Anh Hùng Bắc Cương Hồi 6 : T́nh Nghĩa Hồng-thiết
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 6
T́nh Nghĩa Hồng-thiết
Tự-An cười nhạt:
- Giữa phái Tản-viên với phái Đông-a có t́nh giao hảo từ lâu. Đỗ trưởng lăo! Đúng ra, ta thấp hơn người một vai. Nhưng người không c̣n chức vị tôn sư phái Tản-viên nữa, ta không cần nể nang. Ta muốn lĩnh giáo mấy chiêu Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng của người. Nào mời.
Đỗ Xích-Thập đụng nhau một chưởng với Trần Tự-An, y thấy khó mà thắng nổi địch thủ. Y định t́m kế thoái thác, nhưng tự tin vào độc chưởng của ḿnh. Y vỗ hai tay vào nhau:
- Tên nhà quê kia, mi có bản lĩnh ǵ th́ dở ra. Ta há sợ hay sao?
Nói rồi y phát chiêu Ác ngưu nan độ của Phục-ngưu thần chưởng. Chưởng phong cực kỳ trầm trọng ụp xuống đài. Tự-An thản nhiên, lùi hai bước quay tṛn tay một cái, đẩy chưởng của Xích-Thập lệch sang một bên. Vô t́nh chưởng đó hướng vào Đoàn Huy. Đoàn Huy thấy chưởng phong quái ác, ông đứng dậy, đẩy một chiêu vào giữa chưởng Xích-Thập. B́nh một tiếng. Cả hai lảo đảo lui lại.
Bàn chung, bản lĩnh của Đoàn Huy đâu kém ǵ Xích-Thập? Thế mà một nhánh chưởng của y sao có thể đẩy lui ông? Nguyên sau khi bị Thanh-Mai thu hết công lực, ông đă luyện lại, nhưng mới chỉ được có ba thành. V́ vậy ông cảm thấy người choáng váng.
Tự-An biết Xích-Thập chỉ c̣n có mười hai chiêu Phục-ngưu thần chưởng. Ông tính:
- Sau khi đánh hết mười hai chiêu, thế nào y cũng xử dụng Nhật-hồ độc chưởng. Ta phải dĩ độc, trị độc.
Từ lúc vợ bị chết v́ Chu-sa độc chưởng, Tự-An để hết tâm trí nghiên cứu cách khắc chế loại chưởng này, rồi dạy cho các sư đệ, cùng đệ tử, hầu gặp đệ tử Hồng-thiết giáo, c̣n có chỗ sở dụng. Không khó khăn, ông đă t́m ra trong lần Đỗ Lệ-Thanh tới trang Thiên-trường. Nội công phái Đông-a vốn phát xuất từ thiền công. Mà thiền công vốn phát xuất từ nhà Phật, nên việc hoá giải Hồng-thiết công một thứ công lực tà ma dễ dàng.
Bồ-tát Sùng-Phạm, Bố-Đại đều biết cách hoá giải Hồng-thiết độc công. Song các ngài vốn từ bi, hỷ xả, nên chỉ làm biến độc chất đi mà thôi. C̣n Tự-An, ông là một đại hiệp. Đối với ông, kẻ xử dụng độc công hại ḿnh, không có lư ǵ ḿnh phải tử tế nhân nhượng với chúng. Cứ thẳng tay giết không tha. V́ vậy khi ông với Đỗ Lệ-Thanh cùng hợp tác nghiên cứu ra phép khắc chế Chu-sa độc chưởng.
Phương pháp khắc chế thực giản dị, đầu tiên chia công lực làm hai. Một phần hoá giải chất độc, một phần đẩy ngược lại đánh đối thủ. Vừa rồi Thanh-Mai thắng Nguyên-Hạnh bằng vơ công này. Ngược lại Bảo-Ḥa luyện nội công theo phép phối hợp âm-dương vào với kinh mạch. Nàng dùng Thủ tam dương kinh đẩy chất độc trở lại cơ thể địch. C̣n Thủ tam âm bảo vệ cơ thể, hay thu chân khí của đối thủ. Nàng thắng Phạm Hổ nhờ biến cải phương pháp của Trần Tự-An đi cùng với phương pháp Bố-Đại dạy nàng.
Biết rơ chưởng lực Hồng-thiết giáo đánh ra, phạm vi chân khí phát rộng vô cùng. Tự-An nghiên cứu cách vận khí để Thủ tam dương kinh tấn công. Thủ tam âm kinh pḥng ngự. Ông luyện đi, luyện lại thuần thục vô cùng. Bây giờ ông đem ra áp dụng.
Quả nhiên Xích-Thập đánh một chiêu chưởng phong rất rộng. Trong chưởng có mùi tanh hôi khủng khiếp. Tự-An thản nhiên vận khí ra cả thập nhị kinh hoá giải. Lục kinh âm như thành đồng vách sắt pḥng ngự cơ thể. Lục kinh dương phản công. Xích-Thập tưởng chỉ cần với một chưởng đó, Tự-An sẽ bị chất độc nhập cơ thể, mấy khắc sau ḱnh lực mất hết, đau đớn đến phải kêu cha gọi mẹ. Nào ngờ y thấy ḱnh lực đánh ra gặp một thứ âm ḱnh rất mềm cản lại. Xích-Thập nghĩ thầm:
- Thằng này ngu quá, dám ngang chiên chống Chu-sa độc chưởng. Chỉ mấy chiêu nữa, nó sẽ đau đến phải kêu cha, gọi mẹ cho biết tay.
Ư nghĩ vừa thoáng qua, y cảm thấy cánh tay nặng chĩu. Biết có sự bất ổn, y đánh liền mười chiêu. Cứ mỗi chiêu y đánh ra, Tự-An lại lùi một bước, khoanh chưởng đỡ. Tất cả các đại cao thủ dù chính, dù tà đều kinh hăi:
- Ông này vơ công cao th́ cao thực. Song đỡ mấy chục chiêu Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng, e nguy đến nơi.
Trong khi đó, Xích-Thập vẫn khoan thai tấn công từng chiêu Phục-ngưu thần chưởng, bằng Hồng-thiết công. Mùi tanh hôi nồng nặc khắp khán đài. Tự-An không hề đánh trả. Ông chỉ đỡ. Cứ mỗi khi hai chưởng gặp nhau, ông lại lùi một nước.
Khi Xích-Thập đánh đến chiêu thứ sáu mươi, độc chất tụ ở tay y lên đến độ tối đa. Tự-An nói lớn:
- Đỗ trưởng lăo! Người đánh ta sáu mươi chưởng. Bây giờ ta đánh lại người sáu chưởng. Nếu sau sáu chưởng này, mà người không bại, ta cùng phái Đông-a nguyện theo Hồng-thiết giáo.
Quần hùng nghe Tự-An nói, họ đều kinh hăi. V́ với công lực Xích-Thập, thắng y không phải truyện dễ. Thế mà Tự-An hẹn chỉ trong sáu chiêu, thực là một canh bạc quá lớn.
Trên đài Tự-An quát lớn:
- Chiêu thứ nhất. Đỡ này.
Ông vận khí ra Thủ tam âm bảo vệ cơ thể. C̣n Thủ tam dương, đẩy chất độc trở lại người y. Ông phát chiêu Phong ba hợp bích, binh một tiếng. Xích-Thập bật lui ba bước, mặt nhăn nhó, tỏ ra đau đớn vô cùng. Y cảm thấy như có ba mũi dao đâm vào phổi, vào tim, vào lồng ngực.
Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 7 : Chính Tà Quyết Đấu
--------------------------------------------------------------------------------
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 7
Chính Tà Quyết Đấu
Nhật-Hồ lăo nhân hỏi Bảo-Ḥa:
- Trần cô nương! Có thực cô nương theo học với Tây-dương Hồng-thiết giáo chủ chăng?
Bảo-Ḥa nghĩ:
- Thân thế ông ngoại, ông nội, mạ mạ cao biết mấy, mà ḿnh lại nhận làm học tṛ tên Tây-vực giáo chủ, một đại ma đầu ư? Nhất định ta không nhận. Dù cậu hai trách mắng, đă có ông ngoại bênh.
Có tiếng Tôn Đản dùng Lăng-không truyền ngữ rót vào tai nàng:
- Chị Bảo-Ḥa, trêu cho lăo tức điên người lên, để làm tṛ cười cùng quần hùng.
Ǵ chứ, chọc phá thiên hạ, Bảo-Ḥa rất giỏi. Từ thầy tṛ Địch Thanh cho đến Hồng-Sơn đại phu, nàng đều đă trêu qua. Mới đây, Bố-Đại ḥa thượng nàng c̣n gọi bằng danh tự Thầy chùa ăn thịt chó. Xá ǵ lăo Nhật-Hồ. Huống chi trong Thuận-Thiên cửu hùng, Bảo-Ḥa thích nhất Tôn Đản. Nghe em xui, nàng mỉm cười. Nàng trả lời lơ lớ:
- Tây-phương giáo chủ ư? Ông ta tên ǵ?
- Bát-Nặc.
Bảo-Ḥa ngơ ngẩn:
- Tiên sinh nói sao? Bát-Nạt à? À chắc lăo nhân gia c̣n có tên Ba-Bị. Ông Ba-Bị hay bắt nạt trẻ con. V́ vậy trẻ nhỏ thường hát:
Ông Ba-Bị,
Chín quai,
Mười hai con mắt.
Bắt trẻ bỏ bị.
Nhật-Hồ lăo nhân tưởng Bảo-Ḥa mới ở Tây-vực về, không thạo tiếng Việt. Lăo nhắc lại:
- Tên Hồng-thiết giáo chủ Tây-dương theo Trung-quốc đọc thành Bát-Nặc. Nếu theo tiếng Tây-dương thành Xẹp-Lép.
Bảo-Ḥa lắc đầu:
- Xẹp-Lép? Tên ǵ mà kỳ vậy?
Vũ Nhất-Trụ nhắc Nhật-Hồ:
- Tŕnh sư phụ, giáo chủ Xẹp-lép đă về với thánh Mă-Mặc, Lệ-Anh lâu rồi. Giáo chủ Tây-dương hiện thời đại danh Gọt-tam-Hổ.
Bảo-Ḥa để tay lên tai làm bộ điếc:
- Gọt-tam-Hổ à? Chắc ông làm nghề gọt đầu cọp hẳn? Ừ sao có nghề lạ lùng thế nhỉ.
Nhật-Hồ lăo nhân không nhịn được nữa, lăo quát lên:
- Cô nương tên ǵ? Con nhà ai?
- Lăo gia muốn biết tên người trên tôi hả? Cụ ngoại tôi tu đắc đạo thành Bồ-tát. Xin lăo gia đoán xem người tên ǵ?
Nhật-Hồ cau mặt:
- Vô lư, người đi tu thành Bồ-tát, sao lại có con, mà thành cụ ngoại? Họa chăng ông ta là sư hổ mang.
Bảo-Ḥa càng trêu già:
- Sao lại không? Đức Thích-ca Mâu-ni chẳng có vợ, có con rồi mới đi tu sao? Trong mười đại đệ tử của ngài, hầu hết đều có vợ có con, rồi mới đi tu. Sau thành Bồ-Tát hết.
- Thế ông cô nương cao danh quư tính là ǵ?
- Ông ngoại tôi, một người nhân từ nhất thế gian. Yêu dân Việt hơn yêu mẹ tôi. Ông nội tôi, danh vang bốn bể. Bố tôi, một người đạo đức ít có. C̣n mẹ tôi ư? Mẹ tôi quanh quẩn gần lăo nhân đó.
Nhật-Hồ tức muốn điên lên được, lăo quát:
- Cô nương không chịu trả lời ta. Ta giết cô nương tức khắc.
Bảo-Ḥa cực kỳ can đảm, nghe lăo đe dọa, nụ cười tắt trên môi. Nàng cười nhạt:
- Lăo định giết tiểu nữ ư? Khó lắm.
Biết sự thể không dấu diếm được nữa, nàng lột mặt nạ ra. Đang từ một cô gái xấu xí kinh khiếp, Bảo-Ḥa trở lại một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt sáng như trăng rằm.
Quần hùng bật lên tiếng la, tiếng huưt sáo, tiếng vỗ tay.
Nhật-Hồ hỏi Bảo-Ḥa:
- Th́ ra cô nương làm gian tế, tiềm ẩn trong bản giáo. Cô nương có biết rằng những gian tế trong bản giáo, sẽ bị h́nh phạt khủng khiếp như thế nào không?
Bảo-Ḥa mỉm cười:
- Giáo chủ nói lạ. Từ lúc tiểu nữ xuất hiện, tự nhiên trưởng lăo Lê Ba rồi giáo chủ, cứ gọi tiểu nữ bằng tên Trần Quỳnh-Hoa, rồi ghép cho tiểu nữ vào làm đệ tử của Hồng-thiết giáo chủ Tây-phương. Trong khi chính tiểu nữ nói ra rằng tiểu nữ học nghệ với sư bá Đặng Đại-Khê phái Tản-viên. Rồi bây giờ giáo chủ bảo tiểu nữ làm gian tế. Giáo chủ ơi! Sao giáo chủ lại quá vô lư như vậy?
Nhật-Hồ ôn lại từ đầu, quả Bảo-Ḥa chưa từng xưng tên Trần Quỳnh-Hoa, cũng không hề nhận liên hệ, hay đệ tử Hồng-thiết giáo. Lăo biết nàng chỉ nhân bọn lăo lầm, rồi nương theo mà thôi. Lăo hỏi:
- Thế cô nương có biết Trần Quỳnh-Hoa hiện ra sao? Cô nương khuê danh là ǵ?
Bảo-Ḥa không trả lời vào câu hỏi của lăo. Nàng đánh trống lảng:
- Giáo chủ. Giáo chủ sai Phạm trưởng lăo đấu với tiểu nữ. Bây giờ Phạm trưởng lăo bị bại. Vậy giáo chủ có c̣n đ̣i làm vua nữa chăng? Giáo chủ hẹn đấu ba cuộc với vơ lâm Đại-Việt. Nếu bên giáo chủ thắng hai, vơ lâm phải tôn giáo chủ lên làm vua. C̣n ngược lại, giáo chủ sẽ qui phục triều đ́nh. Trận đầu, Trần đại hiệp thắng Đỗ trưởng lăo. Trận thứ nh́ tiểu nữ thắng Phạm trưởng lăo. Như vậy vơ lâm Đại-Việt thắng. Giáo chủ là đại tôn sư vơ học. Xin giáo chủ giữ lời hứa cho.
Mặt Nhật-Hồ lăo nhân xám như tro. Lăo dơ tay:
- Nếu cô nương không chịu cho lăo biết thân thế cô nương, cô nương đừng trách lăo không nương tay.
Bảo-Ḥa cười khúc khích:
- Tôi đă khai rồi, mà lăo nhân gia không tin ư? Cụ ngoại tôi họ Lư, húy Khánh-Vân, một Bồ-tát đắc đạo. Ông ngoại tôi, hiện làm Thuận-Thiên hoàng-đế, nhân từ, yêu dân Việt hơn yêu mẹ tôi. Có đúng thế không? Mẹ tôi là vua Bà Bắc-biên, đang ngồi gần lăo tiên sinh đấy thôi! C̣n tên ư? Tôi họ Thân, tên Bảo-Ḥa.
Nàng đến trước Thuận-Thiên hoàng-đế hành đại lễ, rồi cất tiếng:
- Ngoại công! Cháu chúc ngoại công tâm an thần tĩnh.
Trước đây Mỹ-Linh đánh bại Đông-Sơn lăo nhân, rồi nàng xưng là cháu nội của Thuận-Thiên hoàng-đế, vơ lâm đă một lần kinh ngạc. Bây giờ Bảo-Ḥa thắng ba trưởng lăo Hồng-thiết giáo, rồi lại gọi Hoàng-đế bằng ông ngoại. Quần hùng lại một phen kinh ngạc đến ngẩn người ra.
Thuận-Thiên hoàng-đế có mười ba công chúa, v́ vậy quần hùng không biết nàng do công chúa nào sinh ra?
Bảo-Ḥa đến trước vua Bà Bắc-biên quỳ gối hành đại lễ:
- Mạ mạ! Mạ mạ thấy con đánh có được không?
Vua Bà Bắc-biên tát yêu con gái:
- Con ngoan lắm, thực không uổng công bố mẹ sinh thành dạy dỗ.
Nhật-Hồ lăo nhân cùng quần hùng thấy Bảo-Ḥa gọi công chúa Lĩnh-Nam Bảo-Ḥa bằng mạ mạ, lăo biết nàng quả đúng con của vua Bà Bắc-biên.
Bảo-Ḥa nói với Nhật-Hồ lăo nhân:
- Lăo tiên sinh! Lăo tiên sinh về đi thôi. Cái ngôi vua không đến với lăo nhân đâu. Tiểu nữ nghĩ lăo tiên sinh nên truyền ngôi cho đệ tử, rồi về nghỉ ngơi, hưởng an nhàn chẳng thú lắm sao?
Nhật-Hồ lăo nhân cười khổ sở:
- Ta muốn về nghỉ, nhưng ngặt v́ không có người nào luyện thành Hồng-thiết thần công hầu giải độc chưởng cho giáo chúng, nên vẫn phải ngồi lại ngôi giáo chủ.
Tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ như sợi tơ rót vào tai Bảo-Hoà:
- Khen ngợi lăo, khích lăo nhường ngôi giáo chủ cho Nhất-Trụ, v́ y hiện mất hết uy tín. Y có lên ngôi giáo chủ, cũng không có giáo chúng theo y.
__________________
Hắc Y Nữ Hiệp
8.5 Thành Hỏa Hầu
Tướng 1 Sao
*Tướng 2 Sao TGNV
Bên hiên nhỏ ,gió hờn cành trúc ngoài song cửa
Trong cơn mơ quay về Hà Nội xưa
Mười dặm thác Bản Dốc , Chốn hoa nở thẳm sâu
Bóng nguyệt soi cung đàn u nhă
Thấp thoáng dáng người ngọc ngoảnh đầu
Nắm tay chàng đi giữa mưa khói Ải Nam Quan