Results 1 to 5 of 5

Thread: Thương Phế Binh QL/VNCH - C̣n Nhớ Hay Đă Quên?!

  1. #1
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Thương Phế Binh QL/VNCH - C̣n Nhớ Hay Đă Quên?!

    Thương Phế Binh QL/VNCH - C̣n Nhớ ... Hay Đă Quên?!
    Hội Nạng Gỗ và những mảnh đời Phế Binh
    Tường An, thông tín viên RFA, Paris
    2012-12-28

    Sau khi chiến tranh chấm dứt, cuộc sống bao cấp đă gây rất nhiều khó khăn cho nhiều tầng lớp xă hội thời hậu chiến. Trong đó phải nói đến một tầng lớp bị phân biệt đối xử, không được giúp đỡ, đó là các Thương Phế Binh VNCH.

    Source Tuong An/RFA

    Bữa cơm T́nh Thương gây quỹ thứ 18 tại Paris ngày 16/12/2012


    Ở hải ngoại, sau khi cuộc sống ổn định, nhiều tổ chức được h́nh thành để giúp đỡ cho số người bị bỏ quên này. Một trong những tổ chức đó là Hội Bạn Thương Phế Binh VNCH tại Pháp, hoạt động từ 23 năm nay.

    « Sau biến cố 30-4-1975, gia đ́nh và bản thân tôi nói riêng và đại gia đ́nh anh em phế binh nói chung sống những ngày đen tối… Ngày ngày chúng tôi chống đôi nạng gỗ lê lết tấm thân tàn đi xin ăn hết nơi này đến nơi khác, gặp ǵ lượm đó… Nhiều lúc quá mỏi mệt, sức lực kiệt cùng, anh em chúng tôi bạ đâu ngủ đó….Một số anh em chúng tôi bị cưỡng bức đưa đi "tập trung cải tạo". ... Nhà tù ở đây cũng không phải là nhà tù trong những thành phố mà là giữa chốn rừng sâu, khỉ ho c̣ gáy… Nhiều anh em chúng tôi đă bỏ ḿnh, thân thể nằm lại vĩnh viễn tại những chốn này, mồ hoang cỏ lạnh và bị đời quên lăng »

    Đó là trích đoạn lời kể trong lá thư của Độc Cước, một phế binh ở Sài G̣n được đăng lại trên mạng internet , một trong rất nhiều thân phận bị bạc đăi, bị phân biệt đối xử trong xă hội mới chỉ v́ họ đă từng chiến đấu trong « chế độ củ »

    Hội Bạn TPB VNCH

    Hội Bạn Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hoà (TPB VNCH) c̣n được gọi tắt là Hội Nạng Gỗ đă ra đời năm 1989 tại Pháp với mong muốn làm dịu đi phần nào những vết thương chưa kịp lành lại đă bị xé nát của những mănh đời bất hạnh đó. Và đó là lư do mà ông Nguyễn Quang Hạnh, một cựu quân nhân thuộc binh chủng Bộ binh đă thành lập Hội này ngay khi đến Pháp, ông nói :

    Ngày ngày chúng tôi chống đôi nạng gỗ lê lết tấm thân tàn đi xin ăn hết nơi này đến nơi khác, gặp ǵ lượm đó… Nhiều lúc quá mỏi mệt, sức lực kiệt cùng, anh em chúng tôi bạ đâu ngủ đó….Một số anh em chúng tôi bị cưỡng bức đưa đi "tập trung cải tạo"

    một phế binh ở Sài G̣n

    Hồ sơ thương phế binh của Hội Nạng Gỗ (1)Source Tuong An/RFA

    « Sở dĩ tôi thành lập Hội Bạn TPB VNCH là v́ trước kia tôi cũng là quân nhân trong quân lực VNCH. Sau khi ra tù cải tạo, tôi đi lên vùng kinh tế mới ở ; tôi tiếp xúc với anh em TPB, khi c̣n ở cùng đơn vị th́ những người lính trong đơn vị tôi cũng bị thương tật. Do đó khi ra được ngoài này rồi tôi luôn luôn nghĩ đến những anh em đó. Tôi phải cứu giúp anh em khi gặp khốn khó »

    Sự bắt đầu nào cũng khó khăn, không chỉ v́ thiếu tài chánh, thiếu phương tiện mà c̣n v́ thiếu cả ḷng người. Ông Hạnh chia sẽ :

    « Khi mới bắt đầu th́ gặp nhiều khó khăn lắm : ở ngoài th́ chống về vấn đề kinh tài, trong nước th́ c̣n nghi ngờ những người ra nước ngoài. Ban đầu một số anh em đi xin thuốc thừa, thuốc dư của pharmacie (nhà thuốc tây) gửi về cho các anh em. Sau đó th́ anh em chúng tôi muốn cho hoạt động công khai th́ do đó đứng ra thành lập một cái hội để khai với nhà nước Pháp để có một cái Hội chính thức để mà hoạt động »

    Với sự giúp đỡ thiện nguyện của một số đồng hương, Hội bạn TPB dần dần đă đứng vững trên đôi nạng gỗ của ḿnh. Sau 23 năm Hội đă tổ chức được 18 bữa cơm T́nh Thương gây quỹ, giúp được 43.600 anh em TPB thuôc nhiều diện nặng nhẹ khác nhau. Lúc đầu, Hội c̣n phải mày ṃ t́m kiếm các TPB đang sống răi rác khắp nơi dưới mái tranh tồi tàn, trong các hang cùng, ngỏ tối. Dần dần, qua truyền thông cũng như truyền miệng các TPB đă biết đến sự hiện hữu của Hội và tự t́m đến Hội để gửi đơn nhờ xin giúp đỡ.

    « Hội chúng tôi được biết đến qua đặc san Nạng Gỗ mà mỗi năm chúng tôi ra 3 kỳ để tường tŕnh kết quả và việc làm để cho Ân nhân theo dơi. Th́ 23 năm rồi bây giờ về Việt Nam hỏi anh em TPB th́ anh em biết rất nhiều. Chúng tôi phổ biến mẫu đơn để anh em gửi về Hội, th́ những mẫu đơn đó, anh em phổ biến rộng răi »

    Ân Nhân của Hội

    Ông Hội trưởng nói Hội sẽ không thể hoàn thành được công việc nhân đạo của ḿnh nếu không có sự giúp đỡ tài chánh của các Ân nhân.Ngoài các bữa cơm t́nh thương gây quỹ, hội c̣n có trên 600 ân nhân từ Pháp, Hoa Kỳ, Đức, Hoà Lan.v.v… giúp đỡ tài chánh đều đặn. Một trong những tổ chức đă liên tục giúp Hội NG trong suốt 13 năm qua là Hội La-Vang tại thành phố Nijmegen, Hoà Lan. Ông Nguyễn Thanh Sơn, gia trưởng một gia đ́nh 11 người con và cũng là hội trưởng La-Vang cho biết cơ duyên nào đă đưa ông đến với hội NG.

    Hội chúng tôi được biết đến qua đặc san Nạng Gỗ mà mỗi năm chúng tôi ra 3 kỳ để tường tŕnh kết quả và việc làm để cho Ân nhân theo dơi. Th́ 23 năm rồi bây giờ về Việt Nam hỏi anh em TPB th́ anh em biết rất nhiều

    ông Nguyễn Quang Hạnh


    « Nhân dịp bác Trần văn Ninh, một nhân sĩ lớn tuổi ở Nijmegen này có đến thăm và bác có đưa tờ báo Nạng Gỗ. Các cháu ở nhà xem thấy, các cháu rất là xúc động. Các cháu nói Bố ơi vậy th́ ḿnh có thể giúp ǵ cho nạn nhân TPB VNCH của ḿnh chứ bây giờ họ sống cực khổ quá, th́ bây giờ Bố có ư kiến ǵ không ? Nếu chúng ta có xin chăng nữa th́ chỉ 1 lần, 2 lần thôi chứ chúng ta không thể xin hoài . Các cháu nói là Giáo xứ ở đây rất thương mến người Việt, th́ Bố có thể xin Cha mỗi chủ nhật đầu tháng cho chúng ta bán chả gị. Tiền bán chả gị đó, chúng ta sẽ gom lại và sau đó chúng ta có thể giúp đỡ được chứ chúng ta không xin. »

    Với hy vọng từ những chiếc chả gị be bé sẽ đem lại niềm an ủi lớn lao cho những mănh đời bất hạnh trong những ngày lễ, Tết. Sau 5 năm , Gia đ́nh T́nh Thương La-Vang đă trở thành Hội bạn T́nh Thương La-Vang với thêm sự đóng góp của những người Ḥa Lan giàu ḷng nhân đạo

    « Đúng ra bán chả gị 1 tháng chỉ có khoảng 100-200 € thôi, một năm không bao nhiêu, nhưng thực tế may mắn, từ năm 2000 đến 2005 lúc đó chỉ lấy tên là Gia Đ́nh T́nh Thương La-Vang , th́ đến năm 2005, lúc đó ông chủ tịch Hội Đồng Giáo xứ thấy rằng số tiền hàng năm gửi cho Hội TPB tại Pháp rất là khiêm nhường. Cho nên họ nói là như vậy th́ không được bao nhiêu. Lúc đó Hội đồng Giáo xứ mới thành lập Hội Bạn T́nh Thương La-Vang, lúc đó th́ Ân nhân người Hoà Lan rất nhiều, hàng tháng họ cho 10-20 € , bởi thế, số tiền đó mới được tăng và vào những dịp lễ như lễ Phục Sinh, Giáng Sinh, Tết hội La-Vang chuyển tiền sang Hội bạn TPB bên Pháp coi như toàn quyền xử dụng. »

    Kỷ Niệm khó quên

    Sau những khó khăn ban đầu, Việt Nam thời mở cửa đă tạo điều kiện cho ông Nguyễn Quang Hạnh trở về Việt Nam để nh́n tận mắt hoàn cảnh cơ cực của những TPB mà Hôị đă giúp đỡ. Ông cũng đă chứng kiến những cảnh năo ḷng mà ông không thể nào quên :

    Kỷ niệm ghi nhớ nhiều nhất của tôi là khi tôi về Huế để gặp 1 người TPB đă nộp hồ sơ nhờ giúp đỡ, anh TPB đó tên là Dương Quang Thương, anh cụt 2 tay, 2 chân, mù cả 2 mắt. Chứng tôi cũng nghi ngờ hồ sơ đó nên khi mà chúng tôi đến tiếp xúc th́ thấy đúng là mức độ tàn phế quá nặng

    ông Nguyễn Quang Hạnh

    « Kỷ niệm ghi nhớ nhiều nhất của tôi là khi tôi về Huế để gặp 1 người TPB đă nộp hồ sơ nhờ giúp đỡ, anh TPB đó tên là Dương Quang Thương, anh cụt 2 tay, 2 chân, mù cả 2 mắt. Chứng tôi cũng nghi ngờ hồ sơ đó nên khi mà chúng tôi đến tiếp xúc th́ thấy đúng là mức dộ tàn phế quá nặng. Cái thứ hai là khi tôi về Việt Nam, tôi đi xích lô. Anh đạp xích lô chở tôi đi tới một đoạn đường kia, anh ta xin ngưng lại để anh ta xuống th́ tôi thấy anh ta lôi b́nh nước tiểu từ trong người để anh ta xả đi, tôi hỏi mới biết anh ta là một TPB. Điều đó làm cho tôi rất cảm động là v́ mức độ tàn phế nặng như vậy mà phải đi lao động nặng để kiếm miếng ăn. »

    Thương Phế Binh Phạm Ngọc Linh, nguyên Thiếu úy địa phương quân, đại đội 3, tiểu đoàn 534 , bị thương ở chân vào ngày 24 tháng 3 năm 1975 tại Tam Kỳ. Sau 1975, ông bị tập trung cải tạo 1 năm, sau khi trở về th́ mọi chuyện đă đổi khác, ngôi nhà và người vợ năm xưa không c̣n nữa, ông kể :

    « Khi bị th́ chưa chi hết, sau khi đi cải tạo 1 năm, thịt ở chân bị nhiễm trùng , thúi nên người ta phải cắt 2/3 chân trái. Khi đi cải tạo về th́ cô vợ trước bỏ, người ta nói là sĩ quan ngụy, người ta không cho ưng nữa, tôi phải tự đi kiếm ăn, cuộc sống rất là khổ. Đến năm 2000, tôi nghe người ta nói làm đơn gửi qua ông Hạnh giúp đỡ từ hồi đó đến giờ. Mới tháng 11-2011 tôi bị tai biến mạch máu năo, hiện bây giở tôi bị liệt nửa người, bị đái ra đường, hư một mắt. Hiện nay, ngày nào kiếm được đồng nào lo ăn ngày nấy chứ c̣n cuộc sống rất là khó khăn. »

    Chiến tranh nào cũng ghi lại những dấu tích không thể nào quên. Lại càng nghiệt ngă hơn cho số phận bị bỏ quên của những người lính . Sự giúp đỡ của Hội Bạn TPB VNCH tại Pháp cũng như các hội đoàn từ thiện khác cũng chỉ là những giọt nước nhỏ nhoi với ước mong tưới mát tấm ân t́nh « Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng » và qua đó xoa dịu phần nào những vết thương đă để lại sau cuộc chiến.

  2. #2
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Cứu Trợ Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa


    TRÊN ĐÔI NẠNG GỖ




    "Anh trở về trên đôi nạng gỗ""Anh trở về dang dở đời em!".
    Cầm tờ giấy xuất viện, họ hẹn 6 tháng sau trở lại tái khám, Ngô văn Công đu ḿnh trên đôi nạng gỗ, chân cao chân thấp đến thăm người yêu trước khi về với mẹ già dưới quê ở Cần Thơ.
    Đứng trước cửa nhà Dung trên đường Trần quang Khải một lúc lâu, anh ngập ngừng đưa tay toan gơ cửa th́ nghe như có tiếng ai hát từ trong vọng ra: "Anh trở về..dang dở đời em", anh c̣n nghe cả tiếng ê-cô dội lại:
    "Sao anh không đi luôn đi, cụt gị rồi c̣n trở về mà chi cho đời em thêm dở dang?"!

    Tai Công ù đi, không phân biệt được đó có phải là tiếng người con gái hát hay là những tiếng "o, o" trong lỗ tai từ khi bị sức ép của tiếng nổ do pháo binh địch 130 ly gây lên? Anh cúi xuống bất chợt nh́n thấy ống quần chân phải lắc lư, anh cũng lắc lư cái đầu theo nhịp ống quần cho đồng điệu, không gơ cửa nhà người yêu nữa, ra bến xa cảng miền Tây lên xe về thẳng quê, nơi đó mẹ già đang mong tin con hằng ngày.

    Đó là câu chuyện t́nh buồn năm 1970 khi người lính trở thành TPB. Sau 35 năm số phận những người TPB có thay đổi ǵ không? Dĩ nhiên là dưới chế độ XHCN th́ khá hơn, khá khốn nạn hơn.
    Kư giả người Nhật Yoshitaga Yushi ghi lại trong bài viết về: "Số phận của người TPB miền Nam Việt Nam"(Click vào tiêu đề trên để đọc nội dung). Tôi vừa tóm lược ư kiến của một kư giả người Nhật (NV số717) nói về chính sách khoan hồng của XHCN đối với ông Hùng và Công. Chúng tôi không lạ về chuyện khoan hồng khoan đỏ của VC. Lạ một điều là Ngô văn Công vẫn "c̣n sống", nếu đúng hắn là người nằm cùng một pḥng với Nguyễn kim Tiền và tôi trong bệnh viện từ tháng 6-69 đến 6-70. Tôi đem chuyện Ngô văn Công kể cho Tiền đang nằm trên giường bệnh nghe.
    Tiền tin chắc người TPB mà kư giả Yoshitaga Yushi gặp tại Cần Thơ đúng là thằng bạn "Công cụt gị" của chúng tôi. Ba thằng cùng bị thương khắp người như ba cái bị rách.
    Công thê thảm hơn v́ bị cụt một gị trên đầu gối. Chúng tôi thường đùa với hắn và cũng là để tự an ủi: _ "Mất một chân không sao, cái Giống vẫn c̣n là tốt rồi, sau này ai mà biết ḿnh là người chân chính hay chân phụ, chân thật hay chân giả". Có lẽ cám cái cảnh một thằng bạn cụt chân, sau 35 năm vẫn đu ḿnh trên đôi nạng gỗ cũ mèm, mà không có được một cái chân giả để đi đứng cho có vẻ oai phong, là một cựu quân nhân QLVNCH, nên khi tôi bắt tay từ giă nó để đi "tham dự" chương tŕnh văn nghệ do hội Bạn người Cùi tổ chức, Nguyễn kim Tiền thều thào hỏi: _ "Thế c̣n chương tŕnh văn nghệ giúp TPB ở VN đến đâu rồi?" _ "Đang chuẩn bị, mày cứ yên tâm ĐI". Tôi lại nói dối người sắp chết Nguyễn kim Tiền một lần nữa và cố ư nhấn mạnh ở chữ ĐI.

    Nó là cựu học sinh Trần Lục, con chim đầu đàn trong mọi sinh hoạt của hội TQLC Nam CA, lúc nào cũng sẵn sàng móc túi ứng trước để thực hiện tập đặc san ST rồi lượm bạc cắc sau, thiếu đủ không thành vấn đề. Mới đây hắn bàn cùng Phạm vũ B.. và chúng tôi là làm sao tổ chức được một buổi văn nghệ để gây quỹ giúp thương phế binh tại quê nhà, TPB mọi quân binh chủng, ĐPQ & NQ, mọi thành phần v́ chiến đấu chống cộng mà nay trở thành thân tàn ma dại chớ không riêng cho TPB/TQLC.

    Đang chuẩn bị vận động th́ bất ngờ hắn ta bị "cúm" hành rồi ung thư phổi. Bệnh đă tiến tới đỉnh cao và bị xuất viện. Bác sĩ cho về nhà, không ki-mô ki-miếc ǵ nữa, cho tự do, muốn làm ǵ th́ làm, nhanh th́ 2 tuần, chậm là một tháng! Cái nó muốn làm th́ không c̣n làm ǵ được nữa nên nó mới hỏi tôi, nay tôi gởi lại anh lang tây Phạm vũ B.. và các bạn cưụ học sinh Trần Lục có nên dùng uy tín của ḿnh trong giới y-sĩ và giới truyền thông để vận động giúp nó không? Giúp thực hiện nguyện vọng của một thằng sắp chết mà c̣n nghĩ đến TPB c̣n sống tại quê nhà! Chưa biết đến bao giờ nhưng giả tỉ như khi chương tŕnh văn nghệ gây quỹ giúp TPB thực hiện được th́ có lẽ nó đă Đi rồi! Nếu "chẳng may" nó c̣n đứng dậy được để tiếp tục công việc th́ đó là một phép lạ. Tôi mong như thế, tin như thế, tin chắc như thế v́ cho đến giờ phút tôi viết những ḍng này (20-6-05) th́ Nguyễn kim Tiền đă vượt qua gấp đôi cái giới hạn tối đa là một tháng của BS bệnh viện ung thư Hoa phán.

    Cái vui khôn tả là sức khỏe của nó ngày càng hồi phục tới độ lạ kỳ. "Xin Thượng Đế khoan cất nó về, v́ nó c̣n nợ TPB, ai cảm thấy không c̣n nợ nần ǵ với TPB th́ cất trước đi". Đúng lư ra v́ vấn đề tế nhị tôi không nên nói về cá nhân Nguyễn kim Tiền, nhất là nó đang bệnh.
    Câu chuyện có vẻ lạc đề nhưng lại rất hữu ích cho những người có ḷng với TPB và nhất là những người CÓ L̉NG TIN. Tóm tắt như sau: Khi hết giai đoạn chữa bằng hóa trị và phải dùng máy hút nước từ trong phổi ra mỗi ngày cả lít có màu vàng và hồng th́ BS cho Tiền về nhà để "dưỡng bệnh" (!) và mọi kế hoạch hậu chiến, hậu sự đă xong. Linh Mục Luân được mời đến giúp nó xưng tội rước lễ lần cuối cùng. Khi "xức dầu" cho người sắp ra đi, cha nói: _ "Tôi xức dầu cho anh thêm sức mạnh". Và nó đă mạnh lại thật như lời cha Luân phán.

    Từ giai đoạn không ăn uống ǵ, một chút sữa ensure cũng ói, chỉ bôi một tí nước lọc cho khỏi khô môi th́ Tiền đă tỉnh lại sau khi được xức dầu và qua ngày hôm sau đă đ̣i uống, đ̣i ăn, bước sang tuần thứ 8 th́ ăn bánh ḿ thịt, bánh dầy kẹp chả đúng "gu Bắc Kỳ". Ḥa "đầu bạc" c̣n hỏi đùa thế "nó" đă nhúc nhích được chưa th́ Tiền toét miệng cười dễ ghét.
    Tôi không đi vào chi tiết quyền năng chữa bệnh của Linh Mục Luân, v́ ông luôn nhấn mạnh là ông chỉ cầu xin ơn trên dùm cho bệnh nhân, khỏi hay không là do L̉NG TIN của mỗi người. Tôi cũng không nhắc đến địa chỉ của Cha và tên những bệnh nhân nan y đă được qua cơn hiểm nghèo như trường hợp Nguyễn kim Tiền. Ngày cha Luân xức dầu cho Tiền có mặt B.Đ.Q CNN và Ḥa "đầu bạc", hai nhân chứng và cũng là hai người bạn học ngày xưa, nay hàng ngày hàng tuần săn sóc cho Tiền.
    Tiền và tôi sống bên nhau trên 35 năm, tuy cùng là "con chiên" nhưng không biết nhau là cùng tôn giáo! Chỉ tới khi thập tử nhất sinh nó mới kêu Chúa và tôi mới kêu Cha để lo phần hồn cho nó. Đúng là lũ "vô đạo". Nhưng L̉NG TIN và CÓ L̉NG với TPB đă giúp nó đứng dậy... Xin quay trở lại đề tài trên đôi nạng gỗ.

    Hội trường nơi tổ chức văn nghệ giúp người cùi không c̣n một chỗ trống, h́nh như mọi người tới đây để "THAM DỰ" chương tŕnh giúp người cùi chớ không phải đến để XEM văn nghệ v́ tôi gặp cả mấy ông già khó tính, hủ lậu không bao giờ thích chuyện ca hát. Tôi hỏi cụ ông Phạm văn C..: _ "Hồi xuân rồi hay sao mà hôm nay anh đi coi văn nghệ đây?" _ "Hồi cái con khỉ, tao đi v́ Người Cùi. Chú mày biết tao già rồi mà.

    Tao cảm thấy hạnh phúc khi được chính phủ nuôi, có SSI, có đi-keo đi-két đầy đủ nhưng nếu tao chia một chút cho người cùi th́ hạnh phúc của tao tăng gấp đôi" _ "Thế sao anh không ủng hộ một tí cho quỹ TPB, những đệ tử của anh" _ "Có nghe ai nói ǵ đâu, chú mày kêu gọi tổ chức đi." Trên sân khấu, những danh ca mà thường th́ một "sô" của họ đáng giá ngàn vàng. Vậy mà trong chương tŕnh này họ hát không biết mệt. Vừa hát vừa ôm.. thùng đi xuống hỏi thăm khán thính giả. Những người đă mua vé tham dự vẫn hoan hỉ, hân hoan, hoan nghênh, hoan hô ủng hộ thêm vào cái thùng của cô ca sĩ. Việc lượm bạc cắc này của cô cũng đạt số tiền 5 ngàn đô! Đáng kể nhất là "Người yêu của lính" Ngọc M.. họat động từ đầu tới cuối, hết công suất khiến trong tận đáy ḷng của tôi nổi lên chút ghen tị, đă toan phát ngôn: "Bỏ lính rồi đi theo người C..hay sao đây?". Nhưng chặn lại kịp trong cổ họng. Theo ban tổ chức hội BNC, th́ số thu được cho quỹ đă lên quá con số một trăm năm chục ngàn đô! Chưa hết, hội cho biết ân nhân vẫn tiếp tục gởi về và trung b́nh thu được Ba trăm ngàn đô mỗi năm (báo NV số 7111). Quá đă! Xin quư ông đi qua, quư bà đi lại dừng chân đôi phút cho tôi tường tŕnh về hội Liên Trường cứu trợ TPB/VNCH. Hội Liên Trường là một hội rất đáng nể, có vai vế ở Nam CA, họ là cựu học sinh các trường trung học Trưng Vương & Chu văn An, Lê văn Duyệt & Trần Lục, Gia Long & Pétrus Kư, Nguyễn bá Ṭng & Vơ trường Toản, Nguyễn Trăi v.v.. nguồn cung cấp cho QL/VNCH những đại đội trưởng, tiểu đoàn, trung đoàn trưởng và dĩ nhiên trong thành phần TPB có rất nhiều đồng đội và thuộc cấp của họ nên họ vẫn tích cực gây quỹ giúp đỡ TPB và cô nhi quả phụ. Trong gần 4 năm qua hội đă giúp với tổng số tiền là 35,828 đô tức là vào khoảng gần Chín ngàn đô cho một năm (Việt Tide 202).

    So sánh hai con số Ba Trăm Ngh́n tức BA MƯƠI VẠN dành cho người cùi và chín ngh́n đô ưu tiên cho TPB tôi thấy ngậm ngùi cho những "tên đui què mẻ sứt": _ "Thương phế binh chẳng là cái BA VẠN CHÍN NGH̀N ǵ cả!" Nếu ai xem những h́nh ảnh do Mục Sư Bảo ghi lại trong những chuyến cứu trợ do ông chủ xướng mới thấy TPB/ VNCH đi bằng tay và lắc mông nhiều quá. Như ông Hùng mà kư giả Yushi gặp ở Cần Thơ, cái ông mà hội cứu trợ phi quốc gia NGO cho riêng ông một xe lăn th́ bị nhà nước XHCN thu hồi! Có thể trong một ngày rất gần lại có một đại nhạc hội gây quỹ cứu trợ cho các cháu ngoan "bác Hồ" đang bị đem bán trôn để nuôi miệng đảng viên đảng CSVN. Họ là những phụ nữ sinh ra và lớn lên dưới XHCN, đă bị tổng bí thư Lông đứt Mạnh đem bán làm nô lệ t́nh dục cho những tên đui què mẻ sứt bên Đài Loan. Các cháu này đang "kêu cứu như cha chết" (lời của cán bộ tiến sĩ Nguyễn đăng Doanh). Cô tổng quản trị đài LSR và chủ bút tuần báo Việt Tide vừa sang tận nơi để ghi nhận những h́nh ảnh thật thương tâm của các em bé VN đang bị đám "Tàu-xưa" chà đạp (có người giải thích Tàu-Xưa là ghe-củ, tức là lũ C.. .ghẻ).

    Chúng tôi hoan nghênh việc làm nhân đạo và có ư nghĩa chính trị cao. Càng hoan nghênh khi cô kêu gọi đồng hương cứu giúp các cô gái này. Tiếng nói của cô chủ đài LSR bay rất cao và rất xa, có ảnh hưởng rất lớn. Nhờ tiếng kêu gọi của LSR, của cô mà nạn nhân TSUNAMI măi tận xứ ông Xu-kạc-No cũng được cộng đồng người Việt CA tặng 8 trăm ngàn đô. Đề nghị cô cho anh em TPB/QLVNCH một tiếng nói. Nh́n sự thành công của hội BNC và nhất là ḷng nhiệt thành của khán giả đến tham dự mà buồn cho câu hỏi của NG-k-Tiền: "Thế chuyện của TPB đến đâu rồi?" Ông nhạc sĩ nói với anh thương binh rằng: "Ngày trở về, anh bước lê chống nạng cày bừa.. v.v..".

    Đó chỉ là lư thuyết thôi! C̣n "ruộng" đâu mà cày! Mà giả sử "Người cày có ruộng" th́ cũng không thể vừa chống nạng vừa cày được! Thương phế binh đă thiệt tḥi, mà lại là TPB của QLVNCH sống dưới chế độ XHCN th́..hết nói. Chả c̣n ǵ để bàn thêm nữa! Cứ đọc lời kư giả Yoshigata Yushi ghi ở trên là đủ . Đại đa số các anh TPB không "được" đi tù CS để có 3 năm làm vốn lận lưng, mà cũng không c̣n đủ tứ chi, mắt mũi mồm miệng, tim gan phèo phổi nang tỳ phế thận ḷng ruột bao tử, tái sách nạm gầu v.v.. th́ lấy đâu mà đi với đứng, lấy đâu mà nghe với trông, ăn với nói, kêu với gào! Bẩm sinh ra các anh đâu phải như vậy! Cũng hiên ngang hùng dũng đẹp giai như ai, cũng có người t́nh duyên dáng nhí nhảnh, có vợ đẹp con khôn, v́ danh dự và trách nhiệm, theo lệnh ṭng quân "ra biên cương, ra nơi tiền tuyến" ngăn quân thù cho đồng bào và cho ai đó là thượng "tẩu vi thượng sách"! Phần thưởng cho các anh là "Cái Bị" bảo quốc huân chương kèm theo anh dũng bội tinh với "Cây gậy"! (Đừng cho tôi là cố t́nh bôi bác, chỉ những anh mang huy chương "ăn giỗ" hay mang Bảo Quốc đi ăn nhà hàng mới là bôi bác huy chương).

    Tôi không có ư đem so sánh sự đau khổ này với sự đau khổ khác xem cái nào tệ hơn cái nào. Nhưng những người bị bệnh phong cùi là do tại Thiên, hiện tại họ là công dân của nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. C̣n anh em quân nhân QLVNCH trở thành TPB là v́ chúng ta. Chúng ta là đồng bào, là nhân dân, là thượng cấp tối cao của họ. Quân đội v́ nhân dân mà chiến đấu v́ đồng bào mà hy sinh. Tướng tá là cấp chỉ huy. Đồng bào mới là Thượng Cấp Tối Cao của TPB/VNCH. Cấp chỉ huy đă quên họ. Không lẽ Thượng Cấp Tối Cao chỉ ưu ái với công dân của nước XHCN mà chán ngấy TPB/VNCH bị tụi yêu quái CS đạp ra ngoài lề xă hội! Khi thấy các "thượng cấp tối cao" mau mắn kêu gọi, hô hào, hào phóng giang tay cứu nạn nhân TSUNAMI bên Nam Dương th́ trong cái cḥi bên con rạch nhỏ Đồng Nai có tiếng thở dài của TPB/VNCH: "TSUNAMi ơi. .sao mi không tạt ngang qua đây một tí để cho tao ăn theo vài cent! Tsunami biến thành TiênSư Nhà Mi !" Hội bạn Người Cùi gây quỹ rất thành công nên họ c̣n trích ra đem sang tận Nam Dương, Sí-lăng-Ca V.V.. để tặng nạn nhân TSUNAMI.

    Tôi định làm phiếu tŕnh lên cựu đại tướng Nguyễn Khánh đề nghị ông đến xin họ ủng hộ tí làm quỹ cho TPB. Dù sao ông đă là Quốc Trưởng mà những người đánh bóng ngôi sao cho ông bị thành TPB vô số kể. Điển h́nh là trung sĩ Nguyễn duy X.. thuộc TĐ.1/TQLC, giữ an ninh cho ông đứng công bố "Hiến chương Vũng Tàu" đă bị nhóm người biểu t́nh phản đối ông ném đá trúng găy xương sống anh. Anh nằm liệt từ đó trong góc rừng Trảng Bom! Và anh cũng vừa từ trần.
    Nhưng thôi, vô ích, v́ bây giờ ông đang bận bịu với công việc của CUỐC CHƯỞNG vả lại không lẽ TPB của QLVNCH lại đi ăn chặn tiền của Người Cùi XHCN hay sao! Trong hội chợ Xuân Ất Dậu tại Garden-Grove của sinh viên, gian hàng TPB rất lưa thưa. Ông BĐQ Nguyễn Phán, người tích cực kêu gọi gây quỹ cho TPB nhưng hôm đó ông đứng nh́n trời hiu quạnh mà ḷng thấy quạnh hiu. Nhác trông thấy ông, theo gương thượng cấp, tôi lủi sang khu bán thịt nướng để chen vai thích cánh mua cho được que thịt mà thường ngày ở nhà bà già năn nỉ bắt ăn tôi cũng lắc đầu! Bà chị Hạnh Nhân của TPB cũng tất bật ngược xuôi, không quản ngại bị gậy đi xin tiền cho TPB, chuẩn bị thuê rạp tổ chức văn nghệ cả năm nay rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Không hiểu tại sao? Thực ra th́ có rất nhiều nhóm hoạt động cho công việc nhân đạo này từ lâu rồi, nhưng v́ quá lẻ tẻ và thiếu vận động nên kết quả chẳng bao nhiêu. H́nh như mỗi binh chủng đều lo cho TPB của họ. Thí dụ như TQLC, BĐQ, ND, BK 81, VB, TĐ v.v.., tuy nhiên có tính cách nội bộ gia đ́nh và cũng rất khiêm nhường. C̣n những TPB khác th́ sao? Trông chờ vào một ḿnh ông Mục Sư Bảo? Con én Nguyễn ngọc Lập không làm nổi mùa xuân. Ai cũng biết anh Lập là một nhân vật nổi "tiếng" ở Little Saig̣n.

    Bất cứ chương tŕnh phát thanh nào có mục cho thính giả gọi vào góp ư đều có tiếng nói sắc bén của anh. Lư luận vững chắc lúc ban đầu khiến nhiều ông phải đau đầu. Nhưng ít ai biết anh là người âm thầm đi gơ cửa khắp nơi hơn 10 năm nay để xin xe lăn cho TPB. Nhưng v́ có một ḿnh nên tiếng nói không đi xa mà chỉ quẩn quanh những nơi quen biết nên nhiều thân chủ vừa trông thấy anh là như đụng cơm nếp nát. Một thiểu số cho là anh "mát". Nhưng theo tôi, anh đă có cử chỉ làm "mát ḷng chiến sĩ", chứ không "ấm cái đầu" như thiểu số nọ. Một vài "liệt lăo" nói rằng hội BNC thành công v́ Người Cùi họ sống tập trung c̣n TPB th́ sống rải rác quá! Thoáng nghe qua có vẻ nhân nghĩa bà Tú Đễ. Chắc liệt lăo đă bay trước ngày 30-4-75 nên mới có lư lẽ "liệt năo" như thế. Thưa quư cụ, tại góc đường Trương Định và Nguyễn Du có Th/úy Lê văn Tâm BB không .. ..chân, đít bịt miếng cao su, ngồi sửa xe đạp. Bạn anh là thằng Quang ND ngồi xe lăn bán vé số.

    Thằng Ly TQLC cà thoọc đạp xe bỏ mối rượu lậu. BĐQ Dũng chân thật chân giả đạp xích lô. Cứ mỗi chiều tàn, họ tụ về đây chia nhau điếu thuốc, miếng cơm, câu chuyện gia đ́nh. Vậy mà thằng Khánh công an khu vực phường Lư tự Trọng ( Nguyễn Du) đến kết tội các anh "tụ tập có âm mưu lật đổ chính quyền"! Làm như chính quyền cuả nó là cái lon sữa ḅ chứa nước tiểu của anh Tâm! Quư cụ bay trước 75 đâu biết cái thảm cảnh này mà đ̣i gom bi TPB. Tụi CS sợ TPB hơn ông cố nội nó. Hở ra là nó "chặt". Ở đó mà sống tập trung! Ngây thơ bỏ mẹ. CHÚNG TA PHẢI LÀM SAO? Có nhiều vị sao hỏi LÀM SAO rồi. Hỏi kiểu đánh trống bỏ dùi. Chả hiểu quư vị c̣n khả năng đánh trống bỏi được nữa không nhưng cái dùi th́ vẫn mang theo mà việc giúp TPB th́ cứ bỏ lửng.

    Cách nay 2 năm, tôi tham dự đại hội, một trong những điều đưa ra trong đại hội là TPB, đă có nhiều trung tâm và trung tâm trưởng mọc lên khắp nơi như nấm sau cơn mưa, nhưng chữ TPB th́ trở thành chữ: Thôi Phải Bỏ! Nghe nói tháng 6-05 này lại họp để rà xét kết quả hoạt động. Nếu đúng như thế th́ xin ông trung tâm trưởng Ngô G.., ông đại diện Ng-h-C.. nhắc chủ tướng dùm chúng tôi vấn đề TPB như đă hứa. "Nhất tướng.. ..có vạn cốt khô" th́ phải có vạn vạn TPB. Bất cứ ông Sao nào cũng có bổn phận phải lên tiếng về TPB. Nhưng thật là hiếm hoi, có lẽ im lặng là ..Vàng vẫn quư chăng" Người có ḷng th́ lại e ngại, sợ bị chỉ trích. Đừng sợ bị phá, bỏ cái thú đọc diễn văn hay làm chủ tọa đi mà sắn tay áo lên ra lệnh hô: "Xung Phong cho TPB" th́ vạn người theo. Thuộc cấp sẽ không đứng sau lưng quư vị mà sẽ xung phong "có anh đi hàng đầu" như đă từng xung phong theo lệnh ngày xửa ngày xưa: "Bằng mọi giá phải chiếm cho được..nếu không tôi cho anh ra ṭa án QS!" Những bằng chứng cụ thể tôi nêu ở trên chứng tỏ ḷng nhân ái của cộng đồng người Việt hải ngoại rất cao, nhất là anh chị em trong giới văn nghệ sĩ. Chỉ cần một lời kêu gọi, con có khóc mẹ mới cho bú.

    Nếu quư vị Sao sợ cháy danh vọng, không dám đứng ra tổ chức th́ chỉ xin quư vị khóc lên một tiếng là chắc chắn chị em nghệ sĩ sẽ cho bú ngay, đồng hương sẽ nhiệt liệt hưởng ứng, có phải thế không các ông anh bà chị ngành truyền thông? Chắc chắn là O.K, có phải thế không các anh chị văn nghệ sĩ. Nếu thân làm Sao không dám khóc th́ tôi xin khóc thay cho Ng-k-Tiền. Một tên "sắp chết" mà c̣n nghĩ đến TPB để kính xin các ông anh nhà báo lên tiếng, mỗi ông cho vài ḍng kêu gọi cho gây TPB. Ước chi những anh chị xướng ngôn viên các đài phát thanh, mỗi người chỉ cần cho tập thể TPB 30 giây tiếng gọi trên làn sóng là quư hóa lắm rồi.
    Ước chi những nghệ sĩ ngày xưa từng thiết tha với lính nay đứng lên ca cho TPB nghe một vài bài: Anh không chết.., Trên đôi nạng gỗ.., Ngày trở về anh bước lê.., Anh về ḥm gỗ cài hoa.. ., Trên chiếc băng-ca? ., Sao anh không đi luôn đi, về làm chi cho dang dở đời em? ..Con ễnh ương nó nằm trong cái nón sắt của anh bên bờ lau sậy này! Và cùng với TPB đồng ca bản: "Cờ bay.. ..Cờ bay trên thành phố thủ đô SAI-GON thân yêu vừa chiếm lại đêm qua. ..".. Và ước chi những ḍng này lọt vào mắt người ca nhạc sĩ "cả tiếng lại dài hơi", lời kêu gọi của anh vang lừng trên bốn cơi. Phải thế không anh Nam Lộc? Ngày xưa khi c̣n cầm súng, khi nghe ông nào đó nịnh rằng một ng̣i viết, một kư giả, mạnh hơn một sư đoàn là tôi bực lắm. Cho là các bố sợ họ tố tham nhũng nên nâng bi. Nay th́ mới biết bao nhiêu sư đoàn cũng tan rồi chỉ c̣n những cây viết chiến đấu và lời ca mới tiếp sức sống và chiến đấu cho TPB/VNCH.

    Trong 30 năm qua, không có yểm trợ của đồng hương, TPB vẫn sống, nếu hải ngoại có ngó lại th́ cũng chỉ là thêm miếng đường vào chén nước muối cho dịu cái môi sứt. Không TPB nào có ước mơ được cựu đồng đội và thượng cấp nơi hải ngoại nuôi sống, và chúng ta cũng không có khả năng thực hiện diều đó. Nhưng tinh thần là chính. Mỗi năm ít ra cũng có một ngày gọi là vẫn nhớ đến các anh. Không có cao vọng gọi là "Ngày TPB", nhưng hội Bạn Người Cùi họ mỗi năm tổ chức một lần th́ tại sao tập thể cựu QN không làm được? Ngày xưa ngoài tiền tuyến họ chiến đấu bằng súng đạn, nay cuộc chiến đă khác nhưng họ vẫn là những chiến sĩ tiền tuyến chiến đấu bằng cái đầu, hậu phương hải ngoại chờ ǵ nữa? Hậu phương to lớn chỉ toàn những quan cùng "quách", tối ngày họp với hành, bầu với bán, chủ nọ "tịch" kia mà không có binh ngoài tiền tuyến th́..! Một thương phế binh nói câu rất thực và khẳng khái: "Thiếu cái chân, hụt cái tay, nhưng c̣n cái đầu. Cùi rồi đâu có sợ lũ hủi VC".
    C.vanto Số Phận Của Người Thương Phế Binh Miền Nam Việt NamYoshigata Yushi

    Trong khi nhiều tờ báo lớn trên thế giới đến Việt Nam trong hai tháng 3 và 4 vừa qua để t́m hiểu và viết về những thay đổi tại Việt Nam sau 30 năm kết thúc chiến tranh, th́ kư giả Yoshigata Yushi của Nhật Bản, cũng đến Việt Nam nhưng với tâm tư khác. Ông đến Việt Nam để t́m hiểu điều mà Hà Nội hay nói là 'xoa dịu vết thương quá khư' trong ḷng ngưới dân miền Nam. Bài viết sau đây của ông đề cập về số phận chung của những Thương Phế Binh Miền Nam.

    "Hăy quên quá khứ, đoàn kết lại để xây dựng đất nước" là câu nói thường được các nhà lănh đạo đảng Cộng sản Việt Nam nhắc lui nhắc tới kể từ khi quốc gia này áp dụng chính sách "đổi mới" vào năm 1986 dưới thời ông Nguyễn Văn Linh.

    Ngày 30 tháng 4 vừa qua tại Việt Nam, các lănh đạo đảng Cộng sản Việt Nam cũng lập lại câu này trong những buổi lễ tổ chức mừng "Chiến thắng 30/4". Lời kêu gọi này có ǵ sai , mà sao người dân Việt Nam không đáp ứng, phải để cho lănh đạo hô hào hoài suốt gần 19 năm trời. Bất cứ chuyện ǵ được coi là đúng khi lư thuyết phải phù hợp với thực tế. Lời kêu gọi phải đi đôi với việc làm c̣n không th́ tất cả đều vô nghĩa. Kêu gọi người ta hăy quên quá khứ th́ chính ḿnh cũng phải ḥa đồng, cởi mở, đối xử công bằng với tất cả mọi người chứ không được kỳ thị.

    Ở đây tôi muốn nói đến số phận chung của người thương binh miền Nam hiện nay vẫn c̣n bị chính quyền kỳ thị cho dù chiến tranh đă kết thúc đúng 30 năm. Họ đang là nạn nhân của một xă hội bị phá sản mọi thứ tại Việt Nam và đang cần, rất cần sự giúp đỡ của mọi người trong chúng ta. Từ khi áp dụng chính sách "đổi mới", chính quyền Hà Nội đă hé cửa cho một số hội đoàn thiện nguyện (NGO) nước ngoài vào Việt Nam làm công tác từ thiện, giúp đỡ những người đang ở trong hoàn cảnh khó khăn.

    Tôi đă được một người trong tổ chức NGO hướng dẫn đến trung tâm trị liệu phục hồi cho người tàn tật ở Cần Thơ. Tại đây tôi được gặp ông N. V. Công (73 tuổi, một thương phế binh của Việt Nam Cộng Ḥa) khập khểnh bước đi bằng đôi nạng gỗ đă quá cũ mèm mà ông ta sử dụng từ năm 1973 đến bây giờ. Một người thương phế binh khác là ông N. C. Hùng (53 tuổi) cụt cả hai chân mà chẳng có một phương tiện nào khác để di chuyển ngoại trừ hai bàn tay. Muốn đi phải dùng hai bàn tay chống để lết. Cả ông Công và ông Hùng chẳng được một cơ quan nào của nhà nước giúp đỡ phải tự kiếm sống bằng những công việc như đan thúng, đan giỏ... Người nhân viên NGO này cho biết lư do tại sao tổ chức NGO của ông ta lại quyết định chọn con đường giúp đỡ những người thương binh miền Nam. Lư do Sài G̣n là nơi đầu tiên họ được đặt chân đến để hiệp tác cho chương tŕnh xóa đói giảm nghèo mà chính quyèn Hà Nội kêu gọi. Sau khi đi tham quan nhiều nơi tại miền Nam, phái đoàn của tổ chức NGO này ra Hà Nội để tiếp tục cuộc tham quan. Tại Hà Nội và nhiều nơi khác ở miền Bắc, họ cũng được gặp nhiều thương binh bộ đội miền Bắc có người th́ ngồi xe lăn.

    Có người th́ đi bằng chân giả hay chống nạng. Người thương binh đă mất đi một phần thân thể của ḿnh cho đất nước th́ chính phủ ít ra phải lo cho họ có những thứ đó để giảm bớt trở ngại trong cuộc sống hàng ngày là chuyện đương nhiên. Nh́n những thương binh miền Bắc, chúng tôi không khỏi ngậm ngùi cho hoàn cảnh của những thương binh miền Nam mà chúng tôi đă gặp tại Sài G̣n, hay những vùng Lục Tỉnh... là họ đă bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn. Đó là lư do chính để tổ chức NGO chúng tôi quyết định công việc giúp đỡ thương phế binh miền Nam. Người nhân viên NGO này c̣n cho biết thêm là họ được chính quyền Hà Nội chấp thuận cho làm công việc giúp đỡ này nhưng với điều kiện là phải đặt dưới sự quản lư của chính quyền địa phương. Chúng tôi đă đến nhiều quốc gia làm việc thiện nguyện, nhưng chẳng có một quốc gia nào đặt ra điều kiện kỳ quái như thế, nhưng họ đành phải chấp nhận để mong sao giúp đỡ được những người cần được giúp đỡ.

    Nhóm NGO này c̣n kể tôi nghe rằng họ đă trao tặng các trung tâm trị liệu phục hồi cho người tàn tật nhiều xe lăn, chân giả, nạng gỗ và nhiều thứ khác. V́ thấy mức độ tàn tật quá nặng của ông Hùng cần đặc biệt phải giúp đỡ nên tổ chức chúng tôi tặng riêng cho ông Hùng một chiếc xe lăn. Tặng xong, họ yên chí là từ đây ông Hùng không c̣n quá nhọc nhằn như trước mỗi khi muốn di chuyển v́ đă có phương tiện. Tháng sau họ trở lại gặp ông Hùng th́ vẫn thấy ông ta lết đi bằng hai tay. Hỏi xe lăn đâu th́ ông Hùng trả lời rằng đă bị nhà cầm quyền địa phương tịch thâu v́ cơ quan cho xe không qua trung gian chính phủ, bắt phải đóng tiền phạt mới được nhận xe. Mà ông Hùng lấy đâu ra tiền để đóng phạt. Cuối cùng họ lại phải bỏ tiền túi đóng phạt để nhận xe lăn cho ông Hùng.

    Nghe xong câu chuyện về ông Hùng nói trên, tôi không thể hiểu nổi một chính quyền cứ ra rả nói về 'quên đi quá khứ' mà lại có những hành động vô nhân đạo đối với những người đă thua cuộc cách nay 30 năm. Rơ ràng là về mặt ư thức, chiến tranh Việt Nam chưa chấm dứt. Bởi v́ nếu bảo rằng đây là hành động sai phạm có tính cách cá biệt của những quan chức chính quyền địa phương th́ cũng đáng buồn cho Việt Nam v́ tại đất nước này ngay đến người tàn tật, bần khốn tận cùng cũng không tránh khỏi nạn bóc lột. Tôi rất chia sẻ v́ sao sau 30 năm, người Việt Nam vẫn tiếp tục đấu tranh cho sự tự do, dân chủ và nhân quyền được tôn trọng tại Việt Nam.

    http://thuongbinh.blogspot.ca/
    Posted by SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCH at 7:53 AM No comments:

  3. #3
    Member
    Join Date
    10-11-2010
    Posts
    865
    Quote Originally Posted by alamit View Post
    Cứu Trợ Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa


    TRÊN ĐÔI NẠNG GỖ


    ..........
    Nhóm NGO này c̣n kể tôi nghe rằng họ đă trao tặng các trung tâm trị liệu phục hồi cho người tàn tật nhiều xe lăn, chân giả, nạng gỗ và nhiều thứ khác. V́ thấy mức độ tàn tật quá nặng của ông Hùng cần đặc biệt phải giúp đỡ nên tổ chức chúng tôi tặng riêng cho ông Hùng một chiếc xe lăn. Tặng xong, họ yên chí là từ đây ông Hùng không c̣n quá nhọc nhằn như trước mỗi khi muốn di chuyển v́ đă có phương tiện. Tháng sau họ trở lại gặp ông Hùng th́ vẫn thấy ông ta lết đi bằng hai tay. Hỏi xe lăn đâu th́ ông Hùng trả lời rằng đă bị nhà cầm quyền địa phương tịch thâu v́ cơ quan cho xe không qua trung gian chính phủ, bắt phải đóng tiền phạt mới được nhận xe. Mà ông Hùng lấy đâu ra tiền để đóng phạt. Cuối cùng họ lại phải bỏ tiền túi đóng phạt để nhận xe lăn cho ông Hùng.

    Nghe xong câu chuyện về ông Hùng nói trên, tôi không thể hiểu nổi một chính quyền cứ ra rả nói về 'quên đi quá khứ' mà lại có những hành động vô nhân đạo đối với những người đă thua cuộc cách nay 30 năm. Rơ ràng là về mặt ư thức, chiến tranh Việt Nam chưa chấm dứt. Bởi v́ nếu bảo rằng đây là hành động sai phạm có tính cách cá biệt của những quan chức chính quyền địa phương th́ cũng đáng buồn cho Việt Nam v́ tại đất nước này ngay đến người tàn tật, bần khốn tận cùng cũng không tránh khỏi nạn bóc lột. Tôi rất chia sẻ v́ sao sau 30 năm, người Việt Nam vẫn tiếp tục đấu tranh cho sự tự do, dân chủ và nhân quyền được tôn trọng tại Việt Nam.

    http://thuongbinh.blogspot.ca/
    Posted by SQTB K10B/72 THSQ-QLVNCH at 7:53 AM No comments:
    Cái chính quyền có những hành động vô nhân đạo ấy vẫn c̣n nắm chính quyền ,vẫn c̣n ra rả "quên qúa khứ ,xóa bỏ hận thù" lại tinh vi khôn ngoan hơn trước biết dàn dựng những vở tuồng "đấu tranh chống đảng " ," dân chủ " ,ly khai " ,biết đưa những tài tử khéo ăn khéo nói vuốt ve ,che đậy ...th́ làm sao chúng ta ,những người c̣n nhớ ,c̣n thương đến những đồng đội ,anh em trong binh chủng ,không may bị thương tật c̣n kẹt tại quên nhà trong bàn tay kèm kẹp của họ ,có thể công khai giúp đỡ đuợc ? quên góp bao nhiêu cho đủ để có thể qua lọt nhà nước trung ương ,qua lọt chính quyền cấp tỉnh ,cấp quận ,cấp xă ,rồi công an điạ phương mới đến đuợc tay người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa ? c̣n đến đuợc bao nhiêu ? Có người trong nước đă kể cho tôi hay tại một ngôi Chùa rỉ tai nói rằng phát qùa cho Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa ,nhưng lúc phát qùa anh ta thấy đa số là thương phế binh bộ đội ,ai dám đứng ra xét hỏi giấy tờ họ ? mà có xét chắc họ cũng có giấy tờ của QLVNCH v́ nhà nước thế nào chẳng lấy những giấy tờ cũ của QLVNCH bị tịch thu cấp phát cho họ ,v́ kinh tế khó khăn bởi lạm phát ,tiền cấp dưỡng cho thương binh liệt sĩ của bộ đội không đủ sinh sống ,đảng cộng sản phải bầy tṛ xúi dục đóng tuồng "cứu giúp thương phế binh " để mượn tay người hải ngoại nuôi dưỡng thương phế binh giùm cho họ ? .Chứ thật ra Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa chẳng c̣n bao nhiêu ,37 năm trước cộng sản chiếm đuợc Miền Nam ,chúng nhẫn tâm xua đuổi tất cả các Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa ra khỏi các Quân Y Viện ,nhiều người c̣n chưa mổ lấy đạn trong người ra ,nhiều người chân vừa mới cắt chưa kịp đông máu ....tất cả tự lê lết ra khỏi Bệt Viện không thuốc ,không tiền ....tôi đă đứng lặng người hàng giờ nh́n họ nằm ,ngồi chờ xe Lam tại Ngă Tư Bẩy Hiền ,Phú Nhuận mà đau xót, bất lực lẫn căm thù .37 năm trước họ rất cần đuợc giúp đỡ ,không có ai giúp đỡ họ ,37 năm trước họ rất cần đuợc an ủi ,không có ai an ủi họ ,37 năm lần lượt trôi qua ,ai chết th́ đă chết ,ai sống đuợc đến ngày hôm nay th́ con cháu họ đă khôn lớn ,đă trưởng thành thừa sức chăm lo cho ông cho cha ,tôi tin rằng họ không cần và không thềm nhờ vả chút tiền ,chút qùa của người Hải Ngoại để lại bị kể công kể ơn ,măng tiếng là nhờ có người Hải Ngoại mới sống đuợc đến ngày hôm nay ,Những người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Ḥa là những người có học ,có tư cách ,họ biết giữ phẩm cách cá nhân và gia đ́nh cùng danh dự Quân Binh Chủng của họ ,không có chuyện đi ăn mày như một bài ca nào đó ,họ đan rổ ,may vá ,vẽ bảng hiệu ,sửa xe đạp lây lất qua ngày .mọi tṛ ồn ào giúp đỡ thương phế binh chỉ là xảo kế để nuôi giúp thương phế binh cộng sản và để người ta chấm mút mà thôi .Nếu người Hải Ngoại thật t́nh nhớ đến các Thương Phế Binh sao không nhớ từ 30 năm trước sau khi lớp người đi trước năm 75 đă đến Mỹ định cư ổ định ? sao không nhớ đến họ tử 20 năm trước lúc kinh tế Mỹ phát triển ,người Việt nào cũng xây nhà mở tiệm ? sao không nhớ đến họ từ 10 năm trước lúc cộng đồng xôi nổi góp tiền cho Cha xây Nhà Thờ ,cho Sư xây Chùa trong nước ,cho các tài tử đóng vai dân chủ ,đối kháng giải thưởng này giải thưởng nọ ? Măi đến bây giờ 37 năm qua rồi ,trễ lắm rồi chẳng ai c̣n cần nữa trừ thương phế binh cộng sản .
    Last edited by Đại Lăn; 29-12-2012 at 05:40 AM.

  4. #4
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Công an tấn công chùa Liên Tŕ v́ phát quà Noel cho Thương phế binh
    VRNs (29.12.2012)



    – Sài G̣n – Chùa Liên Tŕ phát quà Noel cho các ông thương phế binh, hôm thứ Bảy 22.12.2012. 45 ông thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa đă nhận quà xong, ra về th́ công an mới biết tin và điều đồng người đến gây rối.

    Ḥa thượng Thích Không Tánh kể: “Mấy ngày sau, công an canh suốt từ 7 giờ sang đến 5 giờ chiều”. Thầy cho biết thêm, mấy hôm nay họ cho côn đồ ném đá vào chùa. Không những thế, mấy hôm nay, công an c̣n cho một người mang súng săn đi quanh chùa bắn chết nhiều chim bồ câu do chùa Liên Tŕ đă nuôi từ hơn 10 năm nay. Thầy Tánh c̣n cho biết, trước đây chùa có nuôi hai con chó, th́ một con họ quăng dây bắt và một con bỏ thuốc độc cho chó ăn chết.

    Tuy khó khăn liên tục, nhưng Chùa Liên Tŕ vẫn không bỏ rơi người nghèo, nhất là các ông thương phế binh (TPB). Biết giờ công an canh, TPB không vào được, thầy Tánh đă mời họ đến lúc 6 – 7 giờ tối, nên 12 người nữa nhận được quà Noel.

    Khi biết vậy, công an triển khai canh ngày đêm luôn. Hễ TPB nào đến gần chùa là họ đuổi về, không cho vào chùa.

    Chùa Liên Tŕ hiện nay là nơi duy nhất dân oan các tỉnh miền Tây Nam có thể tá túc, nương nhờ. Hiện nay chùa nằm giữa đại công tŕnh của thành phố mới, một công tŕnh gây ra nhiều dân oan cho thành phố Sài G̣n này.

    Ḥa thượng Thích Không Tánh (sinh năm 1943) là Tổng vụ trưởng Tổng vụ Từ thiện Xă hội của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN). Ḥa thượng Thích Không Tánh đă bị tập trung đi học tập cải tạo 10 năm từ năm 1976 v́ đă gửi thư lên thủ tướng phản đối việc nhà cầm quyền đă hủy bỏ việc miễn cho các nhà sư không phải đi nghĩa vụ quân sự. Năm 1987 Ḥa thượng được trả tự do, về thường trú tại chùa Liên Tŕ, đường Lương Đ́nh Của, quận 2, Sài G̣n.

    Ngày 2 tháng 10 năm 1992, Ḥa thượng lại bị phạt 5 năm tù và quản chế 5 năm về tội “lưu hành nhiều tài liệu có nội dung chống lại Nhà nước”. Bằng chứng kết tội là những bản viết tay, sao lại các giáo huấn/giáo chỉ của Đức cố đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang, nhưng một năm sau bị áp lực mạnh của quốc tế, nhà cầm quyền phải thả Ḥa thượng Thích Không Tánh về.

    Trong số những TPB thường đến chùa Liên Tŕ nhận quà vào các dịp lễ Phật Đản, Quan Âm Bồ Tát thành đạo (lễ Phật giáo), lễ Giáng Sinh, Phục Sinh (lễ Công giáo) có không ít TPB là người Công giáo.

    PV.VRNs

  5. #5
    Member
    Join Date
    10-11-2010
    Posts
    865
    Một bản tin "cười không nổi "

    " alamit
    Công an tấn công chùa Liên Tŕ v́ phát quà Noel cho Thương phế binh
    VRNs (29.12.2012) "

    Bạn "alamit" đưa một bản tin không biết xuất xứ từ đâu với cái gốc chỉ là mấy chữ "VRNs" ,chỉ đọc cái tựa đề là đă cười không nổi v́ Chùa là nơi thờ tự của Phật Giáo lại phát qùa Noel kỷ niệm ngày Chúa giáng sinh của Thiên Chúa Giáo ,không lẽ Phật Giáo đă bị Thiên Chúa Giáo đồng hóa rồi hay sao ? . Đọc bản tin này tôi thấy rất quen thuộc, y chang những bản tin viết về "dân oan " dạo nào ,bản tin chỉ dành cho con cháu của Bác đọc và tin chứ người lương thiện có tŕnh độ tối thiếu th́ họ muốn cười cũng cười không nổi v́ cái ngu đă lên tới tột đỉnh .tỷ như " 45 ông thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa đă nhận quà xong, ra về th́ công an mới biết tin và điều đồng người đến gây rối.Ḥa thượng Thích Không Tánh kể: “Mấy ngày sau, công an canh suốt từ 7 giờ sang đến 5 giờ chiều”. Thầy cho biết thêm, mấy hôm nay họ cho côn đồ ném đá vào chùa. Không những thế, mấy hôm nay, công an c̣n cho một người mang súng săn đi quanh chùa bắn chết nhiều chim bồ câu do chùa Liên Tŕ đă nuôi từ hơn 10 năm nay. Thầy Tánh c̣n cho biết, trước đây chùa có nuôi hai con chó, th́ một con họ quăng dây bắt và một con bỏ thuốc độc cho chó ăn chết." Luật của cộng sản tập trung 5 người trở lên phải xin phép ,Ḥa Thượng Thích Không Tánh là người đă từng bị kết án 5 năm tù ,5 năm quản chế ,mà công an thả lỏng buông rơi không canh gác theo dơi Ḥa Thượng sao ,để 45 TPB đến rồi về mới biết ? Ḥa Thượng Không Tánh thường xuất hiện trong "phong trào dân oan " với Nguyễn Khắc Ṭan ,mà Nguyễn khắc Ṭan là Bộ Đội cộng sản phục viên (chuyển nghành qua t́nh báo) anh ta là người tung tin dân oan khiếu nại biểu t́nh đầu tiên ,sau thấy "ăn khách" ở hải ngoại ,thế là phong trào dân oan nổi lên ,cho đến khi Trần Khải Thanh Thủy tố cáo việc chia chắc không đều và tranh giành tiền bạc từ người Việt hải ngoại gửi về ,phong trào dân oan mới xẹp .Tránh sao Ḥa Thương Không Tánh không khỏi bị Nguyễn Khắc Ṭan khống chế ,ḱm kẹp ,chi phối ,chuyện ǵ Ḥa Thượng làm mà Nguyễn khắc Ṭa không biết để báo cáo công an ? vả lại công an cộng sản bây giờ đă văn minh có quyền hành đâu c̣n như thời 60 ,70 năm về trước mà "ném đá " ,"giết chó" ," hoặc " ném phân" (như trong các bản tin thời phong trào dân oan ".Bản tin muốn người đọc tin hơn nữa c̣n viết "Trong số những TPB thường đến chùa Liên Tŕ nhận quà vào các dịp lễ Phật Đản, Quan Âm Bồ Tát thành đạo (lễ Phật giáo), lễ Giáng Sinh, Phục Sinh (lễ Công giáo) có không ít TPB là người Công giáo. " Những tên công an mạng viết bản tin này qủa thật ngu xuẩn ,ấu trĩ chúng không biết rằng tín đồ Công Giáo không bao giờ đến nơi thờ tự của các tôn giáo khác ,hơn nữa người Công Giáo có Họ Đạo có Nhà Thờ riêng từng Họ Đạo ,trong Họ Đạo họ đùm bọc lẫn nhau chứ không như Phật Giáo mạnh ai nấy sống ,nên một người trong Họ Đạo nghèo khổ gặp khó khăn là trong Họ ,họp lại giúp đỡ ngay làm ǵ có chuyện TPB người Công Giáo đến Nhà Chùa xin qùa .
    Phải chăng lo âu kế hoạch của đảng lợi dụng người hải ngoại nuôi TPB cộng sản không thành ,đám công an mạng cố nạn ra cho bằng đuợc những bản tin kích động rẻ tiền kiểu bản tin trên chăng ?

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 14-11-2012, 06:14 PM
  2. Replies: 11
    Last Post: 22-01-2012, 05:48 AM
  3. Tin tức về mộ chiến sĩ VNCH tại B́nh Long
    By nguoibatcao in forum Quân Sử Việt Nam Cộng Ḥa
    Replies: 9
    Last Post: 09-08-2011, 11:02 AM
  4. Frankfurt: Đêm Văn Nghệ Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH (Kỳ 3)
    By việtdươngnhân in forum Thông Báo Cộng Đồng
    Replies: 0
    Last Post: 10-05-2011, 03:47 AM
  5. Thương Phế Binh VNCH ... Những mảnh đời bất hạnh !
    By Hoàng Nhật Thơ in forum Quân Sử Việt Nam Cộng Ḥa
    Replies: 0
    Last Post: 13-12-2010, 11:29 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •