Trích bài viết của ông nhà văn Nguyên Ngọc (tác giả đi theo VC thời "chống Mỹ - Ngụy" với 2 tác phẩm được VC dùng trong trường học nhồi sọ học sinh tại miền Bắc và miền Nam trước và sau 1975 là "Đất Nước Đứng Lên", "Rừng Xà Nu").
Muộn Rồi ông Nguyên Ngọc ơi!Đài này c̣n sử dụng một thủ đoạn ti tiện mà tôi nghĩ ở tuổi ông hẳn có thể ông cũng từng được biết, vào thời cải cách ruộng đất và Nhân văn Giai phẩm, dùng những người không được bất cứ ai cử ra nhưng lại được coi là đại biểu của “quần chúng nhân dân” lớn tiếng vu khống và chửi bới chúng tôi trên một phương tiện truyền thông chính thức của Đảng bộ và Chính quyền Hà Nội.
Vâng thế th́ ông nhà văn Nguyên Ngọc biết rất rơ CSVN nhúng tay máu vào các vụ án Nhân Văn Vai Phẩm và cái gọi là cải cách ruộng đất tại miền Bắc, ông Nguyên Ngọc biết rơ như thế, nhưng ezekiel không hiểu nỗi tại sao thời chiến tranh Việt nam giữa miền Bắc và miền Nam, ông Ngọc thay v́ tránh xa tà phái VC nhưng ông vẫn đi theo bọn VC trong những năm tháng ấy để cho ra những tác phẩm lên án "Mỹ Nguỵ" nhưng lại không có 1 tác phẩm nào lên án cái độc ác của Cộng sản VN?
thư ngỏ của nhà văn Nguyễn Ngọc với nội dung nguyên văn như sau:
Đây là bức thư của tôi gửi ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành ủy Hà Nội, chiều 25-8-2011.
Định là thư ngỏ, nhưng tôi chưa công bố ngay, mà gửi trước cho vài người bạn qua email để tham khảo ư kiến.
Không biết qua đường nào, ông Phạm Quang Nghị đă biết được thư này và tối 25-8 đă đến nhà tôi, trong khi tôi đi vắng. Sáng 26-8 ông ấy đă gọi điện thoại cho tôi, nói rằng có thể Đài Phát thanh-Truyền h́nh Hà Nội “đă non nớt” trong khi phát phóng sự (về những người biểu t́nh).
Từ đó đến nay, tôi chưa công bố bức thư này để chờ xem Đài PT-TH Hà Nội trả lời ra sao về việc làm sai trái của họ.
Nay đă có trả lời phủi tay và vô liêm sỉ của ông Trần Gia Thái, tôi quyết định đưa bức thư ra trước công luận.
Nguyên Ngọc
Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Ngày 25-8-2011
Kính gửi ông Phạm Quang Nghị,
Bí thư Thành ủy Đảng Cộng Sản Việt Nam thành phố Hà Nội,
Tôi viết thư này cho ông v́ ông là Bí thư Thành ủy Đảng Cộng sản Việt Nam của thành phố Hà Nội, là người lănh đạo cao nhất của thành phố này, đương nhiên chịu trách nhiệm về mọi hoạt động của các tổ chức và cơ quan dưới quyền lănh đạo của ông, không chỉ là tổ chức Đảng mà cả tổ chức và cơ quan chính quyền theo cơ chế ở nước ta hiện nay.
Tối ngày 22 tháng 8 năm 2011, đài phát thanh và truyền h́nh Hà Nội, trong chương tŕnh thời sự hằng ngày của ḿnh từ 18 giờ 30 đến 19 giờ, đă cho phát một phóng sự về những cuộc biểu t́nh và những người biểu t́nh ở Hà Nội trong thời gian vừa qua, mà chính ông Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc Công an thành phố, đă trịnh trọng tuyên bố trong một cuộc họp báo trước đó là biểu t́nh yêu nước chống Trung Quốc gây hấn, đe dọa nghiêm trọng nền độc lập của Tổ quốc Việt Nam. Vậy mà đến tối 22 tháng 8, đài phát thanh và truyền h́nh Hà Nội đă quay ngược hoàn toàn, coi các cuộc biểu t́nh và những người biểu t́nh ấy là phản động, và trong khi nói như vậy đă đồng thời đưa rơ h́nh ảnh ba người là giáo sư Nguyễn Huệ Chi, tiến sĩ Nguyễn Văn Khải và tôi.
Thưa ông,
Tôi năm nay đă 80 tuổi. Cho đến nay, trong suốt cuộc đời 80 năm qua của tôi, chưa có ai dám vu khống và xúc phạm tôi nặng nề như đài phát thanh và truyền h́nh Hà Nội, một cơ quan đặt dưới dưới sự lănh đạo của Thành ủy Hà Nội, đứng đầu là ông. Ở nước ta, như chắc chắn ông biết, gọi một người là phản động cũng tức là kết tội người ấy là một tên phản quốc. Đối với tôi, đây là một sự lăng nhục cực kỳ nghiêm trọng, nhất quyết không thể tha thứ.
Đài này c̣n sử dụng một thủ đoạn ti tiện mà tôi nghĩ ở tuổi ông hẳn có thể ông cũng từng được biết, vào thời cải cách ruộng đất và Nhân văn Giai phẩm, dùng những người không được bất cứ ai cử ra nhưng lại được coi là đại biểu của “quần chúng nhân dân” lớn tiếng vu khống và chửi bới chúng tôi trên một phương tiện truyền thông chính thức của Đảng bộ và Chính quyền Hà Nội.
Tôi xin hỏi:
1 – Thành ủy Hà Nội, đứng đầu là ông, có chủ trương và chỉ đạo việc thực hiện chương tŕnh sai pháp luật và cực kỳ vô văn hóa này của đài phát thanh và truyền h́nh Hà Nội không?
2 – Nếu không có chủ trương và chỉ đạo đó, mà đây chỉ là hành động “tự phát” của đài phát thanh và truyền h́nh Hà Nội, th́ ai chịu trách nhiệm về việc làm sai trái nghiêm trọng này?
Thành ủy Hà Nội sẽ xử lư những người đó như thế nào?
Bởi v́ sự xúc phạm của đài Hà Nội là công khai, với toàn dân, với cả nước, cả thế giới, nên bức thư này của tôi là thư ngỏ, và tôi yêu cầu câu trả lời của ông cũng phải công khai.
Tôi và tất cả những người có lương tri yêu cầu và chờ đợi câu trả lời đó.
Trân trọng,
Nguyên Ngọc
----------- tôị ác của VC trong vụ Nhân Dân Giai Phẩm lúc già Hồ c̣n sống ---------------------------------
VỤ NHÂN VĂN GIAI PHẨM TỪ GÓC NH̀N CỦA ĐẠI TÁ CÔNG AN
Tác giả : Lê Nguyên Hồng
Những người yêu văn học nghệ thuật Việt Nam thời tiền chiến và sau 1954. Phần nhiều đều biết đến phong trào "Nhân văn giai phẩm", với nhiều người trong phong trào này là đảng viên cs. Họ đă nguyện cống hiến hết sức ḿnh cho sự nghiệp văn học nghệ thuật nước nhà. Phong trào "Nhân Văn Giai Phẩm" quy tụ hầu hết các văn nhân, nghệ sỹ được học hành đào tạo dưới thời thuộc Pháp. Có nhiều người đă từng du học tại Pháp. V́ vậy họ chịu ảnh hưởng khá lớn từ nền văn hóa Pháp - Một nước có nền văn học nghệ thuật lâu đời, và được coi là nước văn minh tự do trên thế giới.
Giới văn nghệ sỹ Việt Nam thời ấy, nói chung cũng như bao người dân khác đều ngây thơ cho rằng: Toàn tâm toàn ư đi theo đảng, th́ sẽ có ngày hạnh phúc đủ đầy! Nhưng trong con mắt của đảng cs th́ văn nghệ sĩ là "đại biểu của tư tưởng tiểu tư sản". Chính v́ vậy các tác phẩm của họ, nếu đụng chạm đến những vấn đề nhạy cảm. Không theo tư duy cộng sản th́ lập tức bị cắt xén, thậm chí bị loại bỏ không thương tiếc bởi tinh thần "Tư tưởng cộng sản là thống soái".
Văn nghệ sĩ vốn không quen với sự áp đặt bởi chính trị kiểu cộng sản. V́ vậy một số nhà văn nhà thơ đă có ư kiến đ̣i tự do trong sáng tác, tự do trong tư duy văn chương, mở rộng dân chủ cho giới văn nghệ sĩ. Mở đầu cho đợt phản ứng này, là sự kiện một nhóm văn nghệ sĩ trong quân đội đứng đầu là Trần Dần, Tử Phác, đă gặp một ủy viên bộ chính trị đảng cs (lúc đó c̣n là đảng lao động), đ̣i "trả văn nghệ đích thực cho văn nghệ sĩ" và "Nghệ thuật vị nghệ thuật" chứ "nghệ thuật không vị nhân sinh" (nhân sinh cs)... Lập tức những kẻ lănh đạo văn nghệ cs đứng đầu là Tố Hữu đă nâng quan điểm kết tội cho nhóm này là "chống lại sự lănh đạo của đảng"... và có tư tưởng "tiểu tư sản phản động". Ngay từ lúc đó có người từng là du học sinh tại Pháp, đă biết rơ sự thật về Hồ Chí Minh đă làm những ǵ ở Pháp, nên đă nhận xét về Tố Hữu rằng: "Tố Hữu mắc sai lầm thần thánh hóa lănh tụ" (ám chỉ Hồ Chí Minh). Và ngay sau buổi gặp viên ủy viên bộ chính trị đó (một số tài liệu nói rằng đấy là Nguyễn Chí Thanh), th́ Trần Dần và Tử Phác đă bị bắt giam. .
Đầu năm 1956 tập "Giai Phẩm Mùa Xuân" ra đời. Với sự góp công của nhiều nhà văn, nhà thơ, nhạc sỹ như ; Lê Đạt, Hoàng Càm, Văn Cao vv... Với nhiều bài viết mang nội dung chống đối, phê b́nh chế độ và sự cai trị của tư tưởng cs. Như các bài "Chống Công Thức", "Nhất Định Thắng", "Cái Chổi Quét Rác Rưởi"... Và cùng chung cảnh ngộ với Trần Dần và Tử Phác, tập "Giai Phẩm Mùa Xuân" này cũng bị tịch thu.
Tuy không có ai dám đứng lên phản ứng trực diện với đcs như Trần Dần và Tử Phác nữa. Nhưng giới văn nghệ sỹ vẫn tiếp tục dùng vũ khí và thế mạnh của ḿnh là ng̣i bút để đấu tranh với đcs. Tháng 8/1956 Họ cho ra đời tập "Giai Phẩm Mùa Thu" tập 1 và tập 2. Đáng chú ư nhất đó là bài "Phê B́nh Lănh Đạo Văn Nghệ" của tác giả Phan Khôi. Tiếp tục là sự ra đời của tờ báo "Nhân Văn" với nhiều bài viết chống nạn bè phái của các cán bộ cs, và đă đề cập đến việc đcs đàn áp tư tưởng tự do sáng tạo nghệ thuật như trong bài thơ của Lê Đạt: "Câu Chuyện Về Mấy Người Tự Tử" vv... .
V́ những tác phẩm của phong trào "Nhân Văn Giai Phẩm" đứng về phía nhân dân và nói lên sự thật. Cho nên nó đă được đông đảo các tầng lớp trong quần chúng nhân dân tiếp nhận, đón đọc và ủng hộ. Chính v́ vậy đcs càng căm tức và quyết tâm ra tay đàn áp khủng bố. Trước hết những kẻ lănh đạo chóp bu trong giới văn nghệ, đứng đầu là Tố Hữu. Đă trắng trợn xuyên tạc các tác phẩm văn, thơ, nhạc, kịch của "Nhân Văn Giai Phẩm" trên các phương tiện thông tin, chủ yếu là các báo của cs. Dọn đường cho một đợt đàn áp tàn bạo dă man vào những người trong nhóm này. Cùng lúc đó Hồ Chí Minh ra "sắc lệnh báo chí". Chính thức xác nhận "báo chí là cơ quan ngôn luận của đảng", bắt đầu cho một đêm trường của báo chí và văn nghệ tự do!
Một chiến dịch đàn áp vô nhân đạo nhất trong lịch sử đối với văn nghệ sỹ đă bắt đầu như vậy. Tiếp sau đó là "phiên ṭa Nhân Văn" ngày 21/1/1960 với những mức án "Án ngờ ḷa mây" như của nhà văn Thụy An tuy không phải là người của "Nhân Văn Giai Phẩm" cũng bị kết án tới 15 năm tù. Nguyễn Hữu Đang 15 năm tù, Minh Đức 10 năm tù. Một số khác th́ bị ngấm ngầm bỏ tù không án mà cs quen gọi là "án cao su" (như ông Phùng Cung tù tới 12 năm mà không có án), rồi bị quản thúc, bị cho vào sổ đen mà cả gia đ́nh con cháu không thể ngóc đầu lên được cho đến tận ngày hôm nay.
Kể từ ngày cs ra tay đàn áp báo chí, đàn áp văn nghệ sỹ trong những năm 50-60 đến nay, ở Việt Nam theo thống kê của nhà nước cs, hiện có hơn 700 tờ báo đang hoạt động (cs thường huênh hoang với quốc tế về điều này). Nhưng tất cả đều là tiếng nói của đcs mà "nhất cử nhất động đều do cs chỉ đạo". Tuy nhiên! càng sống trong sự o ép, ḱm kẹp. Th́ khát vọng cát lên tiếng nói đ̣i công bằng lại càng lớn lao hơn bao giờ hết. Nhiều nhân sỹ trí thức nổi tiếng trong nước đă dũng cảm cất lên tiếng nói đấu tranh. Như các ông: Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Trần Khuê, Hà Sỹ Phu, Thích Quảng Độ, Tiêu Dao Bảo Cự vv... với những tác phẩm: "Chia Tay Ư Thức Hệ" "Người Tù Bị Xử Lư Nội Bộ" "Nhận Định Những Sai Lầm Của đcsvn Đối Với Dân Tộc Và Phật Giáo Việt Nam "Nửa Đời Nh́n Lại"...
Cho đến thời điểm hiện nay - năm 2008 - th́ vượt lên trên sự kiểm soát của đcs, hàng ngàn trang web và blog ra đời trên mạng Intenet đă làm htất bại ư đồ "trói tay bịt miệng" của nhà cầm quyền cs tại Việt Nam. Trước sự lên tiếng mạnh mẽ của các nhà dân chủ ở trong và ngoài nước trên các báo mạng và trên các diễn đàn, một bộ phận không nhỏ người đọc, người nghe, đă nhận ra ḿnh bị cs lừa dối, lợi dụng và ngược đăi mà không biết! Từ đây, một trang mới trong phong trào đấu tranh đ̣i tự do, đ̣i quyền sống quyền dân chủ đă bắt đầu lan rộng. Có tác động mạnh đến các văn nghệ sỹ và các nhà báo đang sống duới làn roi của chế độ cs.
Báo Tuổi Trẻ và báo Thanh Niên là hai tờ báo có doanh thu cao trong nhiều năm qua. Và có lượng độc giả đông đảo. V́ hai tờ báo này thường xuyên cung cấp những bài viết, phóng sự rất trung thực, khách quan. Đặc biệt là các vụ trọng án với hàng loạt các vụ tham nhũng được phanh phui. Và cả một băng đảng xă hội đen của Năm Cam được công an, chính quyền bảo kê trong một thời gian dài cũng bị lật tẩy. Từ năm 2000 đến năm 2006 hầu như tất cả các vụ án tham nhũng nghiêm trọng đều bị phát hiện bởi các nhà báo (đứng đầu là Tuổi Trẻ và Thanh Niên). Báo chí điều tra, lên tiếng theo sự phản ảnh của nhân đân và sau đó chính quyền mới "tát nước theo mưa". Người ta cho rằng: Nếu báo chí không lên tiếng th́ chính quyền cũng cho qua luôn!. V́ tham nhũng là ai? là cán bộ! cán bộ là ai? là chính quyền!
Nhưng tờ Tuổi Trẻ và tờ Thanh Niên đă lần đầu tiên gặp trở ngại lớn, từ khi phanh phui vụ tham ô và đánh bạc (cả triệu đô), cũng như sự sa đọa tột cùng của nhiều cán bộ cao cấp cs đứng đầu là Nguyễn Việt Tiến, Bùi Tiến Dũng... Nguy hiểm cho các nhà báo nhiều hơn khi những thông tin từ họ cung cấp đă được gần 20 tờ báo khác của cs đăng tải. Đáng kể là thông tin chạy án của Bùi Tiến Dũng với số tiền 500 ngàn đô la Mỹ cho gần 40 nhân vật trong bộ máy nhà nước. Và thông tin về Nguyễn Việt Tiến đă dùng 100 ngàn đô la Mỹ để mua chức thứ trưởng. Báo Thanh niên số ra ngày 07/4/2005 có bài "Vụ PMU18 Dưới Con Mắt Người Dân" có đoạn viết: "Việc buôn quan mua chức đă ràng bó, và thậm chí hủy hoại đất nước Việt Nam đến mức báo động. Cần phải xử lư triệt để. Đă đến lúc cả nước phải nghĩ đến việc thay đổi lại guồng máy"... Báo Tuổi trẻ ngày 31/3/2006 viết trong bài "Đến Nước Này Mà Bộ Trưởng Chưa Từ Chức" có đoạn: "Có một thực tế là sự thành đạt của một số người không phải do năng lực mà có, mà là do chạy chọt mua chức, mua quyền".
Đến nước này th́ "Dứt dây động rừng" thật rồi! Hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến và Nguyễn Văn Hải đă bị đưa vào tầm ngắm. V́ đằng sau Nguyễn Việt Tiến và Bùi Tiến Dũng là ai ? Đó là "Thế lực đen" mà có nhiều người đă biết. Đó là những người được gọi là "pḥ mă" và "công chúa" - Nhân sự ở bộ GTVT, "bạn thân" của Nguyễn Việt Tiến. Là hàng loạt tướng lĩnh công an, quân đội bạn bè của bố Bùi Tiến Dũng (bố Dũng cũng là một vị tướng). Và v́ vậy cuộc chiến không cân sức bắt đầu! người chịu trận không là ai khác ngoài những người đă dám động vào "thế lực đen" của cs. Với việc hành xử bằng bạo lực và thủ tiêu tang chứng theo cách truyền thống của cs. Th́ những người đă từng sống dưới chế độ cs đều đoán được kết cục của hai nhà báo, và sau đó là hai cảnh sát điều tra của cs. Đó cũng là cách xoa dịu dư luận và như là một đáp số ảo củ vụ PMU18.
Ngày 15/10/2008 ṭa án Thành Phố Hà Nội đă tuyên án hai nhà báo! Ông nguyễn Văn Hải: hai năm tù treo. Ông Nguyễn Việt Chiến: Hai năm tù giam. Với bản án này đối với hai nhà báo, chúng ta không xem xét vấn đề là mức án nặng hay nhẹ. Nhưng nặng nề nhất là nỗi đau của những người công nghĩa v́ sự thật, v́ lẽ phải mà chịu cảnh lao tù. Thực sự hiện nay nhân dân Việt Nam rất trông đợi vào các nhà báo chân chính, làm vũ khí bảo vệ sự công bằng. Nhưng hy vọng chưa được là bao th́ nay vụt tắt bởi sự đàn áp của nhà cầm quyền cs. Đ̣n đánh này không phải chỉ là dành cho hai nhà báo, mà nó là sự răn đe các nhà báo khác đang muốn thoát khỏi ṿng kiềm tỏa của cs. Quyền lực trong tay cs! phiên ṭa chỉ một h́nh thức cho ra vẻ có sự công bằng và đúng tŕnh tự tố tụng mà thôi. Mức án trong mọi phiên ṭa của cộng sản th́ đă được đcs chỉ đạo từ trước. Không thay đổi trong quá tŕnh xét xử. Có chăng th́ cũng là dàn bài của một màn kịch đă được dựng sẵn. Mà phiên ṭa nói trên không là một ngoại lệ!
Nh́n lại vụ án "Nhân Văn Giai Phẩm" và suy nghĩ về vụ án "Văn Nhân Báo Chí" Việt Nam. Chúng ta đều thấy sự bất công của nền pháp luật toàn trị mà sự bạo tàn của nó. Về bản chất không có ǵ thay đổi. Cho dù vụ án "Nhân văn. . ." và vụ án "Văn Nhân... "xảy ra cách nhau đă 48 năm - Một khoảng thời gian không nhỏ so với cuộc sống của một đời người!
Lê Nguyên Hồng
Bookmarks