Con chó Vện và Người Tù "cải tạo"
[CENTER][video=youtube;8Y9gRUklgko]http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=8Y9gRUklgko[/video][/CENTER]
CHUYỆN NGƯỜI TÙ CHẾT CHIỀU 30 TẾT
[COLOR="#FF0000"][B]Một bí ẩn của tâm linh[/B][/COLOR]
H́nh như suốt đêm qua tôi không ngủ, lại lơ mơ nhớ đến một lời hưá với con cuả người tù đă chết chiều 30 Tết năm 1977 tại vùng Sơn La Việt Bắc thâm u những mồ hoang mả lạc.
Chuyện thật 100%, không hư cấu, cũng không phải chuyện ma, nhưng cứ như một cơ duyên bí ẩn của tâm linh, t́nh cờ mà đến, phải chăng vẫn có một thế giới vô h́nh không hiểu được.
Khoảng đầu năm nay, tôi đang lơ mơ ngồi đọc email cuả mấy người bạn, th́ một lá thư cuả người bạn thân từ bên Úc gửi qua, bạn nhờ có quen ai ở Trà Vinh th́ t́m giùm thân nhân cuả anh Chung Hữu Hạnh, một giáo sư biệt phái bị đi cải tạo và đẩy ra miền Bắc, anh đă chết trong một xó xỉnh nào đó cuả miền Việt Bắc, may là c̣n lại tấm bia mộ.
Anh gốc người Trà Vinh, vợ con sau khi mất tin chồng đă t́m đường vượt biển, chẳng biết bây giờ ở đâu.
Tôi nhanh nhẩu ngồi liền vào máy viết thư cho nhà thơ Huỳnh tâm Hoài, một nhà thơ gốc Trà Vinh có những bài thơ được phổ nhạc rất hay là Lời Ru Sóng Vỗ, do nhạc sĩ Nguyễn hữu Tân phổ nhạc.
Như một bí ẩn của tâm linh, anh Huỳnh tâm Hoài vưà là bạn tù, vừa là bạn học cùng thời với anh Chung hữu Hạnh. Đọc tin anh buồn vui lẫn lộn, buồn v́ nhớ bạn ḿnh đă chết đơn độc vùi thân nơi rừng sâu núi thẳm, vui v́ đă t́m được mộ th́ hy vọng sẽ có ngày bạn ḿnh được về hưởng hương khói gia đ́nh.
Chỉ trong 5 ngày tin phóng đi, một người đă t́m ra thân nhân cuả anh Chung Hữu Hạnh, và tháng 6 năm nay chị Hạnh cùng các con đă t́m ra miền Bắc bốc mộ chồng đem về an táng tại Trà Vinh.
Anh Chung hữu Hạnh là thầy cuả vợ bạn tôi, chắc thầy sống khôn thác thiêng nên t́m tới cô học tṛ để rồi cái đường dây loanh quanh trong cơi vô h́nh, cuối cùng thầy cũng t́m được về quê nhà, được sự chăm sóc khói hương cuả vợ hiền và các con.
Bạn tôi gửi cho tôi xem những tấm h́nh cảnh bốc mộ cuả anh Hạnh, nh́n nắm xương phù du c̣n lại được bươi lên từ đất cát khô cằn của miền Bắc, tôi cảm thấy ngậm ngùi, tất cả đều là vô thường, một ngày nào đó ai cũng phải tan thành tro bụi.
Sẵn trớn tôi viết thư kể cho bạn tôi nghe về người tù chết chiều 30 tết, tôi cũng chả biết anh ta là ai, chỉ nghe chồng tôi kể lại ngay cái tên cũng không nhớ.
Câu chuyện từ mùa đông năm 1977 tại trại tù vùng Sơn La, nằm trên con đường đến Nghĩa Lộ....
C̣n tiếp...