ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 42
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 42
Mối hiểm hoạ treo lơ lửng đâu đây dường như thật rơ ràng, và Robert cảm thấy như anh có thể với tay ra và chạm vào nó. Khu bến cảng tấp nập hoạt động như một cái tổ ong với nhan nhản những con tàu bốc và dỡ hàng. Nhưng thêm vào đó c̣n có một điểm khác nữa: Những chiếc xe cảnh sát chạy lên chạy xuống với những cảnh sát mặc thường phục và những thám tử trông thật lộ liễu thẩm vấn nhưng công nhân và những thuỷ thủ. Cuộc săn người khẩn trương nầy làm cho Robert hoàn toàn ngạc nhiên. Dường như thể họ đă biết anh ở Naples, bởi lẽ nếu không th́ họ không thể nào cùng lúc ráo riết như thế nầy trong việc săn lùng anh ở tất cả các thành phố lớn của Italia. Thậm chí anh đă chẳng buồn ra khỏi xe.
- Anh quay xe lại và rời khỏi khu cảng. Điều mà anh đă nghĩ là một kế hoạch đơn giản - lên một chiếc tàu hàng đi Pháp - giờ đây đă trở thành nguy hiểm. Bằng cách nào đó họ đă lần theo anh tới đây. Anh rà lại các lựa chọn của ḿnh. Đi bằng xe th́ dù ngắn dài cũng đều quá nguy hiểm. Lúc nầy th́ hẳn sẽ có những trạm kiểm soát xung quanh thành phố. Các bến cảng đều được canh gác. Điều đó có nghĩa là ga xe lửa và sân bay cũng sẽ bị giám sát chặt chẽ. Anh đang ở trong một gọng ḱm và nó đang khép lại.
Robert nghĩ đến đề nghị của Susan. Bọn em ở ngay ngoài khơi Gibralta. Bọn em có thể ṿng lại và đón anh ở bất kỳ chỗ nào anh muốn. Đó có thể là khả năng thoát duy nhất của anh đấy? Anh không hề muốn kéo Susan vào chuyện nguy hiểm, vậy mà anh không c̣n nghĩ được đến một sự lựạ chọn nào khác. Đó là cách duy nhất thoát khỏi cái bẫy mà anh đang bị kẹt ở trong. Họ sẽ không t́m kiếm anh trên một du thuyền tư nhân. Nếu ḿnh lên được Thanh B́nh, anh nghĩ, họ có thể thả ḿnh gần bờ biển Marseilles, và ḿnh có thể tự lên bờ. Bằng cách đó họ sẽ không bị nguy hiểm.
- Anh dừng lại trước một tiệm ăn nhỏ bên đường và đi vào để gọi điện thoại.
Sau năm phút, anh được nối liên lạc với du thuyền Thanh B́nh.
- Xin cho gặp bà Banks.
- Tôi sẽ nói là ai đang gọi ạ?
Monte có một thằng quản gia khốn kiếp trực điện thoại trên du thuyền.
- Cứ nói là một người bạn cũ.
Một phút sau, anh nghe thấy tiếng Susan.
- Robert, anh đấy à?
- Thứ đồ bỏ đây.
- Họ… họ chưa bắt được anh hả?
- Chưa, Susan. - Nói ra cái đề nghị kia với anh thật khó khăn. - Lời đế nghị của em vẫn c̣n giá trị chứ?
- Tất nhiên rồi. Khi nào…?
- Em có thể đến Naples vào đêm nay được không?
Susan lưỡng lự.
- Em không biết. Chờ em một tí.
Robert nghe thấy tiếng trao đổi. Rồi Susan trở lại bên máy.
- Monte nói là có trục trặc một chút về động cơ, nhưng chúng em có thể đến Naples sau hai ngày.
Quỷ tha ma bắt. Anh ở đây thêm ngày nào là thêm khả năng bị bắt ngày đó.
- Được. Thế cũng tốt.
- Bọn em sẽ t́m anh như thế nào?
- Anh sẽ liên lạc với em.
- Robert, xin anh hăy cẩn thận.
- Anh đang cố gắng. Đúng là như thế.
- Anh sẽ không để chuyện ǵ xảy ra cho anh chứ?
- Không, anh sẽ không để chuyện ǵ xảy ra cho ḿnh. Và cả cho em nữa.
Khi Susan gác máy, cô quay lại mỉm cười với chồng:
- Anh ấy sẽ lên thuyền.
***
Một giờ sau, ở Rome, Francesco Cesar trao một bức điện cho đại tá Frank Johnson. Bức điện được gửi từ du thuyền Thanh B́nh. Nội dung: Bellemy sẽ lên thuyền Thanh B́nh. Sẽ thông báo cho các ông. Bức điện không có người kư.
- Tôi đă thu xếp hánh lư để giám sát tất cả các liên lạc đi và đến từ tàu Thanh B́nh. - Cesar nói. Ngay khi nào Bellamy lên thuyền, chúng ta sẽ tóm hắn.
Hết Chương 42
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 43
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 43
Carlo Valli càng nghĩ càng chắc chắn rằng cậu ta sắp trúng một quả lớn. Câu chuyện bịa của Pier rằng người Mỹ nầy đang lẩn trốn vợ chỉ là một tṛ đùa. Ông Jones kia đang chạy trốn, đúng thế, nhưng mà là chạy trốn cảnh sát. Có thể là có một giải thưởng treo cho người đàn ông nầy. Có thể là một khoản lớn. Việc nầy phải thật khéo léo. Carlo quyết định mang bàn với Mario Lucca, thủ lĩnh của băng Diavoli Rossi.
Sáng sớm ra, Carlo ngồi lên chiếc xe Vespa và chạy tới phố Sorceila, đằng sau quảng trường Garibandi.
Cậu ta dừng lại trước một khu nhà cũ, và nhấn chuông trên một cái hộp thư vớ toác có ghi tên "Lucca".
Một phút sau, một tiếng nói quát lên:
- Thằng nào đấy?
- Carlo đây. Tôi cần nói chuyện vớ́ anh, Mario.
- Giờ nầy là giờ tốt đấy. Lên đi.
Mario Lucca đang đứng trước cửa mở toang, trần truồng. Ở cuối pḥng, Carlo có thể nh́n thấy một cô gái.
- Gấp à? Có chuyện quái ǵ mà mầy đến sớm thế nầy?
- Mario, tôi không thể ngủ được. Tôi quá hồi hộp. Tôi nghĩ là ḿnh đang vớ được một quả lớn.
- Thế hả? Vào đi.
Carlo bước vào căn pḥng chật chội, bừa băi.
- Đêm qua, bà chị tôi mang về một thằng cha.
- Thế th́ sao? Pier là một con điếm mà. Cô ta…
- Ừ, nhưng mà thằng cha nầy giàu. Và ông ta đang lẩn trốn.
- Ông ta đang lẩn trốn ai?
- Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ t́m ra. Tôi nghĩ là có thể có một khoản tiền thưởng lớn treo trên đầu ông ta.
- Sao không hỏi bà chị mầy?
Carlo cau mầy.
- Pier muốn ăn một ḿnh. Anh sẽ thấy cái ṿng tay mà ông ta mua cho bà ấy. Ṿng ngọc.
- Một cái ṿng? Hả? Giá bao nhiêu?
- Rồi tôi sẽ bảo anh. Tôi sẽ bán nó trong sáng nay.
Lucca đứng đó, ngẫm nghĩ:
- Tao bảo mầy thế nầy, Carlo. V́ sao ta lại không nói chuyện với người bạn của chị mầy hả? Hăy tóm hắn và mang hắn tới câu lạc bộ ngay sáng nay.
Câu lạc bộ là một cái nhà kho rỗng ở Sanita, nơi có một cái pḥng cách âm.
- Hay. - Carlo mỉm cười. - Tôi có thể dễ dàng đưa ông ta tới đó.
- Chúng tao sẽ đợi hắn. - Lucca nói. - Và sẽ nói chuyện với hắn một chút. Tao hy vọng là hắn ta có một cái giọng hay bởi v́ hắn sắp phải hát cho chúng ta nghe.
Khi Carlo trở về nhà, Robert đă đi. Carlo hết hoảng.
- Bạn chị đi đâu rồi? - Cậu hỏi Pier.
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Chương 44
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 44
Đó là cái đẹp của những khủng khiếp, quay cuồng, và là cái bóng của thần chết. Nhiều năm trước, Robert được phái đi công vụ ở Borneo và đă xuyên qua rừng rậm để lần theo một tên phản bội. Đó là vào dịp tháng Mười, trong lễ Musin takoolt, cái mùa ăn người truyền thống, khi mà những thổ dân của vùng rừng rậm sống trong nỗi khủng khiếp của Ballh Salang, thứ ma quái săn người để uống máu. Đó là một mùa săn của những tên sát nhân, và bây giờ, đối với Robert, Naples đột nhiên trở thành những cánh rừng rậm ở Borneo. Cái chết ŕnh rập trong không trung. Đi với ma phải mặc áo giấy, Robert nghĩ. Họ sẽ phải bắt được ḿnh trước đă. Họ đă lần ra ḿnh như thế nào? Pier. Chắc hẳn họ phải lần ra anh qua Pier. Ḿnh phải trở lại ngôi nhà kia và cảnh cáo cô ta, Robert nghĩ. Nhưng trước hết ḿnh phải kiếm cách thoát khỏi nơi nầy.
Anh lái xe ra phía ngoại ô thành phố, nơi những con đường cao tốc bắt đầu, với hy vọng là nhờ một điều kỳ diệu nào đó mà đường không bị kiểm soát.
C̣n cách năm trăm mét th́ tới đầu đường, anh thấy cảnh sát lập rào chắn. Anh quay xe lại và chạy về trung tâm thành phố.
Robert lái xe chạy chậm, tập trung suy nghĩ, cố đặt ḿnh vào trong vị trí của những kẻ đang săn lùng anh. Họ sẽ cho chặn tất cả những con đường ra khỏi Italia. Tất thảy mọi con tàu rời khỏi nước nầy cũng sẽ bị kiểm tra.
Trong đầu anh chợt nảy ra một kế hoạch. Sẽ chẳng có lư do ǵ để họ lục soát những con tàu không rời khỏi Italia. Đó là một cơ hội, Robert nghĩ. Anh lại chạy về phía cảng.
***
Chiếc chuông nhỏ trên cửa tiệm kim hoàn kêu vang và Gambino ngẩng đầu lên. Hai người đàn ông mặc complê màu sẫm bước vào. Họ không phải là khách hàng.
- Tôi có thể giúp ǵ các ông?
- Ông là Gambino phải không?
- Phải. - Ông ta phơi ra những chiếc răng giả.
- Ông vừa gọi báo về một cái ṿng ngọc lục bảo.
SIFAR. Ông ta đă đang đợi họ. Nhưng lần nầy th́ ông ta ở cùng phía với những thần chết.
- Đúng thế. Là một công dân yêu nước, tôi cảm thấy đó là nghĩa vụ của ḿnh.
- Dẹp thử vớ vẩn đó đi. Ai mang đến?
- Một thằng bé tên là Carlo.
- Nó có để cái ṿng lại không?
- Không, nó mang đi luôn.
- Tên họ của Carlo là ǵ?
Gambino nhô cao một bên vai lên.
- Tôi không biết tên họ của nó. Nó là một thằng trong băng Diavoli Rossi. Đó là một trong những băng nhóm địa phương ở đây. Đứng đầu băng là nột thằng tên là Lucca.
- Ông có biết chúng tôi có thể t́m được Lucca ở đâu không?
Gambino lưỡng lự. Nếu như Lucca t́m ra rằng ai đă nói th́ hắn sẽ cắt lưỡi người ấy. Nếu không nói th́ những người nầy cũng sẽ đập ông ta vỡ sọ.
- Hắn sống ở phố Sorcella, phía sau quảng trường Garibaldi.
- Cám ơn ông Gambino. Ông đă giúp chúng tôi nhiều.
- Tôi luôn sung sướng được cộng tác với…
Hai người kia đă ra khỏi tiệm.
***
Lucca đang nằm trên giường với cô bạn gái th́ hai người đàn ông đẩy tung cánh cửa pḥng.
Lucca nhảy ra khỏi giường.
- Cái tṛ mẹ ǵ thế nầy? Các người là ai hả?
Một người đàn ông ch́a ra tấm thẻ.
SIFAR. Lucca nuốt giận.
- Nầy, tôi không làm ǵ sai trái cả. Tôi là một công dân tôn trọng luật pháp.
- Chúng tôi biết thế, Lucca. Chúng tôi không quan tâm tới anh. Chúng tôi quan tâm tới một thằng bé tên là Carlo.
Carlo. Vậy là về chuyện đó. Cái ṿng khôn kiếp kia. Thằng Carlo dính vào chuyện trời đánh ǵ thế nhỉ? SIFAR không có chuyện phái người đi t́m một thứ đồ nữ trang bị đánh cắp.
- Nào, anh có biết nó hay không hả?
- Có thể.
- Nếu anh không chắc, chúng tôi sẽ làm cho anh nhớ lại tại trụ sở của chúng tôi.
- Khoan. Bây giờ tôi nhớ ra rồi. - Lucca nói. - Hẳn là các ông nói tới Carlo Valli. Nó làm sao hả?
- Chúng tôi muốn nói chuyện với nó. Nó sống ở đâu?
Mọi thành viên của băng Diavoli Rossi đều đă phải uống máu thề trung thành, rằng chúng sẽ chết trước khi phản lại một thành viên khác. Đó chính là điều đă làm cho Diavoli Rossi trở thành một băng mạnh như vậy. Chúng gắn bó với nhau. Một v́ tất cả và tất cả v́ một.
- Anh có muốn đi vào trung tâm thành phố không hả?
- Để làm ǵ? - Lucca nhún vai. Hắn ta trao địa chỉ của Carlo.
***
Ba mươi phút sau, Pier mở cửa và thấy hai người lạ đứng trước mặt.
- Cô là Valli?
- Phải. Rắc rối rồi.
- Chúng tôi có thể vào nhà được không?
Cô ta muốn nói là không, nhưng không dám.
- Các ông là ai?