Tại sao vẫn chưa có “cách mạng mùa Xuân” ở VN ?
[B][SIZE=2]Từ Thức[/SIZE] [/B]
[COLOR="#800080"][B]Tại sao có cách mạng ở TrungĐông, ở Miến Điện mà ở VN chưa có “cách mạng muà Xuân”, mặc dù đă hội tụ đủ mọi điều kiện: bế tắc chính trị, khủng hoảng kinh tế, sa đọa xă hội, và ghê gớm, khẩn cấp hơn nữa, hiểm họa mất nước?[/B][/COLOR]
[CENTER][COLOR="#FF0000"][B][SIZE=5]‘HĂY NỔI GIẬN!’ ‘Indignez-vous!’ Hay Hiện Tượng Hessel ở Pháp[/SIZE][/B][/COLOR][/CENTER]
[IMG1]http://i45.tinypic.com/2zzj3pl.jpg[/IMG1] Một hiện tượng bất ngờ trong sinh hoạt văn hoá ở nước Pháp: một cuốn sách mỏng của Stéphane HESSEL, ‘Indignez-vous!’(Hăy phẫn nộ!) dự tính bán vài trăm bản, đă phá kỷ lục ấn hành: trên bốn triệu cuốn và tiếp tục gây tranh luận sôi nổi. Tác giả, một ông già 93 tuổi, hô hào mọi người hăy nổi giận, hăy đứng dậy chống lại tất cả những bất công, những lộng hành của giới thống trị, tài chính hay chính trị đang đè nặng lên đầu mỗi người.
Nổi giận, theo Hessel, là điều kiện tối cần để con người c̣n là con người, để xă hội khỏi phá sản. Hăy dẹp thói an phận thủ thường, thụ động, hăy đứng dậy cầm vận mệnh ḿnh trong tay! Người ta áp bức, bóc lột anh bởi v́ anh chấp nhận. Khả năng phẫn nộ là điều kiện tối cần để anh trở thành, hay tiếp tục, là người có nhân phẩm và một quốc gia không trở thành một quốc gia chết.
Người Việt có, hay c̣n, khả năng phẫn nộ hay không là câu hỏi và vài suy nghĩ vụn vặt trong bài này. Phải chăng cường độ phẫn nộ của dân Việt không đủ mạnh là một trong những lư do tại sao Việt Nam vẫn chưa có biến chuyển lớn như ở Trung Đông hay Bắc Phi?
[B]NHU CẦU PHẪN NỘ[/B]
Cuốn sách mỏng của S.Hessel, do một nhà xuất bản bỏ túi, Indigènes, ở Montpellier, miền Nam nước Pháp (trong khi sinh hoạt văn hóa tập trung ở Paris), không một ḍng quảng cáo, mới đầu bán ở những tiệm sách tỉnh lẻ, dần dần nhờ truyền miệng, trở thành một hiện tượng văn hoá xă hội, được dịch trên 30 thứ tiếng.
Hessel từ chối nhận bản quyền, và nhà xuất bản hứa sẽ dùng số tiền bán sách để in những tác phẩm có thể giúp cải thiện xă hội.
Những tay nhà nghề trong giới ấn loát lắc đầu chịu thua: cuốn sách đứng đầu các danh sách best sellers từ gần một năm nay không phải là tác phẩm của những nhà văn ăn khách như Houellebecq, Jardin, Delerm, không phải là tiểu sử tài tử show biz, không phải sách dạy cách ăn uống cho khỏi mập, không phải là một chuyện t́nh ướt át, hay một tiết lộ động trời, thật hay bịa, không nói về cuộc đời t́nh ái náo nhiệt của DSK. Đó là cuốn sách rất khô khan của một ông già gần trăm tuổi hô hào dân chúng nổi giận, hô hào thanh niên đừng thụ động như những ông cụ non.
Hessel không phải là triết gia, không phải là nhà văn, cuốn sách rất mỏng của ông không phải là một tác phẩm lớn, nhưng cuốn “Indignez-vous” bán chạy như bánh ḿ, v́ nó đáp ứng một nhu cầu người ta tưởng là thứ yếu: nhu cầu phẫn nộ .
Người ta mua tặng quà cho nhau nhân ngày Giáng sinh, ngày sinh nhật, trong đó nhiều người chưa hề mua, chưa từng mở một cuốn sách. Những phong trào phẫn nộ (les indignés) đă lan sang nhiều nước Âu Châu, như Hy Lạp, Tây Ban Nha (les indignalos) , hay phong trào Occupy Wall Street ở New-York, trước cửa những ngân hàng thủ phạm của cuộc khủng hoảng kinh tế làm thế giới điêu đứng.
Hessel là người suốt đời nổi giận. Sinh năm 1917 ở Đức, gốc Do Thái, quốc tịch Pháp đă tham gia kháng chiến chống phát xít Đức. Bị bắt giam ở nhà tù phát xít nổi tiếng Buchwall, bị kết án tử h́nh, ông tráo căn cước của một người tù vừa chết bị án nhẹ hơn và vượt ngục. Sau chiến tranh, ông trở thành đại sứ của Pháp ở Liên Hiệp Quốc và tham dự việc soạn thảo bản Tuyên ngôn Nhân quyền. Về hưu, ông già Hessel là một khuôn mặt quen thuộc trong những cuộc biểu t́nh cho nhân quyền, biểu t́nh bênh vực người di dân, bênh vực Palestine mặc dầu ông gốc Do Thái. Ở đâu có phẫn nộ, có bất công, ở đó có ông già Hessel.
Sau khi cuốn Indignez-vous! trở thành một hiện tương xă hội, người ta trách tác giả chỉ xúi thiên hạ nổi giận mà không có đề nghị ǵ cụ thể, Hessel viết một cuốn sách mỏng khác: Engagez-vous (2) (Hăy tham gia hànhđộng!), trong đó ông đề nghị tranh đấu đ̣i thành lập Tổ chức Thế giới về môi sinh, và một Chính phủ toàn cầu (gouvernement mondial). Một mơ ước hăo huyền (utopie)? Tất cả những thay đổi lớn trong lịch sử, theo Hessel, đều là những utopiekhi khởi sự.
Cuốn thứ ba, le Chemin de l’Espérence(Con đường của hy vọng) (3), viết chung với nhà xă hội học hàng đầu của Pháp, Edgar Morin, trong đó hai ông già, tổng cộng 184 tuổi vạch ra con đường hy vọng để đi đến một tương lai tốt đẹp hơn.
C̣n tiếp...
Tại sao chuyện đó chưa xảy ra tại VN?
Trần Duy Huỳnh (Danlambao) - “Chuyện đó” ở đây là chuyện tự do, dân chủ và nhân quyền. Một cuộc Cách Mạng thực sự.
Tại v́ dân trí VN thấp? Cách Mạng (CM) nói chung, không lựa chọn dân trí cao hay thấp để xảy ra. Dân trí cao hay thấp đều có thể bất măn nếu quyền lợi, nguyện vọng chính đáng không được đáp ứng. Tuy nhiên, khi CM nổ ra, dân trí thấp có thể làm tiến tŕnh kéo dài hơn và phức tạp hơn, nhưng dứt khoát chế độ đó sẽ phải thay đổi.
Theo thống kê, dân trí của dân ta không thấp hơn Tunisia hay Ai-cập khi cuộc cách mạng Hoa Lài xảy ra.
Tại v́ dân ta sợ hăi hơn? Không có nhà nước độc tài nào không dùng bạo lực để duy tŕ quyền lực. Nhà nước CSVN cũng không đi ngoài ngoại lệ đó. Áp đặt sợ hăi lên nhân dân đă trở thành đường lối điều hành đất nước. Sợ chính quyền, sợ người chung quanh và sợ “cả chính ḿnh” v́ dù có bất công, ḿnh cũng không dám làm ǵ ra ngoài quy ước của chế độ.
Tuy nhiên, càng bạo lực, càng làm cho dân khiếp sợ nhưng chưa chắc nhà nước độc tài càng có nhiều khả năng duy tŕ quyền lực lâu hơn, v́ khi tạo ra sự bất măn, nhà cầm quyền cũng đồng thời tạo sự run sợ cho chính họ nếu sự bất măn của nhân dân bùng nổ.
Tại v́ dân ta chưa có lănh tụ? Thói quen tôn sùng lănh tụ, thần thánh hóa lănh tụ cùng với quan niệm cần có lănh tụ để lănh đạo là thói quen, quan niệm mà nhà cầm quyền CS cố gieo vào trong đầu chúng ta từ khi ĐCS nắm được chính quyền. “Cụ” rùa Hồ Giươm là nạn nhân mới nhất của tệ sùng bái này khi người ta khăng khăng bắt người khác phải gọi CON RÙA bằng CỤ.
Trong thế giới phẳng (The world is flat) ngày nay, khi sự tiếp xúc giữa các cá nhân trở nên dễ dàng và chặt chẽ hơn trước, lănh đạo hợp lư nhất chính là ư tưởng của mỗi người cùng nhau xây dựng một xă hội dân chủ công bằng và phát triển, trong đó mỗi người dân chính là một lănh-tụ-cùng-nhau-thực-hiện sự lănh đạo đó.
Tại v́ dân ta chưa có một tổ chức đủ mạnh, đủ uy tín để tập hợp quần chúng? Lâu nay, chúng ta thường hiểu Tổ Chức là một tổ chức theo đúng nghĩa đen của nó. Tại sao chúng ta không thử hiểu Tổ Chức chính là ư-thức-hành-động-có-tổ-chức-có-đoàn-kết-có-cùng-mong-muốn-đạt-được-mục-đích-chung? Chính Ư-Thức-Tổ-Chức này sẽ phối hợp mọi hành động để cùng làm CM.
Tại v́ thời cơ chưa tới? Xin hỏi, thời cơ là do con người hay do Thượng Đế tạo ra? Xin nhớ một điều, CM xảy ra một cách bất ngờ không có nghĩa là do Thượng Đế tạo ra sự bất ngờ mà chính là do sự bùng nổ của quá tŕnh dồn nén sự bất măn trong dân chúng đối với chế độ đă đến mức không chịu được nữa. Sự lùi bước trong nhiều lĩnh vực của nhà cầm quyền VN hiện nay, đặc biệt các cuộc cưỡng chiếm đất, là bằng chứng cho thấy họ biết là hiện đang có thời cơ cho một cuộc bùng nổ và họ sợ thời cơ đó đến.
Tại v́ dân ta hiện nay chưa cần tự do, dân chủ, nhân quyền mà chỉ cần cơm ăn áo mặc và đời sống ổn định? Đây là lư do mị dân nhất trong tất cả mọi lư do, “Ổn định chính trị để xây dựng kinh tế “ là câu nói của mọi lănh tụ đảng, điển h́nh của một lối suy nghĩ “duy ư chí”, Bắc Hàn không “ổn định chính trị” nhất thế giới đó sao.
Ông cha ta từ bao đời đă sống với ước mơ giản dị đó, đến đời chúng ta vẫn tiếp tục ước mơ đó. Giấc mơ đó lại được hổ trợ tích cực bởi những người cầm quyền hiện nay để tiếp tục ru ngủ và mê muội các thế hệ sau. Cứ sống trong mơ như thế th́ đến bao giờ dân VN mới thành người được?
VN có đủ yếu tố cần thiết cho một cuộc CM, vậy tại sao CM chưa xảy ra? Câu trả lời có lẽ là chúng ta chưa tạo ra được một “cú hích” thích hợp để vận động quần chúng.
C̣n tiếp...