Đến văn nghệ, nếp sống
Trên đây là những lối nói bằng công-thức của người Cộng-sản nên nghe rổn rảng, người thường nghe rất khó hiểu, nhiều khi c̣n ngờ là nó che đậy những sự thật rất đáng sợ. Để cho dễ hiểu, tôi chỉ xin nêu ra hai thí-dụ.
Một là nhạc vàng. Năm 75 khi vào Nam, người CS chỉ có "nhạc cách mạng" và chê bai nhạc miền Nam mà họ gọi, theo cách nói của Trung-Cộng, là "nhạc vàng," hiểu theo nghĩa là vàng vọt, bệnh hoạn. Nhưng rồi chẳng bao lâu, "nhạc cách mạng" bị xem là "lạc hậu"–theo đúng nghĩa là "rớt lại đằng sau." V́ nhạc CS, cũng như văn-nghệ CS, là nhằm phục-vụ cho giai-đoạn. Khi giai-đoạn đó đă qua, như giai-đoạn mà họ gọi là "đánh cho Mỹ cút, nguỵ nhào," th́ cái nhạc kia trở nên lạc lơng, không c̣n đối-tượng nữa. Do đó nó phải đổi thay. Nhưng đổi thay theo hướng nào? Theo hướng con người, theo hướng t́nh-cảm… tức là đổi thay theo hướng "nhạc vàng" mà giờ đây ta thấy áp-đảo ở trong nước.
Để cho ta thấy sức mạnh của "nhạc vàng" như thế nào, ta có thể lấy trường-hợp nhạc Phạm Duy. Một số người trong chúng ta không muốn nhắc đến trường-hợp của ông v́ để được về yên thân ở trong nước, ông đă có đôi lời phát biểu không hạp nhĩ với chúng ta. Nhưng đâu phải ông về trong nước là không gặp khó khăn. Trên khoảng 1000 bài hát ông đă sáng-tác, cho đến nay nhà cầm quyền CS mới chỉ cho hát và tŕnh bầy có 41 bài của ông. Nhưng mặc! V́ tính-cách nhân-bản của những bài hát này, mỗi lần có Đại-nhạc-hội Phạm Duy ở trong nước là thiên-hạ ùn ùn đi coi, đôi khi phải trả cả vé theo giá chợ đen lên đến 300 đô-la một vé nếu mua ngay ở cửa.
Rồi chúng ta cũng trách một số ca-sĩ hải-ngoại về hát ở trong nước. Song ca-sĩ chúng ta ở ngoài này về là để hát nhạc t́nh-cảm, nhạc t́nh-tự quê hương, thậm chí có người c̣n bị chê trách là hát "nhạc sến" nữa. Nhưng tôi mới được đọc một bài báo nói về Tuấn Vũ, về hát ngay ở nhà hát lớn Hà-nội, mà hát nguyên một tuần lễ mà vẫn không hết khách. Đủ tỏ cái sức mạnh lạ lùng của "nhạc vàng," nó không cần ai đỡ đầu hay nhà nước nào bao cấp cả! Tự nó nó đứng vững trên hai chân của nó, chỉ v́ ḷng thương yêu của khán-thính-giả… bởi nó "cận nhân-t́nh"!
Tại sao vậy? Tại v́ "nhạc vàng" là một nền nhạc phải cọ xát với nhạc thế-giới, nhạc thời-đại, nó không "lạc hậu" như "nhạc cách mạng." Có thế nên ở ngay bên cạnh một nền nhạc năng động, phong phú và đa dạng như nhạc hiện-đại của Mỹ, của Pháp, "nhạc vàng" vẫn sống hùng sống mạnh, không chỉ vẫn giữ được khán-thính-giả của ḿnh, nó c̣n cạnh tranh được cả với phim bộ của Hồng-kông, Đại-Hàn nữa… th́ đủ tỏ!
Một trường-hợp thứ hai là cách ăn mặc của phụ nữ VN. Năm 75 vào, người CS tuy không cần nói ra vẫn đă biến cả nước thành một dân-tộc đồng-phục, bà ba đen hay nâu (thậm chí đến lụa trắng cũng không dám mặc v́ sợ bị coi là trưởng-giả, tiểu-tư-sản). Song chỉ ít lâu sau, người ta khám-phá ra người đàn bà, con gái mà có ít môi son, má phấn, vẽ lông mày, mặc áo dài và tắm xà-bông thơm th́ đẹp hơn gấp bội cái "mốt" mà có từ thế-kỷ thứ 10-thứ 15… mà ở nhà quê kia!
Thế là cả một cuộc cách mạng trong y-phục đă xảy ra, kéo từ Nam ra đến Bắc, ra đến tận ải Nam-quan (nếu như c̣n), và đă đành là không bỏ chuyện chinh-phục trở lại Hà-nội, Nam-định, Hải-pḥng! Ngày nay, thử hỏi, ăn mặc thế là chuyện tiến-bộ hay là liệu c̣n ai chủ-trương trở lại chế-độ bà ba?
Do vậy mà đă có không ít nhà quan-sát-viên, cả VN lẫn ngoại-quốc, đánh giá là trong chiến-tranh VN, người CS chỉ thắng được có phần quân-sự–mà đó cũng là nhờ miền Nam bị đồng-minh bỏ rơi, chứ c̣n về mọi mặt khác, từ kinh tế, xă-hội đến giáo-dục, văn-học, thời-trang… mặt nào miền Nam cũng thắng vượt trội–ngoại-lệ rất ít, gần như không có! Nên vấn-đề "ai thắng ai" th́ từ góc nh́n 36 năm sau nh́n lại, nếp sống và cách nh́n của người CS đă thảm-bại!
Về đạo-đức cũng không khác
Sang một lănh-vực cao hơn. Đến khi "học tập theo đạo đức Hồ Chí Minh" th́ sau "4 năm triển khai trên cả nước," đại-biểu Lê Văn Cuông tại hội-trường Quốc-hội ở Ba Đ́nh, Hà-nội, ngày 1/11/2010 đă phải than: "Kết quả làm theo lời Bác chưa được nhiều, trái lại có một số vấn đề bức xúc như chạy chức, chạy quyền, tham nhũng, lăng phí, tư lợi, đạo đức xuống cấp trong một bộ phận cán bộ công chức ngày càng có biểu hiện tinh vi, phức tạp." Một bộ phận thôi sao? Ngày 30/11/2010, ông Trương Vĩnh Trọng, phó-thủ-tướng, đúc kết tại Hội-nghị tổng-kết công-tác pḥng, chống tham-nhũng phải thú thật: "Tham nhũng vẫn c̣n nghiêm trọng và diễn biến phức tạp, diễn ra ở nhiều lĩnh vực, nhiều ngành, nhiều cấp…"
Nguyễn Ngọc Bích
Tŕnh bầy tại Hội Cao Niên vùng HTĐ
Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011
Nguồn
Bookmarks