Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 12

Thread: Tuyên Bố Của Chính Phủ VNCH Ngày 26-4-1958 Về Thắc Mắc Trong Vấn Đề Tái Thống Nhất Đất Nước

  1. #1
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Tuyên Bố Của Chính Phủ VNCH Ngày 26-4-1958 Về Thắc Mắc Trong Vấn Đề Tái Thống Nhất Đất Nước

    Lời người dịch: Kính thưa Quí Vị, Từ hai năm nay, cứ vào cuối tháng 10 hoặc đầu tháng 11 tôi đóng góp một bài viết về nền Đệ Nhất Cộng Hoà. Với hai bài “Thời nào Dân Việt sướng nhất” chúng ta đă cùng so sánh đời sống đại đa số dân chúng trong ba thời kỳ Đệ Nhất, Đệ Nhị Cộng hoà và XHCN. Kết quả cho thấy, mặc dù dưới thời Đệ Nhất Cộng hoà số tiền viện trợ ngoại quốc vào Việt Nam thấp nhất nhưng tiền lương người dân lao động, là thành phần chiếm đa số trong xă hội Việt Nam, cao trội hơn một cách rơ ràng với Đệ Nhị Cộng hoà và đặc biệt là với thời XHCN, mặc dù khoảng cách đă gần 50 năm. Nhân t́m được trong thư viện một trường Đại học Đức “Bản Tuyên Bố của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà ngày 26.4.1958 về thắc mắc trong vấn đề tái thống nhất đất nước” bằng tiếng Đức, tôi “ngấu nghiến” đọc và nhận thấy Bản Tuyên Bố có lập luận chặt chẽ, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng diễn được suy nghĩ đanh thép của những người lănh đạo thời đó. Những lập luận luôn được kèm theo thí dụ các sự kiện đă xảy ra làm người đọc, cho dù chưa sống dưới chế độ cộng sản, cũng có thể hiểu được thực trạng của chế độ cộng sản và lư do nào khiến người cộng sản miền Bắc đă chia đôi đất nước và sau đó đ̣i hỏi một cuộc tổng tuyển cử để tái thống nhất đất nước với một Việt Nam Cộng Hoà tự do và trù phú chỉ sau gần 4 năm tái kiến thiết sau ngày Hiệp định Genève được kư kết. Một điều đáng chú ư là năm 1958 Việt Nam Cộng hoà mới có Sứ Thần chứ chưa có Đại sứ tại CHLB Đức, nhưng các Vị Tiền bối cũng đă cho dịch Bản Tuyên bố của Chính phủ ra tiếng Đức, một ngôn ngữ ít thông dụng, và cho phổ biến tối thiểu là đến các trường đại học. Qua đó cho thấy, Bản Tuyên bố này đă được phổ biến ở nhiều quốc gia khác nơi VNCH có cơ sở ngoại giao. Do tầm quan trọng của Bản Tuyên bố, tôi dịch ra tiếng Việt để mọi người cùng tham khảo và hănh diện rằng, nước Việt Nam đă một thời có những người lănh đạo đất nước không những chỉ thực sự v́ nước, v́ dân mà c̣n rất khôn ngoan. Với đường lối chính trị và phương thức đấu tranh của Chính phủ Đệ nhất VNCH mà chúng ta có thể sáng suốt đánh giá qua bản Tuyên bố kèm theo cùng cách tổ chức phổ biến nó, chắc chắn miền Nam đă không rơi vào tay cộng sản mà ngược lại có lẽ cả nước Việt Nam ngày nay đă được thống nhất theo mô h́nh của Đức và người dân Việt không phải lam lũ làm tôi mọi cho giai cấp thống trị, mại bản đỏ, người con gái Việt không phải bán thân cho ngoại bang để bị dày ṿ thể xác, mà chúng ta đă là những con người tự tin, hiên ngang như các dân tộc Nhật bản, Đại hàn, Đài loan, Singapore v v…. Công việc dịch ra tiếng Việt từ ngoại ngữ chắc chắn không thể diễn tả hết hoàn toàn ư tưởng của bản Tuyên bố. Kính mong Quí Vị niệm t́nh tha thứ nếu có sơ sót.

    Kính mến

    Nguyễn Hội

    Tuyên bố của Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa ngày 26 Tháng 4 năm 1958 về thắc mắc trong vấn đề tái thống nhất đất nước

    Trong bức thư đề ngày 7 tháng ba năm 1958, được sử dụng với mục đích tuyên truyền – bởi v́ văn bản được phát đi ngay lập tức bởi Đài phát thanh Hà Nội và Đài phát thanh Bắc Kinh – Nhà chức trách Hà Nội đưa đề nghị “thiết lập quan hệ b́nh thường”, đề nghị xem xét vấn đề tái thống nhất đất nước, hạn chế quân sự và giao thương giữa hai vùng. Mặc dù đồng bào chúng tôi ở miền Nam và miền Trung Việt Nam đă được thông báo về tính chất lừa đảo của tuyền truyền cộng sản, Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa cũng phải có trách nhiệm giải thích cho đồng bào ở miền Bắc, những người đang bị cô lập với mọi thông tin xác thực và dư luận thế giới, các mâu thuẫn giữa tuyên bố và hành động của nhà chức trách Hà Nội cùng thực trạng bất lương về những cáo buộc của họ.

    Vấn đề thống nhất đất nước và cuộc bầu cử chung

    Xin nhớ rằng, Chính phủ chúng tôi đă luôn luôn bảo vệ sự thống nhất của đất nước. Trong Hội nghị Genève năm 1954, phái đoàn Việt Nam đă phản đối mạnh mẽ chống lại ư định của cộng sản Việt Nam. Phái đoàn chúng tôi đă chống việc chia ly tạm thời của đất nước. Chúng tôi đă đề xuất việc thu các đơn vị quân sự của cả hai bên vào một số khu vực hạn chế và sau đó tổ chức cuộc bầu cử tự do dưới sự kiểm soát của Liên Hiệp Quốc. Phái đoàn Cộng sản đă bác bỏ đề nghị trên, họ đ̣i hỏi chia đất nước từ vĩ tuyến 17 nhằm đạt dân số trội hơn miền Nam. Sau cuộc trốn chạy của hơn một triệu người tị nạn về miền Nam, tại miền Bắc vẫn c̣n hơn 13 triệu người so với 11 triệu người dân sinh sống trong miền Nam.

    Nhờ vào chế độ công an trị và quân đội lớn hơn so với Việt Nam Cộng ḥa, cộng sản tin rằng họ có thể ép dân chúng miền Bắc, dân số cao hơn, bỏ phiếu bầu cho họ ngơ hầu chế độ cộng sản có thể thống trị trên toàn lănh thổ Việt Nam và như thế, nền hoà b́nh trong vùng Đông Nam Á sẽ bị đe doạ.
    Từ ư tưởng này người cộng sản đ̣i hỏi thực hiện một cuộc Phổ thông đầu phiếu tại Việt Nam, trong khi họ luôn từ chối các cuộc bầu cử tự do tại Đức và Đại Hàn, bởi v́ trong hai quốc gia này dân số trong vùng họ kiểm soát ít hơn so với các khu vực tự do; do đó họ không có cơ hội để thực hiện ư đồ đen tối của ḿnh. Thái độ mâu thuẫn của cộng sản về vấn đề thống nhất đất nước ở các quốc gia bị phân chia cho thấy động cơ thầm kín của họ nhằm thực hiện những cuộc bầu cử không tự do và không thành thật.

    Mặc dù nhà chức trách Hà Nội đ̣i hỏi cuộc bầu cử chung, nhưng họ lại không tổ chức một cuộc bầu cử tự do trong vùng tạm kiểm soát của ḿnh để canh tân cái gọi là Quốc hội của họ. Quốc hội này bao gồm một số thành viên được chỉ định và một số thành viên được bầu trong sự hỗn loạn của năm 1946, hiện nay phải đối mặt với thực tế là một số thành viên đă bỏ chạy về miền Nam. Quy định vào Hiến pháp của họ, một bản Hiến pháp được hoàn thành không có sự tranh luận, trong một phiên họp chỉ kéo dài có một ngày, th́ nhiệm vụ những đại biểu của Quốc hội này đă được chấm dứt từ hơn 8 năm nay rồi. Cộng sản Việt Nam do đó đă không tôn trọng hiến pháp của chính họ. Đồng thời họ đă thiết lập chế độ Cộng sản ở miền Bắc, mà không trưng cầu ư dân. Và họ không bao giờ trưng cầu dân ư v́ họ biết rằng dân chúng sẽ không bao giờ chấp nhận cái chế độ này.
    Chính phủ chúng tôi đă tiến hành một cuộc trưng cầu dân ư vào ngày 23 Tháng 10 năm 1955, dựa theo đó chế độ cũ được băi bỏ và chế độ Cộng ḥa đă được thành lập. Sau đó chính phủ chúng tôi đă tổ chức cuộc bầu cử Quốc hội vào tháng 3 năm 1956 ở miền Trung và miền Nam Việt Nam. Quốc hội này đă soạn thảo và thông qua một bản Hiến pháp. Hiến Pháp này đă được công bố sau đó.

    Những tổ chức dân chủ và các tiến bộ mà chính phủ chúng tôi đă đạt được trong các lĩnh vực kinh tế, chính trị và xă hội, đă được cảm thông của cả thế giới. Đến ngày hôm nay đă có 56 quốc gia công nhận chính phủ chúng tôi, duy tŕ quan hệ ngoại giao với chúng tôi, hoặc đă đề nghị chúng tôi được gia nhập Liên Hiệp Quốc. Nhà cầm quyền cộng sản ở miền Bắc chỉ được sự công nhận của khoảng 10 chính phủ cộng sản. Trong những năm gần đây, ảnh hưởng của Việt Nam Tự Do đă được tăng đáng kể: Nước chúng tôi hiện nay là thành viên của 33 tổ chức quốc tế và Sài G̣n được chọn là trụ sở của nhiều hội nghị quốc tế.
    Do đó, rất kỳ lạ khi thấy những người có trách nhiệm phân chia đất nước, không dám tiến hành bầu cử trong vùng tạm kiểm soát của họ và sau đó lại đổ lỗi cho chính phủ chúng tôi từ chối thống nhất đất nước và từ chối bầu cử chung.

    Vấn đề về giao thông đi lại giữa liên khu vực tự do


    Nhà chức trách Hà Nội đă dấu không thông tin cho người dân miền Bắc biết, rằng người dân có quyền chọn lựa khu vực để sinh sống. Với chế độ khủng bố, họ đă ngăn cản các chuyến di tản của dân chúng miền Bắc; họ đă dùng bạo lực bắt giữ thân nhân những người đă di cư về miền Nam. Tại Ba-Làng và Lưu-Mỹ họ đă nổ súng đàn áp những người đă cố gắng đi đến khu vực tự do.

    Họ cũng đă rút ngắn thời gian cho tự do giao thông liên vùng và tự do lựa chọn vùng sinh sống, qua việc qui định thời hạn vào ngày 19 Tháng 5 năm 1955. Sau thời gian này, chính phủ chúng tôi đă đề nghị gia hạn thời gian giao thông liên vùng tự do. Nhưng nhà chức trách Hà Nội muốn hủy bỏ càng nhanh càng tốt sự liên kết giữa hai khu vực, nhằm ngăn chặn các chuyến tỵ nạn về miền Nam và luôn bày tỏ ư đồ xấu xa này của họ. Do đó nhà chức trách Hà Nội đă chỉ gia hạn thời gian di tản thêm hai tháng, tức là đến ngày 20 Tháng 7 năm 1955, và trong hai tháng đó họ đă chỉ cung cấp một chiếc thuyền cho những người muốn về miền Nam.

    Bất chấp mọi nỗ lực để ngăn cản việc di tản, bất chấp bị khủng bố và trù dập bằng bạo lực và cho dù thời hạn được di tản rất ngắn ngủi, nhưng gần một triệu đồng bào từ miền Bắc đă di cư về miền Nam thành công. Mặc dù đồng bào của chúng tôi ở phía bên kia vĩ tuyến 17 bị mất quyền tự do di chuyển ngay cả trong khu vực sinh sống của ḿnh, ngày nay họ vẫn c̣n chạy trốn về miền Nam bằng cách vượt dẫy núi Trường Sơn[1], hoặc trong các chiếc thuyền mỏng manh dọc bờ biển. Một số người không may mắn bị rơi vào tay cộng sản và bị giết, hoặc đă bị tra tấn tàn nhẫn. Những người khác đă chết v́ kiệt sức trong rừng sâu hoặc là nạn nhân của các cơn băo biển.
    Hiện nay có 81.123 người và 1955 gia đ́nh đă tự, hoặc qua đại diện của họ, làm đơn yêu cầu được di tản vào miền Nam. Yêu cầu của họ đă được giao cho Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đ́nh chiến. Nhưng nhà chức trách Hà Nội phản đối những yêu cầu này.

    Ngoài ra, c̣n có một số gia đ́nh từ miền Trung và miền Nam Việt Nam đă đ̣i hỏi cho anh em, chồng con họ, những người đă bị cộng sản dùng bạo lực bắt cóc đưa về miền Bắc, phải được hồi hương. Tổng số đơn yêu cầu về việc này là 11.196, đă được chuyển tiếp đến Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đ́nh chiến. Ngoài các đơn kiện này, c̣n có rất nhiều trường hợp khác được gửi trực tiếp đến Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đ́nh chiến, và số lượng đơn của những trường hợp này không bao giờ được công bố. Qua sự phản đối, chống lại những yêu cầu của người dân được nêu trên, nhà chức trách Hà Nội phải gánh trách nhiệm về t́nh trạng đau đớn v́ chia ly của các gia đ́nh này. Sau khi cộng sản cấm đoán người dân tự do đi lại ngay cả trong khu vực miền Bắc Việt Nam và ngăn chặn những người muốn di tản đi xa, bây giờ th́ họ lại rêu rao, tuyên truyền là “tự do đi lại” và “khôi phục lại mối quan hệ b́nh thường”.

    Vấn đề cắt giảm lực lượng quân sự

    Từ 3 năm qua nhà chức trách Hà Nội luôn luôn cổ vơ cho ḥa b́nh. Nhưng hành động của họ luôn tương phản lớn với chủ đề tuyên truyền của họ.
    Họ đă không dừng lại mà luôn tăng cường lực lượng quân sự và nâng cấp trang bị vũ khí kể từ sau khi lệnh ngừng bắn có hiệu lực và như vậy là vi phạm Hiệp định Genève do chính họ đă kư kết.

    Cần quan tâm đến một giác thư của chính phủ Vương quốc Anh gửi cho Liên Xô ngày 9 Tháng 4 năm 1956. Là đồng chủ tịch của Hội nghị Genève, chính phủ Anh đă cáo buộc chính quyền Hà Nội, kể từ khi ngừng chiến đến nay họ đă tăng cường lực lượng quân sự từ 7 lên 20 sư đoàn.
    Ngoại trưởng Pháp tháng 3 năm 1958 cho biết, rằng nhà chức trách Hà Nội đă gia tăng quân đội lên đến 350.000 quân và công an, cảnh sát lên tới 200.000 người.
    Họ cũng đă nhập cảng vũ khí từ các nước cộng sản để tăng cường lực lượng quân sự của họ. Trong ba năm qua họ đă không tôn trọng Hiệp định Genève, bởi v́ họ chưa bao giờ thông báo cho Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đ́nh chiến về việc nhập cảng vũ khí vào Việt Nam.
    Mâu thuẫn với thực tế, nhà chức trách Hà Nội tuyên bố rằng họ đă giảm lực lượng quân sự của họ xuống c̣n 80.000 người. Nhưng cho đến nay họ chưa bao giờ nói bất cứ điều ǵ về con số thực sự quân đội của họ, trước khi hoặc sau khi cái họ gọi là giảm quân. Họ không đưa ra bằng chứng về những lời tuyên bố của ḿnh và không chấp nhận mọi cuộc điều tra.

    Họ không có lư do duy tŕ một quân đội mạnh mẽ hơn Việt Nam Cộng Ḥa. Đây là mối đe dọa cho nền ḥa b́nh không những chỉ cho Việt Nam mà c̣n cho các nước ở trong vùng Đông Nam Á. Để có khả năng duy tŕ một quân đội to lớn như vậy, nhà chức trách Bắc Việt áp đặt mức thuế cao và hệ thống “đấu tố”, với hệ thống này họ đă ép buộc những người vợ, những người con phải tố cáo cha mẹ và chồng ḿnh đă “dấu vàng của nhân dân”. Những người này thậm chí đă phải tự đánh ḿnh và cuối cùng họ bị xử tử ngay tai chỗ mà không thông qua một cuộc xét xử của toà án. Có thể nói rằng dân tộc chúng tôi phải chịu nhiều đau khổ với chính quyền miền Bắc hơn bất kỳ dân tộc nào khác trên thế giới này.
    Ngược lại, Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa đă luôn luôn phục vụ cho nền ḥa b́nh kể từ hiệp định Genève. Để đảm bảo lực lượng lao động cần thiết cho việc tái thiết đất nước bị tàn phá bởi chiến tranh, chúng tôi đă giảm quân đội từ 242.000 xuống c̣n 150.000, đồng thời chúng tôi đă không bổ xung thay thế 180.000 binh lính của “Đội quân Viễn chinh” Pháp. Cộng sản mong muốn duy tŕ Đội quân này lại ở Việt Nam. Vấn đề giảm lực lượng quân sự được phổ biến rộng răi, điều này rất dễ kiểm chứng.
    Nhân đây cũng xin nhắc lại lời tuyên bố long trọng của Chính phủ Quốc gia vào ngày 6 Tháng 4 năm 1956 là không tham gia bất kỳ liên minh quân sự nào và không cho phép cài đặt căn cứ quân sự ngoại quốc trên lănh thổ của ḿnh.

    Vấn đề trao đổi thương mại

    Trong thư đề ngày 7 Tháng Ba nhà chức trách Hà Nội đă đề xuất việc trao đổi thương mại với miền Nam. Qua đánh giá đề nghị này và qua tin tức nhận được cho thấy rằng đồng bào miền Bắc mong muốn, cầu xin sự giúp đỡ của thân nhân hoặc bạn bè ở miền Nam, có thể một vài mét vải hoặc vài viên thuốc aspirin. Nền kinh tế miền Bắc do sự thống trị của Đảng Cộng sản đang ở dưới đáy vực sâu. Đề nghị của cộng sản không nhằm mục đích nâng cao đời sống của dân chúng miền Bắc. Do hệ thống độc quyền với chính sách nội thương và ngoại thương mà họ đă đề ra là mua sản phẩm nông nghiệp của dân chúng với giá rẻ mạt và bán lại những sản phẩm này với giá cao hơn đáng kể. Mục tiêu của họ chỉ là, thu thập sự phong phú của miền Nam vào ngân sách đảng của họ. Nếu nhà chức trách miền Bắc muốn đề nghị của họ được duyệt xét th́ điều kiện đầu tiên là họ phải đặt quyền lợi người dân lên trên lợi ích của đảng. Đồng thời họ phải để cho dân chúng miền Bắc toàn quyền tự do thương mại và từ bỏ sự độc quyền kinh tế mà đảng cộng sản đă chiếm đoạt từ trước đến giờ.

    Vấn đề trao đổi thư từ và bưu thiếp


    Mặc dù cộng sản không đề cập đến đề tài này trong thư của họ đề ngày 7 tháng ba năm 58, nhưng họ đă nhiều lần đề nghị nối lại dịch vụ bưu chính giữa hai khu vực. Cho đến hôm nay, cộng sản đă sử dụng các bưu thiếp như một phương tiện tuyên truyền nhiều hơn so với những phong thư được đóng kín. Yêu cầu trao đổi thư từ của họ không ngoài mục đích nào khác là tăng cường chiến dịch đe dọa và ăn xin người dân miền Nam. V́ quyền lợi của dân chúng, Chính phủ Quốc gia không thể thực hiện đề nghị này, nhưng Chính phủ yêu cầu cộng sản khai triển trao đổi bưu thiếp một cách đơn giản để nhân dân của hai Miền có thể liên lạc được với nhau.
    Sự thật được mô tả trên đây cho thấy bản chất lừa đảo của các đề nghị của cộng sản, chẳng hạn như tăng cường củng cố lực lượng quân sự của ḿnh, lệnh cấm di chuyển giữa hai khu vực, các vụ giết người muốn di tản về miền Nam, họ đă gây ra những trở ngại để các thân nhân của các gia đ́nh sống tản mác không t́m được nhau và lợi dụng việc trao đổi bưu thiếp nhằm vào mục đích tuyên truyền.
    Mâu thuẫn giữa tuyên truyền và hành động của nhà chức trách Hà Nội thật đă rơ ràng. Từ nhiều năm qua thái độ của họ vẫn luôn như một. Để chứng minh thái độ của họ đă thay đổi, họ hăy thực hiện một số hành động cụ thể như sau:
    1) Họ hăy để cho 92.319 người và 1955 gia đ́nh thực hiện ư nguyện của ḿnh là được di cư về miền Nam, đơn của những người và gia đ́nh này đă nộp cho Ủy hội Quốc tế Kiểm soát Đ́nh chiến, để những người này được đoàn tụ với gia đ́nh của họ.
    2) Họ nên giảm lực lượng quân sự của họ tương đương với miền Nam Việt Nam. Việc giảm bớt phải được xác nhận là đúng bởi một Ủy ban quốc tế hữu trách. Sau đó vấn đề giới hạn lực lượng quân đội của hai vùng mới được bàn thảo.
    3) Họ cần phải xóa bỏ cái gọi là “Ủy ban Giải phóng miền Nam”, bằng cách từ bỏ khủng bố, giết dân cư của những làng mạc xa xôi hẻo lánh, phá hoại cơ sở Chính phủ nhằm cải thiện đời sống của người dân, đặc biệt trong lĩnh vực cải cách ruộng đất và nông nghiệp.
    4) Họ phải từ bỏ sự độc quyền kinh tế của đảng Cộng sản, để nhân dân miền Bắc Việt Nam được làm việc trong hoàn toàn tự do và qua đó, có thể tăng mức sống của họ hiện đă bị giảm xuống đến mức chưa từng có từ xưa đến nay. 5) Họ không được buộc dân chúng phải cất tiếng ca ngợi họ
    [2] trong các bưu thiếp. Họ nên giải tán ban biên tập công tác tuyên truyền phục vụ bưu thiếp. Họ không được trả thù những người nhận hoặc gửi bưu thiếp. 6) Họ phải tôn trọng các quyền tự do dân chủ trong khu vực của họ như ở miền Nam và nâng cao mức sống của dân chúng miền Bắc, ít nhất được tương đương với dân chúng miền Nam; họ không được dùng chế độ vô nhân đạo của họ để làm cho khoảng cách giữa hai vùng lớn hơn nữa.

    Nếu khảo sát các sự kiện kỹ càng, ta sẽ nhận thấy bức thư ngày 7 Tháng Ba năm 1958 của nhà chức trách Hà Nội có mục đích chủ yếu nhằm tuyên truyền và phá hoại, chống lại sự giúp đỡ của các quốc gia bạn. Cộng sản đă hành động theo đơn đặt hàng của Liên Xô và cộng sản Trung Quốc, trong lá thư trên đă chỉ trích gay gắt Mỹ và cáo buộc người Mỹ can thiệp vào nội bộ của miền Nam Việt Nam.

    Thực tế hoàn toàn ngược lại với những cáo buộc của cộng sản: mối quan hệ Việt-Mỹ hoàn toàn b́nh đẳng dựa trên luật pháp quốc tế giữa hai nước, cùng tôn trọng chủ quyền của nhau. Tương tự sự liên kết giữa Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa và các nước trong thế giới Tự do. Mục đích mối quan hệ hữu nghị giữa Việt Nam và Hoa Kỳ chỉ nhằm bảo đảm nền ḥa b́nh và tự do. Mối quan hệ giữa nhà chức trách Hà Nội cùng giới thống trị Nga và Trung Quốc, thuộc một thể loại khác. Họ là một vệ tinh đối với giới cai trị. Họ là hạ cấp so với thượng cấp trong hệ thống phân cấp của một đảng: đảng Cộng sản Quốc tế. Sự phụ thuộc này không chỉ được thể hiện qua sự đồng nhất của các tổ chức chính trị, quân sự, kinh tế, văn hoá, xă hội theo kiểu mẫu của cộng sản Liên Xô và Trung Quốc, mà sự lệ thuộc này c̣n thâm nhập ngay cả vào lĩnh vực tư tưởng: trong các nghị định và các quy định của họ nhà chức trách Hà Nội bắt buộc dân chúng miền Bắc phải học các hệ tư tưởng cộng sản và sống theo đường lối chính trị của Nga và Trung Quốc.

    Ở miền Nam, không ai bị bắt buộc phải tôn thờ các nhà lănh đạo ngoại quốc và treo h́nh ảnh họ trong nhà, ở đây không ai có thể tưởng tượng rằng họ có thể hành xử điều kỳ lạ nêu trên.
    Ở miền Bắc, nhà chức trách ép buộc dân chúng phải sùng bái các các nhà lănh đạo Nga và Trung Quốc, treo h́nh ảnh của họ ở nhà và trong những ngày lễ của Liên Xô. Đồng thời họ cấm đoán dân chúng không được phê b́nh ư thức hệ cộng sản,
    không được phê b́nh chính phủ và giới lănh đạo các nước cộng sản.
    Thái độ hèn hạ của nhà chức trách Hà Nội đối với cộng sản ngoại quốc đă hủy hoại đời sống của dân tộc Việt, và là trở ngại lớn nhất cho công cuộc thống nhất đất nước.

    Hệ tư tưởng cộng sản hoàn toàn phản nghịch với truyền thống tâm linh của châu Á và tính chất quốc gia của dân tộc Việt Nam. Để tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc bầu cử tự do, nhà chức trách Hà Nội phải hủy bỏ chế độ cộng sản mà họ đă áp đặt lên người dân miền Bắc.
    Họ không nên nhắm mắt và tự bịt tai. Họ phải học hỏi để hiểu cho ra rằng, Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa và Dân tộc Việt Nam không bao giờ chấp nhận cuộc bầu cử không có sự tự do và chân thành.

    Nguyễn Hội

    sưu tầm và dịch từ văn bản tiếng Đức “Erklärung der Regierung der Republik Vietnam von 26. April 1958 über die Frage der Wiedervereinigung” do văn pḥng Sứ Thần VNCH tại CHLB Đức xuất bản năm 1958.

    [1] bản tiếng Đức ghi là dẫy núi An Nam
    [2] nguyên văn tiếng Đức là: Họ không được buộc dân chúng phải cất tiếng hát những bài ca tụng họ trong các bưu thiếp

    http://nguoivietboston.com/?p=1080

  2. #2
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Một tài liệu rất qúy giá để giúp cho tất cả những tay phò cộng bu lu bu loa theo giọng điệu tuyên truyền vu khốngcủa bọn Việt Cộng :" Ngô đình Diệm xù tổng tuyổn cử năm 1956"

    CS VN Chưa nhuộm đỏ miền nam được, mà đã....

    3) Họ cần phải xóa bỏ cái gọi là “Ủy ban Giải phóng miền Nam”, bằng cách từ bỏ khủng bố, giết dân cư của những làng mạc xa xôi hẻo lánh, phá hoại cơ sở Chính phủ nhằm cải thiện đời sống của người dân, đặc biệt trong lĩnh vực cải cách ruộng đất và nông nghiệp.

  3. #3
    Coilong
    Khách

    Khuyên chú lính nhân dân tự vệ

    Chú nghiên cưú thời nào sướng nhất? Theo chủ nghĩa Mác th́ cộng sản là sướng nhất, mà giai đoạn đầu là xă hội chủ nghĩa, c̣n đệ nhất, đệ nhị, đệ j j j đó, th́ anh thấy chỉ có chú sướng nhất thôi, chứ dân có sướng chỗ nào, sướng mà phải họ phải ḥ nhau dẹp mấy cái đệ j j đó ah, chú thông minh đột xuất mà ngu... Lâu dài rồi.

  4. #4
    Member
    Join Date
    20-10-2011
    Posts
    25

    Nhân việc “ngấu nghiến” đọc Tuyên Bố Của Chính Phủ VNCH Ngày 26-4-1958 Về Thắc Mắc Trong Vấn Đề Tái Thống Nhất Đất Nước.

    Sau Hội nghị Genève chính quyền tạm thời của VNCH đâu có được công nhận là một Quốc gia độc lập, một số đế quốc như Anh – Pháp - Mỹ chỉ coi đây là miếng mồi béo bở để t́m kiếm lợi ích của ḿnh ở Đông Dương mà thôi. Việc cố t́nh không thừa nhận một VN độc lập và chia cắt hai miền Nam Bắc từ vĩ tuyến 17 để dựng lên một VNCH ở miền nam kiểm soát cộng sản ở Miền Bắc chẳng qua là bài “lấy người Việt trị người Việt” của Pháp đă làm trước năm 54 và được áp dụng lại sau năm 54 mà thôi. Thực chất VNCH được dựng lên để làm v́ cho Mỹ cai trị, NGÔ Đ̀NH DIỆM đă chấp nhận điều kiện và thoả ước của Mỹ để được làm tổng thống của VNCH, sử dụng tiền bạc, vũ khí và quân đội Mỹ để đàn áp nhân dân, việc rào làng, lập ấp, gom dân, đề ra bộ luật 10/59 “ Đặt Cộng sản ra ngoài ṿng pháp luật, sẵn sàng chém bất cứ ai bị nghi là cộng sản hay có dính dáng đến Việt cộng” là những hành động sai lầm của DIỆM trong việc củng cố quyền lực và địa vị thống trị của ḿnh bởi những hành động đó chẳng qua chỉ làm tăng thêm thù hận trong người dân ở hai miền, có biết báo nhiêu đồng bào bị chết trong các cuộc đàn áp, vây ráp, bị chém, bị tù đày, tra tấn dă man với đủ h́nh thức tàn bạo nhất chưa từng thấy trong lịch sử và đương nhiên là những hành động đó cũng không ngăn được phong trào chống DIỆM. Lịch sử đă ghi lại h́nh ảnh, bằng chứng và tên tuổi những tên tay sai khát máu nhất dưới thời NGÔ Đ̀NH DIỆM. Tuy nhiên sau năm 75, khi dân tộc VN được thống nhất và đoàn tụ người ta cũng không muốn t́m kiếm những tên tay sai này nữa bởi một phần là chiến tranh đă qua, một phần là chúng đă chết hoặc chạy trốn ra nước ngoài hay chui lủi ở một xó xỉnh nào đó nhưng điều quan trọng hơn cả là lương tâm của chúng luôn bị cắn rứt bởi những tội ác của chúng gây ra.
    Kết cục của chế độ NGÔ Đ̀NH DIỆM về sau, do có thiên hướng dân tộc chủ nghĩa độc tài trái ư của Mỹ, họ NGÔ muốn gạt bỏ vai tṛ của Mỹ tại Miền Nam VN. Người Mỹ không cam tâm chịu thiệt tḥi nên đă âm thâm chuẩn bị kế hoạch đảo chính, loại bỏ DIỆM và dựng lên một chính quyền mới. Sự kiện này góp phần làm cho chế độ Nguỵ đă rối lại càng rối thêm, đă yếu lại càng yếu thêm và phải chấp nhận đầu hàng VC vô điều kiện (dinh độc lập vẫn c̣n toàn bộ những tài liệu này).

  5. #5
    Dac Trung
    Khách
    Thôi đi đồng chí. Nêú đàn áp nhân dân th́ toàn dân miền Nam đă theo cộng sản rố, đâu cần tơí quân đội chính quy ngoài Băc´ tiên´ vào .

    V́ hai ngướ anh họ của ông Diệm bị cộng sản giêt´, cho nên ông Diệm ghét cộng sản và và ghét lây những ngướ bị tinh nghi là cộng sản .

    Chư´ mà mâư ngướ khác th́ vẫn sông´ b́nh thường được dươí thớ của ông Diệm, đâu có vân´ đề ǵ.

    Nói là chê´ độ ông Diệm đàn áp nhân dân th́ không đúng, đàn áp ngướ cộng sản và những ai bị t́nh nghi là cộng sản th́ đúng hơn .

    Ngoài ngướ cộng sản ra, dân miền Nam đâu ai muôn´ tập kêt´ ra Băc´.

    Khi quân đội cộng sản đánh vào Nam năm 1975, theo tŕnh tự từ Băc´ chí Nam, th́ ngướ dân chạy về phiá Sài G̣n, không chạy hương´ ngược lại để ra Băc´theo quân cộng sản.

  6. #6
    Member
    Join Date
    16-08-2010
    Posts
    89

    Tuyên bố của ......

    Dân sống dưới các thời đó chưa được sướng. Phải đợi người VN trở thành Diệt Lam Dành mới hoàn toàn sướng. V́ thế những kẻ cầm quyền miền Bắc bắt dân chúng bằng mọi giá phải hy sinh chiếm cho được miền Nam và ...dâng cho Tàu. Những kẻ có công to cứ tự do hănh diện.

  7. #7
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Thời nào dân Việt sướng nhất ?

    Quote Originally Posted by Coilong View Post
    Chú nghiên cưú thời nào sướng nhất? Theo chủ nghĩa Mác th́ cộng sản là sướng nhất, mà giai đoạn đầu là xă hội chủ nghĩa, c̣n đệ nhất, đệ nhị, đệ j j j đó, th́ anh thấy chỉ có chú sướng nhất thôi, chứ dân có sướng chỗ nào, sướng mà phải họ phải ḥ nhau dẹp mấy cái đệ j j đó ah, chú thông minh đột xuất mà ngu... Lâu dài rồi.

    Thời nào dân Việt sướng nhất ?

    Thanh Nữ Cộng Hoà 1961


    Lúc c̣n bé tôi thường được nghe các vị tiền bối nói rằng: “thời Đệ Nhất Cộng Hoà ai cũng được sung túc, ngủ không phải đóng cửa…“. Câu nói trên tôi hiểu được khi trưởng thành, khi đă biết nghĩ đến hưng thịnh của quốc gia, hạnh phúc của người dân. Hôm nay ngày cuối tuần, đi lang thang ngoài phố chợt nhớ đến những ngày này trước đây 46 năm nhóm tướng lănh đă bạo động giết chết Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm cùng người em là Ngô Đ́nh Nhu, chấm dứt nền Đệ Nhất Cộng Hoà. Câu nói trên của các vị tiền bối lại trở về xâm chiếm tâm tư tôi… tôi quyết định ghé vào thư viện trường đại học kiếm sách đọc cho rơ vấn đề. Là người thực tế nên tôi kiếm sách viết về nền kính tế và đời sống của người dân thời bấy giờ. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ lục lọi tôi chỉ kiếm được 1 quyển sách về phát triển kinh tế tại Miền Nam Việt Nam từ 1955 đến 1975 do Douglas C. Dacy của đại học Austin (Texas) viết vào năm 1986.
    Ở Việt Nam công nhân và người dân lao động là thành phần chiếm đa số trong xă hội nên mức sống của họ có thể là cán cân đo lường sự chăm lo cho dân của chính phủ đang cai trị quốc gia. Với mục đích đó tôi kính cùng Quí Vị quan sát những điểm sau đây:
    - Lương công nhân từ 1956 đến 1974 và lương công nhân năm 2006
    - Giá gạo của các năm 1956 đến 1974, cùng giá gạo của năm 2006
    - Chỉ số giá tiêu thụ của công nhân từ 1956-1974
    - So sánh lương công nhân và chỉ số giá tiêu thụ từ 1956-1974
    - Lương công nhân tính ra kg gạo Năm
    2006 được chọn để so sánh v́ năm 2006 là một trong những năm phát triển mạnh nhất của Việt Nam cộng sản. Lương Công nhân lao động
    Lương của người lao động được phân biệt có nghề hay không có nghề chuyên môn. Sự chêch lệch giữa lương của người có nghề và không có nghề rơ ràng nhất vào năm 1956 với 76%:

    Lương của người lao động vào năm 2006 được tính dựa vào dữ kiên của trang báo Tuổi Trẻ. Qua bài này lương tháng công nhân là 800.000đ và lương của nhân viên bảo dưỡng sửa chữa trung b́nh 1.350.000đ (từ 1.200.000đ – 1.500.000đ). Công nhân làm việc 6 ngày một tuần, mỗi tháng làm việc ít nhất 25 ngày, v́ thế lương ngày của công nhân là 32000 = 800.000/25 và cho công nhân có tay nghề là 54000. Giá gạo cho năm 2006 được tính theo giá trung b́nh từ cách tỉnh miền Tây Cần Thơ, Kiên Giang, Tiền Giang, Vĩnh Long lấy từ bài trên Việt Báo. Chỉ số giá tiêu thụ của người lao động được tính dựa trên phát triển giá cả những sản phẩm mà giới này thường dùng và dựa trên căn bản giá của năm 1962. Chỉ số giá tiêu thụ cho năm 2006 dựa trên căn bản giá năm 1962 cần nhiều dữ kiện nên rất tiếc không thể thực hiện được trong phạm vi bài viết ngắn này.
    Lương của người lao động không có nghề tăng 50% trong ṿng 6 năm từ 1956 đến năm 1962 trong khi đó vật giá chỉ tăng tổng cộng 3,6% trong thời gian này. Nghĩa là đời sống của người dân tăng rất cao, ít nhất 46% trong ṿng 6 năm trời. Đặc biệt vật giá giảm hơn 4,4% vào năm 1957 và giảm gần 2% trong năm 1958 trong khi lương thợ tăng hơn 23% trong năm này.

    Biểu thị trên đây so sánh chỉ số lương người lao động không có nghề và chỉ số giá tiêu thụ trên tiêu chuẩn của năm 1962. Đường xanh biểu thị cho chỉ số lương thợ, đường đen cho chỉ số giá tiêu thụ. Nếu đường xanh nằm bên dưới đường đen có nghĩa là đời sống của người thợ thấp hơn năm 1962. Năm 1963 đường xanh nằm dưới đường đen, vật gía tăng cao hơn lương, đời sống nguời lao động thấp hơn năm 1962. Điều này có thể giải thích rằng, sự biến loạn trong năm 1963 đă làm vật giá tăng nhảy vọt.
    Mỗi ngày người lao động làm được bao nhiêu kí gạo?
    Phương pháp so sánh lương người lao động giữa các thời đại tại Việt Nam hữu hiệu nhất là so sánh đồng lương tính ra bằng sản phẩm tiêu dùng hàng ngày như phần trên chúng ta đă so sánh với những năm từ 1956 đến 1974. Để có thể so sánh với năm 2006 cụ thể và đon giản nhất chúng ta là tính ra bằng gạo. Sự so sánh này có tính cách tương đối, bởi v́ người lao động và gia đ́nh của họ tiêu thụ những sản phẩm khác ngoài gạo hàng ngày, đồng thời giá cả sản phẩm nông nghiệp giảm mạnh do cải tiến kỹ thuật trong ngành nông nghiệp:

    Mặc dù báo chí trong nước cũng như một số các báo chí Tây phương khen ngợi sự phát triển kinh tế gần đây của Việt Nam và mặc dù bỏ qua sự kiện giảm giá của sản phẩm nông nghiệp, nhưng theo bảng tính trên, người lao động Việt Nam có lương cao nhất trong những năm thời Đệ Nhất Cộng Hoà, trước đây nửa thế kỷ, và thấp nhất trong năm 2006 trong thời XHCN. Lương của người lao động trong năm 2006 tính ra được 5,1 kg gạo một ngày trong khi năm 1960 họ làm được 18,1 kg.
    Thế giới mỗi ngày mỗi phát triển, đời sống con người măi cải thiện, thăng tiến. Tại sao đời sống người dân Việt Nam măi đi thoái lui?
    01.11.2009
    (để tưởng niệm cố TT Ngô Đ́nh Diệm)

    http://www.thegioinguoiviet.net/show...5209#post25209


    ...Thế giới mỗi ngày mỗi phát triển, đời sống con người măi cải thiện, thăng tiến. Tại sao đời sống người dân Việt Nam măi đi thoái lui?

  8. #8
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    NGÀY CÀNG SÁNG NGỜI

    Quote Originally Posted by Tu Trong View Post
    Sau Hội nghị Genève chính quyền tạm thời của VNCH đâu có được công nhận là một Quốc gia độc lập, một số đế quốc như Anh – Pháp - Mỹ chỉ coi đây là miếng mồi béo bở để t́m kiếm lợi ích của ḿnh ở Đông Dương mà thôi. Việc cố t́nh không thừa nhận một VN độc lập và chia cắt hai miền Nam Bắc từ vĩ tuyến 17 để dựng lên một VNCH ở miền nam kiểm soát cộng sản ở Miền Bắc chẳng qua là bài “lấy người Việt trị người Việt” của Pháp đă làm trước năm 54 và được áp dụng lại sau năm 54 mà thôi. Thực chất VNCH được dựng lên để làm v́ cho Mỹ cai trị, NGÔ Đ̀NH DIỆM đă chấp nhận điều kiện và thoả ước của Mỹ để được làm tổng thống của VNCH, sử dụng tiền bạc, vũ khí và quân đội Mỹ để đàn áp nhân dân, việc rào làng, lập ấp, gom dân, đề ra bộ luật 10/59 “ Đặt Cộng sản ra ngoài ṿng pháp luật, sẵn sàng chém bất cứ ai bị nghi là cộng sản hay có dính dáng đến Việt cộng” là những hành động sai lầm của DIỆM trong việc củng cố quyền lực và địa vị thống trị của ḿnh bởi những hành động đó chẳng qua chỉ làm tăng thêm thù hận trong người dân ở hai miền, có biết báo nhiêu đồng bào bị chết trong các cuộc đàn áp, vây ráp, bị chém, bị tù đày, tra tấn dă man với đủ h́nh thức tàn bạo nhất chưa từng thấy trong lịch sử và đương nhiên là những hành động đó cũng không ngăn được phong trào chống DIỆM. Lịch sử đă ghi lại h́nh ảnh, bằng chứng và tên tuổi những tên tay sai khát máu nhất dưới thời NGÔ Đ̀NH DIỆM. Tuy nhiên sau năm 75, khi dân tộc VN được thống nhất và đoàn tụ người ta cũng không muốn t́m kiếm những tên tay sai này nữa bởi một phần là chiến tranh đă qua, một phần là chúng đă chết hoặc chạy trốn ra nước ngoài hay chui lủi ở một xó xỉnh nào đó nhưng điều quan trọng hơn cả là lương tâm của chúng luôn bị cắn rứt bởi những tội ác của chúng gây ra.
    Kết cục của chế độ NGÔ Đ̀NH DIỆM về sau, do có thiên hướng dân tộc chủ nghĩa độc tài trái ư của Mỹ, họ NGÔ muốn gạt bỏ vai tṛ của Mỹ tại Miền Nam VN. Người Mỹ không cam tâm chịu thiệt tḥi nên đă âm thâm chuẩn bị kế hoạch đảo chính, loại bỏ DIỆM và dựng lên một chính quyền mới. Sự kiện này góp phần làm cho chế độ Nguỵ đă rối lại càng rối thêm, đă yếu lại càng yếu thêm và phải chấp nhận đầu hàng VC vô điều kiện (dinh độc lập vẫn c̣n toàn bộ những tài liệu này).

    Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm: Sống v́ nước, chết v́ dân.




    Có nhiều lư do để chúng ta tưởng niệm Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, thắp lên một nén hương ḷng cùng tưởng nhớ người vị quốc vong thân. Lư do thứ nhất v́ đó là người đă hy sinh cả cuộc đời cho lư tưởng v́ nước, v́ dân. Lư do thứ 2 là người đă cương quyết giành và giữ nền độc lập dân tộc cho đến chết. Lư do thứ 3 là cuộc sống và cái chết của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đáng làm gương cho các thế hệ Việt Nam tưong lai. Lư do thứ 4 là cho đến măi măi chủ trương chính sách và đường lối cứu quốc và kiến quốc của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đáng được thế hệ tương lai noi theo trong vai tṛ gánh vác việc dân việc nước.

    Tuy nhiên, đặc biệt trong năm nay, năm mà Việt Cộng công khai biểu lộ vai tṛ làm tay trong trên mọi lănh vực cho Trung Cộng thực hiện giấc mộng xâm lược Việt Nam. Bộ mặt làm nô lệ cho Trung Cộng của Việt Cộng đă bị Trung Cộng thúc bách, phải công khai tuân lệnh Trung Cộng cả trên b́nh diện quốc tế và quốc nội, chúng đă công khai phô bày bộ mặt hèn hạ, phản quốc bất chấp dư luận phỉ nhổ, không những cả nước Việt Nam mà cả thế giới đang ghê tởm bộ mặt Việt Cộng. Do đó, để kềm chế tác hại, để làm vướng víu tâm trí những người chống Cộng, bọn tay sai Việt Cộng ở hải ngoại đă mở chiến dịch gây chia rẽ tôn giáo để đánh trống lăng, để cầm chân những người chống Cộng. V́ vậy, gương sáng của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, một lần nữa, cần phải làm sáng tỏ để công cuộc cứu nước đi đến thành công. Trước khi đi vào phần chính, chúng ta hăy nh́n qua những luận điệu đánh phá của tay sai Việt Cộng ra sao:

    Một trong những lư do để Hoa Kỳ lật đổ ông Ngô Đ́nh Diệm là: đàn áp Phật giáo.

    Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm có đàn áp Phật Giáo hay không?


    Cái đáng xấu hổ cho những ai đă vu cáo cho Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đàn áp Phật Giáo là Phúc Tŕnh của Ủy Ban T́m Hiểu Sự Thật của Liên Hiệp Quốc. Với sự cổ xúy của Hoa Kỳ, vấn đề “Chính Phủ Ngô Đ́nh Diệm đàn áp Phật Giáo, được đại diện Căm Bốt đưa ra Liên Hiệp Quốc và những nước có khuynh hướng Phật Giáo ủng hộ. Trước t́nh thế đó, Đại sứ Bửu Hội của VNCH đă phản bác: Việt Nam là một nước độc lập, có chủ quyền không để cho ai có quyền xen lấn vào nội bộ của ḿnh. Tuy nhiên, Việt Nam Cộng Ḥa trân trọng mời một phái bộ của Liên Hiệp Quốc sang T́m Hiểu Sự Thật.
    Liên Hiệp Quốc nhất là Hoa Kỳ và các nước Á Phi rất “hoan hỷ” về lời mời này và một phái đoàn gồm đại biểu các nước sau đây: Afghanistan, Ba Tây, Sri Lanka, Cost Rica, Dahomey, Ma Rốc, và Népal. Hầu hết là những quốc gia có đa số dân theo Phật giáo, lấy Phật giáo làm quốc giáo. Phái đoàn này đă phỏng vấn, thăm viếng bất kỳ ai họ muốn, dù người ấy là tăng ni, Phật tử đang bị giam giữ. Họ đến các chùa kể cả chùa Từ Đàm. Họ rời Việt Nam sau ngày đảo chánh. Phúc tŕnh của Phai đoàn này đă “được” chính Phủ Hoa Kỳ ém nhẹm, không cho phổ biến. Tuy nhiên, trong một văn thư của Ủy Ban Tư Pháp Thượng Viện Hoa Kỳ gởi nghị sĩ James O.Eastland, Chủ tịch Tiểu Ban Nội Vụ Thượng Viện, Hoa Kỳ, đă trích dẫn lời của Đại sứ Fernando Jimerez Volio của Costa Rica trả lời cuộc phỏng vấn của NCWC News Agency trích nguyên văn như sau: “Cá nhân tôi nghĩ rằng không hề có chính sách kỳ thị, đàn áp, ngược đăi đối với Phật giáo trên căn bản tôn giáo. Lời khai về những sự việc này thường chỉ là những tin đồn vô căn cứ, hoặc đă được phóng đại hay phóng đại…. với những bằng chứng thu thập được đă chứng tỏ rằng không hề có vấn đề kỳ thị tôn giáo hoặc xâm phạm quyền tự do tôn giáo”. Và Nghị sĩ Thomas J. Dodd, Chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp Thượng Viện đă viết “Giờ đây, chúng ta lại là nạn nhân của một sự lừa đối khác, hậu quả là chính phủ của ông Ngô Đ́nh Diệm đă bị tiêu diệt và một t́nh trạng rối loạn đă diễn ra sẽ làm cho việc chống Cộng trở nên khó khăn hơn”. Nói cách khác, Phái Đoàn LHQ đă đưa ra những lời khai, bằng chứng chứng tỏ chính phủ Ngô Đ́nh Diệm KHÔNG KỲ THỊ PHẬT GIÁO. Chiêu bài “chinh phủ của TT Diệm đàn áp Phật giáo là một thủ đoạn trái với sự thật, vu khống.

    Những tên tay sai Việt Cộng núp dưới danh nghĩa Phật Giáo c̣n đưa dụ số 10 của Bảo Đại ra để cho rằng Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đàn áp Phật Giáo. Dụ số 10 do Quốc trưởng Bảo Đại kư ngày 6 tháng 8 năm 1950 về thành lập Hiệp Hội, gồm có 5 chương và 45 điều., chỉ có điều 44 qui định: “Chế độ đặc biệt cho các hội truyền giáo Thiên Chúa và Gia tô và các Hoa Kiều Lư Sự Hội sẽ ấn định sau.”. Trên thực tế, một tôn giáo hay một đoàn thể nào, muốn có căn bản pháp lư, thường chính hội đó hay chính tôn giáo đó phải soạn thảo điều lệ rồi đệ nạp lên chính phủ. Chính phủ không có bổn phận phải thảo điều lệ cho bất cứ đoàn thể, tôn giáo nào. Hơn nữa, chính phủ Ngô Định Diệm chưa bao giờ áp dụng Dụ này với Phật Giáo. Sau khi đảo chánh thành công, Phật Giáo cũng đệ tŕnh chính phủ Hiến Chương của Phật Giáo để được chấp thuận. Ngoài ra, cho đến khi có Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, đă soạn thảo hiến chương và được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu kư ban hành. Tự cột ḿnh vào Dụ số 10 để cho rằng TT Ngô Đ́nh Diệm đàn áp Phật Giáo là điều vô lư. V́ chưa bao giờ Chính Phủ VNCH “thắc mắc” tại sao Phật Giáo không tuân thủ Dụ số 10. Giáo sư Vũ Văn Mẫu là Ngôi Sao Bắc Đẩu của luật khoa Việt Nam, tại sao không thảo một Hiến Chương cho Phật Giáo mà phải đợi đến lúc TT Nguyễn Văn Thiệu cầm quyền mới đệ tŕnh hiến chương.

    Giáo sư Vũ Văn Mẫu c̣n cho rằng Hiến Pháp năm 1956 có câu “sứ mạng trước Đấng Tạo Hóa” mà cho đó là thiên vị Công Giáo là sai lầm. V́ trước khi đạo Phật và đạo Công Giáo được truyền bá vào Nước Việt, dân tộc Việt Nam đă nhận biết và tôn thờ “Ông Trời”. Sau này người ta thường nói “Trời Phật”. Khi viết những ḍng áp đặt cho Công Giáo như vậy, giáo sư Vũ Văn Mẫu đă quên rằng Hiến Pháp Đệ Nhị Cộng Ḥa do chính giáo sư soạn thảo, cũng có câu tương tự như vậy, và đă bị Ḥa Thượng Thích Tâm Châu phản đối, Quốc hội Lập Hiến Đệ Nhị Cộng Ḥa liền bỏ câu đó. Dư luận lúc đó rất ngỡ ngàng. Trên thực tế, chỉ sau khi lật đổ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, Phật giáo mới “thống nhất” chứ trước đó chưa hề có một hệ thống từ trên xuống dưới, chưa “thống nhất”. Căn cứ vào Dụ số 10 và Hiến Pháp 1956 để cho rằng ông Ngô Đ́nh Diệm ưu đăi Công Giáo và “đàn áp Phật Giáo” là vô lư.

    Sau cùng, cuộc sống đạm bạc của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đă chứng tỏ Tổng Thống không v́ tiền bạc, chỉ v́ dân tộc. Cuộc sống sau này của bà Ngô Đ́nh Nhu tại Pháp trong cảnh thanh bần đă chứng tỏ rằng gia đ́nh họ Ngô thanh sạch. V́ không có ai có tiền của như lời đồn đăi mà lại sống nghèo như bà Ngô Đ́nh Nhu mấy chục năm trời.

    Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đă hy sinh cả cuộc đời cho dân, cho nước.

    Có ai đă v́ dân v́ nước mà từ chức Thượng Thư Bộ Lại, chức vụ chỉ dưới quyền vua như Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm? Không biết dưới triều vua Thành Thái có Phật tử nào giữ chức vụ quan trọng trong triều đ́nh hay không, nhưng chỉ một ḿnh Ngô Đ́nh Khả dám chống đối việc thực dân Pháp đày vua Thành Thái? Đến phụ chánh đại thần Tôn Thất Hân mà cũng kư giấy đày vua?

    Có ai đă nhiều lần từ chối lời mời làm Thủ Tướng như Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm? Chỉ khi Đất Nước lâm nguy Ông mới nhận lời gánh vác việc nước.

    Thời kỳ Đệ Nhị Cộng Ḥa, các đảng phái được tự do hoạt động! Được mời chấp chánh! Có ai tạo được cho quốc gia vững chắc như Tổng Thống Ngô Đ́nh diệm?. Ông Hà Thúc Kư tham chánh một năm là bỏ cuộc!, ông Nguyễn Tôn Hoàn làm đến Phó Thủ Tướng rồi cũng cam chịu thất bại!. Viết đến đây tôi sực nhớ “Chiến Khu Ba Ḷng” của Đại Việt. Không biết tài trí của các vị lănh đạo Đảng phái này ra sao, nhưng qua vụ Ba Ḷng chúng ta thấy họ bất tài, cũng không có đầu óc nhận xét!!. Một Tổng trưởng nội vụ Hà Thúc Kư chưa đầy một năm đă phải từ chức v́ tai tiếng tiền bạc, một Đại tá Phạm Văn Liễu, Tổng giám Đốc Cảnh Sát Công An lại che chở và binh vực t́nh báo Việt Cộng. Trong khi đó, những ngày đầu của cuộc đời làm Thủ Tướng, chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm phải đối đầu một lúc 3 thế lực: thực dân Pháp, Hoa Kỳ và Bảo Đại, rồi phải đối phó với B́nh Xuyên và Cộng Sản, thế mà Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm đă đưa quốc gia qua khỏi khốn khổ và đă xây dựng một quốc gia được sự nể v́ của các lân quốc. Đă kiến thiết một đất nước từ hỗn loạn trở thành một quốc gia thanh b́nh mà cho đến nay, người dân chưa bao giờ có đời sống sung túc như thời Đệ Nhất Cộng Ḥa. Riêng Giáo sư Vũ Văn Mẫu làm Thủ Tướng được mấy ngày th́ “Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng giặc!!!” Tài ba lỗi lạc của quư vị để đâu? Những kẻ nông cạn chỉ biết chỉ trích chứ không thể làm việc và xây dựng như Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm.

    Cương quyết giành và giữ độc lập cho dân tộc.


    Tại sao Hoa Kỳ lật đổ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm? V́ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm cương quyết bảo vệ chủ quyền Quốc Gia, trong khi Hoa Kỳ chỉ muốn lănh đạo một “nước” Việt Nam biết làm bù nh́n. Sau ông Ngô Đ́nh Diệm, Việt Nam đă hỗn loạn thế nào, có tôn giáo đă đem bàn thờ ra giữa đường làm chướng ngại vật! Sau ông Diệm t́nh h́nh đất nước thế nào, những “Biến Động Miền Trung” vẫn tiếp diễn, thậm chí c̣n có quân đội “ly khai” khỏi chính quyền Trung Ương, và cuối cùng, Mỹ đă giao Nam Việt Nam cho Cộng Sản Tàu. Sự trái ngược này chứng tỏ tài năng và đức độ của Tổng Thống Ngô Đ́nh diệm chưa có ai tại miền Nam ngang hàng được.

    Cuộc sống của TT Ngô Đ́nh Diệm là gương sáng cho con cháu sau này.


    Cuộc sống đạm bạc, chỉ lo cho dân cho nước. Khi bị lật đổ và ám sát dă man, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm không có một tài sản nào, những “vườn hoa” mà các tỉnh tặng, chỉ là tượng trưng, không nhà, không cửa, không có trương mục v.v… thử hỏi “đấng anh hùng hào kiệt nào” có đời sống như vậy trong một thời gian chấp chánh 9 năm?

    Kế sách của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đáng được áp dụng trong tất cả thời đại.


    Trước hết, Ấp Chiến Lược đă làm cho Việt Cộng sợ hăi, Cộng Sản Bắc Việt đă ra lệnh cho các cán bộ cao cấp rút về Bắc để tránh bị tiêu diệt. V́ Ấp Chiến Lược đă “dứt sữa” Việt Cộng: không được tiếp tế, không có tin tức, không thể nương tực hay ẩn núp trong dân chúng được. Chính Ấp Chiến Lược đă là tử thần đối với Việt Cộng, thế mà chỉ sau đảo chánh mấy ngày, Dương Văn Minh đă ra lệnh băi bỏ Ấp Chiến Lược, thế là hệ thống Việt Cộng nằm vùng được hồi sinh. Đây là một hành động ngu xuẩn “tột độ” hay đây là tay sai cứu nguy cho âm mưu của Việt Cộng. Lực Lượng nào, tôn giáo nào đă để cho Việt Cộng lợi dụng lật đổ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, để thừa gió bẻ măng, phá hoại hạ tầng cơ sở với chiêu bài diệt Cần Lao, để Việt Cộng tràn vào miền Nam? Hỏi tức là trả lời. Thời kỳ 9 năm dưới quyền TT Ngô Đ́nh diệm, dân chúng đươc no cơm ấm áo. Tại sao TT Ngô Đ́nh Diệm không nao núng trước việc Hoa Kỳ cúp viện trợ kinh tế? V́ TT Diệm đă có kế hoạch kinh tế hữu hiệu, đă dự liệu những điều đó xảy ra v́ chính cố vấn Ngô Đ́nh Nhu đă đoán trước việc ǵ xảy ra. Bài trừ tứ đổ tường khiến cho dân chúng có cuộc sống lành mạnh, văn minh. Chưa kể đến những lănh vực khác như giáo dục, văn hóa, thiết tưởng với những kế sách vừa thích hợp với truyền thống Việt Nam, vừa giúp dân sống cuộc đời lành mạnh và văn minh, đáng cho hậu thế noi theo để cứu nước và kiến thiết đất nước.

    Hôm nay, nhân dịp tưởng niệm Húy Nhật lần thứ 48, ngày Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm bị bọn “đầu trộm đuôi cướp”, v́ tham tiền mà đánh thuê cho ngoại bang đă giết Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và cố vấn Ngô Đ́nh Nhu, nối giáo cho giặc Việt Cộng chiếm được miền Nam, đưa đến cảnh khốn cùng cho con dân VNCH và cũng làm thất vọng cho dân chúng Bắc Việt hằng trông miền Nam giải phóng họ. Chúng tôi xin kính cẩn dâng lên Tổng Thống và Cố Vấn nén hương ḷng gọi là tri ân và ngưỡng phục của chúng tôi cũng như tuần báo Tiếng Dân. Xin 2 vị cầu nguyện cho Đất Nước sớm thoát ách Cộng Sản và thoát khỏi nanh vuốt của kẻ thù xâm lược phương bắc. Bọn tay sai Việt Cộng càng đánh phá, càng vu cáo cho Tổng Thống chỉ làm cho danh Tổng Thống ngày càng rạng ngời chẳng những trên quê hương Việt Nam mà c̣n trước cả thế giới.

    Lê Văn Ấn
    http://baotoquoc.com/2011/10/28/ngay...-ng%E1%BB%9Di/

  9. #9
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Quote Originally Posted by Tu Trong View Post
    Sau Hội nghị Genève chính quyền tạm thời của VNCH đâu có được công nhận là một Quốc gia độc lập,
    ..Những tổ chức dân chủ và các tiến bộ mà chính phủ chúng tôi đă đạt được trong các lĩnh vực kinh tế, chính trị và xă hội, đă được cảm thông của cả thế giới. Đến ngày hôm nay đă có 56 quốc gia công nhận chính phủ chúng tôi, duy tŕ quan hệ ngoại giao với chúng tôi, hoặc đă đề nghị chúng tôi được gia nhập Liên Hiệp Quốc. Nhà cầm quyền cộng sản ở miền Bắc chỉ được sự công nhận của khoảng 10 chính phủ cộng sản. Trong những năm gần đây, ảnh hưởng của Việt Nam Tự Do đă được tăng đáng kể: Nước chúng tôi hiện nay là thành viên của 33 tổ chức quốc tế và Sài G̣n được chọn là trụ sở của nhiều hội nghị quốc tế...

    Quote Originally Posted by Tu Trong View Post
    một số đế quốc như Anh – Pháp - Mỹ chỉ coi đây là miếng mồi béo bở để t́m kiếm lợi ích của ḿnh ở Đông Dương mà thôi.
    ...Thực tế hoàn toàn ngược lại với những cáo buộc của cộng sản: mối quan hệ Việt-Mỹ hoàn toàn b́nh đẳng dựa trên luật pháp quốc tế giữa hai nước, cùng tôn trọng chủ quyền của nhau. Tương tự sự liên kết giữa Chính phủ Việt Nam Cộng Ḥa và các nước trong thế giới Tự do. Mục đích mối quan hệ hữu nghị giữa Việt Nam và Hoa Kỳ chỉ nhằm bảo đảm nền ḥa b́nh và tự do. Mối quan hệ giữa nhà chức trách Hà Nội cùng giới thống trị Nga và Trung Quốc, thuộc một thể loại khác. Họ là một vệ tinh đối với giới cai trị. Họ là hạ cấp so với thượng cấp trong hệ thống phân cấp của một đảng: đảng Cộng sản Quốc tế. Sự phụ thuộc này không chỉ được thể hiện qua sự đồng nhất của các tổ chức chính trị, quân sự, kinh tế, văn hoá, xă hội theo kiểu mẫu của cộng sản Liên Xô và Trung Quốc, mà sự lệ thuộc này c̣n thâm nhập ngay cả vào lĩnh vực tư tưởng: trong các nghị định và các quy định của họ nhà chức trách Hà Nội bắt buộc dân chúng miền Bắc phải học các hệ tư tưởng cộng sản và sống theo đường lối chính trị của Nga và Trung Quốc. Ở miền Nam, không ai bị bắt buộc phải tôn thờ các nhà lănh đạo ngoại quốc và treo h́nh ảnh họ trong nhà, ở đây không ai có thể tưởng tượng rằng họ có thể hành xử điều kỳ lạ nêu trên. Ở miền Bắc, nhà chức trách ép buộc dân chúng phải sùng bái các các nhà lănh đạo Nga và Trung Quốc, treo h́nh ảnh của họ ở nhà và trong những ngày lễ của Liên Xô. Đồng thời họ cấm đoán dân chúng không được phê b́nh ư thức hệ cộng sản, không được phê b́nh chính phủ và giới lănh đạo các nước cộng sản. Thái độ hèn hạ của nhà chức trách Hà Nội đối với cộng sản ngoại quốc đă hủy hoại đời sống của dân tộc Việt, và là trở ngại lớn nhất cho công cuộc thống nhất đất nước.

    Quote Originally Posted by Tu Trong View Post
    bộ luật 10/59 “ Đặt Cộng sản ra ngoài ṿng pháp luật, sẵn sàng chém bất cứ ai bị nghi là cộng sản hay có dính dáng đến Việt cộng” là những hành động sai lầm của DIỆM trong việc củng cố quyền lực và địa vị thống trị của ḿnh

    3) Họ cần phải xóa bỏ cái gọi là “Ủy ban Giải phóng miền Nam”, bằng cách từ bỏ khủng bố, giết dân cư của những làng mạc xa xôi hẻo lánh, phá hoại cơ sở Chính phủ nhằm cải thiện đời sống của người dân, đặc biệt trong lĩnh vực cải cách ruộng đất và nông nghiệp.

  10. #10
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Việt Cộng là tay sai của Trung Cộng

    Quote Originally Posted by Tu Trong View Post
    Tuy nhiên sau năm 75, khi dân tộc VN được thống nhất và đoàn tụ người ta cũng không muốn t́m kiếm những tên tay sai này nữa
    VIỆT CỘNG: THỪA SAI CỦA TRUNG CỘNG

    Dr.Nguyễn văn Canh

    http://nguyenvancanh.blogspot.com/20...rung-cong.html

    ...Tóm lại, Hồ và Đảng Cộng sản Việt nam thực sự trở thành công cụ của TC trong mưu đồ biến dân Việt và đất nước Việt trở thành một một bộ phận của Trung Hoa. Với các diễn biến tŕnh bày ở trên, trong ṿng nửa thế kỷ qua, Thái thú người Việt của Tàu là Hồ chí Minh đă đem biết bao tang tóc cho dân Việt và một phần lănh thổ, lănh hải Việt nam dâng hiến cho Trung Hoa. Và trong trường kỳ, dưới sự lănh đạo của Đảng Cộng sản Việt nam, lănh thổ Việt nam sẽ là một phần của Trung Hoa, và sẽ c̣n là công cụ đóng góp vào sự bành trướng của Trung Hoa xuống phía Nam..

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 3
    Last Post: 29-07-2012, 11:29 PM
  2. Replies: 66
    Last Post: 28-11-2011, 10:13 AM
  3. Replies: 45
    Last Post: 21-10-2011, 05:16 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 14-09-2011, 10:14 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 16-07-2011, 03:16 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •