Chỉ có bọn vô cảm mới có thể quên !
Ít nhiều ǵ , chúng ta nếu không tận mắt chứng kiến những cảnh trong 2 bài trên , th́ cũng đă nghe kể lại từ những con người bất hạnh trên đường đi t́m tự do .
Cái giá của tự do là như thế đó !
Chỉ tiếc là một số người đă được thân nhân bảo lănh , đi thẳng máy bay , đă không ư thức được
sự may mắn ḿnh có được ( nhắc lại : một số thôi , không phải tất cả ).
Họ đi dễ dàng , về mau lẹ .
Họ áo gấm về làng , thụ hưởng trên thân xác những cô gái đáng tuổi cháu nội , cháu ngoại họ .
Họ khoe khoang với bạn bè những chuyện chơi bời , không một chút ngượng ngùng.
Lương tâm họ đă bị chó tha ?
Đạo đức của họ đă bị quỷ lấy mất ?
Nếu không làm được điều ích nước lợi dân , cũng đừng làm ǵ xấu hổ với chính ḿnh !
Tigon
CÁI GIÁ CUẢ TỰ DO : NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG
Sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, chỉ một thời gian ngắn, làn sóng người Việt bỏ nước ra đi bằng thuyền càng ngày càng tăng. Mặc cho bao hiểm nguy đang chờ đón họ.
Không ai có thể thống kê được đă có nhiêu người đă bỏ thây trên biển cả và bao nhiêu con thuyền đă ch́m dưới ḷng đại dương mênh mông.
[CENTER][IMG]http://i40.tinypic.com/21msv1f.jpg[/IMG][/CENTER]
Đó là chưa kể những người bị hải tặc bắt đi mất tích. Những câu chuyện thương tâm, những bi kịch trên các chuyến vượt biển rất ít khi được kể lại. Phần lớn, đều muốn quên đi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới. Thế nhưng, vết thương ḷng của họ thật khó phai mờ. Có những người vẫn c̣n bị ám ảnh hay sống trong nỗi dằn vặt bởi chuyến vượt biển hăi hùng.
Sau đây xin gửi tới quí vị câu chuyện của chị Trịnh Thanh Tùng, người phụ nữ sống sót trong vụ án Bolinao 52 vào năm 1988, khi thuyền vượt biên của chị bị một chiến hạm Mỹ từ chối không vớt, gây nên thảm cảnh vô cùng khủng khiếp.
Cũng là một phụ nữ rất b́nh thường như bao nhiêu người khác, chị Trịnh Thanh Tùng sinh năm 1956, cha và anh là sĩ quan cao cấp, phục vụ trong trong quân đội Việt Nam Cộng Hoà.
Thế rồi, biến cố 30-4, cha và anh ruột đều đi tù cải tạo, nhà cửa bị tịch thu, chị kể lại:
“Sau 75 th́ mấy ông Cộng Sản vô không cho đi học nữa, phải đi buôn bán, phụ mẹ.
Ba th́ đi ở tù, anh cả cũng ở tù tới 14 năm… mấy mẹ con ở nhà khổ lắm… bị lấy nhà… họ đuổi ra, không cho ở nhà của ḿnh (khóc)… sau đó phải đi bán buôn, đi làm ruộng... rồi ba tui đi ở tù về th́ má tui mất. Anh cả th́ vẫn ở tù, tháng tháng phải xách đồ đi thăm nuôi… nhắc tới khổ lắm!”
C̣n tiếp...
Thương cảm cho người trong cuộc
Xem xong thêm câu chuyện này , quư Ông Bà , Anh Chị Em có cảm nghĩ ǵ về [COLOR="#FF0000"][B]cái giá của tự do [/B][/COLOR]mà những người trong cuộc đă phải trả không ?
Riêng tôi , đă 2 hôm nay , từ khi thấy được loạt bài này , người tôi bần thần , khó diễn tả .
Có những đồng bào tôi phải t́m sự sống trong cái chết vậy sao ?
Bây giờ , tôi mới hiểu rơ , tại sao người ta hăng hái đóng góp để làm những bia tượng thuyền nhân .
[CENTER][IMG]http://i43.tinypic.com/10dyw7k.jpg[/IMG][/CENTER]
Họ là những người can đảm , dám ra đi dù biết hiểm nguy trước mặt .
Đừng nói họ chỉ v́ cơm áo , nếu là chính bạn , bạn có dám đổi mạng sống để t́m no ấm không ?
Hay chỉ v́ họ không c̣n con đường để chọn lựa , [[COLOR="#FF0000"]B]thà chết trên biển Đông , c̣n hơn ở lại sống với bọn Quỷ Đỏ [/B]?[/COLOR]
Thương thay đồng bào tôi !
Tigon