Bó Đầu - Bó Chân - Bó Tay ... và Bó Cả ... chim
[b]Bó Đầu - Bó Chân - Bó Tay ... và Bó C.. chim[/b]
Nhận chuyện có tác giả "bàn luận" về chuyện: "tiến lên theo h́nh xoắn ốc / trôn ốc của chủ nghĩa cs" mà nhiều ông b́nh vôi, các cụ bắc ... lượm lên, ướp ngũ vị hương "made dzê in china", xào đi nấu lại từ mấy thùng rác của nhân loại , làm tôi nhớ lại một chuyện khá "buồn cười" và đáng suy gẫm về nền giáo dục với "tự do suy nghĩ & suy nghĩ với cái đầu bị bó" của học sinh / sinh viên của 2 miền Nam Bắc lúc đó.
Sau 1975, th́ quân, cán, chính VNCH bị gạt vào trại cải tạo, h́nh như "học tập chính trị" là thường xuyên sau khi cả ngày "lao động là vinh quang cho tù nhân". Tôi nghe kể chuyện nhiều tù nhân VNCH vô t́nh hay hữu ư "hỏi bí" (làm cho các cán cuốc giảng chính trị bí đái) đă bị "phạt trả thù" rất dă man. Tôi không có kinh nghiệm & trải nghiệm trực tiếp. V́ tôi không thuộc vào "tầng lớp" này, lúc đó tôi c̣n "nhỏ", c̣n là sinh viên (năm 2 / 19 tuổi) nên chỉ "nghe, đọc" để mở rộng tri thức, bỏ túi những kinh nghiệm sống của người khác thôi. Ai thích thú th́ có thể "google" để xem những câu chuyện "học chính trị với cán vẹm" mà "cười ra nước mắt" và "đau ḷng" cho vận số của dân tộc Việt Nam .
Ông Einstein, dù không có "may mắn" được "học tập" với vc, nhưng ông ấy đă nhận xét trước khá lâu, như ở dưới và RẤT ĐÚNG cho vc. Phải công nhận, Einstein đúng là một bậc thiên tài trong nhiều lănh vực.
Einstein nói: "Tôi biết, có hai việc không có giới hạn (infinite) là vũ trụ và sự ngu dốt của con người (human stupidity)" . Và đa số người theo Việt cộng, như thấy trước mắt, là những điển h́nh của "ngu không giới hạn" khá rơ nét của "human stupidity".
Trở lại chuyện "phát triển như h́nh xoắn ốc"
Phần học sinh/ sinh viên (Sài g̣n) sau 4/ 1975, th́ cũng bị lùa đi học chính trị ở các rạp hát (xi- nê, cải lương, hát bội / hồ quảng ..) và các giảng đường lớn của các đại học bị bỏ trống lúc đó. Các khóa học thường kéo dài từ 1 tháng đến 3 tháng. Tôi "chán & nản" nhất là giờ thảo luận tổ... v́ cứ phải ngồi nghe "c̣ mồi đoàn viên cs mớm ư" và những sinh viên đang tập tành làm VẸT lặp lại . Cái cảm giác "chán ngấy" tương tự như lúc đang phải/ bị ăn "cơm nếp thiu". Nên hầu hết các tiết mục thảo luận , tôi chỉ im lặng nghe & nếu bị chỉ tên phát biểu th́ 99.9 % là "đồng ư & nhất trí" với bạn x, y, z ... về cái chi chi các bạn ấy đă nói .. cho nó "ngắn & gọn" & "không bị trật đường rầy".
Nhưng rồi việc ǵ "đến th́ cũng đến", có một hôm tôi nghe "giảng" về mẫu h́nh / h́nh thức tiến hóa lên xhs như h́nh xoắn ốc / xoáy ốc /trôn ốc ... Và [b]chủ nghĩa cs là cái đỉnh cao [b]. Tôi không nhịn được nữa nên giơ tay "xin hỏi / phát biểu ư kiến - loại théc méc-". Thế th́ xă hội loài người sẽ phải dừng lại ở "ĐỈNH CAO" (nhỏ & hẹp) của chủ nghĩa cs v́ không c̣n "điểm cao" nào hơn "đỉnh cao" nữa? Ngoại trừ, việc bay vào vũ trụ & biến mất tiêu hoặc phải bị rớt xuống đất lại vỉ phải tuân theo "hấp lực của trái đất/ gravity force". Và theo luật VÔ THƯỜNG (th́ mọi vật đều phải biến đổi trong từng "sát na" -một đơn vị để đo lường thời gian theo đạo Phật- . Nhưng chú ư, luật "vô thường" không phải là luật riêng đạo Phật đâu nha!). V́ vậy, tôi đă có thắc mắc là : CUỐI CÙNG CHỦ NGHĨA CS SẼ ĐI VỀ ĐÂU (theo lời giảng nghĩa)? Sẽ bay vào không gian và biến mất tiêu (như chuyện thần tiên / tiên dồng/ tiên nữ/ tiên ông, tiên bà ...) HAY sẽ trở rớt trở lại mặt đất và lại "h́ hục ḅ lên & rồi rớt xuống " nữa? Nói theo cách khác, MỘT là chủ nghĩa cs là câu chuyện thần tiên (không tưởng); HAI là chu kỳ tiến hóa của chủ nghĩa cs - như đă giảng dạy - đầy dẫy những sự mâu thuẫn & nghịch lư, thậm chí c̣n "vô lư" . Nói nôm na là "cái bánh vẽ" (và vẽ hoài, hơn 70 năm rồi cũng chưa xong - như dân Việt nam đang trực diện / đối mặt hôm nay).
Sau cái ngày "cóc mở miệng" hôm ấy ... tôi bị sắp vào loại "chậm tiến" & bị cho xuống cấp "cao đẳng / cẳng đau" khi măn khóa học (1977) thay v́ tốt nghiệp "đại học - học đại" như các anh chị "vẹt" -tiến bộ- khác. Thêm một thời gian sống với cb-bc, với quá nhiều chuyện "không thể tiêu hóa nỗi" của xhcn (xấu hổ cho người), tôi quyết định nghe & làm theo lời của cái cột đèn: "chặt bỏ cái cẳng đau" và "ra khơi". Là một trong những người may mắn, đến được bến bờ tự do và được sống như 1 "CON NGƯỜI" cho đến hôm nay.
Nhân tiện, xin chân thành cảm ơn ḷng nhân đạo của dân chúng đất nước tạm dung , dù không phải là đồng bào nhưng đối xử "tốt hơn gấp nhiều lần" so với "đồng bào việt cộng" của tôi.
[img]http://mgpgallery.motgocpho.com/cpg15/albums/userpics/10001/chon_lui.png[/img]
Từ "Bó Chân" đến "Bó Đầu" ( xem chơi cuối tuần)
[center][size=5][b]Từ "Bó Chân" đến "Bó Đầu"[/b][/size][/center]
[right][b]Lư Lạc Long[/b][/right]
[img]http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/b/bf/A_HIGH_CASTE_LADYS_DAINTY_LILY_FEET.jpg[/img]
Thời xưa ở Trung Hoa, con gái bắt đầu bó chân từ năm lên hai hoặc ba tuổi. Sự đau đớn tăng dần theo với ngày tháng, và quá tŕnh bó chân kéo dài khoảng ba năm th́ xong. Trung Hoa có câu tục ngữ để diễn tả sự đau đớn phải chịu đựng do bó chân :"Một đôi chân nhỏ, một ṿ nước mắt". Trừ ngón cái ra c̣n bốn ngón kia bị vặn vào phía trong bàn chân rồi buộc lại bằng vải. Qua một quá tŕnh chảy máu, nung mủ, viêm sưng phồng lên, toàn bộ bàn chân cuối cùng thu nhỏ lại ở một chiều dài khoảng ba tấc (1 tấc Tàu khoảng 3cm), được gọi là "tam thốn kim liên" (ba tấc sen vàng).
Các học giả Trung Hoa vẫn c̣n phân vân là tục bó chân của người phụ nữ ở Trung Hoa bắt đầu từ lúc nào? Từ thời Ngũ Đại, từ thời nhà Đường hay từ thời Bắc Tống? Có điều họ đă xác minh chắc chắn được là đến nhà Tống th́ "Tam thốn kim liên dĩ thành mỹ nữ" ( ba tấc sen vàng đă thành người đẹp) đă trở thành một tiêu chuẩn cần thiết để đo lường cái đẹp của phụ nữ Hán tộc. Trải qua hơn một ngàn năm lịch sử, rất nhiều phong tục tập quán đă thay đổi theo từng hoàn cảnh xă hội, theo hưng thịnh, suy vong của từng triều đại vua chúa Trung hoa. Nhưng tục bó chân của người phụ nữ Hán tộc vẫn c̣n đó. Đến khi người Măn Thanh xâm chiếm và thống trị Trung Hoa, nhà Thanh đă có ra "luật" cấm phụ nữ Măn tộc bó chân và phụ nữ Hán tộc phải cởi chân đă bó ra. Nhưng kết quả th́ nhà Măn Thanh vẫn không ngăn cản được tục bó chân. Rốt cuộc, dưới triều đại nhà Thanh, con gái Hán tộc vẫn tiếp tục bó chân theo tục lệ, và một số con gái Măn tộc lại giấu cha mẹ, lẳng lặng bó chân theo luôn. Măi cho đến khi nhà Thanh sụp đổ và một Trung hoa dân quốc h́nh thành th́ tục lệ bó chân phụ nữ mới chấm dứt hẳn.
Chắc bạn cũng như tôi, chúng ta "phải" có chút thắc mắc là cái "gót sen ba tấc" này là cái ǵ mà có sức hấp dẫn dai dẳng, mạnh mẽ và "dữ dội" đến như vậy? Cái bàn chân nhỏ dài khoảng 10 cm, dài hơn điếu thuốc một chút mà lúc nào cũng bó vải kín mít ngoại trừ những lúc phải chăm sóc vệ sinh và thay vải bó. Ngoài cái "mùi" bốc ra th́ c̣n cái ǵ hấp dẫn trong đó?
Robert Van Gulik (1910 -1967), một nhà ngoại giao người Ḥa Lan ghi lại nhận xét của ông trong tác phẩm "...ual life in ancient China" (Sinh hoạt t́nh dục ở Trung quốc ngày xưa), là ông không thấy một bức tranh xuân cung (tranh khỏa thân) nào mà trong đó vẽ chân phụ nữ không có bó vải từ đời Tống về sau . Có lẽ v́ vậy mà đôi chân bó trở nên thần bí, hấp dẫn có ma lực với đàn ông Trung Hoa? Và có lẽ c̣n nhiều cái "thú vị" khác nữa mà những người đàn ông quyền thế ngày xưa t́m thấy ở những "gót chân sen" này. Theo Phùng Tài Kư, một nhà văn Trung Hoa, th́ người ta có câu nói: "Cả một pho lịch sử Trung quốc ẩn giấu dưới đôi chân bó nhỏ xíu đó ". Và tục lệ bó chân, chỉ bàn riêng về quy củ, tài nghệ, mức độ tinh xảo, công phu, kiểu cách, biện pháp, kỹ xảo, bí mật ...v.v. của việc bó chân đă là cả một môn học . Quí vị nào thích thú muốn biết thêm chi tiết về tục bó chân có thể t́m đọc truyện "Gót sen ba tấc" của Phùng Tài Chí (bản tiếng Việt do Phạm Tú Châu dịch) .
Ngoài những diễn tả chi tiết về tục bó chân, những nỗi đau đớn về thể xác và tinh thần, hậu quả việc bó chân mà người phụ nữ phải chịu đựng. Nhà văn Phùng tài Chí c̣n cho người đọc thấy những "bi kịch của con người" khi không thể làm chủ được bản thân, bị tùy thuộc, bị hoàn cảnh xô đẩy trở nên tha hóa, biến thái dẫn tới một cái "tôi" khác hẳn với bản chất ban đầu. Qua Hương Liên (nhân vật chính trong truyện), một cô bé ngây thơ, hiền lành là một nạn nhân của tục bó chân dần dần cũng bị lôi cuốn vào các cuộc xâu xé, tranh dành quyền lực với các phần tử khác của gia đ́nh bên chồng, trở thành một người lạnh lùng, tàn nhẫn , ngoan cố và đầy mâu thuẫn. Nhờ có gót chân sen đẹp nhất nhà, Qua Hương Liên trở thành người thắng cuộc, nắm giữ mọi quyền hành của gia tộc bên chồng. Và dùng quyền đó bắt buộc các bé gái khác trong gia tộc đều phải bó chân khi đến tuổi quy định, nhưng lại sắp xếp cho con gái ruột của ḿnh tránh né việc bó chân "?". Giống như mâu thuẫn của các "ngài" tự xưng đại diện cho giai cấp vô sản vài thập kỷ vừa qua, dạy dỗ và răn đe dân chúng và mọi người là xă hội tư bản xấu xí, tệ hại… Phải tiêu diệt hết các tư bản, tư bản, tư sản, phú nông, … Hôm nay, chúng ta cứ thử nh́n vào hiện trạng "thực tế" ở VN xem. Như gia đ́nh, thân nhân, gịng họ, thủ hạ … của các "ngài" đại diện cho giai cấp vô sản chẳng hạn. Các ngài và gia đ́nh là sở hữu chủ của hàng tỉ đô la ( bất động sản trong nước, ngoài nước, các trương mục "lớn" ở các nhà băng Thụy Sĩ….), con cái th́ cho đi Mỹ, đi Tây, đi Úc du học … Họ có đáng bị diệt không? Không, theo họ, th́ họ ở trên đầu dân chúng và "above any laws" họ đang dùng để cai trị dân chúng "?" . Đúng hay sai? Có công bằng và hợp lư lẽ không?
Ai cũng biết đa số người Trung Hoa có quan niệm "trọng nam khinh nữ", và phụ nữ ngày xưa bị coi là một món đồ chơi của đàn ông. Cái tập tục "bó chân" kỳ lạ, tàn nhẫn và dă man này không phải bắt nguồn từ tôn giáo như một số các tập tục kỳ lạ của các dân tộc khác trên thế giới mà từ quan niệm thẩm mỹ quái gở của những người đàn ông có quyền hành ngang trời như vua chúa Trung Hoa ngày xưa. Có lẽ sau khi thưởng thức chán các kiểu "búp bê" có dung nhan "chim sa cá lặn" của phái nữ, thị hiếu của họ chuyển sang "h́nh thể" của phái nữ, từ "búp bê" thắt đáy lưng ong, thon thả, nhẹ nhàng có thể đứng trên trên mâm múa hát như Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế, đến kiểu "búp bê" mũm mĩm, mềm mại, ẻo lả đến nổi thị tỳ phải nâng đở khi đứng dậy như Dương Quư Phi của Đường Minh Hoàng. Và đến đời nhà Tống th́ thị hiếu của họ chuyển xuống đến đôi chân của phái nữ và ở đó luôn cho đến những thập kỷ đầu của thế kỷ 20 cái quan niệm thẩm mỹ quái gỡ này mới chấm dứt.
Nhà Măn Thanh, chế độ phong kiến cuối cùng của Trung Hoa đă sụp đổ. Trung quốc không c̣n bó chân phụ nữ của họ nữa. Nh́n trên quan điểm đó th́ xă hội Trung quốc ít nhất cũng tiến triển về mặt nhân bản, và mọi người hy vọng xă hôi sẽ càng ngày càng có tính người hơn. Nhưng chuyện đời th́ thiệt là khó ai ngờ, Trung quốc lại chuyển qua thích "bó đầu", và lần này mấy ông "vua khỉ " Trung quốc không những chỉ thích bó đầu nữ phái thôi mà lại thích bó đầu cả dân tộc, bó đầu tất cả mọi người : nam, nữ, lăo, ấu, với kỹ xảo "bó đầu" của chủ nghĩa cộng sản du nhập từ Liên sô. Các chú "con trời" cứ loay hoay măi trong cái ṿng lẩn quẩn " bó - cởi - bó - cởi " hơn ngàn năm nay. Nhưng thôi đây là chuyện của nước Tàu . Để cho mấy chú Ba lo.
Trở lại chuyện nước Việt của chúng ta th́ lúc đó cũng nảy sinh ra một số "vượn đỏ" lai giống. Dân Việt Nam không có cái thị hiếu để thưởng thức cái đẹp "con gái bó chân" như mấy chú "con trời". Vào thời điểm đó, có lẽ dân Việt cũng chẳng tha thiết ǵ mấy với khái niệm "bó đầu" của lũ vượn đỏ lai giống du nhập vào VN. Tuy nhiên, cuối cùng dân Việt cũng bị gạt, bị dụ, bị cưỡng bách ...Kết quả, nửa nước bị lùa vào "thiên đường khỉ " để "bó đầu". Sau một thời gian bị "bó đầu" kết hợp với các xảo thuật: tẩy nảo, bịt mắt, bịt tai, kiểm soát bao tử ... một số đông đă mất hẳn khả năng tự suy nghĩ, mất thị lực đến nổi nh́n "vượn tưởng cha mẹ", mất khả năng nghe và hiểu những âm thanh của loài người. Một "thiên đường" của khỉ với vượn đỏ cầm quyền đă được h́nh thành ở miền Bắc. Một tai ương và hiểm họa cho dân tộc và đất nước Việt Nam. Xui xẻo và tệ hơn nửa, là phân nửa số dân Việt ở miền Nam có cơ hội may mắn để làm người và sống trong cơi người th́ một số lại bị nhiễm "vi khuẩn" của vượn đỏ, của "ngoại bang" nên đă như "chó điên" sủa càn, cắn bậy, làm những việc không giống "người". Kết quả, hơn hai mươi năm sau, mấy triệu dân Việt phải vượt biển, băng rừng để t́m cơ hội sống nơi cơi người nữa. Trời phạt dân Việt, cả nước đă trở thành "thiên đường của khỉ" và dưới sự dẫn dắt của lũ vượn đỏ, dân Việt đă đi ngược ḍng về gần đến cái điểm "ăn lông ở lổ" như thủy tổ của loài người .
Cũng may mắn cho nhân loại, (tránh được thế chiến thứ III "?") vượn hồng mao bên Liên sô và Đông Âu uống trúng thuốc giải độc sao đó mà bỗng nhiên tự phá bỏ những "thiên đường khỉ" và trở lại xây dựng "cơi người" để cùng sống chung với nhân loại. Cho dân Việt th́ cũng may mắn, là nhiều các tổ chức nhân đạo và mấy triệu người Việt hải ngoại vẫn c̣n nhân tính đă gởi nhiều phương thuốc giải độc về cứu giúp thân nhân và bạn bè để họ có thể sống sót trong cái "thiên đường khỉ" và chờ ngày để xây dựng lại cơi người ở Việt Nam. Thuốc giải độc của các tổ chức nhân bản thế giới và những người Việt hải ngoại h́nh như cũng có chút tác dụng, một số khá đông dân Việt trong nước đă bắt đầu đ̣i quyền làm người và quyền sống trong cơi người chứ không chịu làm "khỉ" và sống trong "thiên đường khỉ" với lũ vượn đỏ cầm quyền nữa.
Đầu năm Bính Tuất, đă có dấu hiệu tốt từ nhân loại cho thấy là đa số "dường như" có khuynh hướng muốn xóa hẳn vài cái "thiên đường khỉ" c̣n sót lại trên trái đất như "nghị quyết 1481 của Quốc hội Châu Âu với tỷ số 99 phiếu thuận, 42 phiếu chống lên án chủ nghĩa cộng sản là tội ác chống nhân loại, và các chế độ toàn trị cộng sản đă vi phạm nhân quyền tập thể". [i](Quốc hội Châu Âu chắc cũng "sợ" cộng sản Á châu, nên "không dám" nói ǵ đụng đến cộng sản TQ,VN, BH đâu … Nên các "ngài" con trời, cháu dao Mác - lưỡi Lê… đừng có tật giật ḿnh rồi nhảy lên như khỉ mắc phong hay vượn bị vi khuẩn Marx - mad - … la hét um sùm – Và một người có tŕnh độ hiểu biết b́nh thường cũng phải lúc lắc cái đầu và nhăn răng cười … như khỉ … mới hiểu nổi ngôn ngữ của khỉ và tiêu hoá được)[/i] .
Cầu nguyện cho tất cả những con dân Việt đang trên con đường xây dựng lại "cơi người" cho dân tộc và quê hương VN thân yêu gặp nhiều may mắn, thuận lợi và sớm thành công mỹ măn .
[b]Lư Lạc Long[/b]
(TTL/TCT/MAI/2006)
[color=grey][i]* Theo thuyết tiến hóa của Darwin th́ đại khái "khỉ" là thủy tổ của loài người . Nên tôi dùng tên thủy tổ của loài người để gọi con người ngày nay cũng chẳng có ǵ là quá đáng. Và ai muốn "la hét" th́ xin viết bài phản đối gởi cho ông trước. Dĩ nhiên ai đúng th́ tôi sẽ nghe theo. [/i][/color]