Viết nhân chuyến “Quy mă” của Nguyễn phú Trọng.


Nó dạng chân ra, cả lũ ôm bụng cười. Chuyện cũ lại về, qúa khứ của hơn 50 năm trước là đấu tố, là việc Việt cộng lừa người dân miền bắc vào cuộc chiến đẫm máu với ngựi miên nam để bảo vệ biên giới cho Trung cộng như lời Lê Duẩn, viên TBT của Việt cộng lúc bấy giờ đă công bố là ” Chúng ta đánh Mỹ đánh miền nam là đánh cho Trung Quốc, Liên xô và xă hội chủ nghĩa”. Rơ là một bọn tay sai cho Tàu, một bọn cơng rắn cắn gà nhà, đưa quân Tàu vào chiếm lấy quê hương của người Việt Nam mà lại tưởng là làm cách mạng. Chúng nào biết, ngay từ năm 1955 Tổng Thống Ngô đ́nh Diệm đă nói rơ cho dân Việt Nam nghe là: :“Chúng ta hiện nay đang tiếp tục cuộc chiến đấu lớn lao để hoàn thiện nền độc lập của quốc gia chúng ta và để đảm bảo tự do của nhân dân chúng ta. Cuộc đời của chúng ta, tự do của chúng ta, hạnh phúc của chúng ta và cuộc đời, tự do, và hạnh phúc của con cháu chúng ta đều phụ thuộc vào cuộc chiến đấu này. Nếu Việt Minh thắng trong cuộc đấu tranh này, quốc gia thân yêu của chúng ta sẽ biến mất và nước chúng ta sẽ chỉ được đề cập đến như là một tỉnh phía nam của Trung Cộng. Hơn nữa sẽ bị tước mất tôn giáo, tổ quốc và gia đ́nh.” ( Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm phát biểu nhân dịp khánh thành đập Đồng Cam ở Tuy Ḥa vào ngày 17 tháng Chín, 1955)

Vậy mà c̣n nói, “khép lại qúa khứ”. Khép lại qúa khứ có nghĩa là ǵ? Là đồng ư với những tội ác của Việt cộng? Là nhất trí với những công hàm bán nưóc của chúng, là chấp thuận một cách ngu xuẩn phương cách bán nước hại dân của chúng ư? Là đồng ư nghĩ với sự kiện, kẻ sát nhân, tội ác chưa đền trả mà lại nghênh ngang coi thường công lư bằng câu nói: “ khép lại qúa khứ” là xong ư? Hay nó mang ư nghĩa khép lại trang gian trá, lừa phỉnh cũ để mở ra một trang gian trá lừa đảo mới?

- Mày mặc quần ǵ lại để ḷi “ bác “ ra thế hở?

- Quần cách mạng mày ạ!

- Chắc là nó vớ được cái “ quần” qúa khổ của con gái bà Chánh, lại bảo là cách mạng!

- Hoan hô “cách mạng” nhá! Mày biết người ta là ai không?

- Th́ là cái bọn đĩ điếm, ôm chân đế quốc chứ là ai?

- Mày nói láo ngang lăo thủ tướng Đồng rồi đấy. Nhưng mày có muốn đi Mỹ tỵ nạn không?

- Đi ăn mày à?

- Phải đi ăn mày bằng máy bay mày ạ. Tao cũng muốn đi ăn mày, nhưng phải như thế nào mới được đi chứ? Mày cỡi lưng trâu của giai cấp bóc lột cũ, có lẽ đủ tiêu chuẩn đấy!

- Chúng mày chỉ măi thành kiến với nhà nuớc!

- Thành kiến à? Sự thật trước mặt, mày không dám nhận lại bảo là thành kiến à?

- Thế họ là ai, là bố tao à?

- C̣n hơn cả bố mày ấy.

Họ là đồng bào Việt Nam, là con cháu của Trưng Triệu, là hậu duệ của những quân vương Ngô Quyền, Trần hưng Đạo, B́nh định Vương, Quang Trung… Họ là những người đă phải bỏ nước ra đi khi làn sóng đỏ của cộng sản Nga Tàu được tập đoàn cộng sản Hồ chí Minh dẫn đường xuôi nam. Trước làn sóng đỏ cuồng bạo, họ đă theo gương người xưa, ra đi để bảo vệ lấy nguyên khí của giống nói, chờ một thời cơ thuận tiện quật khởi cứu quê hương giải phóng đồng bào ra khỏi ách nô lệ cộng sản bạo tàn. Khát vọng ấy đến nay tuy chưa trọn, nhưng tập thể những người Việt Nam ở hải ngoại đă làm tốt h́nh ảnh con người và đất nước Việt Nam trên trường quôc tế.

Khởi đi từ những cánh thuyền nhỏ bé lên đênh giữa biển khơi, họ đă làm cho thế giới rúng động, bàng hoàng về ḷng dũng cảm của những con người. Thà chết trên biển khơi để đổi lấy chữ Tự Do, hơn là ở lại trong cảnh ngục tù của cộng sản. Họ ra đi mang theo một sứ mệnh lớn. Báo cho thế giới biết rằng, h́nh ảnh của họ hôm nay, cũng chính là h́nh ảnh của các quốc gia trên thế giới trong ngày mai, một khi cộng sản tràn đến. Chiến tranh với tất cả những đổ vỡ tang thương, chết chóc, vẫn chưa phải là sự tồi tệ cuối. V́ sự tồi tệ cuối cùng nếu có, chính là khi cộng sản đến. Sứ điệp này đă được truyền đi, thế giơi đón nhận người Việt Nam không phải chỉ v́ ḷng nhân đạo, nhưng là đón nhận những qủa cảm, những phi thường và tiếp nhận sứ mệnh mà họ truyền đi bằng chính mạng sống của họ trên biển khơi. Kết qủa, dù bản thân họ không trực tiếp đóng góp vào cuộc sụp đổ chế đệ cộng sản ở Liên Sô và tại các quốc gia Đông Âu, nhưng chính h́nh ảnh của họ đă là một trong những tiền đề tạo nên cuộc lật đổ lịch sử này.

Rồi bốn mươi năm sau, con cháu của những Thuyền Nhân ấy đă vươn lên trên đỉnh cao của xă hội nơi họ đang sống, làm rạng danh cho hai chữ Việt Nam. Màu Cờ Vàng của Việt Nam Tự Do không ngừng tung bay trên khắp bầu trời thế giơi, như để vinh danh cho những con người mang ḍng máu khí phách ấy. Trong số ấy phải kể đển những người như bà Dương Nguyệt Ánh, ông tướng Lương xuân Việt, ông Nguyễn bá Hùng… và những tài năng, trí dũng, đức độ, nhân nghĩa, không phải chỉ làm rạng danh hai chữ Việt Nam. Nhưng c̣n là khả năng đưa dân tộc đi theo bước đi của Cụ Ngô đem lại Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ và sự Thịnh Vượng cho đất nước. Đó là những người mà từ Hồ chí Minh cho đến tập đoàn lănh đạo nhà nước CS hôm nay đều không đáng để đem ra so sánh với. Bởi thành phần này là những ung nhọt, là những kẻ bán nước hại dân. Làm cho cả nước thống khổ điêu linh. Làm cho từ bắc chí nam không chỗ nào mà không có dấu chân Tàu!

- Mày bảo đảng ta đi làm cách mạng lại không đáng để so sánh với kẻ ôm chân đế quốc à? Mày đi bộ dưới đất lại hơn tao cỡi lưng trâu hay sao?

- Đúng như thế. V́ họ là những người tốt. v́ tao biết mở tai ra mà nghe điều nhân nghĩa, mở mắt ra mà nh́n sự thật, mở miệng ra mà nói lẽ phải! C̣n tụi mày, chỉ thay nhau đôi mắt láo liêng, cái mồm láo khoét, cái tay ngứa nghề… chộp, vồ!

- Mày dám chửi cả nhà nước, cả bác, cả đảng à? Công an nó c̣ng cổ mày bây giờ đấy.

- Tụi nó đă bắt và giết nhiều người tốt quen rồi. Khỏi cần mày doạ.

- Tụi mày chỉ giỏi vạch lá t́m sâu, đảng ta không thể trách ông Đồng bán nước, ăn nói bậy bạ láo lếu được, v́ ông ta là thủ tướng của đảng. Nhưng nay đảng đă hối lỗi và đă nâng họ lên hàng cái “ cầu nối” rồi, mày c̣n muốn ǵ nữa?

- Tao chưa đi học đă biết đảng mày đểu không ai bằng. Đảng mày không bằng người ta, không biết người ta thế nào mà dám bảo họ là tay sai, làm “cầu nối” cho những đôi dép râu thối của mày lê lên đó à!


- Mày không biết cái vinh dự của cái cầu là… là nối hai bên bờ sông lại với nhau cho người qua lại th́ câm mồm đi.

- Mày làm tay sai cho bọn Tàu quen rồi. Mày thấy vinh dự khi làm cầu nối cho Tàu sang chiếm nước ta. Mày tưởng họ cũng giống bọn mày à?

- Tao vả vỡ mồm mày bây giờ. Chuyện ǵ mày cũng nói xấu, nghi ngờ ḷng tốt của nhà nước thay v́ “tin cậy lẫn nhau”. Mày không mở mắt ra mà xem, nay lănh đạo ta đă được mời đi tuyên huấn khắp nơi trên thế giới, “ḿnh phải như thế nào người ta mới mời chứ”!

- Hay lắm, mồm mày giống cái loa rỉ, nói chó nó cũng không ngủi được. Đi xin ăn mà lại bảo là đi tuyên huấn! Mà đúng rồi, ḿnh phải như thế nào mới đi bằng cửa hậu chứ?

- Láo, mày không đọc báo, nghe đài, biết mẹ ǵ. Ngày nay đồng bào ta ở hải ngoại đă quy thuận nhà nước rồi. Đă có từng hàng hàng lớp lớp về thăm và phục vụ quê hương. Chỉ có vài kẻ xấu mới chống nhà nước ta thôi!

- Giời ạ, bọn thằng Vĩnh, con cháu bà Chánh sang nhà mày không phải là nó quy thuận bố mày đâu. Nó sang xem bố con mày đă đem bao nhiêu tài sản của bà Chánh đi bán rồi đấy. Người Việt ở hải ngoại về nước cũng có ư như thế! Họ yêu nước, về thăm, nhưng chẳng có một ngướỉ nào yêu cái chủ nghĩa khốn nạn của bọn mày. Để xem, sau chuyến đi này, ông nhà nước của mày có xin được một ít vé đi tỵ nạn luôn hay không th́ biết.

- Mày nói vớ vẩn, việc ǵ đảng ta phải xin tỵ nạn ở nhà cái thằng đế quốc Mỹ như thằng ngụy chứ? Chỉ có….

- Chỉ chống Mỹ cứu nước thôi à?

- Giỏi lắm, mày vảnh tai lên mà nghe. Đảng của mày th́ chẳng có ai tin cậy mà bàn với họp. Kỳ này sang Mỹ mục đích chính là xin Mỹ cho tỵ nạn đấy. Trong cái cặp của ông ấy có một danh sách dài toàn đồng chí nhớn, tŕnh cho ông Mỹ. Thứ nhất, xin ông Mỹ ban cho cả nhóm được quy chế tỵ nạn ở Mỹ hay ở các nước phương tây. Kế đến, xin thằng đế quốc Mỹ đừng đóng đông lạnh tài sản của họ vồ được. Mày hiểu chửa.

- Láo, láo vừa thôi, đảng ta quang vinh muôn năm, sợ chó ǵ thằng đế quốc Mỹ, chỉ sợ….

- Hề… hề… chỉ sợ Tầu thôi, không dám xin sang Tàu tỵ nạn phải không? Vậy là đúng rồi, kỳ này bí thư đảng ta đi xin quy chế tỵ nạn trước cho các đồng chi lănh đạo ấy mà. Mày ngồi dính trên lưng trâu khéo mà chậm chân đấy!


Trời chiều đă ngả về tây, chuyện cũ chưa khép lại đă bước sang chuyện mới. Bọn trẻ gườm nhau, dẫn trâu trở lại con đường về làng. Vừa tới đường, mấy đứa khoanh tay, nhanh miệng:

- Cháu chào ông ạ. Chào cụ ạ!

- Không dám, chào các cậu.

Có nhiều đôi mắt khác nhau nh́n dăm ba đứa trẻ lễ giáo. Có người nở nụ cười hy vọng cho ngày mai, kẻ khác nhíu mày vẻ khó chịu. Trong khi đó, dăm ba đứa ngồi trên lưng trâu to mồm hỏi:

- Ê, chúng mày chào cả con cháu bọn cường hào ác bá và con bọn Ngụy à?



Bảo Giang.