thụyvi: Bổ túc thêm bài viết KHI CÁC ĐAO PHỦ RUN SỢ của ông Ngô Nhân Dụng
[FONT="Comic Sans MS"][SIZE="4"]( Lời riêng của thụyvi: Ông Ngô Nhân Dụng là một vị thấu t́nh đạt lư, v́ thế những bài viết của ông hầu như thuyết phục được nhiều người. Tôi xin phép lấy một bài viết của ông để bổ túc cho trọn vẹn ư nghĩa bài “ Họ Đang Sợ Hăi” )
Kính cảm ơn ông Ngô Nhân Dụng[/SIZE][/FONT]
[FONT="Arial Black"][SIZE="5"]Khi các đao phủ run sợ[/SIZE][/FONT]
[SIZE="4"]Họa sĩ Ngải Vị Vị (Ai Wei Wei) ở bên Tầu có nhiều điểm giống như Luật Sư Cù Huy Hà Vũ ở Việt Nam. Cả hai đều sinh từ những gia đ́nh danh vọng; và cả hai đều thức tỉnh chống lại chế độ mà người cha họ đă từng phục vụ. Cù Huy Hà Vũ mới bị đưa ra ṭa kết án về tội “chống chính quyền” cộng sản; c̣n việc bắt giam Ngải Vị Vị đầu tháng này được bộ Ngoại Giao Bắc Kinh giải thích là để điều tra ông “vi phạm luật lệ về kinh tế!”
Ông Cù Huy Hà Vũ là con Thi sĩ Huy Cận nổi tiếng, là đảng viên cộng sản Việt Nam từ thời c̣n trẻ, làm đến chức bộ trưởng. Thân phụ ông Ngải Vị Vị là Ngải Thanh (Ai Qing), một thi sĩ lừng danh trong thế kỷ 20 tại Trung Quốc. Ngải Thanh đă từng du học ở Pháp, từng bị chính quyền Quốc Dân Đảng bỏ tù năm 1932. Vốn tên là Tưởng Chính Hàm, nhưng khi in tập “Sông Đại Yển, Mẹ Vú Nuôi của Tôi” năm 1935 ông tự đổi họ Tưởng sang họ Ngải chỉ v́ ghét Tưởng Giới Thạch! Năm 1941 ông tới Diên An gia nhập đoàn quân cộng sản. Dù được Mao Trạch Đông ái mộ lúc đầu, năm 1958 ông vẫn bị bắt tù cải tạo, cho đến khi Mao qua đời ông mới được xuất bản thơ, năm 1979.
Ngải Vị Vị mới bị bắt ngày 3 Tháng Tư năm 2011 trước khi đáp máy bay đi Hồng Kông. Ông đang triển lăm tại London, và dự trù sẽ khai mạc một cuộc triển lăm khác ở New York, sẽ mở một xưởng họa và điêu khắc ở Berlin. Chính quyền Bắc Kinh phải biết nếu bắt giam ông họ sẽ gây phản ứng bất lợi trên trường quốc tế; và quả nhiên cả thế giới đă lên tiếng. Cho nên quyết định bắt ông phải do Bộ Chính Trị quyết định chứ không phải do một cấp thấp hơn.
Bắt giữ Ngải Vị Vị là dấu hiệu cho thấy phe “diều hâu” trong đảng Cộng Sản Trung Hoa đang thắng thế, tiêu biểu là Châu Vĩnh Khang, ủy viên Thường Vụ Bộ Chính Trị phụ trách các vấn đề an ninh nội địa. Cũng giống như việc bắt và truy tố Cù Huy Hà Vũ cho thấy phe công an trong Bộ Chính Trị Cộng Sản Việt Nam đă lên chân. Phiên ṭa kết tội Cù Huy Hà Vũ vi phạm cả các thủ tục pháp lư, đến nỗi các luật sư bào chữa đồng loạt bỏ ra về; nó cho thấy là phe công an đang biểu dưng quyền lực một cách ngang nhiên, dù làm mất mặt cả chế độ. Vụ bắt giữ Ngải Vị Vị cũng vậy. Ông bị giữ mười ngày mà không ai biết ông bị ai bắt, giam ở đâu; mặc dù lâu nay chính quyền Trung Quốc vẫn t́m cách tôn trọng những luật lệ của chính họ, như việc bắt giữ phải có trát của viện công tố; phải báo cho gia đ́nh biết trong 24 giờ; và chỉ được giam giữ 3 ngày nếu không truy tố. Khi công an Trung Quốc bất chấp các thủ tục h́nh thức đó, bắt một người nổi danh quốc tế, họ cho thấy đây là một thái độ mới của chính quyền cộng sản Bắc Kinh, bất chấp thể diện quốc tế. Nhất là khi bộ Ngoại Giao Trung Quốc đưa ra lư do là Ngải Vị Vị chỉ bị bắt để điều tra về một tội kinh tế, có thể là về thuế má.
Nếu chính quyền cộng sản ở nước ta đă vu tội “trốn thuế” cho nhà báo Điếu Cầy trước đây, chỉ trong một hoạt động kinh doanh là cho thuê nhà, th́ việc vu cáo Ngải Vị Vị tội không đóng đủ thuế sẽ rất dễ dàng! Tác phẩm của ông, gồm hội họa, điêu khắc, và kiến trúc được trả giá rất cao trên thị trường quốc tế. Tháng Hai năm 2011 có người đă trả 560,000 Mỹ kim để mua một phần c̣n lại thuộc tác phẩm điêu khắc của ông mang tên “Những hạt giống Hoa Hướng Dương,” sau khi công an tới đập phá cả họa thất của ông ở Bắc Kinh! Lúc đầu nhà bán đấu giá Sotheby ở London định giá chỉ có 195,000 đô la! Tác phẩm này đă được triển lăm ở London năm ngoái gồm những mảnh nhỏ và h́nh nhân bằng gốm gọi là những “Hạt giống của Hoa Hướng Dương” mà ông đă thuê 1,600 người thợ ở Cảnh Đức Chấn tô mầu bằng tay.
Ngải Vị Vị được mời làm cố vấn cho công ty Thụy Sĩ phụ trách vẽ kiểu và xây dựng vận động trường “Tổ Chim” của Thế Vận Hội Bắc Kinh năm 2008. Nhưng khi thấy chính quyền cộng sản t́m cách dùng cuộc thịnh diễn thể thao này làm một khí cụ tuyên truyền, ông đă rút lui và tuyên bố tẩy chay. Chính ông tạo ảnh hưởng khiến Steven Spielberg cũng rút lui không cộng tác với Trương Nghệ Mưu trong việc đạo diễn màn khai mạc. Cuối năm 2009 Ngải Vị Vị đă triển lăm tại Francfurt, Đức Quốc, với đề tài “Ân Hận,” để mỉa mai những kẻ phạm tội ác rồi chỉ biết nói “Rất ân hận!” Suốt mặt tiền Nhà Nghệ thuật của Francfurt ông cho treo 9,000 cái túi đeo lưng của học sinh. Đó là một biểu tượng cho những vụ chết oan của hàng ngàn học sinh trong cuộc động đất ở tỉnh Tứ Xuyên, năm 2008, v́ bọn quan chức ăn hối lộ để nhà thầu rút ruột khi xây cất trường học. Khi tới Tứ Xuyên ông đă trông thấy những cái túi đeo lưng rớt lại sau khi hàng ngàn học sinh bị tường đè chết. “Phải tưởng niệm các em học sinh này v́ báo chí của nhà nước không được phép nhắc tới các em đó; rồi dần dần mọi người sẽ lăng quên!” Ngải Vị Vị đă ủng hộ phong trào đ̣i điều tra cho ra lẽ tội ác này, giữa năm 2009 ông đă công bố danh sách 5,385 tên tuổi các học sinh chết oan, trong khi cuộc điều tra vẫn tiến hành. V́ chuyện này, ông đă bị công an bắt và đánh đến trọng thương; đến cuối năm 2009 ông được đưa vào bệnh viện ở Munich giải phẫu cấp cứu v́ chẩy máu trong óc do các vết thương cũ gây ra.
Quyết định bắt giam Ngải Vị Vị, và hàng loạt các nhà báo, luật sư cùng những người chủ trương các blog, cũng chứng tỏ nhóm lănh đạo đảng Cộng Sản Trung Quốc đang lo sợ. Họ muốn ra tay ngăn chặn một làn sóng chống đảng đang lên mạnh trên mạng lưới Internet có thể thúc đẩy một cuộc “Cách Mạng Hoa Lài;” trước khi hiện tượng này trở thành một phong trào quần chúng. Họ muốn đánh phủ đầu trên giới trí thức Trung Quốc để dập tắt các hành động phản kháng đang âm ỷ bốc lên và có thể lan rộng trên toàn quốc nhờ mạnh lưới Internet.
Tháng trước, khi có những lời kêu gọi xuất hiện trên Internet mời dân Trung Hoa đi biểu t́nh tại những địa điểm hẹn trước ở Bắc Kinh và Thượng Hải, guồng máy công an đă mở cuộc tấn công toàn diện trên các phương tiện truyền thông như Internet, Twitter, vân vân. Tháng Ba vừa qua, công an Bắc Kinh ngang nhiên đặt máy nghe trộm và theo dơi tất cả các điện thoại di động trong thành phố 20 triệu dân này, lấy cớ là họ cần theo dơi việc lưu thông và tránh bị kẹt trong xe điện ngầm. Công an Thượng Hải đă yêu cầu cuộc diễn hành Thánh Patrick ngày 12 Tháng Ba phải đổi địa điểm tụ họp, v́ nơi họ chọn quá gần nơi hẹn biểu t́nh Hoa Lài; khiến cho ban tổ chức, gồm những người Ái Nhĩ Lan ở Thượng Hải, phải băi bỏ cả chương tŕnh lễ Thánh Quan Thầy của nước họ.
Chính quyền cộng sản sợ các mạng lưới thông tin, v́ họ đă nếm mùi cay đắng. Những cuộc biểu t́nh của người dân Tây Tạng năm 2008 và người Yughur ở Tân Cương năm 2009 đều được tổ chức qua các mạng thông tin điện tử.
Các “công dân mạng” rất hoạt động ở Trung Quốc và họ đă gây nên nhiều phong trào quần chúng lớn. Vụ điều tra về nạn tham nhũng sau trận động đất ở Tứ Xuyên là một thí dụ. Cũng trong năm 2008, các công dân mạng cùng nhau hoan hô một người bị kết án tử h́nh, là Dương Giai (Yang Jia) ở Thượng Hải. Chàng thanh niên 28 tuổi này đă bị công an chửi bới đánh đập khi bị bắt, chỉ v́ chuyện đi xe đạp mà không đóng tiền mua bảng số. Anh ta đă trở lại đồn công an, ném chai xăng lửa, xông vào đâm chết 6 viên công an và làm nhiều người bị thương. Anh bị đưa ra ṭa, nhưng cả một phong trào toàn quốc đă nổi lên, ví anh như Vơ Ṭng đả hổ, ca ngợi anh như là một “Đao Khách Bất Hủ!” Nhiều người viết trên mạng: “Chúng tôi có lúc cũng muốn làm như anh nhưng chưa dám!”
Tháng Năm năm 2009, vụ án oan khuất của cô Đặng Ngọc Kiều (Deng Yujiao’s) cũng được các công dân mạng gây nên thành phong trào phản kháng khắp nước. Cô Kiều ở quận Ba Đông, tỉnh Hồ Bắc, làm thợ “neo” ở một khách sạn, bị một viên quan chức trong thị xă đến khách sạn t́m hoa dụ dỗ cô không được nên t́m cách cưỡng bức. Cô dùng con dao nhỏ đồ nghề của ḿnh đâm hung thủ đến chết. Câu chuyện cô bị đưa ra ṭa được đưa lên Internet, với nhiều chi tiết cho thấy các quan chức khinh thường người dân như thế nào. Bốn triệu blog đă lên tiếng kêu gọi dân chúng phản đối. Nhiều đám sinh viên đă tổ chức biểu t́nh ngay tại thủ đô Bắc Kinh, họ trương biểu ngữ gọi cô là nữ anh hùng, là liệt nữ, vân vân. Những chiếc áo T Shirt in các khẩu hiệu, trong đó có cả một câu thơ của Mao Trạch Đông: “Giang sơn như thử đa Kiều!” (Đất nước như vầy nhiều vẻ đẹp; nhưng có thể hiểu là “nhiều người như Kiều”). Trong cuộc biểu t́nh, một cô gái mặc toàn đồ trắng nằm co quắp trên đường, chung quanh là hàng chữ: “Ai cũng có thể thành một Đặng Ngọc Kiều!” Cuối cùng công tố viện phải thay đổi tội danh cho cô được xử nhẹ hơn.
Hiện tượng “Công Dân Mạng” (Nettizens, Vơng Dân trong tiếng Trung Hoa) đang phát triển rộng lớn là một mối đe dọa cho độc quyền chính trị của đảng Cộng Sản Trung Quốc. Số người vào Internet gia tăng rất nhanh; năm 2007 có 162 triệu, các năm sau đă tăng lên thành 298, 384 và năm ngoái lên 457 triệu “công dân mạng.” Những người vào mạng đều thuộc thành phần có học và khá giả hơn người dân thường (mỗi tháng trung b́nh họ chi tiêu 25 đô la để vào mạng), đa số là thanh niên ở các thành phố. Những nhà trí thức có tinh thần độc lập và đấu tranh cho tự do dân chủ như Ngải Vị Vị đang sử dụng mạng lưới Internet để đánh thức giới trẻ về t́nh trạng đảng Cộng Sản xâm phạm các quyền công dân của người Trung Hoa. Chế độ cộng sản sợ nhất là có thể một biến cố lớn sẽ khiến người dân nổi giận, khi đó chỉ cần một người lên tiếng, tất cả mọi người sẽ đứng lên, nhất hô vạn ứng. V́ vậy, bộ phận công an trong đảng Cộng Sản đă thuyết phục được Bộ Chính Trị thay đổi sang đường lối cứng rắn! Các tay đao phủ đang run sợ, họ phải ra tay trước. Họ đă bắt rất nhiều nhà trí thức trong thời gian gần đây, và chắc chắn sẽ tiếp tục chính sách này trong 2 năm cầm quyền sau cùng của các ông Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo.
Ngô Nhân Dụng[/SIZE]
Trích Bài Của NGƯỜI BUÔN GIÓ Viết Về Ông Ngô Bảo Châu
Thật đáng tiếng là giáo sư Châu đă đóng blog. Thực ra th́ đọc kỹ nhưng lời Châu viết hoàn toàn là đáng nể nếu đặt ḿnh trên cương vị của Châu.
Giáo sư Châu và tiến sĩ Vũ mỗi người một ngành khác nhau. Châu nói
- Tôi vốn không đặc biệt hâm mộ Cù Huy Hà Vũ.
Câu này chả có ǵ là xúc phạm anh Vũ cả, không hâm mộ cũng không có nghĩa là ghét.Câu thứ hai.
- Những lư lẽ đưa ra không có tính thuyết phục đặc biệt.
Lư lẽ của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ là một lư lẽ cần đến sự đơn giản nhất, đó là sự thật. Đ̣i hỏi về dân chủ, về quyền con người,lợi ích dân tộc những điều thiết thực nhất. Cần cho dân chúng nghe và hiểu nhiều nhất th́ đâu cần đến học thuyết triết học mà phải đặc biệt. Sinh thời ông Hồ Chí Minh khi nói với nhân dân chưa bao giờ ông dùng đến lư lẽ phức tạp, đặc biệt. Ông Hồ nói chuyện kể cả về những chính sách lớn cũng đều giản dị, dễ hiểu. Thậm chí ông Hồ c̣n dặn bọn cấp dưới là khi nói và viết th́ nên dùng ngôn ngữ giản dị trong sáng nữa đằng khác.
Cá nhân tôi rất thích những ví dụ mà Châu đưa ra như Kinh Kha, Hector, vị thứ ba th́ tôi không biết. Nhưng từ nhỏ tôi đă rất khâm phục Kinh Kha, và trong hàng nhan nhản anh hùng ở trận chiến thành Troa, không phải Odixe ma mănh, Asin hợm hĩnh, mà chính Hector là vị anh hùng tôi ấn tượng cảm phục về ư chí, tấm ḷng, nhân cách sống nhất.
C̣n việc Châu chỉ trích phiên ṭa, chỉ trích ông chủ tọa . Ở cương vị Châu nói vậy là tương đối được. V́ tất cả chúng ta và cả Châu nữa, đều hiểu đằng sau ông chủ tọa là ai là những thứ ǵ. Và nói ông chủ tọa cũng là nói những ǵ đằng sau điều khiển ông ta, thực ra lúc đó ông ta khác ǵ một robot đâu. Nói cái robot hành động không ra ǵ th́ tự nhiên người ta sẽ hiểu là không phải nói cái robot đấy.
Đơn giản có thế mà nhiều người phản đối Châu. Như thế này có lẽ khiến Châu và nhiều tri thức khác muốn lên tiếng thành ra đâm ngại. Lại mũ ni che tai, nói ra bên này không ưa, bên kia lại mắng mỏ.
Nhưng h́nh như những người chửi Châu đều không có tên tuổi xác thực. C̣n ngay cả chị Dương Hà vợ anh Vũ, thấy Châu nói thế mà bị ném đá. Chị c̣n ngạc nhiên kêu.
- Châu nó nói thế là quá được, sao mọi người lại nói Châu nhỉ?
Thực ra th́ cũng chả ai biết những người vào blog Ngô Bảo Châu để nhặng xị là ai? Thế sự bây giờ điên đảo khó lường, trắng đen lẫn lộn. Nhiều người có khi v́ tự ái cái tôi của ḿnh mà sẵn sàng hạ thấp người khác, rút cục để kẻ khác nữa ngồi cười thầm. Chưa kể có những không phải bênh Cù Huy Hà Vũ ,mà có phần ghen tức với ánh hào quang của Châu, mới tranh thủ cơ hội vào đánh hôi. Cứ nh́n bên diễn đàn webtretho th́ biết, khối mẹ thấy chuyện ǵ cũng nhao nhao vào phản đối, khinh bỉ này nọ. Mà thực ra nếu các mẹ ấy ở hoàn cảnh đó th́ nhiều mẹ cũng làm vậy.
Anh Vũ và gia đ́nh đă viết đơn kháng án. Giáo sư Châu cũng nên mở lại blog để tham gia ư kiến cho phiên ṭa sau này được diễn ra tốt hơn, đúng pháp luật hơn. Có chăng nếu ngại những comment quá đà th́ đóng cái phần đó lại. Chứ bây giờ giáo sư nói người ta sợ hăi mà ḿnh cũng lại đóng cửa blog th́ hao hao giống ông quan ṭa Hữu Chính cứ nhăm nhăm đuổi luật sư ra để đóng phiên ṭa cho nhanh. Thế th́ nói chuyện ǵ nữa.
Nguồn: Blog Người Buôn Gió
thụyvi Gửi Bài Viết Của Ông Bùi Tín: " XIN CHỚ TIẾNG BẤC TIẾNG CH̀ VỚI BẠN TA"
Cư dân internet và blog cùng một số chiến sỹ dân chủ trong và ngoài nước vừa có cuộc trao đổi sôi nổi về một số bài viết về phiên ṭa xử luật sư Cù Huy Hà Vũ, đặc biệt là về bài viết của nhà toán học Ngô Bảo Châu và những bài nhận xét phê phán bài viết này.
Góp ư, nhận xét, phê phán những bài viết công khai là quyền tự do của mọi người, nhất là của anh chị em dân chủ luôn có tinh thần xây dựng cho nhau; đó cũng là chuyện b́nh thường trong một xă hội phát triển, tự do. Các cuộc trao đổi tập trung vào bài viết của giáo sư Ngô Bảo Châu, bài phản biện của em Huỳnh Thục Vy, sinh viên luật ở Tam Kỳ; bài nhận xét của cô Nguyễn Tường An sống tại Pháp; và bài của nhà báo tự do Trương Duy Nhất sống ở Đà Nẵng trên mạng của ông mạng tên «Góc nh́n khác».
Theo thiển ư của tôi, bài của giáo sư Ngô Bảo Châu hay, tốt, khá độc đáo, bổ ích cho phong trào dân chủ; tấm ḷng dấn thân cho giáo dục, cho tự do dân chủ của ông là rơ ràng. Ông được đào tạo tại trường lớp thực nghiệm, nơi khuyến khích tư duy mở, chủ động sáng tạo của người học, từng du học ở Pháp và Hoa Kỳ, lập kỳ công trong nghiên cứu toán học cao cấp.
Theo tôi, không nên lên án ông đă nhận nhà của nhà nước là sai, rồi suy luận là do hàm ơn nên không dám mạnh dạn phê b́nh chính quyền, phải loanh quanh, gượng nhẹ khi phát biểu. Nói vậy là suy diễn chủ quan, không công bằng, khách quan. Việc nhận nhà là quyền tự do của ông, cả gia đ́nh ông đă nói rơ coi đây là tài sản của nhân dân, của xă hội, ông nhận sử dụng để cuộc sống riêng thuận lợi, việc nghiên cứu khoa học, tiếp bạn bè, đồng nghiệp, sinh viên, học sinh, bạn ngành toán quốc tế thuận lợi, không phải do hưởng lạc cá nhân.
Sau khi nhận nhà của nhà nước để ở và làm việc nghiên cứu, ông vẫn kiên tŕ công khai yêu cầu phải chấm dứt ngay việc khai thác bauxite trên địa bàn chiến lược Tây Nguyên, ông vẫn biểu lộ lập trường vững vàng hết ḷng ủng hộ Ls Cù Huy Hà Vũ và đă phát biểu ngay sau khi phiên ṭa xử xong một cách «cẩu thả». Tôi cho rằng chữ «cẩu thả» của ông khá đắt, độc đáo, hóm hỉnh, lại mỉa mai nữa. Ṭa án là nơi nghiêm trang, đàng hoàng, mọi sự phải chặt chẽ theo quy định nghiêm cách của từng điều luật, với quy tŕnh xử theo lớp lang chính quy, từ khi khai mạc đến khi tuyên án và bế mạc. Vậy mà việc xử đă sơ sài, tùy tiện, không theo tŕnh tự luật định, không công bố 10 tài liệu chứng cứ, không có biện hộ, cũng không có tranh biện, phớt lờ luật pháp một cách ngang nhiên, thế là «cẩu thả» như tṛ đùa. Cái ngụ ư sâu sắc như thế, sao lại cho là nhẹ, là không dám lên án mạnh, v́ sợ mở miệng mắc quai.
Khi giáo sư Ngô Bảo Châu cho rằng quan ṭa đă «sợ hăi», không dám trưng ra chứng cứ, không dám cho bị cáo tŕnh bày, không để các luật sư biện hộ, không dám cho báo chí tham dự…đều là v́ sợ, và sợ đủ thứ, sợ bị cáo, sợ luật sư, sợ công luận, sợ công khai, sợ thế giới. Mũi lên án này rất sâu. V́ thường ṭa án là nơi đàng hoàng, nghiêm cách, đầy uy quyền và uy lực, có vành móng ngựa, có quan ṭa đằng đằng quyền uy, áo đen áo đỏ, quân lính, súng ống ra oai, canh gác chặt chẽ, có toàn quyền sinh quyền sát dựa theo luật trong tay, thường chỉ làm cho bị cáo và người dân sợ. Thế mà ở đây quan ṭa, bộ máy xét xử lại sợ hăi. Thế có ngược đời, có hiếm hoi, có độc đáo, có thú vị không.
Nhiều người cho rằng tại sao ông Ngô Bảo Châu không nói rơ nỗi sợ của lănh đạo đảng và nhà nước, của Bộ Chính trị, những người chỉ đạo vụ xử án phi lư này. Tôi cho rằng không nhất thiết phải nói rơ, nói rơ được là càng tốt, nhưng ông có thể không nói ra, ông chỉ nói trong khuôn khổ phiên ṭa. Ai cũng biết là phiên ṭa được dàn dựng trước, với chỉ thị, nghị quyết bỏ sẵn trong túi áo theo kiểu tiền chế, «cái cẩu thả» coi thường luật pháp, coi thường công luận là căn bệnh từ trên cao nhất truyền xuống, không nói rơ th́ ai cũng nh́n ra. Ư tại ngôn ngoại là thế. Mỗi người có cách nói cách viết theo phong cách riêng. Không nên buộc ai cũng phải viết đầy đủ ư, y như ḿnh mong muốn. Có người viết xúc tích, gợi ư cho bạn đọc ngẫm nghĩ. Xin chớ vội nói thế là sai lầm, là do bệnh sợ hăi cường quyền, là yếu ớt, rồi phủ định cả bài viết có giá trị. Thế là vội, là không công bằng, là chủ quan, rơi vào cực đoan.
Nếu sợ cường quyền, giáo sư Châu đă không thể nói: «không ǵ có thể làm mất thanh danh, mất danh dự của đất nước, của dân tộc hơn là một phiên ṭa như thế».
Cô Nguyễn Tường An, mới mào đầu bài «Ai sợ hăi? ông quan ṭa hay giáo sư Ngô Bảo Châu?» đă cho rằng giáo sư Ngô Bảo Châu rất «ngây thơ về chính trị». Sao lại nói nặng thế!
Sau đó cô lại nói rằng giáo sư sợ hăi, «tá hỏa v́ thấy dư luận thất vọng, phẫn nộ, coi thường ông» khi ông nhận nhà của nhà nước. Sao cô dùng chữ nặng nề đến thế? Giáo sư tỏ ra «sợ hăi,tá hỏa» ra sao? Ông vẫn b́nh tĩnh, chững chạc đấy chứ. Không nên nhận xét chủ quan, thiếu cơ sở, không công bằng với một trí thức dấn thân, có lập trường dân chủ rơ ràng. Xin nhớ giáo sư Châu đă nhận xét việc nhà nước cộng sản buộc báo chí phải nhất loạt đi bên lề phải rằng: «đi bên lề là thân phận của đàn cừu»! Một cách nói sâu sắc có h́nh ảnh cho cả người chủ trương cấm tự do báo chí và những người thực hiện, chấp hành.
Việc giáo sư nói: «Tôi vốn không đặc biệt hâm mộ… lư lẽ ông không có tính thuyết phục đặc biệt», rồi nói tiếp: «nhưng gần đây, ông tỏ ra là không tầm thường», rồi ca ngợi Ls Cù Huy Hà Vũ như Hector trong chuyện cổ Hy Lạp và Kinh Kha trong truyện cổ Trung Hoa. Thế là ca ngợi đến tuyệt đỉnh rồi c̣n ǵ.
Tôi nghĩ giáo sư Châu đă rất thành thật với chính ḿnh. V́ về lư lẽ, ông Cù Huy Hà Vũ đă có chung lư lẽ với hàng ngàn vạn trí thức và các nhà dân chủ khác, giáo sư cũng hâm mộ, cũng được thuyết phục nhưng sự hâm mộ không có ǵ đặc biệt. «Nhưng », quan trọng là chữ «nhưng» này, «nhưng gần đây», với những sự kiện mới, qua vụ án, Luật sư Cù Huy Hà Vũ đă tỏ rơ bản lĩnh, nhân cách, dũng khí mà giáo sư nhận ra là cao quư đặc biệt, để ví như anh hùng cổ Hector, như tráng sỹ «một đi không quay về..hề …Kinh Kha». Có sự khen ngợi nào hay, độc đáo, tuyệt đỉnh, «đặc biệt» đến vậy.
Tôi nghĩ với những đối tượng đấu tranh của ḿnh, các chiến sỹ dân chủ vẫn cần giữ thái độ khách quan, công bằng, không suy luận theo cảm tính, càng không tùy tiện chụp mũ, vô t́nh mang tội vu cáo. Với các bạn dân chủ đồng hành, lại càng thận trọng, tránh phát biểu dễ dăi, tiếng bấc tiếng ch́, dễ dăi tùy tiện, vô t́nh gây rối cho hàng ngũ ḿnh, làm chính quyền độc đảng thích thú.
Riêng về bài viết «Ngô Bảo Châu và sự sợ hăi» của ông Trương Duy Nhất, tôi rất băn khoăn, không rơ ông là người có chính kiến ra sao, đứng trên lập trường nào, có xu hướng dân chủ rơ ràng không?
Ông từng là nhà báo, làm báo địa phương Quảng Nam - Đà Nẵng th́ phải, nay làm Blog riêng, mang tên «Góc nh́n khác». Ông thóa mạ các nhà dân chủ, gọi mỉa là «các nhà dân chửi», ông nhận xét trong hàng ngũ dân chủ, không một ai có tư duy đúng, cũng không ai có dũng khí cả. Trong khi có biết bao anh chị em dân chủ đáng quư trọng. Thế có là cực đoan không? Tuy ông nói là quư trọng giáo sư Ngô Bảo Châu, nhưng lại đưa tin là giáo sư là kẻ sợ hăi do bị lên án tới tấp bởi các nhà dân chủ, rằng cái blog «Người yêu toán» của giáo sư Châu chịu cả «núi mắng chửi» «rủa vả», «tràn ngập comment khủng, giận dữ», bị hàng «núi danh từ tục tĩu, hằn học», hàng núi bài trên mạng (!) từ các nhà dân chủ «sủi bọt mép»… Tất cả đều là nói quá, thêu dệt, không có thật.
Chưa hết, ông Trương Duy Nhất c̣n mỉa mai rằng phong trào dân chủ ở Việt Nam là không có triển vọng ǵ, người ta mong một kiểu cách mạng Hoa Nhài nhưng sẽ «chỉ có hoa cứt lợn».(!)
Cuối cùng ông mỉa mai chua cay sư Cù Huy Hà Vũ: «tôi nghe câu nói của ông Vũ trước ṭa án ‘Nhân dân và Tổ quốc sẽ phá án cho tôi’ mà không nhịn đươc cười». Nay ai cười ai đây, thưa ông!
Tất nhiên ông Trương Duy Nhất có quyền tự do nói và viết, và cười... Nhưng ít nhất cũng xin ông tôn trọng sự thật và bạn đọc trên Net. Xin cho biết «hàng núi mắng chửi, rủa vả, hàng núi comment khủng » trên mạng, hàng núi danh từ tục tĩu, hằn học gửỉ cho giáo sư Ngô Bảo Châu là ở đâu vậy? Có thật không? Ông muốn có một «Góc nh́n khác» th́ xin cứ việc, nhưng xin hăy là một blog, một mạng lương thiện, trung thực, một góc nh́n tự trọng và tôn trọng người đọc.
Giáo sư Ngô Bảo Châu đă đóng Blog của ḿnh, tạm biệt bạn bè một thời gian. Thật đáng tiếc. Rất đáng tiếc v́ blog của ông đang đông khách, rất bổ ích cho việc nghiên cứu toán học, cho các bạn trẻ.
Chắc là giáo sư không muốn sa đà vào những cuộc tranh căi phức tạp sẽ chỉ rắc rối thêm, dễ làm phiền ḷng những người trung thực có thiện chí, chỉ làm cho kẻ cầm quyền thô bạo và kẻ theo đuôi họ hư hửng. Đây là tư cách đàng hoàng của kẻ sỹ, không tự ái khi bị hiểu lầm, không dính vào chuyện cá nhân bị phiền toái. Sao ông Nhất lại chụp cho giáo sư là sợ hăi. Ông bênh giáo sư hay là trên thực tế vào hùa với những kẻ d́m và bôi bác giáo sư?
Mong rằng các bạn bè dân chủ tự do của giáo sư Ngô Bảo Châu, của luật sư Cù Huy Hà Vũ qua đây rút kinh nghiệm, biết đọc và thưởng thức, đánh giá tỉnh táo, khách quan, công bằng các bài viết của nhau, không vụng dại cắt xén, bắt bẻ từng câu, từng chữ, đặt ra ngoài văn cảnh, rồi tiếng bấc tiếng ch́ vội vă, tùy tiện, chỉ phơi bày sơ hở cho kẻ xấu phá rối và phá hoại, vô t́nh tiếp sức cho nhà cầm quyền đàn áp phong trào dân chủ đang lên, không có sức ǵ ngăn nổi.