-
Em ơi, đừng khóc nữa
[COLOR="#FF0000"][SIZE=4][CENTER]HỌ KHÔNG C̉N KHÓC NỮA [/CENTER][/SIZE][/COLOR]
[I][B]Một người dân [/B][/I] (bạn đọc danlambao)
Kính thưa quư vị,
Kính thưa quư thân hữu, quư chiến hữu cùng quư niên trưởng,
Tôi không phải là người hay thường viết lách mà chỉ là một người đàn ông trung niên U60 già chưa đến, trẻ chẳng c̣n. Nói như thế để thấy rằng tôi không phải là một kẻ nóng đầu hay là người già lẩm cẩm nhưng thú thật hôm nay, sau khi đọc bài ” Hà Nội một sáng đầu đông” của anh Trần Sơn trên Dân làm báo tôi đă vô cùng xúc động đến nghẹn ngào đến nỗi phải ngồi viết một mạch bài thơ dưới đây để nói lên sự căm giận của ḿnh trước những hành động bao che cho cái ác một cách trắng trợn và thô bạo thách thức công luận của nhà nước VN hiện nay.
Rất mong được góp một tiếng nói của công lư để góp phần xây dựng đất nước và cho dân tộc Việt Nam ta ngày càng văn minh tiến bộ hơn để người dân VN được hạnh phúc hơn.
[IMG]http://files.myopera.com/nguyenphucbaoan/blog/02.jpg[/IMG]
[IMG]http://files.myopera.com/nguyenphucbaoan/blog/03.jpg[/IMG]
[COLOR="#800080"][SIZE=4][CENTER][I]
Họ Không C̣n Khóc Nữa[/I][/CENTER][/SIZE][/COLOR]
[COLOR="#800080"][CENTER][I]
Hà Nội một sáng sớm đầu đông se lạnh
Có ba người phụ nữ
Đă mất cha, mất chồng, mất con đang lặng thầm đi dưới phố
Ôm di ảnh người thân họ lặng lẽ bước thầm
T́m công lư trong đớn đau lặng lẽ!
Ôi Việt Nam tổ quốc bốn ngh́n năm anh dũng!
Mà sao hôm nay
Ngay giữa ḷng thủ đô ngàn năm văn hiến
Có ba người phụ nữ phải lặng thầm đ̣i công lư
Trong lẻ loi, đau đớn đến tận cùng!
Mang di ảnh cha, chồng, con trong tay họ cùng đi dưới phố
Phố sớm đầu đông bỗng tê tái ḷng người!
Cơn đau đến bởi v́ công lư vắng
Và t́nh người dường như đă đi xa
Bởi những người chỉ biết c̣n đảng c̣n ḿnh
Không c̣n biết nghĩa t́nh đồng loại
Ôi tổ quốc của tôi sao khổ nhục thế này!
Biết bao xương máu cha ông tôi đă đổ
Để hôm nay, giữa thế giới văn minh tiến bộ
Những người phụ nữ Việt Nam trung hậu kiên cường
Lại vẫn phải đứng lặng thầm đ̣i công lư
Dưới một ḍng khẩu hiệu rất to và rất đỏ:
Nghe rất kêu mà sao trơ trẽn đến vô cùng
“Tất cả v́ dân giàu nước mạnh,
Xă hội công bằng dân chủ văn minh”
Ôi những ḍng chữ vô tri mà sao nhói buốt
Xoáy vào ḷng những ai vẫn đang sống là NGƯỜI ……
Nh́n ảnh họ lặng thầm đi dưới phố
Ḷng đớn đau tôi chua xót hỏi thầm:
Những người phụ nữ kia rồi họ sẽ đi đâu?
Khi quanh họ chỉ một màu đen tăm tối
Đất nước chúng tôi nay đêm tối đă bao trùm
V́ đạo đức, luân thường tất cả đều rối loạn
Tổ quốc của tôi nh́n vào đâu “cũng phải cố gh́m cơn mửa”
Bởi thời này “đểu cáng đă lên ngôi”
Nên dân lành phải chịu bao nỗi tai ương
Và đau khổ mỗi ngày thêm chồng chất
Nhưng lạ thay trong đau đớn muôn vàn
Tôi đă nh́n thấy họ chẳng c̣n khóc nữa
Có phải chăng v́ họ đă khóc quá nhiều
Vâng đúng thế và c̣n hơn thế nữa
Trong đau thương dường như họ đă hiểu được một điều
Có những nỗi đau mà nước mắt bỗng yếu hèn
V́ suối lệ không thể làm trôi đi cái ác
Giọt lệ sầu lại làm cuộc đời thêm hoen ố
Khi khóc thương nh́n cái THIỆN ra đi
Và cúi đầu cho cái ÁC lên ngôi
Nên cả ba đă cùng nâng nhau đứng dậy
Để đi t́m công lư dẫu lặng thầm
Hỡi tất cả mọi công dân nước Việt
Hăy tiếp sức và cùng đứng chung với họ
Hợp cùng nhau đ̣i công lư, nhân quyền
Xóa bạo lực bất công bằng t́nh thương và công lư
Để bạo quyền phải thất bại trước NHÂN DÂN
Hăy chung vai hợp sức đồng ḷng
Nén nước mắt để hóa thành biển cả
Biến ḷng dân trở thành cơn băo lớn
Hóa cuồng phong để xóa hết mây mù
Biển nước mắt sẽ sinh con sóng dữ
Cuốn trôi đi những rác rưởi bạo tàn
Rửa sạch sẽ những bất công thối nát
Để ngày mai đất nước lại tươi xinh
Cho dân Việt sống an b́nh hạnh phúc.[/I][/CENTER][/COLOR]
[COLOR="#0000CD"][CENTER]19/11/2011
Một người dân Việt b́nh thường[/CENTER][/COLOR]
danlambaovn.blogspot.com
[url]http://saohomsaomai.wordpress.com/2011/11/25/h%e1%bb%8d-khong-con-khoc[/url]
-
[COLOR="#0000CD"][SIZE=4][CENTER]Hà Nội một sáng đầu đông[/CENTER][/SIZE][/COLOR]
[B]
Trần Sơn [/B](danlambao) - Sáng đầu đông Hà Nội, hôm nay sao mà buồn đến ra riết. Mới sáng sớm, khí trời c̣n lành lạnh, làn sương nhẹ vẫn giăng trên phố, người ra đường choàng thêm tấm áo đông xuân. Vậy mà đến chưa đến 8 giờ, trời đă oi lắm. Cái khô, cái ngột của cuối thu, đầu đông đến “gây’ người. Xe, người đă đổ ra phố nhộn nhạo lắm, giăng như mắc cửi.
Nhưng cái nhộn nhạo của Hà Nội sáng nay không thể nḥa đi được h́nh ảnh 3 người phụ nữ, một già, hai trẻ, trong tấm áo màu đen, chầm chậm đi trên phố. Trên tay họ là di ảnh người quá cố, là h́nh ảnh cha, chồng họ trong cơn hấp hối giă biệt cơi đời. Di ảnh của những oan hồn.
Họ đi chầm chậm.
Họ đi chầm chậm.
Người hàng phố lặng đi khi họ đi qua.
Mọi câu chuyện dở dang bên chén trà sáng bỗng dưng bặt lại. Ánh mắt dơi theo đến xót ḷng. Một đám tang đi qua cũng chưa bao giờ làm họ xót xa đến thế.
Con bé kia là ai? Có phải con ông Tùng dưới Trần Khát Chân đấy không? Ừ đúng rồi, trên tay nó cầm cái ảnh ông Tùng kia ḱa. H́nh như con bé tên Tiến th́ phải, khổ thân nó. Một mẹ hai con chơ vơ.
Thế hai người đàn bà kia là ai ư nhỉ? Tức th́ một tiếng ai đó chen vào: Có biết vụ Nguyễn Công Nhật ở Đồng Nai không? Biết! Th́ đấy! mẹ và vợ nó đấy. Trời, có phải vụ gạ t́nh đấy không.
Khốn nạn! Chồng người ta nó đánh chết, vợ người ta nó rủ đi nhà nghỉ. Thằng nào rủ? – tiếng ai đó chen vào. Th́ thằng công an điều tra viên chưa ai.
Người hàng phố cứ x́ xào như thế, lan theo mỗi chân họ bước qua từng góc phố.
Họ vẫn lầm lụi bước đi. Họ đi đ̣i công lư.
Công lư ở cái xứ này? Nh́n cảnh ba người đàn bà đi trên phố, sao mà nghe chua xót đến thế.
Họ dừng lại giữa phố Yết Kiêu, nơi có cái trụ sở của cái bộ “c̣n đảng c̣n ḿnh”, nơi đào tạo ra những thủ phạm giết chồng, giết cha họ. Họ đứng lặng lẽ trước cánh cổng, bên kia đường.
Lúc này, nhiều xe dừng lại, san xẻ với họ nỗi đau oan khuất. Rồi những chiếc xe lại tất tưởi ra đi, lao vào cuộc mưu sinh.
Bên kia đường, những đồng đội, đồng chí của thủ phạm giết cha họ, chồng họ vẫn ra, vẫn vào, không một cái nh́n cảm thông, không một lời an ủi.
Rồi họ lại ra đi, bước chân chầm chậm dọc theo hè phố. Họ dừng lại nơi có có cái khẩu hiệu có lẽ to nhất Việt Nam “Tất cả v́ dân giàu, nước mạnh xă hội công bằng, dân chủ,văn minh”. Họ đứng im như vậy, mẹ già nḥa lệ, hai cô gái- một mất chồng, một mất cha, mắt nh́n thẳng, môi gằn lại. Giữa quảng trường có cái Cung mang tên Hữu nghị Việt-Xô, lúc này một ṿng tṛn vây quanh lấy họ. Những ánh mắt ái ngại, những lời nói cảm thông trao cho họ, những lời nói phẫn uất, nghèn ngẹn.
Tiếng ai đó bảo “Thôi chị em ḿnh đi đi, không lại chật đường, họ lại ra giải tán bây giờ”. Họ lại lầm lũi bước đi dọc theo hè phố. Sau họ, là một người phụ nữ, cũng nỗi xót xa, có lẽ chỉ có người phụ nữ mới hiểu: Chị Nga, dưới Phủ Lư, Hà Nam lên, bồng con đi theo.
Cái đám người nhỏ nhoi ấy dừng chân lại trước cánh cổng Ṭa Án “Nhân Dân”. Hai cánh cửa sắt đóng im ỉm đến ghê sợ. Đáng lẽ sáng hôm nay đây, ngày 17 tháng 11 năm 2011 cánh cửa này phải mở ra cho công lư được thực thi. Nhưng nó vẫn đóng.
Họ lại chầm chậm lê gót đến trước cánh cổng Pḥng Tiếp Công Dân của Viện Kiểm Sát. Nào có ai tiếp họ. Họ lại đứng chờ trên hè phố, mắt thất thần hướng ra đường. Rồi người qua dường dừng lại, rồi ánh mắt cảm thông, rồi những lời chia xẻ…
Họ lại ra đi, vẫn những người phụ nữ cô đơn đến năo ḷng trong cơi nhân gian này, họ đi t́m công lư.
Ôi sáng Hà Nội một ngày đầu đông, giữa cuộc đời ồn ă này sao có những cảnh cùng cực đến thế.
Tôi đă đi qua những nỗi đau của bản thân, tôi đă chứng kiến cái chết của người thân nhất cuộc đời ḿnh, tôi đă chứng kiến nỗi đau của bạn bè. Tôi đă từng nghe tiếng than khóc của hàng trăm người nơi chốn đổ nát giữa thành phố NewYork ngày 11/9 năm 2001, hàng ngàn người sau trận sóng thần đảo Sumatra năm 2004, và cũng hàng ngàn người than khóc sau trận động đất Haiti tháng Giêng, năm ngoái. Nhưng sáng nay, một ngày đầu đông Hà Nội, cái đau của tôi, của một người chưa từng quen biết nhưng người phụ nữ oan ức kia, đau đến xé ruột. Đau mà không khóc cho được, không nói cho được cho ai hay.
Khi tôi viết xong những ḍng này, Hà Nội trở lạnh về đêm, mấy cây hoa sữa đầu phố cũng thôi ngào ngạt. Lại một đêm mất ngủ với những ư nghĩ vẩn vơ: Đêm nay những người phụ nữ khốn khổ kia sẽ đi về đâu.
[B]Trần Sơn[/B]
[url]http://chungtoimuontudo.wordpress.com/2011/11/18/tr%E1%BA%A7n-s%C6%A1n-ha-n%E1%BB%99i-m%E1%BB%99t-sang-d%E1%BA%A7u-dong/[/url]
-
Vụ này lúc mới th́ c̣n hào hứng nói chuyện, về sau càng nói nhiều càng lăng nhách, v́ sao ?:
Thứ nhất là mỗi tháng, mỗi năm có biết bao vụ chết oan do bọn CA gây ra !, đâu phải chỉ có mỗi vụ ông Tùng mà đem ra xẻo !
Thứ hai là ông Tùng cũng có gốc gát CS Hà Nội, tức chúng cũng cùng một ḷ đào tạo ra. 2 con gà cùng chuồng đá nhau là b́nh thường. (như vụ thằng đại úy Minh đạp mặt thằng Đức - cũng là Đảng viên CS, nếu đạp mặt dân thường th́ đố thằng nào dám sờ cọng lông chân thằng đại úy Minh)
Thứ ba là v́ cùng 1 ḷ đào tạo ra nên mới dám rùm beng, nếu là dân thường đố ai dám la làng om ṣm dài hơi như vụ này. Nếu có la nó cũng bị bịt miệng mất mẹ rồi.
Tóm lại: Gà cùng chuồng, chết là đáng đời, ai biết được ông này trước đây đă từng cầm súng giết chết biết bao người miền Nam trước 75 !.
-
Vụ này lúc mới th́ c̣n hào hứng nói chuyện, về sau càng nói nhiều càng lăng nhách, v́ sao ?:
Thứ nhất là mỗi tháng, mỗi năm có biết bao vụ chết oan do bọn CA gây ra !, đâu phải chỉ có mỗi vụ ông Tùng mà đem ra xẻo !
Thứ hai là ông Tùng cũng có gốc gát CS Hà Nội, tức chúng cũng cùng một ḷ đào tạo ra. 2 con gà cùng chuồng đá nhau là b́nh thường. (như vụ thằng đại úy Minh đạp mặt thằng Đức - cũng là Đảng viên CS, nếu đạp mặt dân thường th́ đố thằng nào dám sờ cọng lông chân thằng đại úy Minh)
Thứ ba là v́ cùng 1 ḷ đào tạo ra nên mới dám rùm beng, nếu là dân thường đố ai dám la làng om ṣm dài hơi như vụ này. Nếu có la nó cũng bị bịt miệng mất mẹ rồi.
Tóm lại: Gà cùng chuồng, chết là đáng đời, ai biết được ông này trước đây đă từng cầm súng giết chết biết bao người miền Nam trước 75 !.