Results 1 to 6 of 6

Thread: Quốc Hận 30-4

  1. #1
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quốc Hận 30-4

    Quốc Hận 30-4
    Viết cho giới trẻ: Ư nghĩa của Ngày Quốc Hận 30-4
    FOR YOUNGER GENERATION: THE MEANING OF BLACK APRIL 30





    QuocHan
    Nhân Ngày Quốc Hận 30 Tháng 4 sắp đến, trước hết xin nhắc giới trẻ sinh sau năm 1975, một ư nghĩa quan trọng mà nhiều em vẫn chưa biết: Ngày Quốc Hận là ngày buồn thảm, v́ đó là ngày mà chúng ta, những người Việt ở Miền Nam Việt Nam, bị mất đất nước vào tay cộng sản Bắc Việt tàn ác, từ Hà Nội, bằng sự xâm lăng bạo lực và bất hợp pháp của bộ đội Miền Bắc vào lănh thổ tự do của dân Miền Nam, năm 1975. Tóm tắt, Ngày Quốc Hận 30/4 là Ngày Mất Đất Nước, nói rơ hơn là Ngày mất nước Việt Nam Cộng Ḥa của tất cả những người Việt yêu tự do, nhân quyền, dân chủ, và ḥa b́nh.
    Vậy mà, có những em sinh viên ở Mỹ c̣n tụ tập thành nhóm, để ăn uống, vui chơi, và nhảy múa, ngay trong ngày và đêm 30/4, như đă thấy trong các năm qua. Năm nay, xin các cha mẹ nhắc nhở và giải thích cho con cháu hiểu về ư nghĩa lịch sử của Ngày 30/4 đau buồn này, v́ sau ngày đó, vào khoảng nửa triệu dân Việt ở Miền Nam đă bỏ ḿnh trên biển Đông do vượt biển.
    Tôi mong các phụ huynh người Việt vẫn c̣n nhớ để dạy con cháu một câu tục ngữ Việt thông thường đă được phổ biến trong các trường học Miền Nam của chính thể Việt Nam Cộng Ḥa, trước năm 1975: Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ. Chúng ta nghĩ sao khi thấy loài ngựa biết chia xẻ nỗi đau cho nhau và biết cư xử với đồng loại của chúng tốt hơn con người cư xử với nhau? Sự hy sinh can đảm và đầy nước mắt đó của nửa triệu đồng bào vượt biển, đă Thức Tỉnh Lương Tâm của Liên Hiệp Quốc. Nên Cao Ủy Tỵ Nạn của LHQ đă lo chi phí cho các Trại Tỵ Nạn Cộng Sản (CS) được dựng lên trên các đảo ở Phi Luật Tân, Mă Lai, Nam Dương, Thái Lan… vào khoảng các năm 1978-1988, để đón nhận những người Việt Tỵ Nạn đến sinh sống tạm thời ở đó. Rồi những người Mỹ có ḷng tốt và Quốc Hội Mỹ đă kêu gọi được chính phủ Mỹ chấp thuận cứu xét giấy tờ cho người Việt Tỵ Nạn CS được định cư với cuộc đời mới ở Mỹ. Dần dần, các nước Tự Do khác trên thế giới cũng ủng hộ và cho phép chúng ta định cư trên đất nước họ, với lư do tỵ nạn chính trị, như: Úc, Gia Nă Đại, Pháp, Đức, Anh, Tân Tây Lan, Bỉ, Đan Mạch, Na Uy… Đồng bào của chúng ta đă chết cho chúng ta được sống. Vậy nỡ nào bây giờ, cha mẹ, những người Việt tỵ nạn trước đây, thản nhiên (hoặc vô t́nh không biết) để cho con cháu ḿnh tụ họp, vui chơi, nhảy nhót trong các buổi tối, gần Ngày Quốc Nạn 30/4?
    H́nh ảnh vượt biên, ch́m ghe.
    Kế đến, tôi muốn các em biết điều quan trọng thứ hai đă xảy ra vào hai năm 1988-1989: Tổng Thống Hoa Kỳ Ronald Reagan đă hoàn thành một việc vĩ đại, giúp các tù nhân chính trị của Miền Nam, đang thống khổ lúc đó, do bị kỳ thị và bị đàn áp bởi sự độc tài của chế độ CS độc đảng trong nước. Năm 1988, Tổng Thống Reagan đă kư lệnh cho phép tất cả các Quân, Dân, Cán, Chính, của VNCH, thuộc mọi cấp bậc và tŕnh độ (đă bị tù tập trung khổ sai, ít nhất 3 năm trở lên, dưới chế độ CSBV) và gia đ́nh của họ, được nộp giấy tờ xin đi Mỹ, hợp pháp. Nghĩa là, họ và gia đ́nh, không phải đi trốn bọn công an VC một cách lén lút, đầy nguy hiểm, bằng cách vượt biên như đi bộ qua Thái Lan, Cam Bốt…, hoặc vượt biển với những con thuyền nhỏ bé như một chiếc lá mong manh và chết trên sóng biển đại dương nữa.
    Trước đó một năm, vào năm 1987, nhiều Nghị Viên của Quốc Hội Mỹ thuộc cả hai đảng Cộng Ḥa và Dân Chủ, cùng với Phụ Tá Bộ Trưởng Ngoại Giao lúc đó, là ông Robert Funseth, đă nỗ lực hoạt động như những người điều đ́nh để tŕnh bầy Nghị Quyết 212. Khi họ mang nội dung của Nghị Quyết này đến thương lượng với VC trong việc thả tù chính trị của VNCH đang bị hành hạ trong các trai tù tập trung khổ sai (mà VC gian manh gọi là “học tập cải tạo”) th́ bị VC chống đối mănh liệt. Đảng CS Hà Nội nói rằng: “Không, chúng tôi không thả. Nếu thả hết bọn tù chính trị và tù quân đội VNCH này ra th́ chúng đứng lên làm loạn cả nước, làm sao đảng cai trị dân được? Nước Mỹ của các anh có dám nhận hết tụi tù (dơ dáy) này qua Mỹ không th́ chúng tôi mới thả…”
    VC không ngờ TT Reagan đă nhanh chóng xác nhận là Mỹ sẽ nhận các tù nhân VNCH vào nước Mỹ ngay, vậy VC cứ thả họ đi. Nhờ vậy, một hiệp ước thỏa thuận đă được kư ngày 30/7/1989 bởi Hoa Kỳ và nhà cầm quyền VC. Nghị Quyết 212 hợp pháp đă giải thoát khoảng 300.000 tù nhân chính trị, và cùng với gia đ́nh, họ được rời khỏi Việt Nam để định cư ở Hoa Kỳ.
    Rơ ràng, đối với các cựu tù nhân chính trị VNCH: sau cơn mưa, trời lại sáng. Hăy hy vọng và cầu nguyện, ngay cả khi chúng ta bị phản bội, đang thất bại, hoặc gặp hoạn nạn… Tất cả rồi cũng trôi qua với cuộc đời tạm thời này … Và hăy tin rằng những ai làm việc cho chính nghĩa và nhân nghĩa, sẽ có cơ duyên hội tụ và ủng hộ nhau để thành công.
    Hậu quả 30-4: tù cải tạo, công an đàn áp.

    Viết Cho Ngày Quốc Hận 30/4
    GS TRẦN THỦY TIÊN – M.S.
    ********
    FOR YOUNGER GENERATION: THE MEANING OF BLACK APRIL 30
    With the coming of April 30, Id first like to remind the younger generation, born after 1975, of one important issue many of you still dont realize: The National Mourning Day of April 30 is a sad day because on that day, we, the South Vietnamese, lost our country into the brutal hands of North Vietnamese communists from Hanoi. With their aggressive and illegal invasion by North Vietnamese army they forced themselves into the free democratic territory of the South citizens, in 1975. Briefly, the National Mourning Day is the Day We Lost Our Country, the home land of all Vietnamese who cherish liberty, human rights, democracy and peace.
    Despite this, many Vietnamese college students in America ignorantly gather in groups to party or socialize, have fun and dance on that day and night, as seen in the past years. This year, parents, please explain to your children the historical meaning of how tragic April 30th is. After that day, approximately half a million Vietnamese in the South died on their way to escape communist brutality on the Eastern Sea.
    I hope Vietnamese grandparents and parents still remember to teach their children the common Vietnamese proverb that was widely taught in our Southern schools in the Republic of Vietnam before 1975: When one horse gets sick, the others in the whole stall dont eat. We should reflect on how horses have the ability to share their pain and treat their own better than we, the human race, are able to.
    The brave and tearful sacrifices of half a million Vietnamese, escaping by boat in the vast sea awakened the conscience of the United Nations. The UN High Commissioner for Vietnamese Refugees took care of the expenses to set up Refugee Camps in the Philippines, Malaysia, Indonesia, Thailand and more… from 1978 to 1988. These camps received Vietnamese refugees escaping from the communist regime and allowed temporary living. But the compassion didnt end there. Americans citizens and US Congress appealed to the American government for documents to approve Vietnamese refugees settling in America to start their new life. Gradually, other free countries in the world supported and allowed South Vietnamese to seek asylum in their home countries, including Australia, Canada, France, Germany, England, New Zealand, Belgium, Denmark and Norway… Our compatriots died for us to live. And now how can those parents, i.e., the former Vietnamese refugees, indifferently (or unintentionally) allow their adult children to meet, have fun, and dance at night in the approaching of the National Tragic Day of April 30?
    Next, Id like the younger generation to acknowledge another important part of history from 1988 to 1989. US President, Ronald Reagan was successful in his great task, helping former political prisoners of South Vietnam who were tremendously suffering from being discriminated against and oppressed by the dictatorship of the single party communist government regime in Vietnam.
    In 1988, President Reagan signed a decree permitting all Military, Citizens, Professionals and Government Officials of the Republic of Vietnam (RVN), all ranks and levels included (who suffered for at least 3 years in the VC concentration camps) and their families, could apply for settlement in America legally. Meaning, the political prisoners and their families didnt have to escape by hiding dangerously and walking to Thailand or Cambodia, or by riding on a small boat resembling a fragile leaf and perishing on the sea waves.
    Just one year before, in 1987, many US Congress members from both Republican and Democrat parties, along with former Deputy Assistant Secretary of State, Mr. Robert Funseth, made great efforts as the main negotiators to present Resolution 212. When the diplomats traveled to Vietnam to talk with Vietnamese Communists to liberate prisoners of RVN, who were enduring torturous treatment in VC concentration camps with severe hard labor (that treacherous VC called “re-education” places), the VC argued against them roughly. They said: “No, we dont let them free. If we free those political and military prisoners of RVN, they would stand up and rebel across the country. Then, how can we control the people? Does your America accept all the (dirty) prisoners if we let them free…?”
    The VC did not anticipate President Reagan would quickly affirm and reply that the RVN prisoners were welcome to immigrate to America if they were free to go. Thanks to President Reagan, an agreement between the US and VC party was signed on July 30, 1989. Therefore, Resolution 212 was considered as the legal document that liberated more than 300,000 South Vietnamese political prisoners. These Vietnamese people were allowed to leave communist Vietnam with their families to resettle and start a new life in America.
    Clearly, to the former prisoners of RVN: After the heavy rain, comes a bright sky. Lets hope and pray, even when we are betrayed, deceived, failed, or meet adversity… All things shall pass … along with the temporary human life. Lets trust those who work for the right cause and have kindness. We will rise above adversity, have opportunities to come across, and support one another for success.
    Commemoration for April 30
    TRẦN THỦY TIÊN – M.S.

    http://vuongthuc.wordpress.com/2013/...-quoc-han-304/

  2. #2
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Vui Hay Buồn Khi “Ngày Quốc Hận 30-4″ Biến Thành “Ngày Nam Việt Nam” ???





    NgayQuocHanLời BBT: Một bản tin từ Virgina cho biết Hạ nghị viện và Thượng nghị viện của tiểu bang này đă đồng chấp thuận ngày Quốc Hận 30-4 của người Việt tị nạn không Cộng Sản là ngày Nam Việt Nam hay c̣n được gọi ngày Việt Nam Cộng Ḥa.

    Ngày Nam Việt Nam hay ngày Việt Nam Cộng Ḥa có thật đúng nhân xưng cho ngày mà hàng trăm, hàng ngàn người dân miền Nam từ nam-nữ-lăo-ấu phải hốt hoảng bỏ chạy trước các cuộc xâm lăng, pháo kích bừa băi của quân Bắc Cộng dưới chiêu bài “giải phóng”, “thống nhất” ?

    Ngày Nam Việt Nam hay ngày Việt Nam Cộng Ḥa có thật đúng nhân xưng cho ngày gây ra những cái chết tức tưởi, uất nghẹn của các binh sĩ Việt Nam Cộng Ḥa cũng như những nỗi nhục nhă ê chề phải buông súng trước bọn Cộng phỉ ngang ngược ?

    Ngày Nam Việt Nam hay ngày Việt Nam Cộng Ḥa có thật đúng nhân xưng cho ngày mở đầu trang sử bi thương nhất của nhân loại bởi cuộc trốn chạy Cộng Sản vô tiền khoáng hậu của người dân Việt Nam ?

    BBT cũng xin kèm dưới bản tin trên bản dịch Nghị Quyết 455 chỉ định ngày 30/4 năm 2013 và những năm kế tiếp, là ngày công nhận Nam Việt Nam ở Virginia, cùng bài viết của tác giả Kim Âu, nói lên quan điểm của tác giả về ngày Quốc Hận 30-4.

    Các phần in đậm trong bài do BBT làm có chủ đích.

    **********

    30/4 NĂM NAY, VIRGINIA ĐI ĐẦU TRONG VIỆC CÔNG-NHẬN NGÀY NAM VIỆT-NAM

    Có lẽ không ít người trong chúng ta c̣n nhớ: Tại buổi chào cờ đầu năm ở Eden Center vào mồng 1 Tết Quư Tỵ (10 tháng 2-2013), một vị khách đến từ Richmond, thủ-phủ của Tiểu-bang Virginia, đă hết ḷng ca tụng ḷng quả cảm và sự can trường trong chiến-tranh của Quân-lực VNCH và nhất là binh-chủng Thủy-quân lục-chiến. Phải nói, những lời phát biểu hôm đó của một bạn đồng-minh đă chiến-đấu lâu năm ở VN đă làm cho không ít các cựu-quân-nhân VN có mặt hôm đó ấm ḷng. Bởi nó không phải là một lời ca tụng đăi bôi của một chính-trị-gia đi t́m lá phiếu của chúng ta. Nó đến từ một sĩ-quan TQLC đă hơn một lần vào sinh ra tử trong thời-gian ông ở VN, máy bay ông bay đă bốn lần bị trúng đạn pḥng không của địch, và ngay trong một lần chạm súng ở dưới đất ông cũng bị thương và sau đó được huy-chương Purple Heart.


    TNS Tiểu Bang Virginia Richard H. “Dick” Black.

    Chúng tôi đang nói đến Thượng-nghị-sĩ Tiểu-bang, ông Dick Black, một trong những người bạn tốt nhất của cộng-đồng chúng ta ở Richmond. Ông rất quư những huynh đệ chi binh VNCH của ông mà ông không ngớt lời ca tụng v́ ông đă từng sát vai chiến-đấu với họ. Hôm đó, ông được chị Trần Mỹ Lan, một giáo-sư đại-học ở Virginia Commonwealth University, hướng-dẫn để đến với cộng-đồng chúng ta. Được biết, chị Mỹ Lan cũng c̣n kiêm thêm chức giám-đốc điều hành của Hiệp-hội Thương mại Á-châu ở Virginia.

    Hôm đó, TNS Dick Black cũng tiết-lộ một tin vui đến cộng-đồng chúng ta. Đó là sau một thời-gian dài vận-động của cộng-đồng VN ở Richmond do ông Phan Đức Tính đốc thúc và được sự yểm-trợ đắc lực của các thành-viên khác trong Hiệp-hội Thương mại của Chị Mỹ Lan, cuối cùng nghị-quyết công-nhận một Ngày Nam Việt-nam (mà ta cũng có thể nói gọn là Ngày VNCH) trong năm đă được dự-trù đưa ra bàn thảo trong Đại-nghị-viện (General Assembly) của tiểu-bang. Và đúng như lời thông-báo của ông, ngày 21/2 Nghị-quyết của Lưỡng viện SJR455 đă được Thượng-viện thông qua và đến ngày hôm sau th́ Hạ-viện Virginia cũng ủng-hộ luôn.



    Ngày Quân Lực 19/6 – Ngày Chiến Sĩ Tự Do (Freedom Fighters Day)

    Với quyết-định này, một lần nữa Virginia lại tỏ ra dẫn đầu trong các tiểu-bang ở Hoa-kỳ có những hành-động thật ân cần, thân thiện đối với cộng-đồng người Việt tự do. Tại v́ có lẽ ta cũng nên nhớ là chính Đại-nghị-viện Virginia đă công-nhận Ngày Quân Lực VNCH 19/6 làm Freedom Fighters Day (Ngày Chiến-sĩ Tự do) từ năm 2002 với SJR139. Rồi đến ngày 15/4/2004, lại cũng Đại-nghị-viện Virginia thông qua một tu-chính-án cho Luật Tiểu-bang để công-nhận Cờ vàng ba sọc đỏ làm “Cờ di-sản của Người Mỹ gốc Việt” (tức Chương 970, đoạn 2.2-3310.2). Một bà Dân-biểu Virginia, bà Leslie Byrne, cũng đă là một trong những người chính đỡ đầu cho Nghị-quyết lấy ngày 11/5 (ngày B.S. Nguyễn Đan Quế đưa ra tuyên-ngôn của Cao Trào Nhân Bản ở VN) làm Ngày Nhân-quyền VN hàng năm trên Quốc-hội Liên-bang. Và nay, ta lại có Nghị-quyết lấy ngày 30/4 năm nay (2013) và những năm kế-tiếp làm Ngày Nam VN (hay c̣n gọi là Ngày VNCH).

    Như vậy, ta có thể thấy được rằng vị-thế của VNCH ngày càng được phục-hồi và công-nhận, ăn khớp với những sách vở (trong cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt) cũng như dư-luận ngày càng muốn trả lại danh-dự cho miền Nam và Quân-lực VNCH. Có thể nói bản văn của Nghị-quyết SJR455 (được dịch toàn vẹn dưới đây) là một bản đúc kết khá gọn và đầy đủ về cuộc tranh đấu kiên cường của chúng ta trước tháng 4/1975 và sự thành công vượt bực của cộng-đồng chúng ta từ khi đặt chân lên nước này.

    Để đón nhận tin mừng này, các cộng-đồng VN ở Miền Đông đang rủ nhau về Richmond đi diễn hành ngày 27 tháng 4 tới đây–nhằm đánh dấu một mốc mới trong cuộc đấu tranh cho chính-nghĩa VN tự do.

    Tâm Việt

    http://lytuongnguoiviet.com/index.ph...y-nam-vit-nam-

  3. #3
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Vui Hay Buồn Khi “Ngày Quốc Hận 30-4″ Biến Thành “Ngày Nam Việt Nam” ???




    Rốt cuộc bọn đầu tôm ở Viginia vào tṛng gian đảng Việt Tân để xóa bỏ việc tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30-4.

    Có phải là từ nay Người Mỹ Gốc Việt thoát thai từ Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở Virginia đến ngày 30-4 chỉ đón mừng “NGÀY NAM VIỆT NAM” không c̣n biết “NGÀY QUỐC HẬN 30/4″. Thật là đau đớn khi việc tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 – 4 từ nay trở thành ngày người Việt Nam vui mừng được đến làm di dân rồi công dân Hoa Kỳ sau khi thể chế Việt Nam Cộng Ḥa bị tiêu vong, đất nước bị Việt Cộng chiếm đoạt, cả dân tộc bị đọa đày.

    Năm 1975 sau ngày 30 – 4 , The Electric Light Orchestra, một ban nhạc rock Hoa Kỳ, sáng tác một ca khúc có tên: The Saddest Day: 30 April 1975 (The Fall of Saigon) hay Sorrow About To Fall (Album: Balance of Power)


    Điều này cho thấy những nghệ nhân khác chủng tộc, ngôn ngữ có ư thức nhân bản c̣n biết chia sẻ nỗi đau buồn của một vùng trời tự do bị lọt vào tay cộng sản trong khi bọn da vàng mất nước th́ biến đau thương thành hoan hỷ, hí hửng nhờ ngày sụp đổ của thể chế Việt Nam Cộng Ḥa nên được trở thành một “cộng đồng dân tộc thiểu số tân lập” ở Hoa Kỳ. Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống c̣n chạy dài đám người vong bản này.

    38 năm đám nô lệ vọng ngoại quanh quẩn múa rối, hồ hởi với những cái bánh vẽ, Ngày Nhân Quyền VN (ngày B.S. Nguyễn Đan Quế đưa ra tuyên-ngôn của Cao Trào Nhân Bản ở VN), Ngày Tỵ Nạn Việt Nam, Freedom Fighters Day (Ngày Chiến-sĩ Tự do) từ năm 2002 với SJR139, Ngày Nam VN (hay c̣n gọi là Ngày VNCH). Nghe đâu các cộng-đồng VN ở Miền Đông đang rủ nhau về Richmond đi diễn hành ngày 27 tháng 4 tới đây nhằm đánh dấu việc “xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30-4.

    Đă thế trong bài viết của tác giả có đoạn bóp méo lịch sử khi cho rằng:” Như vậy, ta có thể thấy được rằng vị-thế của VNCH ngày càng được phục-hồi và công-nhận, ăn khớp với những sách vở (trong cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt) cũng như dư-luận ngày càng muốn trả lại danh-dự cho miền Nam và Quân-lực VNCH.”

    Không phải đợi đến bây giờ mà từ 17 năm về trước. Vào Ngày 19 tháng sáu năm 1996, Ủy Ban T́nh Báo Thượng Viện Hoa Kỳ đă mời nhóm Vietnamese Commandos vào điều trần và sau đó Quốc Hội Hoa Kỳ đă chính thức công nhận sự hy sinh và ḷng dũng cảm của các lực lượng quân sự của Nam Việt Nam, Australia, Hàn Quốc, Thái Lan, New Zealand, và Philippines qua SEC 535.

    Đặc biệt Vietnamese Commandos được dành riêng một SEC 536. Sau đó lưỡng viện đă thông qua một đạo luật mới vinh danh và bồi hoàn danh dự cho Vietnamese Commandos. Những sự kiện lịch sử đó cho thấy South Vietnam hay Việt Nam Cộng Ḥa đă được phục hồi vị thế và danh dự sau thắng lợi của cuộc đấu tranh và vận động của Vietnamese Commandos với cả ba ngành Tư Pháp, Lập Pháp và Hành Pháp. Chính đương kim ngoại trưởng John Kerry là một trong những người bảo trợ và giới thiệu cuộc điều trần vào ngày June 19/1996.

    (Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session … Wednesday, June 19, 1996 (1997) .

    http://archive.org/stream/vietnamese...age/6/mode/2up

    Kết luận, vị thế và danh dự của VNCH và QLVNCH đă được phục hồi từ lâu. Việc được công nhận Ngày Nam VN chưa chắc đă đáng gọi là niềm vui chính đáng, bởi những Người Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản hầu hết là công dân của thể chế VNCH không thể vui trong ngày tang thương đau buồn của đất nước và dân tộc.

    Ngày 30 – 4 măi măi vẫn là Ngày Quốc Hận.

    Kim Âu

    Chú thích:

    http://www.globalsecurity.org/milita...rpt/hr3616.htm

    SEC. 535. SENSE OF CONGRESS REGARDING THE HEROISM, SACRIFICE, AND SERVICE OF THE MILITARY FORCES OF SOUTH VIETNAM AND OTHER NATIONS IN CONNECTION WITH THE UNITED STATES ARMED FORCES DURING THE VIETNAM CONFLICT.

    (a) FINDINGS- Congress finds the following:

    (1) South Vietnam, Australia, South Korea, Thailand, New Zealand, and the Philippines contributed military forces, together with the United States, during military operations conducted in Southeast Asia during the Vietnam conflict.

    (2) The contributions of the combat forces from these nations continued through long years of armed conflict.

    (3) As a result, in addition to the United States casualties exceeding 210,000, this willingness to participate in the Vietnam conflict resulted in the death, and wounding of more than 1,000,000 military personnel from South Vietnam and 16,000 from other allied nations.

    (4) The service of the Vietnamese and other allied nations was repeatedly marked by exceptional heroism and sacrifice, with particularly noteworthy contributions being made by the Vietnamese airborne, commando, infantry and ranger units, the Republic of Korea marines, the Capital and White Horse divisions, the Royal Thai Army Black Panther Division, the Royal Australian Regiment, the New Zealand `V’ force, and the 1st Philippine Civic Action Group.

    (b) SENSE OF CONGRESS- Congress recognizes and honors the members and former members of the military forces of South Vietnam, the Republic of Korea, Thailand, Australia, New Zealand, and the Philippines for their heroism, sacrifice and service in connection with United States Armed Forces during the Vietnam conflict.

    SEC. 536. SENSE OF CONGRESS REGARDING THE HEROISM, SACRIFICE, AND SERVICE OF FORMER SOUTH VIETNAMESE COMMANDOS IN CONNECTION WITH UNITED STATES ARMED FORCES DURING THE VIETNAM CONFLICT.

    (a) FINDINGS- Congress finds the following:

    (1) South Vietnamese commandos were recruited by the United States as part of OPLAN 34A or its predecessor or OPLAN 35 from 1961 to 1970.

    (2) The commandos conducted covert operations in North Vietnam during the Vietnam conflict.

    (3) Many of the commandos were captured and imprisoned by North Vietnamese forces, some for as long as 20 years.

    (4) The commandos served and fought proudly during the Vietnam conflict.

    (5) Many of the commandos lost their lives serving in operations conducted by the United States during the Vietnam conflict.

    (6) Many of the Vietnamese commandos now reside in the United States.

    (b) SENSE OF CONGRESS–Congress recognizes and honors the former South Vietnamese commandos for their heroism, sacrifice, and service in connection with United States armed forces during the Vietnam conflict.

    http://www.gpo.gov/fdsys/pkg/FR-2009...2009-11-12.xml

    G. VIETNAMESE COMMANDOS The Committee held a hearing on June 19, 1996, to hear testimony regarding a Vietnam-era covert action program. This operation, funded and supported by the United States, sent several hundred Vietnamese commandos into North Vietnam on espionageand sabotage missions. Nearly all of these commandos were killed or captured by the North Vietnamese. Those who were captured were not released in 1973 following the Paris peace agreement and spent as long as twenty years in North Vietnamese jails. Recently declassified documents and statements made by individuals in-volved with this program suggested that in 1964 U.S. officials directing the operation began declaring these men as killed-in-action so that the captured commandos could be dropped from the program’s payroll. In a case in the U.S. Court of Claims, 281 of these commandos sought payment from the U.S. Government for the time they spend in prison. After the Committee’s hearing, Senators John Kerry and JohnMcCain offered an amendment to the Defense Authorization Bill to provide these men, or their heirs, with compensation. The Administration, without reference to any outstanding legal issues, sup-ported the Kerry-McCain amendment. This provision was included in the National Defense Authorization Act for Fiscal Year 1997 signed by President Clinton. The Department of Defense Appropriations Conference Report contained identical language and provided up to $20 million for payment of the claims.

    Bill Text

    105th Congress (1997-1998)

    H.CON.RES.269.IH

    H.CON.RES.269 — Expressing the sense of the Congress regarding the heroism, sacrifice, and service of former South Vietnamese commandos in connection with United States armed forces during the Vietnam… (Introduced in House – IH)

    HCON 269 IH

    105th CONGRESS

    2d Session

    H. CON. RES. 269

    Expressing the sense of the Congress regarding the heroism, sacrifice, and service of former South Vietnamese commandos in connection with United States armed forces during the Vietnam conflict.

    IN THE HOUSE OF REPRESENTATIVES

    April 30, 1998

    Ms. SANCHEZ submitted the following concurrent resolution; which was referred to the Committee on National Security

    CONCURRENT RESOLUTION

    Expressing the sense of the Congress regarding the heroism, sacrifice, and service of former South Vietnamese commandos in connection with United States armed forces during the Vietnam conflict.

    Whereas South Vietnamese commandos were recruited by the United States as part of OPLAN 34A or its predecessor or OPLAN 35 from 1961 to 1970;

    Whereas the commandos conducted covert operations in North Vietnam during the Vietnam conflict;

    Whereas many of the commandos were captured and imprisoned by North Vietnamese forces, some for as long as 20 years;

    Whereas the commandos served and fought proudly during the Vietnam conflict; and

    Whereas many of the commandos lost their lives serving in operations conducted by the United States during the Vietnam conflict: Now, therefore, be it

    Resolved by the House of Representatives (the Senate concurring), That the Congress recognizes and honors the former South Vietnamese commandos for their heroism, sacrifice, and service in connection with United States armed forces during the Vietnam conflict.

    http://lytuongnguoiviet.com/index.ph...y-nam-vit-nam-

  4. #4
    Member
    Join Date
    01-06-2011
    Location
    Travel around (English speaking countries only)
    Posts
    1,251
    Mấy thằng Quốc Hạnh 30/04 chúng vui lắm!

    Hi hi hà hà đề nghị đổi thành "Ngày Hạnh Phúc Nam Việt Nam"!


    Đồng chí pheng thân mến của chúng dạy rằng: 30/4 là Ngày Quốc Hạnh

    Quote Originally Posted by alamit View Post
    Vui Hay Buồn Khi “Ngày Quốc Hận 30-4″ Biến Thành “Ngày Nam Việt Nam” ???


    ....

  5. #5
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Ngày Quốc Hận 30 tháng 4

    Lê Duy San



    Khoảng 9 giờ sáng ngày 30/4/1975, Tổng thống Dương Văn Minh kêu gọi các binh lính Việt Nam Cộng Ḥa trên Đài phát thanh Sài G̣n, hăy b́nh tĩnh, không nổ súng và ai ở đứng vị trí của người ấy để gặp Chính phủ Cách Mạng thảo luận lễ bàn giao chính quyền trong trật tự, tránh đổ máu. Mặc dầu lời kêu gọi này không có hai chữ đầu hàng (1), nhưng cũng đủ làm cho người nghe có cảm tưởng như cả một bầu trời đă đổ xụp xuống đầu người dân miền Nam. V́ thế, ngày 30/4 đă được người dân miền Nam, nhất là những người đă phải đi tù hay đi cải tạo gọi đó là ngày Quốc Hận.

    I/ Quốc Hận v́:

    1/ Bị đồng minh phản bội. Thực vậy, quân đội VNCH, một quân đội thiện chiến và can đảm, đă đẩy lui và chiến thắng quân đội nhân dân của VC không biết bao nhiêu là trận chiến, làm cho quân đội nhân dân của VC phải khiếp vía kinh hồn mỗi khi nghe tin có Nhẩy Dù hoặc Thủy Quân Lục Chiến hay Biệt Động Quân tới. Vậy mà cuối cùng v́ bị đồng minh phản bội đă phải buông súng tan hàng, hàng chục Tướng Tá và hàng trăm binh sĩ đă uất hận mà tự sát v́ không muốn sống nhục.

    2/ Bị Việt Cộng lường gạt. Hẳn chúng ta c̣n nhớ, ngay sau khi nhận lời đầu hàng của Tổng Thống Dương Văn Minh vào khỏang 12 giờ trưa ngày 30/4/75, Việt Cộng liên tục cho phát thanh chính sách ḥa hợp ḥa giải của MTGPMN khiến nhiều người tin tưởng là có ḥa hợp ḥa giải thực sự nên đă không c̣n t́m cách rời khỏi VN nữa. Một số khác, tuy đă trốn chạy khỏi VN cũng t́m cách trở về để rồi cả trăm ngàn quân cán chính phải nuốt hận vào tù hoặc dắt díu nhau đi học tập cải tạo cả một hai chục năm khiến cả chục ngàn người phải chết v́ bị đói, v́ bệnh hoặc v́ bị đầy đọa.

    3/ Bị cướp đọat tài sản và bị đẩy đi kinh tế mới. Đối với những người không phải là quân nhân hay công chức mà bọn VC gọi là “ngụy quân”, “ngụy quyền”, chúng dùng chính sách đổi tiên và cải tạo Công Thương Nghiệp để cướp đọat tiền bạc, tài sản và nhà cửa của người dân rồi đẩy họ đi lên các vùng kinh tế mới khiến nhiều người uất hận phải nhẩy lầu tự tử hoặc liều chết vượt biên đi t́m tự do khiến cả trăm ngàn người phải bỏ ḿnh ng̣ai biển khơi.

    II/ Những âm mưu muốn xóa bỏ ngày Quốc Hận 30/4

    Không phải bọn Việt Cộng chỉ gây nên hận thù cho đồng bào miền Nam vào ngày 30/4/75. Thực ra chúng đă gây nên không biết bao nhiêu tội lỗi, óan thù cho đồng bào cả nước từ 1945 và cho tới nay chúng vẫn c̣n gây không biết bao tang thương cho đồng bào. Chúng c̣n bán cả đất, dâng cả biển cho Trung Cộng. Chúng làm lơ cho Trung Cộng đưa dân tới tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam để lập làng, lập ấp sinh sống. Chúng làm lơ cho tầu Trung Cộng vào hải phận Việt Nam cướp bóc các tầu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Ấy vậy mà tại hải ngọai này lại có một số người Việt vô liêm sỉ lại toan tính biến ngày Quốc Hận 30/4 thành ngày Việt Nam.

    Ngày 4/4/2013, Trucie D. phổ biến bài viết của Tâm Việt, bút hiệu của ông Nguyễn Ngọc Bích về tin viện quốc hội tiểu bang Virginia, chấp thuận Nghị quyết SJR 455, chọn ngày 30-4 năm nay 2013 và cho những năm sau đó, là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Ḥa.

    Thực ra th́ Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của Hạ-viện, là Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và cùng ngày này trong những năm kế-tiếp, làm Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia; Nhưng dù là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Ḥa th́ cũng không thể là ngày 30/4.

    Ngày Nam Việt Nam hay ngày Việt Nam Cộng Ḥa là ngày 26/10 tức ngày nền Cộng Ḥa Việt Nam được thành lập và tồn tại đến ngày 30/4/75 tức ngày miền Nam Việt Nam bị bọn Cộng Sản Hà Nội cưỡng chiếm. Đó chính là ngày Việt Nam Cộng Ḥa bị xụp đổ. Vậy th́ làm sao có thể gọi ngày 30/4 là Ngày Nam Việt Namhay là Ngày Việt Nam Cộng Ḥa ?

    Làm sao có thể gọi ngày 30/4/75 là ngày Việt Nam được khi mà chính cái ngày này đă đưa cả nước Việt Nam ch́m đắm trong ngục tù Cộng Sản. Chính cái ngày này đă làm cho người dân VN mất hết tự do và không có nhân quyền.

    Làm sao có thể gọi ngày 30/4/75 là ngày Việt Nam được khi mà chính cái ngày này là kết qủa của cả triệu người chết v́ đi tim tự do và triệu người khác chết v́ chiến tranh do bọn Việt Cộng miền Bắc gây ra.

    Đây là một âm mưu của bọn VC và VGCS muốn xóa bỏ ngày Quốc Hận. Xóa bỏ được ngày Quốc Hận là chúng xóa bỏ được hận thù của người quốc gia, xóa bỏ được làn ranh quốc cộng và thực hiện được những mục tiêu mà bọn Việt Cộng đă đề ra trong nghị quyết 36.

    Chúng ta có thể quên hận thù, nhưng chúng ta không thể quên những tội ác của chúng (VC). V́ thế ngày 30/4 sẽ măi măi là ngày Quốc Hận. Chúng ta không những phải nhớ ngày Quốc Hận 30/4 mà c̣n phải nhớ cho thật đầy đủ, cho thật rơ ràng những tội ác mà bọn VC đă gây ra cho dân tộc VN để một ngày nào đó chế độ Cộng Sản có bị tiêu vong chúng ta sẽ đưa bọn chúng ra trước đồng bào cả nước để xét xử những tội lỗi của chúng.

    Là người Việt tỵ nạn Cộng Sản, chúng ta phải cực lực phản đối Quyết Nghị SJR 455 chọn ngày 30/4 năm nay (2013) và cho những năm sau đó là Ngày Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Ḥa và cực lực lên án những tên VGCS đă vận động cho Quyết Nghị này ra đời. Yêu cầu ông Nguyễn Ngọc Bích phải bạch hóa tên của những kẻ này, nếu không ông Nguyễn Ngọc Bích phải ḥan ṭan chịu trách nhiệm về Quyết Nghị SJR 455.

    Chú thích.

    (1)Lời đầu hàng được chính thức phát thanh vào lúc 12 giờ trưa ngày 30/4/75 và được tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận đầu hàng: “Chúng tôi đại diện lực lượng quân Giải phóng miền Nam Việt Nam long trọng tuyên bố thành phố Sài G̣n đă được giải phóng hoàn toàn, chấp nhận sự đầu hàng không điều kiện của ông Dương Văn Minh, tổng thống chính quyền Sài G̣n”.

    http://chungtoimuontudo.wordpress.co...quoc-han-30-4/

  6. #6
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    30/4 – Ngày quốc hận của toàn thể nhân dân Việt Nam




    30-4 là ngày đau thương - ngày quốc hận của nhân dân Việt Nam
    Lê Nguyên Hồng - DienDanCTM

    Chẳng biết ai đă phát minh ra câu “Ngày quốc hận”. Nhưng có thể chắc chắn câu nói ấy là của người dân Việt Nam Cộng Ḥa mất nước sau 1975. Câu nói này nghe qua th́ thật là đao to búa lớn và có vẻ như rất nặng nề, nhưng thực ra nó phản ánh rất chân thực nỗi đau của những người dân mất nước. “Quốc” là một nước, dù nhỏ bé như Đông Ti Mo hay Cô Oét th́ người dân nước đó vẫn có quyền yêu thương và tự hào về tổ quốc của ḿnh.

    Sau năm 1954 Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH) là một quốc gia độc lập song hành với Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa (VNDCCH). Sau khi lập quốc, VNCH đă thiết lập ngoại giao với 87 nước và bang giao bán chính thức với 6 nước khác, đặc biệt là với khối ASA (từ năm 1961) – tiền thân của khối ASEAN – Đông Nam Á sau này. Về mặt quan hệ quốc tế, VNCH đă từng có quan hệ rộng hơn hẳn phía VNDCCH. Như vậy nếu ai muốn bỏ chữ “quốc” của VNCH hẳn người đó phải là người có vấn đề về nhận thức.

    Như vậy không ai có quyền nghi ngờ về sự mất nước của người dân VNCH nữa. Đành rằng, nếu thống nhất được đất nước Việt Nam theo Hiệp định Genève bằng con đường tổng tuyển cử th́ là tốt nhất. Nhưng nếu chưa hoặc v́ những lư do nào đó mà không làm được như vậy, th́ người ta không có quyền tàn sát lẫn nhau để cướp chính quyền một nước đă được quốc tế công nhận. Lịch sử cho đến tận ngày hôm nay đă cho thấy, có những quốc gia trước đây bị chia đôi vẫn song hành tồn tại như Đông - Tây Đức, Nam - Bắc riều Tiên, Đại lục – Đài Loan – Trung Quốc vv.., mà chẳng cần phải đổ máu đến độ thây chất thành núi máu chảy thành sông như đối với Việt Nam.

    Vấn đề thống nhất đất nước và độc lập dân tộc là miếng mồi và ngón đ̣n chính trị tư tưởng đầy thủ đoạn của những kẻ cuồng vọng chính trị như Hồ Chí Minh, treo trước mặt người dân Miền Bắc – VNDCCH. Và chính v́ với tư tưởng tăm tối đó HCM và ĐCSVN đă phát động cuộc chiến xâm lược VNCH một cách tàn bạo, mà ḷng chẳng mảy may xúc động khi tàn sát chính đồng bào người Việt của ḿnh. Người ta cố t́nh biện minh cho tội ác của HCM, nhưng thử hỏi nếu như VNDCCH không hành quân nam tiến th́ trong tương lai, liệu VNCH có bao giờ đơn phương đem quân xâm phạm Miền Bắc Việt Nam hay không?

    Ngay cả khi cuộc chiến đă nổ ra tàn khốc, những nhà quan sát quốc tế cũng chỉ biết được quốc gia VNCH thời trước được gọi là “chiến trường Miền Nam Việt Nam” chứ chưa ai nghe nói đến “chiến trường Miền Bắc” nào cả. Người ta có thể khẳng định những phi vụ ném bom Miền Bắc của không lực VNCH và Hoa Kỳ là để chặn đường vận chuyển binh lính, lương thực và khí tài đạn dược cung cấp cho chiến trường Miền Nam của VNDCCH, đồng thời những vụ không kích đó cũng là chiến lược làm suy yếu hậu phương của kẻ địch, chứ họ không có biểu hiện của ư đồ xâm lược Bắc Phần.

    Như vậy VNCH là người đă bị cướp nước công khai và trắng trợn. Trong chiến tranh rốt cuộc thường là phân định thắng thua. Người ta có thể thắng v́ nhiều nguyên nhân, và người ta cũng có thể thua v́ nhiều yếu tố. Những chuyện đó hăy để lịch sử và các nhà nghiên cứu mổ xẻ, t́m ṭi. Nhưng một khi làm người dân mất nước, không ai lại không hận, không đau. Cho nên người dân của VNCH gọi ngày 30-4 là ngày quốc hận là đúng với bản chất của vấn đề.

    Đối với người dân Miền Bắc Việt Nam trong vị trí của người chiến thắng, họ đă sung sướng tột độ và vui mừng tột đỉnh trong ngày 30-4-1975. Nếu ai đă từng sống ở Miền Bắc ngày ấy th́ chắc hẳn c̣n nhớ không khí vui mừng và niềm hân hoan lúc đó. Nhưng thật bẽ bàng thay và nhục nhă thay, ngày 30-4 năm ấy đă bắt đầu một thời kỳ đen tối cho những người dân lành chân chất, ngây ngô về chính trị, đă thản nhiên lao vào cuộc giết chóc kinh hoàng nhất trong lịch sử nước nhà, và tự trói tay bịt miệng làm thân trâu chó cho những kẻ nắm quyền.

    Sau ngày 30-4, theo nhà sử học Trần Gia Phụng và theo tài liệu của UNHCR, The State of the World's Refugees - Fifty Years of Humanitarian Actions, (chương 4, trang 81), đă có khoảng 150 ngàn quân cán chính của VNCH phải bỏ nước ra đi lập tức. Trong đó khoảng 140 ngàn người đă đến Hoa Kỳ, c̣n lại là đến các nước khác.

    Cũng theo số liệu của Cao Ủy về Người tị nạn Liên Hợp Quốc UNHCR th́ sau đó đă có 989 ngàn 100 người vượt biên, vượt biển đến được các trại tị nạn (tính đến 1995). Một con số đau đớn khác là đă có khoảng 400 đến 500 ngàn thuyền nhân đă chết v́ những tai nạn và nạn cướp biển trên biển Thái B́nh Dương. Tổng cộng cho đến ngày nay đă có khoảng trên 1 triệu 500 ngàn người Việt đă phải bỏ nước ra đi bằng nhiều con đường. Và ngay lúc này, nếu được phép ra đi và ra đi thành công, có thể quả quyết rằng: Người dân Việt Nam sẽ đi hết, chỉ c̣n lại bộ máy cầm quyền mà thôi.

    Người dân Miền Nam đă vậy, c̣n đối với người dân Miền Bắc và cả nước sau này đă chứng kiến thành quả của cuộc chiến tranh tương tàn đem lại cho họ điều ǵ? Họ đă thua kém Thái Lan tới 95 năm, thua Singgapore tới 158 năm, thua Indonexia 51 năm phát triển (những nước này trước đây đều bị quốc tế đánh giá là nghèo hơn VNCH rất nhiều). Tài liệu t́m hiểu thực trạng Việt Nam hôm nay, bạn đọc có thể tham khảo bài viết “Mười một lư do để thay thế thể chế chính trị một đảng cầm quyền hiện nay ở Việt Nam”.

    Như vậy th́ người dân Miền Bắc nói riêng và người dân Việt Nam nói chung, đều căm hận cái ngày 30-4 đen tối năm nào. Có chăng th́ đối với người dân Miền Bắc, nỗi hận đến chậm hơn. V́ họ c̣n phải trải qua thực tế 37 năm qua, mới hiểu rơ thảm cảnh của chính ḿnh. Những người dân Miền Bắc xưa kia “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, nhưng ngày nay họ vẫn không biết là cứu được cái ǵ, và ai đă cướp nước họ nên họ phải đi cứu? Hoa Kỳ cướp nước ư? Không! Nếu vậy th́ họ đă cướp nước Nhật, Hàn Quốc, Tây Đức, Đài Loan vv… Nếu như vị bị “cướp” mà giàu có và tự do dân chủ như Nhật, Hàn, Đài th́ người dân Việt Nam chắc hẳn đều mong bị cướp như vậy.

    Có lẽ hơn cả người dân VNCH, người dân Miền Bắc đau lắm, hận lắm, nhục nhă lắm, khi lúc này họ nhận ra kẻ cướp chính là những người đồng đội, đồng chí của họ, những người cán bộ “công bộc” của dân mà họ từng trân trọng, quư mến, tin yêu. Chúng rất hiền lành nếu dân ngoan ngoăn nghe lời chúng, nhưng chúng sẽ trở nên vô cùng hung ác bạo tàn nếu nhân dân không làm theo ư muốn của chúng. Có nỗi đau nào hơn khi nh́n thấy cái ác không dám nói là nó ác. Nếu nói ra th́ ngay lập tức bị quy là phản động, là tuyên truyền chống, là âm mưu lật đổ, là phản quốc, và có thể ngồi tù.

    Có nỗi oan ức và ngu ngốc nào hơn khi ta đi cướp chính quyền rồi trao vào tay một tên cướp khác c̣n ngang ngược và tàn bạo hơn? Có nỗi uất hận nào hơn khi mảnh đất do chính ḿnh đội mưa đội nắng, khai hoang phục hóa, bao mồ hôi đă rơi và cả máu đă chảy trong hàng chục năm như gia đ́nh anh Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lăng – Hải Pḥng, lại bị chính quyền thẳng tay cướp đoạt? Có căm thù nào hơn khi nhà ta đang ở, đất của cha ông ngàn đời để lại nuôi sống ta, gắn bó máu thịt với ta, những kẻ có tiền và có quyền cứ thế ngang nhiên đoạt lấy bằng dùi cui, quả nổ, hơi cay, sau khi chúng quẳng cho ta vài đồng bạc lẻ, để rồi sau này chúng bán lại với mức giá cao hơn thế gấp cả trăm lần, như vụ việc vừa xảy ra tại Hưng Yên?

    Và c̣n bao nỗi oan khiên ḷa mây dậy đất khác mà cái chế độ “dân chủ gấp ngàn lần phe Tư Bản” đă mang lại để trả ơn cho những người trực tiếp xả thân nơi chiến trường xưa kia? C̣n nhiều, vô cùng nhiều. Có lẽ sau này cần có một Ủy ban điều tra về tội ác của chế độ Cộng Sản để thống kê lại những ǵ đă và đang xảy ra trên đất nước Việt Nam. Không phải là “có lẽ” mà phải là “chắc chắn”. Chắc chắn phải có một phiên ṭa như phiên ṭa Nurembeg của Đức hoặc phải có một nghị quyết như nghị quyết 1481 ngày 25/01/2006 của Quốc Hội Châu Âu làm cơ sở xét xử các tội ác chống lại loài người của chế độ Cộng Sản tại Việt Nam.

    Ngày 30-4 là ngày ghi dấu tội ác trời không dung đất không tha của chế độ Cộng Sản. Đó chính là tội ác giết người và tội chống lại loài người. Người ta không thể biện minh là v́ độc lập v́ tự do hay v́ thứ ǵ khác. Những lư do đẹp đẽ mỹ miều mà kẻ này kẻ kia đưa ra, chỉ là tṛ lường gạt một thời. Nay “bánh Đúc đă bày sàng”, chế độ không che đậy nổi, và họ cũng chẳng cần che đậy nữa. Họ cứ thẳng thừng cướp bóc, thẳng tay đàn áp nhân dân mà không có ǵ phải sợ. V́ chính quyền và luật pháp, công an và quân đội, nhà tù và ṭa án, đều nằm trong tay họ. Chắc họ muốn nói huỵch toẹt ra: “Tao là thế đấy, chúng mày làm ǵ được tao?”. Đó gọi là ǵ, nếu không phải là Quốc hận?

    Lê Nguyên Hồng
    http://diendanctm.blogspot.ca/2012/0...-nhan-dan.html

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 32
    Last Post: 20-12-2012, 07:53 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 01-11-2012, 12:11 PM
  3. Replies: 2
    Last Post: 17-07-2012, 12:54 AM
  4. Nhật theo dơi sát Tập trận Hải quân của Trung Quốc
    By Hắc Y Hiệp Nữ in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 26-11-2011, 08:53 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 11:17 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •