Page 51 of 304 FirstFirst ... 4147484950515253545561101151 ... LastLast
Results 501 to 510 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #501
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    "Con nhà nòi" Trưng Triệu

    Quote Originally Posted by Tigon View Post


    Đây chắc là hai bé " con nhà ṇi " , hát rất vững .

    Bé lớn hát rất hay , nhưng mặt quá nghiêm nghị , làm mất vẻ ngây thơ của trẻ em . Bé nhỏ tươi cười , có duyên , dễ có cảm t́nh hơn .

    Tigon
    - Sao trông giống Tigon, Tiếng Xưa hồi còn là bê bi thế?
    "Mỗi bé mỗi vẻ mười phân vẹn mười ấy chứ"
    Have A Great Independent Holiday.

  2. #502
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Cây Quế giữa rừng lại thích anh Mán anh Mường leo

    Quote Originally Posted by TiếngXưa View Post
    Trươc hết phải muôn vàn cảm ơn bác Cả đã cho TX có dịp đọc lại tác phẩm Lều Chõng cuả NTT - đọc hồi nào và truyện hay ra sao, thật sự là quên ...sạch nhách! -
    Nhất là sáng hôm nay! - Lễ Canada Day 01/07!-
    Với ly cà phê 100% Hawaiian Kona Coffee - mới rước từ ấy về mà - trên tay, mà lại đươc thưởng thức cảnh trời nước cung đình xứ Huế trong một đêm trăng, nó tuyệt vời làm sao!

    Bây giờ Huế ra sao?
    "Tiếc thay cây quế giữa rừng,
    để cho thằng mán thằng mường nó leo"!
    Ấy thế mà sự thực thì lại khác đấy, theo như nhà văn Nguyễn Công Hoan đã tả trong truyện "Cánh Buồm Thoát Tục".
    Chế Mân vóc dáng lực lưỡng, phong thái có tí "Hời" một chút nhưng cũng lịch sự hào hoa với Công Chúa Việt Nam lá ngọc cành vàng.
    Ngọc Hân tuy tức tưởi thương nhớ ý trung nhân là TRần Khắc Trung khôn nguôi, nhưng thấy ông chồng bất đắc dĩ của mình cũng là một đấng quân vương - tuy là bộ tộc thiểu số - nên nàng cũng dần dần quên đi mối hận tình, mà vui duyên mới. Được hơn một năm hương lửa, Chế Mân đi săn ngã ngưạ nứt sọ nên qua đời. Theo tục lệ Chêm Thành, hoàng hậu bị hoả thiêu theo vua. Tin xấu bay về Thăng Long. Vua sai Trần khắc Trung vào Chiêm phúng điếu, nhưng lập kế hoạch cứu giá giai nhân. Cơ hội ngàn vàng một thủa cho chàng. Dưới ngọn bút tài tình của Nguyễn công Hoan, độc giả hồi hộp trong cái đêm Công chúa sắp bước lên giàn hỏa thiêu, tinh kỳ rợp đất y như đàn Thất Tinh mà Gia Cát cầu phong trong trận Xích Bính. Đại Tướng Trần Khác Trung oai phong như thiên thần, mũ ngọc, áo giáp vàng uy nghi lộng lẫy xông tới bế người yêu đã mấy năm dài tương tư tưởng nhớ, vực lên lưng ngưa phóng ra thuyền, xung quanh đoàn quân sĩ tuỳ tùng hộ giá thấ mạnh như vũ bão.
    Cánh buồn thoát tục lênh đênh du ngoạn gần trọn năm mới về phụng chỉ. Nhà vua thông cảm cũng lờ đi cho.
    Hay không quí vị. Hi hi

  3. #503
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Xếp Lều Chơng lại ...

    Thấy thiên hạ xổ tiếng Ăng Lê dzui quá , anh Cả Thộn của Hà Thành cũng xếp lều , bỏ chơng để đi theo tiếng gọi ...( Gọi ǵ , Tiếng Xưa nhỉ ? )

    Tigon đang có một bài về ngơ nhỏ Hà Nội , thú vị lắm , nhưng để viết vụ này trước cho nó có chút thời gian tính .

    Tigon

  4. #504
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Nhiều người sốt ruột lắm rồi đấy

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Thấy thiên hạ xổ tiếng Ăng Lê dzui quá , anh Cả Thộn của Hà Thành cũng xếp lều , bỏ chơng để đi theo tiếng gọi ...( Gọi ǵ , Tiếng Xưa nhỉ ? )

    Tigon đang có một bài về ngơ nhỏ Hà Nội , thú vị lắm , nhưng để viết vụ này trước cho nó có chút thời gian tính .

    Tigon
    "Hà Lội" có nhiều ngõ ngách lắm chị Tigon ơi. Có nhiều người sốt ruột muốn nghe lắm rồi đấy . Như "mối tình Ngõ Trạm" của thi sĩ Hoàng Anh Tuấn đó. Mỗi phố có nhiều ngõ lắm, chị và Tiếng Xưa biết rồi.

  5. #505
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Ngơ nhỏ và tâm hồn người Hà Thành

    Yêu Hà Nội chắc hẳn không ai có thể bỏ qua h́nh ảnh những con ngơ nhỏ , bởi ở đó chúng ta được sinh ra, lớn lên và được chính ngơ nhỏ ôm vào ḷng yêu thương như mạch nguồn kư ức chảy măi trong tâm hồn mỗi người.


    Một ngày dài mệt mỏi bước chân về con ngơ nhỏ chợt thấy một làn gió nhè nhẹ và cảm giác tĩnh lặng trong tâm hồn. Từ lâu, những ngơ nhỏ vẫn ấp ủ và là nơi nương náu cho mỗi con người khi bước chân trở về nhà như thế!

    "Ngơ nhỏ, phố nhỏ nhà tôi ở đó..." Câu hát vẫn văng vẳng đâu đó và ḷng trùng xuống khi trở lại Hà Nội nh́n thấy biết bao đổi thay. Những ngơ nhỏ với mảng màu rêu xanh đă không c̣n nhiều... Những ngơ nhỏ với màu sơn vàng vàng và sắc xanh úa theo thời gian nơi nao...

    Hà Thành có bao nhiêu phố là bấy nhiêu ngơ nhỏ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà mỗi ngơ nhỏ lại làm nên một thần thái riêng cho Hà Nội. Yêu Hà Nội chắc hẳn không thể bỏ qua h́nh ảnh những con ngơ nhỏ bởi ở đó chúng ta được sinh ra, lớn lên và được chính ngơ nhỏ ôm vào ḷng yêu thương như mạch nguồn kư ức chảy măi trong tâm hồn mỗi người.

    Ngơ đi vào tiềm thức...


    Ngơ Hà Thành rất đặc biệt, bởi có những ngơ được đặt tên nhưng cũng có ngơ chỉ đánh theo số và phần nhiều bây giờ được đánh theo số, chỉ một số ít những ngơ nhỏ ngày trước có tên.

    Những con ngơ Hà Thành gắn liền với những kư ức mà cho đến tận bây giờ khi nhắc đến bất kể ai cũng kể ra "vanh vách". Ấy là ngơ Tạm Thương -

    Cái tên nghe đă nao ḷng, ngồi ở một góc của ngơ lặng lẽ ngắm Hà Nội lên đèn. Ngơ ấy xưa kia khoảng đầu đời nhà Nguyễn có tên là Trạm Thương, dựng một cái kho để chứa tạm thóc thuế do dân nộp trước khi chuyển vào kho chính, gọi là kho Trạm Thương nên sau đổi thành ngơ Tạm Thương (Theo từ điển Hà Nội).

    Ngơ nhỏ mỗi tối tấp nập hẳn lên v́ những người, những xe qua lại, họ đến đó để thưởng thức món nem chua nướng thơm lừng và những câu chuyện bất tận với bạn bè, người yêu.

    C̣n tôi, tôi hay đi ngang qua và nh́n vào như thể nhớ về một ngơ nhỏ chật hẹp nhưng lúc nào cũng khiến tôi nhớ tôi quay quắt chất Hà Thành cổ xưa.




    Cứ mỗi lần qua Phố Huế sầm uất người qua lại, ồn ă trong ḷng lại nhớ đến ngơ Tràng An, cái ngơ nhỏ mà chỉ nhắc đến thôi người ta gợi nhắc đến ngay một Hà Thành xưa cũ. Chẳng rơ v́ sao, điều duy nhất đọng lại khi bước qua ngơ ấy chỉ là một cảm giác nhẹ nhàng mà yên b́nh. Nào đây là cây mít, giàn hoa xanh mướt mắt, mùi hương cây lá bao trùm lên tâm hồn tôi...

    Yêu thích những ngơ nhỏ bởi ở đó được thoát khỏi những xô bồ, bon chen và mệt nhoài mà ngoài những phố lớn phải căng hết ḿnh để chống đỡ. Th́ ngay ở những ngơ nhỏ biết ḿnh được nâng niu và ở đó rảo bước trong ḷng bé nhỏ của Hà Nội như ḿnh yêu thương. Ngơ nhỏ - Một nơi mà tin rằng ḿnh nh́n rơ nét cổ kính mà thâm trầm đến tận thẳm sâu trong tâm hồn, một góc Hà Nội ồn ă nhưng phút chốc dịu lắng xuống khi ta cần chốn neo đậu.



    ... đến những món ăn, những chốn dừng chân nơi cuối ngơ

    Có một điều thật lạ, có một sở thích hay thưởng thức những món ngon Hà Thành hay ngồi cafe ở các ngơ nhỏ. Và có phải v́ lư do đó càng khiến mỗi người con đi xa Hà Nội càng khó quên.

    Khi thèm món nộm lại chạy xe tạt qua một ngơ nhơ ở trên phố Hàm Long, gần đó có Nhà Thờ để thích cảm giác được lắng nghe tiếng chuông nhà Thờ vào lúc chiều tối muộn. Có ǵ đó như giục giă con người ta về với mái ấm gia đ́nh, có cả chút thâm trầm nữa.

    Hay khi thèm bát phở gà thơm nức và mùi ấm sực giữa mùa đông tôi rẽ vào Ngơ Nam Ngư, tận hưởng mùi thơm của nước dùng tỏa ra từ đầu ngỏ nhỏ...

    Lúc mỏi mệt cần một không gian tĩnh lặng ta lại không t́m đến những quán café nằm ngoài mặt đường với cửa kính bóng loáng mà tôi cần một không gian ấm áp, thân quen. Chỉ những quán nhỏ ở cuối ngơ nhỏ mới đem đến cảm giác ấy.

    Cứ thế mỗi ngơ gắn liền với một món ngon mà cứ nhắc tới người ta lại có cảm giác thân thuộc: Ngơ Hà Hồi, Ngơ Huế, ngơ Yên Ninh, ngơ Hàng Bún, ngơ Lê Văn Hưu, ngơ Hàm Long, ngơ Trạm, ngơ Hà Trung, ngơ Yên Thái, ngơ Tức Mạc, ngơ Văn Chương, ngơ Quan Thổ, ngơ Xă Đàn...

    ...hơn hết tôi ghi nhớ h́nh ảnh người Hà Nội trong ngơ nhỏ...


    Sinh ra và lớn lên để đến khi đi xa th́ ḷng mỗi người luôn khắc khoải nhớ về Hà Nội mà có lẽ nỗi nhớ thường trực nhất lại là nỗi nhớ h́nh ảnh người Hà Nội thân thuộc. Có ai đó nói rằng dù đi đâu và đến bất cứ vùng đất nào th́ ông cũng nhận ra được đâu là người Hà Nội gốc ngay.

    H́nh ảnh người Hà Nội trong ngơ nhỏ khiến ta mơ hồ nhớ về những cảnh tượng lúc xa, lúc gần trong tâm trí. Lúc là h́nh ảnh một bà lăo bên quán nước đầu hẻm nhỏ với mái tóc bạc phơ âm thầm với làn khói của chén trà nóng nghi ngút làm ấm trái tim mỗi người trong một tối đầu đông. Lúc lại là h́nh ảnh của đứa trẻ đạp xe quanh ngơ nhỏ, chỉ là ngơ nhỏ nhưng chính từ nơi đây đă giúp những đứa trẻ lớn dần lên trong t́nh yêu thương của những tháng ngày rộng dài. Lúc lại là h́nh ảnh những con người lao động với những công việc thường nhật, ánh mắt nh́n sáng rơ về tương lai...

    Cứ thế, mỗi h́nh ảnh lại chập chờn trước mắt tôi mỗi khi nhớ về Hà Nội nhỏ bé nơi ngơ nhỏ.

    Và ngơ nhỏ đă thấm vào máu thịt tôi theo cách ấy

    Không hiểu sao nhiều người lại có t́nh yêu đặc biệt với những ngơ nhỏ Hà Thành. Thật khó diễn đạt những cảm xúc khi bất chợt đi ngang qua bất kể một con ngơ nhỏ nào. Bởi Ngơ Hà Thành gắn với những điều giản dị, mộc mạc mà chỉ những người yêu thương, gắn bó mới nhận ra. V́ có những thứ thật rất đỗi quen thuộc chỉ đến lúc xa thật xa mới cảm nhận rơ t́nh yêu đă thấm vào máu thịt ta...

    tuanvietnam.net

  6. #506
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Cuời một tí cho đỡ buồn

    Thừa một con ḅ

    Anh ngốc ra chợ mua được một đàn ḅ sáu con, ngồi lên lưng con đầu đàn rồi dắt cả đàn về.

    Giữa đường, Ngốc ta lại nh́n đàn ḅ đằng sau, đếm:

    Một,
    hai,
    ba;
    bốn...
    năm.

    Đếm đi đếm lại năm, bảy lượt, Ngốc ta vẫn thấy có năm con.

    Cuống lên Ngốc ta vật đầu vật tai, nhưng không biết làm thế nào cả
    .
    Về đến nhà, thấy vợ đứng chờ ở cổng. Ngốc ta ngồi trên lưng ḅ mếu máo nói:

    - Chết mất thôi! Tôi đánh mất một con ḅ rồi!

    Vợ hỏi:

    - Mua mấy con mà để mất một con?

    Ngốc ta chỉ đàn ḅ năm con theo sau:

    - Sáu con, bây giờ chỉ c̣n năm.

    Chị vợ vừa cười, vừa nói:

    - Thừa một con th́ có!

    Ha...ha...ha !

  7. #507
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Thừa một con ḅ

    Anh ngốc ra chợ mua được một đàn ḅ sáu con, ngồi lên lưng con đầu đàn rồi dắt cả đàn về.

    Giữa đường, Ngốc ta lại nh́n đàn ḅ đằng sau, đếm:

    Một,
    hai,
    ba;
    bốn...
    năm.

    Đếm đi đếm lại năm, bảy lượt, Ngốc ta vẫn thấy có năm con.

    Cuống lên Ngốc ta vật đầu vật tai, nhưng không biết làm thế nào cả
    .
    Về đến nhà, thấy vợ đứng chờ ở cổng. Ngốc ta ngồi trên lưng ḅ mếu máo nói:

    - Chết mất thôi! Tôi đánh mất một con ḅ rồi!

    Vợ hỏi:

    - Mua mấy con mà để mất một con?

    Ngốc ta chỉ đàn ḅ năm con theo sau:

    - Sáu con, bây giờ chỉ c̣n năm.

    Chị vợ vừa cười, vừa nói:

    - Thừa một con th́ có!

    Ha...ha...ha !
    Anh chồng tủm tỉm:
    - Ưà nhỉ, hay quá, thế thì thừa những hai con.
    Hi hi hi

    ( Kỳ tới CT dự định kể chuyện "TẮT ĐÈN"
    cũng của Ngô Tất Tố. Nên không quí vị?)
    CT

  8. #508
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Ok , Tắt Đèn

    Muốn bật , muốn tắt th́ tuỳ anh Cả thôi .

    Tắt Đèn là chuyện đồng quê , được đó .

    Anh bắt đầu đi .

    Tigon

  9. #509
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Tắt Đèn........

    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Muốn bật , muốn tắt th́ tuỳ anh Cả thôi .

    Tắt Đèn là chuyện đồng quê , được đó .

    Anh bắt đầu đi .

    Tigon
    Úi giời ôi. Cụ Ngô Tất Tố thâm thúy lắm đấy. Cụ chỉ dùng hai chữ TẮT ĐÈN, mà độc giả suy đoán ra ngay chuyện gì sẽ xẩy ra khi ngọn đèn phụt tắt. "Thì nhà ngói cũng như nha tranh" ấy mà. Trong truyện này dưới ngọn bút tuyệt vời của tác giả, quý vị sẽ thấy đơn vị xã hội nước ta là gia đình. Trong đó tình nghĩa vợ chổng, con cái, và nhật là lòng mẹ thương con, vợ thương chồng tuy trong hoàn cảnh nghèo đói đến cùng cực, mà tình nghĩa lại sắt son, cao như núi, bao la và thâm sâu như biển cả.
    Thanks chị Tigon.
    Sẽ đăng
    CT

  10. #510
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    TẮT ĐÈN

    Chương I
    Bắt đầu từ gà gáy một tiếng, trâu ḅ lục-tục kéo thợ cầy đến đoạn đường phía trong điếm tuần.

    Mọi ngày, giờ ấy, những con-vật này cũng như những người cổ cầy, vai bừa kia, đă lần-lượt đi ṃ ra ruộng làm việc cho chủ. Hôm nay, v́ cổng làng chưa mở, chúng phải chia quăng đứng rải-rác ở hai vệ đường, giống như một lũ phu vờ chờ đón những ông quan lớn.

    Dưới bóng tối của rặng tre um-tùm, tiếng trâu thở h́-ḥ, tiếng ḅ đập đuôi đen-đét, sen với tiếng người khạc khúng-khắng.

    Cảnh-tượng điếm tuần th́nh-ĺnh hiện ra trong ánh lửa lập-ḷe của chiếc mồi rơm bị thổi. Cạnh giẫy sào, giáo ngả nghiêng dựng ở giáp tường, một lũ tuần-phu lố-nhố ngồi trên lớp chiếu quằn-quèo. Có người ph́-pḥ thổi mồi. Có người ve-ve mồi thuốc và ch́a tay chờ đón điếu đóm. Có người há miệng ngáp dài. Có người đang hai tay dụi mắt. Cũng có người gối đầu trên cái miệng hiệu sừng trâu, ngảnh mặt vào vách mà ngáy.

    Cái điếu cày và cái đóm lửa bị năm, sáu người chuyền tay, chiếu đi, chiếu lại độ vài ba ṿng, ánh lửa lại tắt, trong điếm chỉ c̣n tiếng nói chuyện rầm-rầm.

    Gà gáy giục. Trời sáng mờ-mờ.

    Trâu ḅ, con đứng, con nằm, thi nhau quai hai hàm răng nhai trầu xuông và nhả ra những cục nước bọt to bằng cái trứng.

    Thợ cầy khắp lượt dùng bắp cầy, vai cầy làm ghế ngồi, cùng nhau bàn tán băng-cua về chuyện sưu thuế.

    Những con chèo-bẻo chẽo-choẹt hót trên ngọn tre, như muốn họa lại khúc ca réo-rắt - mà người quê vẫn gọi là khúc 'váy cô, cô cởi' - của mấy con chào-mào đậu trên cành xoan, đon-đả chào vẻ tươi đẹp của cảnh trời buổi sáng.

    Toang cổng vẫn đóng chặt. Tuần-phu lại lần lượt thổi mồi hút thuốc lào.

    - Ông Trương ơi, ông làm ơn mở cổng cho tôi đánh trâu ra đồng ạ. Mọi ngày bây giờ tôi đă cầy được ba sào ruộng rồi. Hôm nay, bây giờ c̣n nhong-nhóng ở đây... Phỏng chừng từ giờ đến trưa, cầy sao cho xong cái ruộng mẫu hai? Thôi ông làm phúc, làm đức...

    Sau tiếng năn-nỉ của anh chàng cục-mịch, vai vác cầy, tay cầm thừng trâu, trương-tuần quẳng cái điếu cầy xuống đất, thở nốt khói thuốc trong miệng, rồi giương đôi mắt say thuốc lờ-đờ:

    - Nay chẳng xong th́ mai! Ông Lư đă bảo thuế c̣n thiếu nhiều, không cho một con trâu, con ḅ nào ra đồng hết thảy...

    - Thưa ông, ông chủ tôi nóng tính lắm kia! Ông ấy đă dặn buổi nay tôi phải cầy cho xong ruộng ấy, nếu không xong, đến trưa về ăn cơm, ông ấy mắng như tát nước và nói như móc cơm ra... Chớ tôi có muốn vất-vả vào ḿnh làm ǵ? Vả lại, ông Lư sai tuần đóng cổng, cốt để bắt trâu, bắt ḅ của người thiếu thuế kia chứ! Ông chủ tôi nộp thuế đủ từ hôm qua rồi, xin ông mở cổng cho tôi...!

    Trương-tuần nhăn mặt:

    - Tôi không phải tộc-biểu, không phải phần thu, biết điếc ǵ đâu ông chủ anh nộp thuế rồi hay chưa nộp. Bây giờ mở cổng cho anh, chốc nữa ông Lư ông ấy chửi cha tôi lên, anh có-nghe hộ tôi không?

    Anh chàng cục-mịch lủi-thủi đánh trâu gồng cầy lùi xuống, để nhường khu đất trước điếm cho người khác vác bừa và đuổi trâu lên.

    - Người ta trâu của nhà, ông chẳng cho ra th́ chớ. Đây tôi, trâu thuê... đồng hai một buổi đáp, ông ạ. Xin ông lượng t́nh mà ngỏ cổng cho tôi ra đồng kẻo trưa quá mất rồi.

    Người ấy nói tuy thiết-tha, trương-tuần chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu:

    - Nếu trưa quá th́ bừa luôn đến chiều. Trâu thuê sợ ǵ!

    - Thế được th́ c̣n ǵ nói truyện ǵ nữa! Của một đống tiền, ai để cho ḿnh ốp nó đến chiều? Chỉ đến non trưa, ông chủ có trâu cho thuê đă ra tận ruộng tháo vai trâu mà dắt trâu về, muốn bừa thêm một nửa đường nữa cũng không cho, ông ạ. Thôi! Mùa làm ăn, ông nghĩ lại...!

    - Tôi chẳng nghĩ lại, nghĩ đi ǵ cả! Bố tôi sống lại, bảo tôi mở cổng này bây giờ, tôi cũng xin chịu đừng nói anh...

    Người ấy lại vác bừa, đưa trâu trở lại chỗ cũ với cái sắc mặt th́u-thịu.

    Mặt trời ngấp nghé mặt lũy, muốn nḥm vào điếm. Tuần-phiên lẻ-tẻ vác sào, cắp chiếu, đeo hiệu đi về. Trong điếm chỉ c̣n trương-tuần duỗi gối kiểu gọng bừa, ngồi trên chiếc chiếu điểm những tro mồi, bă điếu, đốc suất mấy tên đàn em ở lại canh ngày.

    Xa xa nẻo trong đ́nh, một hồi mơ cá thật dài, tiếp luôn đến trống ngũ-liên nện đủ ba hồi chín tiếng.

    Như có vẻ kinh ngạc về những thứ hiệu lệnh dữ dội, mấy con trâu ḅ đanh nằm c̣ng queo trên đường, đồng thời lóp-ngóp đứng dậy.

    - Mẹ cha chúng nó! Hôm nay vẫn chưa đóng thuế, chúng nó định để tội vạ cho ai? Được! Cứ bướng đi, ông mà bắt hết trâu ḅ bán ráo!...

    Tiếng chửi om-ṣm như giục mấy chục cặp mắt ngơ-ngẩn của bọn cầy đều phải nghiêng về phía đ́nh. Ông lư nách cắp cuốn sổ, một tay cầm cây gậy song, một tay xếch đôi ống quần móng lợn, vừa đi vừa ra phía điếm tuần vừa thét mắng những người chậm thuế.

    Đă năm hôm nay, nghĩa là sau khi bài-bổ tŕnh phủ đă giao về với một chữ 'y', Lư-trưởng Đông-xá ngày nào cũng vất-vả về thuế.

    Đầu tiên hắn c̣n cho mơ đi rao. Rồi đến tộc-biểu, phần thu đi hỏi. Rồi đến đầy-tớ của hắn đưa đầy-tớ chánh-tổng đi thúc từng người. Trong năm ngày nay, ngày nào cũng vậy, mơ cá, trống thúc liên hồi, hiệu ốc, hiệu sừng thổi inh-ỏi. Suốt từ sáng sớm cho tới tối mịt, trong làng lúc nào cũng như đám đánh cướp. Bây giờ đă gần đến ngày đổ thuế, công việc càng gấp. Hôm qua hắn đă lên phủ, xin với ông phủ phái cho một người cai lệ và hai người lính cơ về làng để trừng-trị những kẻ bướng-bỉnh.

    Nhờ có cái thần-thế ấy, hắn mới chửi rỡ, thét mắng khắp làng cho oai.

    Thợ cầy và tuần-phu đều biết cái hách- dịch của ông Lư, ai nấy chỉ đáp lại những câu chửi chùm chửi lợp bằng sự nín im.

    Trâu, ḅ nhiều con vẫy tai như muốn chào một người chức-việc chăm-chỉ phận-sự trong khi người ấy qua trước mặt chúng.

    Bước lên sàn điếm, Lư-trưởng quăng tạch cuốn sổ xuống sàn, giơ tay chỉ vào mặt mấy tên đàn em:

    - Hiệu không thổi, để làm sỏ bố chúng bay à?

    Một hồi c̣i tu-tu đồng thời nổi lên, hiệu sừng sen với hiệu ốc theo đúng hiệu ốc cố theo đúng mệnh của 'nhất lư chi trưởng'.

    Đập hai bàn chân vào nhau, rũ cho sạch bụi, rồi co chân lên ngồi vào chiếu, Lư-trưởng vớ luôn lấy chiếu điếu cầy và sai tuần-phủ lấy đóm, thổi lửa.

    Mấy anh thợ cày của những điền-chủ đă nộp đủ thuế, bạo-dạn tiến đến trước mặt ông Lư:

    - Thưa ông, trưa lắm rồi! Xin ông cho tuần mở cổng để chúng tôi đánh trâu đi cầy!...

    - Thong thả! Hăy đứng đấy! Cầy đă nóng bằng thuế của nhà nước à?

    Vừa nói, Lư-trưởng vừa giặt mồi thuốc vào điếu, hút luôn một sạp ba điếu. Khói thuốc theo hai lỗ mũi tuôn ra như hai ngà voi. Lư-trưởng dơng-dạc:

    - Trương-tuần, anh bảo nó mở cổng ra. Nhà nào đủ thuế th́ cho trâu ḅ ra đồng. C̣n nhà nào thiếu th́ bắt trâu ḅ điệu cả về đ́nh cho tôi, để tôi liệu cho chúng nó!

    Sau một tiếng dạ của Trương-tuần, mấy tên đàn em loay-hoay tháo nêm, rút then cổng. Rồi cùng đứng doăi chân chèo, cố lấy hết sức của lực điền, xuống gạch v́ cối cổng đă ṃn nhiều quá. Lư trưởng đứng lên mở sổ sướng tên những người đủ thuế cho Trương-tuần nghe. Ước chừng mươi con trâu ḅ được đi với bọn thợ cầy cùng ra ngoài cổng. C̣n độ hai chục con nữa đều phải vâng lệnh ông Lư, theo gót Trương-tuần và tuần-phu lũ-lượt kéo vài sân đ́nh, chờ khi phải chịu tội thay cho chủ.

    Hết chương I

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 6 users browsing this thread. (0 members and 6 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •