Bước Chân Vào Chốn Ngục Tù / Loạt bài của Phương Bích
[B][COLOR="#800000"]BÀI CUỐI [/COLOR][/B]
[CENTER][IMG]http://i56.tinypic.com/15z1i7s.jpg[/IMG]
[B][SIZE=1]Trước cửa Hỏa Ḷ, Phương Bích gục vào ḷng chú em Lê Dũng và khóc nức nở, mặc cho Nguyễn Xuân Diện khuyên giải hết lời.[/SIZE][/B][/CENTER]
[COLOR="#800000"][CENTER]Chị đă ra tù rồi.
C̣n đây muôn vạn nụ cười
Tấm ḷng chị, có đất trời chứng minh!
(Nguyễn Xuân Diện)[/CENTER][/COLOR]
Trong khi làm thủ tục ra trại, tôi biết Minh Hằng và Dũng cũng sẽ được thả. Rồi tôi băn khoăn không biết làm sao báo cho ai biết được để đi đón chúng tôi.
Điện thoại không, tiền không, tôi nghĩ cứ gọi taxi hoặc xe ôm về nhà tôi, rồi trong khi Minh Hằng và Dũng ngồi chờ, tôi sẽ lên nhà lấy tiền trả.
Họ không cho tôi chờ hai người bạn ở trong trại. Tôi lơ ngơ đi ra ngoài, chả biết đâu là lối ra v́ lúc vào ngồi trên xe bịt bùng, có biết giời đất ǵ đâu.
C̣n đang ngó quanh xem có taxi không th́ nghe thấy tiếng kêu kéo dài:
- Chị....
Từ xa, tôi trông thấy Nguyễn Vỹ chạy tới, nước mắt tôi trào ra, mặc dù mới chỉ nh́n thấy một ḿnh Vỹ, nhưng thế là tôi biết các bạn tôi đă ở đây rồi.
Hai chị em tôi ôm chặt lấy nhau, rồi đến Lê Dũng, Xuân Diện, Cường, Hiếu, Thủy, Trí Đức, bé Oanh, Kim Tiến, một phụ nữ tôi quen mặt nhưng chưa biết tên, người mà Xuân Diện kể cứ khóc suốt khi chúng tôi bị giam vào Hỏa Ḷ và một vài anh em khác tôi cũng chưa biết tên...
[COLOR="#800000"]Một lúc sau Tiến Nam phóng xe máy đến, nó chỉ kịp gạt chân chống xe rồi nhào tới ôm lấy tôi. Mới có ba ngày xa cách mà chị em tôi cứ ngỡ như đă lâu lắm rồi không được gặp nhau.[/COLOR]
Cuộc hội ngộ trước cổng Hỏa Ḷ của những người trong nhóm biểu t́nh chắc chắn sẽ khiến những người dân quanh đó thấy rất lạ. Mấy anh lính gác thấy các tay máy cứ chĩa vào chụp lia lịa, vội vàng ra đề nghị chúng tôi giải tán.
Sau khi đón đủ 3 người chúng tôi, tất cả mọi người lên xe kéo nhau đến một nhà hàng, trừ Dũng bị mẹ bắt về ngay.
Tôi hiểu thái độ của mẹ Dũng, nên không dám nói ǵ với cô ấy, chỉ tiếc là Dũng không được tham gia cuộc vui với đồng đội sau những ngày bị giam giữ.
Chưa bao giờ chúng tôi được nhiều người quan tâm đến thế trong buổi tối hôm đó.
Hàng chục cú điện thoại gọi đến mà tôi chẳng nghe được cuộc nào v́ ồn ào quá, v́ tai tôi có lẽ đă trở nên nghễnh ngăng nên cứ phải nhờ Cường nghe hộ.
Thậm chí bác Ba Sàm tôi mới chỉ biết đến qua blog nổi tiếng của bác ấy cũng gọi điện đến hỏi thăm, bác giáo sư Ngô Đức Thọ đáng kính cũng muốn hỏi chuyện trực tiếp với tôi qua điện thoại, nhiều lắm những người bạn của tôi gọi điện đến chia sẻ niềm vui.
Nghe nói có cả công an ch́m trà trộn vào buổi liên hoan hội ngộ giữa những người biểu t́nh.
Mặc dù tôi chả thấy có thiện cảm ǵ với gương mặt đó khi được nhận diện trên facebook, nhưng tôi không biết anh ta sẽ nghĩ ǵ trước cảnh những con người đủ mọi lứa tuổi, không hề có liên hệ máu mủ ruột rà ǵ, mà lại có thể mừng vui thắm thiết đến thế khi găp lại nhau.
Liệu anh ta có thể t́m thấy được thái độ thù địch nào ở đây không? Tôi mà như anh ta th́ hẳn tôi sẽ thấy buồn và ghen tị lắm.
Lê Dũng và Xuân Diện đưa tôi về nhà. Nh́n thấy tôi, bố hơi mếu một chút, anh trai tôi không nói ǵ nhiều, nhưng ánh mắt nh́n tôi không hề có chút ǵ trách móc.
Mặc dù ngày hôm sau phải đi làm ngay, nhưng đêm ấy tôi không ngủ được.
Nếu có máy tính, chắc chắn tôi sẽ ngồi vào kể ngay câu chuyện 5 ngày ở tù của tôi
( C̣n tiếp...)