Ai về nhắn với Metamorph
Thà mất ḷng anh đặng bụng chồng


Truyện này mang tính ẩn dụ. Meta tượng trưng cho ư niệm dân chủ, nhân quyền. Hồng, vợ của Cộng là một người yêu chồng, yêu trong mù quáng và sợ hăi.


Bên giàn thúi địt.

Năm nay mùa đông chắc lạnh lắm. Mới lập đông mà hơi lạnh đă tràn lan cùng khắp. Ở Hà Nội nghe nói nhiều người chết rét. Giá như mọi năm th́ giờ này giàn thúi địt hiên nhà vẫn c̣n mơn mởn, thế mà đă tàn lụi cả v́ lạnh. Nghe nói cũng tại cái ozone với lại ô nhiễm quỷ quái chi đó. Anh ấy bảo : Mùa đông đă có mền , mùa hè đă có quạt, mua áo len làm ǵ cho tốn. Luôn luôn chàng chấm dứt câu bằng cái bỉu môi : "Đàn bà ǵ mà hổng có hậu. Thấy vợ con người ta bắt ham."

Thứ bảy hôm ấy có lẽ đẹp trời. Nói có lẽ bởi v́ vạn vật ra vẻ yêu kiều lắm. Bụi hồng dại trước nhà nơi chàng thỉnh thoảng vạch quần tưới, cũng phơi phới nứt ra một nụ hoa tím ngắt sau mấy mùa xơ xác. Mặt trời mùa đông nhiệt đới cũng đôn hậu tỏa ra những làm nắng ấm nhuộm vàng trời đất. Xuân phân rồi đến hạ chí. Thiên hạ nô nức rủ nhau đi mua cây cảnh về trồng cho bơ cái heo may đă tàn. Anh ấy rủ em đi mua sắm. Anh ấy là chồng em, tên Cộng. Tám năm trôi qua, ngoại trừ tuần trăng mật là chàng thôi say bí tỉ, đi dâu cũng cho thiếp theo cùng, c̣n th́ toàn là kéo bè kéo lũ đi nhậu. Chàng rủ em đi mua cái ḷ nướng thịt v́ bạn nhậu của chàng phán:

- Cái ḷ nướng thịt có bao nhiêu mà không dám mua. Kẹt th́ tao cho mượn tiền mua 1 cái chứ nhậu mà không có thịt nướng th́ thà nghỉ nhậu c̣n hơn.

Một chiến sĩ khác bồi thêm:

- Thời kinh tế thị trường, cái ǵ cũng có mà vợ chồng mày bết bát quá.

Chàng cắm mặt xuống ra chiều hối hận v́ phật ḷng bạn bè. Thế nên, sau 8 năm trời quạnh quẽ, mạnh ai nấy đi, thiếp đi đàng thiếp chàng đi đàng chàng, bỗng dưng chàng rủ em đi mua cái ḷ chỉ v́ 1 người khiêng không nổi.

Tiệm bán ḷ bữa ấy đông khách lắm. Chẳng thế mà t́m măi mới được chỗ đậu xe tít mù xa. Siêu thị Việt Nam bây giờ cũng bắt chước Mỹ dành mấy chỗ đậu xe tốt cho người tàn tật. Văn minh mà lị. Tiệm nào cũng buộc phải có. Thế nhưng đă què th́ mấy ai đi mua sắm cho nên chỗ dành cho người tàn tật thường bỏ trống. Bỏ trống thế chứ không què mà đậu vào th́ mấy thằng công an tinh như ranh xuất hiện đ̣i tiền phạt ngay lập tức. Về nhà, chàng vui miệng nói:

- Biết con Lan không? Tội nghiệp nó mới bị tai nạn.

Con Lan ai chả biết. Nổi tiếng bắt nạt chồng. Người ta gọi là Lan kép nhí bởi nàng cua được một anh chàng trẻ hơn nàng độ 20 tuổi ở tiệm bia ôm gần nhà, để có kép đi chơi chiều Chủ Nhật. Có lần người ta thấy nàng bắt chồng nặn mụn trứng cá cho kép nhí nữa.

Chàng nói tiếp:

- Con Lan ngă què chân. Tội nghiệp.

Thấy em không nói ǵ, chàng tiếp:

- Cũng v́ thương chồng đi chợ đi búa cực khổ, nó hy sinh cái chân cho chồng được đậu xe chỗ tàn tật.

À th́ ra chàng muốn nói là nó t́nh nguyện bẻ cẳng đi để lấy giấy chứng nhận tàn tật cho chồng được đậu xe chỗ tốt chứ không phải nó què v́ leo cây hái dừa cho bồ nhí. Ư chàng rơ rệt khi chàng thở dài:

- Thấy t́nh yêu của con Lan mà tủi cho cái thân tôi.

Chàng muốn em què để cho chàng có chỗ đậu xe tốt mua đồ nhậu, Trời ạ.

Con Tô Tô bỏ đi từ hồi sáng. Mỗi lần anh ấy mời đám bạn nhậu về la hét, chửi tục om ṣm là con Tô Tô đi biệt mấy ngày mới về. Tuy tiết kiệm nhưng anh ấy rất hào sảng với bạn bè. Tuần nào cũng nhậu, phải nói tuần nào cũng bắt vợ hầu hạ các bạn nhậu. Có lần đám bạn lịch sự mời em ngồi xuống cho vui, mới cầm đũa , chàng trừng mắt : "Đi vào trong!" Tiết kiệm là như thế, anh ấy sợ tốn mồi.

Đàn ông th́ ai lại có tính nhiều chuyện, thế nhưng chiến sĩ nhậu của anh ấy toàn mắc tật nói xấu vợ con. Cứ rượu vào được vài quận là nhác thấy em trong bếp, chàng bắt đầu nặn óc, nghĩ ra vài câu nói cạnh nói khoé, câu nào nghe cũng độc địa. Có hôm giở dói làm câu đối nữa. Dzô một cái oóc, khè một tiếng dài như bánh xe x́ hơi, chàng khề khà:

- Tớ mới nghĩ ra một câu đối, các chiến hữu đối thử coi. Vợ dở con ương, bỏ th́ thương, vương th́ tội.

Không chịu kém, một chiến hữu đáp lại:

- Chai đầy ly cạn, nhậu sả láng, sáng về sớm.

Cứ thế cả bàn nhậu vỗ tay khen nức nở.

Như thế lại c̣n khá, đôi khi chàng cặp nách một chai rượu, bảo kiếm sắc phong lên đàng đến nhà người khác nhậu th́ ôi chao là cực. "Chiến đấu" với bạn nhậu cho đến gần sáng là em phải gọi xích lô chở anh ấy về. Nhà người ta cũng nuôi chó mà không khi nào anh ấy quên cho chó nhà ḿnh ăn chè. Có lần cơng anh ấy vào nhà, xỉn quá nh́n cái TV giữa pḥng khách tưởng là cái cây . . . ngô đồng, bèn vạch quần ra . . . tưới.

Ầu ơ!
Chiều chiều ra đứng lầu tây,
Thấy chàng bợm nhậu tưới cây ngô đồng.

Đói th́ phải ăn chứ ngon lành ǵ cái thứ ói mửa. Mỗi lần anh ấy cho chó ăn chè th́ Tô Tô lại bị cúp 1 bữa ăn thường lệ . Ăn riết rồi cũng "oải". Thế nên dạo này mỗi khi có độ, con Tô Tô đi biệt không về.

Loay hoay hốt mấy băi mửa, băi nước đái trong nhà, em chợt nghĩ câu "Dưới đống trên băi, chó cũng oải chạy ra ngoài" đối lại trong bàn nhậu của anh ấy cũng được đấy nhỉ.

Thông minh là 1 phẩm tính của ư thức. Nếu con Tô Tô có cái thông minh sắc bén sau vài kinh nghiệm đau buồn th́ anh ấy cũng thông minh không kém ...con chó. Không biết bẩm sinh hay từ khi lập gia đ́nh, anh ấy có cái kiểu ngủ thật là quái đản. Ngủ là trạng thái linh hoạt của tiềm thức, sách tâm lư bảo vậy. Có cái mền mua khuyến măi rẻ nên ngắn ngủn, đắp chân th́ hở đầu mà đắp đầu th́ hở chân, anh ấy quấn cả. Nhà th́ tuếch toác hở trước trống sau, chẳng có gió cũng hơi lạnh thốc vào thành thử lạnh. Cái mền thoạt đầu th́ cũng cho vợ đắp chung, tới chừng bắt đầu ngáy th́ quấn hết. Anh chàng ngủ th́ luôn trong tư thế co hai chân, đầu gối chổng lên trời. Khi ngủ say các cơ thư giăn, hai cái đầu gối từ từ ngả xuống. Lúc này tiềm thức anh ấy quái đản lắm, nó if else như 1 lập tŕnh vậy. Nếu ngả xuống nệm th́ hai cái đầu gối lại từ từ dựng đứng lên chờ thời ngả tiếp. Nếu hai cái đầu gối đụng phải vợ th́ gác luôn cho tiện. Chả biết Sigmund Freud (thuỷ tổ khoa phân tâm học) cắt nghĩa làm sao cái tiềm thức quái đản này. Không lẽ khuynh hướng thích áp chế người khác bộc lộ cả trong giấc ngủ? Nói áp chế là em văn chương đấy. Nói toạc ra th́ chàng đánh em không đẹp mắt không hổ danh vơ sĩ tán thủ. Chả là cái lăo Tấn chuyên nhậu khính - nhậu khính là nhậu để người khác trả tiền - lăo ấy truyền cho vài thế vơ sau khi bắt đệ tử cúng tổ một bữa nhậu, chàng hay dợt vơ với em những lúc buồn chân buồn tay chẳng có ǵ để làm. Chẳng hạn như hôm em không sẵn tiền mua rượu. Có hôm tán thủ của chàng hơi bị thiếu nội lực, chàng dùng cả củi tạ nữa.

Nói thế cũng oan uổng cho anh ấy v́ đôi khi anh ấy cũng rất dịu dàng trong lời nói. Từ khi tập tành bia ôm, anh ấy bắt đầu gọi tên các cô Hằng, Châu, Ngân . . . Nằm mơ mà cũng c̣n biết sửa giọng sao cho ngọt ngào thắm thiết, thiệt em cũng hết biết. Chả bù nói với em cứ như nhấm nhẳng như chó sủa ma ấy. Em cũng lắng nghe xem có khi nào anh gọi tên em trong giấc mơ của anh ấy không nhưng chẳng bao giờ thấy. Tuy là lời nói trong mê và không phải nói với em nhưng từ cái mồm nhễu nhăo nước răi, câu : "Anh yêu em" nói với người trong mơ cũng làm em xúc động đến ứa lệ.

Hỡi người t́nh năm xưa của em ơi! Anh Meta phương trời biền biệt của em ơi, dễ hơn mười năm từ khi bỏ anh đi lấy chồng, em không c̣n được nghe tiếng "anh yêu em" ấy. Khoa học huyền bí có nói nếu trong những lúc tâm hồn rung động nhất, hai người thực sự yêu nhau có thể linh cảm lẫn nhau. Ở nơi chốn nào đó trên đất Mỹ, anh có nghe lời em nói không? Anh có c̣n yêu em không?

Năm ngoái chúng ḿnh có gặp nhau. Vô phúc cho em mới bị chàng tẩn một trận v́ giời xui đất khiến làm sao, hết tiền mua rượu cho chàng, mà thiếu chịu nhiều rồi, xách chai đi mua thiếu họ không bán. Chàng túm tóc em, vừa đấm vừa đá, vừa rủa ba mẹ em không biết dạy con.Khi chàng bỏ đi th́ em ngồi thụp xuống cái giàn thúi địt trước ngơ nhà con mẹ Hương chủ tịch xă, khóc tủi. Hồi c̣n bé, ngoại em có kể là khi nào khổ lắm th́ bụt hiện ra. Bụt hiện ra thật anh ạ. Thoạt tiên em nh́n thấy đôi giày bóng loáng, đôi ống quần gabardin thẳng nếp. Nh́n lên cao hơn nữa, em thấy anh. Anh về sau 8 năm nơi xứ người. Ôi! Sung sướng đời ai mà khổ ải đời ai?

Em không bao giờ quên lời anh nói. Anh bảo em rồi đây Hồng sẽ thấy không có người đánh đập, hành hạ người. Em tên Hồng. Rằng em phải đứng lên, ngoan cường thách đố bạo lực. Cả thế giới sẵn sàng bảo vệ em. Rồi anh móc túi đưa cho em một nắm tiền đô la Mỹ. Em nhớ nhất câu nói: Dân trí nước ta kém quá!

Trả lại anh mớ tiền, em trả lời:

- Anh không thể nào hiểu được em đâu. Em giờ như cá cắn câu, như chim trong lồng rồi. Cái em cần là t́nh yêu và sự quư trọng lẫn nhau nhưng trời không cho em có, em phải chịu. Em không cần tiền và sự thương hại của anh. Anh tự hỏi xem anh có hạnh phúc không sau bao năm phiêu lăng xứ người. Em hạnh phúc gấp triệu lần anh v́ em vẫn có một người chồng. Dù vũ phu anh ấy vẫn là một người chồng. C̣n anh nghèo đến nỗi không có đến một người vợ.

Anh Meta muôn đời tội nghiệp của em! Có biết chăng anh đau khổ một th́ em đau khổ mười không? Tại sao hôm ấy bên giàn thúi địt anh không ngỏ lời đưa em sang Mỹ? Cái em cần không phải cái dân chủ, nhân quyền vớ vẩn ở phương Tây. Em cần anh. Thế thôi. Em không hạnh phúc gấp triệu lần anh đâu. Em đau khổ gấp triệu lần th́ có. Xin lỗi hôm ấy em nói dối anh. Đêm nay tại thành phố Hồ Chí Minh lạnh lắm, nằm bên cạnh người chồng quấn mền kín mít, em không có mền đắp, chợt nhớ tới người xưa bây giờ ở Mỹ, nhớ tới cái áo gió anh cởi ra khoác cho em Giáng Sinh buốt giá năm nào, bên giàn cây thúi địt lúc hai đứa chúng ḿnh rủ nhau đi lễ nửa đêm, nước mắt em tuôn chảy. Úp mặt vô đôi ḷng bàn tay lạnh giá, chai ngắt v́ cơ cực, em thầm gọi : Anh ơi.

Quái truyện Meta.