Mộng Xâm Lăng


Lưu Vĩnh Hạ

Chẳng c̣n nước mắt nữa đâu
Chỉ c̣n căm phẩn bọn Tàu Cộng quân
Bao nhiêu hải đảo mất dần
Lưỡi ḅ toan chiếm cả Hoàng_Trường sa

Bao ngàn năm đă trôi qua
Cái tṛ xâm lấn vẫn là thói quen
Xảo ngôn ngang ngược lộng quyền
Gieo tan tóc với lời nguyền muôn nơi

Bao năm trân trọng những lời
Người láng giềng tốt…bây giờ xâm lăng
Nước Nam ngàn dặm rành rành
Đống Đa c̣n đó Bạch Đằng nào phai

Hăy xem cái lưỡi ḅ dài
Xảo ngôn chi để mỉa mai tiếng đời
Há ǵ miếng đât biển khơi
Để cho thế giới miệng cười rẻ khinh

Nổi trôi trên lảnh thổ ḿnh
Người dân Giao Chỉ niềm tin hăy c̣n
Đâu là phần đất quê hương
Đâu thời mở cơi mang gươm diệt thù

Ngón chân Giao Chỉ ngàn thu
Vẫn hằn in rơ niềm u ẩn buồn
Chúng ta ḍng dơi Lạc Hồng
Giữ ǵn bản sắc con Rồng cháu Tiên