II. Cộng sản và chủ trương triệt hạ niềm tin, đời sống và phong cách giáo dục của tôn giáo.


Ngay từ khi c̣n sống đời du mục, bộ lạc, con người đă tin rằng trên họ phải có những đấng thần linh, luôn che chở và bảo vệ cho con người. Thần linh ấy không nhất thiết phải giống nhau, có thể là ông Trời Cao, là hồn thiêng của ông bà, cha mẹ những người đă khuất, hay những vị Thần, Thánh. Đôi khi c̣n là thần sông, thần núi, thần gío, thần lửa, thần mưa… Nên từ đó, ư niệm về thiện ác về công bằng đă phát sinh rồi triển nở, giúp kiến tạo những bộ lạc sơ khai thành những xă hội có quy củ, có luật lệ như hôm nay. Có lẽ cũng bắt nguồn từ những điểm cơ bản này, nhiều luận thuyết của xă hội ngày nay cho thấy rằng niềm tin Tôn Giáo đem đến cho con người Ánh Sáng và Sự Sống. Ngược lại, Xă Hội không có Tôn giáo là một xă hội chết khi c̣n sống.

Rồi khi t́m hiểu về những nguyên nhân làm cho cuộc sống của con người thay đổi, thăng hoa, nhiều người cho rằng nét đẹp và giá trị giáo dục từ tôn giáo đă khai sinh, giữ một phần ảnh hưởng rất quan trọng trong đời sống của mỗi cá nhân hay của mỗi chủng tộc. Trước hềt, nền giáo dục này không chỉ trợ giúp cho việc phát triển nhân cách của con người từ trong gia đ́nh, nhưng c̣n là nâng cao phẩm hạnh trong đời sống luân lư của xă hội, nơi họ sống. Hơn thế, có khả năng ngăn chặn nhiều loại tội ác. Kế đến, nguồn sống của tôn giáo đă thúc đẩy con người hướng đến đỉnh cao của việc phục vụ Công Lư và công bằng xă hội.

Trong khi đó, với tầm nh́n hạ cấp, kém cỏi, được phát sinh và nuôi dưỡng bằng ḷng thù hận, Cộng sản theo hệ Mac-Lê chủ trương thiết lập một nhà nước bao cấp, lấy biện chứng duy vật làm cơ sở, dùng chiêu bài giai cấp là lực lượng đấu tranh, dùng bạo lực để cướp chính quyền và xây dựng xă hội theo ư đồ tam vô: Vô gia đ́nh, vô tôn giáo, vô tổ quốc. Với mớ lư thuyết phản nhân tính này, nó đă dẫn con người xa rời cuộc sống lành mạnh, b́nh đẳng, nhân bản, tiến bộ. Nó nhấn ch́m con người và xă hội vào bóng đêm, máu lửa, thù hận, tội ác và sự chết. Chết bởi v́. Nếu ai đó cho rằng Tôn giáo chỉ là những “bông hoa giả” tô điểm cho một cuộc sống đầy xiềng xích, bóc lột th́ khi không có những “bông hoa giả” ấy, cuộc sống của con người chỉ c̣n lại xiềng xích, búa liềm và tội ác của cộng sản mà thôi.

Theo đó, về lư thuyết, nếu chỉ xét qua việc khả thi những chủ thuyết của cộng sản vào xă hội như Vô Tổ Quốc, tôi tin rằng, cho đến khi mặt đất này không c̣n một sinh vật nào, cộng sản cũng không thể áp đặt được. Bởi ư thức độc lập, sinh tồn của mỗi một chủng tộc là rất sâu sắc. Mỗi một quốc gia có một đường biên giới riêng. Cộng sản không bao giờ có thể phá vỡ được những đường biên giới này ( dù tất cả là cộng sản). Ngay đến những đàn ḅ, đàn trâu rừng cũng tự vạch ra phạm vi kiếm ăn của ḿnh. Chúng ít khi xâm lăng bờ cơi của nhau. Tôi không biết các loài trùng, giun đất có tự định lệ cho bầy đàn của ḿnh một biên giới hay không. Nếu có, đó là lẽ thường. Nếu không, chắc là nó đă quán triệt lư thuyết của cộng sản, hoặc cộng sản đă học từ đó!

Đến chủ trương vô gia đ́nh và vô Tôn giáo cũng thế. Cộng sản không bao giờ có thể phá vỡ được nền tảng này. Bởi v́ c̣n con người là c̣n đời sống của gia đ́nh và c̣n sinh hoạt của tôn giáo. Hăy nh́n một đàn gà. Nó cũng có một tổ ấm. Gà mẹ luôn giang đôi cánh ra bảo vệ lấy đàn con. Nhưng khác với tinh thần của những đàn gà, lại mang bản chất cuồng bạo, độc ác, sau khi cướp được chính quyền, cộng sản đă không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn thâm độc nào trong việc t́m bắt, lùa gà con ra khỏi đôi cánh của gà mẹ và t́m cách triệt tiêu niềm tin, truyền thống, đời sống và đường lối giáo dục đạo đức của tôn giáo. Chúng hành động như một cuộc trả thù Công Lư. Tuy nhiên, dù có bạo ngược như thế, hoặc hơn thế, theo tôi cộng sản cũng chỉ có thể hạn chế được đôi phần ảnh hưởng của tôn giáo và gia đ́nh vào xă hội mà thôi. Tuyệt đối không bao giờ có thể phá vỡ được nền tảng luân lư của tôn giáo, dù chúng có một quy tŕnh để hành động như sau:

a. Triệt hạ ảnh hưởng của tôn giáo trên đời sống xă hội.


Khởi đi từ công tác ŕnh rập, chém lén, vồ gà bắt vịt, khiêng heo của người dân trong các làng thôn để t́m sống ( tôi viết từ kinh nghiệm ở làng tôi). Cộng sản đă tiến một bước dài khi cướp được chính quyền. Trước tiên, để phá vỡ nền tảng gia đ́nh, xă hội, cộng sản đă tổ chức mùa đấu tố, gây ra cái cái chết cho hơn 172000 ngàn người dân vô tội, tạo ra nỗi kinh hoàng, sợ hăi triền miên cho các gia đ́nh, cho toàn xă hội và đe doạ đời sống của tôn giáo. Chỉ riêng ở địa bàn Hà Nội, 72 cơ sở sinh hoạt của Công giáo, trong đó bao gồm từ viện tế bần, viện mồ côi, nhà thương cho dân nghèo, bệnh viện, trường học…. là những cơ sở phục vụ, bao bọc và làm thăng tiến con người, thăng tiến xă hội, đều bị cộng sản cưỡng đoạt. Mà chẳng riêng ǵ Hà Nội, tất cả những cơ sở tương tự như thế nằm trong các tỉnh thành khác tại miền bắc và miền nam sau 30-4-1975 cũng đều chung số phận.

Bên cạnh đó, những cơ sở đào tạo huấn luyện nhân sự để phục vụ cho các bệnh viện, trường học, viện mồ côi, tế bần hay chuyên ngành của tôn giáo cũng đều bị đóng cửa. Nhiều nhà thờ, chùa chiền, đ́nh miếu biến thành nhà kho, nơi chất rơm rạ cho trâu ḅ, hoặc là nơi trao đổi, trộm cắp của quan cán. Các nhà in, sách báo của tôn giáo cũng đều bị đóng cửa và cưỡng chiếm. Đồng thời, CS mở ra một chiến dịch gọi là bài trừ nạn mê tín dị đoan, thực chất là muốn đạp đổ các đ́nh miếu và các cơ sở mang tính văn hóa, tôn giáo cổ truyền của Việt Nam và thay vào đó là những h́nh ảnh đáng tởm của Hồ chí Minh để phỉ báng tôn giáo.

b- Biến các giáo hội thành công cụ tuyên truyền cho CS.

Khi không thể triệt tiêu được niềm tin, sức mạnh của Tôn Giáo trong xă hội, lại cũng không thể sống chung với tôn giáo bởi bóng tối sợ ánh sáng, bởi tội ác không thể nằm kề bên sự thiện, tốt lành. Tập đoàn Cộng sản tại VN quay sang một lối thoát khác. Để ḱm kẹp, kiểm soát và giới hạn tối đa những hoạt động của tôn giáo, CS đă lần lượt đưa ra những văn bản như nghị quyết 297/CP năm 1977, chỉ thị 379/TTg năm 1993, nghị định 26/CP năm 1999, rồi tháng 12/2000 là Dự thảo Pháp lệnh Tôn giáo và gần đây là dự thảo 4, Luật Tôn Giáo. Kế đến, Cộng Sản lập ra các “ ban tôn giáo” từ trung ương cho tới địa phương, đây là h́nh thức của một loại công an tôn giáo, nhằm kiểm soát hoạt động của mọi giáo hội. Riêng ngành công an cũng có pḥng A16 đặc trách về tôn giáo. Ngoài ra, tập thể vô thần này c̣n lập ra những "giáo hội quốc doanh" hay "ủy ban đoàn kết" nhằm ḍ xét, mua chuộc và đưa người vào nội bộ giáo hội để phá hoại sự Linh Thánh của tôn giáo.

Song hành với những luật lệ và tổ chức trên, CS cho ra vài tờ báo gỉa mang danh nghĩa của tôn giào, nhưng thực chất là nơi quy tụ những kẻ dấu mặt hay phản bội tôn giáo điều hành như “ người công giáo ở Hà Nội, ”công giáo và dân tộc” ở Sài G̣n, hay “Gíac Ngộ”! Phải nói ngay rằng, người ta không thể t́m ra được một nét thiện hảo nào hỗ trợ cho đời sống của tôn giáo trong những loại báo làm công cụ tuyên truyền cho nhà nước Việt cộng. Trái lại, chỉ là những báng bổ tôn giáo. Nó sống không phải v́ sự cần thiết, hữu ích cho các tôn giáo, nhưng sống v́ một nhà nước bá đạo muốn chà đạp tôn giáo!

c- Phá hoại bản chất Chân Thiện Mỹ của tôn giáo.

Như tôi đă viết ở trên: Một xă hội không có tôn giáo là một xă hội chết khi c̣n sống. Chết trong gian trá và chết trong tội ác. Mỉa mai thay, cộng sản lại chỉ có thể sống và tồn tại trong xă hội “ người ta phải nói dối nhau mà sống” (TQT). Nghĩa là, Cộng sản không thể tồn tại trong một xă hội nhân văn có đạo đức và công lư. Đó là lư do thúc bách cộng sản phải t́m đủ mọi phương cách để triệt hạ niềm tin và đời sống đạo đức của tôn giáo. Nó thúc bách cộng sản sử dụng dối trá để lphá hoại, làm mờ nhạt đi bản chất chân thật của tôn giáo. Và đây chính là một đ̣n thâm độc nhất trong công tác nhằm triệt hạ, lung lạc niềm tin của các tín đồ đặt vào tôn giáo của cộng sản.

Thí dụ trường hợp của ông Lm T. ở họ đạo vườn soài, vườn mít, bỗng nhiên xe lớn xe nhỏ của cán bộ ra vào không dứt. Ông ta yêu cầu ǵ chính quyền địa phương đều thỏa măn. Kế đến, luôn ngất ngưởng bên chai rượu với quan cán, đôi khi lại c̣n có cả hộ lư của nhà nước nữa. Ông nổi danh v́ những tai tiếng, Nhât cán nh́ cha! Khi t́m hiểu ra. Y là kẻ được nhà nước mua chuộc, cài vào trong hệ thống chức sắc của Công giáo để báng bổ tôn giáo ngay từ khi c̣n là một tu sinh! Bên nhà Chùa cũng có vài câu chuyện tương tự như thế. Bỗng nhiên một chiều từ một thành phố nào đó phát đi những chuyện phim dâm ô, làm ô uế cửa Chùa. Thật khó ai tin, nhân vật chính của cuốn phim, của câu chuyện hiếp dâm trẻ kia là một nhà tu hành. Có chăng là sư Việt cộng.

Thật ra, đây không phải là chuyện mới lạ ǵ. Ngay từ khi xuất hiện tại Việt Nam, CS đă có chủ trương biến dối trá thành một nguyên tắc cơ bản trong mọi ngành hoạt động. Từ các cơ sở trung ương đến hạ tầng. Từ trong các cơ quan công quyền, cho đến những nhà thương, trường học hay ở trong mọi lănh vực đời sống của nhân dân, không một nơi nào mà cán bộ đoàn đảng viên nhà nước không thi đua nhau tạo ra gian trá. Kết quả, sau hơn 70 năm, từ quan cán đến dân thường, không phân biệt nam nữ, tuổi tác đều phải biết và thuộc ḷng dối trá để tồn tại, để được thăng quan tiến chức mau lẹ, hay để cho xuôi công việc. Người ta, hầu như không c̣n t́m ra được những chân thật trong đời sống, ngoại trừ trong phạm vi nhỏ hẹp của các gia đ́nh c̣n giữ niềm tin tôn giáo mà thôi!

(Xem tiếp phần sau)


Bảo Giang