Page 1 of 4 1234 LastLast
Results 1 to 10 of 37

Thread: VỤ THẢM SÁT MỸ LAI: TRANG HỒI KƯ XÚC ĐỘNG CỦA MỘT “ĐỨA TRẺ” MỸ LAI

  1. #1
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    VỤ THẢM SÁT MỸ LAI: TRANG HỒI KƯ XÚC ĐỘNG CỦA MỘT “ĐỨA TRẺ” MỸ LAI

    VỤ THẢM SÁT MỸ LAI:
    TRANG HỒI KƯ XÚC ĐỘNG CỦA MỘT “ĐỨA TRẺ” MỸ LAI


    KỲ 1:
    …Đầu năm 1959, gia đ́nh tôi chuyển vùng từ Sơn Hội xuống Sơn Mỹ làm ăn sinh sống. V́ sau khi ba tôi ở tù ngoài Côn Đảo về, cuộc sống của gia đ́nh ở Sơn Hội gặp nhiều trắc trở khó khăn, chính quyền luôn ḍm ngó và nhiều lần bắt xuống hội đồng xă tra khảo.



    Mỹ Lai và những đứa trẻ mồ côi
    Dù trong thời chiến, nhưng gia đ́nh tôi ở Sơn Mỹ gặp nhiều thuận lợi trong làm ăn, buôn bán.
    Ba tôi may vá và làm nghề thuốc tây, c̣n mẹ tôi tạo được một quầy hàng tạp hoá ngoài chợ Sơn Mỹ kinh doanh vải, thuốc tây và quần áo… Tên tuổi ông bà chín Tẩu dường như đă thành khá thân quen với người dân Sơn Mỹ thời bấy giờ.
    Cuối năm 1959 mẹ tôi sinh đứa con thứ 2. Chị Trần thị Mỹ của tôi, được sự hỗ trợ của 2 d́ từ Sơn Hội xuống giúp đỡ trong thời gian mẹ ở cử, nên việc buôn bán trông coi quầy quán cũng không trở ngại khó khăn ǵ. Đầu năm 1960, gia đ́nh tôi đă tạo được một căn nhà rất khang trang gần chợ Sơn Mỹ, bên cạnh nhà ông Bốn Tương. Trước sân sẵn có hàng dừa cao tít, trĩu quả, bóng dừa tỏa mát cả sân nhà, bên kia đường là ao đầm người ta nuôi tôm cá, xa hơn là những rặng dừa nước mênh mông xanh thẳm, trước nhà hơn 300 mét là biển Mỹ Khê với bờ cát trắng chạy dài tít tắp và mặt nước trong veo một màu xanh biếc, bao la bất tận…
    Năm 1962 mẹ sinh tôi. Trần Văn Đức tên tôi, lúc bé tí các d́ gọi là thằng Trọng Hiền. Là đứa con trai đầu tiên cho nên cả gia đ́nh vui lắm, nhất là ba má tôi.
    Hai năm sau, 1964 đứa con thứ tư ra đời, đó là em Trần Thị Huệ của tôi.
    Thời gian này chiến tranh ác liệt lắm, dân Sơn Mỹ chết rất nhiều dưới bao làn bom đạn quân thù, những lần oanh tạc của máy bay Mỹ, và những đợt đột kích từ những hạm đội ngoài biển tấn công vào. Gia đ́nh tôi và dân nơi đây có hôm cả ngày phải núp dưới hầm, nhiều gia đ́nh bị bom dội trúng sụp hầm chết cả nhà. Do vậy dân Sơn Mỹ thời gian này tản cư đi nơi khác nhiều lắm, để tránh đạn, kẻ đi Lư Sơn, người xuống B́nh Đức, nhiều người phải ĺa quê xa xứ…. Bao gia đ́nh phải ly tan, những đứa trẻ mất cha mẹ, bao cụ già không c̣n nơi nương tựa, nhà cửa, ruộng vườn tan hoang….
    Cùng một số gia đ́nh, ba mẹ tôi dẫn các con tản cư xuống B́nh Đức. Ở tạm nhà một người quen gần chợ B́nh đức, sát cạnh nhà ông Đổng, bà Huệ… Gần 2 năm sống nơi này, ba mẹ vẫn theo nghề may vá và buôn bán. Thỉnh thoảng cũng có những trận càn quét, những trận pháo kích, nhưng không liên tục, ác liệt như bên Sơn Mỹ.
    Dân B́nh Đức phần lớn là ngư dân và làm muối, c̣n lại số ít làm nông và buôn bán. B́nh Đức là một vùng quê duyên hải khá đẹp, nơi đây không xô bồ tấp nập nhưng cũng không kém phần rộn ràng với nhịp sống vươn lên, bao ngư dân vạm vỡ lúc nào trên mặt họ cũng nở nụ cười thân thiện, với những chiếc thuyền sơn màu xanh đỏ đua nhau ra khơi đánh cá trong những buổi sáng tinh mơ … Đám trẻ con chúng tôi đợi trời bớt nắng gần xế chiều tập trung đông lắm ở khu đầu bờ đập để câu cá, câu cua hoặc đá banh nhựa trên đường, đôi khi c̣n kéo nhau lên đồi sau chợ dùng mo cau tuột xuống…
    B́nh Đức không yên b́nh lâu như tôi tưởng. Rồi bom đạn Mỹ cũng dội xuống nơi này liên tục, máu dân lành lại nhuộm đỏ mảnh đất thân thương của họ. Chợ B́nh Đức, máy xay gạo bên chợ và bao căn nhà tranh làm mồi cho bom xăng cùng rocket.
    Năm 1967, mẹ tôi sinh đứa con thứ 5: em Trần thị Hà. Cùng thời gian này gia đ́nh lại một lần nữa phải tản cư lên xóm Thuận Yên, Tư Cung. Dựng một căn nhà tranh nhỏ ở tạm trong khu vườn bà Bộ. Cũng năm này ba tôi phải lên Tịnh Hiệp công tác. Ông là y sĩ của C12 huyện Sơn Tịnh. Nhờ có các d́ từ Sơn Hội hay xuống giúp đỡ, nên mẹ cũng đỡ vất vả trong khoảng thời gian em Hà c̣n nhỏ.
    Hơn một năm ở xóm Thuận Yên,Tư Cung. Đó là quăng đời hạnh phúc nhất của tôi, của gia đ́nh tôi, dù lúc ấy chiến tranh có phần khốc liệt hơn, bom càn dồn dập hơn. Những người dân quê tôi gánh chịu đau thương, từng ngày từng giờ, không ít th́ nhiều, tôi chưa thấy được một ngày nào mà không có tiếng súng, đạn bom. Nhưng lớn dần lên tôi hiểu hơn, thấy được nhiều điều hơn.
    Ngoại tôi sống ở Sơn Hội. Những đứa con của bà đă có gia đ́nh và ra sống riêng. D́ út của tôi làm ăn xa quê, nên ba mẹ phải thường xuyên chăm lo cuộc sống của bà. Chị Hồng, chị Mỹ thường được mẹ sai đem tiền gạo về ngoại. Những lần đó tôi đều đ̣i đi theo, tôi vui mừng tung tăng chạy theo 2 chị, cơng theo màu xanh của ruộng ḿ, ruộng lúa, huỳnh tinh, rau lang…, những vẻ đẹp rất nên thơ của làng quê qua mấy chiều hiếm hoi yên b́nh.
    Không biết từ đâu, tôi rất yêu ngoại. Có thể do mẹ tôi giống bà, không chỉ về h́nh dáng mà cả tính cách. Đến nay tôi vẫn c̣n luôn cảm nhận được hơi ấm thuở nào của những lần về thăm được bà ôm vào ḷng…
    Làng Thuận Yên quê tôi đáng yêu sao. Nằm sát bên đường quốc lộ 24 B là hai dăy núi tiếp nhau, um tùm những rặng liễu và cỏ tranh. Bên này đường là xóm Thuận Yên, Tư Cung, xen lẫn với các xóm dân cư là những thửa ruộng bát ngát xanh. Bà con chân lấm tay bùn, cố đổi lấy những giọt mồ hôi để đong nhận từng bát cơm ngon, những manh áo lành… Tôi có cảm tưởng rằng, dân Mỹ Lai quê tôi rất siêng năng cần cù, v́ phải luôn đương đầu với bom đạn, những trận càn quét, những làn rocket, cho nên họ phải tranh thủ từng giờ phút, khi sáng sớm hoặc chiều tối là khoảng thời gian im tiếng súng nhất họ đồng loạt ra đồng để trồng trọt, đổ nước cho lúa, tưới nước cho huỳnh tinh, rau lang, ḿ ,bón phân và làm sạch cỏ cho hoa màu… Những người buôn bán cũng thức dậy sớm lắm, để lo cơm nước cho gia đ́nh, con cái trước khi ra chợ.
    Buổi sáng 16-03-1968, một buổi sáng định mệnh của tôi, của gia đ́nh tôi, của xóm Thuận Yên, của Mỹ Lai.
    Sớm hơn bao trận càn quét trước, 5giờ 30 phút các tràng pháo từ nhiều phía đă bắn vào làng Thận Yên, Tư Cung, Mỹ Khê. Pháo nă dài hơn mọi khi và sau đó hơn 1 tiếng đồng hồ, khoảng hơn 7 giờ trên bầu trời Mỹ Lai xuất hiện rất nhiều máy bay trực thăng, chúng tha hồ bắn rocket vào các khu dân cư. Lúc này bà con mới biết một ngày chẳng lành đến với họ. Má tôi cùng mấy chị em nghe tiếng la làng kinh hoàng của rất nhiều bà con trúng đạn bị thương… Không lâu sau mấy tràng rocket là tiếng máy bay trực thăng bay rất thấp và hạ cánh xuống đồng lúa làng Thuận Yên. Lúc này tiếng súng trường của những tên lính Mỹ vừa hạ cánh bắn dữ lắm. Những tiếng la xé trời, tiếng khóc van xin của bao người trên đường ra đồng hoặc đi chợ. Thế nhưng những tay súng đâu có tha, họ vẫn nổ súng bắn giết những người ấy, giết hàng loạt, giết hết, giết sạch …
    Mấy nhà gần ŕa làng bị lính Mỹ vào lôi ra đầu tiên. Họ lôi ra hết bắt tập trung trên bờ ruộng gần ngă ba Tháp Canh. Mẹ tôi thấy không ổn nên chuẩn bị thật chu đáo, lấy túi vải thật to màu nâu bỏ quần aó của mấy chị em tôi vào đó và đưa cho chị Hồng giữ. Mẹ c̣n bó vào đùi của mấy chị em tôi mỗi đứa 10.000 đồng, pḥng khi chạy lạc có tiền mà xài. Tôi bị nhột quá nên mở ra đưa lại mẹ số tiền ấy. Bà c̣n kịp ra hầm phía sau nhà, cất giấu rất nhiều thuốc tây và vải…. Công việc vừa xong th́ toán lính Mỹ ập vào nhà, tay súng lăm lăm, lôi xềnh xệch mẹ cùng chúng tôi ra đường. Dù ôm Hà trên tay, bà cũng không quên vói cầm theo chiếc nón. Ra tới đường gia đ́nh tôi nhập vào đoàn người và bị lính Mỹ dẫn ra ngă ba Tháp Canh tập trung. Vừa tới nơi, lợi dụng lúc hỗn loạn, mẹ kéo chúng tôi vào hầm nhà bà Nhiều để trốn. Nhưng lúc đó dưới hầm đông nghẹt người, mẹ và mấy chị em tôi phải đứng gần miệng hầm. Tôi thấy nhà trên của bà Nhiều cũng vậy, người ta vào trốn thật nhiều, dưới phản, sau bàn thờ… Nhưng họ trốn không được lâu. Khi những toán lính Mỹ khác lùa bà con từ các nơi đến ngă ba, chúng bắt ngồi xuống và một toán khác ập vào nhà bà Nhiều, lôi toàn bộ những người trốn trong nhà ra. Chúng chĩa súng xuống hầm và la lớn… Mọi người sợ quá lần lượt kéo nhau chui lên.



    Bà Hà Thị Quí, bà Nhiều và Trần Văn Đức
    Tôi c̣n thấy một bà già, già lắm, chắc bà quá yếu nên từ dưới hầm bước lên chậm, bị một thằng Mỹ tức giận dùng báng súng phang vào giữa lưng, chắc bị găy xương nên bà đi không được nữa, bà té xuống hiên nhà và thằng Mỹ ấy nắm tay bà lôi ra chỗ tập trung. Sau sân có buị tre khá rậm, mẹ định kéo chúng tôi ra hướng ấy để trốn, nhưng bị một thằng Mỹ phát hiện chạy lại lôi mẹ rất mạnh làm chiếc áo ngoài của mẹ bung hết nút. Hết cách, mẹ cùng mấy chị em phải theo ra nơi tập trung. Cả nhà tôi ngồi sát mé ruộng, chiếc túi đồ màu nâu c̣n in rơ nơi chúng tôi ngồi, thật đau thương và bi thảm (chiếc túi màu nâu trong bức ảnh dưới đây).



    Tôi nghĩ trên thế gian này chắc không bao giờ và không ở đâu lại có cảnh bi thảm nào hơn vậy. Tiếng khóc sợ hăi, tiếng van xin, tiếng trẻ thơ khóc thét khiếp đảm… rồi những tràng súng liên thanh hướng vào đám người vô tội ấy bắn xối xả. Rồi không c̣n nghe thấy tiếng van xin nữa mà thay vào đó là những tiếng ré kinh hoàng. Tôi c̣n nghe thật rơ mà: “chết tôi rồi trời ơ…ơ…i!“.
    Những người chưa trúng đạn đồng loạt đứng dậy chạy xuống ruộng lúa. Nhưng tôi thấy khó ai làm được việc đó. Những làn đạn dày đặc của lính Mỹ nă vào họ, họ bị trúng đạn và lần lượt ngă xuống, máu và thịt người vương văi mọi nơi, nhiều thi thể không c̣n toàn thây nữa v́ sức công phá quá lớn của những tràng liên thanh ngay cự ly gần. Giữa lúc hỗn loạn này, mẹ ôm Hà và một tay đẩy tôi xuống bờ ruộng lúa, mùa lúa đang lên đ̣ng nên cũng khá cao, bà nằm đè lên tôi và Hà, chiếc nón là vật ngụy trang thật tốt lúc nầy, bà dùng để che thêm cho tôi, phần mà thân bà đè lên chưa lấp hết. Chị Mỹ tôi cũng ngă xuống gần đó và nằm im giả chết… Lính Mỹ vẫn tiếp tục bắn dữ lắm, khi thấy không c̣n ai sống nữa, chúng lại đến rất gần, t́m trẻ em và một số xác người c̣n cử động bắn tiếp. Sau đó chúng lần lượt kéo đi vào làng theo hướng ngă ba. Trên đường cái và dưới ruộng xác người nằm la liệt khắp nơi, máu tươi nhuộm ướt cả một quăng đường và phun ướt đẫm cả vạt lúa nơi ấy.



    Mẹ Đức, bà Nguyễn Thị Tẩu (chín Tẩu)
    Lính Mỹ rút đi được một lúc th́ Hà bỗng khóc. Mẹ bảo tôi “con ôm Hà về nhà ngoại đi chứ lính Mỹ trở lại họ bắn chết“. Mẹ bị thương rất nặng ở đầu, bụng và đùi, bà không c̣n đứng lên được nữa…
    …Bà nghiêng thân ḿnh để khỏi đè Hà nữa nên tôi nh́n thấy rất rơ. Lúc đó tôi chỉ biết nghe lời và vội ôm Hà kéo lê trên đường. Tôi chỉ c̣n nói được một lời cuối cùng với mẹ tôi “con ôm Hà về ngoại nghen mẹ…”. Tôi sợ lính Mỹ trở lại bắn chết, cho nên vội đi không suy nghĩ ǵ để cứu mẹ, dù không làm được ǵ cho mẹ lúc đó, nhưng nghĩ lại tôi thấy rất buồn và ân hận. Tôi thương mẹ thật nhiều… Tôi vật vă kéo ôm em Hà thoát khỏi những xác người vương văi…

  2. #2
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    KỲ 2:

    Bạn nh́n kỹ tấm hàng rào kẽm gai bị ngă về phía ruộng lúa trong bức ảnh bên dưới và bao lỗ trống trong ruộng lúa xanh tươi, đó là chỗ nằm của những xác người.



    Ronald L Haeberle chụp chưa được toàn cảnh, phía sau chỗ ông đứng và phía bên trái khi đó c̣n rất nhiều xác đàn bà và trẻ em.
    Vừa rời Tháp Canh không xa, một chiếc trực Thăng xuất hiện từ hướng đồn Voi rồi bỗng dưng bay rất thấp. Tôi sợ quá ôm em Hà nằm rạp xuống để tránh đạn. Nh́n lên máy bay thấy rất rơ có vài tên lính Mỹ và một tên ngồi ngoài cửa máy bay, chắc là để chụp h́nh chứ không phải bắn người, nếu họ bắn th́ Đức và Hà đă trúng đạn rồi, v́ họ bay rất thấp. Sau đó máy bay biến mất, tôi ôm em Hà đứng dậy và tiếp tục chạy lên hướng Trường An theo lối đường truông để về Sơn Hội.
    Trên đoạn đường ôm kéo em đi, thỉnh thoảng vẫn gặp vài xác người có lẽ đi làm đồng buổi sáng hoặc đi chợ xa bị lính gặp và bắn chết. Xa xa phía trong làng, tiếng súng vẫn c̣n đang bắn dữ dội, khói cháy từ những căn nhà bị đốt bốc cao đen mịt cả một ṿm trời.
    Máy bay trực thăng vẫn c̣n oanh tạc, Sơn Mỹ và bao người dân vô tội, cùng những đứa trẻ thơ đang bị tấn công tiêu diệt, trời đất Mỹ Lai đảo điên như sụp đổ. Bao người thân quen, bà con Mỹ Lai chân quê mộc mạc họ làm ǵ nên tội? Tại sao phải tiêu diệt họ? Cuộc tàn sát mỗi lúc một dữ hơn, những tên lính càng bắn giết càng man rợ và điên cuồng hơn… Ôm em Hà chạy về đến Gia Hoà, tôi ghé nhà ông bác xin nước uống v́ khát quá, nhưng ông ta không cho. Chắc do thấy 2 anh em tôi đang bị thương, máu me đầy người, ahy v́ một lư do ǵ khác tôi cũng không rơ.
    Tiếp tục ôm em lủi thủi về Tăng Long. Gần xế mới về đến nhà ngoại. Ngoại ôm 2 cháu và khóc thật nhiều. Bà đi gọi y tá về băng bó, cứu chữa cho tôi và Hà. Tôi bị thưong ở trán, Hà th́ bị ở bụng. Ông Hùng y tá ở Tăng Long là người đă chạy chữa trị thương cho 2 anh em tôi. Dân Tăng Long ngày đó kéo đến nhà ngoại đông lắm để xem, hỏi thăm và giúp đỡ.
    Chị Mỹ năm đó 9 tuổi. Khi lính Mỹ nă súng bắn vào đám dân tập trung, loạt súng đầu tiên thật kinh hoàng nhiều người chết lắm, những người khác đồng loạt đứng dậy bỏ chạy xuống ruộng lúa, nhưng lính tiếp tục bắn vào họ. Phần lớn bị trúng đạn và ngă chết dưới ruộng. Chị Mỹ của tôi cũng bị ngă xuống ruộng và nằm im giả chết, máu thịt của những người bị bắn chết bên cạnh văng văi lên ḿnh. Thoạt nh́n tưởng chị đă bị bắn chết. Khi lính Mỹ bỏ đi, chị lom khom ḅ dậy và cố đi t́m mẹ. Chị gặp một người đàn bà khác cũng c̣n sống sót bảo rằng “mẹ con đă đi về ngoại của con rồi”. Rồi bà dẫn chị Mỹ cùng đi t́m con của bà. Con bà cũng đang nằm gần đó. Bà thấy và ôm xốc lên, đứa bé bị thương rất nặng. Bà hớt hải ôm con chạy, chạy lên hướng Trường An để t́m nơi cấp cứu. Chị Mỹ cứ vậy mà chạy theo bà, lên khỏi Trường An đến Tịnh Thiện, bà gửi chị Mỹ vào nhà một người dân và ôm con đến trạm xá cấp cứu. Chị Mỹ bảo: đứa bé chắc không qua khỏi v́ vết thương khá sâu và dài, máu chảy ra nhiều quá… Người ta bảo chị tôi ở lại một đêm, sáng mai yên yên hăy về. Và sáng ngày 17-03-1968 người dân cũng đă chỉ đường cho chị tôi t́m về được Sơn Hội. Gặp lại chị tôi vui mừng khôn tả, nhưng chưa khỏi bàng hoàng. Tôi hỏi chị về chị Hồng và em Huệ của tôi, chị bảo bị lính Mỹ bắn chết hết rồi.
    Ba tôi ngày 16-03-1968 đang công tác ở Vĩnh Ty, Tịnh Hiệp. Nghe tin vụ thảm sát, ông hớt hải t́m đường về Sơn Mỹ. Đường đi rất khó khăn v́ ông là cách mạng, măi tối 17-03-1968 ông mới về đến Tư Cung. Than ôi, ông về không kịp. Tối 16-03-1968 đồng chí của ông đă chôn vợ và mấy đứa con của ông rồi. Không được tự tay chôn cất những người thân yêu nhất của ḿnh, nhưng vẫn c̣n kịp đón nhận những thông tin và di vật của gia đ́nh từ những người đồng chí mà tối qua đă giúp ông chôn cất.
    Vài ngày sau, t́nh h́nh Mỹ Lai lắng xuống dần. Một đêm tối trời và lâm râm mưa, ông ghé về Tăng Long thăm mẹ vợ. Rất mừng v́ đến lúc đó mới biết được 3 đứa con của ông vẫn c̣n sống sót và đang đứng trước mặt ông… Tôi nhớ rất rơ h́nh ảnh ba ôm gh́ lấy tôi, Hà cùng chị Mỹ vào ḷng và khóc thật lâu. Sau ngày ấy ba rất thường về thăm chúng tôi và để lo chữa vết thương cho tôi và em Hà.
    Sau khoảng 2 tuần tôi thấy ông cạo trọc đầu và trông rất buồn thảm. V́ đang bận công tác ở Vĩnh Ty, Tịnh Hiệp cho nên ba lưu lại ở quê không lâu, hơn 1 tháng ông phải trở lại đơn vị. Trước khi đi ông c̣n lo thật kỹ vấn đề cuộc sống và ăn học của 3 chị em tôi, ông gửi gắm cho những người bạn thâm t́nh những ǵ chúng tôi cần giúp đỡ sau này.
    16-03-1968- ngày định mệnh của 3 chị em chúng tôi. Giặc Mỹ đă cướp đi người mẹ yêu quí, người chị và đứa em thật hiền ḥa, chúng tôi đă bị mất một gia đ́nh thật sung túc và đầm ấm…
    Những ngày đầu tiên, những tuần đầu tiên, 3 chị em cứ ngồi ôm nhau khóc. Ngoại tôi buồn thật buồn, bà càng khuyên chúng tôi càng tủi thân hơn và khóc nhiều hơn… Nhưng rồi, dần dần lũ trẻ chúng tôi cũng phải… tuân theo qui luật của cuộc sống, cố gắng để tồn tại.
    Nhà ngoại tôi nghèo, thật nghèo. Nhà tranh vách đất, nằm trên đất công dưới lũy tre làng bên ḍng sông Sơn Hội hiền ḥa. Trước đó không lâu cứ mỗi lần cùng 2 chị về thăm ngoại, tôi thường coi nơi này là tiên cảnh, có ḍng sông tôi tha hồ tắm, có băi cát trắng cho chúng tôi nô đùa và đám trẻ con nơi đây sao mà dễ làm quen đến thế.. Vậy mà hôm nay, những tháng ngày đầu tiên 3 chị em chúng tôi phải tự lực sống, tôi cảm thấy căn nhà thân quen của ngoại sao xa lạ đến thế. Nét hồn nhiên trong tôi không c̣n nữa… Tôi thấy thật đắng cay!
    Ngoại già yếu, bà cũng cố gắng đi phiên chợ chiều An Lộc để mua bán cá, với số vốn ít ỏi cho nên lời cũng không được nhiều, nhưng đó là nguồn sống chính của 4 bà cháu chúng tôi. Chị Mỹ và tôi sau vài tuần hoàn hồn là phải đương đầu với sự thật, chị xin đi ở đợ cho bà Bốn Thường dưới An Lộc để kiếm cơm ăn và phụ với ngoại. 3 tháng sau, thấy gia đ́nh thiếu thốn đủ bề, dù ngoại và chị rất cố gắng, tôi bắt đầu đi mót lúa, củ lang, củ ḿ… để phụ thêm cho sinh nhai của gia đ́nh.
    Mới có vài tháng mất mẹ, xa gia đ́nh đầm ấm mà chị Mỹ cùng tôi như kẻ ăn mày từ lâu lắm rồi. Hai chị em trông thật đen và ốm. Cứ sáng sớm phải ra đồng và măi tận chiều tối mới về đến nhà. Tôi đội chiếc nón rách, bộ quần áo tả tơi, cây cuốc chỉa và một cái bao Đại Hàn. Người dân nơi đây thu nhập ǵ tôi cũng đến mót, lúa, ḿ, lang, bắp củ, huỳnh tinh… Đôi khi tôi phụ giúp cả ngày cho họ để đón nhận một chút công ít ỏi là vài trái bắp, đôi ba cân củ lang…
    Với em Hà càng thật gian nan hơn. 14 tháng tuổi mất mẹ, t́m đâu ra sữa để nuôi thân, em khóc nhiều và teo riết. Ngoại hay ôm em Hà đi t́m phụ nữ trong làng có con mọn để xin bú nhờ…
    …Ngày 19-12-1969, lại một tin sét đánh với chúng tôi: ba hy sinh. Niềm hy vọng c̣n lại của 3 chị em chúng tôi đă mất. Dù rất ít về thăm và thỉnh thoảng gửi tiền phụ giúp ngoại tôi, nhưng với 3 chị em chúng tôi, ông là nguồn động viên vô cùng lớn. Ông thường nói với 3 chị em: cố gắng ăn học nghe lời dạy bảo của ngoại, mai sau khôn lớn sẽ đi với ba…
    Cuộc sống kinh tế gia đ́nh vốn khó. Khi ba tôi mất lại càng khó khăn hơn.
    Năm 1970, tôi và chị Mỹ được ngoại cho đi học. Mái trường nơi tôi hằng mơ ước, nơi tôi sẽ đón nhận những ǵ cao quí nhất… Vậy mà tôi cảm thấy đắng cay chua chát quá…
    Vài tiếng đồng hồ mỗi ngày trong lớp học. C̣n lại tất cả thời gian, chị em chúng tôi phải bươn chải với đời, khó nhọc kiếm từng miếng cơm manh áo, khi trái gió trở trời kiếm không được miếng ăn th́ chúng tôi đành chịu đói… Bà Rân, ông Tám em, ông Yên và tất cả dân thôn Tăng Long ngày ấy, họ rất đau ḷng trước cảnh ngộ của 3 chị em chúng tôi, cái củ ḿ, củ lang đọt phay của vườn nhà bà Rân đă cầm hơi được bao cơn đói lả cho 3 chị em. Rất nhiều lần tôi bị ngă gió, say gió do đói quá phải ăn nhiều quả “uma“ (trái trứng gà).
    …Hà dần lớn lên, cùng chị Mỹ và tôi bươn chải gian lao để kiếm miếng ăn manh áo. Ngoại càng ngày càng già, bà buôn bán đâu c̣n được nữa, gia đ́nh tôi càng ngày càng thiếu túng hơn.
    Năm 1972, chị Mỹ học đến lớp 3 trường cơ sở Tăng Long th́ phải đành nghỉ học. Chị buồn và tiếc lắm, nhưng phải đành vậy, chị chấp nhận và chọn hy sinh để 2 đứa em ḿnh được học tiếp. Sau những giờ học tôi và Hà, nếu không đi làm cho người ta th́ đi mót lúa,củ lang…. Nhưng nh́n chị, chúng tôi càng buồn hơn. Chị đi ở cho người ta thật khổ sở, quần áo rách rưới, ăn uống thiếu thốn, rất nhiều hôm thật khuya chị mới về đến nhà ,chị luôn dành cho tôi và Hà những chén cơm đầy, những thức ăn ngon, c̣n chị ăn qua loa ǵ cũng xong. Chị thường ăn sau cùng để cố nuốt những thức ăn c̣n lại, nhưng tôi nghĩ chị rất ít được những bữa no.
    Từ ngày 16-3-1968, 3 chị em tôi về ở với ngoại đă tạo cho bà một gánh quá nặng, thật trầm luân và gian khổ cho bà. Bà lầm lũi và rất cố gắng để 3 đứa cháu của bà khỏi chết đói hoặc đưa đẩy vào ḍng đời đen bạc. Hồi đó, bà hay bị chính quyền xă Sơn Hội bắt ra xă để hội đồng tra hỏi v́ có con đi làm cách mạng, và họ thường xuyên bắt bà ngủ lại để canh giữ cơ quan xă khỏi bị cộng sản gài ḿn hoặc tấn công.
    Bà cũng thiếu thốn lắm, nhường tất cả những ǵ bà có cho các cháu, thật tội nghịệp cho bà…
    Thời gian những năm 1972-1973, chiến tranh quê tôi lan rộng khắp mọi nơi. Không chỉ B́nh Đức, Sơn Mỹ mà lan rộng đến Sơn Hội, Sơn Thành, Sơn An… Dân quê tiếp tục chết nhiều dưới bom đạn. Cuối năm 1972, Sơn Hội cũng là băi chiến trường. Gia đ́nh tôi cùng bà con Sơn Hội phải tản cư lên Tịnh Ấn, vài tuần khi tiếng súng tạm yên trở lại, căn nhà của ngoại bị một trái bom Mỹ thả trúng cháy sạch chỉ c̣n lại một cái hố bên cạnh khá sâu.
    Bà con dân làng vốn rất thương gia đ́nh tôi. Sau trận bom này, họ giúp đỡ thật tận t́nh, và ṛng ră 2 tháng vất vả dựng xây nên một căn nhà lợp tranh lẫn bói vách đất. Thoạt nh́n khi trở lại từ Tịnh Ấn, tôi có cảm giác cuộc đời tôi sẽ không bao giờ c̣n mái ấm che thân. Vậy mà nhờ kẻ gánh đất người cho tre, c̣n 3 chị em tôi cùng ngoại th́ ra băi bồi cắt bói, ra đồng lúa xin rạ, nên sau 2 tháng ṛng túp liều tranh ngoài sức tưởng tượng của tôi được dựng lên. Đó là mái ấm che chở cho 4 bà cháu tiếp tục sống trong những ngày tháng vất vả gian nan…
    Những buổi chiều mệt lả, từ núi Tranh hay Sơn Mỹ, tôi đi mót củ mót lúa trở về, qua cánh đồng Mă Sơn Hội, nh́n đám bạn trang lứa học cùng trường đang thả diều , đá banh, tung tăng đùa ngịch… đôi khi đứng lại lặng nh́n thật lâu mà ḷng dâng lên bao nỗi buồn, tủi thân khôn tả. Tôi không dám đến gần hoặc đi theo đường cũ, chọn cách rẽ đường khác để giữ khoảng cách xa hơn. Những lúc ấy tôi hay nh́n lại ḿnh, trên vai mang chiếc cuốc chỉa cán dài, đầu kia treo lủng lẳng một cái bao Đại Hàn màu xanh cũ nát, chắc cũng được vài cân củ lang nhỏ xíu mà người ta hay dùng nó để nấu cám cho heo ăn, bộ đồ tôi mặc đă rách nát và đổi màu từ lâu cùng chiếc nón cời thật thảm thê mà tôi đâu có tiền để mua chiếc khác…
    30.4.1975, quê hương giải phóng. Ḥa b́nh trở lại, tất cả dân quê tôi vui mừng như hội. Chị Mỹ, em Hà cùng ngoại tôi không biết lúc đó nghĩ ǵ? Chứ c̣n tôi, như một kẻ mất hồn, tôi đến rất nhiều nhà , những ai có người thân đi tập kết hay chiến dịch trở về, dù đă biết ba ḿnh 6 năm rồi khuất núi, nhưng trong tôi ngày ấy mơ tưởng vẫn c̣n, biết đâu tin xưa không thực, trong bao người trở lại từ các chiến trường khốc liệt biết đâu có ba tôi… Tôi đứng khá xa và nhỏ lệ khi nh́n ông Hộ ôm Hồng bạn tôi ngày trở lại qua bao năm xa cách, Hồng là con trai của ông…
    Chú Phan Thế Mạnh, bạn cùng đơn vị của ba tôi vỗ về an ủi: Ba của con hy sinh rất anh dũng, bị Mỹ bắn chết khi đang làm công tác cứu thương cho đồng đội…
    Cũng năm ấy tôi vào lớp 6, được chuyển cấp, từ Sơn Hội lên Sơn Thành học cấp 2. Niềm vui sướng và mong mỏi thật lâu của tôi. Nhưng ngay ngày đầu tiên nhập học, tôi bị đuổi ra khỏi lớp: “tṛ Đức vô kỷ luật, không mặc quần dài khi đi học“… Tôi khóc thật nhiều và tủi thân lắm. Tôi có quần dài đâu mà mặc? D́ Tám thấy vậy chạy về nhà lục t́m trong tủ của người dượng quá cố từ năm 1973, may quá trong tủ c̣n t́m được 1 chiếc quần kaki dài cũ màu đen. D́ Tám đưa cho d́ út sửa lại bằng tay để tôi mặc đi học. Chiếc quần dài đầu đời của tôi có được là vậy.
    Cô giáo viên người thị xă Quảng Ngăi đă đuổi tôi trong tiết học thứ 3 sau đó đă bật khóc, khi biết lư do “vô kỷ luật” của tṛ Đức …

  3. #3
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    KỲ 3:
    Hôm đó lớp tan học khoảng 12 giờ, về đến nhà cơm nước qua loa, gần 14 giờ tôi có mặt ở núi Tranh để t́m người thu hoạch củ lang đến mót. Trời đổ mưa lâm râm nên không có ai đi đào củ cả, tôi cùng 2 bạn Định và Lên cứ than văn và buồn bă. Chúng tôi tạm xới lại những đám lang mà người ta đă thu hoạch tự hôm nào, kết quả quá ít ỏi.
    Trời bắt đầu tối dần, tôi rủ 2 bạn về kẻo muộn. Trên đoạn đường xuống núi, phát hiện giữa đám tranh tươi tốt rậm rạp có một đám lang rất tốt, chúng tôi rẽ tranh đi vào và trông thấy thật nhiều củ lang, chúng ló ra v́ bao trận mưa làm trôi hết đất, mấy đứa vội vàng lượm hết số củ lang ấy, thoáng chốc mỗi đứa thu nhập gần nửa bao Đại Hàn. Định về th́ thấy dưới chân núi có một thanh niên hớt hải cầm đ̣n gánh chạy lên. Cả bọn hoảng quá tản ra bỏ trốn. Tôi chui vào núp trong góc một đám tranh. Thế mà anh ta dễ dàng phát hiện do cây cuốc chỉa tôi chưa kịp để nằm xuống, cái cán nó cao hơn và ló ra khỏi lùm tranh. Anh ta lôi tôi ra đánh, dùng cái đ̣n gánh phang vào bụng, vào lưng và vai tôi. Dường như cho đến lúc tôi bị ngất nằm lịm đi th́ anh ta mới hả cơn giận.
    Sau trận đ̣n hơn 1 tuần tôi bị ốm rất nặng, không đi học, không đi làm được, toàn thân sưng lên đau rát. Tôi chỉ dám kể lại cho chị Mỹ và ngoại nghe một nửa sự thật. Chị và ngoại rất giận anh ta. Anh ấy ở sau nhà bà Bốn Thường thôn An Lộc, nơi chị tôi đi ở, chị tôi gặp mặt anh ta thường mà. Đến nay, thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh trong những ngày về thăm quê. Gặp, tôi vẫn chào nhưng anh ấy chưa lần nào đáp lại, chắc là anh c̣n cảm thấy ái ngại v́ trận lỡ tay khi ấy đánh tôi quá nặng ngày ấy. Tôi thấy có lỗi cho nên van xin và đưa nộp hết số củ lang cùng dụng cụ, vậy mà vẫn suưt chết với trận đ̣n của anh…



    Trần Văn Đức và con trai
    …Đầu năm 1970, sau khi nhận tin ba mất khoảng 3 tuần, có 2 du kích từ Sơn Mỹ đến nhà ngoại vào ban đêm. Một người chị em tôi quen lắm, con của ông bà Bốn Tương ở gần nhà tôi bên thôn Mỹ Lại. Họ nói với ngoại rằng muốn dẫn 3 chị em tôi trở lại Sơn Mỹ, rồi đưa 3 chị em ra Bắc học để sau này phục vụ công tác lên án giặc Mỹ. Ngoại lắc đầu. Ba nói với họ rằng bà không muốn mất luôn 3 đứa cháu thân yêu, may mắn lắm chúng nó mới sống sót được, hơn nữa thời gian này Sơn Mỹ hoặc miền Bắc chiến tranh cũng khốc liệt lắm.
    Đây là lần đầu tiên và duy nhất mà 3 chị em chúng tôi đón nhận được sự quan tâm. Từ bấy đến giờ gần 40 năm, chúng tôi không có lời hỏi thăm nào nữa, dù chỉ là 1 lần dự lễ tưởng niệm ngày 16-3 bi thương. Tôi cảm thấy rất buồn, v́ cũng rất nhiều nhà báo, phóng viên về Sơn Mỹ, họ chỉ làm việc cùng ban lănh đạo nhà chứng tích Sơn Mỹ trong pḥng kính mát mẻ khang trang hoặc một vài người sống sót mà hàng trăm lần họ đă nhắc đi viết lại… Tại sao họ chưa lần nào bước chân vào những căn nhà túng thiếu đủ bề của bao người may mắn c̣n sống sót ngày ấy nằm sát bên ngoài khu chứng tích? Như vậy t́m đâu ra được tính trung thực hoàn hảo của sự kiện? Mà lịch sử rất cần tính trung thực của nó, thiếu nó làm sao bảo tồn được tính nhân văn? Khi nh́n h́nh người mẹ yêu thương của tôi, bà Nguyễn Thị Tẩu nằm chết, miệng c̣n ngậm vành nón, chắc hẳn bao tên sát nhân sẽ nhận ra, tên lính nào đă nă súng bắn bà? Hoặc Ronald Haeberle sẽ biết điều đó và ắt hẳn họ sẽ kinh ngạc hơn ,khi biết bà mẹ Nguyễn Thị Tẩu kia đă cứu được 2 đứa con ở giây phút cuối đời, điều này không phải ai cũng làm được và càng kinh ngạc hơn, chỉ ở Tháp Canh dưới đống xác người có 3 đứa bé 9 tuổi, 7 tuổi và 14 tháng c̣n sống và sống đến ngày hôm nay.
    Bà Nhiều và con gái của bà ngày ấy trốn ra cửa sau và men theo ruộng lúa may mắn chạy thoát, gia đ́nh bà bị bắn chết 5 người. Bà nh́n thấy khá nhiều những thảm cảnh trong căn nhà của bà, trên 20 người từ ngă ba chạy vào nhà bà để trốn, kẻ xuống hầm, người chui dưới giường, vài ba người núp sau bàn thờ, nhưng sau đó bị lính Mỹ lôi ra bắn chết sạch…
    Và bao người c̣n sống sót ở Mỹ Lai ngày ấy cũng có những hoàn cảnh thật đáng thương tâm. Bà Phạm Thị Thuận cuộc sống neo đơn thiếu thốn, gia đ́nh bà có 5 người bị lính Mỹ bắn chết trong vụ thảm sát này. Chị Đỗ Thị Tuyết hiện đang sinh sống ở Pleiku, chị và gia đ́nh sáng 16-3-1968 bị lính Mỹ bắt ra tập trung ở đoạn mương ngay trước nhà cùng với rất nhiều bà con thôn Tư Cung, phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Tổng cộng 170 người, lính Mỹ nă súng tàn sát, bắn giết gần hết số người ấy, xác người ngă xuống máu nhuộm đỏ cả đoạn mương dài, chị sống sót nhờ những cái xác người đó đè lên. Hay ông Phạm Đạt đă phải chứng kiến cảnh vợ bị bắn trọng thương, tay c̣n đang bế đứa con gái nhỏ mới 7 tháng tuổi, ḅ lết từ trong nhà đang cháy ra ngoài sân, cố gắng lăn về phía cửa hầm trú ẩn, nhưng không c̣n kịp và bị lính Mỹ bắn chết, sau đó chất tranh lên trên và đốt xác cả 2 mẹ con.
    Cũng dưới cái mương ngập ngụa xác người và máu, cậu bé Đỗ Ba mới 8 tuổi c̣n cọ quậy được, Glenn Andreotta nh́n thấy và báo cho Hugh Thompson. Phận may của Đỗ Ba c̣n Hugh Thompson hạ cánh và cứu cậu bé, đưa cậu vào bệnh viện Quảng Ngăi.
    Bà Trương Thị Lệ với 1 đứa con c̣n sống sót tại Tháp Canh, nhờ 2 xác chết đè lên và nằm yên chết.
    Bà Hà Thị Quí nay đă 83 tuổi, ngày ấy cũng bị lính Mỹ bắt tập trung ở mương kênh, nơi lính bắn giết 170 người dân vô tội. Bà bị thương ở mông và nằm yên, xác chết cứ lần lượt ụp xuống đè lên bà. Sau khi bắn giết xong, lính Mỹ bỏ đi, bà cố gắng ḅ về nhà, dọc đường nhiều cảnh bầm gan tím ruột, nhiều xác phụ nữ, thanh nữ bị lính Mỹ xé toạc áo quần hăm hiếp rồi bắn chết, có vài người c̣n bị rọc cả cửa ḿnh.
    Chị Phạm Thị Trinh, lúc đó 11 tuổi. Khi dưới hầm chui lên tận mắt c̣n nh́n thấy chị Phạm Thị Mười mới 14 tuổi đang bị một tên lính Mỹ hàm hiếp xong bắn chết bên cạnh hiên nhà. Xác mẹ và đứa em chưa tṛn 7 tháng th́ bị lính Mỹ dùng rơm đốt cháy hơn nửa thân người.
    Nhà ông Lệ, trong hầm có 15 người đang trú ẩn đều bị giết sạch.
    Nhà chị Trinh, đứa con chị cháu Đức mới 8 tuổi từ trong hầm chạy ra liền bị lính Mỹ bắn chết trong lúc miệng cháu vẫn c̣n ngậm đầy cơm.
    Anh Trần Tấn Huyên ở xóm Khê Thuận kể lại “chỉ trong tích tắc, ông bà nội, cha mẹ và đứa em ruột của anh đă bị lính Mỹ xả súng bắn gục ngay trên mâm cơm“.
    Than ôi, nỗi đau đến bao giờ mới nguôi? 504 người dân vô tội, chứ đâu phải vài ba người nhỏ nhoi ít ỏi, họ làm ǵ nên tội mà phải tiêu diệt họ? Bao đứa trẻ sơ sinh ḷm kḥm ḅ trên vũng máu hoặc miệng đang c̣n ngậm vú mẹ cũng bị kề súng sát đầu bắn cho tan xác. Hiếp dâm trẻ thơ, các chị, các bà, khi họ đang bị tang thương tột cùng, xác người thân ngổn ngang bên cạnh, sau đó giết họ không những bằng bao phát đạn mà đôi lúc dùng lưỡi lê để rọc thân thể họ…



    …Tại sao đời sống lại hàm chứa những bất công tàn bạo thế? Tại sao niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của con người tạo dựng lên trên những ngịch lư không thể dung ḥa. Vụ thảm sát Sơn Mỹ làm chấn động cả địa cầu, vậy mà bao nhân chứng sống sót ít ỏi vẫn bị lăng quên, 3 đứa con bà Chín Tẩu, hơn 33 năm rồi nhà chứng tích Sơn Mỹ được thành lập chưa lần nào được mời dự lễ tưởng niệm, hoặc một lời hỏi thăm, tên mẹ chúng khắc sai trên bia trong đại sảnh nhà trưng bày, mới sửa lại tháng 6.2009 qua bao nhiêu lần khó khăn khiếu nại. Phạm Thị Trợ, 2 mẹ con bà Nhiều, Lê Thị Em, Phạm Thị Hiền, Bùi Thị Hà, Bùi Sanh, cháu ông Hương Thơ… và rất nhiều nạn nhân c̣n sống sót chưa có một lời hỏi thăm dù qua gần 42 năm đằng đẵng.ọ sống không quá 800 mét cách nhà chứng tích, họ đang sống vất vả neo đơn với những hệ lụy từ cuộc thảm sát bi thương, man rợ, những nấm mồ chôn chung 75 người tại Tháp Canh và số mồ mả của bao người dân vô tội rải rác ở xóm Thuận Yên, Tư Cung, Cổ Luỹ quanh năm thường nhang tàn khói lạnh, không ai chăm nom.
    Nói nấm mồ đến măi hôm nay th́ đúng, chứ tối ngày 16-3-1968 bi thương ấy, những người du kích và một số bà con từ Trường An xuống giúp đỡ gom tất cả 75 xác người và đặt xuống một cái rănh rau lang, sau đó lấp đất lên. V́ số du kích và bà con giúp chôn cất không nhiều, 504 xác người- một số lượng quá lớn, hơn nữa một số xác chết riêng lẻ trong nhà, ngoài vườn người ta c̣n phải t́m kiếm, cho nên phải chôn vội, lấp vội cho xong, vậy mà một vài ngày sau người ta vẫn c̣n thấy đâu đây trong đám bắp, huỳnh tinh hay mía vẫn c̣n sót vài xác người chưa chôn…

  4. #4
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    KỲ 4:
    …Quăng đời của 3 chị em tôi sau ngày thảm sát ấy thật gian lao cùng cực, về sống với bà ngoại già yếu neo đơn, thiếu thốn đủ bề, đói khát, gian truân, bên cạnh bị chính quyền ngụy tra hỏi và luôn gây khó khăn v́ liệt vào gia đ́nh cộng sản cần phải theo dơi. Công việc mưu sinh của 3 chị em chúng tôi hơn 20 năm có khác ǵ cuộc sống của những kẻ lỡ vận ăn xin, với cảnh màn trời chiếu đất.
    V́ nhớ mẹ, đôi lúc muốn vào nhà chứng tích để xem h́nh mẹ, nhưng trong túi không có tiền mua vé vào cổng đành thôi.
    Dần lớn lên, tôi vào nhà chứng tích thường xuyên hơn. Cứ mỗi lần về Tháp Canh thắp nhang cho mồ mẹ, chị Hồng và em Huệ, tôi đều có ư kiến khiếu nại với ban lănh đạo nhà chứng tích về những thông tin sai lệch về mẹ tôi cũng như tên tuổi trên bia. Họ đón nhận tôi và những thông tin của tôi với thái độ như một kẻ nhà giàu vô tâm, khó chịu,…..



    Trần Thị Hà, cô em gái được Đức ôm d́u đi trong bức ảnh lịch sử sáng 16-3-1968
    V́ một vài lư do khách quan nên tôi viết những ḍng hồi kư này. Đôi lúc nó cũng là thông điệp đến tay một vài người trong số 130 lính Mỹ và những “lănh đạo, chỉ huy“ của những Ernnest Medina, William Calley, Oran K Henderson, Samuel W Koster, Eugene kotouc… mà 4 tiếng đồng hồ sáng ngày 16-3-1968 đă từng xả súng sát hại 504 dân lành vô tội quê tôi, gây nên bao thảm cảnh tang thương cho gia đ́nh của họ, bao đứa trẻ mồ côi phải gánh chịu một cuộc đời bất hạnh, bao người già không c̣n nơi nương tựa, sự hệ lụy thương tâm và tàn khốc…
    Vậy mà gần 42 năm rồi, họ vẫn lẩn tránh, chưa lần nào trở lại làng hồng Pinkville, họ vẫn lẩn tránh chính họ và những ǵ tang thương nhất mà họ đă gây ra…. Nhưng chắc rằng họ sẽ phải nói với con cháu họ nếu hiện đang trong quân ngũ rằng: đừng bao giờ lập lại “vụ thảm sát Mỹ Lai“ ở bất cứ nơi nào trên quả đất này.
    Và tôi muốn nói với các ṭa báo rằng, khi cử phóng viên của ḿnh về Mỹ Lai sưu tầm thông tin để viết, nên cố cho thêm tiền lộ phí, để phóng viên của ḿnh cố gắng đi xa hơn, có thể chỉ thêm 800 mét nữa thôi, nhưng sẽ đến được bao gia đ́nh nạn nhân, bao nhân chứng của cái ngày bi thương 16-3-1968 đó. Được như thế, sẽ thấy pinkville không chỉ toàn màu xanh của cuộc sống mới, mà vẫn c̣n đó những vệt lốm đốm, những chấm màu hồng, những cuộc đời bi thương hệ lụy.
    Việt Nam và quốc tế, hàng ngàn, hàng triệu nhà báo, các đoàn làm phim, thậm chí Pinkville và Oliver Stone cũng chỉ làm việc với ban lănh đạo nhà chứng tích hoặc thông dịch viên, mà bao người đó họ có đồng cảm và đại diện cho chúng tôi đâu?
    …Bức tường nhà chứng tích không cao lắm, nhưng nó đủ ngăn cách 2 bề mặt của cuộc đời, đáng thương thay số phận nghiệt ngă và cuộc đời bất hạnh của bao con người c̣n sống sót…
    Qua đây, tôi xin cám ơn ông Ronald L Haeberle. Ông đă chụp được tấm h́nh mẹ tôi, bà Nguyễn Thị Tẩu, cho dù dân Sơn Mỹ vẫn c̣n trăn trở rất nhiều về những tấm h́nh của ông, như 2 tấm h́nh của 4 đứa bé này, 2 đứa bé nào bị lính Mỹ bắn tan xác sau khi ông chụp h́nh? Tấm h́nh màu ông chụp 2 đứa bé nằm trên đường, có phải ông chụp từ trên trực thăng? Hai đứa trẻ ôm nhau d́u lết đi trên bờ ruộng đó chính là anh em tôi đấy. Sau đó không lâu ông vẫn dùng máy này chụp h́nh bà Nguyễn Thị Tẩu? Người đàn bà chết miệng c̣n ngậm chiếc nón lá kia chính là mẹ tôi đấy.

    …Thực tế không có những tấm h́nh của ông, vụ thảm sát Sơn Mỹ sáng ngày 16-3-1968 ấy khó có thể làm sáng tỏ được, cho dù Hugh Thompson, Larry Colburn, Ron Ridenhour, Seymour Hersh và William R. Peers có cố gắng đến đâu, nhưng thiếu bao tấm h́nh tang thương kia th́ chính phủ Mỹ vẫn không chấp nhận đó là vụ thảm sát “Massacre“.
    Tôi – Trần Văn Đức, nạn nhân c̣n sống sót ở Mỹ Lai sáng ngày 16-3-1968, xin đại diện cho một số bà con c̣n sống sót ở Mỹ Lai mà tôi được phép thay mặt, gửi tới ông lời cám ơn chân thành nhất, măi măi tri ân và xin chúc ông cùng gia đ́nh dồi dào sức khỏe, vạn an…. !



    – Bức ảnh màu của Ronald Haeberle chụp sáng 16-3-1968, theo Đức 2 đứa trẻ trong bức ảnh này không phải là Trương Bốn và Trương Năm, mà chính là Đức và đứa em gái Trần Thị Hà của ḿnh.
    – C̣n bức ảnh trắng đen của Ronald Haeberle chụp sáng 16-3-1968 do Đức t́m sưu tầm được từ tạp chí CBS, BBC và đă gửi về nhà chứng tích Sơn Mỹ tháng 8. 2009. 2 em bé trên bức ảnh này là Trương Bốn và Trương Thị Bảy, con ông Trương Nhị, bị bắn sau vài giây khi Ronald chụp xong tấm h́nh này. Gia đ́nh 2 em có 5 người bị giặc Mỹ bắn chết: cha Trương Nhị, 4 người con Trương Bốn, Trương Năm, Trương Thị Sáu, Trương Thị Bảy.
    Germany- Remscheid 2009
    Trần Văn Đức
    (Nguồn: http://truongduynhat.vn)

  5. #5
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Cái này là do hậu qủa chiến tranh nhân dân do HCM copy từ Trung Cộng

  6. #6
    MakeLoveNotWar
    Khách
    Quote Originally Posted by Nhân Dân Tự Vệ View Post
    Cái này là do hậu qủa chiến tranh nhân dân do HCM copy từ Trung Cộng
    Tui chưa thấy ai, có ḷng dạ sắt đá như NDTV. Bó tay.

  7. #7
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Dù là quân nhân VNCH, tôi phải thú nhận rằng đây là một tội ác tày đ́nh.
    Chiến tranh tự nó là những điều bất nhân, đau buồn. Không Quân Mỹ cũng đánh bom lầm vào đội h́nh bạn. Nhưng đó là sai lầm do nhiều yếu tố.
    C̣n việc thảm sát Mỹ Lai, thảm sát Tết Mậu Thân là do tính ác của cá nhân tên Trung Úy Calley; do bản chất ác độc của những người Cộng Sản cuồng t́n, và được chỉ thị.
    Là người VN, tôi cũng xót xa đau ḷng khi thấy máu dân lành VN đổ ra do súng đạn Mỹ. Nhưng lại càng căm phẩn hơn là khi thấy máu thịt VN tan tác do những bàn tay của chính người Việt Nam Cộng Sản.
    Trung Úy Calley đă đền tội trong nhà tù Mỹ, c̣n bọn đầu sổ CSVN th́ lại thoát khỏi lưới pháp luật. Thế là thế nào?
    Chính những tôi ác đó mới là tầy đ́nh, muôn đời không tha thừ.

  8. #8
    Member
    Join Date
    01-10-2010
    Posts
    229

    Ném đá dấu tay của bọn Việt Cộng

    Cái tṛ tiểu nhân ném đá dấu tay của bọn Việt Cộng đă dùng từ thời Pháp thuộc. Khi Pháp hành quân sắp đi ngang qua làng ABC là chục tên VC bắn vào bọn lính Pháp rồi bỏ chạy về hướng làng ABC và chúng c̣n giấu súng ở lại, để sơ hở cho chắc chắn thực dân Pháp t́m được và khẳng định đây là làng chứa VC vừa mới bắn chúng nó thế là Pháp tàn sát làng ABC...
    Bọn VC hay Pháp là thằng máu lạnh, thâm độc, ác nhân...?
    Mỹ Lai cũng cùng công thức của giặc VC làm cho 1 thiểu số quân lính Mỹ điên lên khi bạn bè bị giết và bọn VC chạy về Mỹ Lai vài lần...
    Bọn VC làm vậy để làm ǵ? Để xuyên tạc và gieo căm thù. Chúng mang sinh mạng của chính đồng bào già, trẻ, lớn, bé ra hy sinh không thương xót.
    Không cùng chủng tộc dù có giết nhau cũng không đáng khinh, tởm, dă man bằng khi cùng huyết thống mà bọn tà quyền VC đă tàn sát chính người VN trong CCRD, Mậu Thân, Mùa hè đỏ lửa, và sau 30/4/1975 trong những trại tù...
    Đầu giây tội ác là bọn phản động Việt Cộng. Lũ Quỉ nửa sống nửa chết này có thể thoát lưới trên dương gian ngắn ngủi, thảm tử tŕnh diện Diêm Vương, chạy đi đâu?
    NT

  9. #9
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Ngọn và gốc

    Quote Originally Posted by MakeLoveNotWar View Post
    Tui chưa thấy ai, có ḷng dạ sắt đá như NDTV. Bó tay.
    -lên án bọn sát nhân Mỹ là lên án đằng ngọn.
    lên án bọn Việt Cộng chơi trò chiến tranh nhân dân là lên án tận gốc
    lên án HCM copy chiến thuật chiến tranh nhân dân từ Tàu Cộng là lên án tận cùng gốc rễ

    -lên án viên phi công thả bom napalm khiến Kim Phúc bị phiỏng là lên án đằng ngọn

    ên án bọn VC núp gần chùa bắn khiêu khích chiếc phi cơ là lên án tận gốc rễ

    -lên án Mỹ rải thuốc khai quang là lên án đằng ngọn.
    lên án quân Bắc Việt Xâm nhập miền nam theo lệnh cộng sản quốc tế khiến Mỹ phải rải thuốc khai quang là lên án tận gốc rễ

    nếu không có quân bắc viết xâm nhập vô nam núp trong rừng, làm gì có tình trạng rãi thuốc khai quang

  10. #10
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929
    Quote Originally Posted by NhaTrang View Post
    Cái tṛ tiểu nhân ném đá dấu tay của bọn Việt Cộng đă dùng từ thời Pháp thuộc. Khi Pháp hành quân sắp đi ngang qua làng ABC là chục tên VC bắn vào bọn lính Pháp rồi bỏ chạy về hướng làng ABC và chúng c̣n giấu súng ở lại, để sơ hở cho chắc chắn thực dân Pháp t́m được và khẳng định đây là làng chứa VC vừa mới bắn chúng nó thế là Pháp tàn sát làng ABC...
    Bọn VC hay Pháp là thằng máu lạnh, thâm độc, ác nhân...?
    Mỹ Lai cũng cùng công thức của giặc VC làm cho 1 thiểu số quân lính Mỹ điên lên khi bạn bè bị giết và bọn VC chạy về Mỹ Lai vài lần...
    Bọn VC làm vậy để làm ǵ? Để xuyên tạc và gieo căm thù. Chúng mang sinh mạng của chính đồng bào già, trẻ, lớn, bé ra hy sinh không thương xót.
    Không cùng chủng tộc dù có giết nhau cũng không đáng khinh, tởm, dă man bằng khi cùng huyết thống mà bọn tà quyền VC đă tàn sát chính người VN trong CCRD, Mậu Thân, Mùa hè đỏ lửa, và sau 30/4/1975 trong những trại tù...
    Đầu giây tội ác là bọn phản động Việt Cộng. Lũ Quỉ nửa sống nửa chết này có thể thoát lưới trên dương gian ngắn ngủi, thảm tử tŕnh diện Diêm Vương, chạy đi đâu?
    NT
    Trước 75, nhà văn bắc kỳ 54 Nguyễn thụy Long viết một truyện tại vùng của ông ta:
    Một du kích nằm vùng Việt Minh dùng súng trường bắn chiếc máy bay Pháp bay ngang làng, chiếc máy bay Pháp quay lại ném xuống một trái bom lân tinh, dân làng bị cháy điên khùng, xối nước vào lân tinh vẫn cháy, nhảy xuống ao lân tinh vẫn cháy. Các nạn nhân gào thét đau đớn cho đến chết.

    Chính trị viên Việt Minh sau đó lên án bọn Pháp xâm lược, thả bom lân tinh giết dân

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 10
    Last Post: 12-04-2012, 09:07 PM
  2. Replies: 7
    Last Post: 14-03-2012, 12:06 PM
  3. Replies: 9
    Last Post: 16-02-2012, 10:02 AM
  4. Replies: 2
    Last Post: 28-04-2011, 08:13 AM
  5. Replies: 126
    Last Post: 27-09-2010, 02:29 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •