Results 1 to 2 of 2

Thread: Dạ tiệc quỷ - chương 1: Lời nguyền

  1. #1
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Dạ tiệc quỷ - chương 1: Lời nguyền

    Vơ Thị Hảo

    DCVOnline: Tiểu thuyết Dạ tiệc quỷ được nhà văn Vơ Thị Hảo viết xong từ cuối năm 2006 gồm có 22 chương, nói về một thời kỳ rất nhiều biến động và đau thương trong lịch sử Việt Nam từ những năm 1954 đến nay.

    Tuy nhiên, cho đến nay tiểu thuyết này đă không được phép xuất bản tại Việt Nam.

    Trao đổi với DCVOnline, bà Hảo chỉ rơ: “Quỷ chính là thế lực đen tối, nhưng, theo một nghĩa khác, “quỷ” cũng là những con người bị đẩy ra bên lề xă hội”

    “Đây là một sự ám ảnh, một món nợ lẽ ra người khác phải trả. Là một nhà văn, tôi không quên món nợ đó và tôi phải viết lại. Đây là điều đă thúc đẩy tôi viết Dạ tiệc quỷ”, bà nói.

    Nhà văn cũng nhấn mạnh rằng: “Đây là món nợ mà giai cấp cầm quyền phải trả”

    Bà Vơ Thị Hảo hiện đang sinh sống tại Hà Nội – Việt Nam.

    DCVOnline sẽ lần lượt đăng tải tiểu thuyết Dạ tiệc quỷ của nhà văn Vơ Thị Hảo.



    ... Vô phúc...Vô... ph... ú... c...

    Tiếng rú xé gió xuyên thấu dăy nhà ngang dài hun hút đang ngủ lịm trong sương mù. Tiếng rú làm bở bục những bức tường gạch nung quá lửa bị nứt vỡ cong vều lên dưới lớp vữa nhào bằng vôi trộn mật mía, cáu xỉn lại v́ thời gian và những vết chân ruồi.

    Tiếng rú là một cơn gió độc lao đến căn buồng thứ bảy, nơi ông Dậm nằm ngủ, ḿnh trần, quần lá toạ bằng lụa đă rung rúc, ống co ống duỗi, râu vểnh lên trời như một bắp ngô rậm rạp.

    Tiếng ngáy hắt ngược trần nhà, đập trở xuống sập gụ chân quỳ cẩn bạc khảm trai. Lũ muỗi đang đậu trên mũi ông rung bần bật lên từng đợt như sốt rét.

    Tiếng rú sỗ sàng tóm râu ông Dậm, dựng ngược dậy.

    - Đứa nào sáng chưa nứt mắt mà đă làm loạn? Nhông quá hoá rồ. Mau gô lại, đánh ba hèo, nhốt chuồng lợn. Thằng Ĺnh đâu?

    Ông gọi ba tiếng.
    Chẳng ai thưa.

    Ông càng tức giận, giọng lạc đi. Ông gọi tiếp. Tiếng uễnh oăng vỡ ra như tiếng sói tru trong đêm lạc rừng.

    Chỉ nghe tiếng huyên náo cứ dội thốc tới từ phía đă phát ra tiếng rú.
    Ông Dậm vểnh tai nghe. Càng tức tối.

    Ông đứng vụt dậy trên sập. Oai như dũng tướng sắp đại phá.

    Chợt đầu ông đập đánh cốp vào bàn thờ. Đau điếng.

    Ông Dậm nghiến răng chửi thề, co chân đạp vào bàn thờ.

    - Khốn nạn! Lũ mê tín dị đoan chết rồi c̣n phá hoại thành phần cốt cán.

    Chưa dứt lời, cạp quần lụa tía ông đang mặc bỗng rời lưng ông mà tụt xuống, phơi tô hô cặp mông lở lói chằng chịt sẹo và những vết ghẻ lở.

    Chiếc quần lụa nằm thành một đống mềm nhũn dưới chân.

    Ông Dậm day ngón tay lên chỗ đau trên trán, nh́n xóc lên bàn thờ. Lại nh́n xuống chiếc quần.

    Màu lụa tía đă rung rúc lại khiến ông nhớ đến chủ cũ của ngôi nhà và chiếc quần này.

    Chiếc quần này ông chiếm được của ông Cử, quá rộng, quá dài so với thân h́nh vặn vẹo của ông Dậm.

    Nhưng ông Cử th́ không cần mặc quần nữa. Đă khá lâu rồi ông Cử không cần mặc quần. V́ là đă là linh hồn th́ đâu cần quần áo. Linh hồn chỉ trần truồng mà bay.

    Ông Cử đă sang thế giới bên kia.

    Tiễn đưa ông, là một chiếc cọc. Ba sợi thừng chuyên trói chó để cắt tiết và buộc lợn vào thang mà thiến của nhà ông Dậm. Một loạt đạn trong ṇng súng kíp tự chế.

    Rộn ràng hơn, thêm ba nhát cuốc mẻ và mười bảy nhát vồ đập đất.

    Để cho vỡ nát đôi mắt thảng thốt.

    Cho vỡ nát cả cái uất hận đang đọng lại dưới tṛng mắt mở chong chong.

    Bộ óc mẫn tiệp từng dạy học, từng làm thơ, từng cho thuốc cải tử hoàn sinh cả ngàn mạng người trong xứ, đă bị loạt đạn tự chế của con ông cu Cáy nhồi vào ṇng súng làm nổ tung.

    Ông cu Cáy trước đây đă được ông Cử cứu mạng trận đau bụng băo. Đau đến mức cắn đất cắn sỏi, ḅ lê ḅ càng trên mặt đất, sắp chết. Nay th́ viên đạn của con ông cu Cáy đă làm tinh óc ông Cử trắng hồng phọt ra ruộng mạ. Óc ông Cử làm bữa tiệc cho lũ giun đất và sâu bọ.

    Linh hồn ông Cử lên trời.

    Để lại bàn thờ tổ tông chói loà bảy đời cụ kỵ khoa bảng.
    Để lại thê tử, chiếc cọc và dây trói, chiếc cuốc mẻ lưỡi và những chiếc vồ đập đất bết máu.

    Để lại những vỏ đạn, ngôi nhà, đồ đạc của cải và những bộ quần áo bằng lụa nơn, lụa tía quư phái.

    Những thứ ông Cử để lại th́ không ế.

    Bài vị và tranh chân dung tổ tông th́ đă có nhà hàng xóm nhanh tay tra vào bếp lửa để nấu bánh đúc ngô trộn cám.

    Chỉ c̣n đôi lư hương mạ vàng may mà ông Dậm nhanh tay, đánh chết giấc gă hàng xóm bặm trợn mà giữ lại được, vẫn ngự trên bàn thờ.

    Bản thảo của những bài thơ và sách vở th́ đă bị cán bộ ở trên về và cả làng đem ra xỉ vả suốt mấy tháng.

    Đọc diễn văn tố tội, tố khổ. Những lời đanh thép ngùn ngụt căm thù làm rung cả những chiếc cọc hoen máu.

    Những chiếc cọc cũng không ế.

    Sau bài diễn văn, chúng lại cần mẫn đứng làm cọc trói những kẻ bị xử tử mới.

    Khi nạn nhân bị lôi xềnh xệch đến trước cọc, chiếc cọc khiến người xấu số rụng rời v́ mùi tử khí toả ra nồng nặc.

    Khi nạn nhân bị trói vào cọc, mùi máu cũ quện lớp lớp trên cọc khiến nạn nhân mê mụ.

    Và khi những viên đạn, những lưỡi cuốc bổ xuống, chiếc cọc là chỗ dựa duy nhất cho những cái đầu tội nghiệp bị đập nát, đổ gục.

    Chiếc cọc và dây trói cùng cuốc, vồ đập đất trở thành của thiêng.

    Những lớp máu và óc hết lớp nọ đến lớp kia phủ lên nhau, ôm ấp lấy nhau, trơ gan mưa nắng và làm câm miệng những kẻ bướng bỉnh.

    Những bộ quần áo bằng lụa nơn lụa tía th́ ở cùng nhà ông Dậm. Kèm thêm ngôi nhà và hầu hết tài sản. Nh́n từ bên ngoài, nhà trống trơn. Từ chum vại, khung cửi, cho đến cả chiếc thuyền tán và tràng kỷ, tủ thuốc, sọt hái dâu cho tới cả cào cuốc, đều bị đám bần cố nông được chia quả thực đến vơ vét hết.

    Nhưng tất cả của ch́m gồm vàng bạc châu báu của nhà ông Cử chôn giấu dưới gầm bàn thờ, đều đă được ông Dậm khôn ngoan khảo đả, vừa đánh vừa dọa vừa hứa hẹn cứu giúp ông Cử khai ra trước khi bị bắn chết.

    Ông Dậm lẳng lặng đợi lúc đêm khuya h́ hục đào, lấy ra rồi đem giấu dưới nền chuồng lợn - không ai biết.

    Những thứ ông Dậm không giấu được, chỉ là Phượng và con Tép.

    Phượng là con gái thứ hai của ông bà Cử. Đẹp nổi tiếng trong vùng. Mỗi lần cô cùng bà Cử đi ra đ́nh phát chẩn, cô hay mặc váy áo lụa thêu hoa ngâu, nước da nơn nà, mắt Phượng mày ngài lóng lánh, mở lơ mơ như ngái ngủ trông càng thêm quyến rũ.

    Từ tà áo lụa thêu của cô và bà Cử toả một làn hương ngọt như mùi mật hoa đỗ trun, khiến cho những kẻ đang ch́a bàn tay trước cô để nhận phát chẩn, trong đó có ông Dậm, phát cuồng v́ thèm muốn và ghen tị.

    Ông Dậm không nhớ nổi đă bao nhiêu lần ông vừa nuốt nước bọt vừa thề rằng phải chiếm bằng được cô Phượng.

    Vậy mà ai ngờ, ông Dậm đă mang được Phượng - tiểu thư ngàn vàng của ông bà Cử, về làm vợ hai. Phượng làm vợ hai ông Dậm ngay sau khi ông Cử bị xử tử, để cứu Long - người anh cả con trai duy nhất của ông bà Cử. Nhờ có cô em gái chịu lấy ông Dậm, Long không bị bêu đầu trên cọc bắn, chỉ bị cùm chân trong gian nhà kho, rồi trốn biệt tích ngay đêm đó. Phượng cũng đang đu ḿnh trên dây, đang trèo tường định trốn đi, th́ bị ông Dậm bắt trói lại. Chín tháng sau đă sinh cho ông Dậm một bé gái. Phượng đặt tên là Miên, c̣n ông Dậm đặt tên là Tép.

    Cái tiếng rú vừa rồi, ông Dậm nghe như tiếng Phượng.

    “Con này vẫn lầm ĺ, ngang ngạnh như cái giống nhà nó. Tiên sư cái giống bóc lột, cái giống phản động nhà nó!” - ông Dậm lầu bầu.

    Ông ngó quanh, t́m một cái ǵ đó để trả thù.
    Ông nh́n lên bàn thờ.

    Bàn thờ trống trơn. Lăn lóc vài bắp ngô khô để giống, ông mới chất lên từ mấy hôm trước. Chỉ c̣n đôi lư hương mạ vàng sáng chói, chạm trổ kỳ lân, đứng đó, thách thức.

    Phải rồi!

    Ông Dậm kiễng chân, tay quắp lấy một chiếc lư hương. Ông đặt nó xuống đất.
    Đang sẵn thân ḿnh tô hô không quần, ông ghé cái vật nhọ nhem nhọ thủi của ông vào miệng lư hương.
    Một ḍng nước khai nồng từ giữa hai đùi ông tồng tộc chảy xuống.

    Ông Dậm cúi người ngắm kỹ cái vật dùng để đi tiểu của ông.
    Và ông sực nghĩ: chính nó, nó đấy, đă cho ông có bảy mặt con với bà Cả.
    Cũng chính nó, ngoan lắm, đă làm ông nhiều lần có cảm giác như cưỡi mây bay lên tiên với mẹ trẻ Phượng và làm cho ông có đứa con thứ tám vừa đầy tháng. Đó là con Tép.
    Ông Dậm rên hự lên trong một khoái cảm rợn người.

    Bỗng cửa bật tung.

    Một kẻ chít khăn đầu ŕu nhô cái mặt lem luốc vào.
    Tóc gă ta rối tung, rơi xoă ra ngoài vành khăn. Gă gọi thất thanh:

    - Bố ! Bố gọi con...

    Ông Dậm đang cơn, giật bắn ḿnh, vội vồ lấy chiếc quần che thân thể trần truồng, thét lên, phun nước bọt vào mặt kẻ vừa xô cửa xông vào:

    - Thằng chó Ĺnh! Mày rúc mặt vào băi cứt nào, để mặc lũ chúng làm loạn thế hử?

    Ĺnh tóc dựng ngược, mồ hôi thoát như tắm, nói không ra hơi, mắt tṛn xoe nh́n bố đang ở truồng:

    - Bố... không phải ai làm loạn...

    Ông Dậm trợn mắt càng thét lớn, một chân tṛng vào quần:

    - À, thằng này giỏi bao che! Mày lạ lắm khi thấy con c... của bố mày à? Làm sao mà mắt mày cứ nh́n tao như mắt ốc nhồi thế hử? Mày chưa thấy con c… của bố mày bao giờ hẳn? Cái này nó đẻ ra mày đấy con ạ.

    Ĺnh ấp úng:

    - Lạ ǵ. Trước, bố suốt ngày đóng khố. Bố tắm truồng. Đóng khố th́ có khác cởi truồng là mấy.

    - Thằng này láo. Thời bố mày đóng khố cởi trần đă qua rồi nhé. Đây là thời bố mày làm chủ nhân ông. Bố mày bây giờ mặc quần lụa, vai đeo xà cột. Bố mày muốn cho ai sống th́ người đó được sống, bắt ai chết th́ người đó phải chết. Nghe chưa?

    - Dạ, con thấy.

    Ông Dậm đă mặc xong quần, thoả măn thở ra:

    - Thế là mày cũng đă bớt ngu được vài phân.

    Ông vớ lấy chiếc điếu bát cẩn vàng, vê vê một mồi thuốc nhét vào nơ điếu.

    Chiếc điếu bát cũng toả sáng, phô bày vẻ quư phái rồng chầu nguyệt chạm cảnh vẻ. Cần điếu đă hơi ṃn, óng chuốt v́ bàn tay người khác.

    Ông Dậm th́ không quên được cái vết tay. Vết bàn tay ông Cử.
    Cái bàn tay thanh nhă cầm bút lông với những móng tay dài cỡ một tấc được chăm sóc kỹ lưỡng.
    Cái bàn tay ấy là chủ trước của ngôi nhà chật ních những nghiên bút và sách vở cùng những đồ đạc quư giá này.

    Bỗng tiếng huyên náo, ngày càng ồn ă hơn, như một con trăn gió phóng vút tới. Ông Dậm lại thét:

    - Thằng Ĺnh, toi cơm! Sao mày để chúng nó làm loạn thế hử? Con mẹ trẻ Phượng?

    Ĺnh mặt tái tử, khổ sở lắp bắp:

    - Dạ, mẹ trẻ...

    - À! Mày chúa giỏi bao che. Mày đồng loă với con mẹ trẻ mày. Tao phải đập cho chết cái thói bao che của mày!

    Ông Dậm hùng dũng vồ lấy chiếc điếu bát, vung mạnh.
    Vừa tầm đập xuống th́ ông khựng lại.

    Cái ánh vàng lấp lánh khảm quanh nơ điếu xói vào mắt ông, khiến ngực ông nhói một nhát. Ông hạ điếu xuống, ngắm chiếc điếu quư, nhẩm tính xem chiếc điếu này giá bằng bao nhiêu con lợn nái.

    Ông tiếc.

    Ông đưa mắt nh́n quanh.

    Phải kiếm một viên gạch vỡ để đập thế mạng chiếc điếu cẩn vàng.

    Xét cho cùng, đập gạch vỡ th́ vẫn oai phong, tiếng kêu to hơn mà không tốn kém.

    Ông hạ giọng:

    - Mày c̣n già hàm à? Không loạn, đứa nào làm ǵ mà rú lên như lợn bị chọc tiết thế hử? Thằng Ba, thằng Tư, con Năm, con Sáu, con Bảy đâu? Đứa nào làm loạn?

    - Dạ, không phải thằng.

    - Thế th́ con nào? Cái thằng ngậm cứt kia!

    - Dạ, không phải con, mà là... mẹ trẻ ạ..

    - À, tao bảo có sai bao giờ. Con mẹ trẻ giỏi nhỉ! Đă bảo đàn bà nằm ổ, chỉ việc kiêng khem, cho con bú, c̣n máu non đă gào thét loạn xạ. Nó muốn xoă tóc ra đường ăn cứt chắc?

    - Dạ, mẹ trẻ đă xoă tóc rồi ạ...

    - Hở? Nó điên rồi hẳn? Mà con mẹ ấy cũng có máu điên điên.

    Ông Dậm hạ thấp giọng, gằn gằn nh́n Ĺnh:

    - Nó điên đấy. Tao biết. Khi tao nằm trên bụng nó, nó nh́n tao trừng trừng, mắt lạc đi như một con điên...

    Rồi ông cười như ngậm sỏi, mắt ánh lên dâm dục:

    - Ấy thế nhưng tao càng sướng mới chết!

    Ĺnh không giấu được cái nh́n ghê tởm. Một tia căm ghét loé lên:

    - Đừng nói những điều ấy với con...

    Ông Dậm nghiến răng. Hàm răng ám khói nhe tận mặt Ĺnh:

    - Mày... mày ghen? Nói! Thằng chó dái kia! Nói! Mày có xí xớn ǵ con mẹ trẻ mày không? Nó ngon như cái bánh nếp thế mà... Thằng chó nào trông thấy nó mà chẳng dựng đứng lên! Hả?

    Ĺnh đau đớn:

    - Thôi nào, bố im đi!

    Ông Dậm càng quát lớn, rên lên như bị ai bóp cổ:

    - Hẳn rồi! Mắt chúng mày lấc láo như quạ vào chuồng lợn. Giời cao đất dày ơi! Cả thằng Hai, thằng Ba. Con cái ǵ chúng mày! Thấy con mẹ trẻ là suốt ngày lượn quanh như lũ dê đực sổng chuồng! Tao không dữ đ̣n, th́ thằng Hai, thằng Ba đă nuốt chửng con mẹ trẻ mày từ lâu rồi!

    Ĺnh khinh miệt:

    - Đừng nghĩ ai cũng như bố!

    Ông Dậm sấn tới, giáng cho Ĺnh một cái tát:

    - Láo! Mày nói ǵ? Tao là thành phần cơ bản nhất, trong sạch nhất! Thành phần cốt cán nhất. Đứa nào dám đụng đến thành phần bần cố nông, tao ghè răng nung vôi. Kể cả mày, con ạ. Sao mày không chết đường chết chợ cho khuất mắt tao?

    Một tia căm hận lại xẹt ngang, làm xanh lẹt đôi tṛng mắt đang cố nh́n tránh ra xa trên đầu ông Dậm:

    - Bố rủa con chết đường chết chợ bao nhiêu lần rồi! Thế bố đẻ ra tôi làm ǵ? Thà bố bóp chết tôi từ lúc mới đẻ.

    Ĺnh càng nói càng uất, dợm chân quay ngược trở ra:

    - Tôi ghét cái nhà này! Tôi đă nài bố cho tôi ở lại lều cũ của cả nhà ngoài bờ sông! Bố lấy mẹ trẻ, sao cứ bắt dọn về đây.

    Ông Dậm lại giáng cho Ĺnh một bạt tai nữa, sải một bước đă chắn ngang lối đi của Ĺnh. Ông hằm hè ghè cái điếu bát trên đầu Ĺnh:

    - Mày c̣n già hàm à? Bụng trâu như dạ ḅ. Mày tưởng bố mày mắt ngưỡng thiên chắc! C̣n xơi! Bố mày biết tuốt tuồn tuột. Nhưng phải bắt chúng mày về. Chúng mày không về, lấy chó nó chăn lợn và cày ruộng à? Mày mà c̣n già hàm, coi chừng tao triệu tập đội đấu tố mày về tội a dua bọn địa chủ bóc lột róc xương hút tuỷ nhân dân...

    Ĺnh nhủn cả người, vai xệ xuống:

    - Nhà này đầy người chết mắt cứ mở trừng trừng, ghê cả người...

    - Ghê cái con tườu. Tuyên truyền măi, học tập măi mà sao cái đầu óc ngu si của mày không thủng hả? Lăo Cử thuộc diện thành phần bóc lột, phong kiến tư sản hủ bại. Lăo đáng bị khoét mắt đem cho chó ăn chứ không phải là chết c̣n mắt thế đâu nhé.

    - Ông Cử là ông ngoại của con Tép, con bố đấy chứ ai!

    - Ông ngoại cái con khỉ. Đă là thành phần bóc lột hủ bại th́ bắn chết, đập chết tuốt tuồn tuột. Tao vẫn nhớ lúc óc lăo phọt ra ruộng mạ, anh em bần cố nông trong làng đứng dưới quyền tao chỉ huy, đồng loạt reo ầm lên. Chiến thắng! Mày biết thế nào là chiến thắng không hả con?

    - Tôi chưa biết!

    - Bác Thắng bảo tao: Chú Dậm phải biết rằng, trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ. Khi óc lũ bóc lột phọt ra, đó là lúc chúng ta sướng, như khi đang đ... đàn bà. Đó là sướng chiến thắng. Tao biết cái sướng ấy đấy, con ạ.

    - Nhưng ông Cử đă cứu cả nhà ta khỏi chết đói hồi Ất Dậu mà, ông ấy chỉ dạy học và bốc thuốc...

    Ông Dậm vẫn say sưa trong khoái cảm:

    - Thế rồi, mụ Cử thắt cổ chết theo chồng. Thằng con trai khôn hồn biến tăm tích. Đă trói gô lại, nhốt trong nhà kho, mà làm thế nào nó lại như độn thổ. Lạ. Chắc chắn phải có đứa phản động nào giúp nó. Có thể là tay chân của bọn địch từ bên Xiêm la cử về. Tao đang ḍ. Biết đứa nào, tao băm nát.

    Ĺnh lầu bầu:

    - Chỉ nhớ bố và ông Chắt c̣n đánh nhau loă cả máu đầu để tranh vào ở nhà ông Cử.

    - Ấy thế thằng Chắt mới ngu! Đứa nào không theo th́ chết là phải. Thế mới gọi là tự do dân chủ công bằng. Tao là người có công vạch mặt lũ bóc lột, đưa lăo Cử ra dựa cọc, th́ mới có cái nhà này. Tao không ở th́ c̣n ai đáng ở? Thằng nào dám bước chân đến đây đ̣i lại, chia cho đứa khác, tao băm mất xác. May tao dữ đ̣n chứ không th́ chúng nó đă chia cái nhà này cho ít nhất ba bần cố nông cùng chui rúc rồi. Tao có công. Chẳng dọn về đây th́ làm đứa ngu chui rúc lều lá cả đời á?

    - Bố không biết là láng giềng qua lại lườm nguưt tôi, bảo “ác giả ác báo”. Đêm đêm, tôi cứ thấy ông Cử bị trói vào cọc, bị đập đầu bằng dùi vồ, óc phọt cả ra ruộng mạ, mẹ trẻ lăn ra chết giấc ngay bên chân ông Cử.

    - Đấy! Chính thế. Cái con mẹ trẻ mày là cái đồ vô ơn. May có tao cứu, được về lại cái nhà này, chỉ việc chăn lợn, đẻ con. Thế là để lợn chết cả lũ. Rặt một lũ vô tích sự. Con nhà giàu thưa xương, dài lưng tốn vải.

    - Nhưng mẹ trẻ chỉ một mực đ̣i chết ...

    - Chính thế! Tao giao cho mày canh con mẹ trẻ mọi nơi mọi lúc, đừng để nó thắt cổ chết. Nó đẹp quá, lại đang mang đứa con tao trong bụng, để nó chết th́ phí của trời.

    - Vâng, con đă canh, bố ạ. Đêm con không dám chợp mắt sợ mẹ trẻ nhảy xuống giếng như mấy lần trước.

    - Chính thế. Về việc này th́ mày giỏi, con ạ. Nếu không nó chết nhe răng từ lâu. Đấy! Tao không dưng cứ mang tiếng ác. Tao đă không để nó đập đầu chết theo cha, lại cho làm vợ. Đàn lợn cũ nhà nó ba mươi hai con nái, nay chết gần ráo. Tao đă giao hẹn: cứ một con lợn chết là một trận đ̣n. Con sau chết là cứ hai trận mà tính lên. Bị đ̣n, sao dám trách là tao không bảo trước.

    Tiếng huyên náo ồn ă dội vào. Ông Dậm lại vểnh tai nghe.

    Ĺnh như sực tỉnh, ứa nước mắt:

    - Thôi đi, bố ác vừa thôi! Bây giờ th́ dù cả đàn lợn nái chết, bố cũng không thể đánh chửi mẹ trẻ được nữa.

    Ông Dậm lại gầm lên:

    - Thằng phản phúc. Tao bóp chết! Mau lôi cổ con mẹ trẻ mày đến đây, xem c̣n giỏi gào rú nữa không!

    Mắt Ĺnh toé ra một tia lửa dữ dội, giọng vẫn cố lễ độ:

    - Tôi không đưa mẹ trẻ đến được. Mẹ trẻ đang ở trong chuồng lợn.

    - Đến ngay! Đă bảo điệu cổ đến. Đêm qua nó là cái con ngựa điên, không ngủ với tao. Tao mới dần cho một trận đă đời. Ai khiến nó cho lợn ăn sớm thế.

    - Mẹ trẻ không cho lợn ăn.

    - Thế th́ làm ǵ? Cái thằng ngẫn ngờ này, bẩm báo măi không xong một việc. Lưỡi mày rụt xuống háng rồi hả?

    - Thưa bố, mẹ trẻ không cho lợn ăn, không đến nữa. Dù bố gọi thế nào cũng không đến đâu…

    Mắt Ĺnh ánh lên một tia ngạo nghễ đắc thắng:

    - Mẹ thoát khỏi tay bố rồi!

    Ông Dậm giẫm chân bành bạch, vồ lấy viên gạch vỡ, vung lên, thét:

    - Nó trốn hả? Mau bắt lấy nó! Đem về lột truồng ra trói vào gốc cau.

    - Ông đi mà bắt. Ba đời bố ông cũng không thể bắt và lột truồng mẹ trẻ Phượng...

    Ông Dậm quật Ĺnh ngă trên sàn nhà, dận một chân lên bụng, một chân lên ngực:

    - Lần này th́ tao giết mày! Tao chà chết cái giống phản phúc ăn phải bả của bọn bóc lột...

    Ĺnh nói trong tiếng nghẹt thở, nức nở:

    - Ông giết tôi đi! Mẹ trẻ Phượng thắt cổ chết trong chuồng lợn rồi!

    Ông Dậm thơng tay. Viên gạch vỡ thoát nạn, nằm ngỗ ngược trên bàn.

    Lúc đó trời mới hừng đông. Những tia nắng hồng nhạt thếch đă xỏ vào giường ông Dậm.
    Nắng hồng như máu loăng.

    Tiếng la lối càng rộ lên dưới dăy nhà lúp túp phía đông.
    Nơi ấy, dăy chuồng lợn ám khói ba mươi ba gian.
    Nơi ấy, có một người.

    Cái thây người treo lủng lẳng bằng sợi thừng bện lông lợn đen xỉn thơng thượt lệt quệt sát đất.

    Phía trên, nút tḥng lọng thít chặt lấy chiếc đ̣n tay gỗ xoan. Mặt người xấu số bị mớ tóc xổ tung che phủ.

    Mớ tóc dài chấm đất, óng mượt, phản chiếu những tia mặt trời đầu tiên phun xói qua những kẽ lá của rặng cây.

    Phun qua những song gỗ cáu bẩn của chuồng lợn và hắt bóng ở lại trên mặt bà Cả đang đứng gần đó. Mặt bà tím bầm, mắt đỏ như vừa bị phun nọc.

    Bà Cả đang trân trân nh́n cái gót chân trắng nhợt của người chết lộ ra dưới suối tóc dài chấm đất.
    Thân h́nh người chết đong đưa như đang cử động.

    Cả đám đứng xem rùng ḿnh ớn lạnh.

    Dáng ngừơi mẹ trẻ đong đưa, đong đưa, trong xiêm áo yêu kiều thời con gái, như đang dợm chân bước đi.

    Như sắp vươn người ra khỏi chuồng lợn rác rưởi hôi thối, qua những chiếc đ̣n tay rui mè mọt ruỗng quện phân lợn và bồ hóng, qua đám người thảm hại nhớn nhác chưa kịp hiểu ra điều ǵ.

    Đôi chân xinh xắn cứng đờ vút thẳng hai mũi bàn chân ra phía trước, như sắp bước đi trên không khí, trên đám cây đậu cằn cỗi không ra nổi hoa trái, như sắp sải bước qua đám hoa dâm bụt không hiểu v́ cớ ǵ nở vô duyên, qua những rặng cây viền ngoài ngôi nhà cổ rộng thênh và buồn thảm, qua dàn hoa đỗ trun hồng thắm thơm ngọt ngào đang nở rộ ngoài kia.

    Đôi chân dợm bước theo những tia nắng ra ngoài cánh đồng bỏ hoang lúp xúp cỏ và rạ ngoài kia do trong làng ngoài xóm mải đấu tố bỏ cấy cày.

    Đôi chân như sải bước lên trời.

    Gió đưa đẩy làm gấu váy và những dải thắt lưng rực rỡ phơ phất bay trên nền váy lĩnh đen, khiến cái thây của mẹ trẻ Phượng càng sống động và ma mị.

    Ĺnh đưa ông Dậm đến bên người thắt cổ, quỳ xụp xuống, nấc lên:

    - Lạy mẹ trẻ!

    © DCVOnline
    Last edited by NguyễnQuân; 18-12-2010 at 09:29 PM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570

    Dạ tiệc quỷ - chương 2: Trăng lạnh

    Truyen Thong Communications
    Vơ Thị Hảo

    Dậy nào, ngẩng
    Ra kia đ̣i lại xương thịt
    Khóc hờ ră rượi linh hồn


    Thành cổ.


    Ánh xanh buốt lạnh hờ hững phun từng tia.
    Xuyên qua lớp sương mờ, ánh trăng xanh chuyển thành màu vàng úa, ngập ngừng chập chờn trên những bóng đen la liệt dưới mặt đất.

    Ngổn ngang những bóng bất động không rơ h́nh thù.
    Là là sát đất, dường như các bóng đen đă chờ chực sẵn, khô khát nuốt chửng, hút lấy ánh trăng chưa kịp chạm đất, làm tiêu tan cả những luồng sáng mong manh.

    Thi thoảng, lại có một đám mây lầm lũi che ngang vầng trăng. Mặt trăng tối lại như rụng xuống. Thê thảm tiếng gào của mèo hoang.

    Màn đêm tối như một chiếc mùng tái nhợt được giăng mắc trong đêm che ngang một chiếc giường tang tóc khổng lồ chợt nhăn nhúm, co rúm lại mỗi lần có một cơn gió lạnh thổi qua. Làn gió lạnh thất thường từ phía mặt sông Hăn không hẹn giờ bỗng đâu cứ thổi tới như lên đồng, cứ vuốt hờ trên mặt những thây người.

    Miên man những thây người.
    Cuộc chiến đă tàn.
    Súng ống đă câm họng.

    Những tiếng hô xung phong đă tắc nghẹn trong cổ. Những chiếc cổ có thể c̣n nguyên lành, cũng có thể đă bị phạt ngang bởi mảnh đạn bom. Khi chiếc cổ bị phạt ngang, những tiếng hô xung phong cũng nằm lại trong phần cổ họng bị đứt.

    Những tiếng van vỉ, rên xiết, tiếng gọi mẹ, tiếng chửi rủa, tiếng kêu cứu cũng đă chững lại, tuột hẫng ra khỏi những cổ họng đă hết thở.

    Hơn bẩy ngàn chín mươi ba xác người nằm lại trên mặt đất. Hai phía vào trận chỉ c̣n là những cái xác bất động. Lặng câm nghĩa địa.

    Chỉ c̣n những lời kêu gọi và báo tin chiến thắng, tin thương vong ở cả hai phía cùng những bài hát đang ra rả phát đi từ những chiếc radio vẳng tới từ các nhà dân và đập vào mặt nước sông Hăn.

    Những bộ máy cổ vũ chiến tranh đă không c̣n phải làm ǵ với những thây người trên thành cổ này.

    Chỉ c̣n việc phải làm là tính trăm phương ngàn kế để che giấu con số thương vong. Lại khởi động hết cỡ những băng từ, những bài rao giảng và lên dây cót cho những người lính.

    Hy sinh cùng căm thù. Căm thù và hy sinh. Giữ được độ say máu. Trông chừng và kiểm soát tất cả những phần tử có dấu hiệu uể oải của cuộc chiến. Dựng lên những h́nh tượng anh hùng và dũng cảm, đại loại như mẹ bóp mũi cho con thơ chết trong ṿng tay để cứu lấy một người lính, hoặc một người lính hầu cùng chủ ḿnh bị vây hăm trong rừng và đă cắt thịt đùi ḿnh dâng cho chủ ăn để làm chủ no ḷng.

    Bộ máy khởi động chiến tranh c̣n quá nhiều việc để làm vào ngày mai và ngày hôm sau. Cần nhẩm tính số lượng trai tráng phơi thây trong cuộc đọ sức ngày mai và chuẩn bị cho đợt kế tiếp để kịp thời điều quân.

    Cần lùa ra trận một loạt những người lính mà mười phần chắc chín sẽ gục ngă trước họng súng, trước lưỡi lê, chết mở trừng mắt.

    Cũng cần phải tính toán thời điểm đắt giá nhất để rỏ vài giọt thương khóc những mạng lính trước công chúng. Những giọt nước mắt khóc vào thời điểm đẹp, rỏ xuống nơi đắc địa không làm ai tiếc thương người chết mà chỉ càng khiến bao kẻ sục sôi mong ước ra trận để làm một người hùng.

    Chết nhanh và thắng nhanh. Khi có kẻ nhận ra sự phi lư th́ đă muộn. Ư nghĩ đúng đắn duy nhất đă xám ngoét cùng da thịt đang bị huỷ hoại.

    Chết mà chưa nhận ra gương mặt thật của những kẻ lái súng, những kẻ đứng đằng sau, ẩn ḿnh sau những hầm ngầm chống pháo chống bom tấn bom nguyên tử để khởi động bộ máy chiến tranh nhân danh những lư tưởng cứu vớt cùng những điều tốt đẹp.

    Để khi chiến tranh kết thúc, trên những chiến địa đầy xác chết, trên những xương thịt tim óc thường dân bị vương văi giăng mắc trên những xương cây, máu c̣n đặc sệt tanh nồng trong sông suối, những kẻ khởi động bộ máy chiến tranh sẽ xúm xít lại bên những mâm cỗ và chia chiến lợi phẩm, chia nhau giang sơn.

    Và chia quả thực, đương nhiên sẽ là những cuộc kể công và tự ngợi ca, trước đó không quên hối lộ các linh hồn bằng vài bài hát cầu hồn repeat lại trên băng từ.

    Chẳng c̣n ai để đặt tay lên những đôi mắt trẻ c̣n mở trừng trừng. Những đôi mắt tṛng xanh lơ, đồng tử h́nh thoi trong veo c̣n lưu lại những giọt nước mắt của ngừơi mẹ tội nghiệp rũ người xuống mà nuốt tiếng khóc vào ngực để không làm uỷ mị đứa con c̣n lại sắp sửa ra đi. Những người mẹ không khóc khi con đi. Mẹ khóc sẽ bị cộng đồng cho là không yêu nước.

    Mặt trăng luồn ra khỏi đám mây.

    Một lần nữa cơn gió ma quái lại mang hơi nước trên mặt sông Hăn vuốt hờ lên những bàn tay cứng đờ chĩa lên trời trong những tư thế kỳ quặc.
    Những đôi mắt xanh lẹt bắt ánh trăng như da rắn lục.
    Đồng loạt rên xiết tiếng gào của lũ mèo hoang làm t́nh trên những cái thây.
    Những cái xác đồng loạt bật dậy.

    Dậy trước hết là những cái xác c̣n tươi.

    Đấy là những kẻ tử trận may mắn với một viên đạn trúng vào tim, trên ḿnh c̣n mang bộ quần áo tân binh.

    Những hồn ma này c̣n có thể tham dự cuộc thi thời trang chiến tranh của Diêm vương. Máu ướt đẫm trên ngực trái biến màu áo xanh cỏ úa thành nâu đất. Qua một ngày, chỗ áo thấm máu đă khô cong, những trứng của lũ ruồi nhặng gieo lên đó ngày hôm trước chưa đủ để nở thành ḍi bọ.

    Đôi khi trên ngực áo c̣n có lá thư t́nh bị đạn xuyên thủng những lời hẹn ngày về đă bị máu nhồi các con chữ lại thành một đám vón cục nằm bết trên cái núm vú nhỏ xíu giờ đă đen thẫm lại của người chết. Những núm vú này, lồng ngực này chưa một lần được hôn, chưa từng một lần được làn môi mềm mại ướt như sương của đàn bà mơn man trên da.

    Dậy thứ nh́ là những kẻ cụt chân cụt tay, mất môi mất má. Hoặc trườn hoặc ḅ hoặc nhẩy ḷ c̣ từng bước trên băi tử thi, họ giương đôi mắt không chớp dáo dác t́m kiếm.

    Họ lần đi, rà soát tất cả những cái thây, những mảng thịt da đang nằm, đang dính bệt với đủ mọi tư thế, phơi rải rác trên tất cả mọi ngóc ngách trên chiến địa.

    Ḱa là những người đang cố nhướn đôi mắt nhoèn máu t́m những mẩu thịt mẩu xương vung văi khắp nơi như những củ sắn bị một kẻ điên vằm bằng dao phay rồi văi trên mặt đất.

    Họ t́m đến các mảnh thịt xương, tẩn mẩn sờ soạng mân mó chúng, háo hức chắp nối lại, rồi cố ướm vào những chỗ xương thịt đă bị tiện đứt trên người họ bởi mảnh bom mảnh đạn, ngột ngạt mong mỏi đến đuối hơi xem có phải là xương thịt của họ không.

    Hầu hết là ê chề thất vọng. Mớ xương thịt đă bị trộn lẫn, cả bên quốc gia và bên cộng sản, cả người thành phố và người miệt vườn, người Hà Nội và người Sài G̣n, người nạo nghêu ven bờ biển và người vùng chiêm trũng.

    Một cái cối xay thịt khổng lồ đă khiến cho bao cố gắng tẩy năo của những bộ máy chiến tranh cùng đám văn nghệ sĩ xúi giục xua người ta ra trận làm bia đỡ đạn được mùa gặt hái.

    Với mớ xương thịt và những xác người nằm lại trên chiến địa, chỉ c̣n tiếng reo của đám ḍi bọ trên mớ thịt người.

    Người nằm mặc kệ tiếng những cành lá đang xào xạc bởi ngọn gió đang thổi trên mặt sông cùng ánh trăng mờ đang phủ sự dịu ngọt của ḿnh xuống nhân gian.

    Những người đi t́m xương thịt của chính nhảy ḷ c̣ hoặc ḅ thật nhanh ra khỏi những lập trường mỗi bên tham chiến. Họ chạy đua với tốc độ huỷ hoại của đám ḍi bọ vô kể không biết từ đâu ngoi lên. Lũ ṛi bọ thản nhiên hưởng thụ những thịt da và máu đọng thành vũng cùng những mảnh xương tim óc rơi văi.

    Rồi đây, trong những cái dạ dày bé tí và tham lam vô độ ấy của lũ ḍi bọ, dịch vị của lũ li ti râm ran ấy lại thêm một lần nữa làm nốt cái công việc c̣n dang dở của cối xay thịt chiến tranh.

    Trong những dạ dày, là sự hoà trộn tuyệt đối đến từng tế bào giữa những đồ đệ của cả hai phe, của những bài ca cài hoa lên ṇng súng, của những anh lính nguyện “thân này dẫu bọc trong da ngựa”.

    Hoà quyện trong dạ dày của những lũ li ti và râm ran, là những tế bào trẻ trung, săn chắc, bị đẩy bắn ra khỏi linh hồn uất hận của những người đă chết.

    Đám người nhẩy ḷ c̣ hoặc trườn ḅ và hối hả t́m kiếm này nhanh chóng làm cho vùng đất chết trở nên náo loạn.

    Thức tỉnh lớp tử thi thứ ba.
    Dậy thứ ba là những người chết cháy.

    Lửa na-pan đă nhảy múa và thè chiếc lưỡi nóng bỏng liếm lên cơ thể họ.

    Sau sóng nhạc dạo đầu của những chiếc lưỡi, da thịt của lính chiến bị nung chảy, tạo thành hang hốc hun hút sâu vào tận xương tuỷ. Chúng biến xương người thành những đám tro xốp khét lẹt.

    Khi chưa thể chết lịm, những người này đă quằn quại trong lửa, co rúm lại, giăn nở ra hết mức, quằn quại thét vỡ ruột. Bầu trời nghẹt kịt những tiếng kêu thét điên loạn. Để kết cục là co rúm lại thành một khối dị dạng, hai tay ôm đầu đen như những cục than, làn da c̣n dính phốt pho lập ḷe như đom đóm trong đêm.

    Những tử thi gập bụng, gẫy cả nửa người v́ đau, rên rỉ di chuyển nhọc nhằn trên mặt đất. Họ thèm khát nh́n làn da trắng bệch v́ mất máu của những thi thể nằm la liệt chung quanh.

    Một vài người táo tợn trong bọn bước tới, đặt bàn tay nham nhở những ngón cụt lên da trán của một người đeo một bông mai. Người này nằm ngửa mặt lên trời, làn môi đă bị phạt mất, răng nhe ra như đang cười rỡn trăng.

    Bàn tay của người chết cháy toan bóc thử lớp da đó để dán lên mặt ḿnh. Nhưng gương mặt đă biến dạng bỗng càng nhăn nhúm lại đau đớn. Móng tay không c̣n. Bàn tay người chết cháy thơng thượt xuống. Lớp da trán của người đeo bông mai vàng thoắt xô lại nhăn nhúm như một lớp váng sữa rồi vỡ bục ra dưới những ngón cụt đen đúa.

    Thức dậy thứ tư là những tử thi trông y hệt những chiếc túi nặng trĩu đựng da và máu với lổn nhổn những viên bi luồn sâu trong da thịt.

    Chân bước nặng trịch như những cỗ máy. Khi các tử thi bước đi, các viên bi chạm vào nhau kêu lạo sạo lột sột. Khi ánh trăng xuyên qua, những viên bi xô nhau chạy trong thi thể, để lại vệt sáng thép lạnh.

    Những tử thi này đưa tay chộp lên da thịt như bắt rận, bàn tay nhẩy cóc từ chỗ nọ sang chỗ kia theo đường chạy của những viên bi trông như người phát phiền.

    “Đói! Không có bát cơm quả trứng. Thiếu! Thiếu cả đôi đũa tre. Đói!”. Họ gào lên và dùng hai ngón tay cái và trỏ rạch da móc lấy những viên bi bỏ vào miệng nhai xào xạo.

    Tiếng vỡ xào xạo của những viên bom bi trong miệng những con ma đói làm giật thột lớp tử thi thứ năm.

    Dậy thứ năm là những người đă nát tan thi thể. Những phần thân thể của họ đă tơi tả trên mặt đất và được đám máu đă chảy ra từ hơn bẩy ngàn chín mươi ba thi thể sống nâng đỡ, như nước trong vũng làm nổi nênh những đám bèo. Lớp máu dềnh lên như sóng. Những đợt sóng màu nâu thẫm làm những đám xương thịt cũng phập phồng trên đầu con sóng như bọt.

    Cả mặt đất ven thành cổ thở dài phập phồng tắc nghẹn dưới biển máu và phóng lên không trung những luồng khí tanh nồng vẫy gọi đàn quạ đen bay tới rợp trời.

    Chúng tắm qua biển máu, cất lên tiếng kêu như tiếng người và nằm gục rúc đầu vào nách những tử thi.

    “Chúng ta có quen nhau không nhỉ?”

    Cái thây cài bông mai vàng khẽ ngọ nguậy chạm tay vào thây mặc áo màu cỏ úa đang nằm gục trên bụng anh ta.

    Người chết gục gân guốc tay nắm chặt một lưỡi lê. Lưỡi lê ngập đến tận đầu ṇng súng trong ngực tử thi cài bông mai vàng.

    Tử thi màu cỏ úa hơi cựa quậy.

    “Không quen!”
    “Ông bà cha mẹ ta có mắc nợ ǵ nhau không nhỉ?”
    “Chắc là không. Một kẻ đầu chữ S. một kẻ cuối chữ S. Xa cả ngàn cây số.....!”
    “Trước khi mặc cái bộ áo này, cầm cái lưỡi lê này anh làm ǵ?”
    “Học. Năm thứ hai Văn khoa. C̣n anh?”
    “Sinh viên năm tư khoa Triết học. Chơi vĩ cầm.”
    “Cắt tiết gà hồi nào chưa?”
    “Chưa!”
    “Vậy chúng ta biết giết người từ bao giờ?”
    “Chúng ta được dạy để giết người từ ngày khoác lên vai bộ quần áo lính và ai đó đă đặt vào tay chúng ta lưỡi lê.”
    “Đương nhiên. Lưỡi lê th́ không phải là cây bút hay vĩ cầm. Chúng ta cùng trở thành ma!”
    “Và chúng ta chết cho ai nhỉ?”

    Bốn ngón tay từ hai cái thây cùng chỉ lên trời và biến thành bốn dấu hỏi dập dờn ngơ ngáo in lên nền mây mờ trăng rồi thơng thượt đổ xuống.

    “Đi nào! Đi thôi!”
    “Đi! Cuộc đời này không phải của ta. Cả cái biển tanh ng̣m này cũng sẽ tuột mất khỏi tay ta rồi. Đi thôi! Đi thôi nào!”.
    “Thiên đường hay ngục?”
    “Cả thiên đường và địa ngục ta cũng đă bị cướp đoạt. Nào, rút mũi lê ra khỏi ngực nhau hộ cái nào. Không lê bước được. Bây giờ ta thuộc về nhau...”.
    “Cây lê và báng súng làm gậy chống. Chân tôi đă bị bom bên anh tiện đứt rồi. Thay cho chân gẫy, ta cùng đi, được không?”
    “Lưỡi lê không bao giờ làm được gậy chống. Cái chân bị bom tiện cụt của anh sẽ được mọc ra ở thế giới của người ma.”
    “Không! Người chết trận không c̣n ǵ để được tái sinh. Đầu thai cũng không!”

    Trăng đă lên. Đứng hoang mang giữa đỉnh trời vàng rười rượi. Năo nuột úa vàng như hơi thở dài thổi xuống những hồn ma.

    Hai thây người đă chết d́u nhau leo lên tường thành cổ, đứng lật lưỡng, căng mắt nh́n xuống những đống tử thi phơi trên chiến địa.

    - Nh́n ḱa! Có cái ǵ đang động đậy.

    Mắt họ bỗng sáng lên.

    Trong đám tử thi thuộc về năm loại người chết trận đang cử động, đang di chuyển một cách kỳ lạ bỗng náo loạn cả lên. Xuất hiện một cái thây tóc dài. Mớ tóc đen mượt bỗng chuồi ra. Những con quạ đang rúc vào nách lớp thi thể bỗng hoảng hốt kêu quàng quạc và vụt bay sang phía bên kia thành cổ, khiến cho những lớp máu dềnh lên như sóng cất lên tiếng kêu oài oạp rởn gáy như tiếng quạ.

    Tử thi đó là một cô gái. Tóc đen mượt dính bết máu. Cô chết toàn thây. Đôi môi h́nh cánh hoa sen như môi đức Phật mím chặt, tái nhợt thành màu trắng.

    Đó là cái thây phụ nữ duy nhất trên băi tử thi này.

    Những lớp tử thi đă lồm cồm trỗi dậy v́ cồn cào kiếm t́m những phần đă mất của ḿnh đang di chuyển một cách lào quào ngờ nghệch trong không khí bỗng đứng sững lại, nh́n cái tử thi phụ nữ duy nhất lạc lơng trong ánh trăng.

    Trắng nhợt, thân h́nh eo thon. Bộ ngực đă chết vẫn nhô cao khiêu khích trong thân thể cứng đờ. Đôi mắt mở to nh́n sững lên trời mây trong tṛng con ngươi đông cứng. Nh́n lại tưởng rằng mơ mộng. Thân h́nh người con gái lăng đăng như trôi dạt trên nền chiến địa.

    Bảy ngàn chín mươi ba tử thi c̣n lại. Nh́n chằm chằm vào tử thi của người con gái không dưng lạc vào chỗ không phải của đàn bà.

    Cô ta có thể là một cô gái vác đạn, cứu thương hay là một bé gái thường dân bị dồn đuổi vào trận địa, t́nh cờ nhập cuộc mũi tên ḥn đạn?

    Sự lộ diện của người con gái đă khiến băi tử thi rộn ràng hẳn lên.

    - Ḱa, cô ấy cũng đi cùng chúng ta.
    - Cô ta sẽ nấu cơm chứ? Đàn bà sinh ra để làm cấp dưỡng.
    - Thật ngu xuẩn! Người chết không bao giờ cần cấp dưỡng.
    - Sao người ta vẫn cúng người chết?
    - Họ cúng cho chính họ. Không cho người chết!
    - Thế cô ta làm ǵ? Những kẻ kia đă điên hết cả rồi sao?

    Tử thi mặc áo màu cỏ úa khoát tay ra ngoài xa.

    Ngoài kia, là cả một cuộc náo động.

    Năm lớp tử thi đă lần lượt trở dậy. Năm lớp tử thi đă dậy và ḍ dẫm đi t́m xương thịt rơi văi của họ đă dạt tứ tung về muôn phía, bây giờ bỗng nhất loạt xoay chiều về phía mớ tóc đen dài bết máu.

    Những tử thi tiến tới. Lướt chầm chậm như những mạt sắt bị nam châm hút vào. Như hoàn toàn mù loà.

    Có một hơi hướng ǵ đó tương tự sự sống đang dâng lên, thoảng hoặc khó nhận ra, thoảng mùi tanh của hàng triệu triệu tinh trùng.

    Những ḍng tinh dịch trắng đục phun vọt, hoà lẫn vào những suối máu đă đông đặc lại như bùn và làm chúng nhăo ra thành nước.

    Thi thể của người lính mặc áo màu cỏ úa và người có bông mai vàng cũng giật lên trong những vũ điệu kỳ cục.

    Người lính rên lên trong hoang lặng:

    - Điên thật! Cái ǵ thế này!

    Tiếng rên của anh ta lập tức nhập vào một ḍng sông những tiếng rên rỉ đau đớn như khoái lạc của bảy ngàn chín mươi ba tử thi c̣n lại.

    - Trời ơi! Tội tổ tông tôi!
    - Không sao! Chúng ta sẽ tái sinh trong bụng cô ta.
    - Không! Tôi không muốn tái sinh! Tôi ghê tởm cái kiếp sống này. Tôi khoái lạc biết hôm nay tôi đă chết, tôi không c̣n phải nghe tiếng ra rả của những kẻ giả lả đưa thiên hạ vào cối xay thịt.
    - Nhưng mẹ anh đang khóc ở kia. Và ḱa, bụng cô ta đang phồng vọt lên kia. Anh không thấy ǵ sao?

    Tử thi mặc áo màu cỏ úa khoằm mặt, căng mắt nh́n kỹ. Miệng anh ta há hốc trong sự ngạc nhiên.

    Từ cái bụng c̣n phẳng ĺ và thon eo của tử thi con gái, bây giờ như có ai bơm cái ǵ đó vào, phồng căng dần lên trông như sắp vỡ, làm bục hết cả quần áo, để lộ đôi đầu vú c̣n nhọn hoắt, hơi ngả sang hai phía như dịu dàng và kiêu hănh nhưng đă bắt đầu thâm đen. Và chiếc rốn đă lồi lên trên cái bụng căng tṛn.

    - Sexy! Tôi chưa bao giờ ngắm thân h́nh trần truồng của một người đàn bà chửa.

    Hai tử thi, và hơn bảy ngàn chín mươi mốt tử thi cùng nín thở, rạo rực ngắm cái bụng con gái giờ đă phồng căng như sắp vỡ.

    Trông tỏ mồn một dưới ánh trăng những đợt sóng chuyển động dồi lên dập xuống.

    Từ lỗ rốn sâu hút của tử thi răn nở rộng. Một tiếng thét bất ngờ bật lên giữa đôi hàm răng nghiến chặt của tử thi cô gái.

    Tất cả tử thi trên băi chiến địa cũng đồng loạt rú lên.

    Một đứa trẻ đă trồi lên từ bụng cô gái.
    Đứa trẻ không khóc.
    Chui ra khỏi bụng với đám dây rốn và bộ nhau thai ḷng tḥng cũng trắng nhợt không nhuốm máu.

    Đứa trẻ nh́n quanh, rồi cúi gập người xuống, tự cắn vào cuống rốn của ḿnh, nhổ nước bọt, tự liếm vào nơi cuống rốn vừa bị cắn đứt.
    Đứa trẻ gom đám nhau thai ḷng tḥng vừa bọc lấy thân h́nh nó vào thành một gói, cuốn lại, rồi ăn ngon lành như cách người ta ăn gỏi.
    Trong thoáng chốc, đứa trẻ đă xơi gọn đám nhau thai và cuống rốn vừa ra đời cùng nó.
    Đứa trẻ lại thư thả ngẩng đầu lên nh́n quanh.

    Trăng đă tỏ hơn trên bầu trời.
    Trăng soi rơ dung mạo của đứa trẻ.

    Làn da xanh lét, đôi môi màu đen mắt sáng như hai ánh đèn pha, nơi dành cho tay chân mọc th́ rất chật chội, nơi cư ngụ của những chiếc cổ cũng quá chật chội.

    Rơ ràng là đứa trẻ có ba đầu và sáu tay.

    “Cái ǵ đó?” - Tử thi có gắn bông mai khẽ hỏi.
    “Con!” - Tử thi màu cỏ úa th́ thào.

    - Anh đă làm t́nh bao giờ chưa?
    - Chưa! C̣n anh?
    - Chưa!
    - Vậy th́ đứa trẻ gớm ghiếc này thuộc về tôi và anh!
    - Chưa hẳn
    - Vừa năy, tinh trùng của tôi đă bắn vọt về phía cô ta.
    - Tôi cũng thế. Nhưng bảy ngàn chín mươi mốt cái xác ở đây cũng đều đă có phần trong bụng con chúng ta.
    - Thật ghê tởm!
    - Không có ǵ là ghê tởm. Đó là cuộc tái sinh cuối cùng dành cho những người chết v́ chiến tranh. Đó là vận số của một giống loài.

    - Chỉ là tinh trùng và trứng của phần thi thể đàn ông và đàn bà nát vụn hoà vào biển máu này rồi chúng tự t́m kiếm tử cung của một người đàn bà và thành một đứa bé.
    - Thế cũng đă là quá nhiều.

    Người lính ngắm đứa trẻ xanh lẹt ba đầu sáu tay, ngán ngẩm hỏi:

    - Ta chết rồi, nuôi nó bằng ǵ?
    - Nó tự mút cuống rốn mà sống. Đâu cần ai nuôi. Lúc khát, nó uống nước mắt của mẹ anh và mẹ tôi.

    “Vận số nào dành cho con chúng ta?”

    “Con của những tử thi chết trận sẽ bay là là, không đi lại được trên mặt đất. Chúng bay dưới những đám mây đen mang h́nh trâu ḅ. Chúng đến không ai biết, đi không ai hay…”

    © DCVOnline

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 21-04-2012, 08:21 AM
  2. Replies: 2
    Last Post: 08-03-2012, 12:27 AM
  3. Replies: 17
    Last Post: 20-02-2012, 03:57 AM
  4. Về Người Tù Lâu Nhất Thế Kỷ Nguyễn Hữu Cầu
    By An Loc Đia in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 0
    Last Post: 03-01-2011, 02:36 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 03-10-2010, 11:00 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •