LOẠT BÀI VỀ TRẠI GIAM CỔNG TRỜI
"Trại Giam Cổng Trời" (phần 2 , Sydney đă post bài viết p.I )
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2010-12-25
Trong loạt bài "Trại Giam Cổng Trời" hôm nay, Mặc Lâm tiếp tục tŕnh bày những uẩn khúc mà tín đồ cũng như tu sĩ công giáo Việt Nam gặp phải trong giai đoạn từ năm 1959 cho đến 1964.
[CENTER][IMG]http://i53.tinypic.com/ml585z.jpg[/IMG][/CENTER]
[CENTER]Photo: RFA
Linh Mục Nguyễn Văn Vinh[/CENTER
Trong bài này quư vị sẽ biết thêm những chi tiết mà nhân chứng kể lại về trại giam Cổng Trời trong những ngày đầu họ bị bắt vào đây, mời quư vị theo dơi.
[CENTER][IMG]http://i55.tinypic.com/2j5lvk8.jpg[/IMG]
Cổng Trời[/CENTER]
Năm 1959 đánh dấu một mùa Giáng Sinh buồn bă tại miền Bắc khi linh mục Nguyễn Văn Vinh c̣n được gọi là cha chính Vinh cùng với linh mục Lương Huy Hân và 68 người gồm tu sĩ, chủng sinh thậm chí cả những người hát trong ca đoàn, tất cả bị bắt và dẫn lên trại giam Cổng Trời giam giữ. Con số 70 người này không ai sống sót trở về, họ chết âm thầm trong tay bạn tù và măi hàng chục năm sau thân nhân mới hay biết.
Những người tù miền Nam
Năm 1977 tức 18 năm sau đêm Giáng Sinh bách hại, từ miền Nam xa xôi, linh mục Nguyễn Hữu Lễ tiếp bước LM Nguyễn Văn Vinh vào trại Cổng Trời để làm chứng nhân của một trại giam khắc nghiệt nhất thế giới. LM Nguyễn Hữu Lễ kể lại những kỷ niệm mà chính trong đêm Giáng Sinh năm 1977 ông và những người người tù miền Nam chịu đựng:
“Chúng tôi bị đưa ra Bắc vào năm 1977 và trong đêm Giáng Sinh năm ấy. Trước ngày Giáng Sinh th́ nó có một cuộc tương đối là biến động, bởi một số tù miền Nam c̣n trẻ ra đây th́ người ta phản đối và bày tỏ thái độ phản kháng trong tù, đặc biệt nhất là những anh em công giáo.
Cũng v́ cái tội có vài lần vượt ngục như vậy cho nên họ đă đưa tôi lên trại Cổng Trời cùng với 5 linh mục tuyên úy khác là linh mục Cao Đức Thuận, linh mục Nguyễn Thiện Thuật, linh mục Đinh Cao Thuấn, linh mục Nguyễn Văn Hùng tất cả lên trại Cổng Trời kể từ tháng 12 năm 1977.
LM Nguyên Thanh
Đúng vào đêm Giáng Sinh, chỉ có ḿnh tôi là linh mục trong trại Nam Hà thôi. Sau khi kẻng điểm danh rồi th́ anh em các buồng khác hướng về cái buồng của tôi, lúc đó tôi âm thầm dâng lễ. Tôi đă dấu được bánh lễ và rượu lễ mang ra từ miền Nam, để rồi làm lễ âm thầm trong mùng. Anh em hướng tâm hồn với tôi để dâng lễ trong đêm Giáng Sinh. Khi tôi dâng lễ vừa xong th́ cửa buồng mở ra và có một cuộc đổi buồng rất lớn xảy ra. Hai mươi người trong số chúng tôi bị c̣ng tay đưa lên trại Cổng Trời.”
LM Nguyên Thanh, một nhạc sĩ viết thánh nhạc nổi tiếng trong giáo hội Việt Nam cũng theo bước chân LM Lễ lên trại Cổng Trời cùng thời gian mùa Giáng Sinh năm 1977. LM Nguyên Thanh không đi một ḿnh, ông cùng với 5 linh mục tuyên úy khác bước chân vào trại trong một mùa đông giá rét, ông kể:
“Khi tôi bị bắt là ngày 19 tháng 6 năm 1976 cùng với anh Nguyễn Văn Thanh là em ruột của Hồng Y Nguyễn Văn Thuận cùng nhau vượt ngục ở trại Suối Máu, sau đó bị bắt lại và bị đánh một trận gần chết, bị c̣ng tay đưa xuống tàu suốt hai tuần lễ ra Bắc và đưa vào trại Sơn La.
Tôi lại tham gia vào một vụ vượt ngục khác tại trại Sơn La rồi cũng bị bắt lại và bị đánh một trận gần chết thứ hai, sau đó bị cùm 6 tháng. Cũng v́ cái tội có vài lần vượt ngục như vậy cho nên họ đă đưa tôi lên trại Cổng Trời cùng với 5 linh mục tuyên úy khác là linh mục Cao Đức Thuận, linh mục Nguyễn Thiện Thuật, linh mục Đinh Cao Thuấn, linh mục Nguyễn Văn Hùng tất cả lên trại Cổng Trời kể từ tháng 12 năm 1977.”
Những nhân chứng sống
[CENTER][IMG]http://i56.tinypic.com/2q9i0d1.jpg[/IMG][/CENTER]
Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ Theo lời kể của người tù Kiều Duy Vĩnh th́ ông là người đă chứng kiến từng người tù ngă xuống trong trại giam nghiệt ngă này. Ông xác định chỉ ḿnh ông và Nguyễn Hữu Đang là sống sót sau nhiều năm bị nhốt tại đây. 72 người đến trại giam chỉ hai người trở lại. Bức tranh bi thảm này làm sao diễn tả nổi sự kinh hoàng phía sau khung bố của nó? Người tù Kiều Duy Vĩnh cho biết:
“Không c̣n ai cả! Tại v́ lúc bấy giờ tôi c̣n trẻ lắm tôi sinh năm 1931 mà. Tôi là người hầu như trẻ nhất trong 72 người. 70 người c̣n lại đều là tu sĩ cả. Những người như cha Vinh, cha Quế. Chỉ c̣n tôi và anh Nguyễn Hữu Đang là người không theo đạo.”
Qua kinh nghiệm nhiều năm tù đày trong trại Cổng Trời, LM Nguyễn Hữu Lễ nhận xét do đâu mà người cộng sản mong muốn tiêu diệt niềm tin công giáo một cách nghiệt ngă như vậy, ông nói:
Không ai biết có bao nhiêu người đă bỏ ḿnh trong trại giam Cổng Trời ngoại trừ những người đi cùng toán với nhau.
LM Nguyễn Hữu Lễ
“Không ai biết có bao nhiêu người đă bỏ ḿnh trong trại giam Cổng Trời ngoại trừ những người đi cùng toán với nhau.”
LM Nguyễn Thanh Đương, người bị giam trong trại Cổng Trời 18 năm cho biết về những bạn tù của ông như sau:
“Tôi có ở cổng trời nhưng thời gian đó những người lên đó coi như là được xếp vào loại chết. Nói về h́nh khổ trên ấy th́ nhiều lắm, mỗi người có một cái khổ riêng. Nhiều khi trong một trại nhưng người kể thế này người kể thế khác.
Tù th́ nhiều nhà tù, nhiều h́nh khổ khác nhau. Ḿnh chứng kiến hoặc ḿnh nghe anh em đi tù kể lại cũng không thể biết hết được tội ác của họ đâu. Ḿnh bị 18 năm nhưng có cha 20 năm, 22 năm. Thầy Cao Ngân 22 năm nhưng Ngài chết rồi.”
Tuyệt thực Cổng Trời: chống bạo lực bằng im lặng
[CENTER][IMG]http://i53.tinypic.com/303a2zb.jpg[/IMG][/CENTER]
Người tù nổi tiếng của trại giam Cổng Trời, đại úy Kiều Duy Vĩnh. Những người tù công giáo đầu tiên trong đợt Giáng Sinh năm 1959 theo chân linh mục Nguyễn Văn Vinh đă tay không chống lại sự đàn áp đức tin của họ trước cán bộ trưởng trại giam một cách bền bỉ như thế nào được ông Kiều Duy Vĩnh kể lại trong bài viết mang tên "Tuyệt Thực Cổng Trời" rất nổi tiếng. Trong phần mở đầu ông viết:
“Tôi không theo đạo Thiên Chúa, và điều ấy có thể đă làm cho tôi sống được đến hôm nay, năm 1994. V́ những người Cộng Sản căm thù những người theo đạo Thiên Chúa nên tất cả mũi nhọn của nền chuyên chính đều chĩa vào những người con Chúa.
Thứ nhất là các vị Giáo sĩ trong Giáo Hội, rồi đến các tu sĩ cả nam lẫn nữ. Trong ngục tù Cộng sản, tôi đă gặp hai bà Sơ bị bắt vào xà-lim, rồi đến các ông chánh trương, trùm trưởng, cả đến những người trong Hội Trống, Hội Kèn Nhà Thờ cũng bị bắt đi tù hàng loạt. Tôi thấy đa số họ hiền lành, ngơ ngơ nói năng chẳng ra sao. Không biết họ mắc tội ǵ mà bị hành hạ đến như vậy: Họ có mỗi một tội là tin vào Chúa Jê-Su. Thế thôi.
C̣n tôi, tôi thiếu đức tin đó, và điều đó đă cứu tôi sống. Nói thế không có nghĩa là tất cả mọi người Công giáo đi tù đều chết hết. Có nhiều người c̣n sống sau cuộc tù đày, những anh Thi, anh Thọ, chị Diệp, là những người trong vụ nổi loạn ở Ba Làng, Thanh Hóa năm 1954, c̣n Nguyên Công “Cửa” tức Nguyễn Công Môn, ngư dân vượt biển, c̣n Nguyễn Hữu Bổn, người thôn Vạn Lộc, Nam Lộc Nam Đàn…”
V́ những người Cộng Sản căm thù những người theo đạo Thiên Chúa nên tất cả mũi nhọn của nền chuyên chính đều chĩa vào những người con Chúa.
Ông Kiều Duy Vĩnh
Tác giả Kiều Duy Vĩnh hiện vẫn c̣n sống tại Hà Nội, mặc dù đă hơn 80 nhưng tính t́nh vẫn c̣n lạc quan, và đặc biệt là không bao giờ thỏa hiệp với chế độ mà ông đang sống cùng. Ông đích thân kể lại cho chúng tôi câu chuyện bi tráng này như sau:
“Lên đến nơi việc đầu tiên của cán bộ quản lư trại giam là: "Ai cho các anh ăn? Không có thằng Giê Su nào, con mẹ Maria nào cho các anh ăn cả. Đảng và chính phủ cho các anh ăn vậy cấm không được làm dấu trước khi ăn!" Tất cả các tràng hạt, tất cả cái ǵ thuộc về kinh bổn, chữ thập đều bị tịch thu hết và tôi trở thành người tiến bộ.
Các ông ấy không ăn, các ông ấy tuyệt thực v́ bị cấm làm dấu trước khi ăn. Tôi được ba bữa, ngày thứ nhất đến trưa thứ hai th́ tôi đói quá. Các tu sĩ thấy tôi đói quá bảo thôi anh ăn đi, họ chỉ cấm những người công giáo không được đọc kinh làm dấu trước khi ăn th́ tôi và anh Đang là người không công giáo.
Thật t́nh tôi đói lắm, lúc bấy giờ tôi c̣n khỏe lắm. Tôi cao 1 thước 76 nặng 72 cân. Tôi đói lắm. Cha sanh mẹ đẻ tôi không đi nhà thờ và không làm dấu bao giờ cả. Trưởng trại giam bảo tôi tiến bộ, tôi bảo tôi không phải là người công giáo nên không làm dấu chứ chả có tiến bộ ǵ cả, đói phải ăn thôi. Vậy là tôi sống c̣n bao nhiêu chết cả!”
[CENTER][IMG]http://i53.tinypic.com/30n7vgz.jpg[/IMG][/CENTER]
LM Nguyễn Văn Lư bị công an mặc thường phục bịt miệng tại toà án Thừa Thiên-Huế tháng 3/2007
Trong bài viết "Tuyệt Thực Cổng Trời" tác giả Kiều Duy Vĩnh kể lại một điều quan trọng đó là người cộng sản cố t́m cách giết những người tù công giáo này như thế nào, ông viết:
"Vả lại ở trên Cổng Trời này, đối với các bậc như Cha Vinh, cha Quế, Tu sĩ Đỗ Bá Lang, Tu sĩ Nguyễn Trung Chính tức Nhẫn, tôi là hạng bét so với các đấng Tù ấy nên mũi nhọn của cuộc tàn sát không chĩa vào tôi. Ban giám thị trại đem so tôi với các bậc Thánh đó thấy tôi là một phần tử tốt. Này nhé: Tôi không có đạo, tôi không cầu kinh, không làm dấu thánh, không ăn chay Lễ Phục Sinh, không theo nghi lễ Giáng Sinh. Như thế là tôi chấp hành nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Ban Giám thị quá rồi c̣n ǵ nữa.
C̣n với các đấng Tù kia, nội qui trại tù cấm tù cầu kinh, các vị cứ cầu kinh, cấm làm dấu thánh trước trước khi ăn, các vị cứ làm dấu thánh. Ngày Lễ Giáng Sinh các vị tự ư nghỉ, không chịu đi làm.
Ông Kiều Duy Vĩnh
C̣n với các đấng Tù kia, nội qui trại tù cấm tù cầu kinh, các vị cứ cầu kinh, cấm làm dấu thánh trước trước khi ăn, các vị cứ làm dấu thánh. Ngày Lễ Giáng Sinh các vị tự ư nghỉ, không chịu đi làm."
Câu chuyện "Tuyệt Thực Cổng Trời" kết thúc bởi sự rút lui của cán bộ trưởng trại giam v́ không thể bắt 70 người tù này chết đói khi họ cương quyết không ăn uống nếu bị cấm làm dấu thánh giá.
Những con người xem rất b́nh thường này đă tranh đấu trước cái đói một cách phi thường và lần đầu tiên tại Cổng Trời sức mạnh của quyền lực phải chịu thua sự im lặng trong niềm tin. Nhưng 70 người được ông Vĩnh gọi là những "đấng Tù", những "bậc Thánh" ấy không một ai sống sót trở về với gia đ́nh, xă hội, với bàn dâng lễ ở nhà thờ...
Quư vị vừa nghe bài thứ hai trong loạt bài Trại Giam Cổng Trời do các nhân chứng kể lại sự bách hại người theo đạo công giáo trong trại giam này như thế nào. Xin mời quư vị nghe tiếp bài thứ ba của câu chuyện sẽ được phát vào giờ phát thanh kế tiếp cũng do Mặc Lâm cùng nhiều nhân chứng tŕnh bày.
VĂN TẾ TỬ SĨ VÀ TÙ NHÂN VNCH BỎ M̀NH TRONG TRẠI TẬP TRUNG CỦA CỘNG SẢN
VĂN TẾ TỬ SĨ VÀ TÙ NHÂN VNCH
BỎ M̀NH TRONG TRẠI TẬP TRUNG CỦA CỘNG SẢN
Trước linh vị các anh linh liệt sĩ , vị quốc vong thân
Trong khung cảnh trang nghiêm, hương trầm phảng phất
Quần tụ nơi đây các chiến hữu, cán chính quân dân
Xin kính cẩn cúi đầu tưởng niệm đến người đă khuất
1.
Nhớ ngày xưa, miền Nam thanh b́nh, bốn phương đất nước, thịnh trị yên vui
Nghĩ thuở trước, giặc Bắc xâm lăng, trăm họ dân t́nh lầm than v́ giặc
Xếp bút nghiên lên đường, cung kiếm xông pha, chí lớn vẫy vùng, sao cho yên nước yên nhà
Rời học đường vào trận, chiến trường dọc ngang, thân trai thời loạn, một ḷng an dân bảo quốc.
Trên chiến tuyến xông pha, vào ra đất địch, coi nhẹ tử sinh,
Trong đất địch lăn ḿnh, quen đời trận mạc, chưa hề lui bước.
Này Trị Thiên Vùng Dậy, Kontum Kiêu Hùng,
Nọ Hoàng Sa Can Trường, B́nh Long Anh Dũng
Với danh dự, v́ dân xin giữ lấy miền Nam
Dù hy sinh, bảo quốc quyết ngăn ngừa giặc Bắc
Biết bao nhiêu chiến sĩ đă hy sinh
Đất thấm máu anh hùng bất khuất
Kẻ bỏ xác lao tù, nêu cao chính nghĩa của người chiến sĩ đời đời
Người ngă ngoài mặt trận, tỏ rơ chí khí đời trai hàng hàng lớp lớp
2.
Ba mươi năm, miền Nam vững vàng, no ấm, tiền đồn của thế giới tự do
Bốn chục ngày, giặc Bắc xâm lăng, nghèo khó bạo tàn bỗng nhiên về reo rắc
Mới đó, lúc quốc gia hưởng cảnh thanh b́nh,
Thoảng chốc, đến hồi suy vi vận nước
Kẻ thù chủ trương bần cùng nhân dân, nông thôn xác xơ, thành phố cửa đóng then gài
Cộng Sản quyết tâm giam cầm đối thủ, bộ đội truy lùng, công an bủa vây săn bắt
Tù tội vẫn hiên ngang, người lính Cộng Ḥa
Gian truân chịu đọa đày, con dân Tổ Quốc.
Nhiều Tướng Lănh mang dũng khí Vơ Tánh, Ngô Tùng Châu lúc mất thành
Lắm Quân Binh noi anh hùng Nguyễn Biểu, Trần B́nh Trọng ngày sa tay giặc
Hỡi chí khí, những hào kiệt đă nằm xuống, đem máu đào nhuộm thắm giang sơn
Ôi vinh quang, bao tử sĩ quyết xả thân, chiến công nay c̣n ghi sử sách.
3.
Than ôi! Hàng vạn đồng bào liều ḿnh thà chết ra đi
Thảm thay! Biết bao nạn nhân phải khốn cùng gặp cướp
Xót xa! Cha thất lạc trong rừng xanh, anh bỏ ḿnh trong bàn tay hải tặc bạo tàn
Bi thảm! Mẹ ch́m thây trên biển đen, em tan thân ôi giọt lệ cho niềm tang tóc
Oán thán ngất trời, đại dương ngh́n cơn sóng dữ, thương ai ngọc nát châu ch́m
Khổ đau ngập đất, quê hương bao ngày đày đọa, xót người cửa tan nhà mất
4.
Trại “cải tạo” được dựng lên, với chính sách bắt bớ, nợ máu trả thù
Vùng “kinh tế” chết dần ṃn, nơi chốn hoang sơ, xương tàn cốt mục.
Vạn vạn nhân dân ra nông trường, nhà nhà hóa nông thôn, chính sách bần cùng
Ngh́n ngh́n quân binh vào nhà tù, người người thành vô sản, chủ trương tàn độc
Đất nước khốn khổ lầm than
Xóm làng tiêu điều tang tóc.
Ngày lên núi xuống đồi, chém tre đẵn gỗ, thân lưu đày dưới báng súng lưỡi lê
Đêm về tập họp ngồi đồng, phê b́nh kiểm thảo, hầm hè nhau đ̣i moi gan mổ ruột.
Lúc đất Bắc giá rét căm căm, áo mỏng chăn đơn bốn lớp. không che nỗi thân gầy
Khi nắng cháy miền Nam , chỉ tiêu hoàn thành nửa năm, kéo cày như súc vật.
Vài khoanh sắn luộc, ngô khoai lửng dạ, không dằn qua nỗi cơn đói triền miên
Nửa chén khoai khô, rau rừng nước muối, chế độ nuôi tù bất nhân tàn độc
Chết v́ sức tàn lực kiệt, cây đè đá đổ, rừng thẳm núi cao
Sống chỉ c̣n chút xương da, lết lê ốm đau, không thang không thuốc
Chính sách tập trung bất nhân, miệng lưỡi ngọt ngào, lấy luật rừng làm câu ḥa giải khoan hồng
Đường lối khoét xoáy hận thù, phương sách độc ác, dùng mũi súng tạo điều bạo tàn ác độc.
4.
Hôm nay hội ngộ, những người cựu tù chiến sĩ của quốc gia, xót kiếp lưu vong, khắp nơi tụ tập về đây.
Ngày mai ly biệt, rồi ngày tàn bóng xế tuổi già, thương đời lưu lạc, bốn cơi kẻ c̣n người mất.
Đây nén nhang thơm, tưởng niệm đến chiến hữu sa cơ
Này chén rượu giải oan, chiêu hồn những bạn bè phiêu bạt
Giờ đây, kẻ ra đi lưu lạc đất khách, không quên những người ở lại trên rừng sâu
Mai sau, người hẹn trở về nơi quê hương, c̣n nhớ nấm mồ người bạn tù lưu lạc
Một hồi chiêng khua, chạnh hồn người lưu xứ, nghĩ tới tử sĩ anh hùng
Ba nhịp trống buồn, đau ḷng kẻ ly hương, cúi lạy bạn tù oan khuất
Sống đă khôn thác vẫn thiêng, anh em c̣n thương nỗi quê hương
Sinh vi Tướng tử vi Thần, chư linh vẫn đau niềm tổ quốc
Hội ngộ nơi đây, nhớ chiến hữu đă bỏ xác ngục tù
Gặp gỡ chốn này, khóc tử sĩ nơi chiến trường ngă gục.
Xin Liệt Sĩ hiển linh, phù hộ tổ quốc, qua nỗi bi thương,
Lạy Chư Thần thiêng liêng, độ tŕ quê hương, sạch loài quỷ ác
Xin anh em, chân cứng đá mềm,
Vững niềm tin cùng với triệu người dân, ḷng bừng bừng lửa đốt
Mong chiến hữu chặt dạ bền gan,
C̣n sống, c̣n đấu tranh cho một ngày mai tươi vui đất nước.
Giờ đây trong ngày họp mặt cuối đời
Ḷng khẩn nguyện mong anh em siêu thoát
Nén hương thơm khóc tử sĩ, bạn tù
Chén rượu nhạt xin rưới hồn oan khuất.
Huy Phương
Cần thêm nhiều dữ kiện chính xác
Rất cám ơn Như Ánh đă bổ túc tin về trại Cổng Trời .
Cần thêm nhiều dữ kiện chính xác để giúp thân nhân những tử sĩ VNCH bỏ ḿnh tại nơi ngục tù này .
Mong các cựu tù nhân Cổng Trời góp thêm ư kiến .
Đa tạ
Tigon
Cùng với các chiến hữu anh hùng hào kiệt QLVNCH.
Cộng đồng người Việt TỰ DO và chúng tôi rất hân hạnh {Mật mă X8 là Lính Biệt Kích} bị việt cộng bắt giam ở Trại cổng Trời xin quư ông cùng các chiến hữu vui ḷng nhận lời cung cấp tin tức về tội ác hành động tră thù dă mang của bạo quyền cộng sản trong những tháng năm dài sống trong ngục tù tủi nhục hành hạ thân xác đến với các chiến sĩ anh hùng hào kiệt QLVNCH và các chiến hữu đồng minh Hoa Kỳ cùng chiến hữu các quốc gia khác nếu quư ông đă ghi nhận có thêm nhiều dữ kiện chính xác bị giam giữ trong các lao tù cộng sản, những chi tiết đau thương hành hạ tinh thần thể xác trong thời gian ông cùng đồng đội c̣n đă bị giam giữ tại các trại tập trung cải tạo sẽ được ghi vào lịch sữ đen tối đau thương nhất của dân tộc Việt Nam giúp cho những ai có cơ hội thêm chi tiết cụ thể viết thành sách hoặc thực hiện làm phim tài liệu.
LOẠT BÀI VỀ TRẠI GIAM CỔNG TRỜI (10 kỳ )
Trại giam Cổng Trời (The Heaven Gate Prison) – Kỳ IV
[CENTER][IMG]http://i56.tinypic.com/30n7jsw.png[/IMG][/CENTER]
Trại này có truyền thuyết là “[B][COLOR="red"]vào th́ không ra”, [/COLOR][/B]đến đây là phải bỏ xác chớ không hy vọng ǵ để trở về với gia đ́nh. Trại Cổng Trời là một ḷ sát sinh đầy bí mật, tàn bạo và khoa học của Hà Nội. Trại này đă bí mật chôn vùi 300 anh em tù biệt kích miền Nam và hàng ngàn tù chính trị, tu sĩ và linh mục Công giáo cũng như giới trí thức chống chủ nghĩa CS của chính miền Bắc.
Từ quần đảo Gulag…
Trong bài tựa tác phẩm nổi tiếng thế giới mang tên “Quần Đảo Ngục Tù” văn hào Nga, Aleksandr I. Soltzhenitsyn đă viết:
[CENTER][IMG]http://i53.tinypic.com/11c9i1h.jpg[/IMG]
Một trại giam của Liên Xô giam cầm những tù nhân chính trị[/CENTER]
Bọn họ biết hết nhưng dĩ nhiên họ phải câm nín, không hé môi về sự thực bên trong GULAG.
Tác phẩm mà Soltzhenitsyn viết lại theo lời kể của các bạn tù cùng chính kinh nghiệm ở tù trong suốt 11 năm của ông. Tác phẩm này được chuẩn bị vào năm 1958 cũng là năm Việt Nam bắt đầu áp dụng những chính sách theo sát những ǵ Liên bang Xô viết làm.
Đất nước Liên bang Xô Viết bao la và tập trung nhiều sắc tộc cho nên dân số trội hơn Việt Nam nhiều lần và v́ vậy số tù nhân cũng cao hơn. Tù nhân bị tập trung cải tạo trong một chuỗi trại giam mà văn hào Soltzhenitsyn gọi là quần đảo Gulak. Số trại giam này nhiều hơn các trại của Việt Nam nhưng khoảng cách địa lư và phương pháp cai quản tù nhân th́ không khác là bao.
Soltzhenitsyn than thở rằng không mấy người Nga biết được t́nh trạng nhà tù của Liên bang Xô Viết th́ Việt Nam cũng nào có khác. Ngoài những thân nhân người tù, có mấy ai được thông báo rằng ngay bên cạnh nhà ḿnh có một trại giam nhốt đầy những người tù chính trị?
Các nhà giam như Phan Đăng Lưu, Nam Hà, Thanh Cẩm, Hà Tây, Vĩnh Quang, Quảng Ninh, Sơn La, hoặc có những cái tên nghe lạ hơn như Gia Rai, Z30C, Z30D, An Khê, Kannack, Thu Thủy, Plateau, Suối Máu, Long Giao… tất cả những cái tên này dù nghe quen hay không th́ ngay cả người dân địa phương khi được hỏi thăm cũng không nhiều người biết nó được xây dựng từ bao giờ.
C̣n nếu nhắc Hỏa Ḷ, Chợ Ngọc, Yên Bái, Lào Cai, Da Thịnh, Tuyên Quang, Phong Quang, hay là Tân Lập, Phú Thọ, Tân Sơn, Vĩnh Phúc, Lạng Sơn, Trần Nội, Quang Húc, Quyết Tiến… th́ ngoại trừ Hỏa Ḷ người dân miền Nam hoàn toàn xa lạ với những cái tên này mặc dù trong những trại giam khắc nghiệt ấy biết bao người đă bị hành hạ không thương xót.
Tất cả những trại giam này nằm rải rác từ Nam ra Bắc và những trại tại miền Bắc gần như quây quần lại với nhau trong một quần thể khép kín không khác ǵ quần đảo mang tên Gulag mà văn hào Soltzhenitsyn diễn tả.
…đến trại giam Cổng Trời
Có một trại tù khác rất nhỏ bé và nằm trên cao, xa thăm thẳm với đồng bằng, sở hữu một cái tên nghe rất thơ mộng, đó là trại giam Cổng Trời. Trại giam này rất hiếm người biết tới, kể cả những người tù lâu năm nhất cũng chỉ nghe kể lại v́ muốn lên đó phải có bị kêu án 15 năm đối với tù h́nh sự, c̣n đối với tù chính trị th́ phải là gián điệp, biệt kích hay các linh mục, tu sĩ.
Điểm đặc biệt của trại giam Cổng Trời là độ cao của nó. Không ai biết chính xác trại nằm ở độ cao bao nhiêu nhưng từ 2.000 cho đến 2.500 mét là con số được nhiều tù nhân dùng để diễn tả.
Theo người tù Trần Nhật Kim mô tả trong tác phẩm “Cuộc chiến chưa tàn” th́ từ trại giam Cổng Trời đi đường bộ xuống Thị xă Hà Giang chừng 36 cây số. Ngược lên phía Bắc là huyện Quản Bạ nằm sát biên giới Việt Trung, chỉ cách trại khoảng 10 cây số. Qua đỉnh núi, phía bên kia là biên giới.
Mặt trước của trại Cổng Trời hướng về đường lộ, hai bên là vách núi thẳng đứng tiếp xúc với những cánh rừng già trải rộng dưới chân. Phía sau trại dựa vào sườn đồi tiếp nối với rặng núi cao. Một vùng đất rộng sau trại được dùng làm nghĩa trang mang tên “đồi Bà Then” nơi vùi lấp những người xấu số.
Cho tới nay những điều mà người ngoài biết về trại giam Cổng Trời vẫn c̣n rất hạn chế. Khi người tù Kiều Duy Vĩnh cùng với 70 tù nhân công giáo bước vào đây vào năm 1959 th́ trong đấy đă có sẵn một số tù h́nh sự trọng tội.
-Tôi tên là Kiều Duy Vĩnh sinh năm 1931 tại Hà Nội. Tôi học trường Chu Văn An, thế rồi giữa năm 1950 và 1951 tôi học ở trường sĩ quan Đà Lạt khóa 4. Tôi ra trường và đến năm 1954 tôi là đại úy tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 74 D Việt Nam ở khu 9 Linh Trang thuộc địa phận Hải Pḥng.
Vào năm 1954 tôi là con một, tôi không đi di cư và ở lại miền Bắc, tới năm 1959 tôi bị bắt đi tù. Tôi t́nh nguyện thứ nhất 10 năm từ năm 1959 tới 1969 tại trại Cổng Trời. Ở đó tôi gặp tất cả những người tử tù đặc biệt là 72 người đầu tiên. Tôi lên cùng anh Nguyễn Hữu Đang người cầm đầu Nhân Văn Giai Phẩm. Chỉ c̣n mỗi tôi và anh Đang c̣n sống c̣n 70 người c̣n lại chết cả trên trại cổng trời.
Cổng Trời, đi hoài không tới
[CENTER][IMG]http://i54.tinypic.com/257pyeu.jpg[/IMG]
Công Trời, Quản Bạ, Hà Giang nơi có trại giam Quyết Tiến, ḷ sát sinh của CSVN[/CENTER]
LM Nguyễn Hữu Lễ cho biết xuất xứ của biệt danh Cổng Trời như sau:
-[COLOR="red"]Cái trại “cổng trời” là nick name thôi, tên thật sự của nó là trại Quyết Tiến. Cổng trời nó có hai ư nghĩa, một nghĩa đen và một nghĩa bóng. Cái nghĩa đen là vị trí nó nằm trên vùng núi cao khoảng chừng 2.500 thước trên mặt biển, gần như đụng trời rồi. C̣n nghĩa bóng th́ cổng trời là nơi khi đến đó như vào nhà chờ đợi để về trời mà thôi, không quay về trần gian nữa nên được gọi là cổng trời.[/COLOR] Nguyên cái chữ cổng trời thôi th́ người ta đă thấy h́nh tượng nó rất là ghê gớm rồi.
Cái tên mà LM Nguyễn Hữu Lễ cho là ghê gớm ấy được nhiều người tù lư giải theo cách nghĩ của ḿnh và đôi khi rất thực tế và không kém khôi hài. Người tù binh Đỗ Lệnh Dũng kể lại kinh nghiệm về cái tên Cổng Trời như sau:
-Đoàn tù binh chúng tôi được di chuyển tới rất nhiều trại, trong thời gian đi các trại đó th́ có một lần chúng tôi đến cái trại để làm láng. Khi chúng tôi khiêng tre về th́ cái trại ấy trên cao lắm cho nên chúng tôi rất mệt, tôi than mệt th́ người giữ chúng tôi mới nói, các anh không biết chỗ này người ta gọi là cổng trời ơi à? Lên tới đây th́ phải kêu trời! từ đó tôi biết địa danh đây là trại Cổng Trời!
Cái tiếng kêu trời đứt ruột đó không biết người tù tại đây phải kêu lên bao nhiêu lần trong suốt chiều dài ngày tháng ở tù của ḿnh. Người tù Hoàng Đ́nh Mỹ, một biệt kích có số năm ở tù khó có ai sánh nổi: 32 năm trời trong nhiều trại giam mà trại Cổng Trời là một, ông nói về Cổng Trời như sau:
-Cổng Trời chỉ có đường lên mà không có đường xuống. Một năm 12 tháng chỉ thấy mây mù phủ đầy chứ không thấy ǵ khác. Rất là đói khổ, cán bộ rất nghiêm khắc, hở ra th́ kỷ luật. Mà kỷ luật th́ nó tuyên bố rằng khôn th́ sống mà dại th́ chết. Đă vào đây phải tuân theo lệnh của Nhà nước mà không tuân theo th́ chỉ có chết thôi.
Nguyễn Hữu Đang và Cổng Trời
[CENTER][IMG]http://i54.tinypic.com/257pyeu.jpg[/IMG]
Nh́n từ Cổng Trời[/CENTER]
[COLOR="red"]-Trại này có truyền thuyết là “vào th́ không ra”, đến đây là phải bỏ xác chớ không hy vọng ǵ để trở về với gia đ́nh. Trại Cổng Trời là một ḷ sát sinh đầy bí mật, tàn bạo và khoa học của Hà Nội[/COLOR]. Trại này đă bí mật chôn vùi 300 anh em tù biệt kích miền Nam và hàng ngàn tù chính trị, tu sĩ và linh mục Công giáo cũng như giới trí thức chống chủ nghĩa CS của chính miền Bắc.
Những thông tin về trại giam Cổng Trời từ chính những người trong cuộc có lẽ đă nói lên được phần nào cái diện mạo của nó. Nếu ta muốn biết sâu hơn một chút th́ ông Kiều Duy Vĩnh, người bạn tù của Nguyễn Hữu Đang từ những ngày đầu lên Cổng Trời có lẽ là người có đủ thẩm quyền nhất để mô tả nó ở khía cạnh khác, khía cạnh quản lư nó từ công an trại giam, hay c̣n gọi là trại lao cải. Người tù Kiều Duy Vĩnh miêu tả chính xác cái địa danh này theo cách gọi của Cục Lao Cải:
[CENTER][IMG]http://i56.tinypic.com/2mhhd7l.jpg[/IMG]
Trại giam Cổng Trời (Quyết Tiến) ngày nay[/CENTER]
Trước năm 1959 tôi với anh Đang lên th́ hầu như không có đường. Người ta chở chúng tôi tới Hà Giang rồi đi một đoạn nữa, rồi đi một đoạn nữa…cứ thế. Lúc ấy tôi đă là một sỹ quan rất biết địa h́nh lắm mà vẫn không biết vị trí thật của nó ở chỗ nào!
Tôi ở đấy 10 năm từ 1959 cho tới 1969 th́ tôi được thả về.
(C̣n tiếp)
Mặc Lâm
Nguon : www.nuvuongcongly.net
Trại giam Cổng Trời (The Heaven Gate Prison) – Kỳ V
Cái đói làm cho con người mất nhân tính. Nó kinh khủng hơn hơn cái lạnh một bậc v́ khi lạnh người ta có khuynh hướng ngồi lại với nhau để t́m hơi ấm, c̣n khi đói, con người trở thành thú dữ và khi đă đói th́ bao tử gầm rú đ̣i ăn khiến trí óc không c̣n minh mẫn.
Đă có biết bao nhiêu tù nhân trong các trại giam cộng sản đánh mất cả lương tâm chỉ v́ một mẩu bánh, một cọng rau. Người cộng sản đầy kinh nghiệm biến tù nhân thành thú dữ qua việc kiểm soát bao tử của họ.
Họ là ai?
Ngoài đợt cải tạo 70 giáo dân, tu sĩ và linh mục, trại giam Cổng Trời c̣n là nơi giam giữ những tội nhân mà chế độ xem là đặc biệt nguy hiểm. Họ là những tù binh chiến tranh, là điệp viên và biệt kích nhảy toán ra miền Bắc trước năm 1975 rồi những sỹ quan cao cấp, tù nhân chính trị ngay cả những người sinh trưởng tại miền Bắc được cho là nguy hiểm cũng bị bắt vào đây. Người tù biệt kích Hoàng Đ́nh Mỹ cho biết công tác chính của một biệt kích để ta có thể h́nh dung sự nguy hiểm của họ đối với chế độ miền Bắc như thế nào, ông nói:
-Gián điệp, biệt kích ra ngoài ấy thám sát đường ṃn Hồ Chí Minh, phá các công tŕnh, những kho tàng rồi báo trong này để ra oanh tạc. Rồi bắt cóc rồi huấn luyện cán bộ những vùng ḿnh hoạt động.
Tù binh Đỗ Lệnh Dũng kể lại việc ông và những tù binh khác làm những cái láng trong trại giam Cổng Trời cho người đến sau, nhữn gláng trại này hứa hẹn sẽ nhốt rất nhiều tù nhân khi chiến tranh kết thúc, ông nói:
Tôi bị bắt vào cuối năm 1973 họ xếp vào dạng tù binh chiến tranh. Đến năm 76 trong thời gian tôi ở Bắc th́ cũng có khoảng 500 tù binh đa số là sỹ quan họ tập trung hết lại. Cùng năm 76 khi miền Nam bị mất th́ số tù binh ấy được cho về miền Nam trên dưới 200 người, số c̣n lại chúng tôi nhận được công tác, giao cho chúng tôi đi xây dựng những cái láng để” chuẩn bị cho bạn bè của các anh từ miền Nam ra đây học tập”.
Họ nói chúng tôi làm xong công tác ấy th́ họ trả chúng tôi về v́ ḥa b́nh rồi giữ các anh làm chi! Sau đó chúng tôi được đi các nơi để xây dựng chỗ ở cho anh em miền Nam. Chúng tôi làm những cái láng rất đơn sơ, chỉ là những cái sạp nằm có mái che tượng trưng rồi sau đó anh em ra sẽ tự củng cố lại chỗ ăn ở.
Định mệnh trùng hợp
Trong lời nói đầu của tác phẩm Quần Đảo Ngục Tù, có một đoạn làm cho người Việt Nam nhiều thế hệ sau khi nghe đến cái tên trại giam Cổng Trời cần phải để ư:
V́ một t́nh cờ trớ trêu của lịch sử, một phần sự thực được phép công bố, dù chỉ một phần nhỏ nhoi, có nghĩa. Những bàn tay mới đây c̣n nắm cứng tay chúng tôi để xiết c̣ng cho chặt thêm… chính những bàn tay ấy giờ đây chia ra hoà giải: “Thôi dĩ văng đă qua để nó qua luôn… gợi nhớ làm chi? Cứ nh́n về quá khứ hoài dám mất một mắt!”. Đồng ư. Tuy nhiên tục ngữ đất nước chúng tôi lại có câu: “Có quá khứ mà quên đi là mù cả hai mắt”.
Sự trớ trêu của lịch sử trong thời kỳ Soltzhenitsyn sống có khác ǵ với t́nh trạng Việt Nam trong thời gian qua? Công khai những điều mà chính nạn nhân của nó muốn giấu đối với xă hội, với lịch sử th́ người bị bách hại sẽ được những ǵ?
Những tù nhân này không c̣n sợ hăi nhưng bị ám ảnh bởi một kư ức đau thương đă nghẹn lời họ. Và rồi sống chung với những lời ngọt ngào khuyên rằng hăy quên đi quá khứ v́ chính quá khứ sẽ làm đau đớn, đă góp phần làm cho họ trầm tư hơn trước những kỷ niệm đầy máu và nứơc mắt.
Trần Nhật Kim, người bạn tù mệt mỏi
Bước vào trại Cổng Trời, người tù nào cũng được chiếu cố kỷ lưỡng bởi các giám thị trước khi nhận lănh những h́nh phạt từ thiên nhiên, con người trong suốt nhiều năm trời. Người tù biệt kích Trần Nhật Kim trải qua các trại giam như Phan Đăng Lưu, Gia Rai, Nam Hà rồi Cổng Trời, Thanh Cẩm nhưng không nơi nào để lại vết tích đau đớn như tại Cổng Trời. Những ngày đầu tiên của ông khi bước chân vào trại vẫn c̣n ám ảnh ông măi đến bây giờ:
- Khi chúng tôi tới Cổng Trời sau một đêm th́ hôm sau tôi gặp một cán bộ. Anh cán bộ này bảo rằng đây là chỗ ở cuối cùng của tôi, và tôi đừng nghĩ ǵ tới gia đ́nh cũng như đừng hy vọng ǵ trở về với gia đ́nh nữa. Ngày hôm sau tôi gặp thiếu úy Tố là người coi về giáo dục.
Thiếu úy Tố bảo với anh em chúng tôi rằng các anh tha hồ trốn trại, nhưng báo cho anh em biết là cái trại này chưa có một ai trốn ra mà thành công cả. Các anh có hai con đường, một con đường các anh đă vào trại th́ các anh đă vào rồi. C̣n con đường thứ hai các anh đi cửa sau để lên đồi Bà Then. Đồi Bà Then là cái nghĩa trang để chôn những người tới trứơc chúng tôi. Đó là một đ̣n tâm lư đối với anh em tù miền Nam.
Đồi Bà Then mà người tù Trần Nhật Kim kể lại mở ra một câu chuyện lớn hơn phía sau trại giam mang tên Cổng Trời mà lương tâm loài người khó thể chịu nổi.
Án tử h́nh không công bố: giá băng
Người tù tại Cổng Trời luôn nghĩ rằng ḿnh sẽ chết, không biết ngày nào thôi nhưng niềm tin vào cái ngày cuối cùng ấy cứ đung đưa trong trí tưởng của hầu hết những người tù tại đây.
Họ không c̣n hy vọng, không c̣n lo âu cho ngày ra trại và thậm chí không hề nghĩ rằng ḿnh có thể sống sót để ra khỏi nơi này trong một ngày đẹp trời nào đó.
Người tù Cổng Trời tận dụng hết mọi khả năng sinh tồn trong một cộng đồng nhỏ bé, thiếu thốn mọi thứ nhưng lại dư dật h́nh phạt từ con người lẫn thiên nhiên.
Những trang sách trong tác phẩm Quần Đảo Ngục Tù của Aleksandr Soltzhenitsyn diễn tả cái lạnh giá mà người tù nước Nga phải chịu đựng suốt mùa đông đă đánh động con tim nhân loại bao nhiêu, th́ khi nghe người tù trại giam Cổng Trời kể lại chính bản thân họ chịu đựng cái lạnh của đất trời Hà Giang sẽ khiến người nghe chạnh ḷng đến rơi lệ bấy nhiêu.
Trại giam nằm trên độ cao hơn hai ngàn mét và độ lạnh của nó luôn luôn ở 0 độ. Linh mục Nguyễn Hữu Lễ kể lại những ngày khốn đốn v́ lạnh giá tại đó như sau:
-Chúng tôi lên đó đúng vào đêm Giáng sinh 26 tháng 12 năm 1977 và nhiệt độ trên đó lúc nào cũng ở độ âm tức là dưới 0 độ mà con người ta chỉ được mang lên đó một chăn một chiếu một bộ quần áo th́ hăy tưởng tượng sự hành hạ của thiên nhiên đối với con người như thế nào?
Lúc đó tôi xung vào cái đội đóng quan tài v́ tôi không biết nghề nghiệp ǵ cả cho nên người ta đưa tôi vào đội này để chôn những người tù. Có nhiều ngày chúng tôi làm bở hơi tai mà không kịp cung cấp cho trại bởi v́ người chết quá đông, mỗi ngày có thể chết 5 người hay 3 người nhất là những mùa đông nặng nề, tù nhân chỉ c̣n da và xương mà thôi.
Tôi tin chắc các linh mục miền Nam bị đưa lên đó nhất là những linh mục già nổi tiếng như cha tổng giám đốc tuyên úy công giáo ngày xưa như cha Đinh Cao Thuấn, cha Cao Đức Thuận đương kiêm giám đốc tuyên úy công giáo. Những cha già này cũng có mặt trên trại cổng trời. Nói chung từ thiên nhiên đến con người tất cả đều đứng về phía nghịch với chúng tôi.
Thiên nhiên bị cáo buộc đă quá khắc nghiệt nhưng không thể trả lời tại sao lại tiếp tay hành hạ người tù như vậy. Câu trách cứ năo ḷng này sẽ không bao giờ người tù nhận được sự giải thích từ bà mẹ trái đất.
Đói, từ thần không lưỡi hái
Cái lạnh đưa người tù vào chỗ chết, cái đói th́ đẩy họ vào địa ngục trần gian. Chỉ có địa ngục mới có h́nh ảnh đói khủng khiếp đến như vậy. Người tù đói thâm niên, đói mà không biết ḿnh đói v́ bao tử đă quen với cái thiếu thốn cùng cực. Cái ǵ họ cũng có thể ăn được nhưng nào phải dễ kiếm cái để ăn? Bốn bức tường ngăn họ với bên ngoài mà đâu phải là nhà dân, chỉ có rừng núi u ám kéo dài và sương mù buốt giá quanh năm.
Bữa ăn của người tù trong các trại giam toàn miền Bắc đă ít nhưng so với trại giam Cổng Trời th́ nơi đây lại càng ít hơn. Đường xa diệu vợi làm cán bộ rất ngại xuống núi. LM NguyênThanh kể lại chuyện ăn uống trong trại:
- Ăn th́ chỉ có khoai ḿ, và những loại sắn đă chạy chỉ vàng tức là đă chảy mủ ra rồi, ăn rất độc. Bằng chứng là Linh mục Nguyễn Hữu Lễ và nhiều người đă từng ngộ độc khoai ḿ, tất cả đều ói mửa và gần như ngất xỉu. Chúng tôi chỉ được ăn khoai ḿ với lại nước muối mà thôi.
Chưa hết, nếu nghe người tù Trần Quốc Định, tác giả tập truyện Thép Đen nổi tiếng kể về cái đói đă làm cho người tù đau khổ như thế nào th́ lương tâm con người không thể không thức dậy:
-Chúng tôi đói đến nỗi phải sàn phân mà ăn. Là v́ ăn hạt bo bo của Ấn Độ, mà bo bo th́ cứng lắm thanh niên như tôi mà nhai c̣n nhủng nhẳng th́ huống chi mấy ông già, nhai kỹ bao nhiêu th́ vẫn c̣n phân nửa. Một nửa c̣n lại nguyên si nó vào xong nó lại đi ra. Mà phân th́ lại không có mắm muối, cá thịt ǵ nên không hôi thối. Do đó các người đói quá sau khi những người tù đi ngoài th́ họ vào họ xúc phân đó. Những toán đi ra ngoài đồng đem xuống suối rửa sạch rồi hầm lại và ăn lại cái bo bo đó!
Cái đói làm cho con người mất nhân tính. Nó kinh khủng hơn hơn cái lạnh một bậc v́ khi lạnh người ta có khuynh hướng ngồi lại với nhau để t́m hơi ấm, c̣n khi đói, con người trở thành thú dữ và khi đă đói th́ bao tử gầm rú đ̣i ăn khiến trí óc không c̣n minh mẫn.
Đă có biết bao nhiêu tù nhân trong các trại giam cộng sản đánh mất cả lương tâm chỉ v́ một mẩu bánh, một cọng rau. Người cộng sản đầy kinh nghiệm biến tù nhân thành thú dữ qua việc kiểm soát bao tử của họ.
[CENTER][IMG]http://i56.tinypic.com/2v2fblg.jpg[/IMG]
Thi sĩ, ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện[/CENTER]
Người tù Nguyễn Chí Thiện kể lại cái đói chung của tất cả trại giam miền Bắc, ông nói:
-Ăn th́ ăn đói không có ǵ cả. Đói điên cuồng, đói quá hóa điên. Ai trải qua rồi th́ mới thấy nó khủng khiếp. Có những thanh niên không chịu được đói đập đầu vào tường để tự tử. Có người dùng mảnh chai cắt veine để cho máu chảy ra mà chết. Tôi chứng kiến nhiều trường hợp như thế, đói một cách kinh khủng.
Cách ly: một chính sách tàn nhẫn
Người tù tại giam Cổng Trời đói trơ xương nhưng không được thăm nuôi từ thân nhân của ḿnh. Chính sách cách ly tuyệt đối người tù với bên ngoài đă làm cho bộ mặt nhà tù càng thêm rùng rợn. Không ai biết việc ǵ xảy ra bên trong và người bên trong cũng không thể hay biết điều ǵ xảy ra bên ngoài.
Cả thế giới như ngưng lại trong trí nhớ người tù Cổng Trời, họ chịu đựng âm thầm và kiên tâm đến kỳ lạ. Mọi thứ thực phẩm nhỏ bé nhất cũng bị kiểm soát gắt gao đến nỗi ông Nguyễn Hữu Đang, một cán bộ phụ trách ngày lễ tuyên ngôn Độc lập cho chủ tịch Hồ Chí Minh bị bắt trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm trả lời phỏng vấn của nhà báo người Đức Heinz Schütte cho biết:
[CENTER][IMG]http://i52.tinypic.com/20jqp9h.jpg[/IMG]
Nguyễn Hữu Đang, tác giả lễ đài Độc lập 1945, tù nhân trại Cổng Trời[/CENTER]
-Án bao nhiêu năm chẳng quan trọng, chẳng đáng kể. Không một mối liên hệ với bên ngoài, không thư từ, không thăm nom, không tiền hay quà hay lương thực gửi tới – không, anh không nhận được chút ǵ của bạn bè hay gia đ́nh. Anh không có quyền nhận thăm nom, không tiếp xúc với bên ngoài. Anh chỉ sống chuyên giữa các anh với nhau, những người tù, những tù nhân chính trị. Thế giới của anh, nhân loại đối với anh là 200 người tù – không có những người đồng tổ quốc, đồng công dân; với anh, không có ǵ hết, chỉ có 200 người đồng ngục cùng một số phận…
Kiều Duy Vĩnh, người sống sót cùng với Nguyễn Hữu Đang trong khi 70 bạn tù tại trại Cổng Trời đều đă bỏ ḿnh tại đây. Ông may mắn có được một người mẹ vừa liều lĩnh vừa thông minh và đầy kiên nhẫn. Bà đă lặn lội xuôi ngược không biết bao nhiêu ngày tháng để t́m cho được nơi giam giữ con trai ḿnh. Bà đối diện thẳng với công an trại giam các cấp, hỏi và buộc họ phải trả lời con trai bà bị họ nhốt ở đâu. Cuối cùng th́ bà toại nguyện, biết chỗ của con nhưng không tài nào thăm được, ông Vĩnh viết:
Mẹ tôi đến Bộ Công An ở phố Trần B́nh Trọng hỏi về anh con bị tù. Gác cửa không cho vào. Nhưng từ nhà tôi ở chợ Hôm ra hồ Thiền Quang chưa đến 1 km nên hầu như liên tục khi nào mẹ tôi đi đâu là mẹ tôi lại tạt vào Bộ Công An quấy rầy họ. Đến nỗi người thường trực cứ trông thấy mẹ tôi là tránh mặt không tiếp.
Mẹ tôi cứ đến hỏi. Hỏi măi. Riết rồi họ phải trả lời. Nhưng cũng mất hơn 3 năm họ mới cho mẹ tôi cái địa chỉ trại tù Cổng Trời: Công Trường 75A Hà Nội. Mẹ tôi lại hỏi tiếp: Thế cái công trường này nó ở chỗ nào ở cái đất Hà Nội này? Họ bảo họ không biết. Mẹ tôi đời nào chịu. Và cuối cùng họ phải trả lời là tôi đang ở nhà tù Cổng Trời ở Hà Giang.
Thế là mẹ tôi đi Hà Giang t́m nhà tù đang nhốt tôi. Đi với 2 bàn tay trắng: không có mảnh giấy phép đi tiếp tế cho tù.
Vất vả như thế nhưng công an không cho bà lên Cổng Trời! Thế là bà cụ đành quay trở lại!
C̣n ǵ bi đát hơn khi nhận được thư mẹ nhưng không biết số phận ḿnh sẽ bị định đoạt như thế nào. Ngày về quá xa và thiếu thốn hàng ngày lại nằm sát bên hành hạ…
( con tiep ...)
Nguon : NuVuongCongLy.net