Bước Chân Vào Chốn Ngục Tù / Loạt bài của Phương Bích
[U][B]Bài I :[/B][/U]
[CENTER]
[IMG]http://i51.tinypic.com/hrnaip.jpg[/IMG][/CENTER]
[COLOR="#B22222"]Đêm hôm trước*[/COLOR]
[B][SIZE=1]Ghi chép của Phương Bích[/SIZE][/B]
Trở về căn pḥng giam mờ tối, tôi ngồi trên chiếc giường xi măng, kể cho cô bạn tù nghe về cuộc hội ngộ ngắn ngủi với những người đồng đội ở khu vực thẩm vấn.
Nhớ lại cảnh Bùi Hằng và Tiến Nam thay nhau ôm gh́ lấy tôi, tôi chợt thấy nghẹn ngào không nói được hết câu, bèn giấu mặt vào hai ḷng bàn tay.
- Chị cứ khóc đi, đừng ngại, cứ khóc thật thỏa ḷng đi.
Bàn tay cô ấy dịu dàng đặt lên vai tôi cùng với lời thủ thỉ đầy sự cảm thông, thế là tôi nức lên như một đứa trẻ. Vẫn úp hai bàn tay che lấy mặt, tôi đă khóc rất lâu, không thể nào ḱm lại được...
*
Đêm trước ngày 21/8, tôi gần như thức trắng đêm.
Bố tôi trước vốn ủng hộ tôi đi biểu t́nh chống Trung Quốc là thế, nay bỗng mềm ḷng trước sự vật vă của mẹ tôi.
Bà khó nhọc quỳ đôi chân khớp nặng của bà xuống trước mặt tôi van xin:
- Mợ lạy con, ngày mai con đừng đi nữa.
- Thôi th́ con v́ mẹ đi, bố không chịu nổi nữa.
Tôi vùng đứng dậy, lao vào buồng đóng chặt cửa lại, lửa giận bừng bừng trong ḷng. Anh trai tôi đứng ngoài cửa nói vọng vào:
- Anh nói điều này cô nghe hay không th́ tùy, nhưng người ta đă đến xin anh thuyết phục cô. Thôi th́ người ta đă xin th́ cô cũng đừng nên đi nữa.
Hóa ra khi không thuyết phục được tôi, công an cùng cán bộ Phường kéo đến làm công tác dân vận với mẹ và anh trai tôi.
Mới hôm nào tôi c̣n phấn khởi kể lại trên mạng, chuyện họ đến nhà thuyết phục tôi không thành thế nào. Hóa ra họ vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục dùng đ̣n sau lưng này để đánh tôi.
Nếu tôi v́ gia đ́nh, tôi sẽ trở thành kẻ phản bội lại đồng đội ḿnh.
Ai sẽ là những người có mặt ở ngoài đó hôm nay, nếu ai cũng có một lư do để ngồi ở nhà như tôi?
Hàng ngũ những người biểu t́nh có vỏn vẹn vài trăm người trong số vài triệu người ở đất Thủ đô, lâu nay vốn đă đơn độc, nay sẽ rơi rụng dần v́ những đ̣n đánh trong nội bộ từng gia đ́nh thế này ư?
Tôi thấy đau nhói trong ḷng khi nghĩ đến việc ngày mai, trong hàng ngũ những con người quả cảm đơn độc kia sẽ thiếu vắng tôi. Hẳn sẽ không ai nỡ trách móc tôi khi ở ngoài kia, ông bố già tuổi gần đất xa trời của tôi đang lên cơn cao huyết áp, c̣n bà mẹ 83 tuổi phải quỳ dưới chân tôi van xin, nhưng chắc hẳn họ sẽ rất buồn...
Xin bố mẹ hiểu cho ḷng con. Con làm sao có thể sống để ngẩng mặt nh́n bạn bè, đồng đội của ḿnh trong suốt phần đời c̣n lại chứ?
Không đi một hôm th́ có nghĩa lư ǵ, trong khi cuộc biểu t́nh này chưa biết đến bao giờ dừng lại?
Có lần bố cũng hỏi tôi: con đi thế này đến bao giờ?
Thực sự tôi cũng không biết. Có lẽ đến khi nhà nước lên tiếng một cách chính thức chăng?
Bởi v́ bấy lâu nay, có lẽ tôi cũng như nhiều người dân khác, rất muốn nghe một lời tuyên bố của chính quyền cho nhân dân cả nước biết rơ, về chính sách bảo vệ ngư dân trước nạn cướp bóc tàn bạo của nhà cầm quyền Trung Quốc, về phản ứng trước những hành động đe dọa láo xược của nhà cầm quyền Trung Quốc...
Thấy tôi phản ứng dữ dội, mẹ và anh trai tôi lặng lẽ khóa cửa, quay về căn hộ dưới tầng 6. Tôi ngồi lỳ trong buồng, không thể quyết định được ngay việc ngày mai đi hay ở nhà. Lư trí bảo tôi phải đi, nhưng nếu bố tôi lên cơn đột quỵ th́ sao?
Tôi đă thức gần trắng đêm để viết một bức thư cho ông Nguyễn Thế Thảo. Dự định nếu ngày mai bố tôi phải đi viện, gia đ́nh tôi xảy ra nội chiến, tôi sẽ gửi bức thư này cho ông ta và gửi lên mạng để phản đối việc chính quyền đă không chính danh ngôn thuận cưỡng ép tôi không đi biểu t́nh...
Sau khi gửi bức thư cho Xuân Diện bày tỏ nỗi niềm, tôi vào facebook t́m bạn bè để than thở. Máy tải chậm quá, khi tôi đóng máy tính lại là vào lúc 5 giờ sáng.
Thiếp đi đến 6 giờ th́ chuông báo thức reo. Tôi dậy nấu cơm cho bố, định bụng xong xuôi sẽ đi tắm rửa, v́ đêm qua tôi nhất định cố thủ trong buồng.
Tôi thấy nhẹ cả ḷng khi thấy bố dậy sớm, thần sắc đă trở lại b́nh thường. Ngoài trời lúc ấy đang mưa.
Gần 7 giờ th́ chuông cửa reo, lại một đoàn công an lẫn cán bộ phường và tổ dân phố bước vào.
Mẹ tôi c̣n huy động thêm cả bà chị gái tôi đến nữa.
Lạ thật, tôi đă nói rơ ràng thế rồi, bây giờ họ c̣n đến làm ǵ?
Nếu lúc này tôi không kiên quyết, có thể tôi sẽ lỡ mất…
Tôi vào buồng, lấy máy tính ra, đọc cho họ nghe bức thư tôi đă viết đêm qua.
Đến đoạn cuối, tôi vừa đọc vừa nghẹn ngào:
“Người xưa có câu: Hiếu với cha mẹ mới chỉ là Trung hiếu, c̣n hiếu với đất nước mới là Đại hiếu. Tôi tuy chỉ là một người dân bé mọn, nhưng cũng xin được đặt chữ Đại hiếu làm đầu”.
Mọi người không ai nói ǵ, chị gái tôi cũng không nói ǵ.
( C̣n nữa... )
Bước Chân Vào Chốn Ngục Tù / Loạt bài của Phương Bích
[COLOR="#800000"][B]BÀI II [/B][/COLOR]
Có điềm ǵ báo trước không khi tôi kiên quyết dứt khỏi những bàn tay đang cố níu kéo tôi?
Thực ra tôi không hoàn toàn nghĩ rằng đó chỉ là do họ muốn làm tṛn phận sự của ḿnh, mà chẳng hề v́ sự an toàn của tôi. Tôi cảm nhận được có lẽ có chút t́nh nào đó trong sự níu kéo ấy, nhưng chỉ v́ tôi đă quyết đi nên tôi đă khước từ…
Trời vẫn lất phất mưa bay, tôi đi thẳng một mạch ra Hồ Gươm, không bận tâm đến việc có người nào đó v́ nhiệm vụ đang đi theo tôi.
Đến cửa hàng “Hàm cá mập” tôi gọi điện cho Minh Hằng. Khi thấy bảo có người theo tôi, hắn nói tôi vào cà phê Thủy Tạ chờ.
Người ta đang chuẩn bị biểu diễn nghệ thuật ở quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục.
Tôi ṿng ra Thủy Tạ gửi xe rồi vào quán. Chả thấy Minh Hằng đâu, chỉ thấy vợ chồng con cái Bùi Quang Minh đang ăn sáng ở đó.
Vừa gọi cốc ca-cao sữa, uống được một ngụm th́ Minh Hằng gọi điện bảo ra chỗ vườn hoa Lư Thái Tổ. Lúc này vợ chồng Vân Anh cũng mới vào quán, chưa kịp gọi đồ uống.
[CENTER][IMG]http://i53.tinypic.com/2lj74fo.jpg[/IMG] [/CENTER]
Tôi ra thanh toán tiền rồi chào gia đ́nh BQ Minh, cùng vợ chồng Vân Anh đi bộ ra vườn hoa Lư Thái Tổ. Dọc đường gặp Tiến Nam, Quang Thạch, NV Dũng và một số người biểu t́nh đă quen mặt nhưng chưa nhớ tên.
Từ Thủy Tạ ra vườn hoa Lư Thái Tổ khá xa. Khu vực Đài cảm tử có một sân khấu, mấy cháu nhỏ đang biểu diễn, khán giả chủ yếu là những thanh niên mặc đồng phục áo xanh?
Bên vườn hoa Lư Thái Tổ, một sân khấu nữa cũng đang được thiết lập, khán giả cũng lại là thanh niên đồng phục áo xanh.
Bên kia đường, trên vỉa hè của bờ hồ là một đám đông, một chiếc xe buưt đỗ cạnh đó. Tôi vừa giục mọi người nhanh chân vừa chạy lên phía trước.
Có lẽ không kịp mất, tôi đă thấy trên xe đầy người, nửa người Đức xoăn nhô hẳn ra phía ngoài ở ô cửa phía sau cùng. Cả trên xe và ở dưới đường mọi người cùng đang hô to:
Phản đối bắt người yêu nước! Phản đối bắt người yêu nước!
Tôi và NV Dũng chạy đến khi chiếc xe buưt đă đóng cửa và bắt đầu chuyển bánh.
Nh́n chiếc xe buưt mang bóng dáng những người đồng đội của tôi xa dần, lồng ngực tôi nhộn nhạo, cồn cào một nỗi đau đớn lẫn phẫn uất. Tôi bất lực nh́n ngang nh́n dọc xem có những ai tôi quen mặt, nhưng dường như mắt tôi đă mờ đi nên tôi chả nhận ra ai.
Một chiếc xe buưt khác trờ tới. Bên cạnh tôi lại chợt nhốn nháo, đám đông đang xô đẩy, giằng co cái ǵ đó, nhiều tiếng thét vang lên: Phản đối xé cờ, Phản đối xé cờ.
Ngay lập tức tôi nhào vào, cố rướn người đập vào những cánh tay đang giằng giật lá cờ. Tôi chỉ vào mặt gă thanh niên bặm trợn chỉ đáng tuổi con tuổi cháu ḿnh đang bị bà con xâu xé hét lên:
Mày muốn xé cờ phải không? Muốn xé cờ phải không?
Thấy người dân phản ứng dữ dội trước hành động xúc phạm lá cờ, viên chỉ huy ra lệnh cho đám trật tự buông lá cờ ra.
Mọi người bắt đầu lùi lên đứng trên vỉa hè. Tôi quay người lại, hy vọng t́m những gương mặt quen thuộc đi cùng tôi ban năy - sau này nh́n ảnh trên mạng thấy tôi đang bước về phía sau, và sau lưng tôi, đám trật tự đang túm lấy một thanh niên mặc áo đỏ.
Tôi vốn là người chẳng thích xía vào chuyện của người khác, nhưng khi đi biểu t́nh, hễ ai bị bắt là thế nào tôi cũng nhào vô phụ bà con một tay giành lại người. V́ tôi tin vào chính nghĩa của ḿnh, nên tôi chẳng hề sợ hăi ngay cả khi họ túm lấy tôi tống lên xe buưt.
Dẫu họ có chưa tống tôi lên th́ tôi cũng phải chen bằng được lên, v́ ở đó có đồng đội của tôi, làm sao tôi không ở bên cạnh họ được.
Lần này th́ không phải cầu được ước thấy, tôi cho rằng hôm ấy họ đă chủ tâm bắt tôi. Chẳng phải v́ tôi là một kẻ nguy hiểm ǵ, nhưng thời gian qua, việc tôi viết một số bài tường thuật một cách trung thực các cuộc biểu t́nh, được cư dân mạng tỏ ḷng mến mộ.
Cư dân mạng cũng nhận ra tôi hay cầm loa hô khẩu hiệu, thường đi cùng với Minh Hằng – có người gọi hắn là “Hoa bất tử” của cuộc biểu t́nh. Có lẽ chính v́ điều này khiến họ ngứa mắt chăng?
[COLOR="#800000"]Có thể người nào đó nói rằng cư dân mạng họ tán dương, tâng bốc những người như chúng tôi để chúng tôi phổng mũi mà lăn xả vào đấu tranh thay họ…[/COLOR]Thú thực tôi chả quan tâm đến việc phải thanh minh thanh nga ǵ. Sống hơn năm mươi năm trên đời, tuy chưa đủ quá già để nói những lời triết lư, nhưng thực sự tôi là kẻ không hám danh hám lợi, chỉ thích sống thu ḿnh trong một thế giới hoàn toàn riêng tư và cách biệt.
Nếu như không có chuyện báo chí đưa tin tàu B́nh Minh bị phía Trung Quốc cắt cáp – một hành đồng gây hấn đầy thách thức láo xược, để rồi từ đó tôi lần ṃ vào mạng, chứng kiến cuộc thảm sát chiến sĩ ta trên băi đá Gạc Ma – th́ tôi vẫn măi sống trong cái thế giới của riêng tôi.
Chiếc xe buưt đưa chúng tôi đi ḷng ṿng quanh thành phố. Sau này qua nhiều sự việc, tôi mới cảm thấy có vẻ họ sợ việc bắt giữ này sẽ khiến người biểu t́nh tập trung với số đông để đ̣i người như vụ giải cứu Nguyễn Tiến Nam tại trụ sở công an phường Tràng Tiền lần trước.
Từ việc nhỏ suy ra việc lớn, chuyện giữ nước của cha ông ta cũng thành công khi vua tôi đoàn kết trên dưới một ḷng, thất bại khi nội bộ chia rẽ, hoặc không đủ tâm và tín để quy tụ sức mạnh toàn dân.
Khi nhận ra xe lại hướng về Mỹ Đ́nh, mọi người đều vui mừng v́ sẽ được gặp lại người trên xe trước.
[COLOR="#800000"]Trên xe, khi hô phản đối bắt người yêu nước, đả đảo Trung Quốc xâm lược, tôi chợt thấy nghẹn ngào, không hô tiếp được nữa.[/COLOR] Bé Cải đến gần tôi, giọng miền Trung như dỗ dành rất dễ thương:
- Sao cô Bích lại khóc?
[COLOR="#800000"]Tôi muốn nói rằng tôi khóc v́ uất ức, v́ thương tất cả chúng tôi. Tôi không quen nh́n thấy cảnh người với người đối xử với nhau tàn nhẫn thế.[/COLOR]
Những người già, hay phụ nữ như chúng tôi đều là những kẻ dễ bị tổn thương nhất. Chỉ một lời to tiếng cũng đủ làm chúng tôi đau ḷng, cần ǵ phải dùng đến sức lực vơ biền của những gă thanh niên chỉ đáng tuổi con tuổi cháu ḿnh như thế.
Xuống đến đồn công an Mỹ Đ́nh, tôi không nh́n thấy ai trong số đoàn biểu t́nh đứng trên sân mà chỉ toàn công an với số lượng đông bất thường.
Họ đưa chúng tôi lên pḥng họp tầng 2. Ngồi chán chê, họ gọi một bác lớn tuổi tên là Dần, tôi, Thạch, Dũng, Tiến Nam ra ngoài.
Tưởng lại gọi đi khai báo ǵ đó, hóa ra họ đưa chúng tôi lên xe đưa về công an quận Hoàn Kiếm.
Tôi vừa đi vào, vừa ngắm nghía nơi mà Minh Hằng đă kể cho tôi nghe, khi hắn bị bắt hôm xử phúc thẩm tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, bị đưa về đây giữ 9 tiếng rồi thả.
Khu thẩm vấn là một dăy những căn buồng nhỏ, bên trong mỗi căn buồng là một chiếc bàn gỗ, một cái ghế dài dành cho người bị bắt và một chiếc ghế tựa dành cho các “vị quan ṭa”. Qua những cánh cửa mở he hé, tôi nh́n thấy Minh Hằng, Đức xoăn, Trịnh Hữu Long.
Ḷng tôi chợt dịu lại. Dù ǵ th́ chúng tôi lại được ở bên nhau. Mới chỉ cùng nhau đi biểu t́nh chưa đến 10 lần, chưa biết ǵ nhiều về nhau, nhưng tôi đă kịp mến yêu và cảm phục những con người này. Họ chưa một lần lên mạng nói về bản thân ḿnh, dù chỉ là kể chuyện đi biểu t́nh.
[COLOR="#FF0000"] Nh́n những gương mặt sáng sủa, thông minh, nhân hậu của những chàng trai trẻ, sẵn sàng từ bỏ những thú vui chơi, như hàng triệu thanh niên bây giờ vẫn đang ch́m đắm trong đó, để đến mỗi buổi sáng chủ nhật, lại thể hiện hết ḿnh sự bất b́nh như vốn dĩ nó phải thế trước việc dân tộc ḿnh bị sỉ nhục, bị ức hiếp….[/COLOR]
Cảm ơn những Đức xoăn, những Trịnh Hữu Long, Tiến Nam, Phương, Dũng và những chàng trai, cô gái yêu quư khác tôi không kể được hết tên, đă khiến tôi chưa mất hẳn niềm tin vào thế hệ trẻ hôm nay.
Trong lúc ngồi đợi ngoài hành lang, tôi nghe thấy tiếng Minh Hằng gào to bất thường trong căn buồng đầu dăy. Tôi đứng bật dậy, bảo tay công an đang canh giữ chúng tôi:
- Để tôi vào trấn an cô ấy
Có lẽ họ cũng sợ ầm ĩ nên đồng ư để tôi vào. Minh Hằng đang ngồi thở dốc, nước mắt đầm đ́a.
Tôi vuốt vai hắn nghẹn ngào nói:
- Ḿnh đây, b́nh tĩnh, b́nh tĩnh, có ḿnh đây.
Minh Hằng chợt ôm choàng lấy tôi gh́ chặt như thể sợ tôi biến mất. Thế là chính tôi mới lại là người tru lên tức tưởi.
Cả hai chị em chúng tôi ôm chặt lấy nhau khóc rống lên khiến bọn họ hoảng sợ tách vội chúng tôi ra. Tôi cố dặn hắn trong nước mắt:
- B́nh tĩnh nhé.
( C̣n tiếp...)
Bước Chân Vào Chốn Ngục Tù / Loạt bài của Phương Bích
[COLOR="#800000"][B]BÀI III :[/B][/COLOR]
Xét về lư, tôi không nghĩ họ có cớ giữ chúng tôi lâu đến thế. Những lần trước đối mặt với các lực lượng đầy đủ sắc phục, hô khẩu hiệu rát họng, cờ và biểu ngữ giăng đầy mà họ c̣n chẳng bắt giữ ai.
Lần này họ giữ chúng tôi lâu thế là có ư ǵ?
Tôi không tin là v́ cái thông báo bất hợp pháp mới đây của UBND thành phố Hà Nội, vốn đang bị các nhân sĩ trí thức và những người biểu t́nh kư tên vào thư kiến nghị phản đối.
Nhưng thực tế mọi chuyện đều có thể xảy ra, bất chấp mọi lư lẽ.
Hơn 11 giờ đêm ngày 21/8, người đầu tiên họ gọi là bác Dần để kư giấy xử phạt hành chính. Nhưng cả ngày bác ấy nhất quyết không ăn cái ǵ, bây giờ bác ấy cứ nằm dài trên ghế. Sau bác ấy ngồi dậy bảo:
- Tao chả kư cái ǵ cả, chúng mày có xin lỗi rồi thả tao ra th́ thả.
Tưởng nói đùa, hóa ra họ thả bác ấy thật.
Sau khi bác ấy đi rồi, một tay công an ra bảo chúng tôi kư làm chứng là bác Dần không kư, chúng tôi bảo chẳng biết làm chứng cái ǵ th́ anh ta bỏ đi.
Chúng tôi chẳng hiểu cung cách làm việc của họ là thế nào, ép không được th́ thả à?
Sao lại tùy hứng vậy? Vậy mà chính bác ấy lại là người quậy nhất khi bị bắt, trong khi bị ba bốn người túm chặt, bác ấy cầm cái ô chọc loạn xạ đến găy cả ô, luôn miệng chửi
Bác ấy c̣n khoái chí kể toàn bị chọc đúng chỗ hiểm mà chúng nó chẳng đứa nào dám kêu.
Sau đó họ gọi tôi và Minh Hằng ra tống đạt cái quyết định tạm giữ 3 ngày.
Tôi không tin vào tai và mắt ḿnh, không thể nghĩ họ dám bất chấp mọi đạo lư để giam giữ chúng tôi chỉ v́ đi biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lược.
Nhưng quyền ở trong tay họ, bây giờ tôi có phản đối cũng vô ích nên tôi không cần biết họ gán cho tôi cụ thể là tội ǵ. Khi nào ra ṭa hăy hay.
Họ bắt tôi tháo hết đồ trang sức, điện thoại, kể cả dây giày
. Lúc ấy tôi không biết Tiến Nam và những người khác không bị tạm giữ 3 ngày như chúng tôi, nên cả tôi và Minh Hằng cùng đập hết điện thoại, bẻ sim ngay trước mặt họ.
Tôi vốn làm ǵ cũng nhanh gọn, không để ai phải chờ đợi bao giờ, đă chấp nhận t́nh thế th́ cứ thế mà làm.
Mặc dù rất ngạc nhiên khi thấy họ bảo đi theo một cô công an trẻ vào bên trong khu vực giam giữ để khám người, tôi vẫn thoăn thoắt đi theo cô ta.
[COLOR="#800000"]Tôi nhanh nhẹn cởi giày, cởi tất. Nhưng đến khi nghe cô công an trẻ nói: chị cởi hết quần áo ra th́ tôi nóng bừng mặt:[/COLOR]
- Cái ǵ?
- Chị cởi hết quần áo ra.
Tôi phăm phăm lộn trở ra khu vực bên ngoài, giữa bao nhiêu người đàn ông dù họ có là ai đi chăng nữa, tôi phẫn nộ lớn tiếng:
- Cô này nói tôi phải cởi hết quần áo ra. Tôi nói cho các anh biết, đến ngay trước mặt mẹ đẻ tôi, tôi cũng bao giờ làm thế. Tôi không phải là gái điếm, là tội phạm mà các anh có thể muốn làm ǵ th́ làm.
Minh Hằng vẫn đang ngồi đó cũng tru tréo lên. Thấy chúng tôi phản đối dữ quá, một ông lớn tuổi bảo:
- Thôi, chỉ khám bên ngoài thôi.
( C̣n tiếp...)
Bước Chân Vào Chốn Ngục Tù / Loạt bài của Phương Bích
[COLOR="#800000"][B]BÀI IV[/B][/COLOR]
[B]Ngay đến bố, đi hoạt động từ khi cách mạng c̣n chưa thành công, đối mặt với cái sống cái chết biết bao nhiêu lần, nhưng chưa khi nào bị bắt, chưa bao giờ nếm mùi tù tội. Bây giờ con gái bố - người đầu tiên trong gia đ́nh, trong tất cả các anh chị em, cô, d́, chú, bác - đă thực sự bước chân vào Hỏa Ḷ!...[/B]
Nhất nhật tại tù,
Thiên thu tại ngoại
22/8 - Ở đây ngày cũng như đêm, lúc nào cũng có mấy ngọn đèn sáng trưng ngoài hành lang, c̣n bên trong buồng giam th́ không có ngọn đèn nào cả. Có lẽ v́ trần hơi thấp nên họ sợ phạm nhân tự tử bằng điện chăng? Bây giờ tôi mới biết giường trong trại giam là một cái bệ xi măng, phía trong là một bể nước khoảng nửa khối để hở một ô vuông chỉ để đủ vục một gáo nước, kế đó là bệ xí – hết!
Tôi hỏi ở đây làm sao biết giờ giấc v́ nằm măi không thấy sáng. Cô bạn tù bảo thấy tù tự giác đi quét hành lang là mấy giờ, giao ca là mấy giờ, có tiếng xe máy là mấy giờ, có khói bếp hun vào buồng giam là mấy giờ v.v...
Bất cứ có tiếng động nào là cô bạn tù nhỏm phắt dậy, chổng mông, cố ghé mắt qua cánh cửa sắt để nh́n dọc hành lang rồi thông báo cho tôi nhất cử nhất động. Tôi khao khát mọi tin tức về đồng đội quá, cố gạn hỏi mấy cậu tù tự giác về những người vừa bị đưa vào đêm qua nhưng chẳng biết ǵ thêm. Tôi đánh liều thử gọi tên Tiến Nam th́ có ai đó quát: trật tự
Khi khói bếp xông vào cay xè th́ họ gọi tôi ra ngoài. Ra đến khu vực thẩm vấn, tôi nhớn nhác đưa mắt t́m đồng đội nhưng họ bắt tôi phải vào ngay pḥng chờ.
Trong khi chưa có người vào làm việc với tôi, Minh Hằng và Tiến Nam chợt bước vào.
Mấy chị em mừng tủi ôm gh́ lấy nhau thổn thức. Lúc ấy tôi hoàn toàn không biết cả đêm qua chỉ có mỗi ḿnh tôi và Dũng phải vào pḥng giam, c̣n tất cả mọi người vẫn ở lại bên ngoài. Bởi vậy tất cả mọi người đều rất thương tôi. Hóa ra v́ không biết tin về nhau, nên chúng tôi lại cứ quay ra lo lắng lẫn cho nhau măi.
Họ không cho chúng tôi hàn huyên lâu. Minh Hằng và Tiến Nam buộc phải quay trở ra. Cuộc hội ngộ ngắn ngủi khiến tôi xúc động đến mức vừa tranh luận với điều tra viên vừa nước mắt tuôn như suối. Đă khóc th́ kèm theo mũi dăi khiến tôi cứ x́ xoẹt xỉ mũi làm bà lăn tay càu nhàu, ư bảo tôi không được khóc. Tôi cáu tiết gắt:
- Ai muốn khóc làm ǵ chứ? Chị không chịu được th́ cứ đuổi tôi ra. Tôi oan ức th́ tôi phải khóc.
Họ vẫn hỏi những điều cũ rích, vẫn giở cái tṛ ban đầu ghi biên bản lời khai, khi tôi không đồng ư th́ lại lấy giấy trắng ra ghi biên bản làm việc. Rồi khi tôi không kư v́ biên bản chỉ lập 1 bản, th́ ngay lập tức họ đưa tôi trở lại pḥng giam.
Trở về pḥng giam, tôi linh cảm thấy việc có thể sẽ không được đoàn tụ với anh chị em trong một thời gian dài. Bởi vậy khi kể lại cho cô bạn tù nghe, tôi không thể nào cầm được nước mắt.
Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến thế. Vừa nức nở, tôi vừa nghĩ đến ngày tự do, tôi sẽ viết những ḍng đầu tiên:
[COLOR="#800000"] nước mắt Phương Bích đă rơi, nước mắt Minh Hằng đă rơi, nước mắt Tiến Nam và có thể của cả nhiều anh chị em khác đă rơi không phải v́ cường quyền bạo lực, v́ sự bất công mà v́ t́nh thương yêu giữa chúng tôi càng lớn hơn trong chốn lao tù này.[/COLOR]
Tôi quyết định sẽ tuyệt thực để phản đối. Mặc cho cô bạn tù khuyên hết lời, tôi vẫn nhất định không chịu ăn.
Bữa ăn trong tù làm tôi một lần nữa lại rơi nước mắt.
Chỉ vỏn vẹn một tô cơm với một tô rau muống luộc lẫn với nước rau. Tôi hỏi rau luộc hay canh? Cô bạn tù bảo rau luộc.
Cô ấy bảo thỉnh thoảng cũng có cho được tư muối. Tôi chỉ mấy lọ muối vừng với ruốc để ở cạnh tường th́ cô ấy bảo của bạn tù được tiếp tế thương t́nh sẻ cho.
Tôi hỏi sao cô ấy không được tiếp tế th́ cô ấy chỉ lắc đầu không nói.
Trong khi cô bạn tù ngồi ăn ngon lành, tôi cứ nằm nh́n cô ấy. Không biết có chế độ giam giữ nào lại tàn nhẫn như vậy không?.
Có ông bà đại biểu quốc hội nào biết chuyện này không?
Nói thực ḷng, đến con chó con mèo c̣n được trộn vào bát cơm tư thức ăn mặn. Tôi vốn yêu quư tất cả các loài vật, chỉ cần thấy chúng khốn khổ là tôi đă thắt ruột thắt gan lại v́ xót thương.
Nếu họ phạm tội th́ chỉ riêng việc bị giam giữ trong 4 bức tường đă là một sự trừng phạt lớn nhất đối với họ rồi, cần ǵ phải hành hạ cả về thể xác họ như thế.
( C̣n tiếp...)
Bước Chân Vào Chốn Ngục Tù / Loạt bài của Phương Bích
[COLOR="#800000"][B]BÀI V[/B][/COLOR]
[U][COLOR="#800000"]Trong Hỏa Ḷ[/COLOR][/U]
Tôi không hề cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, chỉ choáng váng phút ban đầu khi nh́n cái c̣ng số 8 bập vào tay ḿnh.
Một người phụ nữ hơn 50 tuổi như tôi, xấu hổ ngay cả khi nói to khiến người khác phải nh́n vào, chưa bao giờ ỷ thế vào bất cứ mối quan hệ nào để trục lợi cho bản thân ḿnh, chưa bao giờ làm điều ǵ xấu xa, tổn hại đến bất cứ một cá nhân nào chứ nói ǵ đến đất nước.
Vậy th́ tại sao tôi lại phải hổ thẹn v́ cái c̣ng số 8 trên tay tôi lúc này đây. Dẫu cho họ có gán cho tôi cái tội danh ǵ đi chăng nữa, th́ tôi chắc bạn bè và gia đ́nh, những người biết tôi dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi nhất cũng sẽ không bao giờ nghĩ tôi là một kẻ có tội.
Lại được ở bên nhau trong lúc chờ đợi, Minh Hằng ngồi xuống bên cạnh, xiết chặt lấy bàn tay tôi nghẹn ngào:
- Tôi với bà từ nay không thể xa nhau được nữa rồi
Tôi rưng rưng nước mắt. Bây giờ tôi mới cảm nhận được, mỗi giây phút được ở bên đồng đội trong những ngày này quư giá đến thế nào.
Họ phát cho chúng tôi mỗi người một mẩu giấy có ghi số, bảo đấy là số cơm của chúng tôi, số gọi đi cung, số gọi đi nhận quà tiếp tế.
Trước khi đi theo người dẫn chúng tôi vào trại, tôi đến bên hai người bạn tù áp giải chúng tôi trên xe, nắm lấy những bàn tay đang bị c̣ng chào tạm biệt họ:
- Ḿnh đi nhé, giữ ǵn sức khỏe nhé.
Trong đôi mắt cô gái mở to ngước lên nh́n tôi lúc ấy, tôi cảm nhận có chút ǵ ấm áp trong đó, hoàn toàn không c̣n vẻ dữ dằn, phớt đời như lúc ban đầu.
Chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi ấy thôi, tôi vừa mừng vừa thấy xót xa về số phận của những con người này.
Đă đến đây rồi, tôi b́nh tĩnh chấp nhận t́nh thế, không c̣n bất ngờ trước mọi diễn biến nữa.
Nỗi lo nhất của tôi là về bố, bây giờ th́ chắc gia đ́nh tôi cũng thu xếp ổn thỏa. Thương mẹ lại vất vả thêm, thương các anh chị có thể bị nhiễu nhương, phiền hà v́ tôi.
Thái độ của những người tại khu giam giữ lịch sự và thân thiện, khác hẳn so với khu vực tiếp nhận tù vào trại. Có lẽ do tiếp xúc trưc tiếp với tù nhân, ít nhiều họ cũng cảm nhận được sự đau khổ v́ mất tự do của những người tù nên họ nhẹ nhàng hơn chăng.
Chỉ có một điều tôi nhận thấy ngay là không bao giờ họ cho tù nhân ngồi cao ngang hàng với họ. Ghế dành cho cán bộ là ghế tựa thông thường, c̣n ghế cho tù nhân khi làm việc với họ là những chiếc ghế thấp, để làm sao người tù luôn phải ngồi ở dưới chân họ.
Tuy nhiên ở đây đâu phải là chỗ để cho tôi có ư kiến. Tôi nghĩ sau này, tôi sẽ t́m hiểu kỹ hơn về luật pháp Việt Nam.
Nếu có thể, sẽ kiến nghị lên các ông nghị bà nghị, đề nghị cải thiện chế độ nhà tù, để những người tù được đối xử tử tế hơn, nhân đạo hơn.
Mỗi một khâu là một cuộc thẩm vấn, ở đâu họ cũng hỏi chúng tôi làm sao lại bị bắt, hỏi lai lịch, quê quán, chỗ ở, việc làm. Sau khi nghe chúng tôi nói, ông phụ trách gật gù:
- Các chị đă vào đây th́ cứ chấp hành nội quy cho tốt. C̣n có tội hay không có tội th́ là với đảng và nhà nước, chứ không phải có tội với chúng tôi. Các chị cứ yên tâm, không có tội th́ sẽ thả thôi.
Có lẽ lư do vào tù như chúng tôi ở đây là chưa bao giờ có, nên trong khi tôi ngồi dưới chân họ, nói về chuyện bộ đội ta bị bắn giết ở Gạc Ma, về ngư dân ta vái lạy lính Trung Quốc để được sống sau khi bị cướp hết tài sản, về gần 3 tháng qua chúng tôi- trong đó có rất nhiều nhân sĩ trí thức- chủ nhật tuần nào cũng đi biểu t́nh phản đối Trung Quốc xâm lược... những người đại diện pháp luật cai quản đám tù ở đây cứ nh́n chúng tôi chăm chú, ánh mắt họ tôi không tả chính xác được, chỉ biết khi đưa tôi vào pḥng giam rồi, đích thân ông phụ trách đứng ngoài hành lang nói vọng vào với đám bạn tù mới của tôi:
- Chị ấy là trí thức, nhớ đối xử tử tế đấy.
( C̣n tiếp...)