Originally Posted by
Hoa Biển
Xem cảnh nhà cửa đổ nát , người chết v́ bom đạn vô t́nh trên đường phố , tôi liên tưởng đến cảnh dân quân miền Trung d́u dắt nhau chạy về phía Nam khi quân Việt Cộng tràn vào .Những tổn thất của đoàn quân vừa chống giặc , vừa chặn giặc để bảo vệ những người dân lành ghê tởm bọn cán binh CS , đang cố lếch thếch chạy theo quân đội quốc gia , thật không ai có thể diễn tả t́nh cảnh dân quân ta lúc đó bằng lời . Nếu quân bỏ mặc dân , việc triệt thoái sẽ dễ dàng hơn nhiều , sẽ ít tổn thất nhân mạng hơn , nhưng chiến sĩ VNCH không hành động như vậy . Tôi về đến Saigon là ngày 27 tháng 4 , may là c̣n kịp đưa gia đ́nh xuống chiến hạm và rời Bến Bạch Đằng trong đêm đen tối nhất của đất nước ,đêm 29 tháng Tư năm 1975.
Với những anh em kẹt lại đă chịu đ̣n thù của những kẻ chiếm đóng thay chúng tôi , tôi tự thấy đă thiếu họ một món nợ . Họ là những anh hùng vô danh , đă không khuất phục trước kẻ thù , đă nêu cao danh dự người lính VNCH .
Với những người dân mắc nạn giữa hai lằn đạn của cuộc chiến , xin cho họ yên nghỉ trên cơi vĩnh hằng .
Hy vọng những kẻ khát máu sẽ chấm dứt những hành động của họ , hoà b́nh thế giới sẽ được văn hồi , và mọi người sống trong thương yêu , hạnh phúc và an b́nh
Bookmarks