Phạm Hổ bảo Đinh Hiền:
- Sư đệ đem những cây thuốc quí này sang bên Ngọc-lan đ́nh, bầy cỗ cho họ thưởng trăng Trung-thu, đợi lát nữa, khi có lệnh, lại đưa sang đây hầu hạ lăo tiên sinh cùng các vị trong hội đồng giáo vụ trung ương.
Đinh Hiền dẫn bọn phụ nữ sang phía Ngọc-lan đ́nh.
Mỹ-Linh đưa mắt cho Tự-Mai, Tôn Đản. Cả ba người lui vào nhà, mở cửa đường hầm, chui xuống, theo lối cũ về Ngọc-lan đ́nh. Đến Ngọc-lan đ́nh, chui lên căn pḥng, Mỹ-Linh vẫy tay cho hai sư đệ núp vào gầm một cái ghế trường kỷ lớn. C̣n nàng núp sau con hổ nhồi bông.
Chỉ lát sau, Đinh Hiền dẫn chín thiếu nữ áo hồng cùng bọn Liên-Phương sáu người về tới.
Đinh Hiền nói với bọn Liên-Phương:
- Mời các vị tiên cô lên sân thượng. Lăo sẽ cho bầy tiệc để các vị thưởng trăng.
Đám đàn bà đều được thư thả. Chỉ riêng có Liên-Phương, Huyền-Nga, Sa-ki-Na bị xiềng chân tay bằng xích sắt. Họ cùng lên lầu. Đinh Hiền cầm dùi gơ vào cái chuông nhỏ hai tiếng. Lan-Hương từ nhà dưới lên, chắp tay chờ lệnh. Đinh Hiền chỉ lên sân thượng:
- Sư muội mau cho bầy tiệc, gồm mười lăm chỗ ngồi cho những cây thuốc của các vị đại ca trong hội đồng trung ương giáo vụ. Cử người hầu hạ thực cẩn thận. Sau khi bầy cỗ xong, ta sẽ trở về khai mạc tiệc Trung-thu.
Nói rồi lăo hướng nhà thủy tạ ra đi.
Lan-Hương rời đ́nh Ngọc-lan một lúc, rồi trở lại với hai thiếu nữ, một thiếu niên trong y phục giáo chúng. Mỹ-Linh thấy trên nút áo của họ đều có sợi chỉ đỏ, th́ biết là người của Khu-mật-viện, nàng yên tâm. Nh́n dáng đi của ba người, thấy hơi quen, nhưng trong mờ mờ bóng đèn, nàng không biết là ai.
Ba thiếu niên theo đám phụ nữ lên sân thượng rồi. Mỹ-Linh từ bóng tối nhảy ra. Lan-Hương giật ḿnh hỏi sẽ:
- Đă t́m ra người định cứu chưa?
- Thấy rồi. Chính là hai người đàn bà bị xích chân tay đó.
Mỹ-Linh nghĩ tới cứu vương mẫu, nàng run run hỏi:
- Trong trang này c̣n cao thủ nào không?
- Các trưởng lăo thuộc hội đồng giáo vụ trung ương họp cả ở nhà thủy tạ. Hiện ở Ngọc-lan đ́nh này chỉ có đám giáo chúng phụ trách nấu bếp. Bọm giáo chúng cao cấp khác đang ăn uống ở trên lầu Động-đ́nh. Đinh Hiền là một cao thủ duy nhất có mặt. Phải cẩn thận lắm. Kiếm thuật y bậc nhất trong Hồng-thiết giáo.
- Chúng tôi lên lầu được không?
- Cứ việc. Nhưng các vị đừng quên ḿnh là người hầu hạ đấy nhé. Hăy chờ đây một lát, đầu bếp đưa cỗ tới, các vị tiếp lấy, rồi mang lên sân sân thượng. Người trên đó sẽ bầy ra bàn. Các vị chỉ có nhiệm vụ bưng từ đây lên mà thôi.
Mỹ-Linh vẫy tay cho Tôn Đản, Tự-Mai chui ra. Tôn Đản nói nhỏ:
- Em thỉnh cầu chị Mỹ-Linh với Tự-Mai một truyện.
- Truyện ǵ?
- Nếu chị với Tự-Mai nghĩ rằng có thể trấn áp tâm thần, khi gặp hai vị bá mẫu, hăy lên lầu cứu các vị. Bằng không đừng lên, e cứu không được người, mà c̣n làm mất mạng tất cả.
Mỹ-Linh nh́n Tự-Mai:
- Em nghĩ sao? Chị ư? Chị có đủ khả năng chế chỉ tâm thần.
- Được mà. Bộ em cùi sao?
- Thôi, chúng ta lên lầu.
Năm đầu bếp đă bưng cỗ đến. Mỹ-Linh đưa mắt cho hai em tiếp lấy, rồi bưng lên lầu.
Sân thượng khá lớn. Trăng chiếu sáng vằng vặc như ban ngày. Sân thượng trang trí như một vườn hoa. Những chậu hoa toả mùi hương ngào ngạt.
Ba giáo chúng lên trước đă bầy xong mười lăm cái bàn theo h́nh bán nguyệt. Ở giữa h́nh bán nguyệt, c̣n một cái bàn khá lớn. Bàn, ghế đều làm bằng gỗ sơn son, thiếp vàng. Dưới ánh trăng, phản chiếu long lanh. Mười lăm người đẹp, mỗi người ngồi sau một bàn. Mỹ-Linh, Tự-Mai, Tôn Đản chuyển cỗ cho ba giáo chúng lên trước, để họ bầy ra.
Sau bốn lần lên xuống, cỗ đă bầy xong. Chín thiếu nữ áo hồng, dường như quen biết nhau, họ trao đổi với nhau những câu truyện vặt về các buổi hiến thân cho bọn trưởng lăo hội đồng giáo vụ trung ương luyện công. Cô khoe được Phạm Hổ giữ trong ba tháng liền. Có cô khoe được hầu Vũ Nhất-Trụ. Bọn Xuyên-Thủy, Mỹ-An, Thuận-Ngôn quen biết nhau. Họ nói truyện với nhau rất sẽ. Nội công của Mỹ-Linh cao thâm biết mấy, nhưng cũng nghe câu được câu chăng.
Triệu Liên-Phương, Cao Huyền-Nga, và Sa-ki-Na ngồi gần nhau, lọt vào giữa hai đám người kia. Ba người ngồi im, không ai nói với ai câu nào cả.
Cái bàn ở giữa để trống, dường như chờ đợi một nhân vật quan trọng nào ngồi vào đó.
Khoảng nhai dập miếng trầu, lăo Đinh Hiền trở lại. Y tiến đến ngồi vào cái bàn chính giữa. Tay y tháo kiếm để xuống bên cạnh.Th́ ra y chủ tọa bữa tiệc hôm nay. Y trịnh trọng lên tiếng:
- Các vị tiên cô. Như các vị tiên cô biết, Nhật-Hồ lăo nhân, vị giáo chủ kính yêu của muôn dân Đại-Việt, Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua Xiêm-la vắng bóng trong hai mươi năm, nay người lại trở về. Từ khi người qui ẩn luyện công đến giờ, giáo chúng tản mát khắp nơi. Các vị trong hội đồng giáo vụ trung ương không người chỉ dạy, nên bản giáo trải qua thời kỳ phân hoá.
Đám phụ nữ nghe lăo nói, có ba phản ứng khác nhau. Nhóm chín cô gái áo hồng vui vẻ, mỉm cười khoan khoái ra mặt. C̣n nhóm của Đinh Mỹ-An nhăn mày, tơ vẻ khinh bỉ. Nhóm Triệu-liên-Phương lầm lỳ.
Lăo tiếp:
- Các vị sinh ra có nhan sắc, lại không bệnh tật, trời phú cho trong người tiết ra mùi thơm, v́ vậy bản giáo phong các vị làm cây thuốc, để giúp các trưởng lăo luyện công. Công lực các trưởng lăo cao thâm, là nhờ các vị. Các vị thực có huân công lớn với bản giáo. Năm nước Đại-Việt, Chiêm-thành, Lăo-qua, Chân-lạp, Xiêm-la đều tri ân các vị. Hôm nay, sắp Trung-thu, lăo phu thay mặt giáo chủ mời các vị dự tiệc. Nào mời các vị.
Ba giáo chúng tiến đến từng bàn rót nước trà cho những cây thuốc. Mỹ-Linh, Tự-Mai nh́n mẫu thân cúi mặt xuống uống nước ăn bánh. Hai người những muốn nhảy lại ôm lấy mẹ. Song nhớ lời Tôn Đản dặn, đành đứng im.
Đinh Hiền bưng chung rượu uống cạn, rồi hướng vào Cao Huyền-Nga, Triệu Liên-Phương, Sa-ki-Na:
- Ba vị là những cây thuốc trân quí bậc nhất trên thế gian này. Khi các vị mới đến đây, lăo phu đă cho biết, các vị được là cây thuốc trong bản giáo, thực vinh hạnh, sung sướng nhất thế gian. Thế mà hơi một tư các vị vô phép với bậc trưởng lăo. Trước đây, lăo phu đă nói, nếu các vị không khéo hầu hạ các trưởng lăo. Bắt buộc lăo phu sẽ ra lệnh đánh thuốc độc chồng, con, bố mẹ các vị. Nhờ các vị tận tâm hầu hạ chư vị trưởng lăo. Cho nên, mấy năm qua, gia đ́nh các vị vô sự. Thế mà hôm nay...
Lăo chỉ vào Sa-ki-Na:
- Cô nương dám đá trưởng lăo Phạm Hổ. Nếu cô nương không khéo hầu hạ Phạm trưởng lăo. Người mà nổi giận, ắt đem thân mẫu cô nương ra tùng xẻo. Cô nương phải biết điều chứ?
Lăo chỉ Triệu Liên-Phương, Cao Huyền-Nga:
- Một cô nương dám đánh trưởng lăo Đỗ Xích-Thập. Một cô vô phép với trưởng lăo Lê Đức. Đến nỗi phải dùng thần dược mới khiến các cô ngoan ngoăn. Ta nói cho cô nương Liên-Phương biết, chồng cô là Khai-thiên vương sắp lên kế vị làm vua. Con gái cô nương tên Mỹ-Linh, Kim-Thành, Trường-Ninh lớn lắm rồi. Chúng xinh đẹp vô cùng. Nếu cô nương không biết điều, ta sẽ cho đánh thuốc độc giết chồng cô, sau đem con gái cô vào đây thay thế .
Lăo chỉ vào Cao Huyền-Nga:
- C̣n cô. Con trai cô hiện bị chúng ta bắt. Con gái cô tên Thanh-Mai đă lớn, sắp được tuyển làm vương phi Khai-quốc vương. Nếu cô không biết điều, ta đem con trai cô làm cây thuốc cho các bà chức sắc bản giáo. Con gái sẽ thay thế cô.
Nghe lăo Đinh Hiền nói láo quá, Tự-Mai không chịu nổi, nó vọt người tới phóng vào lưng lăo một chưởng. Đinh Hiền tuyệt không ngờ một giáo chúng c̣n trẻ, tự nhiên phóng chưởng đánh lăo. Lăo tung người lên cao tránh thế chưởng ác liệt. Chưởng phong làm bay cái bàn của lăo đi.
Trên cao, lăo phóng xuống một chưởng, chụp vào đầu Tự-Mai. Tự-Mai trầm người, đẩy lên một chưởng. Hai chưởng chạm nhau đánh bùng một tiếng. Đinh Hiền bay bổng lên cao. Trong khi đó Tự-Mai cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung ra. Ở trên cao, Đinh-Hiền kêu lên:
- Th́ ra mi là gian tế của phái Đông-a, len lỏi vào bản giáo.
Miệng nói, y phóng xuống một chiêu chưởng rất quái dị. Tự-Mai thấy chưởng phong có sát thủ kinh hồn, lẫn với mùi hôi tanh, th́ biết y xử dụng Nhật-Hồ độc chưởng. Nó thu chưởng về, nhảy vọt ra ra, tay cầm cái ghế đưa lên đập vào chân lăo. Chát một tiếng, cái ghế vỡ tan tành. Đinh Hiền đau thấu tâm can, nhưng y vẫn phóng ra một chiêu độc chưởng. Hai người đứng quá gần nhau. Tự-Mai vội uốn cong người bật ra xa.
Trong khi Tự-Mai chiết chiêu với Đinh Hiền, Mỹ-Linh chụp kiếm của y để trên bàn. Nàng lách ḿnh một cái đă tới trước Cao Huyền-Nga với Triệu Liên-Phương. Ánh kiếm loé lên, xích chân tay Liên-Phương, Huyền-Nga, Sa-ki-Na bị chặt đứt. Nàng nói với đám Đinh Mỹ-An:
- Các vị muốn thoát thân hăy theo bọn tại hạ.
Đến đó Mỹ-Linh quay lại, Tôn Đản đang nhập cuộc đấu với Đinh Hiền. Tự-Mai dùng vơ công Đông-a, Tôn Đản dùng vơ công Cửu-chân. Tuy hai người đă gặp kỳ duyên, học được bí kíp vơ công, nhưng thời gian luyện tập không được bao lâu, lại nữa công lực Đinh Hiền cực kỳ cao thâm, chưởng của lăo là độc chưởng, nên hai đứa cứ phải nhảy tránh né.
Mỹ-Linh sợ dằng dai, bọn Nhật-Hồ tới th́ mất mạng. Nàng lạng người đi, đưa một chiêu kiếm vào bụng Đinh Hiền. Đinh Hiền khinh thường, lăo dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm của nàng. Không ngờ, Mỹ-Linh chuyển tay một cái, thanh kiếm chĩa vào cổ y. Y kinh hoàng, miệng hét lên be be, bật ngửa người ra sau, lộn đi ba ṿng tránh thế kiếm đó. Nhưng khi y vừa đứng xuống thanh kiếm Mỹ-Linh lại chĩa vào ngực, cổ y.
Triệu Liên-Phương kêu lên tiếng « ủa » kinh ngạc. C̣n Đinh Hiền thản nhiên nói:
- Con bà nó, mi là người hay ma? Kiếm của mi hơi giống Mê-linh kiếm pháp. Song mi dùng tà thuật, mỗ không phục.
Trên sân thượng đă thêm một giáo chúng nữa, thân thể y cao lớn, đen thùi thũi như than. Người này rút kiếm liệng cho Đinh Hiền. Mỹ-Linh thấy trên cổ giáo chúng nào có sợi dây đỏ. Nàng kinh ngạc tự hỏi:
- Rơ ràng anh này là người của Khu-mật-viện, tại sao anh ta lại trao kiếm cho Đinh Hiền?
Đinh Hiền cầm kiếm nh́n Mỹ-Linh:
- Cô nương tên ǵ? Ta thấy cô nương xử dụng Mê-linh kiếm pháp, ắt cô nương thuộc phái này. Cô nương ơi! Ta độ chừng đến sư thái Tịnh-Tuệ đấu kiếm với ta cũng chưa chắc hơn nổi. Ta muốn cô nương dạy dỗ cho mấy chiêu nữa.
Y phóng ra một chiêu kiếm lóe lên như tia chớp. Mỹ-Linh không đỡ, nàng đợi cho kiếm đối thủ sắp tới bên, khẽ lách người một cái tránh khỏi. Tay nàng phóng một chưởng vào ngực Đinh Hiền. Binh một tiếng, Đinh Hiền bay vọt trở lại sau. Y oẹ một tiếng, khác ra bụm máu. Tay y ôm ngực thở hổn hển:
- Cô nương, chiêu chưởng vừa rồi là Tiêu-sơn tượng đầu chưởng. Vậy cô nương thuộc phái Tiêu-sơn chăng?
Mỹ-Linh không trả lời. Đinh Hiền phóng liền bẩy chiêu kiếm chụp lên đầu Mỹ-Linh. Mỹ-Linh thản nhiên chiết chiêu. Kiếm pháp Mỹ-Linh xử dụng là Long-biên kiếm pháp, do Vạn-tín hầu Lư Thân thời vua An-dương chế ra. Với pho kiếm này, Lư Thân thắng hết các kiếm khách Trung-nguyên. Đến thời vua Trưng, Đào Kỳ, Phật-Nguyệt, Phương-Dung học được, làm anh hùng Trung-nguyên kinh hồn táng đởm. Kiếm pháp đặt trên cơ sở, Bát-quái, lấy mau thắng chậm. Trong khi đó kiếm pháp của Đinh Hiền là kiếm pháp Nhật-Hồ cũng lấy mau thắng chậm. V́ vậy hai người đấu với nhau, như hai quả cầu bạc.
Từ khi học được kiếm pháp Mê-linh. Mỹ-Linh đă đấu với Cao Thạch-Phụng, Nguyên-Hạnh, nàng đều thắng một cách dễ dàng. Hôm nay, nàng mới gặp một kiếm khách xứng đáng.
Đấu được trên trăm hiệp, Mỹ-Linh muốn hạ y thực không khó. Nhưng nàng muốn nghiên cứu kiếm pháp Nhật-Hồ danh trấn Hoa-Việt xem sao. V́ vậy nàng khoan thai ra chiêu, tay trái bắt kiếm quyết.
Bỗng Tự-Mai lên tiếng:
- Mau lên chị tư ơi!
Mỹ-Linh tỉnh ngộ, nàng nhảy xéo về bên trái đưa mũi kiếm vào giữa cổ Đinh Hiền. Y vung kiếm đỡ. Nhưng kiếm Mỹ-Linh co lại như con rắn. Y đỡ hụt. Kiếm Mỹ-Linh vọt tới, mổ vào vai phải y. Kiếm y rơi xuống sân thượng. Mỹ-Linh chĩa kiếm vào cổ y. Nàng hỏi:
- Mi phục chưa?
Đinh Hiền ḷng nguội như tro tàn. Từ trước đến nay, y tự hào kiếm thuật của ḿnh cao bậc nhất Hồng-thiết giáo Đại-Việt. Không ngờ đêm nay bị bại dưới tay một cô gái vô danh. Y thở dài:
- Lăo phu xin phục cô nương. Nhưng lăo phu có một điều thắc mắc: Không biết cô nương là cao đồ của vị tiền bối nào?
Mỹ-Linh nói thực:
- Tôi có hai sư phụ. Một vị là cao tăng phái Tiêu-sơn, một vị là thúc phụ của tôi. Song rất tiếc tôi không thể nói tên các ngài ra được.
Tên giáo chúng ném kiếm Đinh Hiền nói:
- Đinh tiên sinh. Chúng tôi mạn phép mời tiên sinh đưa chân chúng tôi rời khỏi đây với mấy « cây thuốc » này. Mong tiên sinh thuận cho.
Tự-Mai nói với mọi người:
- Ai muốn thoát khỏi cảnh này, mau theo bọn tại hạ.
Chín cô gái áo hồng, cùng ba giáo chúng hầu hạ lắc đầu. C̣n lại bọn Triệu Liên-Phương sáu người đều đứng dậy, theo sau Tự-Mai. Gă giáo chúng đen thui lấy giây trong bọc ra trói sáu cô gái lại thành một chùm, xé vạt áo nhét vào miệng các cô, rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
Tự-Mai nh́n gă giáo chúng đen thui, nó tự nghĩ:
- Anh này hành sự mẫn cán. Anh ta trói ba giáo chúng vốn là người của Khu-mật-viện lại như vậy, để bọn Hồng-thiết không ngờ vực họ, hầu họ tiếp tục công tác.
Mỹ-Linh đi theo Đinh Hiền, chĩa kiếm vào lưng bắt y đi trước. Phía sau là bọn Tự-Mai, Tôn Đản với sáu « cây thuốc ». Ra khỏi Ngọc-lan đ́nh, tên « giáo chúng đen thui » chợt nhớ ra điều ǵ, y vào bếp, trói Lan-Hương với mấy người làm bếp lại, rồi cũng nhét nhẻ vào miệng.
Rời khỏi khu vực Ngọc-lan đ́nh, tới bờ sông, đă có con đ̣ chờ sẵn ở đó. Trên đ̣ có hai cô gái, một cô lái, một cô chèo. Bấy giờ tên giáo chúng đen thui mới gỡ lớp đất đắp trên mặt ra.
Tự-Mai kêu lên:
- Anh Thiệu-Thái.
Mỹ-Linh thấy người yêu, nàng mừng khôn xiết. Thiệu-Thái nói nhỏ vào tai Mỹ-Linh, Tự-Mai:
- Cậu hai dạy, tuyệt đối không được lộ thân thế ra cho mẫu thân các em biết. V́ cần bảo vệ danh dự các bà.
Thiệu-Thái ra lệnh:
- Mời các vị xuống đ̣.
Đinh Hiền hỏi Mỹ-Linh:
- Cô nương định bắt ta đi đâu đây?
Thiệu-Thái lạnh lùng:
- Chúng tôi mời tiên sinh đến thăm Khu-mật-viện.
Nghe đến Khu-mật-viện, Đinh Hiền kinh sợ:
- Các vị là quan quân ư?
Tự-Mai đáp:
- Đúng thế.
Con đ̣ rời bờ sông, đi về phía bến Ngự-long. Khi sắp đến bến Ngự-long, cô gái chèo đ̣ bỗng cất tiếng hát:
Sông hồ một giải con con,
Gặp cơn sóng gió, chớ non tay chèo.
Yêu nhau, sinh tử đă nhiều.
Thương nhau, lặn suối, qua đèo có nhau.
Lập tức một chiến thuyền trên bến Tiềm long có hai ngọn đèn đưa lên, đưa xuống làm hiệu. Cô lái đ̣ cho mũi thuyền quay vào. Đ̣ tới bến. Trên bến đă sẵn sáu cái kiệu. Một người mặc quần áo như thái giám đang đứng chờ. Y nói với bọn Triệu Liên-Hương:
- Mời các vị lên kiệu.
Sau khi rời khỏi Ngọc-lan đ́nh, Liên-Hương không nói một câu. V́ kể từ lúc bị Lê Ba lấy ra khỏi quan tài, cho xác người khác vào thay thế, bà mê mê tỉnh tỉnh, không biết chúng giam ḿnh ở đâu. Trong suốt hai năm bà phải làm « cây thuốc » cho bọn Nhật-Hồ luyện công, đổi lấy an ninh cho chồng con. Bởi chúng đe doạ, nếu bà tự tử, chúng sẽ đánh thuốc độc giết chồng bà cùng các con. Bây giờ bà mới nhận ra, nơi ḿnh bị giam không xa kinh thành Thăng-long làm bao.
Bà hỏi tên thái giám:
- Người đưa ta đi đâu?
Tên thái giám không biết bà là vương phi của Khai-thiên vương:
- Tôi được lệnh đón các cô bằng kiệu. Lát nữa các cô sẽ biết ḿnh về đâu.
Có sáu vơ sĩ trói Đinh Hiền lại.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Tôn Đản, Tự-Mai lên ngựa theo sau sáu cái kiệu. Kiệu ṿng sang cửa Đại-hưng, vào điện Uy-viễn th́ ngừng lại. Sáu người đàn bà, đă có sáu cung nữ khác nhau đón.
Bọn Mỹ-Linh, Thiệu-Thái bước vào cửa chính Khu-mật-viện. Bên trong, Khai-quốc vương cùng ngồi với đại sư Huệ-Sinh, đạo sư Nùng-Sơn tử, Tạ Sơn. Huệ-Sinh vẫy tay ra hiệu miễn lễ.
Khai-quốc vương đứng dậy ṿng tay ôm lấy đầu Mỹ-Linh vào ngực:
- Con gái chú giỏi quá. Mới mấy tháng qua, mà con đă đổi từ một cô gái khuê các thành một người kinh lịch như một tướng ngoài biên cương.
Ông bảo Tự-Mai:
- Em thuật cho anh nghe hết mọi sự từ khi xẩy ra.
Tự-Mai thuật chi tiết, không thiếu chút nào. Nó thắc mắc:
- Tại sao ba tên Vũ Nhất-Trụ, Đặng Trường, Nguyễn Chí đang bị giam tại đây, mà chúng lại đi với lăo Nhật-Hồ?
Khai-quốc vương cười:
- Em thử đoán xem?
Tự-Mai lắc đầu:
- Em đoán không ra.
Khai-quốc vương vỗ đầu nó:
- Để anh giảng cho em nghe, hầu thêm kinh nghiệm.
Vương trầm tư một lúc rồi nói:
- Khi anh lên cầm quyền Thái-úy, th́ đă biết Đàm Can tức Vũ Nhất-Trụ là một trưởng lăo cuả Hồng-thiết giáo. V́ vậy anh phải tâu với phụ hoàng thăng chức tước cho y, hầu đẩy y rời khỏi Khu-mật-viện. Tuy vậy chân tay của y trong viện c̣n khá nhiều. Anh cứ để im, theo dơi. Hôm nay, sau khi thẩm vấn, anh thả Nhật-Hồ lăo nhân ra, để lăo về kiến thiết lại Hồng-thiết giáo.
Mỹ-Linh gật đầu tỏ ư hiểu:
- Nếu giết, hay bỏ tù lăo, th́ tên Lê Ba cầm quyền. Hồng-thiết giáo vẫn mạnh. Nay tha lăo ra, tất lăo thanh toán tên Lê Ba. Mà hơn hai chục năm nay, giáo chúng toàn chân tay của Lê. Do vậy lăo phải thanh toán hết. Ta mượn tay lăo tàn phá Hồng-thiết giáo.
Tự-Mai à lên một tiếng:
- Chắc chắn anh cả dùng một tên giáo đồ gian tế trong Khu-mật-viện, báo tin cho Nhật-Hồ biết nơi giam Nhất-Trụ, Đặng Trường, Nguyễn Chí. Lăo ắt tới cứu chúng ra. Ba tên này cũng có một số chân tay theo chúng. Như vậy cuộc tàn sát trong Hồng-thiết giáo mới kinh khủng hơn.
Khai-Quốc vương hỏi Tôn Đản:
- C̣n nữa. Em thử nói xem có đúng không nào?
Tôn Đản nhăn mũi lại:
- Dễ quá. Anh đă biết tên Vũ Nhất-Trụ là Đàm Can. Chức tước của y tuy bị cách, nhưng vợ con y c̣n đó. Anh ra lệnh cho y phải làm tai mắt cho triều đ́nh trong Hồng-thiết giáo, bằng không, anh đem cả ba họ y ra chặt đầu.
- Chưa hết.
Tự-Mai cười khúc khích, rồi nó ôm gối
không nói ǵ. Khai-quốc vương vỗ lưng nó:
- Em biết rồi hả. Giỏi đấy.
Mỹ-Linh ngơ ngác:
- C̣n ǵ nữa? Tự-Mai cho chị biết đi.
Tự-Mai đến bên Mỹ-Linh:
- Mỏi lưng quá, chị đấm lưng cho em một tư đi.
Mỹ-Linh không đừng được, dùng tai tay tẩm quất cho Tự-Mai. Tự-Mai cười khúc khích:
- Sướng thực. Được công chúa đấm lưng cho th́ c̣n ǵ bằng nữa. Nào bây giờ thầy đồ nói cho công chúa nghe. Lát nữa đây, em đem kiệu đưa mẫu thân về gặp bố. Em kể cho bố nghe về vụ tên Đặng Trường giả thua để bị chú em bắt sống, chính y là người đánh thuốc độc mẹ em. Như vậy ngày mai này, bọn Nhất-Hồ xuất hiện với mưu đồ giả giúp Hồng-Sơn đại phu hầu gây cho Đại-Việt rối loạn, quân Tống sang. Chúng được thể đứng lên xuất lĩnh anh hùng chống xâm lăng. Bố em sẽ đập chết chúng. Mà bố em đập chết chúng, đương nhiên bỏ không giúp Hồng-Sơn đại phu ép Thuận-thiên hoàng đế thoái vị nữa.
Nùng-Sơn tử nghiêm trang nói:
- Bây giờ, những đau khổ của vương phi Khai-thiên vương, cũng như phu nhân Thiên-trường, Hồng-sơn phải giữ thực kín. Nếu không, ba vị đó ắt tự tử. Như vậy chẳng hoá ra các bà sống với Hồng-thiết giáo không sao, khi về với triều đ́nh lại bị dồn vào chỗ chết.
Khai-quốc vương đứng dậy:
- Hà! Tự-Mai, Thiệu-Thái đi với anh được rồi.
- Đi đâu?
- Đem Hồng-Sơn phu nhân về với chồng con.
Bookmarks