Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
[B]Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
Đảng CSVN Thi Hành Chính Sách “Cấm Sách Vở, Giam Học Tṛ”[/B]
[IMG]http://chauxuannguyen.files.wordpress.com/2012/01/1752.jpg?w=600[/IMG]
Tần Thủy Hoàng – Hồ Chí Minh
Trung Tướng Trần Độ, trong cuốn nhật kư Rồng Rắn, đă viết “Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thuỷ Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài”. Một người cả đời đi theo đảng, từng giữ những trọng trách cao cấp nhưng cuối đời đă dũng cảm quay lại phê phán đảng. Nhận xét của Tướng Trần Độ đáng cho chúng ta suy gẫm.
Nhắc đến Tần Thủy Hoàng, là nhắc đến chế độ “đốt sách vở, chôn sống học tṛ”. Một chế độ tàn ác trên cả tận cùng của tội ác. Tâm điểm chính sách tàn bạo đời Tần là “dùng tất cả tài nguyên trong thiên hạ để phụng sự cho sự cai trị của Hoàng Đế”. Để đạt mục tiêu này, Tần Thủy Hoàng đă gieo rắc sự khủng khiếp trong nhân dân, sử dụng luật lệ tàn bạo, tra tấn và trừng phạt nhằm trấn áp những ai dám chống lại chính sách của Tần. Chính sách đàn áp, tra tấn và trừng phạt nhà Tần không những chỉ nhắm vào người phạm tội mà luôn cả gia đ́nh, thân nhân, ḍng họ của kẻ phạm tội, nhằm gây khiếp đăm trong thiên hạ, giử chế độ Tần Thủy Hoàng được tồn tại.
Nổi bật lên trên sự dă man của nhà Tần là chủ trương triệt để kiểm soát tư tưởng, độc quyền chân lư, cấm tất cả những chính kiến ngược lại quan điểm của Hoàng Đế. Dưới nhà Tần, những ai dám phê phán triều đ́nh đều bị giết. Để cho chắc ăn, bảo đảm không bất cứ ai có thể gieo rắc tư tưởng ngược lại quan điểm của Hoàng Đế, Tần Thủy Hoàng ra lệnh “đốt sách vở và chôn sống học tṛ”. Những kẻ phản kháng, những kẻ đối nghịch có hành động nguy hiểm cho triều đ́nh, nặng th́ bị giết, nhẹ th́ bị tù, thân bị đày đi làm nô lệ. Thời Tần, dân số chừng 10 triệu, th́ đă có hơn hai triệu người bị bắt làm nô lệ, bị đày ải, bị chết thăm bên bờ tường Vạn Lư Trường Thành. Sử sách ghi nhận, số học tṛ bị giết nhiều đến nỗi quan chức nhà Tần phải đẩy ra biển cho chết, thay v́ đem chôn sống.
Đời Tần, tội nặng nhất là “Tự Do Tư Tưởng”. Các sách như Tứ Thư, Ngũ Kinh đều bị đem đi đốt hết. Cả nước chỉ được lưu truyền sách bói toán, sách trồng trọt.. v.v…Kẻ nào dám lưu trử, truyền bá các sách bị cấm. Nếu bị bắt sẽ bị truy tố tội “phản nghịch”, chịu h́nh phạt bêu đầu. Một chế độ cai trị tàn độc, dă man nhất cũng không đứng vững được 100 năm. Nhà Tần xụp đổ chỉ trong ṿng 15 năm (221 TCN - 206 TCN), kết thúc trang sử đẫm máu của vị Hoàng Đế tàn bạo nhất trong lịch sử nhân loại.
Chế độ độc tài CS cai trị Việt Nam từ năm 1945-2008. Trải qua bao thăng trầm, CS đă tồn tại 63 năm. Mặc dù không lộ liểu “chôn sống học tṛ”, nhưng nhà cầm quyền Hà Nội, vào những ngày đầu chiếm chánh quyền ở Miền Nam, đảng CSVN từng th́ hành chính sách, tịch thu và “đốt sách vở Ngụy”, đối với các viên chức, trí thức của chế độ cũ th́ “bị đày ải, giam cầm” cho đến chết, thân tàn ma dại nơi rừng sâu nước độc. Gần đây, ở kỷ nguyên thế kỷ 21, trước sự cáo chung của chủ nghĩa cộng sản, chính sách cai trị Đảng CSVN tinh vi hơn, nhưng mục tiêu vẫn là t́m mọi cách kiềm soát và độc quyền tư tưởng. Từ chính trị, kinh tế, tôn giáo đến xă hội, văn hoá, truyền thông, giáo dục, báo chí, giải trí v.v.. Không lănh vực nào không có sự hiện diện và kiểm soát chặt chẻ của đảng CSVN. Điều này, không khác ǵ tư tưởng chủ đạo của Tần Thuỷ Hoàng, “lấy hết của cải trong thiên hạ mà phụng sự cho ngai vàng của Hoàng Đế”.
Đối với Tần Thủy Hoàng, tội nặng nhất là “Tự do Tư tưởng” th́ đối với Đảng CSVN, cũng không có khác biệt. Vụ án Nhân văn Giai phẩm, những cuộc đàn áp các nhà bất đồng chính kiến như bắt giữ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, nhà thơ Trần Đức Thạch, sinh viên Ngô Quỳnh, chị Phạm Thanh Nghiên… v.. v , những bản án tù cáo buộc vi phạm điều “88” tức “làm ra và tàng trử tài liệu chống chế độ” dành cho Linh mục Nguyễn Văn Lư, luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, bác sĩ Lê Nguyên Sang, luật sư Trần Quốc Hiền, Nguyễn Bắc Truyễn, kư giả Huỳnh Nguyên Đạo v.v…. đều nằm trong phạm trù không chấp nhận quyền “Tự do Tư tưởng”. Nếu có khác đời Tần, thay v́ dă man “đốt sách vở, chôn sống học tṛ” th́ tinh khôn và tàn độc hơn, đảng CSVN đă và đang thi hành chính sách “hậu” Tần “cấm sách vở, giam học tṛ”.
Mục tiêu của chế toàn trị vẫn là triệt hết các tư tưởng đối nghịch, đi ngược lại quan điểm “chủ nghĩa xă hội” của đảng cầm quyền. Đảng CSVN tận dụng mọi phương tiện trong tay như công an, nhà tù, luật pháp để huỷ diệt những mầm móng phản kháng, nhằm giữ chính quyền độc tài từ đời này sang đời khác. Đảng CSVN bất kể hậu quả của độc quyền tư tưởng, bất kể tương lai đất nước đi về đâu, bất kể nhân dân phẩn uất, căm hận đến mức độ nào. Nếu ở Việt Nam không có cảnh “truyền ngôi” thô bỉ như ở Bắc Hàn, hoặc phẩn nộ “anh nhường ngôi cho em” như ở Cuba; th́ sự liên tục cai trị của chế độ độc đảng, hết Tổng bí thư CS này, đến đời Tổng bí thư CS khác cũng là h́nh thức đánh tráo quyền lực. Từ khuôn mẫu ḍng họ truyền ngôi, nhà nước hậu phong kiến CSVN đă ma mănh, biến thái qua mô thức truyền nhau vai tṛ lănh đạo suốt 63 năm qua.
Lănh tụ CS Joseph Stalin từng nói “Tư tưởng mạnh hơn súng. Chúng ta không cho kẻ thù có súng th́ tại sao lại để bọn chúng có tư tưởng chứ”. (1) Stalin, chủ trương tiêu diệt hết mọi tư tưởng độc lập, phản kháng, dám chỉ trích chế độ Sô Viết. Thời Stalin, biết bao kẻ vô tội, trong và ngoài đảng, đă chết thảm v́ bị đày ải đến các nhà tù ở vùng băng tuyết Tây Bá Lợi Á. Văn hào Nga, Alexander Solzhenitsyn, người từng đoạt giải Nobel Văn Chương năm 1970, là nhân chứng sống cho nhân loại trước sự tàn ác khủng khiếp của chế độ nhà tù thời Stalin.
“Ai dám cưỡng lại và t́m cách chứng tỏ rằng ḿnh đúng, kẻ đó phải rời hàng ngũ lănh đạo và sau đó sẽ bị tiêu diệt về tinh thần và thể xác. Điều này đă xảy ra sau Đại hội thứ XVII của đảng, khi rất nhiều lănh tụ xuất sắc của đảng và các đảng viên ṇng cốt – biết bao chiến sĩ trung thực và ngay thẳng của sự nghiệp cộng sản – đă là nạn nhân của sự bạo ngược của Stalin.” Đó là bản báo cáo Mật mà chính Tổng bí thư Đảng CS Liên sô Khrushop đă báo cáo về Stalin. Dù vậy, chủ nghĩa Cộng sản ở Liên Bang Sô Viết, sau nhiều năm gieo rắt tai hoạ cho nhân loại, đă kéo dài 73 năm, bằng tuổi thọ của một đời người.
Các chế độ từ phong kiến, thực dân đến phát xít, cộng sản qua độc tài toàn trị đều sợ hăi quyền “Tự do Tư tưởng”. Một quyền tự nhiên, khi sinh ra con người đă có. Nó là hơi thở của sự sống, trong đó con người đúng nghĩa phải được quyền tư duy độc lập, không bị chi phối và kiểm soát bởi bất cứ quyền lực độc đoán nào. Tự do tư tưởng không phải là thứ xa xí phẩm mà chế độ độc tài dành quyền ban phát. Tự bản thân, giá trị của “tự do tư tưởng” đă h́nh thành khi nhân loại hiện hữu, như cách nói “tôi tư duy tức là tôi hiện hữu”. Một sự hiện hữu trọn vẹn, độc lập không bị trói buộc bởi những quyền lực giả h́nh.
Trong bản Hiến chương Quốc tế Nhân Quyền, quyền tự do tư tưởng và phát biểu quan điểm, điều 19 ghi “Ai cũng có quyền tự do tư tưởng và phát biểu chính kiến của ḿ́nh, được quyền tự do giữ vững quan điểm mà không bị người khác can thiệp. Ai cũng có quyền t́́m kiếm, tiếp nhận và phổ biến tin tức và sư kiện về mọi vấn đề, bằng mọi phương tiện truyền thông không phân biệt biên giới quốc gia”
Tự do tư tưởng là một quyền căn bản nằm trong nhiều quyền, gọi chung là Nhân Quyền. Bao gồm quyền tự do báo chí, tự do lập hội, tư do đi lại, tự do tôn giáo v.v… Tuy nhiên, để cai trị và bảo vệ chế độ, những nhà nước toàn trị, luôn t́m mọi cách kiểm soát chặt chẽ quyền tự do tư tưởng. Việc này, Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền trong phần mở đầu đă cảnh báo các chế độ độc tài… “việc coi thường và khinh miệt nhân quyền đă đưa tới những hành động dă man làm phẫn nộ lương tâm nhân loại, và việc đạt tới một thế giới trong đó mọi người được tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng, được giải thoát khỏi sự sợ hăii và khốn cùng, được tuyên xưng là nguyện vọng cao cả nhất của con người”.
Tự do tư tưởng là quyền bẩm sinh, nó hiện hữu và h́nh thành trước các chế độ chính trị. Và nhiều chế độ chính trị đă nhờ rao giảng quyền “tự do tư tưởng” này để nắm được chính quyền. Ông Hồ Chí Minh, ngày 2 tháng 9 năm 1945 tại Hà nội, khi đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập, đă từng nhắc nhở “Tất cả mọi người sinh ra đều b́nh đẳng. Trời cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Lời bất hủ ấy trong bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 của nước Mỹ, suy rộng ra câu ấy có ư nghĩa là tất cả các dân tộc trên thế giới sinh ra đều b́nh đẳng; dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.
Bản tuyên ngôn Nhân Quyền và Dân Quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: Người ta sinh ra tự do và b́nh đẳng về quyền lợi và phải luôn luôn được tự do và b́nh đẳng về quyền lợi. Đó là những lẽ phải không ai chối cải được”.
Đúng vậy, “đó là những lẽ phải không ai chối cải được” kể cả Đảng CSVN. Nhưng đến khi nắm được chính quyền th́ ông Hồ và Đảng CS của ông lại phản bội ngay mục tiêu đă từng chiến đấu và cổ xuư.
Một chế độ cai trị nhân dân chỉ biết dựa vào sức mạnh của bạo lực, chế độ đó, tự bản chất sẽ không ổn định và bền vững lâu dài. Khi sức mạnh của công an, mật vụ, pháp luật rừng và nhà tù không c̣n là nỗi sợ hăi của nhân dân, chế độ sẽ nhanh chóng sụp đổ. Khi đám đông khốn cùng dám ngẩng cao đầu đi đến lao tù, chấp nhận bị đày ải; đó cũng là lúc tiếng chuông vang báo tử của chế độ độc tài, toàn trị.
Trần Nam – ĐDCND
[url]www.ddcnd.org–––––[/url]
(1) Joseph Stalin (1879-1953) “Ideas are far more powerful than guns. We don’t allow our enemies to have guns, why should we allow them to have ideas? “
Đảng cướp: đảng cs VN- dân ngu dân đói dễ trị.
Công tội.
‘’Mo thớt xem ra...cũng một lò “+.
Óc bằng hạt cải vẽ nên to.
Đỉnh cao trí tuệ vung Trời Đất.
Hèn hạ óc heo thứ dái bò.
Bán đất giết Dân gây tội ác.
Choán thần đoạt thánh chớ nằm mơ.
Ngàn năm công tội bầy ra đó.
Ấy đấy ‘’chính mi’’ lão họ hồ.
+._Thơ Hà sĩ Phu.
.
Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
[B]Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
Mười quốc gia có dân số học thức nhất thế giới[/B]
Tuesday, 31 January 2012 20:28
[IMG]http://thoibao-online.com/images/stories/Jan12/canadadayfreeagencydaysenstownblog.jpg[/IMG]
Thủ đô Ottawa của Canada
(Theo 24/7 Wall Street)
Tổ chức Phát Triển và Hỗ Tương Kinh Tế (OECD) vừa công bố một bản khảo cứu cho biết là trong ṿng 50 năm qua, số sinh viên đại học ở các quốc gia phát triển gia tăng gần 200 phần trăm. Bản công bố này cũng liệt kê danh sách 10 quốc gia trên thế giới có cư dân học thức nhất trên thế giới.
Đứng hàng thứ 10 là Phần Lan với tỷ lệ dân số có bằng cấp đại học là 37 phần trăm. Sản lượng quốc gia (GDP) tính theo đầu người là 36,585 Mỹ kim.
Úc Đại Lợi là quốc gia có cư dân học thức đứng hàng thứ 9 trên thế giới, với tỷ lệ dân số có bằng cấp đại học cũng 37 phần trăm. Sản lượng GDP tính theo đầu người là 40, 719 Mỹ kim
Anh là quốc gia đứng hàng thứ 8 về số dân học thức, với tỷ lệ cư dân có bằng cấp cũng ở mức 37 phần trăm, và sản lượng GDP tính theo đầu người là 35, 504 Mỹ kim.
Na Uy là quốc gia đứng hàng thứ 7 trong bảng sắp hạng, với sản lượng GDP ở mức 56,617 Mỹ kim một đầu người.
Nam Hàn là quốc gia đứng hàng thứ 6, với tỷ lệ dân số có bằng cấp đại học là 39 phần trăm, trong khi sản lượng GDP mỗi đầu người ở mức 29,101 Mỹ kim.
Quốc gia đứng hàng thứ 5 là Tân Tây Lan, với tỷ lệ dân số có bằng cấp đại học là 40 phần trăm. Sản lượng GDP mỗi đầu người chỉ ở mức 29,871 Mỹ kim.
Hoa Kỳ là quốc gia đứng hàng thứ tư, với số dân có bằng cấp đại học ở mức 41 phần trăm. Trong khi sản lượng GDP mỗi đầu người là 46,588 Mỹ kim.
Quốc gia đứng hàng thứ ba trong bảng danh sách là Nhật, với 44 phần trăm dần số có bằng cấp đại học. Sản lượng GDP mỗi đầu người ở mức 33,751 Mỹ kim.
Do Thái là quốc gia đứng hàng thứ nh́ trong bảng danh sách với 45 phần trăm dân chúng có bằng cấp đại học, trong khi sản lượng GDP mỗi đầu người chỉ ở mức 28,596 Mỹ kim
Canada là quốc gia đứng hàng đầu về tŕnh độ trí thức, với 50 phần trăm dân số có bằng cấp đại học. Sản lượng GDP mỗi đầu người ở mức 39, 070 dollars.
Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
[B]Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
Giáo viên nghèo lại nghèo hơn
Ḥa Ái, phóng viên RFA[/B]
2012-02-17
Giáo dục và đào tạo ở Việt Nam luôn được chính phủ nhấn mạnh là quốc sách hàng đầu, là nền tảng và động lực thúc đẩy sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước.
[IMG]http://www.rfa.org/vietnamese/vietnam/xa-hoi/teachers-getting-poorer-ha-02172012102752.html/cultural_university_classroom_hanoi305.jpg[/IMG]
RFA PHOTO
Một giờ học tại trường Đại học Văn hóa Hà Nội hôm 26/04/2010.
Thế nhưng, các giáo viên, giảng sư, một trong những nguồn nhân lực chính, góp bàn tay xây dựng một Việt Nam cường thịnh đă và đang phải đối mặt với thực tế đầy nghịch lư. Hôm nay, Ḥa Ái gửi đến quư vị chia sẻ của những kỷ sư tâm hồn về nghịch lư nào trong đời sống của họ. Mời quư vị cùng theo dơi sau đây.
Điêu đứng thời băo giá
Truyền thống “tôn sư trọng đạo” đă ăn sâu vào cội rễ của đời sống xă hội Việt Nam. H́nh ảnh giáo viên luôn là một gương mẫu chuẩn mực điển h́nh cho mọi tầng lớp trong xă hội ở bất cứ giai đoạn lịch sử nào của dân tộc. Giáo dục và đào tạo bao giờ cũng là quốc sách hàng đầu ở Việt Nam.
Ở giáo dục cấp thấp, chúng ta đều biết là các thầy cô giáo đều phải dạy thêm, phải làm thêm những nghề phụ khác, bất kể những ǵ mà họ có thể có được.
GS Trần Ngọc Thêm
Nhưng hơn bao giờ hết, h́nh ảnh đẹp của một nhà giáo mất đi sự tôn nghiêm kính trọng trong thời buổi đất nước càng tiến nhanh trên con đường công nghiệp hóa và hiện đại hóa. Chỉ v́ nhà giáo nghèo và những thế hệ học sinh, sinh viên không muốn tương lai sẽ giống như chính những thầy cô giáo của ḿnh.
Trong năm 2011, với mức lạm phát gần 20%, đời sống của giáo viên thật sự là điêu đứng trong thời băo giá. H́nh ảnh một nhà giáo thật chỉnh chu trước bao học sinh phụ huynh, nhưng phải tính toán chi tiêu cho từng gói ḿ trong phần tiền lương ít ỏi nhận về sau 1 tháng dạy học ở trường. Tâm sự của một cô giáo nghe có vẻ thật xót xa:
“Trời ơi, khổ lắm. Thay v́ trước đi chợ chừng 50.000 đồng th́ mua thức ăn được nhiều lắm. Bây giờ đi chợ 50.000 chỉ mua được một món ăn thôi. Ăn phải nhín nhín. Tiền lương có tăng, nhưng so với vật giá th́ tính đúng ra tiền lương giảm chứ không phải là tăng. Có giáo viên mới ra trường lănh lương có 1,1 triệu đồng. Lương cơ bản chỉ đủ ăn 3 gói ḿ ăn liền một ngày thôi. Mà cái ǵ cũng mắc hết trơn. Ḿ gói, ḿ ăn liền, lúc trước là 2.500 đồng/gói, bây giờ là 3.500-3.600. C̣n hủ tiếu ăn liền là 6.000 đồng/gói.”
Trong những ngày giáp tết Nhâm Th́n, đài RFA chúng tôi nhận được thư chia sẻ của một giáo viên. Xin trích như sau:
[IMG]http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/teachers-getting-poorer-ha-02172012102752.html/hoc-sinh-tan-truong-1-250.jpg[/IMG]
Học sinh trường PTTH Trần Phú - Hoàn Kiếm Hà Nội giờ tan trường, hôm 22-09-2011. RFA PHOTO.
“Nghe đài không biết ai được thưởng tết hơn một tỷ đồng, nghĩ đến ngành giáo dục sao mà tủi thân thế. Tôi dạy năm nay là 28 năm rồi, thế mà lương tháng chỉ có 3,6 triệu đồng. Tết tây Tết ta chẳng có một xu tiền ǵ cả, thậm chí 20/11 là ngày Tết thầy ,cô giáo mà cũng chẳng có một xu gọi là Tết! Ngồi nhẩm tính một tỷ là bao nhiêu, một con số rất lớn so với đồng lương giáo viên. Đă tốt nghiệp đại học sư phạm, tốn biết bao tiền ăn học chưa kể công lao dùi mài bút nghiên, nhưng đi dạy lương lại quá ít. Tết ai ham chứ tôi chẳng vui chút nào. Tôi không c̣n nhớ là bao năm qua, Tết chẳng hề mua sắm cho ḿnh một bộ đồ mới nào. Cứ thế, Tết đến rồi Tết đi…”
Với truyền thống đón Tết cổ truyền, trong số những người mong chi Tết đừng đến lại là những thầy cô giáo. Một giáo viên chia sẻ:
“Tết thấy doanh nghiệp được thưởng này kia c̣n giáo viên th́ không được đồng nào. Mấy chục năm nay rồi, không c̣n nhớ biết bao lâu nữa, h́nh như đă mười mấy năm, hai chục năm, v́ đi dạy cũng27 năm rồi, mà thấy lâu lắm không có tiền thưởng. Có năm chẳng những không có tiền thưởng mà lănh lương c̣n trễ nữa. Năm nào cũng vậy, tháng 12 là phát lương thiệt trễ.”
Nói thật một tháng lương chúng tôi nếu mà sống để gọi là cầm hơi th́ sống được. C̣n sống để thành người để phát triển nền văn minh th́ không thể được.
Đỗ Việt Khoa
Hàng loạt báo chí đưa tin nhiều giáo viên dạy học ở vùng sâu vùng xa, vùng núi hẻo lánh không có tiền về quê ăn tết. Không những thế mà lại có tin giáo viên ở huyện Châu Thành - Hậu Giang bị buộc phải đóng góp một ngày lương để đốt pháo bông mừng đón Tết. Rất may là nhờ vào các phương tiện truyền thông đại chúng mà kiến nghị này đă không tiến hành. Nhưng thực tế trong đời sống thường nhật, giáo viên bị bắt buộc phải đóng góp rất nhiều thứ mà họ không có lựa chọn nào khác. Một giáo viên cho biết:
“Nước lũ dâng mà nằm cái lưng mát rượi luôn mà ḿnh vẫn bị trừ lương để ủng hộ lũ. Chính bản thân ḿnh ở trong vùng lũ không được tiền mà c̣n bị trừ lương. Lương th́ bị trừ bất cứ lúc nào họ muốn. Trừ xây dựng Trường Sa - Hoàng sa, trừ ủng hộ nhà t́nh thương, trừ làm cầu, trừ t́nh nghĩa. Có một giáo viên nào đó ở đâu chết, hoàn toàn không biết người giáo viên đó th́ người ta vẫn trừ lương nói là đi đám tang ủng hộ giáo viên đó chết.”
T́m cách làm thêm
Có thể nói hầu hết giáo viên phải t́m mọi cách làm thêm để có khoản tiền nhất định đảm bảo nhu cầu tối thiểu cho cá nhân và cho gia đ́nh ńnh. Dù hiện nay t́nh trạng dạy thêm học thêm tràn lan, không ít giáo viên bị biến chất trở thành “ác sư” trong mắt phụ huynh và học sinh, nhưng chắc rằng là giáo viên th́ ai cũng muốn nhận được tiền lương chính thức để hết ḷng dốc sức cho công việc của ḿnh. Giáo Sư Trần Ngọc Thêm chia sẻ:
[IMG]http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/teachers-getting-poorer-ha-02172012102752.html/DoVietKhoa_250.jpg[/IMG]
Thầy giáo Đỗ Việt Khoa một người từng tố cáo tiêu cực trong ngành giáo dục, ảnh chụp trước đây. File photo.
“Nếu như khoản tiền được đi qua con đường chính thống để người ta toàn tâm toàn ư cống hiến cho công việc chính của ḿnh th́ hiệu quả sẽ tốt hơn rất là nhiều. Ở giáo dục cấp thấp, chúng ta đều biết là các thầy cô giáo đều phải dạy thêm, phải làm thêm những nghề phụ khác, bất kể những ǵ mà họ có thể có được. Mặc dù tôi quan sát thấy nhiều thầy cô hết sức tâm huyết với nghề và thấy rất thương họ.
Ngay cả ở cấp cao hơn - cấp đại học, với những cán bộ trẻ mới ra trường, lương rất là thấp với thời giá Việt Nam hiện nay, lương khoảng 2-3 triệu đồng ở trường chính thức, trường công của Nhà Nước th́ không thể nào nuôi sống được bản thân ḿnh huống hồ chi 2 vợ chồng trẻ lại c̣n đứa con nữa th́ không thể nào toàn tâm toàn ư làm việc được, không thể nào học nâng cao tŕnh độ được. Như vậy th́ hiệu quả rất là kém. Mà ông thầy kém th́ toàn bộ ngành giáo dục đầu ra kém. Cuối cùng nguồn nhân lực chung của cả đất nước đều kém nên kéo thụt lùi toàn bộ đất nước.”
Bộ Trưởng Giáo Dục Phạm Vũ Luận đă đề xuất tăng lương cho giáo viên nhiều lần với Bộ Nội Vụ và Bộ Lao Động - Thương Binh - Xă Hội nhưng vẫn chưa được chấp thuận. Dù biết rằng đất nước c̣n nhiều khó khăn nhưng giáo viên rất mong chính phủ quan tâm đến đời sống của nguồn nhân lực “trồng người” này. Thầy giáo Đỗ Việt Khoa một người nổi tiếng v́ tố cáo tiêu cực trong ngành giáo dục chia sẻ:
“Nói chung trong mặt bằng xă hội hiện nay, với thời điểm hiện giờ th́ lương của giáo viên trước lạm phát được coi là thấp nhất trong các ngành. Hiện nay mặt bằng lương giáo viên dao động từ 2 - 4 triệu đồng/ tháng đối với giáo viên cấp phổ thông trung học cơ sở trở xuống. Mức lương thấp như thế này trong khi lạm phát năm nay là 18,6%. Như vậy, đời sống ảnh hưởng rất là nhiều. Nói thật một tháng lương chúng tôi nếu mà sống để gọi là cầm hơi th́ sống được. C̣n sống để thành người để phát triển nền văn minh th́ không thể được. Đây là điều chắc chắn.”
Đồng lương èo uột của giáo viên ngày nào chưa được cải thiện th́ ngày ấy người dân vẫn c̣n tin rằng nền giáo dục mà họ đang thụ hưởng không bao giờ xứng đáng với những ǵ mà nhà nước đặt ra.
Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
[B]Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
Về nơi dân cư giao dịch hành chính bằng điểm chỉ[/B]
Có em 12 tuổi cũng chỉ biết viết tên ḿnh, có em 17 tuổi cũng chỉ biết số đếm khoảng gần 1 năm nay.
Xóm Bà Phó (thôn Phước Hiệp, xă Tân Ḥa, huyện Tân Thành, Bà Rịa - Vũng Tàu) có gần 30 hộ dân nhưng số người biết chữ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nam nữ trong làng lấy nhau đều điểm chỉ vào giấy kết hôn, trẻ em đến tuổi đi học vẫn không được đến trường.
Dù trời giữa trưa nắng gắt nhưng lũ trẻ trong xóm nhỏ này vẫn kéo nhau ra mương nước đen ng̣m, nổi lềnh phềnh rác chảy quanh những ngôi nhà lá tạm bợ để câu cua. Bé Thảo (12 tuổi) móc mồi vào lưỡi câu một cách thành thạo rồi nói về ước mơ của ḿnh: "Con thích đi câu lấy tiền về mua gạo cho mẹ nhất v́ cả ông và bố con đều làm nghề này. Con học 5 năm mới lên được 3 lớp, tới lớp 3 th́ má cho nghỉ. Giờ con chỉ biết viết tên của ḿnh thôi".
[IMG]http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/huebt/2012/Thang5/tuan2/xh/nguoiduatin-1141604518-anh1.JPG[/IMG]
Trẻ em xóm Bà Phó lên 10 tuổi đă đi mưu sinh kiếm sống.
Chị Nguyễn Thị Phượng (39 tuổi) - mẹ bé Thảo cho biết: "Vợ chồng tôi không ai biết chữ cả. Anh trai bé Thảo dù đă 17 tuổi nhưng cũng chưa được đến trường dù chỉ một ngày. Nó chỉ mới biết số từ hơn một năm nay. Trước đây đi câu về, mang cá ra chợ bán, ai đưa cho bao nhiêu th́ nó lấy bấy nhiêu, chẳng biết số tiền lớn nhỏ thế nào". Chị Phượng cũng giống như người dân xóm Bà Phó này, quanh năm chỉ biết bám vào con nước của ḍng sông Thị Vải, sông Lớn, sông Cá Cháo, rạch Ngă Ngọn để mưu sinh. Ai dư dả th́ sắm được con ghe nhỏ đi đánh bắt cá tôm, những người nghèo khó hơn th́ đành đi ṃ cua, bắt ốc, phu hồ…
Lũ trẻ ở đây cứ độ 10 tuổi đă kiếm ra tiền. Không đi te (đánh bắt ở sông) th́ đi cào (đánh bắt ngoài biển) hoặc đi câu, đi đào chem chép, đi đập hàu. Mỗi ngày như thế, nếu may mắn mỗi đứa kiếm được 40-60 ngàn đồng. "Đi làm vừa có tiền, vừa không phải đi học, không phải tốn 750 ngàn đóng tiền trường" - lũ trẻ hồn nhiên nói.
Theo ước lượng của chị Phượng, xóm Bà Phó có gần 20 đứa trẻ trong độ tuổi tới trường nhưng chỉ có 3 đứa là được đi học, c̣n lại đều không biết chữ, cứ lớn khoảng 10 tuổi là đi te cho người ta. "Bọn tôi đều mù chữ, lại nghèo nên chẳng thiết tha ǵ việc cho con đi học. Thấy xă thông báo sẽ mở lớp học lớp xóa mù chữ để xin làm xí nghiệp mà tụi tôi chưa được tham gia. Trên xă về đo đạc đất đai, quy hoạch ǵ ǵ đó để dân được lên bờ như người Xóm Mới, mà đợi hoài chưa thấy" - chị Phượng trầm ngâm.
Không chỉ chị Phượng mà người dân và lũ trẻ xóm Bà Phó đều chung một khao khát: Được xóa mù chữ, được lên bờ theo diện tái định cư như người dân Xóm Mới. Năm 1998, Nhà nước chủ trương di dời toàn bộ số dân sinh sống bên ngoài đê vào đất liền. Nhưng tới nay sau hơn 10 năm, cuộc sống của người dân nơi đây nghèo vẫn hoàn nghèo. Một người dân Xóm Mới cho biết: "Xóm có hơn 200 hộ nhưng có trên 100 hộ đă bán đất, bán nhà lấy tiền tiêu. Có người phải ở trọ trên chính ngôi nhà của ḿnh. Không ít người có ư định quay trở lại bờ sông".
"Từ khi di cư vào bờ, dân ở đây cũng ráng cho con học hết lớp 3, lớp 4 để biết chữ rồi nghỉ học đi làm mướn. Nhưng học trước quên sau, bố mẹ th́ mù chữ sẵn có biết đâu mà dạy cho con, thành ra cả làng thất học. Ra ủy ban xă, làm đơn từ ǵ cũng phải nhờ người biết chữ viết, rồi điểm chỉ vào"- chị Hồ Thị Bích (46 tuổi) tâm sự.
Chiều vàng vọt. Ghe tụ về đậu kín sau xóm nhỏ. Những người phụ nữ xóm Bà Phó lại bế con ra mé rạch trông ghe. ánh mắt họ thấp thoáng niềm vui khi thấy mớ cá tôm kha khá đưa về. Cạnh đóỏ, lũ trẻ hét toáng lên khi bé Đen câu được con cua lớn…
[B]Người dân chưa nhận ra lợi ích của học chữ[/B]
Ông Nguyễn Ngọc Thanh, bí thư Đảng ủy xă Tân Ḥa, cho hay: "Xóm Mới và xóm Bà Phó là hai khu vực có tŕnh độ học vấn thấp nhất xă. Đảng ủy đă dùng nhiều biện pháp như mở lớp phổ cập, lớp xóa mù cho dân nhưng số lượng tham gia rất thấp. Người dân không nhận ra lợi ích lâu dài của việc học, chỉ muốn làm mướn để kiếm ăn qua ngày. Chúng tôi cũng đang hoàn tất thủ tục để di cư người dân xóm Bà Phó vào bờ theo diện tái định cư”.
Ngoài ra, theo ông Trần Tiến Hằng, phó chủ tịch văn hóa xă Tân Ḥa cho biết, 3 tháng đầu năm, trên toàn xă riêng học sinh cấp II đă 42 em nghỉ học, chúng tôi đă tổ chức vận động cho trẻ đi học lại nhưng gặp rất nhiều khó khăn do gia đ́nh các em quá nghèo.
Hải Nam
Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
[B]Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
Danh sách GS và PGS dỏm của Việt Nam
Giáo dục - đào tạo
Đông A[/B]
T́nh cờ tôi được biết trên Flickr có một account mang tên [email]khoahocdom.vietnam@yahoo.com[/email] đăng danh sách các GS và PGS dỏm của Việt Nam. Account này không tiết lộ danh tính, chỉ kư danh là "Hội đồng phong hàm (Phó) Giáo sư dỏm, made in Vietnam", nên có thể coi là một loại ẩn danh. Tiêu chí phong chữ "dỏm" cho GS và PGS ở Việt Nam, theo account kể trên, là:
- Phó giáo sư dỏm: số lượng công bố ISI <= 03.
- Giáo sư dỏm: số lượng công bố ISI <= 05
ISI là cơ sở dữ liệu về các công bố khoa học trên toàn thế giới. Như vậy có thể thấy tiêu chí của hội đồng phong học hàm dỏm này khác với tiêu chí của hội đồng chức danh GS nhà nước. Theo account kể trên, khi nhà nước phong GS và PGS cho một ai đó, account kể trên sẽ kiểm tra số bài báo trên ISI, và khi số lượng bài báo ít hơn tiêu chí dỏm kể trên, account kể trên sẽ gửi thư thông báo cho đương sự và tổ chức liên quan thông báo về quyết định phong danh hiệu GS và PGS dỏm. Hiện tại tôi thấy trong danh sách được phong GS và PGS dỏm made in Vietnam có những người sau: [B]Đào Trọng Thi, Trần Văn Nhung, Nguyễn Thiện Nhân, Nguyễn Thị Doan, Bùi Thế Duy, Nguyễn Đ́nh Đức, Nguyễn Chí Bền, Nguyễn Thanh Hải, Phạm Thanh Huyền.[/B] Không rơ những cá nhân này đồng ư hay từ chối nhận thêm danh hiệu dỏm này.
Tôi chưa kiểm tra xem có đúng là những người kể trên có công bố khoa học trên các tạp chí trong danh sách của ISI ít hơn 5 (đối với GS) và ít hơn 3 (đối với PGS), nhưng cảm tưởng của tôi là tiêu chí của phong chữ "dỏm" khá rơ ràng, minh bạch, và ai cũng có thể kiểm tra được. Nhưng đối với những người được đào tạo tại Liên Xô cũ th́ cũng có thể oan uổng v́ một số tạp chí của Liên Xô cũ không có tên trong danh sách của ISI. Do vậy tôi nghĩ cũng nên thận trọng, nhất là do những khó khăn có nguồn gốc từ trong lịch sử phức tạp của thế giới. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nghĩ các báo trước khi đăng bài viết về ai đó nên tham khảo danh sách GS và PGS dỏm để ít nhất là có cái nh́n tham chiếu và cân nhắc về bài báo đó. Chuyện phong chức danh dỏm này có lẽ cũng thuộc loại tương tự như danh hiệu trang phục phản cảm trong các hoạt động giải trí, nhưng chưa rơ phản ứng của dư luận xă hội và những người liên quan như thế nào. Rất tiếc là chuyện phong chức danh dỏm này có thể đoán trước là không được truyền thông loan truyền rộng răi như danh hiệu trang phục phản cảm, nên cũng khó biết các phản hồi có thể có như thế nào. Nhưng xét cho cùng, trong một xă hội có nhiều đặc điểm riêng biệt như xă hội Việt Nam th́ chuyện phong dỏm này có khi cũng cần thiết và hữu ích.
Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
[B]Đảng cướp: Đảng CS Việt nam - Dân Ngu Dân Đói Dể Trị
Hội nghị Trung ương 6 - Cải tổ giáo dục[/B]
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2012-10-03
Tiếp tục loạt bài Hội nghị Trung ương 6, bàn về cải tổ giáo dục, Mặc Lâm lấy ư kiến từ các vị giáo sư đang giảng dạy trong nước đóng góp cũng như gợi ư những điều cần thiết cho việc làm khó khăn mà Hội nghị đang bàn thảo.
AFP photo
[IMG]http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/6th-conference-changes-edu-ml-10032012155519.html/000_Hkg7782837-305.jpg[/IMG]
Các em học sinh tiểu học Hà Nội trong ngày khai trường 05/9/2012
Đang lạc hướng
Trước tiên Giáo Sư Văn Như Cương, hiệu trưởng trường Trung học Lương Thế Vinh, cho biết ư kiến của ông trong cuộc cải tiến giáo dục lần này:
"Ư kiến của tôi, vấn đề quan trọng nhất của đổi mới giáo dục lần này là xác định rơ 3 câu hỏi : học để làm ǵ, học cái ǵ, và học như thế nào.
Nền giáo dục của chúng ta đang lạc hướng ở chỗ hiện nay ở Việt Nam là học để đi thi, để có bằng. Không phải học để hiểu, để làm việc tốt hơn. V́ thế người ta chỉ chú trọng bằng cấp chứ không chú trọng năng lực thực sự để làm việc. Đấy là điểm thứ nhất.
V́ học để làm ǵ sai lệch như thế cho nên học cái ǵ cũng là một vấn đề lớn. Hiện nay chương tŕnh học quá nhiều những điều vô bổ không cần thiết cho những học sinh khu vực phổ thông. Học những cái cao siêu, những lư thuyết không đi đôi với thực hành, học những cái mà ta gọi là “hàn lâm” đấy.
Rồi cuối cùng học như thế nào th́ cũng v́ học để đi thi cho nên cách học là học lệnh, học tủ, học nhồi nhét, học thêm, học nếm, học một cách máy móc, thụ động. Như thế cần phải giải quyết để xây dựng nên những xă hội học tập mà trong đó mọi người khi nào cũng luôn luôn học tập nhưng không phải để kiếm mảnh bằng để thăng quan tiến chức, mà học tập là để làm việc tốt hơn. Nền giáo dục phải chuyển hướng theo cách đó, chứ không phải là học để lấy bằng, học để đi thi.
Đó là ư kiến của tôi trong t́nh h́nh giáo dục hiện nay nó đang đi chệch hướng và cần phải uốn nắn như thế nào."
Nhiều điều không ổn
Giáo dục phản ảnh đạo đức xă hội v́ vậy khi nh́n sinh hoạt xă hội hiện nay người dân cảm thấy bất an v́ quá nhiều tiêu cực xảy ra trong đời sống của họ. Giáo sư Hà Văn Thịnh hiện giảng dạy môn lịch sử tại Đại Học Huế cho biết:
"Nói chung, nếu không thay đổi th́ t́nh h́nh sẽ bi đát lắm, cực kỳ bi đát. Ở đây, theo tôi, một là triết lư giáo dục sai, họ chỉ dạy những con người để đi thi, để vượt qua bằng cấp, rồi lấy bằng quốc tế, rồi thi tốt nghiệp, thi đại học, chứ không phải con người của cuộc đời. Không dạy trí năng, không dạy phẩm chất làm người, không dạy cách thích nghi cuộc sống.
Hai nữa, rất nhiều điều không ổn trong nền giáo dục này, chẳng hạn sự dối trá. Tôi ví dụ: lịch sử được biên soạn theo chính trị hóa nhưng sự thật đó là dối trá. Mà lịch sử đă dối trá th́ tất cả những điều khác học sinh cũng dễ dối trá thôi. Làm sao học sinh tin được khi mà lịch sử không đúng, khi nào cũng thắng, khi nào cũng thành công, chẳng bao giờ thất bại chẳng bao giờ sai lầm. Điều đó sinh viên học sinh không chấp nhận được.
Thứ ba nữa là người ta biến học sinh, thầy giáo, cô giáo thành những cái máy. Học sinh không dám phản biện, không dám nêu ra những ǵ bất đồng ư kiến với thầy, với cô mà phải theo sách giáo khoa. Bởi v́ cứ nêu ra bất kỳ bất đồng nào cũng bị cho là “tư tưởng lệch lạc” mà nặng hơn một chút th́ là “phản động”. V́ vậy mà không ai dám nói ǵ hết, không dám phản kháng ǵ cả. Một nền giáo dục mà không dám phản kháng th́ chỉ có chết hay sao?
Theo cách nghĩ của tôi về giáo dục là phải cho sinh viên nghi ngờ, cho học sinh – sinh viên nghi ngờ trước khi nó công nhận điều thầy giáo hay điều mà sách giáo khoa nói."
Thiếu phương tiện giảng dạy
Về mục tiêu đào tạo và phát triển công nghệ cũng được Tổng bí thư nhắc tới nhưng thực tế cho thấy Việt Nam không có những kế hoạch nghiên cứu theo yêu cầu chung của thế giới, đặc biệt là từ các trường đại học cũng như các viện khoa học khắp nước. GSTS-KH Nguyễn Thế Hùng, giảng dạy tại Đại học Bách khoa Đà Nẵng cho biết:
"Đào tạo khoa học công nghệ th́ ở Việt Nam tôi dạy mấy chục năm nay mà chỉ đào tạo một loại kỹ sư, mà bây giờ kỹ sư muốn đáp ứng nghiên cứu th́ không đáp ứng được. Ví dụ như tôi dạy bên ngành xây dựng là để đáp ứng vấn đề thiết kế thi công móng th́ kỹ sư cũng không đáp ứng được.
Đó là nói các trường công lập, các trường tương đối lớn, chẳng hạn như bên khối kỹ thuật ở các trường Dại Học Bách Khoa Đà Nẵng, rồi Đại Học Bách Khoa Hà Nội, Đại Học Bách Khoa TP.HCM. C̣n các trường đại học tư mà một số trường tôi biết th́ do đầu vào kém quá, họ dạy những ngành kỹ thuật mà thiếu các phương tiện vật chất. Thầy cũng rất là thiếu và phải thỉnh giảng từ các trường công tới dạy. Pḥng thí nghiệm cũng không có, cho nên cuối cùng chất lượng cũng không có. Như vậy bối cảnh hiện nay trong vấn đề đào tạo không thể nào cạnh tranh được."
Phải đổi mới toàn diện
Giáo Sư Chu Hảo, nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ, cho biết ư kiến của ông về phát biểu của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng xác định là lúc này phải đổi mới căn bản và toàn diện giáo dục - đào tạo. GS Chu Hảo nhận xét về quyết tâm này như sau:
"Nếu nhận thức rằng nền giáo dục của Việt Nam đă bước vào khủng hoảng từ hơn mười năm nay, và càng ngày càng trầm trọng hơn th́ thực sự phải tiến hành một cuộc cải cách triệt để chứ không phải chỉ là đổi mới. Tôi nghĩ là để làm một cuộc cải cách th́ hết sức khó khăn. Việt Nam đă có 3 cuộc cải cách giáo dục từ xưa tới nay nhưng cuộc cải cách cuối cùng tức cuộc cải cách thứ ba đến nay vẫn chưa có một tổng kết nào để xem xem cuộc cải cách ấy nó thực hiện được đến đâu, nó c̣n vấp những cái ǵ. Tiếc thay bên ngành giáo dục chưa làm được việc đó. Việc nền giáo dục cứ càng ngày càng xuống cấp ở nhiều khía cạnh khác nhau th́ ai cũng thấy, xă hội nhận thấy rất rơ.
Tuy nhiên có những người trong chính quyền phụ trách trực tiếp ngành giáo dục th́ cố t́nh né tránh sự cải cách. Bởi v́ nếu chấp nhận cải cách có nghĩa là phải thừa nhận rằng giáo dục có khủng hoảng.
Để tiến hành được những cải cách th́ việc trước hết phải làm, và khó làm chứ không phải dễ, là phải đánh giá được một cách đồng thuận xem thực chất nền giáo dục Việt Nam yếu kém ở chỗ nào. Muốn làm như thế th́ theo ư kiến chúng tôi đề nghị là phải có một cuộc tổng điều tra về giáo dục để cho những số liệu đấy được đánh giá một cách hết sức khách quan, chính xác, phân tích một cách rất là kỹ lưỡng th́ lúc bấy giờ mới có thể xác định rất rơ nền giáo dục đó bất cập nhất ở khâu nào và cần phải làm cái ǵ trước cái ǵ sau.
Phải sau khi có một được một đồng thuận trong việc đánh giá cái đă, chứ bây giờ chưa đồng thuận. Ư kiến của xă hội dân sự, của các nhà khoa học và của các nhân sĩ th́ nói một đàng nhưng mà những ư kiến chính thống th́ nói một nẻo khác. Thành ra khó khăn nhất chính là ở chỗ đánh giá cho thật khách quan. Sau khi có đánh giá rồi mới thành lập một ủy ban cái cách giáo dục quốc gia và giao cho cái ủy ban đó cái nhiệm vụ soạn thảo đề án cải cách."