"Trần QuangTrân, một chiến sĩ dũng liệt
đă nằm xuống trong lăng quên!.."
Sau khi trại Kỳ Sơn giải tán, tất cả chúng tôi, những người cải tạo, được lệnh chuyển về trại I Tiên Lănh. Cả một vùng rừng núi hoang vu trùng điệp này, trước đây là một trong những mật khu an toàn nhất của Liên Khu IV/ VC. Thế rồi sau khi trại giam này được h́nh thành th́ chưa đầy một tháng, anh em họ Ngụy nhà ta đă phải ngậm ngùi khăn gói lên đường giă từ gác trọ ngót nghét cũng hơn mấy chục mạng, đang ăn uống ngủ nghê ngon lành vậy, đột nhiên lăn đùng ra rên ư hử chưa tới sáu câu vọng cổ là cuộc đời đă đi đong luôn..
Tôi vẫn c̣n nhớ rơ lúc bị VC tóm cổ (hừm!..phải nói là đi tŕnh diện mới đúng, ngu thật đấy!) tại trại tạm giam Ḥa Cầm-Đà Nẵng, lúc bấy giờ chúng tôi thực sự không hiểu hà cớ ǵ mà VC lại cứ cho chúng tôi ăn đều đặn mỗi ngày đến hai cử canh bí đỏ. Có một vài anh trong chúng tôi bạo miệng hỏi tên cán bộ quản giáo là tại làm sao, th́ tên này chỉ nở một nụ cười thật là đểu cáng, hắn bảo:
- Bí đỏ?..ồ!..các anh cố gắng mà ăn cho nhiều vào, không sao đâu bổ óc lắm đấy!..
Hắn ngừng lại một tí rồi nheo cặp mắt ti hí ḍm vào từng cái bản mặt ngốc nghếch của chúng tôi, hắn tiếp:
- Vậy chứ các anh ăn bí đỏ suốt cả tuần lễ này đầu óc đă tĩnh táo b́nh thường lại chút đỉnh nào chưa? Nói nghe coi!
Cả bọn đồng loạt gào lên:
- Dạ!..b́nh thường, rất b́nh thường, nhưng mà..
- Nhưng mà làm sao rồi?
- Nhưng..giá như có một vài miếng thịt ǵ đó phụ họa vào đấy có lẽ đầu óc chúng tôi sẽ tĩnh táo ngay, phải không cán bộ?
- Ăn thịch?..Hắn chợt cười toét ra, đưa nguyên cả bộ răng hô vàng khè ra ngoài trông mà phát gớm!..:
- Được!..ta sẽ báo cáo chuyện này lên Thủ trưởng, ừm!..có lẽ vào ngày mai các anh sẽ có thịt để bồi dưỡng rồi đó!..là thịt ḅ đó, là ân huệ của cách mạng chúng ta đó!..Nghe rơ?!..
Quả đúng như lời hắn đă nói, chiều hôm sau họ đă cho mổ tới ba con ḅ lận!..nhưng lại là ba con nghé ốm tong ốm teo chỉ c̣n trơ da bọc lấy xương..đểu thật!..h́nh như chúng nó mắc bệnh lao phổi kinh niên th́ phải, cứ lâu lâu chúng lại ho lên sù sụ thấy mà ớn!..
Kết quả là sau khi được bồi dưỡng thịt ḅ xong, th́ anh nào anh nấy không ai bảo ai, cứ thế xách quần tất tả nhắm trực chỉ hướng cầu tiêu mà lao tới mong để sớm trả cái ân huệ đó lại cho cách mạng!..
Từ những tháng ngày đầu tiên đó, chúng tôi được chuyển đến không biết bao nhiêu là trại giam..và trại I Tiên Lănh là nơi mà tôi đă ở đó cho đến ngày được phóng thích..và đó cũng là ngày mà tôi đă gặp được anh Trân-Trần Quang Trân- Và cũng do một sự t́nh cờ ngẩu nhiên nào đó tôi lại được xếp nằm chung một sạp bên cạnh anh..
Lần đầu tiên gặp gỡ đó chúng tôi ôm choàng lấy nhau trong cái t́nh nghĩa đồng hương đồng xóm. Thế mới biết cái câu:"Tha hương ngộ cố nhân" nó đậm đà thắm thiết biết là bao, nhất là trong cái hoàn cảnh bi thương này!..Thực ra, ngày xưa khi chúng tôi cùng học chung một trường, cùng ở chung một xóm nhưng cũng không lấy ǵ là thân thiết cho lắm, duy có một điều mà tôi nhớ rất rơ về Trân..lúc bấy giờ anh ta là một cậu học tṛ nhút nhác nhất lớp, vào năm đó anh mới học khoản lớp 7 th́ phải, tôi chẳng thấy anh ta đă học ở đâu mà lại có một năng khiếu về máy móc điện tử thật là đặc biệt; đó là sửa chữa radio, tất cả các tiệm sửa ở trong thị trấn không thể sửa được hễ chịu khó cứ mang đến anh là mọi thứ xong ngay!..
Trước đây anh vốn là một trung úy truyền tin, v́ vậy cơ quan điều hành trại đă giao trách nhiệm cho anh làm tổ trưởng phụ trách sữa chữa về kỹ thuật cũng như điều động nhà máy điện của trại. Chúng tôi chỉ thường gặp nhau sau mỗi buổi tối khi anh trở về trại. Cứ mỗi lần như thế, thỉnh thoảng anh lại mang về cho tôi một chút ít thức ăn mà cán bộ đă cho, anh thường bảo:
- Tuy đây là thức ăn thừa mứa của họ, nhưng dù sao cũng có chút bổ dưỡng c̣n hơn là sắn độn với nước muối..rán ăn nhiều vào!..ăn để có sức mà tiếp tục sống đó mờ!..
Những lần như thế tôi chỉ biết nghẹn ngào nh́n anh mà trong ḷng rưng rưng như muốn khóc.
Trân có cái thói quen là đợi sau khi mọi người đă ngủ say, anh lại lôi cái ống thuốc lào làm bằng tre nứa dấu ở dưới gầm sạp lên, kéo một vài hơi rồi xong mới chịu đi ngủ, có lần quá thèm thuốc tôi lại xin anh ta để kéo một điếu cho đỡ ghiền th́ anh ta lại bảo:
- Xin lỗi nhé!..tôi không thể!..Hừm!...có lẽ anh chưa tới "thời cơ" để hút thuốc lào của tôi được đâu..
- Ủa!..lạ chưa!..hút thuốc lào thôi mờ!..cũng cần phải đợi đến thời cơ nữa sao?..là thời cơ ǵ vậy cha nội?
- Đơn giản là..bởi v́ ở trên cái tẩu thuốc lào này nó có những cái mà anh không nên thấy hoặc không nên biết!..nói một cách khác là khi tôi cho anh hút có nghĩa là khi tôi hiểu được một phần nào ở trong ḷng anh!..
- Chề!..như thế mà anh lại bảo là đơn giản đó sao!..anh càng nói tôi thực sự lại càng hồ đồ ra đó, nói rơ chút coi, cha nội!..
Trân quay lại nh́n sâu vào đôi mắt tôi thật lâu:
- Chuyện ǵ đây?..tôi ngại ngùng hỏi.
- Có phải hồi xưa bác trai đă bị VC giết chết trong biến cố Mậu Thân ở Huế có phải không?
Tôi gật đầu.
Trân chợt ngồi yên lặng giây lâu như cố gắng theo đuổi một ư tưởng thầm kín nào đó..Một lát sau anh nhẹ nhàng vỗ lấy vai tôi rồi bảo:
- Tốt lắm!..bây giờ tôi có thể cho anh hút thuốc lào của tôi được rồi đấy!..tôi ngơ ngác nh́n anh ta vừa đón lấy cái tẩu thuốc lào từ tay anh, tôi chợt ṭ ṃ nh́n kỷ cái tẩu thuốc lào của Trân và phát hiện ra phần trên cái ống tre, ở đó có gắn vào những bộ phận ǵ đó trông là lạ không giống như những tẩu thuốc lá b́nh thường khác. Trân tựa lưng vào cái phên tre rồi tiếp tục:
- Anh cũng rơ ngày xưa gia đ́nh tôi rất là nghèo, nhưng cha tôi là một con người rất khí tiết. Ông thường bảo tôi là dù ai đó có ghét bỏ trù dập ta, th́ điều đó cũng chả sao, duy có một điều quan trọng là đừng để bất cứ ai khinh thường hoặc cố t́nh lăng nhục, chà đạp lên nhân phẩm của ḿnh..
Giọng Trân chợt như trở nên giận dữ:
- Tôi không muốn làm một người anh hùng ǵ cả, tôi chỉ muốn làm một việc ǵ đó có ư nghĩa cho đời và cho con cái của tôi về sau này, chỉ thế thôi!..
Trân dừng lại đảo mắt nh́n quanh một thoáng rồi ghé vào tai tôi th́ thầm:
- Tôi cho anh hay một điều quan trọng, đó là vào một ngày rất gần anh em trong tổ chức chúng tôi sẽ nỗi loạn, sẽ đốt sạch cái trại giam này và giải thoát tất cả trại viên ở đây!..
Tôi vừa nghe đến đó bỗng giật ḿnh đánh thót:
- Đốt trại? Giải thoát tù binh?..
Trân nh́n quanh pḥng vừa đưa ngón tay lên miệng đánh "suỵt" một cái..
- Nhưng..nhưng rồi sau đó chúng ta phải bỏ trốn ở đâu cho thoát đây?..Đừng..đừng làm tôi sợ nhé!..đại ca!..
Trân lấy lại cái tẩu thuốc rồi từ từ giải thích:
- Cái tẩu thuốc này, nó là mạng sống cũng như tất cả niềm ước mơ và hy vọng của tôi đấy..tất cả những kiến thức và kinh nghiệm về điện từ tôi đă vất vă tận dụng vào đó..
Ngừng lại một giây, Trân đưa cái tẩu thuốc gần tôi hơn và tiếp:
- Anh biết không?..Ngay ở trong ruột của ống tre, nó đă được cấu trúc bởi một hệ thống linh kiện được lấy ra từ những chiếc radio bị hỏng của mấy ông cán bộ đă vứt đi, và sau đó tôi đă tạo thành một cái máy thu thanh cực nhỏ, và cái sợi ăng ten của nó chính là sợi dây kim loại mà tôi đang dùng để treo mùng đó!..
Rồi sau cái đêm tâm sự bí mật đó trôi đi..Tuy rằng tôi chưa chính thức là một thành viên trong tổ chức, nhưng thỉnh thoảng Trân cũng cho phép tôi được nghe phát thanh từ cái ống tẩu thuốc đó một đôi lần. Quả thật là một điều bất ngờ đến thú vị; bởi v́ nó có thể tiếp vận được một vài làn sóng, kể cả làn sóng phát thanh mỗi ngày của đài BBC/Luân Đôn, cũng như tiếng nói của lực lượng kháng chiến fulro đang hoạt động bí mật trong rừng sâu..
Và cũng theo đó, Trân đă tiết lộ một vài tin tức về sinh hoạt của tổ chức mà Trân đang trực tiếp chỉ huy và lănh đạo. Tính ra số tù binh tham gia vào tổ chức này trên dưới cũng có khoản hơn 100 người, ở đó gồm đủ các thành phần sĩ quan của chế độ cũ, thậm chí c̣n có cả một số dân biểu, bác sĩ, kỹ sư nữa!..Nh́n suốt qua sự h́nh thành, quá tŕnh cũng như đông đảo thành phần nhân sự. Tổ chức của Trân đă âm thầm hoạt động rất có hiệu quả trong một hoàn cảnh, trong một môi trường thật là khó khăn nguy hiểm, và đầy những bất trắc, ta mới hiểu rằng Trần Quang Trân quả thật anh ấy thực sự không phải là một con người đơn giản!..
Tôi c̣n nhớ có một lần trên đường gánh sắn về cho trại, chúng tôi có một cuộc họp mặt khẩn cấp, và đó cũng là một buổi họp bí mật cuối cùng. Sau khi phổ biến một vài tin tức trong nước cũng như trên thế giới, anh Lê Minh, cựu thiếu úy và cũng là tổ phó trong tổ thợ điện của Trân đứng lên hùng hổ phát biểu:
- Tất cả đă sẵn sàng để hành động!..Sau khi chúng ta đốt sạch cái trại giam khủng khiếp này, chỉ c̣n có một con đường duy nhất là chúng ta sẽ vào mật khu kết hợp với các lực lượng kháng chiến để tiếp tục chiến đấu!..Các anh có đồng ư không?
Tất cả đều vung cao quả đấm đồng loạt:
- Nhất định!...thà chết vinh hơn sống nhục!..
- Đúng vậy!..nếu không th́ chúng ta cũng sẽ không bao giờ có ngày trở về và cuối cùng cũng sẽ bỏ thây ở chốn rừng sâu nước độc này mà thôi!..
Theo như lời Trân có nói chuyện với tôi hôm trước, th́ anh cho biết mọi việc tiến hành rất thuận lợi, đă chuẩn bị sẵn lương thực cho mỗi người trong mỗi chi bộ nhà lao. Đại kế hoạch "nội công ngoại kích" để phối hợp từ bên trong với các đơn vị bạn từ bên ngoài đă nhất quán và tuân thủ triệt để theo phương án đă hoạch định!..
(C̣n nữa)..
Bookmarks