-
Thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG
[IMG]http://bp1.blogger.com/_taPC-1l2iog/SAhTkiXVHxI/AAAAAAAAflM/7KwaY3d0R_s/s400/1208355452_andrea-andrades-wallpapers-collection-17.jpg[/IMG]
[B][I][FONT="Arial"][COLOR="blue"]Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng 5 năm 1916 tại Nam Định. Chánh quán ông là làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên.
-Thuở nhỏ, ông theo học Albert Sarrault ở Hà Nội, đỗ tú tài năm 1937. Năm 1938 ông vào Trường Luật nhưng chỉ được một năm th́ lại bỏ đi làm làm Phó kiểm soát Sở hỏa xa Đông Dương.
Năm 1941, ông bỏ Sở hỏa xa đi học toán tại Hà Nội, rồi bỏ dở để đi dạy ở Hải Pḥng.
Trong suốt thời gian này, ông không ngừng viết thơ, viết kịch.
Năm 1954, Vũ Hoàng Chương vào Sài G̣n, tiếp tục sáng tác không ngừng cho đến khi ông mất (tháng 10 năm 1976).
Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Thơ Say (1940), Mây (1943), Tâm Sự Kẻ Sang Tần (1961), Lửa Từ Bi (1963), Ta Đợi Em Từ 30 Năm (1970), Chúng Ta Mất Hết Chỉ C̣n Nhau (1973)...; kịch thơ Trương Chi (1944).
Thơ ông hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét
[B][I][COLOR="darkred"] Bài Ca Sông Dịch[/COLOR][/I][/B]
Đời lắng nghe đây trầm tư hồn bể dâu
Bàng bạc trường giang lạnh khói
Đ́u hiu điệp khúc ly sầu
Đă mấy thời gian nằm u hoài sông Dịch
Tiễn kẻ một đi nguời kiếm khách Đông Châu
Ôi sông ngát dư linh! trải bao đời có biết
Hào khí ai xưa giờ vang bóng nơi đâu
Phải chăng ngươi! phải chăng ḱa dấu vết
Tinh anh rờ rỡ ngàn sau
Nước trôi đây nước trôi bờ cơi Việt
Âm u gợn tiếng ghê màu
Ai tráng sĩ bao năm mài gươm dưới nguyệt
C̣n tưởng nghe hồn thép múa sông sâu
Kinh Kha hề Kinh Kha
Vinh cho người hề! ba ngh́n tân khách
Tiễn người đi tiếng trúc nhịp lời ca
Biên thùy trống giục
Nẻo Tần sương sa
Gió thê lương quằn quại khói chiêu hà
Buồn xưa giờ chưa tan
Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn
Bạch vân! Bạch vân! ḱa ngang rừng phất phới
Ôi màu tang khăn gói lũ người Yên
Nhịp vó câu nẻo Hàm Dương tung bụi
Ta nghe, ta nghe! này cuồng phong dấy lên
Tám phương trời khói lửa
Một mũi dao sang Tần
Ai trách Kinh Kha rằng việc người đă lỡ
Ai khóc Kinh Kha rằng thềm cao táng thân
Ai tiếc đường gươm tuyệt diệu
Mà thương cho cánh tay thần
Ta chỉ thấy
Tơi bời tướng sĩ thây ngă hai bên
Một triều rối loạn ngai vàng xô nghiêng
Áo rách thân rung hề ghê hồn bạo chúa
Hùng khí nuốt sao Ngâu hề nộ khí xung thiêng
Một cánh tay đưa mà danh lừng vạn cổ
Hiệp sĩ Kinh Kha hề người thác đă nên
Ta há quan tâm ǵ việc thành hay bại
Thế gian ơi ḱa băi bể nương dâu
Cung điện Hàm Dương ba tháng đỏ
Thành xây cơi dựng là đâu
Nào ai khởi nghiệp đế
Nào ai diệt chư hầu
Ca trùng lửa đóm cùng hoàn phản không hư
Dù lăng ngà hay cỏ khâu
Riêng tồn tại với thời gian việc làm chính nghĩa
Tranh sáng với trăng sao tấm ḷng trượng phu
Một nét dao bay ngàn thuở đẹp
Dù sai hay trúng cũng là dư
Ḱa uy dũng kẻ sang Tần không trở lại
Đă trùm lấn Yêu Ly hề át Chuyên Chư
Ôi Kinh Kha
Hào khí người c̣n sang sảng
Đâu đây ḷa chói giấc mơ
Nước sông Dịch c̣n trôi hay đă cạn
Gương anh hùng vằng vặc sáng thiên thu
Vũ Hoàng Chương
[/COLOR][/FONT][/I][/B]
-
[B][I][COLOR="darkred"]Bài Ca Ngư Phủ[/COLOR][/I][/B]
[B][I][FONT="Arial"][COLOR="blue"]Màu xanh cây lúa mờ xa cánh đồng
Hoàng hôn nhuộm úa thu già trên sông
Lênh đênh trời nước bềnh bồng
Thuyền trôi như lướt hư không
Ṿm cao d́u dặt
Chen sắc lam hồng.
Ai x̣e chiếc quạt mênh mông
Đỏ cháy non Đoài?
Vằng vặc phương Đông
Chén vàng ai cất dâng mời?
Ta say chén nguyệt, t́nh ơi
Lời ca ta gửi xa vời thăm thẳm buồng thêu\...
Cầm ngang mái chèo
Buông theo ḍng lạnh
Một con thuyền trong ánh tà dương
Hồn nương tiếng hát
Trôi giạt về đâu
Gió đưa giùm nhé qua lầu cô gái đài trang
Rằng ta ṿ vơ yêu nàng
Song hoa bằn bặt khép
Ngh́n dặm trong tấc gang
Hỡi người thâm khuê lụa gấm son vàng
Đây một kẻ si t́nh áo lá
Cuồng vọng mê nàng
Thao thức giữa trời cao nước cả
Dạo con thuyền ngư phủ ngược xuôi trường giang.
Tiền thân một giấc huy hoàng
Đào nguyên c̣n lộng hào quang đến giờ
Hỡi người nhan sắc vô t́nh ấy
Ta đă ḷng son cháy ước mơ
Đắm say rồi nàng ôi
Dừng chèo lên tiếng hát
Vang lừng trăng gió phượng bay t́m đôi
Ôi, chiều nay Bức rèm nhung tơ, gác vàng xa xôi
Biết có vẳng dư ba lời ca bồi hồi?
Biết có gợn phong ba ḷng ta gọi đôi?
Cuồng ca một khúc
Đắm say rồi
Nàng ôi...
Nàng ôi..!
Vũ Hoàng Chương [/COLOR][/FONT][/I][/B]
-
[B][I][COLOR="red"]Ta đợi em từ ba mươi năm[/COLOR][/I][/B]
[B][I][FONT="Arial"][COLOR="blue"]Ta đợi em từ ba mươi năm
Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm
Heo may chớm đă lên mùa gió
Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm
Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ
Hiên sương ngơ lá vẫn trông chờ
Đêm dài quạnh hé đôi song ngắm
Nguyệt đọng ṿng tay úa giấc mơ
Ngai trống vàng son lợt sắc rồi
Ḷng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi
Hồ ly không hiện người không đến
Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi
Hiu hắt t́nh trai một kiếp suông
Mênh mông nệm gối rét căn buồng
Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng
Thơ vút sầu say rượu nhập cuồng
Đă mấy canh khuya nụ ngát nhài
Kết chưa thành mộng ư Liêu Trai
Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách
Đợi chẳng bừng sen nhịp gót ai
Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền
Cánh khô mầm lụi trót hoa niên
Chương đài, ca quán, ôi hồng liễu
Nửa cuộc trần gian lợm yến diên
Khắp đă nghe t́m mỏi núi sông
Đâu sương vó ngựa, gió mui bồng?
Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh
Em hỡi! phương nào em có không?
Vũ Hoàng Chương [/COLOR][/FONT][/I][/B]
-
[IMG]http://www.ngoisao.net/News/Poster/2009/08/3B9CB258/mot-ngay-moi.jpg[/IMG]
[B][I][COLOR="darkred"]Phương Xa[/COLOR][/I][/B]
[B][I][FONT="Arial"][COLOR="blue"]Nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Đông hay giạt tới phương Đoài
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Ḷng cô đơn cay đắng họa dần vơi
Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ, giống ṇi khinh.
Bể vô tận sá ǵ phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền theo gió hăy lênh đênh
Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ
Men đă ngấm, bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao, cùng cao tiếng ḥ khoan.
Gió đă nổi nhịp giăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hăy cho ngoan.
Vũ Hoàng Chương
[B][I][COLOR="red"]Quên[/COLOR][/I][/B]
Đă hẹn với em rồi, không tưởng tiếc
Quăng đời xưa, không than khóc ǵ đâu
Hăy buông lại gần đây làn tóc biếc
Sát gần đây, gần nữa cặp môi nâu
Đêm nay lạnh t́m em trên gác tối
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa
Có lẽ đâu tâm linh c̣n chọn lối
Để đi về cay đắng những thu xưa
Trên nẻo ấy tơi bời, em đă biết,
Những t́nh phai duyên úa mộng tan tành
Trên nẻo ấy sẽ từ muôn đáy huyệt
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh
Không, em ạ, không c̣n can đảm nữa
Không, nguồn yêu suối lệ cũng khô rồi
Em hăy đốt dùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư c̣n sót ở đôi môi
Hăy buông lại đây làn tóc rối
Sát gần đây, gần nữa cặp môi điên
Rồi em sẽ d́u anh trên cánh khói
Đưa hồn say về tận cuối trời quên
Vũ Hoàng Chương [/COLOR][/FONT][/I][/B]
-
[B][I][COLOR="darkred"]Đời Vắng Em Rồi[/COLOR][/I][/B]
[B][I][FONT="Arial"][COLOR="blue"]Sóng dậy đ́u hiu biển dấy sầu
Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu
Thôi rồi tay nắm tay lần cuối
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau
Trai lỡ phong vân gái lỡ t́nh
Này đêm tri ngộ xót điêu linh
Niềm quê sực thức ḷng quan ải
Giây phút dừng chân cuộc viễn tŕnh.
Tóc xơa tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lả hoa dung
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo
Mơ kiếp nào xưa đă vợ chồng.
Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay
Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy
Nắng mưa đă trải t́nh nhân thế
Lưu lạc sầu chung mộng hướng say
Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi lửa tắt b́nh khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai ?
Phương Âu mờ mịt lối quê nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng.
Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không
Mà đây ḷng trắng một mùa đông
Tương tư nối đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió trà mi động mấy bông.
Vũ Hoàng Chương [/COLOR][/FONT][/I][/B]
-
[B][I][COLOR="darkred"]Say Đi Em
[/COLOR][/I][/B]
[B][I][FONT="Arial"][COLOR="blue"]Khúc nhạc hồng êm ái
Điệu kèn biếc quay cuồng
Một trời phấn hương
Đôi người gió sương
Đầu xanh lận đận, cùng xót thương
càng nhớ thương
Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt,
gối xưa kề, t́nh nay sao héo
Hồn ngả lâu rồi nhưng chân c̣n dẻo,
Ḷng trót nghiêng mà bước vẫn du dương,
Ḷng nghiêng tràn hết yêu đương
Bước chân c̣n nhịp. Nghê thường lẳng lơ\.
Ánh đèn tha thướt
Lưng mềm, năo nuột dáng tơ
Hàng chân lả lướt
Đê mê hồn gửi cánh tay hờ.
Âm ba gờn gợn nhỏ,
Ánh sáng phai phai dần
Bốn tường gương điên đảo
bóng giai nhân
Lui đôi vai, tiến đôi chân,
Riết đôi tay, ngả đôi thân,
Sàn gỗ trơn chập chờn
như biển gió
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
Hăy thêm say, c̣n đó rượu chờ ta!
Cổ chưa khô, đầu chưa nặng,
mắt chưa hoa
Tay mềm mại, bước c̣n chưa
chuếnh choáng.
Chưa cuối xứ mê ly,
chưa cùng trời phóng đăng
C̣n chưa say, hồn khát
vẫn thèm men.
Say đi em! Say đi em!
Say cho lơi lả ánh đèn
Cho cung bực ngả nghiêng,
điên rồ xác thịt.
Rượu, rượu nữa,
và quên, quên hết!
Ta quá say rồi
Sắc ngả màu trôi
Gian pḥng không đứng vững
Có ai gh́ hư ảnh sát kề môi\.
Chân ră rời
Quay cuồng chi được nữa
Gối mỏi gần rơi
Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa
Say không c̣n biết chi đời
Nhưng em ơi,
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành sầu chưa sụp đổ;
Đất trời nghiêng ngửa
Thành sầu không sụp đổ, em ơi!
Vũ Hoàng Chương [/COLOR][/FONT][/I][/B]