Ngă Tư Bảy Hiền – sáng 30/04/1975
[CENTER][IMG]http://i139.photobucket.com/albums/q314/hinhinh/NgaTuBayHien-001.gif[/IMG][/CENTER]
Người sĩ quan mặc đồ rằn-ri tập họp đám Nhân Dân Tự Vệ lại và bảo:
- Bây giờ đă đến lúc các em phải tiếp tụi anh một tay. Việc đầu tiên là phải vứt hết các khẩu súng cùi này xuống giếng, sau đó lập một nút chặn không cho bất cứ một ai đem vũ khí vào thành phố. Ai cưỡng lệnh, các em cứ bắn bỏ, có như thế mới an tâm mà đánh đấm được!
Chỉ một lát sau, đám Nhân Dân Tự Vệ ô-hợp đă được trang bị toàn bằng súng M-16 và những quả lựu đạn bóng lưởng đeo lủng lẳng trên người. Nhiều khuôn mặt non choẹt, nhưng đầy vẻ tự hào đi bên cạnh những người lính dày dạn gió sương, khiến đường phố trở nên nhộn nhạo và tăng thêm không khí chuẩn bị chiến đấu. Người sĩ quan ấy c̣n cất công hướng dẫn từng tốp Nhân Dân Tự Vệ đi ngược theo con đường chính dẫn vào Saigon. Vừa đi ông vừa chỉ vào những khẩu M-72 đă được dựng sẵn từ đêm qua, dựng rải rác dọc trên hè phố:
- Nếu gặp tăng, các em “làm ơn” nâng cái này lên vai, nhắm mục tiêu vào giữa và bóp c̣ giùm tụi anh một cái.. là xong!
Người toán trưởng Nhân Dân Tự Vệ sau khi nghe xong những lời dặn ḍ của người lính, liền lui về phía sau cùng với mấy người trong toán để t́m bảng viết vội hàng chữ: “Muốn vào thành phố xin để lại vũ khí” và máng nó lên một con ngựa sắt để giữa đường.
Chưa đầy một tiếng sau, chỗ đó đă chất đầy một đống vũ khí đủ loại. Người sĩ quan vẫn đi đi lại lại như con thoi. Mỗi khi gặp một người mặc quân phục đi vào thành phố, ông đều chận lại và hỏi:
- C̣n muốn chiến đấu không?
Những ai gật đầu ông liền đưa tay chỉ đến đống vũ khí bị bỏ lại, để họ tự lựa chọn và tái trang bị. Những ai lắc đầu, nại cớ này kia th́ ông chỉ lắc đầu ngao ngán, khoát tay bảo đi. Riêng đám Nhân Dân Tự Vệ th́ rất hào hứng khi lần đầu tiên họ được tự do nhét vào bụng cả những cây súng ngắn Ru-Lô, P-38 và Colt 45 do những người lính tháo lui để lại bên đường. Lúc ấy trời mới vừa hừng sáng, những tiếng đạn pháo kích của Cộng quân bắt đầu nổ dồn dập, với những tiếng đạn rít xé trời bay ngay trên đầu nghe đến lạnh người.
Đoàn người lánh nạn lũ lượt chạy vào thành phố ngày một đông, và con lộ chính từ Ngă Tư Bảy Hiền dẫn vào sân bay Tân Sơn Nhất và Saig̣n đă bắt đầu nổ ra các cuộc giao tranh đẫm máu. Những người lính tử thủ trong bệnh viện V́ Dân đă có một lợi thế vững chắc. Từ trên sân thượng họ đă phóng ra những trái hỏa tiễn M-72 chống chiến xa một cách chính xác. Đă có ít nhất 3 xe tăng T-54 của Cộng quân bị bắn cháy tại chốt pḥng ngự này.
Một toán lính Nhảy Dù khác đóng chốt bên cánh phải của Ngă Tư, nơi có đồn cảnh sát Tân Sơn Ḥa bị cộng quân bắn rát khiến họ phải rút sâu vào bên trong trường trung học Nguyễn Thượng Hiền. Một chiếc T-54 gia tăng tốc độ chạy về hướng nghĩa địa Tây, nhưng đă bị lính Nhảy Dù chận đầu bắn cháy, một chiếc khác tiến nhanh hơn chạy về tới gần Lăng Cha Cả th́ cũng bị lính Không Quân bắn gục. Mấy người nằm vùng cầm cờ Mặt Trận Giải Phóng nửa đỏ nửa xanh dẫn đường cho toán bộ đội tùng thiết, thấy mấy chiếc tăng mở đường đều bị bắn cháy nên khiếp sợ cầm cờ chạy dạt vào bên trong các ngơ hẻm, khiến bộ đội Bắc Việt không biết đường nào để tiến vào thành phố. Hướng tiến công chính của Bắc Việt từ Tây Ninh này không ngờ gặp sức kháng cự dữ dội của lính Nhảy Dù và Không Quân nên bị chậm hẳn lại, khiến các bộ đội Cộng Sản phải dùng súng B-40 bắn loạn xạ nhằm tạo sự hỗn loạn trên ḍng người chạy trốn.
Trích từ : ongvove.files
Còn tiếp
30 Tháng Tư Trong Ḷng Người Việt Hải Ngoại
Cám ơn Tiếng Xưa và các Anh Chị Em đă post bài liên tục cho thread này lúc TIGON đi vắng .
Hôm nay là ngày giỗ ông cụ tôi. Chúng tôi vừa đi lễ cầu cho cụ
Trở lại chuyện 30 tháng 4 : ông cụ tôi lúc ấy là công chức Bộ Tổng Tham Mưu .
Với kinh nghiệm năm 1954 , và lời nhắn qua Pháp ( dù không nói rơ ) của người anh ruột theo Việt Minh từ năm 1946, Ba tôi đă xin nghỉ phép 2 tuần , và chuẩn bị sẵn sàng ra đi bằng Tàu Hải Quân , v́ trong nhà có 4 ông Sĩ Quan Hải Quân : Con trai , con rể và hai Fiance' của hai cô con gái.
Nhưng rồi " mưu sự tại nhân , thành sự tại thiên ". Ngày 27 /04 , ông xă tôi từ Phú Quốc ( đi công tác giúp đồng bào miền Trung di tản vào Nam bằng tàu Hải Quân ) bay về Saigon , đưa gia đ́nh xuống Tàu ( cầu tàu trong trại Cửu Long ). Hai cô em gái theo tôi vào trại Cửu Long để phụ trông chừng 2 đứa con c̣n nhỏ . Ba Mẹ tôi và cậu em ở nhà , bảo chừng nào có lệnh di tản th́ về đón ( Cụ làm như năm 1954 , có 6 tháng để di tản ).Hai cô em tôi c̣n trẻ , ở trong trại Cửu Long lúc ấy xô bồ quá nên đ̣i về nhà .2 ông Fiance' của tụi nó , lúc th́ bảo đi , lúc đ̣i " tử thủ ".
Trưa ngày 29/04 , có lệnh bí mật là các chiến hạm HQ sẽ đem dân di tản , ông xă tôi lấy xe díp về đón gia đ́nh ông bà cụ tôi.Lúc này , Trại gia binh Cửu Long đă có lệnh : nội bất xuất , ngoại bất nhập . Lư do khiến ông xă tôi có thể đi ra đi vào , xin được miễn nói .
Khi ông xă tôi về tới nhà ( Khu Bàn cờ ) , th́ cậu em tôi ( Bộ Tổng Tham Mưu ) lại lén ông cụ , vào TTM " coi " t́nh t́nh . Thế là cậu ấy bị kẹt ở đó. Chờ lâu quá không thấy cậu ấy về , ba tôi bảo ông xă tôi cứ đưa vợ con đi trước đi , ba mẹ tôi cùng các em sẽ kiếm phương tiện đi sau .
Thật không ngờ Saigon lại mất hẳn sau đêm hôm đó .
Gia đ́nh nhỏ của tôi xuông HQ 502 , rời Saigon khoảng 9 giờ đêm ngày 29 tháng 4 .
Một tuần sau th́ cậu em út , tốt nghiệp trường Hải Quân Mỹ ở Rhode island ( O C S ) , Từ Cần Thơ đem vợ con về . Ba tôi đứng chết lặng người . Tưởng cậu ấy có tàu , sẽ theo tàu đi , không ngờ lại trở về . Sau này gặp lại ( đi HO ), cậu ấy nói " ngủ quên " , lúc thức dậy th́ cả khu gia binh Hải Quân đă lấy tàu đi hết .Đúng là số mệnh .
Sau 8 năm " cải tạo ", cậu ấy qua Mỹ theo diện HO. C̣n cậu em ở Bộ Tổng Tham Mưu , trốn về quê vợ ở Trà Vinh, và bệnh chết ở đó .
Qua Mỹ vợ chồng tôi đi làm liền , 2 tháng sau bắt đầu nhờ một người bạn , du học bên Ca na da gửi tiền về cho ông bà cụ . Ba tôi dùng tiền làm vốn buôn bán phụ tùng xe đạp .Vừa vặn khá , th́ công an đến khám xét , làm biên bản bằng tờ giấy hoc tṛ . Ba tôi tức quá , ngă xuống , đứt mạch máu chết . Cậu em tôi lúc ấy đang bị nhốt ở Suối Máu , xin về làm ma chay cho cha , nhưng bị cán bộ trại giam từ chối . Nó phản ứng dữ dội , nên bị đánh què hai chân . Lúc bà cụ tôi xuống thăm nuôi , phải nhờ 2 người bạn tù xốc nách đưa ra . Cụ tôi thấy vậy buồn quá , về bệnh hết mấy tháng .
C̣n Ba tôi được an táng và xây mộ đá ( Tiền tôi gửi về ) tại nghĩa trang Chí Hoà . Mộ vừa xây xong , gửi h́nh cho tôi xem, th́ lập tức có lệnh giải toả khu nghĩa trang . Thế là Ba tôi lại bị đào lên , hoả táng và để tro cốt tại nhà thờ Bàn Cờ .
Thử hỏi với món nợ đó , chúng tôi không căm thù Cộng Sản , không chửi cha mắng mẹ bè lũ Việt cộng và tay sai sao được ?
C̣n họ hàng của tôi ở lại Hà Nội , họ đă biết rơ CS là ǵ , nên hầu hết đă dọn vào Nam sinh sống.
Những người c̣n ở lại Hà Nội , là v́ họ không có điều kiện để vào Nam thôi ..
Người chị họ , con cậu ruột của tôi , phụ nữ cứu quốc , bỏ nhà theo Việt minh năm 1946 , có chồng là Bác Sĩ tốt nghiệp bên Nga , đă cho thằng con trai út ( Kỹ sư ) vượt biên , chẳng may cháu đó bị hải tặc gỉết chết trên biển . Cậu con cả đi du học bên Pháp , rồi trốn luôn .
Những người có trí khôn , mà c̣n bênh Cộng Sản là nói láo , căi chầy căi cối v́ lư do nào đó , chứ thực ra th́ không thể nào là họ không biết Cộng Sản .
Chỉ thấy người ta bỏ CS ra đi , chứ có ai " vượt biên " về với CS đâu ( Cao Kỳ đă về lại Mỹ , và chết - Cha con Phạm Duy cũng đă về Mỹ , mới xuất hiện trong một sô ca nhạc của VHN TV hôm qua )
Tigon
Saigon những giờ phút hấp hối
Sau khi Hoa Kỳ cùng Bắc Việt đồng thuận ngụy tạo cuộc ngưng bắn bịp vào tháng 2-1973, chấm dứt sự hiện hữu của Mỹ tại chiến trường. Cũng từ đó, QLVNCH bị đem con bỏ chợ, chiến đấu trong thiếu thốn, thiếu cấp chỉ huy trên thượng tầng, thiếu đạn dược, thuốc men, xăng nhớt, các quân dụng khiến cho nhiều phi cơ, chiến xa phải nằm ụ v́ không cơ phận sửa chữa hay thay thế. Tóm lại mọi sự đều do người bạn đồng minh Hoa Kỳ tạo ra, như cắt quân viện, bội ước lời thề ' một đỗi một ' được chính siêu cường kư nói hứa hẹn bằng giấy trắng mực đen.
Trong khi đó th́ Bắc Việt, từ Hồ Chí Minh tới Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng..đă đem mảnh giang sơn gấm vóc của tiền nhân, cầm bán thế chấp cho đệ tam cọng sản, nên được cả khối như Liên Xô-Trung Cộng, Đông Âu, Bắc Hàn, Cu Ba, các đảng cọng sản Ư, Pháp, Mỹ và những thành phân ăn cơm miền nam lại theo VC miền bắc, giúp đỡ hết ḷng, từ cây kim hột gạo, cho tới bom đạn, tăng, máy bay, tiền bạc và những cái lưỡi tắc kè đỏ đỏ xanh xanh đảo lộn sự đờị Tệ nhất là lũ hề hữu danh vô thực, trong cái gọi là Liên Hiệp Quốc, lúc nào cũng bưng bợ Hà Nội, như muốn đổ dầu vào biển lửa thống hận trùng hằng tại Miền Nam.
Không chịu nổi cái cảnh ứa gan, hiếp người ngă ngựa, nhà bỉnh bút quân sử thế giới lương thiện và nổi tiếng là Louis A Fanning, đă phải viết lời chửi Mỹ : ' Sau hiệp định Paris 1973, hơn 300.000 bộ đội cọng sản quốc tế, được người Mỹ bỗng dưng tự tác cho ở lại trên lănh thổ của nước khác. Đó là Miền Nam VN, một quốc gia độc lập, có chủ quyền, quốc hội và không hề là thuộc địa hay các tiểu bang của Hoa Kỳ. Trong lúc đó, VNCH là một đồng minh với Mỹ từ khuya , lại bị chính Mỹ phản bội, lường gạt, cắt viện trợ và sỉ nhục mọi điều . Đúng là thái độ của bọn con buôn chính trị, hèn chi người Mỹ đă bị thế giới tự do coi thường, v́ đă bội tín với nhiều đồng minh của ḿnh.'
Viết về t́nh trạng đồng bào VN, sống giữa cảnh chết chóc của chiến tranh mạt kiếp, đáng lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu không có đảng cọng sản Hà Nội, khiến cho đất nước sau khi Nhật đầu hàng, thay v́ sẽ có ḥa b́nh như nhiều nước trong vùng Á Châu, lúc đó cũng đang là thuộc địa của bọn thực dân da trắng. Để diễn tả sự bất hạnh này, nhà báo người Tây Đức Une Siemon Netto, đă viết trong tờ International Herald Tribune : ' giờ th́ mọi người đă biết rơ cái thực chất cách mạng cứu nước, mà cọng sản Hà Nội luôn dùng làm chiêu bài, để có cớ gây nên một cuộc chiến vô luân, nồi da xáo thịt. Tiếc thay trước tháng 5-1975, nhiều trí thức khoa bảng và nhà báo Tây Phương, đă biết rơ cọng sản đệ tam quốc tế gây chiến tranh chỉ v́ ư thức hệ và trên hết chúng rất dă man tàn bạo .
Nhưng v́ họ ích kỷ, hám danh và trên hết nhiều kẻ đă táng tận lương tâm, nên muối mặt, bẻ cong ng̣i bút, viết láo sai sự thật, để đầu độc môi người, nhất là dân chúng Hoa Kỳ, đang có nhiều người thân tham dự cuộc chiến thần thánh, bảo vệ tự do cho nhân loại tại Đông Dương, đang bị Đệ tam cọng sản quốc tế tàn sát nhuộm đỏ.'. Hành động vô lương của bọn bồi bút, đă gây nên nhiều nổi oan khiên tội nghiệp, khiến bao oan hồn lương dân vô tội, đă bị bộ đội cọng sản miền bắc tàn sát dă mang trong tết Mậu Thân, nhất là tại Huế. Rồi mùa hè đỏ lửa 1972 trên đại lộ kinh hoàng, từ Đông Hà về Huế, trên quốc lộ 14 Dakto-KomTum, đường 13 An Lộc-Bến Cát và đoạn đường số 1, từ Tam Quan-Hoài Nhơn-Phù Mỹ về Qui Nhơn, qua những Lai Giang, sông Côn, sông Cả..
Nhưng bi thảm nhất cũng vẫn là những ngày cuối cùng di tản tại Vùng I, vùng II trên đường số 7, dân chúng lánh nạn gục chết như ra v́ đạn kích pháo của giặc, không cần biếy hay thương hại cho mạng người lá rụng, dù những mạng sống đó vốn cùng bộ đội VC, chung cháu Lạc Con Hồng.. Tóm lại tất cả đều vô lư, đă khiến cho nhiều nhà báo ngoại quốc sau này, phải kêu trời không ngớt, v́ tự vấn lương tâm khi họ đả vô t́nh hay cố ư, câm nín trước những thảm trạng của nam VN. Trong lúc đó vụ Mỹ Lai (Quảng Ngăi), do chinh Hà Nội giật dây đạo diễn, đẩy dân lành vô tội ra làm bia đỡ đạn cho lính Mỹ, th́ được bao chi Tây phương làm lớn chuyện, tuyên truyền không công cho Hà Nội, trong suốt cuộc chiến.
Sài G̣n đă bắt đầu xáo trộn từ tháng 3-1975, từ lúc miền Trung bị mất qua quyết định sai lầm rút bỏ quân đoàn I và II của TT.Nguyễn Văn Thiệu, Thủ Tứớng Trần Thiện Khiêm và Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu trưởng QLVNCH lúc đó. Ngày 21-4-1975, Tổng Thiệu qua áp lực của Mỹ, muốn thay ngựa theo ư của cọng sản Bắc Việt, để ḥa hợp ḥa giải, nên ông phải tuyên bố từ chức tổng thống trong lúc đất nước nguy ngập, ngàn cân treo chỉ mành và đă cùng Thủ tướng Khiêm, được Ṭa Đại Sứ Mỹ, đưa ra khỏi Sài G̣n, tới Đài Bắc trong đêm tối bằng máy bay quân sự. Việc bỏ nước ra đi của TT. Thiệu, khác với trường hợp của Thủ Tứơng Khiêm hay Đại Tứớng Viên, v́ hai người này chẳng hề bị đe dọa hay bắt buộc.
Trái lại Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu vào giờ thứ 25 của VNCH trong tháng 4-1975, giống như cái chết của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm ngày 2-11-1963, được quyết định bởi bàn tay của người Mỹ. Tổng Thống Diệm không cho người Mỹ đem quân vào VN nên bị giết trong danh dự. TT Thiệu khôn ngoan từ chức ra đi, nên được sống những ngày thừa nơi quê người, chịu bia miệng nguyền rủa, v́ ham sống sợ chết, dù rằng con kiến cũng muốn sống. Đó là sự thật của lịch sử, của thân phận nhược tiều VN, mà các tài liệu Mỹ đă hé mở cho mọi người cùng đọc, trong vài năm trước đây và c̣n được lưu trữ phổ biến khắp mọi văn khố, kể cả VC. Ngoài ra, cũng theo sử liệu, chính Tổng Thống Trần Văn Hương, muốn người Mỹ đem Tổng Thống Thiệu ra khỏi nước, mà theo TT Hương, đó là kỳ đà cản mũi, nên ông ta không thể trị nước hay chống Cộng được.
Thương nhất là Cu.Trần văn Hương lúc đó, đă gần đất xa trời, thêm mắt mũi kém, lại bị Mỹ bắt làm Tổng Thống VNCH, theo điều kiện của Bắc Việt. Nguyên thủ như vậy, nên miền Nam bị mất là cái chắc, dù sớm hay muộn cũng thế thôị
Sau đó lại màn thay ngựa cuối cùng, để Dương Văn Minh danh chánh ngôn thuận, kết thúc cuộc chiến từ đầu cũng do VC sắp đặt và cuối cũng cũng do VC quyết định, qua miệng kẻ cầm quyền của miền Nam, dù chỉ có hai ngày ngắn ngủị
Chiều 28-4-1975, đại tướng Dương văn Minh đăng quang Tổng Thống VNCH.Đây là lần thú hai ông làm xếp chúa cả Miền Nam, mà lần nào cũng thật ngắn ngủi không có danh dự, v́ được các thế lực chính trị con buôn, bồng đặt lên chiếc ngai vàng ba chân nên không làm cho ai kính phục được. Chiều hôm đó, trời Sài G̣n như phủ kín màn mây tang tóc, báo trước hy vọng của dân quèn chỉ muốn an phận ngày qua ngày với chén cơm rau, đă sắp tan biến thành mây khói bom đạn, đang ập sát phận hèn. Trong lúc đo, nơi hậu trường, qua đài phát thanh và truyền h́nh, tân tổng thống Minh tuyên bố là sẽ đánh đuổi VC về Bắc để chiếm lại lănh thổ đă mất, khi Mỹ rút hết về nước trong 24 giờ ấn định.
Dương văn Minh cho biết, từ nay QLVNCH không cần chiến đấu nửa, v́ bên kia đă hứa sẽ ḥa hợp ḥa giải ḥa b́nh. Nhưng cũng lúc đó, khi bài diễn văn chưa chấm dứt, th́ những trái đạn từ các máy bay A37 của tên phi công nằm vùng Nguyễn Thành Trung, từ trời rớt xuống, nổ tung tàn phá mọi vật, như chứng thật lời nói ba hoa của kẻ hám danh mà thực chất rất ấu trĩ về chính trị và sự hiểu biết.
Lừng khừng lại ngộ lẳm cẳm, bất tài vô tướng như Dương văn Minh, mà từ đầu tới cuối mùa chinh chiến, lúc nào cũng muốn nhẩy xơm lên ghế vua chúa hay là người hùng. Thảm thê ơi đất Việt, suốt mấy thế kỷ qua, chỉ thấy toàn bọn sâu bọ đội lớp khoa bảng, trí thức, vua chúa, quan quyền, quyết định sinh mệnh của cả một đất nước, dân tộc. Bởi vậy đất nước không bị suy thoái hay nô lệ ngoại bang, mới là chuyện lạ trên đờị .T́nh trạng nước ta, thật đúng với nhận xét của Thủ tướng Anh Wintons Churchill : " Chỉ v́ bọn cầm quyền, lănh tụ, muốn cầu an hưởng lợi, nên đă chọn sự lừng khừng, cuối cùng gây đại họa cho đất nước "
VNCH đang lúc lâm nguy v́ thù trong giặc ngoàị Cả triệu quân, công, cán cảnh..lúc đó đang xă thân, dùng xác người thay súng đạn Mỹ, làm công sự cản xe tăng hứng đạn pháo của cọng sản khắp mọi nẻo đường dẫn vào thủ đô, th́ cũng lúc đó nhưng sâu bọ nơi hậu trường chính trị, hăng say toắc mồm, áo thụng vái lạy ông, bày ra những tṛ hề tác tệ, để tự phong quan gắn chức, làm nản chí những người lính đang xả thân nơi chiến trường, bắt QLVNCH phải tan hàng ră ngũ trong tức tủi oan khiên và cuối cùng làm cho cả nước phải sống đọa đày thương đau, trong cùm gông xă nghĩa từ ấy cho tới bây giờ, vẫn không hề thay đổi, vẫn không có tự do dù chút tự do để nói lời chân thật trong đáy hồn ḿnh.
Nhưng dù gặp khó khăn nguy hiểm, các lộ quân c̣n lại của VNCH vẫn cản nổi quân xâm lăng Bắc Việt, trên khắp các tuyến đường dẫn vào Sài G̣n. Chính hành động phi thường này, nên dù VNCH không c̣n nửa, vẫn được thế giới ngợi khen và kính phục, như Peter Kohn đă viết trên tờ the Wall Street Journal :
Thế nhưng từ khi Hoa Kỳ rút quân về nước hay lúc đầu quân Mỹ chưa vào VN, vẫn hiên ngang chiến đấu trong suốt 20 năm kḥi lửa, gần như bảo toàn trọn lănh thổ của cha ông, từ phía bên này vỹ tuyến 17 cho tới Cà Mâu, đến khi bị Việt gian đâm sau lưng, VC bắn trước mặt, mới đành để mất non sông vào tay đệ tam cọng sản quốc tế.
Cũng v́ phải chiến đấu khắp các mặt trận, nên đă có hằng tram ngàn người lính phải chết, hằng triệu thương phế binh, cô nhi quả phụ. Tới giờ phút cuối cùng, đă biết nước sắp mất, chết chỉ thêm uổng mạng nhưng họ vẫn hiên ngang chiến đấu tại Khánh Dương, Phan Rang, Phan Thiết, Xuân Lộc, Long An, Tây Ninh, Củ Chi , Biên Ḥa và Sài G̣n. Tất cả đều là những chiến tích để đời và lưu danh thiên cổ trong ḍng sử Việt
Cuối cùng trong giờ thứ 25, QLVNCH đă xử sự một cách mă thượng anh hùng. Thay v́i`` dùng vũ lực bắt trọn Toà Đại Sứ và Cơ Quan D.A.O làm con tin, như Iran đă từng làm, để gây áp lực, bắt Hoa Kỳ phải giữ lời hứa, dùng B52 đuổi bộ đội cọng sản rút về phía bên kia vỹ tuyến 17 như Hiệp định Geneve năm 1954.
Nhưng họ vẫn không làm như vậy, vẫn tôn trọng kỷ luật quân đội, biểu lộ nét hào hùng văn hiến ngàn đời của một dân tộc có văn minh, văn hóa VN, khi cố gắng pḥo`ng thủ và tiếp tục chiến đấu khắp nơi trong giờ thứ 25 , HỌ ĐÁNG ĐƯỢC CA TỤNG VÀ KÍNH PHỤC .
C̣n tiếp...