Results 1 to 1 of 1

Thread: Người Anh Hùng Chiến Thắng Ung Thư Gan(Niệm Phật Chuyển Hóa Tế Bào Ung Thư)

  1. #1
    Member
    Join Date
    17-01-2012
    Posts
    66

    Người Anh Hùng Chiến Thắng Ung Thư Gan(Niệm Phật Chuyển Hóa Tế Bào Ung Thư)

    Một bệnh nhân xuất huyết nghiêm trọng, thở và ăn qua đường ống dây, mà chưa từng nhăn mày.

    Việc này xảy ra khi tôi c̣n là bác sĩ nội khoa trong bệnh viện. Vào một buổi tối, đúng vào ca trực của tôi, có một phụ nữ tuổi hơn năm mươi, v́ đường ruột xuất huyết nên nhập viện. Lúc đó theo lệ thường trị liệu, chúng tôi cho ống dây qua đường mũi vào dạ dày bệnh nhân, đổ nước đá vào để cầm máu, rồi quan sát xem c̣n tiếp tục xuất huyết nữa không. Ai là người chịu qua cảnh xuyên ống dây vào mũi đến dạ dày đều biết mùi vị đó không dễ chịu chút nào. Nhưng khi tôi giúp cô xuyên ống dây qua mũi, tôi phát hiện vị này vô cùng b́nh tĩnh. Cô không có phản ứng khẩn trương lo sợ, hay kháng cự, ói mữa, thậm chí c̣n níu tay bác sĩ như những người khác. Cô b́nh tĩnh thậm chí đến mức không chau mày một chút, thực khiến tôi vô cùng khâm phục.

    Nằm trên xe đẩy bên lề đi, vẫn hoan hỉ, tinh tấn như giữa thiền môn thanh tịnh.

    Sau đó tôi khám sức khỏe cho cô, phát hiện phần gan bên phải sưng to, lại rất cứng, nên chuẩn bị hôm sau khám kỹ thêm. Lúc đó tôi thấy trên cánh tay cô có dấu sẹo đốt cúng dường khi thọ giới,5 mới biết được cô là một Phật tử thuần thành và tu hành tinh tấn. Tối hôm đó v́ hết pḥng, cô phải tạm thời ngủ trên xe đẩy nằm ngoài hành lang. Đây là bệnh viện tổng hợp, do đó bệnh nhân rất đông, pḥng bệnh thường xuyên không đủ, nên việc bệnh nhân ngủ trên xe đẩy nơi hành lang không phải là chuyện hiếm. Thường người bệnh gặp phải trường hợp này, nếu không phiền hà v́ người đi qua lại ồn ào, cũng than phiền không có màn che, hay đi nhà vệ sinh bất tiện. Nói tóm lại, nếu có ai phải nằm ở hành lang, là tôi luôn nghe những lời phiền trách không bao giờ hết.
    Nhưng vị bệnh nhân nữ này lại vượt ra ngoài sức nghĩ tưởng của tôi. Tối hôm đó, công việc hết sức bận rộn, tôi hết chạy lo bên này, lại chạy lo cấp cứu bên kia, măi tới năm giờ sáng mới tạm ổn. Khi tôi đi ngang qua chỗ cô đang nằm trên xe đẩy nơi hành lang, cô chắp tay nói: “A Di Đà Phật, thưa bác sĩ. Nơi này của các vị không khí rất tốt, hơn bốn giờ sáng tôi đă tụng xong thời kinh sáng!”

    Tôi lúc đó cảm động đến rơi nước mắt! Một người bệnh nặng trầm trọng, với ống dây xuyên qua mũi vào dạ dày, nằm trên hành lang bệnh viện suốt đêm, mà vẫn hoan hỉ, biết ơn, tinh tấn tu tập đúng thời khóa! Gặp người khác như cô chắc đă khổ sở, than trách lắm rồi. Nhưng cô vẫn hoan hỉ niệm Phật. Thực là đáng kính phục.

    Đối diện bệnh ung thư gan, vẫn từ bi, tự tại.

    Nhưng việc tôi sắp kể ra đây về cô lại c̣n đáng khâm phục hơn nhiều. Kết quả siêu âm hôm sau cho biết, gan của cô có một khối u. Khi làm sinh thiết mới xác định là ung thư gan. Bởi v́ cô không cảm thấy đau, nên mới không phát hiện. Lúc đó tôi nghĩ cô là một người hiểu Phật pháp, lại có công phu tu hành, nên mới định nói thực bệnh t́nh cho cô hay. Song thực ra tôi cũng lo rằng, giả như cô nghĩ quẫn, chịu đựng không nỗi, th́ biết làm sao đây? Bởi v́ việc việc sống chết không phải là điều đơn giản. Nhưng suy nghĩ tới lui, cho rằng một người học Phật chân chánh cần phải đối diện với thực tế, cô cần biết để có sự chuẩn bị tâm lư, như vậy sẽ tốt hơn, nên cuối cùng tôi đă cho cô biết. Không ngờ cô rất thản nhiên, trả lời tôi như đă chuẩn bị sẳn: “Tôi chỉ cần sống một ngày, là làm một ít việc cho chúng sinh. Nếu ngày đó đến, tôi sẳn sàng ra đi. Cả đời tôi chỉ đợi một ngày này. Ngày Đức Phật A Di Đà đến tiếp dẫn tôi!”
    Nghe xong câu nói này, tôi cảm động không thốt ra lời, trong ḷng thầm hổ thẹn. Tôi xét lại chính ḿnh, không biết ḿnh có được tấm ḷng vĩ đại và thái độ thanh thản, tự tại như cô không? Theo cái nh́n của tôi, tuy cô không có tiền, không có thế lực, không có tiếng tăm, không có địa vị, chỉ biết âm thầm cống hiến bản thân, nhưng cô thực đáng tôn kính biết bao. Ḷng kính ngưỡng của tôi

    Lễ Phật b́nh thường, nhiệt thành phục vụ.

    Lúc đó một vị giáo sư bác sĩ trường Đại học Đài Bắc làm một cuộc tiểu phẩu cho cô, chuẩn bị cột lại mạch máu ở khối u trong gan. Nhưng v́ mạch máu của cô quá cong vẹo, cho nên lần phẫu thuật đó thất bại. Cô xuất viện về nhà. Bác sĩ cho người nhà biết cô sống không bao lâu. Mấy tháng đầu tôi thường xuyên liên lạc với cô, biết rằng cô vẫn tham dự lễ Phật và làm việc từ thiện b́nh thường. Một thời gian sau, tôi không c̣n liên lạc với cô nửa. Một là v́ công việc bận rộn, hai là v́ mỗi lần định gọi điện thăm cô, trong ḷng tôi luôn có một cảm giác bùi ngùi khó tả. Tuy biết rằng nếu cô không c̣n có mặt trên cuộc đời này, th́ cô đă ở bên đức Phật A Di Đà để nghe pháp, tu hành, sau này lợi ích cho chúng sinh, nhưng tôi vẫn luôn nuối tiếc cô. Tôi tiếc v́ thế giới khổ đau của chúng ta thực sự đang cần những con người như cô để làm gương, để giúp đỡ.

    Quên ḿnh v́ người, thân thể trái lại càng khỏe mạnh vượt quá b́nh thường.

    Thời gian thấm thoát trôi qua, đă hơn nhiều tháng so với thời gian mà bác sĩ cho biết theo thống kê y học bệnh ung thư nghiêm trọng như cô phải chấm dứt sinh mệnh. Một hôm tôi đến ngôi chùa mà cô vẫn thường xuyên đi lễ, đễ hỏi thăm một vị thầy trong đó về t́nh trạng sức khoẻ của cô. Thú thực, lúc đó tâm trạng tôi rất lo lắng hồi hộp, v́ e rằng nghe một tin xấu phủ phàng. Nhưng không ngờ, tôi được cho biết rằng, sức khỏe của cô rất tốt, vẫn thường giúp đỡ người khác học Phật, và phục vụ việc chăm sóc, an ủi cho những người già cả cô độc, hay tật nguyền, đau bệnh ! Tôi nghe xong, ngẫng đầu lên, trông thấy tôn tượng đức Phật trong đại điện, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tỉnh ngộ tinh thần quên ḿnh v́ người của chư Phật, Bồ tát. Ánh mắt đức Phật nh́n tôi như mĩm cười, lại dường như nước mắt lưng tṛng.

    Không nên lo lắng c̣n sống được bao lâu. Chỉ cần sống được bao lâu, sống xứng đáng bấy lâu.

    Lúc đó, trong ḷng tôi vô cùng cảm động. Bạn nghĩ xem, có biết bao nhiêu người bệnh, mỗi ngày đều hoảng hốt, lo lắng không biết ḿnh sẽ sống được bao lâu. Nhưng theo tôi thấy, vấn đề không phải là sống được bao lâu, mà là sống như thế nào, có xứng đáng hay không, có ư nghĩa hay không. Nhiều người chỉ nghĩ cho riêng ḿnh, không biết quan tâm đến người khác, cũng không biết trân trọng sinh mệnh hữu hạn của ḿnh để cống hiến, để phục vụ, mà chỉ suy nghĩ những điều tiêu cực. Cuộc sống như vậy, dù sống một trăm năm, sống hai trăm năm, cũng là uổng phí vô ích. V́ như vậy, sống một ngày là phiền năo một ngày, khổ đau một ngày, thậm chí sống một ngày lại phiền năo, khổ đau đến trăm ngày! Vậy sống càng lâu, phiền năo khổ đau càng nhiều. Như phải ăn một bát cơm khó ăn, nuốt không vô, mà lại không ăn không được. Bát cơm đó càng lớn chừng nào, ta lại càng phiền năo, khổ đau chừng nấy.
    Tôi cho rằng người như vậy, phần lớn không phải chết v́ bệnh, mà chết v́ sợ bệnh, chết v́ phiền năo về bệnh !

    Người như cô, Phật và Bồ tát đă sớm sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.

    Tôi cũng thường khi gặp phải những con người vĩ đại như vị phụ nữ này. Họ không lo lắng cho ḿnh, chỉ nghĩ đến người khác, phụng hiến cho lợi ích chúng sinh. Kết quả bản thân họ lại trở nên khỏe mạnh, tốt đẹp. Họ thực sự không cần phải lo lắng cho ḿnh, v́ những người như vậy, chư Phật và Bồ tát sớm đă sắp xếp đâu vào đấy cả rồi ! Những người này, dù khi mắc bệnh phải nằm viện, họ cũng có thể đem lại sự khích lệ, bài học lớn cho người khác. Thậm chí trong giai đoạn kết thúc sinh mệnh này, tinh thần vĩ đại này của cô vĩnh viễn sống măi trong tâm tưởng của tôi, là vị thầy của tôi, là tấm gương sáng của tôi. Cho nên, cho dù là lúc nào, cho dù là khi nào, tôi cũng phải lưu truyền câu chuyện của cô, để hàng ngàn, hàng vạn người đang đau khổ như cô được biết: Dù là trong đau khổ, không nhất định phải chau mày than oán, chúng ta phải phấn phát tinh thần, phát huy ánh sáng của sinh mệnh, chúng ta không thể sống lăng phí đời sống này ! Chúng ta có thể học tập vị phụ nữ này, tràn đầy đức tin, chỉ cần sống một ngày là v́ chúng sinh làm một số việc. Đến ngày mà chúng ta phải trở về, đức Phật A Di Đà sẽ đến đón chúng ta!
    __________

    5 Theo truyền thống của Phật giáo Trung Quốc, người thọ Bồ tát giới tại gia có thể đốt hương trên cánh tay để cúng dường Tam Bảo, theo tinh thần của Giới Kinh Phạm Vơng. Dịch giả chú.


    Trích từ sách: Niệm Phật Chuyển Hóa Tế Bào Ung Thư
    Pháp Sư Đạo Chứng giảng-Thích Minh Quang dịch
    Trang 111 – 118
    Last edited by phuongg; 11-04-2012 at 09:20 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 11-03-2012, 02:51 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 16-07-2011, 04:24 PM
  3. Replies: 1
    Last Post: 25-04-2011, 09:26 PM
  4. Replies: 13
    Last Post: 28-01-2011, 01:39 PM
  5. Replies: 206
    Last Post: 25-12-2010, 07:21 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •