Đường một chiều

Tôi về đây mấy hôm rồi
Quê hương tôi đă xa mười mấy năm
Nh́n lên vẫn thấy vầng trăng
Theo tôi măi tự thành Thăng Long vào

Sài G̣n hoa lệ hôm nào
Hôm nay chỉ thấy lệ rào rạt rơi
Lang thang ngơ ngác những người
Sáng làm hành khất, tối thời ngủ lê

Lất cong queo ở bên lề
Của nhà cán bộ mới di cư từ
Thanh Hóa Nghệ Tĩnh di vô
Nhậm chức quản lư đời tư mọi người

Đất nghèo lại thiếu nhân tài
Thiếu hụt sản xuất, nặng vai nợ nần
Hằn lên nét mặt người dân
Bao nhiêu lo lắng, muôn vàn khổ đau

Qua từng ánh mắt đồng bào
Niềm tin tan vỡ nát nhàu từ lâu
Băn khoăn tôi hỏi tại sao
Ai cũng chán nản nh́n nhau lắc đầu

Bỗng nhiên không hiểu từ đâu
Một ông cán bộ ào ào xông ra
Ông ḥ, ông hét, ông la
Ông bảo tôi có mắt mà như đui

Ông biên giấy phạt gấp đôi
Đi đường ngược hướng nên tôi bị rầy
Hỏi ra mới biết thế này
Hướng đi xuống dốc, đường nay một chiều!

*