Giông tố - Chương quan trọng
[CENTER][SIZE=4][COLOR="#B22222"][B]Chương 28 - Giải Kêt[/B][/COLOR][/SIZE][/CENTER]
Lúc ấy là 10 giờ đêm.
Trong pḥng giám đốc Đại Việt học hiệu. Tú Anh với Long kiếm những câu văn mầu nhiệm cổ động cho ngày khai trường. Người gác gơ cửa chờ lệnh, rồi vào với một đống báo chí. Tú Anh bảo Long:
- Ông thử xem báo giới Nam kỳ đă có tin tức ǵ về việc ấy chưa?
MỘT NGHĨA CỬ HIẾM CÓ
Nhà triệu phú Tạ Đ́nh Hách Ở Bắc kỳ phát chẩn cho bần dân.
Mấy bạn đồng nghiệp ở Bắc đều đăng tin rằng hôm 13 vừa rồi, nhà triệu phú Tạ Đ́nh Hách đă bỏ ra 250 tạ gạo và một ngh́n đồng bạc, phát chẩn cho dân tỉnh ông v́ tỉnh ông mất mùa, bao nhiêu ruộng nương đều bị hạn hán, hoặc sâu cắn lúa. Nạn khủng khiếp kinh tế càng thêm trầm trọng, dân gian đói khổ đâm ra hành khất hoặc trộm cướp tứ tung. Chẳng thể không trạnh ḷng trước sự khổ sở của đồng bào, nhà triệu phú Tạ Đ́nh Hách đă lấy danh một ông nhân dân đại biểu bỏ ra bạc ngàn phát chẩn.
Thật là một tấm gương sáng cho bọn trọc phú ích kỷ, không bao giờ hề nghĩ đến quốc gia xă hội.
Mấy ông triệu phú Nam kỳ há chẳng nên lấy đó làm gương?
Nghe đâu dân tỉnh ông Tạ Đ́nh Hách đă lại bầu ông làm nghị viện để giúp ích cho đồng bào và như vậy thật là xứng đáng.
Bản báo chẳng biết lấy lời ǵ ca tụng công đức nhà triệu phú có óc b́nh dân, và xin chúc ngài cùng quư quyến mạnh giỏi".
Đọc xong, Long nói thêm:
- Có cả ảnh cụ nhà nữa.
- Dễ họ chụp lại của nhật tŕnh ngoài Bắc...
- Vâng, cho nên ảnh đă hơi mờ...
Tú Anh tủm tỉm, nghĩ ngợi hồi lâu rồi b́nh luận:
- Ở xă hội này, muốn được vinh quang, cũng không khó mấy nhỉ?
- Chính thế! - Vậy mà nhiều nhà giàu không thiết ǵ đến điều ấy, chạy bạc ngh́n lấy cái cửu phẩm th́ được, nhưng ai biết, báo nào khen!
Hốt nhiên, chuông điện thoại báo ran lên. Tú Anh vứt điếu thuốc lá, bắt lấy ông:
- Alo! Alo!... Phải... trường Đại Việt... vâng... ngài ở Hải Pḥng? Vâng. .. Allo! Allo!... Làm sao ạ? Chết nỗi. Mẫu thân tôi? Vâng... mẫu thân tôi bị bắt cóc? Mà lại một bọn cộng sản? Allo! Họ giam tại đâu? Số nhà?... Vâng... phố Cát Cụt? Vâng... vâng, tôi xuống ngay!... Vâng, xin không tŕnh báo ǵ cả... Vâng, tôi biết, tôi hiểu... vậy ngài là ai? Ở đâu? Allo... Cô là ai? Allo!
Tú Anh tái mặt, đặt mạnh ống nói nh́n Long, nghẹn ngào kêu:
- Ông đă nghe đấy chứ?... Mau lên, ông xuống gọi tài xế lấy cái xe mới của tôi, mà ông có muốn đi th́ mau khoác áo vào.
Nói xong, cả hai như một dây ḷ so đẩy lên. Anh vào buồng mặc quần áo, c̣n Long chạy từng ba bực thang một, xuống đến nhà dưới. Ba phút sau, một chiếc xe hơi đă từ sân trường tiến ra: Lúc mở ḥm xe, Tú Anh cứ kêu lên: “Giời ơi! Giời ơi là giời Ơi!...”
Rồi xe bắt đầu phóng nước đại. Lên đến đầu cầu sông Cái, xe rúc c̣i vang ầm và bọn phu xe cứ bị Tú Anh văng bẩn vào mặt như mưa rào. Trong phút cuống cuồng, một người nhă nhặn lịch thiệp nhất đời đă xử sự như một người kém giáo dục. Từ Gia Lâm trở đi, xe bắt đầu phóng theo đà một giờ trăm hai mươi cây.
Cùng trong một lúc ấy, tại đường Cát Cụt dưới Hải Pḥng, một chiếc xe ḥm vừa đỗ... Nghị Hách và Hải Vân - tức là khóa Hiền - bước xuống xe, lặng lẽ đi t́m số nhà. Những cây cao um tùm ngăn ánh sáng điện không chiếu vào được dẫy nhà tây. Hai người đi như đi ở chỗ tối mịt. Đến trước một ṭa nhà tây hai tầng th́ cùng dừng chân...
Giọng nói run của nghị Hách:
- Bác ơi, tôi run quá, dễ không khéo không khiến được súng lục!
Đến giọng bạo dạn của Hải Vân:
- Tôi quen lắm, bác cứ đưa đây và cầm lấy cái đèn ló này.
Hai người lại rón rén đi, qua một cái ngơ hẻm tối tăm, ông bạn già của nghị Hách thoáng nh́n thấy h́nh như Vạn tóc mai đứng nép vào một xó. Nhưng ông đi rấn vào, một tay lôi nghị Hách sợ lăo kia trông thấy chăng... Sau khi bấm đèn ló soi lên số nhà, nghị Hách đứng tần ngần không biết tiến thoái ra sao... Hải Vân tay phải cầm súng lục, tay trái khẽ gơ mấy cái vào cửa. Đợi ít lâu, cánh cửa từ từ mở th́ Hải Vân xô vào. Ngọn đèn ló chiếu vào mặt một con sen nhà quê ngẩn ngơ. Hải Vân giơ súng vào mặt nó, nghiến răng khẽ phán:
- Im! Mày kêu th́ ông bắn chết ngay.
Con bé run đây đẩy, chắp tay kêu van:
- Bẩm lạy hai quan lớn!
Hải Vân khẽ quát:
- Câm ngay! Bọn chủ nhà mày họp nhau buồng nào?
- Bẩm lạy quan... ở trên gác... đương ngủ...
Hải Vân rút chiếc mùi xoa ở túi ra cầm tay, vo tṛn lại, lại nói:
- Há rộng mồm ra, không ông bắn chết!
Cái miệng đứa con nhăi vừa há th́ bị cái mùi xoa tọng vào thật chặt. Rồi Hải Vân phán:
- Mày đi trước, đi rất khẽ, dắt chúng ông lên chỗ có chủ chúng mày!
Rồi Hải Vân đẩy nó đi... Nghị Hách lạch bạch rón gót theo sau, bấm ngọn đèn ló lấp loáng.
Khi lên đến trên gác, hai người bỏ mặc đứa con đ̣i đứng lại dưới thang, v́ trông vào trong thấy có đèn sáng ở buồng. Hải Vân rón rén đến bên cửa kính ghé mắt nḥm vào lỗ khóa rồi quay lại nh́n nghị Hách bằng một vẻ mặt ngơ ngác, v́ hơi ngạc nhiên... Đến lượt nghị Hách nh́n vào lỗ khóa, rồi mắm môi khẽ thử vặn cái quả đấm. Lạ thay! Cái cửa nhượng bộ theo sức ấy, không chống cự một chút nào. Trước mặt hai người ấy, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra...
Trên chiếc giường tây, một người đàn ông trần truồng nằm ôm một người đàn bà tuy mặc coóc sê nhưng hạ thể cũng lơa lồ. Cả hai đương ngủ say mê mệt. Sau khi đứng lặng người ra để nhận mặt người đàn bà đă rơ, Nghị Hách ấp úng, nghẹn ngào, hậm hực nuốt nước bọt măi mới nói được:
- Bác ơi...! Vợ tôi! Giời ơi! Bà nghị Hách bị bắt cóc thế kia!
Rồi lăo ôm ngực như bị đạn giữa quả tim.
Trong năm phút. Hải Vân phải nh́n nghị Hách một cách ái ngại lạ lùng.
Ông lăo buông xuôi tay, khẩu súng lục chỉ miệng xuống đất cũng có vẻ chán nản.
Nghị Hách bỗng rú lên:
- Há! Há! Há!
Rồi chạy xộc đến, muốn vồ lấy khẩu súng lục. Nhưng Hải Vân chặt tay một cái làm cho lăo tưng hửng. Hai con mắt lăo đỏ ngầu lên như của kẻ đau mắt rất nặng... mồm lăo sùi bọt mép như mồm kẻ động kinh. Tuy nhiên, trên giường, cặp gian phu dâm phụ vẫn say sưa, mê mệt, li b́...
Lăo nhảy xổ đến toan giật súng một lần nữa, nhưng lần này bị ông già quắc thước đẩy mạnh một cái. Lăo choạng vạng về đằng sau, cái lưng chạm phải đống đồ trên ḷ sưởi, rồi một chiếc đồng hồ rơi xuống sân gác đánh xoảng một cái, sau khi kêu leng keng...
Măi đến lúc này, cặp gian phu dâm phụ mới choàng trở dậy! Họ c̣n dụi mắt ngơ ngác, th́ nghị Hách đă đến trước giường cúi nh́n vào mặt họ:
- Bà nghị Hách! Giời ơi!... Vợ chồng đầu gối tay ấp... đă có ba mặt con! Ba mươi năm trung thành, bây giờ mới đổ đốn! Ngủ lang!... Ngoại t́nh!... Hoang dâm!
Rồi quay lại nh́n Hải Vân như hỏi cách xử sự. Ông này ôn tồn nói:
- Bác coi chừng! Số giời đă định, tôi đă bảo năm nay bác khổ về tinh thần, thế th́ đă đúng chưa?
Lúc này, cặp gian phu dâm phụ đă hấp tấp mặc được quần áo vào rồi. Nghị Hách nghiến vợ:
- Thằng nào đấy hở? Hở con voi giầy kia?
Bà Nghị Hách thản nhiên đáp một cách đáng lạ:
- Thằng cung văn của tao đấy!
Nghị Hách toan chạy ṿng quanh giường, xông đến chỗ vợ, th́ bị Hải Vân giơ tay ra hiệu ngăn:
- Không! Không thế được: Nghị Hách! Báo chí Đông Dương vừa ca tụng cái tiếng tăm lừng lẫy của bác xong. Ngày kia th́ bác được Long bội tinh! Một tháng nữa, bác sẽ lên chức Nghị trưởng! Ba tháng nữa có lẽ được Bắc đẩu bội tinh cũng chưa biết chừng... Nghị Hách! Bác có muốn bịt chuyện xấu đi không? Bác có muốn báo chí ba kỳ rầm rộ đăng tin nhà triệu phú Tạ Đ́nh Hách vợ có ngoại t́nh không?
Nghị Hách ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi cười sằng sặc:
- Bà Nghị ạ, đây là ông khóa Hiền, người mà bà vẫn kính mến về nhân phẩm, học thức, và sợ nhất bị người ta khinh đấy! Bà vác cái mặt bà ra đây để cho người ta nhổ vào mặt, đi! Đồ chó cái!
Bà Nghị ngơ ngác nh́n Hải Vân một cách kinh hăi... Ba người lần lượt ngơ ngác nh́n nhau rồi, trong một lúc lâu, cả ba cùng cúi mặt, ai cũng ngượng như nhau. Anh cung văn thừa cơ chạy đến náu sau một cái b́nh phong. Giữa lúc nghiêm trọng ấy th́ Tú Anh và Long hớt hải đứng ở cửa mà ló đầu nh́n vào, nghị Hách khóc mếu gọi.
- Con ơi con!... Con ơi!... con!... Co...on!!! Con vào đây mà bắt quả tang mẹ con ngủ hoang với cung văn.
Tú Anh ngẩn người ra, nấc lên mấy cái phải tựa lưng vào tường cho khỏi ngă... Long đứng ngây ra, mặt cũng tái mặt v́ cái không khí bi kịch. Nghị Hách lại gọi.
- Rể ơi rể! Con vào xem nhạc mẫu con ngủ với cung văn!
Không ai dám ngờ rằng sự t́nh đă đến thế mà bà nghị lại có can đảm làm một hồi dài:
- Ừ đấy! Bà thế đấy!... Nó là cung văn thật đấy nhưng mà bụng dạ nó tốt, nó ăn ở có nhân có nghĩa... Nó c̣n hơn cái mặt mày! Đồ lường đảo! Quân giết người! Đồ lường thày phản bạn! Quân hiếp dâm!... Ừ, mày cứ li dị bà đi, rồi bà tố cáo tội lường gạt, tội giết người của mày trước pháp luật cho mà xem! Mày về mày hỏi mười một con vợ lẽ của mày, xem có phải mày đă hiếp chúng không? Có phải mày đă bỏ bă rượu vào nhà bố mẹ chúng, để bố mẹ chúng phải bán rẻ cho mày không? Cái tội của bà đă to thế kia à? Không bao giờ bà yêu thương ǵ mày! Bà ăn ở với mày ba chục năm nay là v́ bần cùng! Xưa kia bà cũng vẫn lừa mày bây giờ mày mới biết th́ mày cứ việc mà biết!
Nghị Hách quanh quẩn chạy như hổ trong cũi th́ Hải Vân nói:
- Bác Hách! Cứ b́nh tâm! Cưỡng sao nổi số giời! Trong việc này dễ thường có Hoàng thiên dúng tay vào, dễ thường có luật quả báo!... Bác nên nhớ lại lúc bác bỏ một chục quả đấm bằng đồng vào ḥm tôi, để chiếm đoạt vợ tôi!
Nghị Hách rên lên:
- Bác! Bác thù măi chuyện xưa ấy à? Tôi đă thế này, bác c̣n thù thế đấy à?
Hải Vân khoan thai:
- Không! Không phải thù!... Tiện dịp th́ tôi trả lại bác một đứa con!...
Rồi ông già chỉ Long cho nghị Hách, Long và nghị Hách c̣n ngẩn ngơ nh́n nhau chưa hiểu ra sao, th́ Hải Vân phải cắt nghĩa ngay:
- Thằng này, lúc mẹ nó chết, th́ bố nó là cai Hách đă ở Lào... Tôi đă nuôi nó hai tháng, lúc nó c̣n đỏ hỏn!... Rồi chính tôi đem nó đến giao cho một bà sơ của hội Bảo anh... Chứng cớ... Này đây chứng cớ!
Rồi hỏi Long:
- Từ lúc mày nhớn, tao chưa nh́n rơ mặt mày lúc nào, có phải không? Đây này, bên vai hữu của mày có ba cái nốt ruồi liền nhau!
Hải Vân túm lấy vai Long, xé toạc ngay cái áo sơ mi của Long ra, đẩy lưng của Long đến trước mặt Nghị Hách rồi tiếp:
- Mày là... vợ tao đẻ ra mày, nhưng mà mày chính là máu mủ của cai Hách!
Long gào thét như hóa điên:
- Tôi? Tôi mà lại là con ông Nghị Hách! Ồ! Thế th́ quá lắm! Thế th́ quá lắm! Thế th́ ra bố hiếp vợ của con, con thông dâm vợ của bố... rồi th́ anh em ruột... anh em ruột...
Long không nói được hết, bưng mặt, cũng tựa vào tường. Nghị Hách lắng tai nghe, muốn hiểu nữa mà không được. Bây giờ mới thấy Tú Anh rền rĩ, khặc khừ.
- Giời ơi! Bố ơi là bố ơi!... Mẹ ơi là mẹ ơi!...
Bà Nghị đến ngồi thụp dưới chân Hải Vân ngước mắt lên như kêu van, rồi the thé nói:
- Tôi xin lỗi ông! Tôi xin lỗi ông!... Suốt một đời tôi, tôi chỉ kính yêu một ḿnh ông mà thôi!... Nhưng hơn hai chục năm nay, ông biệt tăm biệt tích. Ông xá cho tôi cái tội nhục nhă này!... Xin ông nói nốt! Ông đă nói th́ nói nốt cho cai Hách nó nghe!...
Nghị Hách c̣n đương trố mắt ngạc nhiên th́ bỗng Tú Anh ngă lăn đánh huỵch xuống sàn gác. Cả bọn quay lại... Trên miệng Tú Anh thấy ứa ra một chén máu. Người ta không kịp để ư xét xem Tú Anh uất mà thổ huyết hay cắn lưỡi tự tử... Nghị Hách chạy lại đỡ Tú Anh dậy, thất thanh kêu:
- Con ơi!... Ôi con ơi!...
Nhưng bà Nghị cong cớn.
- Con mày! Thôi đi!... Mày đừng có nhầm! (Ngửa mặt lên trời) Con nó! (Kêu với Hải Vân) Ông ơi, van ông, xin ông nhân dịp nói nốt ra, cho xong đi!...
Hải Vân dang tay ra, dơng dạc:
- Không phải! Chính nó là con tôi!...
Nghị Hách ngơ ngác nh́n lên th́ bà Nghị lại reo.
- Ừ, ấy thế!
Hải Vân khoan thai nói tiếp:
- Phải, Tú Anh là con tôi... Bác đi Lào, tôi ở nhà tù ra, tôi cũng thương yêu vợ bác y như bác thương yêu vợ tôi lúc tôi ở tù vậy! Xin bác soi xét cho cái chỗ hèn yếu của ḷng người...
Nghị Hách bỏ Tú Anh, đứng lên nh́n Hải Vân cḥng chọc nghiến răng:
- À, đồ khốn nạn! Đồ chó má!
- Xin khoan! Hai mươi nhăm năm trước, bác đă làm khổ tôi rồi. Bây giờ sự t́nh cờ nó mới làm khổ bác. Bác cho vợ tôi một đứa con, tôi cho vợ bác một đứa con... Bác vẫn c̣n hối hận, tôi cũng vẫn c̣n hối hận. Nhưng mà bác thiệt ǵ? Tôi trả lại bác con bác, tôi lại cho cả bác đứa con tôi! Đừng tưởng trước pháp luật Tú Anh là con bác rồi th́ tôi hết kế... Tôi chỉ bảo nó một lời, tức th́ nó bỏ bác mà đi theo tôi! Nhưng mà không. Nó sẽ ở với bác... Tôi đă hứa cho bác một ngôi mộ tốt, bác đă hứa cho tôi một vạn đồng! Bây giờ tôi xin các thêm thằng Tú Anh nữa đấy!
Rồi Hải Vân chạy đến ôm lấy Tú Anh. Nghị Hách toan nhảy xổ đến nhưng ông lăo giơ súng lục ra, tay kia ông vẫn âu yếm vỗ lưng con... Tú Anh đă hồi tỉnh... Sau cùng Nghị Hách đứng ngẩn ra. Hải Vân nói thêm:
- Thôi chớ đau khổ vô ích. Thượng sách của chúng ḿnh là sự quên... Trong việc này, không có Hoàng Thiên th́ không có những sự t́nh cờ này được...
Rồi Hải Vân bỏ Tú Anh ra.
Sau cùng ông lăo đưa trả Nghị Hách cái súng lục rồi giơ hai tay ngang mặt nghị Hách, hách dịch nói như truyền một cái lệnh.... Hai con mắt ông già bỗng sáng chói lên. Ông vừa trợn mắt thôi miên, vừa phán:
- Nghị Hách! Ngươi sẽ bỏ túi cái súng! “Ngươi không giết người! Ngươi không phàn nàn! Ngươi không đau khổ! Ngươi sẽ giàu hơn nữa, ngươi sẽ khỏi nạn bất đắc kỳ tử, ngươi sẽ có Bắc đẩu bội tinh, ngươi lại phát chẩn bần!
Nghị Hách lúc ấy chỉ như một con cua trước miệng một con ếch... Lăo cất súng vào túi một cách ngoan ngoăn, lại có vẻ mặt thản nhiên như không. Từ đây trở đi, lăo chỉ c̣n là một thứ đồ chơi trong tay lăo bạn già.
Hải Vân lại phán:
- Trừ gian phu dâm phụ, cả bọn xuống đường! Gian pḥng này sẽ lại êm ả như chỉ có một cặp vợ chồng người ta nằm với nhau... Cả phố này sẽ im lặng như không có một chuyện ǵ xảy ra cả! Bà con hàng phố sẽ cứ yên tâm! Thôi xuống đường.
Hải Vân nói xong ra đi, có Tú Anh, nghị Hách và Long, lúc nhúc theo sau.
Anh cung văn bỏ cái b́nh phong ngó đầu nh́n theo tưởng ḿnh mê ngủ.
Khi cả bọn xuống đến thềm th́ Vạn tóc mai chạy đến bộ hốt hoảng vừa thở vừa hỏi:
- Bà ơi, con có điện thoại gọi xuống, mẹ con... Nhưng Hải Vân giơ tay ngăn:
- Không! Không có sự ǵ cả! Thôi, anh đi về! Rồi cả bọn chia nhau hai tốp lên hai chiếc xe hơi Vạn tóc mai làm bộ không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, cứ ngơ ngác bước lên chiếc xe có Long, Tú Anh và tài xế ngồi, do ông già Hải Vân cầm lái.
- Lạ thật! Thế này th́ lạ thật! Đó là lời của Vạn tóc mai, khi cái xe trong có hắn ngồi vượt cái xe trong có Nghị Hách.
Tiếng động cơ xe bắt đầu kêu to...
het chuong 28
Giông tố - tiếp theo - Có ngay
[CENTER][SIZE=4][COLOR="#006400"]Chương 30[/COLOR][/SIZE][/CENTER]
Qua tỉnh lỵ Quảng Yên chừng 20 cây số, xe bắt đầu chạy chậm, và cứ thẳng tiến trên con đường thuộc địa đi Tiên Yên. Những luồng gió mạnh mẽ nặng nề và những hạt mưa to ào ào hắt và bốn bề cửa kính. Lắm lúc qua một chặng đường úng thủy bánh xe lại tung lên những cây nước cao ba thước ra hai bên vệ đường. Cơn giông tố phũ phàng, bẻ những cành cây mục rồi để rơi dưới mặt đường ngổn ngang. Cả trời đất ủng sũng, trắng xóa những nước là nước.
Ngồi bên trong cái xe hơi ḥm vun vút nuốt đường, cạnh một ông già kỳ quặc mà mỗi hành vi ngôn ngữ đều biểu hiện cho một sự bí mật, lại đă có chứng cứ hiển nhiên là bố ḿnh. Tú Anh thấy như ḿnh đương bàng hoàng sống một giấc mộng say sưa.
Chàng đang ngồi ôm đầu trong pḥng giấy nghe tiếng mưa gào gió thét của cảnh trời sầu đất thảm mà ôn lại tấm bi kịch ghê gớm dưới Hải Pḥng mà tự đặt ra bao nhiêu dấu hỏi về người bố đột ngột ấy, th́ có ba tiếng gơ cửa. Rồi ông già vào với bộ mặt thản nhiên khó hiểu mà bảo chàng: “Con ơi, cha đi đây! Con có muốn tiễn biệt cha th́ xuống đánh xe đi với cha...
Ấy thế rồi... cuộc hành tŕnh. Ông già ngồi vào cầm lái xe, và lành nghề như một người đă sống v́ nghề lái ô tô hàng đă vài chục năm rồi vậy. Trong quăng đường dài từ Hà Nội qua Hải Pḥng, rồi thẳng đi về mạn Móng Cáy, đà xe cứ thay từ 60 đến 100 cây một giờ, hai bố con tính chưa nói được câu nào với nhau. Đă nhiều lần Tú Anh muốn hỏi, song động cơ nổ ầm ầm, lại thêm mưa gào gió thét quanh xe, nếu có tṛ chuyện cũng khó nghe cho hiểu.
Trước mặt có một vệt đen ś... Nhoi lên trên vệt ấy là một cái cḥi cao... Đồn! Xe dừng chậm ông già thay đèn pha 1 ra đèn cốt 2 để ung dung lẳng lặng qua đồn một cách nghiêm trang bệ vệ, ư chừng sợ bọn lính gác nghi hoặc ǵ chăng... Khỏi địa phận của đồn, xe lại phóng nước đại. Độ mười phút sau th́ trời đất mở ra một ṿm bao la, bát ngát, bên trái là đồng ruộng và làng mạc, bên phải là bể, bể với những hàng dăy núi đá và những cồn cát chập chùng. Những cái bóng đen ś có h́nh thể của những cái roi tiên cắm ngược là những cây phi lao. Dù là giữa đêm khuya, nhờ có ánh sáng của nước mưa, người ta cũng nh́n rơ được mọi vật ở ngoài cái ṿng ánh sáng của đèn xe. Th́ ra đă quá khu vực của vịnh Hạ Long nhiều đường đất lắm!
Tú Anh chưa dám hỏi ấy là ông bố định dắt ḿnh đi đến đầu trời cuối đất nào, th́ ông già hăm xe. Cách ba thước trước mặt là một dăy nhà trong đó có một ṭa nhà gạch lối cổ, c̣n th́ là những mái gianh xiêu vẹo. Trông ra xa nữa, một con đường nhỏ dắt đến một dẫy cồn đá; có một cây đa um tùm nhoi lên trên. Dưới cồn đá là bến thuyền có vài chiếc thuyền nhỏ của dân chài lưới. Chung quanh cây đa có vài quán chợ, ư chừng là chợ tôm cá của dân miền Duyên Hải.
Ông già cho xe quay mũi lại, để lọt hẳn vào vệ đường, rồi bảo Anh bước xuống, đến đấm cửa ṭa nhà gạch. Một người đàn ông vặn to đèn lên, ra mở cửa, rồi ba người cùng vào. Đối với ông già, chủ nhân có vẻ kính cẩn đến nỗi sợ hăi. Anh thấy trên giá áo có bộ quần áo và mũ lính xen đầm th́ cũng hơi ngạc nhiên. Đă đến lúc chàng phải hỏi:
- Thưa cha, bố con ta biệt nhau ở đây?
Ông già gật:
- Phải phải! Một giờ đồng hồ nữa th́ cha xuống thuyền. Hai giờ đồng hồ nữa th́ cha đă lênh đênh giữa mặt biển. Bố con ḿnh chỉ c̣n có một lúc tṛ chuyện mà thôi. Mà có lẽ không bao giờ... không bao giờ cha con ta lại gặp nhau nữa!
Nói đến đấy, ông già ngừng lại, nét mặt rầu rĩ, cố giữ hai giọt lệ cho khỏi chảy xuống đôi má. Lặng lẽ, người chủ nhà lấy ở túi áo ra, đem lại để trên bàn một bộ quần áo khách, với một gói giấy nhật tŕnh. Gói nhỏ ấy va vào mặt bàn làm một tiếng cạch nặng nề, và khiến ông phải ngẩng mặt lên. Ông đứng dậy cởi bộ quần áo vải vàng, lấy bộ quần áo Trung Quốc mặc vào, th́ trông đă ra vẻ một ông già Tàu ngay. Ông vừa thay h́nh đổi dạng vừa nói:
- Cha đă muốn về ở với con một hôm, song sợ nguy hiểm đành phải để đến phút cuối cùng mới lại t́m con và, mượn xe của con đi cho đúng giờ hẹn. Sở dĩ thế là bần cùng, sáu giờ sáng mai th́ cha đă lên một cù lao nhỏ thuộc hải Nam. Rồi cha sẽ lên một chiếc tàu nhỏ chở than và đá bọt của khách để đến Hương Cảng. Từ Hương Cảng, cha sẽ được đường hoàng lên tầu tây mà về Thượng Hải rồi đi Lữ Thuận, th́ không c̣n lo sợ ǵ nữa. Con là người hay đọc các báo chí sách vở cực tả, hẳn nghe thế con cũng đủ hiểu cha làm những công việc ǵ rồi.
Ngoan ngoăn và kính cẩn, sự kiêu căng được có người bố ấy lộ ra nét mặt. Tú Anh khẽ đáp:
- Vâng.
Ông già ra mở cửa sổ, nh́n mưa gió năm phút, rồi đóng cửa quay vào hỏi trống không:
- Không biết bọn ấy đă từ Ḥn Vẹo ở Cát Bà về đây đón ta chưa?
Người chủ nhà khẽ nói:
- Chắc phải theo đúng lệnh nhưng b́ băo nên đến cũng phải chậm.
- Cứ theo chiều gió này, mưa này, th́ ta đoán có băo to ở giữa biển Trung Hoa, cách Hải Pḥng độ chừng 180 hải lư. Đến nửa đêm có lẽ giói đổi, sẽ thổi ở vĩ tuyến Bắc 19 độ, và kinh tuyến Đông 113 độ, ngang qua cù lao Hải Nam rồi tiến về phương Tây Bắc Tây. Làm thế nào biết cho đích xác?
Người chủ nhà thưa:
- Bẩm để tôi ra đồn xem thiên văn đài Phủ Liễn đă báo chưa...
- Ừ, có th́ biên vào giấy đem về đây cho tôi mau lên.
Người chủ nhà vội lấy cái áo đi mưa khoác vào rồi đi ngay. Khi gian pḥng chỉ c̣n hai người, Tú Anh khẽ hỏi:
- Người lĩnh xen đầm này mà lại cũng là...?
Ông già gật và thêm:
- Phải, anh ta chịu trách nhiệm về tŕnh độ tiến hóa của anh em phu mỏ. Từ nay trở đi, cái đảng ấy sẽ kín hơn ngày xưa. Từ nay trở đi sẽ không có những vụ bạo động vô ích.
- Cha về từ bao giờ?
- Đă hai tháng. Công việc của cha là ḥa giải hai đảng điều đ́nh cho đảng quốc gia cũ hợp nhất với đảng quốc tế mới... v́ phái quốc gia cũ lấy tiền của Đức và của Nhật, như vậy là dại dột lắm, dân tộc ḿnh mà thoát ṿng này th́ sẽ vào tay Đức với Nhật là hai đế quốc như vậy th́ là sẽ diễn cái tṛ hề diệt chủng tái nô mà thôi!
... Ông già ngừng lại bóc gói giấy nhỏ th́ đó là một khẩu... súng lục. Ông mở ổ đạn, xem xét máy móc, lại đậy lại, bỏ túi, rồi hỏi:
“Con có một khối óc không? Con có một quả tim không?
Anh đáp:
- Con cũng may mà cũng lại là một người biết nghĩ, cũng có một lư tưởng...
- Quốc gia hay quốc tế?
- Bẩm... quốc gia.
Ông bố trừng mắt mắng:
- Đồ ngu!
Tú Anh cúi đầu chịu quở, không đáp. Ông bố tiếp:
- Ta không được coi nước Pháp là kẻ thù mà để cho bàn tay bí mật của phái quân nhân Nhật nó thực hiện cái chương tŕnh liên Á bằng những khẩu hiệu như “Á đông về tay người Á đông”! Cái chế độ của nó làm khổ dân ta là chính sách của mấy nhà tư bản vua dầu hỏa, vua mỏ, vua ô tô, vua nhà băng, nhưng đó không phải là toàn thể nước Pháp! Ta có thể hi vọng vào cái nước Pháp b́nh dân của Roussecau. Đantou, Robespicrre, BlumMoutet! Rồi những người ấy sẽ có thế lực làm cho ta đỡ khổ! Mặc dầu bây giờ họ chưa có địa vị ǵ cả. Ta sẽ không được coi nước Pháp là kẻ thù riêng, trái lại, ta có cả kẻ thù chung trong bọn đồng chủng của ta, cái phải tọa hưởng ḱ thành vẫn bóc lột cái phái lao động, thí dụ thằng nghị Hách là một. Nhưng tư tưởng quốc gia của con vừa hẹp ḥi, vừa bất đạt. Phân biệt biên thủy với ṇi giống là đồ ngu xuẩn, con nên đổi quan niệm đi và nên coi những người Pháp nghèo khổ là bạn thân, và bọn trọc phú An Nam là kẻ tử thù.
...
Ngay lúc ấy nhà trong có tiếng đàn bà khẽ ru con, Tú Anh đưa mắt nh́n bố, ông già cười, nói:
- Họ hiểu quái ǵ nữa mà sợ...
Người lính sen đầm vừa lúc ấy, đẩy cửa vào, đưa ra một mảnh giấy. Ông già xem xong nói một cách đắc chí:
- Ta đoán thử không sai... kinh tuyến 113 vĩ tuyến 19 thật! Thôi xong, như thế là ta có thể yên tâm xuống thuyền. Băo có to lắm th́ cũng chỉ thổi thuyền dạt vào Hải Nam là cùng mà thôi.
- Thưa cha đây chỉ là băo rớt mà sóng đánh c̣n ầm ầm thế này, con sợ lắm... Hay cha chờ bao giờ băo ngớt đă...
Ông già mỉm cười:
- Con tưởng công việc của cha cũng như tṛ trẻ? Có thể sai hẹn được đấy à? Nếu không có băo th́ ven bể này đặc những thuyền nhà đoan, những tàu Hải Pḥng, ta đi thoát làm sao? Vả lại cuộc hội nghị ở Viễn Đông có đủ đại biểu của Phi Luật Tân, Úc Châu, Chà Vá, Đài Loan, ta đến chậm nửa giờ cũng không được.
- Đương cơn giông tố này, con sợ lắm.
Ông già nghĩ một lát rồi thản nhiên nói một cách láu lỉnh như để ḍ ư tứ:
- Ta chưa chết mà sợ. Mà số ta chưa đến ngày tận, con sợ cơn giông tố ngoài bể, thế ra con không sợ cơn giông... tố ngay trong ḷng con bây giờ đó sao?
Tú Anh ngồi xuống ghế bưng mặt khóc ś sụt. Người chủ nhà hỏi ông già:
- Bẩm... mọi việc thế là xong cả?
- Xong, việc ta phải quyên tiền cho quỹ đảng cũng xong! Anh có biết bao nhiêu không? Một vạn đồng! Tống tiền như thế mới bơ...
Rồi ông già lôi ở trong áo lót ḿnh ra một đệm giấy bạc một trăm buộc trong dây gai đỏ. Vứt xuống mặt bàn đánh thịch một cái. Tú Anh nh́n lên th́ ông già nói:
- Cái giá trị của con đấy! Một vạn đồng đấy, con ạ. Cha đă bán con cho lăo nghị rồi. Trong lúc nó c̣n trù trừ, cha phải dọa nó là nó có muốn mất tiền, hay thấy con nó bán hết gia tài đă chia cho con nó, rồi đi biệt tăm biệt tích th́ muốn... Thế nó mới chịu nghe theo. Lấy tiền rồi là cha phải ra đi ngay, sợ nó hối hận mà báo sở Liêm phóng... Bây giờ th́ không lo ngại ǵ nữa rồi. Thế là ta được dịp về thăm cả Tổ quốc, và nhận cả con ta, công tư cùng trọn vẹn.
Người lính trố mắt v́ kính phục. Ông già lại cất tiền vào ngực ḿnh. Tú Anh rền rĩ nói:
- Cha ơi... con... muốn đi theo cha lắm. Con không thể sống ở cái đất này nữa... Khi cha làm cho con hiểu cả cái bí mật đời con là khác máu tanh ḷng với lăo nghị, th́ con thấy đỡ nhục nhă, nhưng mà giời ơi, c̣n mẹ con! Con đau khổ... không thể...
Tú Anh lại khóc. Ông già nghiêm nghị ưỡn ngực lên mắng:
- Nam nhi ǵ mà khóc lóc như đàn bà ấy thế? Phải có can đảm nên để tâm trí vào lư tưởng của ḿnh th́ cái khổ ấy mấy lúc mà quên? Cha đă lấy danh dự mà cam đoan với nghị Hách rằng con sẽ ăn ở với lăo như trước, lẽ nào con lại bán rẻ cái danh dự của cha đi thế! Vả lại xă hội cũng cần có những người như con. Đă có học thức, nhân phẩm, lại có một lư tưởng mà thờ, con sẽ cố gắng làm những việc hữu ích cho dân chúng trong ṿng pháp luật, th́ làm ǵ không trở nên được người hữu ích? Con nên quay về sống với xă hội như cũ, coi như trong đời con không có sự ǵ xảy ra cả. Như thế là cha bằng ḷng lắm rồi. Nếu con cũng như trăm ngh́n kẻ khác, có tim, có óc, mà ích kỷ, mà ham sinh uư tử, mà rồi cứu cánh là một cuộc đời trưởng giả, sống như chó, như lợn, v́ kim tiền, v́ ái t́nh, v́ vật chất, v́ hư danh, th́ mới đáng lo cho giống ṇi.
- Con xin chôn vào ruột những lời phán bảo của cha. - Một vài năm nữa, nếu có lệnh cử cha về điều ra nước nhà lần nữa, th́ cha sẽ lại đi kiếm con. Mà nếu không th́ ắt là một người khác. Người ấy sẽ đến t́m con, nói ba câu về cha, th́ con sẵn ḷng hy sinh một chút tài sản của nghị Hách đi, thế là được rồi, thế là cũng theo đuổi cái chí hướng của cha rồi.
- Bao giờ con lại quên được điều ấy... - Tốt lắm. Cha vất vả lắm con ạ. Nửa đời người tù tội rồi. Một năm tù ở nước nhà, v́ nghị Hách, ba năm tù ở Phúc Kiến, năm năm tù ở Măn Châu, chín năm giời trốn tránh, gối đất nằm sương...
...
Ngoài đường h́nh như có tiếng người đi đến. Chủ nhà thổi ngọn đèn tắt phụt ba người cùng mở cửa nh́n ra... Một chú khách cắm dầu chạy lại. Người chủ nhà reo:
- Thuyền đến đón rồi!
Ông già ra thềm đứng, chú khách trông thấy rơ nhờ một cái chớp nhoáng th́ vội đứng dừng lại chào kiểu nhà binh. Ông già giới thiệu cho con:
- Anh em đồng chí thuộc chi bộ Phúc Kiến...
Rồi ông già đội mũ, khoác cái áo cao su đen lên vai. Người lính và Anh cũng mặc áo tơi vào, v́ giờ xuống thuyền đă đến. Đoạn ba người theo người khách đi thẳng ra chỗ cồn đá có cây đa.
Một chiếc hải thuyền khổng lồ có hai cánh buồm nâu, bên trên có sáu người khách nữa, đă đỗ chỗ cói những mỏm đá nhỏ. Thấy bọn này, những thủy thủ lặng lặng chào theo kiểu nhà binh. Ông già dừng chân hỏi lại bằng tiếng Tàu, th́ bọn thủy thủ líu lo đáp lại...
Ông già quay lại, giơ tay ra bắt tay con.
Tú Anh quên cả vũng nước dưới chân, quỳ xuống hôn hai tay bố, gục đầu vào hai bàn tay...
Khi thấy tay ḿnh có vài giọt lệ nóng th́ Hải Vân lôi Tú Anh đứng lên, hôn hai bên má. Sau cùng Hải Vân vỗ hai vai con nói gọn:
- Thôi, ở lại, và sống cho can đảm!
Rồi quay đi, nhảy lên những mỏm đá mà xuống chiếc hải thuyền.
Tú Anh đứng ngây ra trông, mũ cụp xuống mắt cổ áo tơi che kín cả gáy, có người lính sen đầm kỳ quặc đứng sau lưng trong bộ quần áo thường dân.
Mũi thuyền quay ra khơi. Những làn sóng vỗ vào cồn đá ầm ầm, tiếng vang như núi đổ... mưa như trút nước. Chiếc hải thuyền nổi lên, ch́m xuống, bập bềnh... Trời và bể trắng xóa như tấm vải trắng mà chiếc thuyền là một chấm đen...
Những luồng điện ngừng ngoằn chốc chốc lại hiện trên ṿm trời đánh nhoàng một cái.
Tú Anh vẫn đứng. Nước mưa chui vào cổ chàng chảy vào lưng chàng. Hai chiếc giầy của chàng đă sũng những nước. Nhưng Tú Anh vẫn đứng nh́n.
Chàng định nh́n cho bao giờ không trông thấy rơ chiếc thuyền ngoài bể mới thôi.
Người lính nói:
- Bọn thủy thủ khách là những tay lành nghề, ông cứ yên tâm.
Tú Anh tuy vậy cũng không lo lắng phân vân, mặc ḷng đă thấy người ấy có một vẻ tín ngưỡng mà người thường không có.
------------Het chuong 30 ---------------