Results 1 to 4 of 4

Thread: Những Viên Đạn Thù.

  1. #1
    Member
    Join Date
    08-05-2011
    Posts
    68

    Những Viên Đạn Thù.

    "Trần QuangTrân, một chiến sĩ dũng liệt
    đă nằm xuống trong lăng quên!.."

    Sau khi trại Kỳ Sơn giải tán, tất cả chúng tôi, những người cải tạo, được lệnh chuyển về trại I Tiên Lănh. Cả một vùng rừng núi hoang vu trùng điệp này, trước đây là một trong những mật khu an toàn nhất của Liên Khu IV/ VC. Thế rồi sau khi trại giam này được h́nh thành th́ chưa đầy một tháng, anh em họ Ngụy nhà ta đă phải ngậm ngùi khăn gói lên đường giă từ gác trọ ngót nghét cũng hơn mấy chục mạng, đang ăn uống ngủ nghê ngon lành vậy, đột nhiên lăn đùng ra rên ư hử chưa tới sáu câu vọng cổ là cuộc đời đă đi đong luôn..
    Tôi vẫn c̣n nhớ rơ lúc bị VC tóm cổ (hừm!..phải nói là đi tŕnh diện mới đúng, ngu thật đấy!) tại trại tạm giam Ḥa Cầm-Đà Nẵng, lúc bấy giờ chúng tôi thực sự không hiểu hà cớ ǵ mà VC lại cứ cho chúng tôi ăn đều đặn mỗi ngày đến hai cử canh bí đỏ. Có một vài anh trong chúng tôi bạo miệng hỏi tên cán bộ quản giáo là tại làm sao, th́ tên này chỉ nở một nụ cười thật là đểu cáng, hắn bảo:
    - Bí đỏ?..ồ!..các anh cố gắng mà ăn cho nhiều vào, không sao đâu bổ óc lắm đấy!..
    Hắn ngừng lại một tí rồi nheo cặp mắt ti hí ḍm vào từng cái bản mặt ngốc nghếch của chúng tôi, hắn tiếp:
    - Vậy chứ các anh ăn bí đỏ suốt cả tuần lễ này đầu óc đă tĩnh táo b́nh thường lại chút đỉnh nào chưa? Nói nghe coi!
    Cả bọn đồng loạt gào lên:
    - Dạ!..b́nh thường, rất b́nh thường, nhưng mà..
    - Nhưng mà làm sao rồi?
    - Nhưng..giá như có một vài miếng thịt ǵ đó phụ họa vào đấy có lẽ đầu óc chúng tôi sẽ tĩnh táo ngay, phải không cán bộ?
    - Ăn thịch?..Hắn chợt cười toét ra, đưa nguyên cả bộ răng hô vàng khè ra ngoài trông mà phát gớm!..:
    - Được!..ta sẽ báo cáo chuyện này lên Thủ trưởng, ừm!..có lẽ vào ngày mai các anh sẽ có thịt để bồi dưỡng rồi đó!..là thịt ḅ đó, là ân huệ của cách mạng chúng ta đó!..Nghe rơ?!..
    Quả đúng như lời hắn đă nói, chiều hôm sau họ đă cho mổ tới ba con ḅ lận!..nhưng lại là ba con nghé ốm tong ốm teo chỉ c̣n trơ da bọc lấy xương..đểu thật!..h́nh như chúng nó mắc bệnh lao phổi kinh niên th́ phải, cứ lâu lâu chúng lại ho lên sù sụ thấy mà ớn!..
    Kết quả là sau khi được bồi dưỡng thịt ḅ xong, th́ anh nào anh nấy không ai bảo ai, cứ thế xách quần tất tả nhắm trực chỉ hướng cầu tiêu mà lao tới mong để sớm trả cái ân huệ đó lại cho cách mạng!..
    Từ những tháng ngày đầu tiên đó, chúng tôi được chuyển đến không biết bao nhiêu là trại giam..và trại I Tiên Lănh là nơi mà tôi đă ở đó cho đến ngày được phóng thích..và đó cũng là ngày mà tôi đă gặp được anh Trân-Trần Quang Trân- Và cũng do một sự t́nh cờ ngẩu nhiên nào đó tôi lại được xếp nằm chung một sạp bên cạnh anh..
    Lần đầu tiên gặp gỡ đó chúng tôi ôm choàng lấy nhau trong cái t́nh nghĩa đồng hương đồng xóm. Thế mới biết cái câu:"Tha hương ngộ cố nhân" nó đậm đà thắm thiết biết là bao, nhất là trong cái hoàn cảnh bi thương này!..Thực ra, ngày xưa khi chúng tôi cùng học chung một trường, cùng ở chung một xóm nhưng cũng không lấy ǵ là thân thiết cho lắm, duy có một điều mà tôi nhớ rất rơ về Trân..lúc bấy giờ anh ta là một cậu học tṛ nhút nhác nhất lớp, vào năm đó anh mới học khoản lớp 7 th́ phải, tôi chẳng thấy anh ta đă học ở đâu mà lại có một năng khiếu về máy móc điện tử thật là đặc biệt; đó là sửa chữa radio, tất cả các tiệm sửa ở trong thị trấn không thể sửa được hễ chịu khó cứ mang đến anh là mọi thứ xong ngay!..
    Trước đây anh vốn là một trung úy truyền tin, v́ vậy cơ quan điều hành trại đă giao trách nhiệm cho anh làm tổ trưởng phụ trách sữa chữa về kỹ thuật cũng như điều động nhà máy điện của trại. Chúng tôi chỉ thường gặp nhau sau mỗi buổi tối khi anh trở về trại. Cứ mỗi lần như thế, thỉnh thoảng anh lại mang về cho tôi một chút ít thức ăn mà cán bộ đă cho, anh thường bảo:
    - Tuy đây là thức ăn thừa mứa của họ, nhưng dù sao cũng có chút bổ dưỡng c̣n hơn là sắn độn với nước muối..rán ăn nhiều vào!..ăn để có sức mà tiếp tục sống đó mờ!..
    Những lần như thế tôi chỉ biết nghẹn ngào nh́n anh mà trong ḷng rưng rưng như muốn khóc.
    Trân có cái thói quen là đợi sau khi mọi người đă ngủ say, anh lại lôi cái ống thuốc lào làm bằng tre nứa dấu ở dưới gầm sạp lên, kéo một vài hơi rồi xong mới chịu đi ngủ, có lần quá thèm thuốc tôi lại xin anh ta để kéo một điếu cho đỡ ghiền th́ anh ta lại bảo:
    - Xin lỗi nhé!..tôi không thể!..Hừm!...có lẽ anh chưa tới "thời cơ" để hút thuốc lào của tôi được đâu..
    - Ủa!..lạ chưa!..hút thuốc lào thôi mờ!..cũng cần phải đợi đến thời cơ nữa sao?..là thời cơ ǵ vậy cha nội?
    - Đơn giản là..bởi v́ ở trên cái tẩu thuốc lào này nó có những cái mà anh không nên thấy hoặc không nên biết!..nói một cách khác là khi tôi cho anh hút có nghĩa là khi tôi hiểu được một phần nào ở trong ḷng anh!..
    - Chề!..như thế mà anh lại bảo là đơn giản đó sao!..anh càng nói tôi thực sự lại càng hồ đồ ra đó, nói rơ chút coi, cha nội!..
    Trân quay lại nh́n sâu vào đôi mắt tôi thật lâu:
    - Chuyện ǵ đây?..tôi ngại ngùng hỏi.
    - Có phải hồi xưa bác trai đă bị VC giết chết trong biến cố Mậu Thân ở Huế có phải không?
    Tôi gật đầu.
    Trân chợt ngồi yên lặng giây lâu như cố gắng theo đuổi một ư tưởng thầm kín nào đó..Một lát sau anh nhẹ nhàng vỗ lấy vai tôi rồi bảo:
    - Tốt lắm!..bây giờ tôi có thể cho anh hút thuốc lào của tôi được rồi đấy!..tôi ngơ ngác nh́n anh ta vừa đón lấy cái tẩu thuốc lào từ tay anh, tôi chợt ṭ ṃ nh́n kỷ cái tẩu thuốc lào của Trân và phát hiện ra phần trên cái ống tre, ở đó có gắn vào những bộ phận ǵ đó trông là lạ không giống như những tẩu thuốc lá b́nh thường khác. Trân tựa lưng vào cái phên tre rồi tiếp tục:
    - Anh cũng rơ ngày xưa gia đ́nh tôi rất là nghèo, nhưng cha tôi là một con người rất khí tiết. Ông thường bảo tôi là dù ai đó có ghét bỏ trù dập ta, th́ điều đó cũng chả sao, duy có một điều quan trọng là đừng để bất cứ ai khinh thường hoặc cố t́nh lăng nhục, chà đạp lên nhân phẩm của ḿnh..
    Giọng Trân chợt như trở nên giận dữ:
    - Tôi không muốn làm một người anh hùng ǵ cả, tôi chỉ muốn làm một việc ǵ đó có ư nghĩa cho đời và cho con cái của tôi về sau này, chỉ thế thôi!..
    Trân dừng lại đảo mắt nh́n quanh một thoáng rồi ghé vào tai tôi th́ thầm:
    - Tôi cho anh hay một điều quan trọng, đó là vào một ngày rất gần anh em trong tổ chức chúng tôi sẽ nỗi loạn, sẽ đốt sạch cái trại giam này và giải thoát tất cả trại viên ở đây!..
    Tôi vừa nghe đến đó bỗng giật ḿnh đánh thót:
    - Đốt trại? Giải thoát tù binh?..
    Trân nh́n quanh pḥng vừa đưa ngón tay lên miệng đánh "suỵt" một cái..
    - Nhưng..nhưng rồi sau đó chúng ta phải bỏ trốn ở đâu cho thoát đây?..Đừng..đừng làm tôi sợ nhé!..đại ca!..
    Trân lấy lại cái tẩu thuốc rồi từ từ giải thích:
    - Cái tẩu thuốc này, nó là mạng sống cũng như tất cả niềm ước mơ và hy vọng của tôi đấy..tất cả những kiến thức và kinh nghiệm về điện từ tôi đă vất vă tận dụng vào đó..
    Ngừng lại một giây, Trân đưa cái tẩu thuốc gần tôi hơn và tiếp:
    - Anh biết không?..Ngay ở trong ruột của ống tre, nó đă được cấu trúc bởi một hệ thống linh kiện được lấy ra từ những chiếc radio bị hỏng của mấy ông cán bộ đă vứt đi, và sau đó tôi đă tạo thành một cái máy thu thanh cực nhỏ, và cái sợi ăng ten của nó chính là sợi dây kim loại mà tôi đang dùng để treo mùng đó!..
    Rồi sau cái đêm tâm sự bí mật đó trôi đi..Tuy rằng tôi chưa chính thức là một thành viên trong tổ chức, nhưng thỉnh thoảng Trân cũng cho phép tôi được nghe phát thanh từ cái ống tẩu thuốc đó một đôi lần. Quả thật là một điều bất ngờ đến thú vị; bởi v́ nó có thể tiếp vận được một vài làn sóng, kể cả làn sóng phát thanh mỗi ngày của đài BBC/Luân Đôn, cũng như tiếng nói của lực lượng kháng chiến fulro đang hoạt động bí mật trong rừng sâu..
    Và cũng theo đó, Trân đă tiết lộ một vài tin tức về sinh hoạt của tổ chức mà Trân đang trực tiếp chỉ huy và lănh đạo. Tính ra số tù binh tham gia vào tổ chức này trên dưới cũng có khoản hơn 100 người, ở đó gồm đủ các thành phần sĩ quan của chế độ cũ, thậm chí c̣n có cả một số dân biểu, bác sĩ, kỹ sư nữa!..Nh́n suốt qua sự h́nh thành, quá tŕnh cũng như đông đảo thành phần nhân sự. Tổ chức của Trân đă âm thầm hoạt động rất có hiệu quả trong một hoàn cảnh, trong một môi trường thật là khó khăn nguy hiểm, và đầy những bất trắc, ta mới hiểu rằng Trần Quang Trân quả thật anh ấy thực sự không phải là một con người đơn giản!..
    Tôi c̣n nhớ có một lần trên đường gánh sắn về cho trại, chúng tôi có một cuộc họp mặt khẩn cấp, và đó cũng là một buổi họp bí mật cuối cùng. Sau khi phổ biến một vài tin tức trong nước cũng như trên thế giới, anh Lê Minh, cựu thiếu úy và cũng là tổ phó trong tổ thợ điện của Trân đứng lên hùng hổ phát biểu:
    - Tất cả đă sẵn sàng để hành động!..Sau khi chúng ta đốt sạch cái trại giam khủng khiếp này, chỉ c̣n có một con đường duy nhất là chúng ta sẽ vào mật khu kết hợp với các lực lượng kháng chiến để tiếp tục chiến đấu!..Các anh có đồng ư không?
    Tất cả đều vung cao quả đấm đồng loạt:
    - Nhất định!...thà chết vinh hơn sống nhục!..
    - Đúng vậy!..nếu không th́ chúng ta cũng sẽ không bao giờ có ngày trở về và cuối cùng cũng sẽ bỏ thây ở chốn rừng sâu nước độc này mà thôi!..
    Theo như lời Trân có nói chuyện với tôi hôm trước, th́ anh cho biết mọi việc tiến hành rất thuận lợi, đă chuẩn bị sẵn lương thực cho mỗi người trong mỗi chi bộ nhà lao. Đại kế hoạch "nội công ngoại kích" để phối hợp từ bên trong với các đơn vị bạn từ bên ngoài đă nhất quán và tuân thủ triệt để theo phương án đă hoạch định!..
    (C̣n nữa)..
    Last edited by hoaison; 30-03-2012 at 12:43 AM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    08-05-2011
    Posts
    68

    Những Viên...

    (tiếp theo)..
    ..Và ngày đó không phải là một ngày vinh quang như Trân, như mọi người mong ước, mà ngày ấy là là một buổi sáng sớm mùa Xuân có những cơn mưa rừng bất chợt kéo về lành lạnh..Những mơ ước sau cùng của một cuộc chiến đă tàn lụn cũng là những ước mơ quật khởi trong lụn tàn. Sáng hôm ấy toàn trại bất ngờ được lệnh:"Nội bất xuất, ngoại bất nhập" không khí đột nhiên trở nên căng thẳng và ngột ngạt đến khó thở. Nh́n qua khung cửa sổ liếp tre, chúng tôi bàng hoàng khi thấy vệ binh súng tuốt trần chia thành từng toán nhỏ, bồng súng chạy sầm sập vào từng nhà giam. Và sau đó không lâu Trân đă bị dẩn độ đi đầu tiên, phía sau anh có khoản hơn 60 người nữa. Nghe nói sáng hôm nay ở những trại lẻ cũng bị bố ráp và có bắt giữ thêm một số trại viên khác, tổng cọng cũng lên tới hơn cả 100 người. Tất cả bọn họ bị đẩy vào khu nhà 10 mà chúng tôi thường có cái biệt danh là "khu nhà trắng" tức là nơi giam giữ những trại viên mà chúng cho là những thành phần hạng A nguy hiểm nhất.
    Thế rồi vào một buổi sáng mùa Hè năm đó, tất cả chúng tôi được lệnh nghỉ lao tác và tập họp toàn bộ trại viên trước sân hội trường để nghe ṭa xử án. Tôi ngồi xệp xuống đất mắt ngước nh́n lên ba ṭa quan lớn, tôi có nghe phong phanh là những vị quan ṭa này đều từ toà án Quảng Nam- Đà Nẵng lên đây để xét xử vụ án lớn này. Ông chánh án thân người đẫy đà mặt đầy thịt mà tôi nhớ mang máng đă có một vài lần gặp mặt tại trại giam Ḥa Cầm-Đà Nẵng, lúc bấy giờ nom ông ta gầy đét vàng khè y như con muỗi sốt rét, nhưng bây giờ..Điều đó có thể chứng minh rằng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà ông ta đă vơ vét ḅn rút không biết bao nhiêu là mồ hôi nước mắt của nhân dân..
    Ông chánh án cố làm ra cái dáng bệ vệ của một ông quan lớn, y đặt đít ngồi xuống ghế rồi đảo cặp mắt đằng đằng sát khí nh́n mọi người...một thoáng, ông cầm cây búa sắt đập mạnh xuống bàn như để thị uy rồi mở lời tuyên bố như đe dọa:
    - Tất cả những trại viên đang có mặt tại đây, nếu bất cứ ai có hành động ǵ có tính cách quấy nhiễu làm cản trở công lư, giết thẳng tay!..Nghe rơ!?..
    - Tuân..lệnh!..toán vệ binh hùng hổ quát lên.
    - Hăy gọi Trần Quang Trân!..Tên chánh án dơng dạc.
    Hai tên vệ binh d́u Trân ra khỏi đám đông. Anh vùng thoát khỏi bàn tay của hai tên vệ binh rồi hiên ngang bước ngay đến trước mặt ông chánh án, môi nở một nụ cười ngạo nghễ:
    - Thưa các ông!..có tôi!..
    Chánh án khoát tay:
    - Đứng trước bản ṭa, tù nhân phải thưa là quư ṭa, là quư ṭa đó! chứ không phải là thưa ông thưa bà ǵ cả!..nghe rơ!?.
    Trân đột nhiên cười lớn:
    - Vâng, tôi biết rất rơ điều đó!..nhưng đối với các ông, tôi gọi là các ông đó cũng là một vinh dự cho các ông lắm rồi đó!..Tôi phải gọi bằng cái ǵ th́ mới thích hợp đây?..Các ông là con người hay là ác quỷ đây; hay là những diễn viên tồi tệ nhất trong một vở hài kịch ấu trĩ và tồi tệ nhất mà các ông đă cố t́nh dàn dựng ra hôm nay!..
    Có lẽ v́ không dám để Trân nói càng nhiều th́ thêm mất mặt và điều đó có thể gây ra một biến động bất lợi, v́ vậy ông chánh án vội vă gơ mạnh cây búa sắt xuống bàn rồi dứt khoát tuyên bố:
    - Tử h́nh!..không xét xử!..
    Trần Quang Trân ngữa mặt lên trời rồi cười một cách săng khoái:
    - Cảm ơn!..Xin cảm ơn các ông đă ban cho tôi cái chết sớm hơn!..Tôi đă sẵn sàng nhận lấy cái chết này để đánh thức cái lương tri của các ông, của những người đă phản bội tổ chức, phản bội tôi hôm nay..
    Anh chợt cao giọng:
    - Tôi không sợ chết, v́ nếu có chết cho một lư tưởng quang vinh "trừ gian diệt bạo" th́ cũng là một điều măn nguyện cho cuộc đời tôi, v́ tôi đă đền đáp được công ơn của tổ quốc, của đồng bào ruột thịt của tôi!..
    Tên chánh án ngắt lời:
    - Vậy tổ quốc của anh là ǵ? Ở đâu?
    - Tổ quốc của tôi là miền nam Việt Nam này, nếu các ông không v́ tham vọng cướp chiếm th́ thử hỏi đồng bào của tôi có đâu phải chịu lầm than khốn khổ như ngày hôm nay!..Các ông chính là những con người không có trái tim, không có nước mắt, là loài ác quỷ giữa ban ngày!..
    Cả hiện trường như nín thở, cả hiện trường im phăng phắt..Có mấy tên công an lao đến để bịt miệng Trân lại rồi vội vă nắm lấy cổ Trân lôi xềnh xệch ra khỏi đám đông. Trân cố gắng vùng vẫy để đứng thẳng người lên vừa sang sảng hô to:
    - Việt Nam Cọng Ḥa bất diệt!..bất diệt!..
    Trân đi rồi, bồi thẩm đoàn trở lại nghị án. Một lát sau ông chánh án đứng lên đưa tay gạt mồ hôi trán rồi dơng dạc tuyên bố:
    - Trần Quang Trân chủ mưu phản loạn, ư đồ đốt trại, giết cán bộ trong âm mưu giải thoát tù binh!..Chứng cớ đă rành rành, nay bản ṭa một lần nữa tuyên án tử h́nh, c̣n những thành phần liên hệ nặng là chung thân, nhẹ là 5 năm tù trở lên. Y án!..
    Tất cả trại viên đều cúi đầu im lặng, họ không biết phải làm ǵ hơn là im lặng để tiếc thương trào lên khóe mắt thành những giọt lệ, để nỗi đau nuốt xuống cơi ḷng thành những hờn căm tủi nhục..Thế nhưng, nếu có ai đó để ư đến, th́ chỉ riêng có một người, hắn đang nở một nụ cười đắc ư..cũng chỉ v́ ḷng ghen ghét đố kỵ để giành cái chức tổ trưởng của Trân, v́ vậy mà hắn đă phản bội anh em, đă đem hết tất cả bí mật của tổ chức để rồi trực tiếp báo cáo với ban chỉ huy trại cho nên mới ra cái nông nỗi như ngày hôm nay. Hắn chính là tên thiếu úy Lê Minh, người mà đă phát biểu một cách hùng hổ với luận điệu chống Cọng một cách bịp bợm dưới chân núi Tiên Ngọc hồi tháng trước đây.
    Khi công an dẩn độ Trân đi rồi, trong số trại viên đang có mặt, có lẽ là do những lời phát biểu rất anh hùng và bất khuất của Trân, và đó cũng là tiếng gọi của những người thực sự có lương tâm, anh ta đă đứng lên tự động bước ra trước ṭa. Chánh án nh́n xuống kiêu ngạo hỏi:
    - Anh là thứ ǵ? Học hành tới đâu mà dám đối diện với bản ṭa?
    - Tôi là Phùng văn Hạnh, tiến sĩ y khoa, vậy tôi có đủ tŕnh độ để nói chuyện với những người học cao hiểu rộng như các ông không?
    - Được rồi!..Vậy tôi hỏi anh, anh nghĩ như thế nào về con người của Trần Quang Trân?
    Phùng văn Hạnh cười to:
    - Đó là một vị anh hùng dân tộc!..
    - Láo khoét! - tên chánh án gầm lên-
    - Hắn không phải anh hùng mà là một tên phản động ngông cuồng!..
    - Có phải là anh hùng hay không, nếu ông thực sự c̣n một chút lương tri hà tất ông sẽ nhận rơ được điều ấy. Không lẽ những tên cướp nước giết hại vô số đồng bào ruột thịt của ḿnh như các ông lại là anh hùng hay sao?..
    Quan ṭa giận dữ quát lớn:
    - Tên Phùng văn Hạnh hỗn láo!..Ṭa tuyên án 18 năm khổ sai!..Bắt trói hắn lại!..
    Tên chánh án đưa cây búa ngang mồm rồi hỏi tất cả mọi người:
    - Ṭa tuyên xử như vậy có hợp lư hay không?
    - Hợp lư!..
    Cả toàn trại gào lên một tiếng thê lương như vậy rồi im re!..
    Cuối cùng tên chánh án vung búa đập một nhát xuống bàn rồi tuyên bố:
    - Vụ án tới đây đă kết thúc!..Băi ṭa!..
    Tôi không thể gào lên được một tiếng nào cả bởi v́ nỗi nghẹn ngào đă biến thành những giọt nước mắt. Tôi đang khóc cho anh hay là tôi đang khóc cho tôi đây, hay khóc cho vận nước đă đến hồi mạc lộ. Trong nỗi xót xa ấy không riêng ǵ trong tôi mà có lẽ cả trong ḷng mọi người, trong nỗi đau ấy lại c̣n dấy lên một niềm tự hào mănh liệt. Ai ngờ rằng, trong cái thân xác gầy g̣ yếu đuối kia lại dung chứa và bừng sáng lên ánh lửa của một tâm hồn ái quốc dũng liệt, một trái tim bất khuất tuyệt vời; đă xem cái chết nhẹ như sợi tơ, đă khiến những kẻ thù đầy quyền lực phải cúi đầu khiếp sợ. Anh Trân ơi!..mặc dầu hôm nay anh đă không thành công, nhưng anh cũng đă thành nhân rồi đấy!..
    Thế là khi mọi việc xong xuôi, Trân bị tống vào pḥng biệt giam trở lại, nơi mà một khi ai đă vào đó rồi nếu không mang đi xử bắn th́ cũng bỏ xác một cách thê thảm tại cái chổ khủng khiếp này thôi.
    Trân đă vào đó và những tháng ngày kế tiếp Trân đă làm cho bọn cán bộ quản giáo cũng như bọn vệ binh ăn ngủ không yên. Hễ cứ vào mỗi buổi sáng sớm khi toàn trại vừa thức giậy hoặc khi lao tác trở về là cứ nghe tiếng ngâm thơ sang sảng, tiếng cười ngạo nghễ lồng lộng mà bốn bức tường đẫm máu kia không thể nào ngăn lại được
    "Chúng nó đă hiện nguyên h́nh thành bầy quạ đỏ
    "Quây quần bên những xác chết
    "..
    Hỡi các bạn!..
    Trong bóng đêm hăy thắp lên một ngọn lửa

    "Hăy chuyển ngọn lửa đến cho mỗi người
    "Thành muôn ngàn triệu ánh lửa thiêng
    "Thắp sáng quê hương, đốt sạch bạo quyền!
    "Bóng tối sẽ qua đi, và ánh sáng sẽ tới.
    "Những viên đạn thù sẽ nở hoa..nở hoa..
    Có một điều lạ lùng là mỗi lần nghe tiếng Trân ngâm thơ, chỉ được vài câu th́ sau đó bị tắt nghẽn đi như là có ai đó đang siết lấy cổ anh..măi cho tới sau này khi anh Hùng, một tội phạm h́nh sự, người mà được cán bộ chỉ định có nhiệm vụ mang cơm nước hằng ngày đến cho Trân đă tiết lộ, th́ chúng tôi mới biết rơ cớ sự. Anh ta bảo ngoài những trận đ̣n thù dă man ra, cứ hễ mỗi lần Trân ngâm thơ th́ tên cán bộ quản giáo dùng hai thanh tre đă vót dẹt dài khoản 2 tấc, hai đầu thanh tre được buột chặt bằng hai sợi dây thun lớn, và cứ mỗi lần ngâm thơ như thế th́ chúng ra lệnh cho Hùng dùng thanh tre đó kẹp nghiến lấy đôi môi của Trân lại khiến anh không thể mở miệng ra để ngâm thơ được, anh càng cố mở miệng ra th́ hai thanh tre có tính đàn hồi đó càng siết chặt hơn, đến nỗi hai môi anh bị dập nát máu me dầm dề..
    Thế rồi việc ǵ đến rồi sẽ cũng xảy đến. Vào một buổi chiều cuối Hạ, giữa khi cơn nắng nung người bỗng nhiên trời đất lại âm u, mây đen khép kín cả một góc trời. Trân đă bị dẩn độ ra khỏi trại để đến pháp trựng hành quyết. Chúng tôi bùi ngùi nh́n theo cái dáng đi xiêu vẹo với cái xác thân chỉ c̣n da bọc lấy xương của anh mà không cầm được nước mắt. Khi đến gần cổng trại, Trân c̣n quay lại nh́n chúng tôi một lần cuối rồi cất cao giọng:
    - Vĩnh biệt!..Xin Vĩnh biệt!..
    Lúc bấy giờ lệnh của ban chỉ huy trại tuyệt đối không cho một ai trong chúng tôi được tham dự vào cuộc hành quyết. Theo như lời kể lại của một vài anh h́nh sự được phép đi theo để giúp việc mai táng cho Trân, họ kể lại như sau:
    Khi đến địa điểm hành quyết, trước tiên họ đọc tóm lượt bản án sau đó tên đầu sỏ chỉ huy vụ hành quyết đă hỏi Trân:
    - Trước khi chết, chúng tôi cho anh một ân huệ cuối cùng; đó là anh c̣n có lời ǵ để nhắn gởi về gia đ́nh của anh không?
    Lúc đó Trân bị bịt cả hai mắt lại bằng một miếng vải đen thô, hai cánh tay bị trói ngoặc vào một cái cọc ở đằng sau. Trân b́nh thản trả lời:
    - Xin hăy nhắn với đồng bào tôi, với bạn bè tôi, và nhất là hai đứa con trai của tôi, hăy trả thù cho tôi!..Hăy trả thù cho tôi!..
    Tất cả sáu họng súng đen ng̣m đều hướng về phía Trân sẵn sàng trong tư thế nhă đạn. Một lần nữa, tên chỉ huy lại bước gần đến cạnh Trân để hỏi thêm một lần cuối:
    - Anh c̣n có điều ǵ để trăn trối nữa không? Đă đến giờ hành quyết!..
    Trân đột nhiên vừa vùng vẫy quyết liệt vừa thét lên trong tuyệt vọng:
    - Không được bịt mắt tôi lại!..Không được bịt mắt tôi để cho tôi được nh́n thấy từng viên đạn thù..từng viên đạn thù....
    (Đệm)..
    'Trong bóng đêm hăy thắp lên một ngọn lửa
    "Hăy chuyển ngọn lửa đến cho mọi ngựi..
    "Bóng tối sẽ qua đi và ánh sáng sẽ tới
    "Những viên đạn thù sẽ nở hoa..nở hoa..
    Có sáu phát súng khô và lạnh đồng loạt nổ vang. Trân rùng ḿnh gục hẵn đầu xuống, máu vọt ra từ cửa miệng, máu ứa ra từ những vết đạn thù cắm thật sâu vào tim anh. Tên chỉ huy tiến lại gần xác Trân chỉa mủi súng vào ngay trán của Trân bóp c̣..thêm một tiếng nổ cuối cùng nữa vang lên trong buổi chiều vắng lặng..
    Trần Quang Trân đă thực sự vĩnh viễn ra đi, anh ra đi trong cô đơn và hận tủi, vây quanh anh là ác quỷ ôn thần, vây quanh anh không có lấy một giọt nước mắt tiễn đưa lần cuối cùng của bạn bè, của những người thân ruột thịt. Anh đă chết, chết thật cô đơn..để rồi cái xác thân kia cái lư tưởng nọ trong một sớm một chiều rồi cũng sẽ tan biến đi để trở về với cát bụi lăng quên....
    hoaison
    Mar,28,12
    Last edited by hoaison; 31-03-2012 at 11:39 AM.

  3. #3
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Một lần nưã cám ơn tác giả hoaison về câu chuyện bi hùng cuả ngừơi chiến sĩ VNCH.

    Tôi sẽ viết tên anh, TRẦN QUANG TRÂN, vào danh sách những ANH HÙNH VỊ QUỐC VONG THÂN mà tôi "lượm lặt" hôm qua, hôm nay và không biết sẽ cho tới khi nào mới gọi là đầy đủ tên tuôỉ cuả họ?

    Nếu có thể đươc xin tác giả hoaison cho biết thêm chút chi tiết về cái chết của anh hùng TQT. Nguyên quán, ngaỳ tháng năm và nơi TQT đã bị xử tử hình, rất cám ơn.

    Xin gởi lại đây một đoạn văn cuả nhà văn Phan Nhật Nam viết về những ngừơi con bất khuất cuả tổ quốc VN.

    "Thượng Đế ban cho con người sự sống, và kế hoạch hóa t́nh cảnh, thời điểm từ giă cuộc đời trần thế- Nhưng con người trong chuỗi sinh tồn kia đă hiện thực điều bi thiết vĩ đại của ḿnh - Người quyết định lần chết cho chính bản thân. Người trao gởi lại sau cái chết xác thân một trị giá vinh hiển. Người Việt Nam đă hiện thực điều cao cả kia một cách tự nhiên trong suốt đêm đen bất hạnh dài theo thế kỷ, giữa vũng lửa chiến tranh mà toàn dân tộc đang gánh chịu một cách khắc kỷ - Xem như một sự cùng đành.
    ..........

    Ánh chớp thanh quang của Anh Linh bao Người Trung Liệt kia hẳn đă rung mờ nhật, nguyệt, hiện thực lần Núi Sông cùng khóc với Con Người. Và Người cùng một lần sống măi với Quê Hương với Lịch Sử".
    (
    PhanNhậtNam )

  4. #4
    Member
    Join Date
    08-05-2011
    Posts
    68
    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Một lần nưã cám ơn tác giả hoaison về câu chuyện bi hùng cuả ngừơi chiến sĩ VNCH.

    Tôi sẽ viết tên anh, TRẦN QUANG TRÂN, vào danh sách những ANH HÙNH VỊ QUỐC VONG THÂN mà tôi "lượm lặt" hôm qua, hôm nay và không biết sẽ cho tới khi nào mới gọi là đầy đủ tên tuôỉ cuả họ?

    Nếu có thể đươc xin tác giả hoaison cho biết thêm chút chi tiết về cái chết của anh hùng TQT. Nguyên quán, ngaỳ tháng năm và nơi TQT đã bị xử tử hình, rất cám ơn.

    Xin gởi lại đây một đoạn văn cuả nhà văn Phan Nhật Nam viết về những ngừơi con bất khuất cuả tổ quốc VN.

    "Thượng Đế ban cho con người sự sống, và kế hoạch hóa t́nh cảnh, thời điểm từ giă cuộc đời trần thế- Nhưng con người trong chuỗi sinh tồn kia đă hiện thực điều bi thiết vĩ đại của ḿnh - Người quyết định lần chết cho chính bản thân. Người trao gởi lại sau cái chết xác thân một trị giá vinh hiển. Người Việt Nam đă hiện thực điều cao cả kia một cách tự nhiên trong suốt đêm đen bất hạnh dài theo thế kỷ, giữa vũng lửa chiến tranh mà toàn dân tộc đang gánh chịu một cách khắc kỷ - Xem như một sự cùng đành.
    ..........

    Ánh chớp thanh quang của Anh Linh bao Người Trung Liệt kia hẳn đă rung mờ nhật, nguyệt, hiện thực lần Núi Sông cùng khóc với Con Người. Và Người cùng một lần sống măi với Quê Hương với Lịch Sử".
    (
    PhanNhậtNam )
    Câu chuyện "NVĐT" tôi đă viết ở trên là hoàn toàn trung thực!..trước là để mọi người có truyện mới để đọc cho vui ấy mờ!..Và cũng để tưởng nhớ đến vong linh của một người bạn thế thôi!..chứ không có một ư ǵ khác..Nếu tôi không nhầm th́ vụ việc đó dường như đă xảy ra vào giữa khoản năm 1983-1984(?) ǵ đó!..Địa điểm hành quyết ở ngay tại nghĩa địa của Trại. V́ đó là một biến động lớn, cho nên những ai mà đă từng bị giam giữ ở trại Tiên Lănh I vào khoản thời điểm đó th́ đều biết rất rơ về Trần Quang Trân cũng như tổ chức mà do anh ta lănh đạo.
    Ngày xưa khi c̣n bé th́ tôi ở cùng chung xóm với anh Trân, sau đó gia đ́nh tôi dời lên làng Nội ở Hương Thủy, lâu lắm rồi thành thử tôi cũng không rơ là gia đ́nh anh ấy bây giờ vẫn c̣n ở đó hay đă đi nơi khác. Nguyên quán ở đó là: Thôn Đồng Di, Xă Lộc Điền, Quận Phú Lộc, Tỉnh Th/Thiên-Huế (Cái địa danh này bây giờ vẫn c̣n giữ nguyên như cũ hay là đă thay tên đổi họ rồi, tôi thực sự không biết)..
    Lời cuối, thành thật cảm ơn TiếngXưa, đă luôn quan tâm đến những bài viết của tôi, mặc dù nó cũng chẳng lấy ǵ là hay ho cho lắm; cũng như đă có ư nghĩ đẹp và tấm ḷng trắc ẩn đến với hương hồn của người đă khuất!..Một lần nữa xin chân thành ĐA TẠ!..Chúc một ngày tốt đẹp như mọi ngày!..
    Thân ái!..
    Last edited by hoaison; 30-03-2012 at 06:27 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  2. Replies: 14
    Last Post: 10-09-2011, 10:20 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 07-07-2011, 08:33 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •