Dân làm báo - Trong khi “đảng ta” tưng bừng cong lưng tổ chức "Đại hội đại biểu toàn quốc của Hội hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc" với chủ xị Phó thủ Nguyễn Thiện Nhân một ḷng tri ân nước lạ, mời những chú từng “dạy cho VN một bài học” sang thăm bên này biên giới... cũng là nhà, “nghiên cứu xây dựng các h́nh thức tuyên truyền về t́nh hữu nghị Việt-Trung" và khăng khăng “T́nh hữu nghị truyền thống lâu đời... là tài sản quư báu của nhân dân hai nước” v.v... và v.v..., bu lu... và bu loa... th́ cái loa của các đồng chí 16 vàng 4 tốt đang chửi ta nát nước, đang... “Hăy giết chết bọn giặc Việt Nam để làm vật tế cờ cho trận chiến Nam Sa”!
Dân Làm Báo gửi đến các bạn trong thôn bài báo của mạng "Trung Quốc binh khí đại đoàn" đang "quyết chiến" với Việt Nam: "Chúng ta có đầy đủ lư do để tấn công Việt Nam, Việt Nam cũng có đầy đủ điều kiện để trở thành vật tế của trận chiến thu hồi Nam Sa ?!". Bản dịch trích dẫn từ blog của nhà văn Phạm Viết Đào:
*
TRUNG QUỐC LÂM NGUY...
Quần đảo Nam Sa (Việt Nam gọi là Trường Sa) vốn dĩ là chuỗi ngọc trai lấp lánh của đất mẹ Trung Hoa, nhưng lại bị nhiều kẻ trộm cắp, muốn chiếm đoạt, giành giật, việc này chỉ làm phân tán đi ánh hào quang của chuỗi ngọc trai mà thôi. Trong số các đảo bị các nước chiếm đoạt, bọn Việt Nam kiêu ngạo, vong ơn bội nghĩa đă ráo riết chiếm đóng quần đảo với số lượng nhiều nhất.
Nghĩ lại mà xem, Việt Nam vốn xưa là phiên thuộc của nước ta. Năm 1885, theo Thỏa ước Pháp – Thanh, Việt Nam đă bị nhượng lại cho Pháp, dần trở thành thuộc địa của Pháp. Sau hai cuộc chiến tranh, Trung Quốc đă giúp Việt Nam đánh đuổi thực dân Pháp và đế quốc Mỹ, hai miền Nam Bắc đă được thống nhất. Nhưng thật không ngờ bọn Việt Nam không những không biết ơn Trung Quốc, mà trái lại đă lấy oán báo ân, tự vỗ ngực xem ḿnh là nước có tiềm lực quân sự lớn thứ ba thế giới, liên tiếp khiêu khích Trung Quốc. Mặc dù qua hai bài học, là cuộc chiến tranh biên giới Trung – Việt và chiến tranh Băi đá ngầm, nhưng Việt Nam vẫn không nhận ra được bài học, càng ra sức chiếm đoạt nhiều đảo hơn.
Do bọn Việt Nam bắt tay thực hiện khai thác đảo sớm nên điều kiện chiếm cứ thuận lợi hơn, hơn nữa lại có nguồn nước ngọt nên bọn chúng có thể thi công trên đảo, xây dựng sân bay, kiến tạo hạ tầng kỹ thuật thông tin di động, di dân ra đảo, tổ chức du lịch quốc tế, thiết lập phân chia ranh giới khu hành chính cấp huyện ḥng vĩnh cửu hóa, thực tế hóa, quốc tế hóa, hợp pháp hóa hành vi bá chiếm. Tiếp đó các nước khác cũng lần lượt theo đuôi Việt Nam, như Philipin, Malaysia, Indonesia, Bruney… xâu xé vùng biển Nam Sa của Trung Quốc, xây dựng căn cứ quân sự hoặc khoan dầu mỏ. Tất cả bọn chúng đều không coi Trung Quốc ra ǵ.
Các nước xung quanh xâm chiếm quần đảo Nam Sa đúng vào thời kỳ đất nước Trung Quốc chúng ta tiến hành cải cách mở cửa, thực hiện chiến lược đối ngoại ḥa b́nh, tập trung xây dựng kinh tế trong nước, duy tŕ ḥa b́nh phát triển với bên ngoài. Cùng là những nước đang phát triển đáng ra Việt Nam và các nước lân cận phải có thiện ư giải quyết hài ḥa những tranh chấp. Đất nước chúng ta đề xướng ra mục tiêu “gác lại chiến tranh, cùng nhau phát triển”.
Tuy nhiên, 30 năm qua, ḷng tốt của chúng ta lại không hề được báo đáp, mà trái lại các nước c̣n không ngừng tăng cường lấn chiếm khu vực biển của nước ta, ngang nhiên chiếm lănh hải, lănh thổ nước ta. Không khó khăn lắm, chúng ta cũng có thể nhận ra rằng, ḷng tốt của chúng ta không được báo đáp tử tế; danh dự, lănh thổ và lănh hải quốc gia nếu chỉ dựa vào giao thiệp ḥa b́nh th́ khó mà giữ ǵn, bảo vệ được. Ủy ban thềm lục địa của Liên Hiệp Quốc quy định, 12/5/2009 là kỳ hạn cuối cùng cho các quốc gia có liên quan phải hoàn thành việc gửi những bản giải tŕnh các luận cứ khoa học về chủ quyền thềm lục địa và khu kinh tế đặc quyền.
T́nh h́nh phát triển c̣n làm phức tạp hóa vấn đề, sự xoay chuyển của thời gian sẽ làm cho chúng ta càng thêm bất lợi, nếu cứ tiếp tục kéo dài sự khoan dung của chúng ta th́ kẻ khác sẽ cho rằng chúng ta đă chấp nhận, bằng ḷng với việc đó. V́ thế, biện pháp có hiệu quả là phải dùng lực lượng quân sự chiếm đoạt lại Nam Sa, và phải đưa việc này vào chương tŕnh nghị sự.
Chúng ta phải thấy một thực tế rằng, mức độ xâm phạm của các nước có liên quan đối với lợi ích của nước ta là khác nhau, do điều kiện môi trường và địa vị quốc tế khác nhau nên sẽ có những phản ứng khác nhau đối với hoạt động quân sự của nước ta, v́ vậy mà chúng ta cần phải có những cách đối xử khác nhau, giải quyết tốt những mâu thuẫn chủ yếu, thúc đẩy giải quyết những mâu thuẫn thứ yếu. Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, mục tiêu tấn công chủ yếu của chúng ta phải là Việt Nam.
(c̣n tiếp..)
Bookmarks