Ông Ba Búa đă nhiều lần đặt câu hỏi về cái hiệp nghị Thành đô, v́ xem ra ông không hiểu nổi chiều sâu của chính trị.
Nghi ngờ để t́m kiếm sự thật trong đời sống là điều tốt, nhưng không dám chấp nhận những nghi ngờ trong chính th́ hoàn toàn sai, v́ chính trị luôn có ư đồ mà ở đó, nếu không dám nh́n vào những vấn đề th́ tự làm cho ḿnh trở thành kẻ ấu trĩ và thua thiệt, thí dụ như cái công hàm 1958. Khi Phạm văn Đồng và đảng CSVN viết cái công hàm đó, th́ cũng không tin rằng họ đang viết một bản contract cho TQ chiếm lĩnh ranh giới.
Hiệp định Thành đô là có thật, th́ điều này không cần phải bàn tới, nhưng những vấn đề trong bản hiệp định đă làm ch ông Ba Búa nghi ngờ th́ là v́ ông Ba Búa đă không hiểu được cái thế thượng phong giữa hai người kư hiệp định mà ở đó chắc chắn có những điều kiện ép buộc phía bên yếu thế phải chấp nhận, mà nó đă đang từ từ được thực hiện mà ông Ba Búa đa không nh́n ra.
Tôi lấy thí dụ như vấn đề đưa chữ Hán vào học tŕnh của học sinh VN hiện nay, th́ đó chính là 1 trong những vấn đề Hán hoá trong cái hiệp định đó, tức truyền tại ngôn ngữ và văn hoá TQ, nhưng làm một cách khác với phương Tây. V́ tất cả những người lănh đạo hiện nay đa số là dân học phương Tây, họ dư hiểu cái tiện ích của tiếng Anh nhưng tại sao họ lại hô hào ngược lại với cái hiểu biết của họ, th́ đường nhiên phải là có vấn đề, mà cái vấn đề đó từ đâu mà ra th́ câu trả lời quá dễ dàng là v́ ảnh hưởng bắt buộc từ chính trị.
Người Việt chỉ biết được cái công hàm 1958 do TQ đưa ra mà tới lúc đó th́ đă bị thua trận 1979 và CSVN đă phải kư kết hiệp ước biên giới mới mà kết quả là VN mất thêm một số đất cũng như biên giới biển.
Vậy th́ ông Ba Búa sẽ chỉ tin vào những ǵ ông nghi ngờ khi nào và VN đă ra sao phải không?