Originally Posted by
Hoai Nam
Trong Tập San Y Sĩ số 193, phát hành tháng 4/2012 kỷ niệm “Ngày Quốc Hận 37 năm về trước”, Bác Sĩ Vũ Ngọc Tấn , tác giả bài “ Tinh Thần Mă Thượng Trong Nội Chiến Mỹ. Trông Người Lại Nghĩ Đến Ta”, sau khi đề cập tới những chính sách trả thù của CS miền Bắc, là những kẻ thắng trận, đối với những người bại trận ở miền Nam VN vào năm 1975, đă đưa ra một câu hỏi: “ Nếu trong chiến tranh VN, thay v́ CS là kẻ chiến thắng, nhưng đảo nghịch lại, ta-những người miền Nam là kẻ chiến thắng, và miền Bắc, sau những đợt oanh kích trải thảm, đă quá kiệt quệ và đầu hàng, th́ ta sẽ đối xử với những người CS miền Bắc như thế nào ?
B/S Trần văn Tích đă mau mắn có một bài trả lời trên mạng điện tử. Theo B/S Tích th́: “ có thể khẳng định là nếu Miền Nam chiến thắng trong cuộc chiến ư thức hệ th́ chính sách đối xử với tù hàng binh đối phương không thể nào tàn ngược như chính sách của chế độ cộng sản, lại càng không thể tàn ngược hơn. Chỉ có hai chế độ đạt được tiêu chuẩn đối đăi phi nhân đối với các cộng đồng ḿnh không ưa là chế độ quốc xă và chế độ cộng sản. Chế độ cộng sản c̣n hơn chế độ quốc xă ở tính cách mọi rợ đểu cáng….”
B/S Tích cũng đề cập tới lời phát biểu của ông Bùi Tín. Bùi Tín kể rằng : “Tôi đă gặp một số vị trong chế độ Sài G̣n cũ, có một vị là trung tướng nói với tôi rằng : “Nếu chúng tôi chiến thắng, tức miền Nam thắng miền Bắc, không chắc chính sách của chúng tôi đối với các ông đă hơn ǵ so với chính sách của các ông đối với chúng tôi. Có khi chúng tôi lại có những trại giam tàn bạo hơn.“
Như vậy là câu hỏi của B/S Vũ Ngọc Tấn đă có được 2 câu trả lời, ư nghĩa hoàn toàn trái ngược nhau.
Khi CS cưỡng chiếm miền Nam, ông Bùi Tín đang mang quân hàm Đại Tá của chế độ CS. Ông là người đầu tiên theo đoàn quân chiến thắng vào tiếp thu dinh Độc Lập, và đă khinh mạn trả lời ông Dương văn Minh và Vũ văn Mẫu là: “Các ông c̣n ǵ đâu mà bàn giao !” Ông Bùi Tín, một cán bộ tuyên truyền của chế độ gần hết cuộc đời, cũng phải gánh một phần trách nhiệm về cái chính sách phi nhân của chính quyền mà ông đă góp sức xây dựng. Sự phát biểu của ông Bùi Tín có tính cách xuê xoa rằng: “bên nào chiến thắng cũng hành động như nhau thôi! không riêng ǵ chế độ CS”. Luận chứng của ông không có cơ sở, v́ đă không nêu ra danh tánh của người phát biểu mà chỉ nói chung chung. Hơn nữa, với tư thế một kẻ chiến thắng đi phỏng vấn một người chiến bại, th́ hai bên ở 2 vị trí không b́nh đẳng. Người chiến bại sẽ v́ sợ sêt, mà t́m câu trả lời làm vui ḷng người chiến thắng, để mong được yên thân. Trong hoàn cảnh đó, câu trả lời sẽ thiếu giá trị chính xác. Sự phản tỉnh của ông Bùi Tín cũng bị nhiều người nghi ngờ là không thực sự xuất phát từ ḷng bất đồng về đường lối, chính sách của đảng CSVN mà ông đă phục vụ tích cực và đắc lực, nhưng do ông bị thất sủng, không vừa ḷng với các quyền lợi và chức vị được chia chác sau ngày chiến thắng. Có người căn cứ theo lối lư luận ṿng vo khi tả khi hữu của ông đă cho rằng ông là một con cờ chạy hiệu sửa soạn cho một phe CS biến thái tiếp tục nắm quyền khi có thay đồi.
Theo B/S Trần văn Tích th́ chế độ Cộng Hoà miền Nam VN có một nền văn hóa nhân bản, chịu ảnh hướng bởi nền văn minh Âu Mỹ.
Hai chế độ, tư bản và CS, hay nói rơ hơn chế độ miền Bắc VN và chế độ miền Nam VN có những đường hướng xây dựng xă hội và giáo dục con người hoàn toàn khác biệt nhau. VC đưa chính trị vào chương tŕnh giáo dục. Trẻ em miền Bắc, từ khi c̣n nhỏ, đă phải học phấn đấu, học thi đua, để được quàng khăn đỏ, được làm cháu ngoan bác Hồ. Các bài toán, bài văn ở VN đều chứa đầy nội dung thời cuộc, và tạo “ căm thù”, thí dụ “ Làng có 100 ngôi nhà và 200 gia đ́nh, lính nguỵ vào làng đốt hết 50 ngôi nhà và giết 70 gia đ́nh. Hỏi rằng, trong làng c̣n lại bao nhiêu ngôi nhà, và bao nhiêu gia đ́nh ?” Hoặc là: “Quan điểm “Nhàn” trong thơ Cao Bá Quát c̣n thích hợp với XHCN hay không ?”. Các tấm gương sáng, được đưa vào giáo dục để làm mẫu mực cho học sinh đều là những h́nh ảnh huyền thoại quên ḿnh để phục vụ cho mục đích của đảng: Thí dụ như anh hùng Lê văn Tám tẩm săng vào ḿnh, làm cây đuốc sống, chạy vào phá nổ kho đạn của địch; Cán binh lấy thân ḿnh che lỗ châu mai, để đồng đội tiến lên. Bộ đội khóa chân vào đại pháo, tự nguyện chiến đấu tới giây phút cuối cùng, (chứ không phải là bị khoá cho hết đường chạy). Thanh nữ t́nh nguyện gánh đạn ra chiến trường. Thiếu nhi, lănh nhiệm vụ giao liên. Chủ nghĩa CS uốn nắn, kích động người dân hy sinh thân ḿnh cho quyền lợi của đảng, và mồi lửa cho tinh thần chiến đấu là “xây dựng ḷng căm thù”. Quan điểm của CS là biến con người thành thủ đoạn, tàn ác, bất chấp đạo nghĩa, miễn sao đạt được mục đích, v́ chủ nghĩa Mác Lê. Trong ḷ giáo dục CS, người ta dần trở nên vô cảm, “không khoan nhượng” với tất cả những thành phần bị cho là kẻ thù của đảng, của chủ nghiă. Tất cả những điều này đă được thấy, được ghi lại, trong suốt quá tŕnh đấu tranh giai cấp và thống trị của CSVN.
V́ thế, không ai chối căi được, là chế độ CS coi rẻ nhân mạng. Họ giết người không gớm tay. Staline đă đặt các trại tù lưu đầy khổ sai goulag để đầy đọa những người chống đối chế độ. Có đêm đă ra lệnh xử tử tập thể nguyên trại tù, hằng mấy ngàn người. Stalin đă thảm sát 23,000 người Ba Lan ở rừng Katyn rồi đổ thừa cho Đức Quốc Xă. Mao Trạch Đống với “Bước Nhảy Vọt” đă làm mấy chục triệu dân TQ phải chết đói. HCM với “Cải cách ruộng đất” đă giết khoảng 200,000 người dân vô tội và mấy triệu người trong cuộc chiến bành trướng chủ nghĩa CS vào miền Nam. Tết Mậu Thân, lính CS đă vừa giết vừa chôn sống gần 7,000 người ở Huế. Khơ Me đỏ tàn sát gần nửa tổng số dân Cam bốt,vân vân.
Chế độ giáo dục miền Nam th́ ngược lại, nặng về đạo đức, luân lư. Trẻ em được dạy dỗ những bổn phận làm người, cách đối xử với cha mẹ, gia đ́nh, tổ quốc, và xă hội. Các tài liệu về “Nhị Thập Tứ Hiếu” được giảng dạy từ Tiểu học. Các gương sáng tiền nhân giữ nước như Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Quang Trung được đề cao. Xă hội miền Nam không đem chính trị vào học đường, không có đấu tranh giai cấp, hay kỳ thị lư lịch. Các B/S miền Nam được học để phục vụ bệnh nhân không phân biệt giai cấp và xu hướng chính trị. Các quân y viện chữa trị cho các cán binh CS bên cạnh các quân nhân quốc gia. Các chương tŕnh “Y Tế Về Làng” khám bệnh và phát thuốc cho mọi người cần dịch vụ y tế, không phân biệt quốc gia hay CS vân vân…
Như vậy là bản chất hai chế độ hoàn toàn khác biệt. Con người CS đầy những hằn học và căm thù v́ cuồng tín. Nền tảng lư luận và hành xử là theo chủ thuyết “duy vật”. Ngay cả qua cái cung cách đối xử với nhau, giữa những đồng chí, và đối với quần chúng của đảng, đă từng phục vụ đảng., trong hiện t́nh CS biến thái ngày nay cũng thế. Điền h́nh trước mắt là vụ Đoàn Văn Vươn và không thiếu ǵ các vụ chiếm đất đai nhà cửa khác đă tạo ra t́nh trạng dân oan và khiếu kiện kéo dài, tường thuật trên các báo đảng và nhà nước. Sau khi chiến thắng năm 1975, sự căm thù của đảng và chế độ CS đă thể hiện qua hành động, và họ say sưa trả thù những người đă ngă ngựa, kể cả các người tàn tật như thương phế binh, và những người đă nằm xuống, bằng cách phá hủy Nghĩa Trang quân đội và di chuyển liên tục các nghĩa trang của dân chúng khác .
Tôi không muốn ở đây nói cái ư kiến của tôi về cách đối xử với cán binh CS nếu VNCH chiến thắng. V́ sẽ có người nói “th́ cũng là chuyện sư nói sư phải, văi nói văi hay”.
Tôi viết bài này không để khoe hoặc bênh chính quyền VNCH, cũng không để trả lời câu hỏi của Vũ Ngọc Tấn, đặt ra chỉ để nói lên cái ư riêng của ḿnh, là gián tiếp biện minh cho sự tàn bạo không chối căi được của CS trong chính sách đối xử với quân, dân, chính miền Nam. Tôi chỉ muốn nêu ra những sự kiện cụ thể, để chỉ ra cái lối nguỵ luận của những kẻ có tà ư: “Nguỵ” là ở chỗ dựa vào cái cảm tính của con người để mà khoả lấp cái bản chất tàn bạo rành rành không thể chối căi của đảng và nhà nước CSVN.
Hoàng Thế Hiển
05/12
Bookmarks