Một người quen trên ảo

Anh, một người quen trên “ảo”
Đọc thơ tôi anh … lảo đảo té nhào (!?)
Đọc kỹ lắm, lâu lâu c̣n thủ thỉ
C̣n chọn bài để phổ nhạc thơ tôi
Hai chúng tôi chưa từng gặp mặt
Rất lạnh lùng tôi chẳng nghĩ tới anh
Tôi cho rằng anh: một ông lăo già khằn
Ngồi rỗi rảnh đọc thơ rồi làm nhạc
Ấy thế mà khi emai tṛ chuyện
Tôi chẳng ngờ anh lại rất chịu chơi
Ví đàn bà như một chuyến xe hơi
Xe chở hàng, hoặc xe đ̣ cũng thế
Xe dù chật vẫn nhét thêm một chỗ
Tôi bông đùa: anh có muốn lên mui?
Anh trả lời ngồi chỗ nào cũng được
Bám lấy xe, nóc, mui cũng chịu liền
Chợt nhớ tới tuy tim ḿnh đầy ắp
Vẫn phập phồng, sống động, vẫn chờ mong
Anh chịu không, nhẩy vào ngồi chơi nhé
Vẫy gọi anh, một chỗ có dư mà


Như Nguyệt


Nhận từ : Trinh Huynh

th34.3429@gmail.com