Results 1 to 3 of 3

Thread: Màu Xanh Lá Cây

  1. #1
    Member
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    94

    Màu Xanh Lá Cây

    Xin hỏi BDH: tôi muốn kể một câu truyện có thật (100%) với hơi hướng giọng văn.

    Nhưng lại là các vấn đề xă hội nóng hổi như Bạo lực gia đ́nh, mâu thuẫn và bè phái v́ nhóm lợi ích. Cách giải quyết, cũng như bế tắc trong các huớng giải quyết này, hậu quả là phụ nữ phải gánh chịu trực tiếp, gián tiếp là những đứa trẻ và tất nhiên nó sẽ rộng ra cả xă hội, nếu xă hội đó vẫn sai lạc như vậy.

    Có cả những thứ tác động đến câu truyện này như Á triết, Cộng sản, và sự kết hợp của hai cái mớ tư tưởng "không thông" này.

    Tôi muốn viết câu truyện này ra đây để nhiều người cùng thấy những yếu tố rất sâu xa(thuộc hàng tư tưởng) đă tác động trực tiếp lên cuộc sống của con người hiện đại. Và nếu đă không có th́ thôi, chứ có tư tưởng mà sai, th́ c̣n nguy hiểm gấp trăm ngàn lần hơn.

    Tôi đặt tựa đề cho nó là: "Màu Xanh Lá Cây"

    Đôi lời xin phép ban điều hanh?
    Last edited by vivuvuive; 02-06-2011 at 07:50 AM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    94
    Màu Xanh Lá Cây
    ***
    Hắn lại bị giật ḿnh thức giấc. Lần nào hắn thức giấc nửa chừng cũng là những thứ rất quen thuộc, đó là tiếng la của mẹ hắn: “Ối.. ”.. “Thôi tôi lậy anh”.. sau đó có thể là những tiếng “thút thít” ǵ đó của mẹ hắn bên giường ngoài với bố hắn. Hắn bị dựng ngược người lên với cái âm thanh đó nên hắn tức lắm, hắn nghĩ thầm tại sao bố mẹ hắn đùa với nhau mà để cho hắn khó ngủ. Hắn tức một lúc, rồi hắn lại ngủ tiếp. Có bữa hắn đang ngủ ngon lành th́ có tiếng âm ch́ vang lên “Uỵch.. uỵch.. ” như người ta đấm vào phần mềm trên cơ thể của một ai đó. Và hắn lờ mờ nhận ra rằng những tiếng ồn lâu nay làm hắn mất ngủ là do bố hắn đấm mẹ hắn và những tiếng “thút thít” khóc lóc là của mẹ hắn. Hắn nghĩ có lẽ bố hắn nhiều vơ lắm! Bởi nhiều bữa hắn giật ḿnh không chỉ v́ những tiếng “uỵch..” nữa mà hắn nghe có cả những âm thanh mạnh hơn: “Bốp”.. chát chúa vang lên như thể người ta dùng hết sức để thực hiện một cú đánh quyết định nào đó, rồi những tiếng thút thít cũng im bặt. Hắn nghe thấy vậy, hắn dự định sáng sớm hôm sau thức dậy sẽ hỏi bố dạy vơ cho hắn. Nhưng hắn nhận lấy thất vọng khi bố hắn bảo ông ấy không có vơ. Hắn xem phim thấy người ta sẽ chuyền vơ cho người ngoài mà không chuyền cho con cái nếu như những đứa này không có năng lực. Có lẽ hắn là đứa không có năng lực nên bố hắn không chuyền vơ cho hắn. Hắn thoáng buồn…

    Hắn vẫn mất ngủ. Mẹ hắn vẫn khóc lóc ǵ đó trong đêm tối, vẫn có những tiếng “Bốp”.. “Uỵch”.. vang lên làm hắn mất ngủ. Hắn dần ít quan tâm về việc đó v́ nó thường xuyên xảy ra, bởi hắn chẳng hiểu việc ǵ đang diễn ra trên cái giường ngủ của bố mẹ hắn. Chắc bố hắn lại đấm hoặc tát mẹ hắn đấy mà – hắn đoán vậy. Mà đánh nhau đối với hắn là chuyện cơm bữa trên lớp học của hắn. Đám bạn ngoài đường của hắn toàn là những “chiến hữu” mà hắn kết giao từ những trận đánh nhau nảy lửa đó. Vậy th́ đánh nhau có ǵ là ghê gớm? Và bố mẹ hắn đánh nhau cũng như hắn đánh nhau ngoài đường thôi! Có ǵ khác đâu? Chỉ khác có một điều là tiếng thút thít của mẹ hắn sau đấy mà thôi. Những tiếng thút thít làm hắn hơi tức! Hắn cảm thấy tức tức nơi vách ngăn lồng ngưc. Nhưng điều làm hắn tức nhất là hễ cứ nghe thấy âm thanh ấy là hắn không ngủ được. Riết rồi hắn thấy tức cả chị và em trai hắn. “Sao bọn chúng lại ngủ ngon lành trong khi hắn không thể nào ngủ nổi”. Việc mất ngủ và hay giật ḿnh của hắn đă trở nên đáng sợ đối với hắn, v́ khi cố ngủ lại hắn lại mơ thấy lúc th́ một chiếc xe lu to lớn, lúc th́ một chiếc xe mà hắn chưa hề thấy bao giờ, nó có cái bánh to giống như chiếc xe lu cán qua người hắn! Chiếc xe lu ấy cán qua người hắn rồi lại cán lại. Bởi vậy hắn hễ cứ mơ thấy chiếc xe lu xuất hiện là hắn lại giật ḿnh. Nhiều bữa hắn thử chạy ra khỏi chiếc xe lu đó xem sao. Hắn chưa kịp chạy th́ đă thấy chiếc xe lu đó cán lên người hắn rồi. Đến sáng th́ hắn đă mệt.

    Rồi ban ngày hắn chơi thật nhiều, đánh nhau măi cũng hết chuyện! Rồi hắn lại rủ các chiến hữu của hắn đánh nhau phân tài cao thấp! Đánh nhau măi rồi cũng có lúc phải huề. Hết chuyện hắn lại rủ các chiến hữu của hắn đi ruộng mót đồ ăn, toàn là những thứ vớ vẩn cho vào mồm! Chán rồi hắn lại thách đố lũ bạn nhảy rào vào vườn của mấy lăo già khó tính ở xóm dưới hái trộm mà không bị chó cắn, rồi một thằng trong bọn sẽ được phong danh hiệu “người hùng bú mẹ” nếu lỡ để lăo chủ nhà tóm được. Hắn chơi rất nhiều, dẫu sao đi chơi như vậy vẫn thích hơn là tối về ngủ phải đối mặt với mấy cái xe lu mà hắn không tài nào chạy được..

    Hắn học ngu nhất lớp! Cô giáo xếp hắn đội sổ là do môn tập đọc của hắn, mặc cho môn toán của hắn không có điểm dưới hai con số. Hắn không hiểu sao người ta xếp hắn như vậy? Tại sao người ta lại dùng một môn học mà hắn không thích rồi lại xếp hắn theo kết quả cái môn đó? Chắc người lớn người ta có quy tắc như vậy. Cũng giống như mẹ hắn vẫn khóc thút thít nhưng vẫn bị bố hắn đánh – hắn đánh đồng. Nếu vậy th́ đội một chứ đến vài cuốn sổ hắn cũng đội tuốt! Hắn đành chấp nhận. Nhưng hắn vẫn thấy tức!

    Vậy là hắn lớn lên bằng cách đánh nhau. Và đánh nhau để được đội sổ!

  3. #3
    Member
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    94
    Mău Xanh Lá Cây

    (tt)
    * * *
    Hắn vừa đi chơi về tới nhà th́ thấy chị và em hắn chạy ùa ra mắt nhớn nhác nh́n lại vào nhà. Chị hắn hô “bố mẹ đánh nhau đấy đừng có vô!” . Hắn ṭ ṃ đi ra xa rồi nh́n vào cửa.

    Hắn cẩn thận đứng ra xa v́ nhiều khi có “vật thể bay” th́ hắn c̣n né kịp, hắn biết khi bố hắn đánh mẹ hắn rất nhiều thứ sẽ bay lung tung. Hắn rướn cái đầu nh́n vào trong cửa nhà để hắn kiểm tra lời chị hắn nói. Không, chị hắn nói bậy. Chẳng có đánh nhau nào cả. Vẫn như mọi khi, bố hắn đánh mẹ hắn! Nhưng h́nh như đă đánh xong rồi th́ phải – hắn cố ngó vào trong. Hắn chỉ c̣n thấy bố hắn chửi mẹ hắn thôi: “Tao sẽ chặt hai cánh tay mày gửi lại cho người đẻ ra mày..”

    Hắn ngó thấy mẹ hắn ngồi sải chân ra đầu tóc rũ rượi như một cái thây ma! Rồi hắn thấy mấy người hàng xóm chạy sang. Nhiều người vào nhà hắn lắm làm hắn ở ngoài chưa kịp nh́n rơ mẹ hắn bị làm sao. Họ đến nhiều chật cả nhà. Họ nói nhiều. Rồi có một người cơng xốc mẹ hắn lên. Bố hắn đuổi theo đ̣i cơng mẹ hắn lại. Và họ cơng nhau đi đâu cũng không biết nữa. Hắn chỉ kịp nh́n mẹ hắn trên lưng bố hắn, nhũn ra như một xác chết. phía bên mắt phải của bà bị toạc một mảng lớn, máu đổ ra rất nhiều từ chỗ toạc đó, đến nỗi không nh́n thấy con mắt của bà ấy ở đâu cả. Đôi chân của hắn cứ run nhũn ra.

    Lần đầu tiên hắn nh́n thấy mẹ hắn như vậy. “Bố mẹ cháu đi đâu vậy” ? Hắn hỏi một người đang đứng gần hắn. “Đi bệnh viện”. Ba chị em hắn câm như hến, nháo nhác như những con thú vừa trải qua một cuộc rượt đuổi của kẻ săn mồi. Hắn thấy sao người lớn họ ác thế. Hắn cũng hay đánh nhau nhưng có khi nào hắn đánh nhau mạnh tay vậy đâu. Hắn cũng chưa bao giờ đánh nhau với một đứa nào trong bọn bạn của hắn mà trong t́nh trạng thua rũ rượi như vậy. Ba chị em hắn vào nhà dọn đồ, băi chiến trường mà bố hắn vừa ném ra. Không đứa nào nói chuyện với đứa nào. Ba chị em hắn dọn xong rồi lại nh́n nhau. Chị và em hắn lúc nào cũng quấn lấy nhau. Chỉ có hắn là chẳng thích chơi với ai trong cái nhà này cả. Hắn thích chơi với đám bạn ngoài đường hơn. Ở cái nhà này chỉ toàn không khí u ám hoặc nảy lửa thôi, nên hắn không thích. Hắn đi chơi tối ngày để né cái không khí trong ngôi nhà này. Thế mà hắn vừa về đến nhà là hắn đă thấy cảnh tượng của mẹ hắn như thế rồi. Bây giờ th́ hắn cũng chẳng muốn đi đâu cả. Ba chị em hắn túm hụm lại trong một cái xó. Có lẽ hắn ngồi đấy để hắn chờ. Hắn chờ mẹ hắn về. Không biết là bà ấy có về nữa không, nhưng hắn vẫn cứ muốn chờ.

    Cuối cùng th́ mẹ hắn cũng về. Ba chị em lao ra khi bố hắn d́u mẹ hắn về. Mẹ hắn nh́n rất yếu. Con mắt bên phải của bà đă bị băng trắng quấn kín. Chị với em hắn dọn giường chiếu cho mẹ hắn nằm. Em hắn lấy nước cho mẹ uống. Mẹ hắn không uống nước, bà nằm ngay xuống giường. Bà cũng chẳng nói lời nào cả. Chắc bà ấy đau lắm – hắn nghĩ vậy. Hắn đứng trơ ra nh́n mẹ hắn. Rồi hắn tới giường bên cạnh để nh́n mẹ hắn. Mẹ hắn nằm quay vào tường nên hắn không nh́n thấy mắt của bà ấy. Không biết mắt của bà ấy có bị mù không nữa – hắn tự hỏi. Bà ấy rơ là người khổ! Hắn ái ngại nh́n mẹ hắn. Mà hắn cũng sợ ở gần người khổ lắm. Có lần hắn nghe thấy bà Vương Béo kế nhà hắn nói là đừng có ở gần mấy người khổ rồi có ngày khổ lây theo họ th́ có mà chết oan! Hắn không muốn ở gần mẹ hắn rồi hắn lây cái khổ của mẹ hắn th́ chết. Hắn không muốn tối ngày bị người khác bắt nạt như mẹ hắn. Hắn chẳng muốn khổ như bà ấy một tí nào.

    Chị hắn hỏi bà có ăn được không. Mẹ hắn cũng chẳng nói ǵ. Hắn bám theo sau chị hắn tiến lại gần bà. Nh́n mẹ, hắn thấy người khổ sao mà họ tội thế, họ dường như phải chấp nhận để cho người khác muốn làm ǵ th́ làm.

    Hắn nhận thấy càng ngày bố hắn càng hoàn thiện một khả năng chiến đấu đáng nể. Lúc trước ít khi nào có một trận đánh to. C̣n bây giờ hắn thấy bố hắn lao vào mẹ hắn chỉ một hai đ̣n là mẹ hắn đổ kềnh ra đất với một cái mặt đầy máu mồm, máu mũi. Hắn thấy cũng phải rùng ḿnh!

    Hắn cũng biết các món đ̣n mà bố hắn sử dụng. Hắn biết những món đ̣n ấy chỉ được sử dụng bởi những kẻ có “bản lĩnh” và với một quyết tâm chiến thắng đối thủ! Kinh nghiệm đối đầu đă dạy bảo hắn như thế. Hắn cũng biết trên cơ thể của hắn và của những người như hắn luôn tồn tại rất nhiều điểm yếu. Với cách đánh thông thường nhưng nhắm đến các điểm yếu đó, lập tức trở thành những món đ̣n hiểm.
    Nhưng hắn không hiểu tại sao bố hắn lại sử dụng những món đó để tấn công mẹ hắn? Chẳng lẽ đối với ông ấy mẹ hắn là một sự đe dọa ư? Hắn cũng có đôi lúc sử dụng những món hiểm đó ở ngoài đường nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng nó để tấn công bất cứ một đứa nào. Hắn chỉ sử dụng những món đó để phản đ̣n trong các trường hợp cấp bách mà thôi. Đó là những lúc hắn bị đón đường bởi một đứa to con và cũng biết sử dụng những món hiểm. Những lúc như thế hắn hiểu một điều là bằng mọi giá phải phản đ̣n và bằng một món đ̣n hiểm nhất! Không phải là để chiến thắng, mà là để nhận được sự kiêng dè của đối thủ nếu không muốn đối đầu với chính đối thủ này một lần nữa.

    Nhưng mà hắn lại thấy rất lạ. Tại sao mẹ hắn bị như vậy mà bà ấy không phản đ̣n? Ăn miếng trả miếng? Bà ấy cứ để ông ấy tấn công liên hồi vậy? Nếu bà ấy đánh trả lại được vài đ̣n th́ bố hắn có thể đă không thắng thế như vậy được.

    Vậy là hắn đă biết tại sao người ta khổ rồi! Vậy là những người khổ đều như mẹ hắn cả. Những người khổ là những người không chịu dùng các món đ̣n hiểm đối với người khác ngay cả trong lúc bị bức bách – hắn vừa rút ra một kinh nghiệm.

    Rồi tự dưng hắn cảm thấy tội những người khổ. Nhất là những người khổ như mẹ hắn. Hắn cũng không c̣n cái cảm giác sợ lại gần người khổ như mẹ hắn nữa. Hắn đưa tay lên khẽ chạm lên người mẹ hắn. Hắn thấy người của bà vẫn ấm như mọi khi. Lúc này hắn chỉ muốn ngồi đấy nh́n mẹ hắn. Không biết bao giờ bà mới nói chuyện lại?

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. -TRÚC XANH- Cha Mẹ và Con.
    By NguyễnQuân in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 01-07-2011, 09:39 PM
  2. Bầu Xanh, Ḅ Vàng & Quốc Hội
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 22-05-2011, 12:28 AM
  3. RỪNG C̉N XANH LÁ
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 0
    Last Post: 16-03-2011, 10:07 PM
  4. Lá Trầu Xanh
    By Mai Hân in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 01-11-2010, 11:09 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •