cờ đỏ sao vàng, búa liềm hay chếch lên phía trên tấm h́nh ông Hồ Chí Minh luôn có những câu khẩu hiệu đại loại như "v́ mục tiêu dân giàu nước mạnh xă hội công bằng văn minh", họ sẽ hiểu thế nào là "dân giàu" khi nh́n thấy những cửa hàng với những nhản hiệu thời trang như Gucci, Louis Vuitton, của những nhà tư bản mới và khách hàng là những vị tư bản đỏ cưỡi trên những con xe đắt tiền, họ sẽ thấm thía thế nào là "xă hội công bằng" khi thấy dân oan trong đó có cả những gia đ́nh có công với cách mạng kéo nhau đi khiếu kiện v́ bị chính quyền cướp mất đất đai, đời sống rơi vào ngơ cụt ... tất cả c̣n thảm cảnh hơn h́nh ảnh lính Mỹ bật quẹt Zippo đốt nhà tranh mà họ đă thấy trên báo chí, họ sẽ thấy tôn giáo ở nước này đang bị bóp chết dần dần và tệ hại hơn là sự biến thái của các linh mục, ḥa thượng quốc doanh, tất cả c̣n đau đớn hơn h́nh ảnh Thích Quảng Đức tự thiêu năm nào, họ sẽ học được bài học thế nào là "văn minh" ở xứ này khi thấy có nhiều những trẻ em bụi đời sống vất vưởng trên đường phố phải cấu xé lẫn nhau để giành giật miếng ăn không khác ǵ những con thú hoang hay trong các động mại dâm ở Campuchia có rất nhiều những đứa trẻ nói tiếng Việt, tất cả c̣n thê lương hơn em bé Kim Phúc trần truồng với vết bỏng Napalm mà họ đă xót xa năm ấy. Như thế ai dám bảo rằng sự nhẹ dạ cả tin của người phương tây không góp phần vào sự hiện diện của lá cờ đỏ sao vàng ở Việt Nam hiện nay.
Và ngày 30-04-1975 là ngày mà "có triệu người vui, cũng có triệu người buồn" để rồi ngay sau đó thôi th́ triệu người vui kia cũng phải gào khóc thảm thương như những con thú đang bị ông chủ cách mạng của ḿnh xẻ thịt trong ḷ mổ. Thời điểm đó để che mắt và trấn an dư luận Cộng Sản Bắc Việt đă thành lập chính phủ lâm thời với lá cờ nửa trên đỏ, nửa dưới xanh, ở giửa là ngôi sao vàng, nhưng đâu rồi cũng lại vào đó ngày 02-07-1976 chính thức thống nhất 2 miền thành Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và dùng lá cờ đỏ sao vàng làm Quốc Kỳ cho đến hôm nay.
Như vậy chúng ta đă thấy rơ để chiếm được vị trí làm lá Quốc Kỳ của nước Việt Nam ngày hôm nay, lá cờ đỏ sao vàng đă giương cao một lư tưởng cao đẹp nhưng ảo tưởng, lá cờ đỏ sao vàng đă đánh lừa niềm tin của rất nhiều người, đă tuyên truyền vô cũng tinh vi và xảo trá, đă tắm bằng máu của hàng triệu người vô tội trên cả 2 chiến tuyến trong một cuộc chiến không đáng có (16a), đă thể hiện bản chất là đứa con trung thành của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản và hiện nay là chư hầu của Trung Cộng ...
Dù hiện nay mọi người không c̣n tin vào lá cờ đó nữa, và cũng v́ lá cờ này họ đă hiến dâng cả cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng, họ đă phơi xác trên hàng rào kẽm gai với viên đạn găm trong lồng ngực khi trên tay c̣n nắm chặt lá cờ đỏ sao vàng, ḍng máu đỏ từ tim tung tóe mănh liệt như họ đă từng tin rằng họ chết cho quê hương, họ chết cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, họ chết cho thế hệ mai sau được sống tự do hạnh phúc, mà giờ đây tôi đau buồn nhận ra rằng sau 36 năm sống dưới triều đại Cộng Sản, dân tộc này không c̣n nhiều người dám hy sinh như thế. Từ góc nh́n giá trị nhân bản th́ đó là một cái chết vinh quang, một cái chết rất người, nhưng nh́n từ cục diện chính trị thế giới tại thời điểm đó th́ đó là một cái chết tức tưởi, một cái chết lăng xẹt, V̀ ĐÁNG RA TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CÓ AI PHẢI CHẾT. (16b)


B: NHỮNG THÀNH QUẢ MÀ LÁ CỜ ĐỎ SAO VÀNG MANG VỀ CHO DÂN TỘC VIỆT NAM :
1930-1931
Phong trào "Xô Viết Nghệ Tỉnh" là cuộc nổi dậy đầu tiên do Đảng Cộng Sản lănh đạo với khẩu hiệu "Trí, phú , địa , hào, phải đào tận gốc trốc tận rễ" tức là cứ theo thứ tự bất lợi cho cách mạng th́ tầng lớp trí, được "ưu tiên" rồi đến, phú địa, hào đều phải được giết sạch th́ thành phần vô sản mới có thể đẩy mạnh phong trào Cộng Sản trên khắp cả nước.
Và bài vè của Hà Sỹ Phu thật chua chát lắm thay khi cho chúng ta thấy bộ mặt lật lọng của Đảng Cộng Sản từ ngày c̣n sơ khai đến ngày đè đầu cưỡi cổ được dân tộc, "hiền tài là nguyên khí của quốc gia" nghe cũng có lư nhưng nếu bỏ Trí lên trên th́ xem ra không được logic lắm với cái lịch sử giết chóc dă man kia, thế là xếp CÔNG- NÔNG-TRÍ.

Bốn anh Trí Phú Địa Hào
Chỉ riêng anh Trí lao đao đến giờ
Đảng ta thương Trí ngu ngơ
Cho Công – Nông - Trí chung cờ liên minh
Trông lên Liềm - Búa hai h́nh
Trí ta vẫn chẳng thấy ḿnh ở đâu
Quay sang t́m Phú, Địa, Hào
Thấy ba bụng phệ… đă vào… Đảng ta!

1949-1956
"Cải cách ruộng đất" lần này th́ với khẩu hiệu "hăy giết sạch lũ cường hào địa chủ ác bá" "đào tận gốc trốc tận rễ" "cường hào ác bá phá ra tro". Đúng, đảng ta luôn luôn đúng, phải giết hết phải đập phá hết tất cả, lấy của người giàu chia cho người nghèo, sẽ không c̣n người bóc lột người. Tất cả những nơi thờ tự, chùa chiền, đ́nh làng đều bị phá ủi, những người dân chịu khó tích cóp làm ăn bấy lâu nay, giờ đây trở thành những tên cường hào ác bá hay Việt gian phản động, sẽ bị đem ra đấu tố bởi chồng con hay chính cha mẹ họ, hăy lắng nghe nhà thơ Xuân Diệu:

Anh em ơi! Quyết chung lưng
Đấu tranh tiêu diệt tàn hung tử thù
Địa hào, đối lập ra tro,
Lưng chừng phản động đến giờ tan xương.
Thắp đuốc cho sáng khắp đường,
Thắp đuốc cho sáng đ́nh làng đêm nay.
Lôi cổ bọn nó ra đây
Bắt quỳ gục xuống, đoạ đày chết thôi...

Những ai bị đọa đày mà chưa chết th́ sẽ bị đem ra xử bắn hay dùng trâu cày kéo đứt cổ để răn đe mọi người.
Ước tính trong thời gian này có hơn 150 ngàn người đă bị sát hại, những truyền thống tốt đẹp, đời sống tinh thần và tâm linh của người Việt bị phá hủy.
Sau đó với "chiến dịch sửa sai" Trường Chinh và Hồ Viết Thắng phải ngậm đắng nuốt cay khi Bác lấy khăn lau nước mắt rồi đem hai chú ra làm vật tế thần để xóa tan sự phẩn nộ trong quần chúng, thế mà thế hệ ba tôi ai cũng tin là thật, c̣n khen Bác thật đúng là con người nhân nghĩa đă khóc thương dân, chỉ có tụi cấp dưới làm bậy thôi...

1955-1958
"Nhân Văn Giai Phẩm" gắn liền với những tên tuổi như Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần, Lê Đạt, đă bị kết án tù đày v́ dám lập ra tờ báo Nhân Văn và ấn bản Giai Phẩm với nội dung là những câu thơ tiêu biểu như của Trần Dần:

Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ

Người trực tiếp đứng ra tiêu diệt "Nhân Văn Giai Phẩm" chính là nhà thơ Tố Hữu trưởng ban tuyên huấn trung ương với những vần thơ khát máu:

Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong,
Cho Đảng bền lâu, cùng rập bước chung ḷng
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Sít-ta-lin... bất diệt.

Và những người có dính líu cũng bị tù đày tùy theo mức độ liên quan , tất nhiên những người này sẽ mang theo một "vết nhơ" không chỉ trong lư lịch của ḿnh mà c̣n liên lụy đến con em. Như trường hợp nhà thơ Lê Đạt kể từ ngày 12-08-1958 bị đẩy đi tù đày lao động khổ sai, 30 năm mất bóng trên diễn đàn văn và trước khi ông chết 1 năm đă được trao giải thưởng văn học nghệ thuật nhà nước 2007.

1959
Quốc hội kư quyết định thông qua vấn đề "hợp tác hóa nông nghiệp", tôi đă đọc quyết định này hai lần mà không hiểu nó viết về vấn đề ǵ, âu cũng là cách hành văn mơ hồ trong văn bản luật pháp của Cộng Sản, nhưng trên thực tế sau cải cách ruộng đất, cướp của người giàu chia cho người nghèo, thành phần bần cố nông nay được chia cho một ô đất nhỏ và vài cái cuốc cái xẻng, nhưng để vô sản hóa đến tận cùng đảng ta đă dùng những "kế hoạch kinh tế 3 năm, 5 năm" "công tư hợp doanh" "hợp tác xă" để dần dần công hữu hóa hết những tài sản c̣n sót lại của thành phần bần nông, khiến miền Bắc trở nên vô cùng nghèo nàn và lạc hậu, trong khi tại thời điềm này ở miền Nam dưới lá cờ vàng tung bay quốc dân đang sống ở một nơi được mệnh danh là ḥn ngọc viễn đông, t́nh cảnh thật không khác ǵ Bắc Hàn, Nam Hàn ngày hôm nay.
Ai khổ mặc kệ, Hồ Chí Minh th́ vẫn cứ ở trên bục ra rả thuyết pháp "Đảng ta là vĩ đại, v́ ngoài lợi ích của giai cấp, của nông dân, của dân tộc, đảng ta không có lợi ích ǵ khác".

1968 "Huế Mậu Thân"
Thơ chúc tết của Hồ Chí Minh:

Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua
Thắng trận tin vui khắp nước nhà
Nam Bắc thi đua đánh giặc mỹ
Tiến lên! toàn thắng ắt về ta

"Trong cuộc đấu tranh chống Mỹ cứu nước. Ta được tận hưởng tư tưởng, t́nh cảm cao đẹp của Bác Hồ, yêu nước, yêu dân, tin dân, tin cách mạng, tin vào thắng lợi qua những vần thơ Tết Xuân Mậu Thân, cho ta soi ḿnh vào tâm đức tổ tiên, học tập và làm theo tấm gương đạo đức Bác Hồ." (Trích báo đảng kỷ niệm 40 năm tổng tiến công và nổi dậy xuân Mậu Thân của tiến sỹ Trần Viết Hoàn)

Và kết quả của t́nh "yêu nước, yêu dân" đó là ở Huế có 9.776 ngôi nhà bị phá hủy, hoàn toàn, 3.169 ngôi nhà bị hư hỏng nặng, 7.000 người vô tội đă bỏ mạng.

Chiều đi qua Băi Dâu, hát trên những xác người
Tôi đă thấy, tôi đă thấy
Trên con đường người cha già ôm con lạnh giá
Chiều đi qua Băi Dâu, hát trên những xác người
Tôi đă thấy, tôi đă thấy
Những hố hầm đă chôn vùi thân xác anh em...
Trịnh Công Sơn 1968.

1972 "Mùa hè đỏ lửa"
"Mùa Hè 1972, trên thôn xóm và thị trấn của ba miền đồng bốc cháy một thứ lửa nhân tạo, nóng hơn, mạnh hơn, tàn khốc gấp ngàn lần, vạn lần khối lửa mặt trời sát mặt. Lửa ngùn ngụt. Lửa bừng bừng. Lửa kêu tiếng lớn đại pháo. Lửa lép bép nức nở thịt da người nung chín. Lửa kéo dài qua đêm. Lửa bốc khói mờ trời khi ngày sáng. Lửa gào chêm tiếng khóc của người. Lửa hốt hoảng khi cái chết chạm mặt. Lửa dậy mùi thây ma. Lửa tử khí trùng trùng giăng kín quê hương thê thảm khốn cùng.
Kinh khiếp hơn Ất Dậu, tàn khốc hơn Mậu Thân, cao hơn băo tố, phá nát hơn hồng thủy. Mùa Hè năm 1972 - Mùa Hè máu. Mùa Hè của sự chết và tan vỡ toàn diện. Mùa Hè cuối đáy điêu linh. Dân tộc ta sao nỡ quá đọa đày!" (17)

30-04-1975
Đối với tôi những con số này như mang theo thông điệp của quỷ, nó nhắc cho người Việt Nam phải nhớ rằng: Hỡi người anh em! chúng ta phải thương yêu nhau v́ tất cả chúng ta đều đau khổ.

Những ǵ viết trên đây chỉ mang tính chất liệt kê, c̣n để tŕnh bày đầy đủ th́ không bút mực nào chịu đựng nỗi bi kịch oan khiên đó.

Hăy điểm xem đến nay đất nước ta đă đạt được những thành tựu ǵ từ khi lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập:

- Tham nhũng tràn lan, quan sống phè phỡn, đạo đức xă hội suy đồi, con giết cha , mẹ bán con, vợ giết chồng ...

- Kinh tế ,chính trị, y tế, giáo dục, văn hóa, xă hội xuống cấp, tụt hậu thê thảm so với thế giới.

- Trí thức, sử gia, luật gia, khoa học gia, kỹ sư, bác sỹ dược sỹ, tiến sỹ, nhà văn nhà báo , họa sĩ nhạc sĩ và thi sĩ ... đa số đều trở nên vô cảm.

- Lạm phát phi mă cộng thêm quan lại tham lam đẩy người dân vào cảnh khốn cùng.

- Hàng triệu người Việt Nam vượt biên t́m cuộc sống hạnh phúc ở xứ người.

- Hàng chục ngàn cô gái Việt Nam bị bán sang nước ngoài để bán thân, trong đó có cả những em bé.

- Hàng trăm ngàn lao động phải chạy ra ngước ngoài để bán bán sức.

- Bao cảnh đời khó khăn khổ sở đói nghèo trong nước phải làm những nghề mạt hạng ăn xin, bán dâm, giết người trộm cắp…

- T́nh trạng dân oan khiếu kiện kéo dài, oán hận không được giải quyết.

- Tôn giáo bị đàn áp, linh mục và ḥa thượng quốc doanh th́ tăng lên theo cấp số nhân.

- Công lư bị phỉ báng, tự do bị tước đoạt và nhân quyền bị bóp nghẹt.

- Đất đai của tổ tiên th́ ngày một bị thu hẹp lại.

...

Nh́n vào một xă hội như thế để thấy được cái vô đạo đức của người làm chính trị, và "khi khảo sát và nghiên cứu sự phát triển trên thế giới mới thấy xă hội Việt Nam hiện nay vẫn ở thời Trung Cổ, tức tụt hậu sau thế giới gần 500 năm" (18). Nhưng theo tôi th́ không cần so với thế giới làm ǵ, người Việt hôm nay c̣n tụt hậu hơn chính ḿnh 500 năm trước. Bạn sẽ bảo tôi, làm sao có thể như vậy được khi chúng ta hàng ngày vẫn được chạy ô tô, ở nhà có máy lạnh, xem truyền h́nh, ăn KFC và uống Coca Cola ... toàn là những thứ mà 500 năm trước không hề có. Nhưng chỉ cần bạn chịu khó đọc lại lịch sử thôi th́ sẽ thấy muôn mặt đời sống xă hội hiện nay đang tuột dốc không phanh. (1460 - 1497) thời vua Lê Thánh Tông, cha mẹ dạy con có phép tắc, trai gái đều có nghề nghiệp, không có nạn rượu chè cờ bạc, không tụ tập đồ đảng để đi trộm cướp, vợ chồng cần kiệm làm ăn, ân nghĩa trọn vẹn, quan dân đều phải hiếu để, chăm chỉ làm ruộng cùng giúp đỡ lẫn nhau … về giao thiệp với Tàu th́ luôn cho người dám sát đề cao cảnh giác, ngài nói rằng "Ta phải giữ ǵn cẩn thận, đừng để cho ai lấy mất một tấc núi, một tấc sông của Thái Tổ để lại" (19). Nhờ có những bậc minh quân tài trí đức độ như thế nên văn hóa nước ta thời đó mới được hưng thịnh. Chỉ mấy điều đó thôi chưa đủ để chúng ta phải hổ thẹn sao?

Chính quyền Cộng sản đă biến đời sống xă hội của Việt Nam thành một thứ xă hội mà con người sống trong đó phải luôn luôn toan tính ăn thịt nhau để sống, đó chính là hậu quả của học thuyết vô thần, họ tiêu diệt tôn giáo cho đó là "thuốc phiện" ru ngủ nhân dân, họ luôn luôn sống trong hận thù, thứ hận thù giai cấp, mà những ai không phải là Cộng Sản th́ được họ xếp vào những kẻ thù cần "phải bị đấu tố như những tên bồi của đế quốc" (20) như Hồ Chí Minh đă từng nói. Ngày trước Phạm Quỳnh một nhà trí thức lỗi lạc với chủ trương "xây dựng một Việt Nam phú cường tự do và độc lập" đă bị Việt Minh đấu tố là tên Việt gian phản quốc, rồi bị đưa vào rừng đập vỡ đầu bằng cày và cuốc, đến sau này khi nhạc sĩ Phạm Tuyên con trai của Phạm Quỳnh được gặp Hồ Chí Minh vào năm 1945, "ông cha già dân tộc" đă khẳng khái nói rằng: "Cụ Phạm là người của lịch sử, sẽ được lịch sử đánh giá lại sau này. Con cháu cứ vững tâm đi theo cách mạng". (21), Và Ḥa Hảo- Huỳnh Phú Sổ, Quốc Dân Đảng- Nguyễn Thái Học, Duy Tân- Lư Đông A, Đệ Tứ Cộng Sản- Tạ Thu Thâu ... tất cả đều bị ám hại bởi những thủ đoạn tương tự.

Ngày hôm nay th́ chính quyền Cộng Sản lại quay sang hận thù với chính người dân trong nước, bà con dân oan biểu t́nh, người dân lao động đ́nh công, giáo dân cầu nguyện, hay sinh viên xuống đường đả đảo Trung Cộng ... tất tả những thành phần này đă được bộ máy an ninh khổng lồ dành cho sự chăm sóc đặc biệt, họ dùng công cụ là báo chí và truyền h́nh với những tay sai đắc lực là lũ văn nô bồi bút ra sức nhào nặn bóp méo sự thật một cách trắng trợn, rồi tuyên truyền về sự nguy hiểm của các thế lực thù địch, diễn biến ḥa b́nh, phản động, khủng bố ... ai có ư định chống đối là bắt giam.

Họ luôn mồm kêu gọi ḥa đồng ḥa giải dân tộc, nhưng luôn gọi thành phần người Việt hải ngoại với cờ vàng ba sọc trên tay là "bọn chống cộng cực đoan", ai mới là kẻ cực đoan đây khi chính quyền Cộng Sản là kẻ nắm quân đội trong tay với pháp luật là giấy thông hành, chính quyền sẽ bỏ tù hết những tên nào dám v́ lợi ích quốc dân mà làm tổn hại đến lợi ích của đảng, vậy xin hỏi ai mới là kẻ khủng bố cực đoan đây?

Để minh họa rơ hơn về vấn đề này hăy lấy Lê Thị Công Nhân làm một ví dụ, chị đă chịu án 4 năm tù và 3 năm quản chế v́ tội dám bất đồng chính kiến. Và kư giả Xuân Hồng của BBC đă đặt so sánh về hoạt động thời trẻ của bà Nguyễn Thị B́nh với những nhà bất đồng chính kiến gần đây như Lê Thị Công Nhân, hỏi bà có suy nghĩ ǵ. Bà ta đă trả lời "Những việc làm của họ [những người đấu tranh chính trị] trong t́nh h́nh này không đem lại lợi ích cho đất nước." (22)

Vậy là đă rơ, người đàn bà thiếu trung thực này đă một lần xảo trá với báo chí phương tây năm 1973, giờ đây bà ta c̣n dám bảo việc đấu tranh chính trị xóa bỏ cái đảng độc tài thối nát này đi không mang lại lợi ích cho đất nước, vậy nó không bị xóa bỏ th́ mang lại lợi ích cho ai?

Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay có đầy đủ các "đức tính" tham lam, độc tài, cực đoan, khủng bố, họ cho rằng đất nước Việt Nam này chỉ do một ḿnh họ quyết định mà người dân không có quyền tham gia, bằng chứng là gần đây khi thấy phong trào viết Blog phát triển mạnh với nhiều sự thật rùng rợn của đảng được phơi bày, họ đă đánh hơi thấy mối nguy hiểm, họ cho cái loa phóng thanh Đỗ Quư Doăn phát đi bản tin: "Blog Không được đề cấp đến các vấn đề kinh tế chính trị xă hội theo hướng tiêu cực, Quy định hoạt động blog sẽ định ra những tiêu chí để người tham gia hoạt động biết việc nào ḿnh được làm và việc nào không được làm." (23)

Mọi người đă thấy bản chất độc tài cực đoan bộc lộ rơ chưa, trí tuệ của họ vĩ đại đến độ biết hướng nào là tiêu cực, việc ǵ là nên làm và việc ǵ không nên làm cơ đấy! Lấy ví dụ đó để thấy rằng đảng không cho phép người dân bàn việc nước, mà cái đất nước này của ai, đâu phải của riêng người Cộng Sản đâu mà tự cho ḿnh cái quyền cắt đất cắt biển dâng cho Trung Cộng. Chợt nghĩ nếu Trần Quốc Toản vô phúc sống dưới chế độ này dám bóp nát quả cam cái coi, chí ít cũng phải lănh án 3 đến 4 năm tù.

Như vậy chúng ta có thể thấy từ năm 1927 khi đó ở Việt Nam chưa xuất hiện lá cờ đỏ sao vàng, nhưng trên thực tế th́ nó đă ấp ủ từ trong âm mưu bành trướng của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản mà Hồ Chí Minh là tay sai, và từ đó đến nay nó không hề mang ư thức dành tự do, không có nguồn gốc dân tộc và không có t́nh yêu thương đồng bào.

Có lẽ năm xưa khi Trần Trọng Kim viết cuốn Việt Nam Sử Lược không thể h́nh dung ra được kết quả "trăm năm trồng người" của Hồ Chí Minh nên mới có những câu cảm thán "Người bản quốc phải biết rằng phàm sự sinh tồn tiến hóa của một nước, là ở cái chí nguyện, sự nhẫn nại và sự cố gắng của người trong nước. Vậy ta phải hết sức mà học tập, giử cái tâm cái trí cho bền vững th́ chắc tương lai c̣n hy vọng".

Ôi! sao tôi bi quan quá, tương lai c̣n hy vọng không khi ở trong nước ngày nào cũng thấy thi đua học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, người người nhẫn nại phấn đấu vào đảng để được hưởng đặc quyền đặc lợi , Hồ Chi Minh cũng đă từng nói: "muốn xây dựng chủ nghĩa xă hội, th́ phải có những con người xă hội chủ nghĩa", bác ơi bác hô khẩu hiệu th́ không ai dám so với bác, nhưng bác về mà xem thành quả trăm năm trồng người của bác này, một người lư tưởng trong xă hội Việt Nam hiện nay được định hướng như sau:

Phải phấn đấu vào đại học ,rồi ráng lên thạc sỹ, tiến sỹ, sau đó ra trường làm thật nhiều tiền, phấn đấu mua thật nhiều áo quần hàng hiệu, phấn đấu sắm ô tô hạng sang, và phấn đấu ở biệt thự cao cấp ... và dường như đó đă thành những giá trị chuẩn mực của các chàng trai cô gái cần phải cố gắng đạt đến trong cuộc sống. Một bộ phận không nhỏ khác th́ cái tâm cái trí đă ch́m vào rượu chè và các cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, họ không t́m được ư nghĩa đích thực trong cuộc sống hiện tại, họ đang lạc lối trong "thiên đàng hạ giới" như những con thú hoang quen với khu rừng của nó và hàng ngày phải cắn xé đồng loại để dành dật miếng ăn. Chỉ c̣n một số bộ phận nhỏ họ là những thanh niên rất giỏi trong nhiều lĩnh vực của đời sống như y khoa, kinh tế, kiến trúc ... nhưng họ chỉ có thể cứu vài người bệnh đang hấp hối, thành lập vài công ty giải quyết công ăn việc làm cho vài người, và xây những ṭa nhà cao tầng, những khu vui chơi tráng lệ để phục vụ cho một bộ phận người dân, và họ đâu biết rằng họ chỉ là những bánh răng tốt hiếm hoi trong một guồng máy khổng lồ bệ rạc và rĩ rét phải oằn ḿnh kéo theo lũ cán bộ mặt người với đầy đủ phẩm chất của heo. Cái dân tộc này cần trong thời điểm hiện nay không phải là những chiếc bánh răng rời rạc, mạ vàng hay bằng kim cương, mà cần một guồng máy được điều khiển bởi ư chí và sức mạnh toàn dân để đuổi theo thế giới văn minh đă tiến quá xa kia ḱa.

Giờ đây khi đang gơ những ḍng để kết thúc bài viết này, chỉ c̣n tiếng lách tách trên bàn phím trong đêm khuya nơi đất khách quê người càng khiến tôi nao ḷng và cảm thấy cô đơn hơn bao giờ, tôi đang ngồi đây, đang nghe tiếng thở yếu ớt từ quê hương xa xôi vọng lại như một bệnh nhân đă kiệt sức v́ chống chọi với căn bệnh trầm kha, để cứu bệnh nhân Việt Nam bây giờ đă là quá muộn, tôi mong rằng khi đọc xong những ḍng tâm huyết này đây, các bạn của tôi ở trong nước sẽ nhận ra đâu là "ngọn cờ đại nghĩa của dân tộc Việt" để rồi sống có trách nhiệm với bản thân trước tính mệnh của dân tộc, như chúa Giêsu đă nói "Anh em hăy t́m lấy sự thật, và sự thật sẽ giải phóng anh em".

Có một số anh em của tôi có quan điểm rằng "họ chỉ đấu tranh v́ tự dân chủ chứ không chống cộng".

Nay tôi xin bày tỏ quan điểm của ḿnh rằng: những ǵ cần nói tôi đă nói trong nội dung bài viết này, chúng ta đă thấy rơ bản chất tà giáo của chủ nghĩa Cộng Sản đang ẩn nấp dưới ngọn cờ dân tộc, và một khi so sánh bản chất cố hữu ở các nước cộng sản với các nước không cộng sản th́ chúng ta sẽ thấy 2 vấn đề:

- Một chế độ Độc Tài có thể không phải là chế độ Cộng Sản (tức đảng Dân Chủ hay đảng Lao Động cũng có thể trở thành độc tài), nhưng Cộng Sản chắc chắn phải là Độc Tài

- Một nước tự do dân chủ đa nguyên đa đảng th́ có thể có đảng Cộng Sản hoạt động, nhưng một nước Cộng Sản th́ không thể đ̣i hỏi vế ngược lại.

V́ bản chất cố hữu mang tính di truyền đó của chính quyền Cộng Sản nên chúng ta không thể hợp tác với chính quyền Cộng Sản chống tham nhũng, cũng giống như chúng ta không thể dạy cho con linh cẩu sống bằng cách ăn hoa quả.

Chúng ta không thể hợp tác với chính quyền Cộng Sản xây dựng nhà nước pháp quyền.

Chúng ta không thể đ̣i hỏi ở chính quyền cộng sản tự do và dân chủ, v́ như ông Nguyễn Minh Triết đă nói một câu rất thật ḷng "bỏ điều 4 là tự sát".

Trong cuộc đấu tranh này chúng ta phải nh́n rơ một sự thật rằng với một chính quyền mà nhân lễ nghĩa trí tín đều không có, th́ đừng mong họ tự sát cho dân tộc sống .

Và hiện nay Quốc Tế Cộng Sản đă bị ṭa án quân sự thế giới lên án với:

Tội ác chống lại ḥa b́nh thế giới
Tội ác chiến tranh
Tội ác chống lại con người

Vậy chúng ta chống cộng có nghĩa là chúng ta chống lại làn sóng vô thần đang ám hại, xô đẩy loài người xa rời thượng đế, xa rời rời lẽ sống đạo đức ở đời.

Chúng ta chống cộng có nghĩa là đấu tranh cho ḥa b́nh tự do dân chủ và xóa bỏ hận thù do chủ nghĩa Cộng Sản dựng lên.

Và hơn hết chúng ta chống cộng có nghĩa là chúng ta giúp đở những người anh em đang c̣n u mê với lư tưởng Cộng Sản , hăy thức tỉnh hăy quay về với nhân dân, giúp họ thoát khỏi bờ vực thẳm của lương tâm con người.

TD